Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 507
Trong lúc nhất thời, hơn mười mỹ nhân xinh đẹp vây đánh Cố Thanh Sơn, ánh đao trong tay lấp lánh như nước sông Vong Xuyên, thao tác vô cùng nhanh.
Cố Thanh Sơn đứng im bất động, một thanh kiếm lướt qua đỡ lấy đòn công kích, một giọt nước cũng không để lọt.
Nữ Tu La lại tấn công thêm mấy trăm chiêu, đánh một lúc vô cùng nhuần nguyễn, cuối cùng thoải mái dừng tay.
"Ngươi quả thực kỳ lạ. "" Nàng nói.
"Chỗ nào kỳ lạ? "" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta ở địa ngục cũng từng gặp qua con người, dựa theo biểu hiện của bọn họ, Nhân Gian giới không có người mạnh như ngươi. ""
"Thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ. "" Cố Thanh Sơn đáp.
Hắn đã thăm dò thực lực của đối phương.
Dựa vào thực lực của giới tu hành mà phân chia, thực lực đối phương cũng có thể so với Hóa Thần sơ kỳ.
Truyền thuyết A Tu La hiếu chiến, chỉ sợ thực lực của nữ Tu La này giữa một đám người chết được xem như không tệ.
Có được thực lực như vậy, vừa rồi trong quá trình đối chiến, nữ Tu La cũng không nặng tay, chính là muốn thăm dò lực lượng của hắn.
Cố Thanh Sơn có ấn tượng rất tốt với việc này, cho nên xuống tay cũng nhẹ.
Thậm chí thông qua lần thử này, cơ bản hắn đã hiểu được phần nào thực lực của đám người thuộc lớp thống lĩnh địa ngục này.
Ông lão loài người lặng lẽ dựng ngón tay cái.
Mấy người chết còn lại nhìn thoáng qua nhau, cũng yên lặng gật đầu.
Bọn họ bàn bạc một chút.
"Bây giờ, ngươi có thể gia nhập với chúng ta, chiến đấu với những địa ngục kia. ""
Lang Vương mở miệng, lần đầu tiên nói chuyện với Cố Thanh Sơn.
"Cảm tạ, ta cần đi gặp Vong Xuyên Ly Hồn Câu thì mới có thể biết rõ sự việc. "" Cố Thanh Sơn nói.
"Biết được sự thật thì có ích gì, chuyện đã như vậy, không bằng đi giết. "" Lang Vương không kiên nhẫn nói.
Mặt đất bỗng chấn động.
Cả ngọn núi Đại Thiết Vi cũng bắt đầu chấn động.
Ngôi miếu có thể ngăn cản gió loạn kiếp cho núi thần, không ngừng phát ra tiếng nổ ầm ầm.
"Hỏng rồi, cảm giác này... Là triệu hồi! "" Ông lão loài người biến sắc.
"Có gì đó đang gọi chúng ta. "" Lang Vương khàn giọng gào thét.
"Ta... Cảm thấy.... Phải... Đi. "" Người khổng lồ nói chậm.
"Không! Trước mắt chúng ta phải giúp hắn! "" Nữ A Tu La quả quyết nói.
Mấy vị thống lĩnh còn lại nhìn nhau một cái.
"Người ta đã giao thủ, ta có thể nhìn ra thực lực thật sự của họ, thần thông này của ta, chẳng lẽ các ngươi đã quên? "" Nữ A Tu La nghiêm túc nói.
Hiển nhiên lời nói của nữ A Tu La khá có trọng lượng trong cả nhóm, những thống lĩnh khác đều nhanh chóng nghe theo ý kiến của nàng.
"Vậy thì mau nhanh chút đi! "" Ma nhân nói.
Hắn hóa thành một luồng sáng lấp lánh, bay lên trời, bay thẳng về phía ngôi miếu thờ phụng thần khí.
Người khổng lồ bước nhanh đi, theo sát Ma nhân vừa đi.
Trước đó, Cố Thanh Sơn đã rời xa miếu thần, cho nên từ đây đến đó cách nhau một dốc núi, có chút xa.
"Nhanh! Nhanh! Nhanh! Chúng ta sẽ nhanh chóng bị cưỡng chế triệu hồi trở lại địa ngục. "" Ông lão loài người nói.
Ông ta cũng bay vút về phía miếu thần.
Những thống lĩnh địa ngục khác cũng bay đi.
Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? ""
"Không biết, ta cũng không biết. "" Chim nhỏ màu trắng vội nói.
"Chúng ta đuổi theo! "" Cố Thanh Sơn lên tiếng.
Đi chưa đến nửa đường, đã nghe thấy tiếng của người khổng lồ gào thét giận dữ từ chỗ miếu.
Lướt qua dốc núi, Cố Thanh Sơn đứng ngây tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Phệ Hồn Chu Ma... ""
Trước miếu thần đang xảy ra một cuộc chiến.
Toàn thân người khổng lồ đã hóa thành pho tượng xám trắng, trong nháy mắt đã sụp đổ xuống thành tro bụi rơi đầy đất.
Một người khổng lồ khác bị đánh bay ra xa, ngã rã đất.
Ma nhân bay giữa không trung, dốc hết toàn lực phát ra từng luồng công kích nguyên tố ngũ hành.
Nhưng công kích này được nửa đường thì tản đi, căn bản không thể đến gần ngôi miêu được.
Trên miếu thần có một con nhền nhện năm màu rực rỡ chiếm cứ, kích thước lớn bằng toàn bộ miếu thần.
Nửa khúc trên của nhện là nam tử ở trần.
Đây là Phệ Hồn Chu Ma, cũng là một trong những ma quỷ lớn mạnh.
Trong kiếp trước, hắn đã từng gặp qua loại ma vật này một lần.
Loại Ma Thần này có được bản lĩnh cao cường kỳ lạ nhất.
Nó đi săn bằng thần niệm.
Thần niệm của sinh linh va thần niệm của nó quấn vào nhau, lập tức rơi vào trạng thái vô tri.
Loại năng lực này, nếu sử dụng ở phạm vi rộng trong chiến tranh thì rất đáng sợ.
Bình thường chỉ cần có một Phệ Hồn Chu Ma ở đây thì chiến trường có thể sẽ dễ dàng biến thành một bên đơn phương giết chóc.
Muốn tiến lên chém đầu ám sát nó cũng rất khó.
Thực lực của bản thân nó có thể so sánh với Ma Thần loại cải tạo.
Phệ Hồn Chu Ma mở to đôi mắt dựng thẳng, nhe răng cười nói: "Một đám người chết, không lo yên giấc mà đến chỗ ta quấy rầy, thật sự là... ""
Soàn soạt!
Hơn mười nhát đao chém vào mặt gã, ngắt ngang câu nói kế tiếp của gã ta.
"A Tu La? Đáng chết! ""
Gã ta tức giận, hoạt động tám đôi chân nhện, bò nhanh từ trên đỉnh miếu xuống.
Gã ta bước xuống đuổi theo mấy vị thống lĩnh địa ngục.
Chỉ thấy Lang Vương tru lên một tiếng, cơ thể trở nên to lớn bằng Phệ Hồn Chu Ma.
Nó lao tới chỗ Phệ Hồn Chu Ma, khiến đối phương bị đẩy lùi vài bước.
"Chạy đi! "" Lang Vương kêu to một tiếng.
Mấy vị thống lĩnh người chết lập tức chạy trốn thật xa.
"Đám cặn bã các ngươi! ""
Phệ Hồn Chu Ma gầm lên một tiếng giận dữ.
Bảy đôi chân nhện hơi gập lại, Phệ Hồn Chu Ma bay vút đuổi theo.
Cơ thể khổng lồ ấy vậy mà lại nhanh nhẹn không ngờ.
Trước là mấy vị thống lĩnh người chết, phía sau là Phệ Hồn Chu Ma, một chạy một đuổi, nhanh chóng rời đi rất xa.
Nam Tu La đột nhiên xuất hiện trước miếu thần, vẫy tay với Cố Thanh Sơn.
"Mau vào đi! "" Hắn hô.
Bóng người Cố Thanh Sơn biến mất, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước miếu thần.
Ông lão loài người cũng chạy theo vào trong miếu thần rồi nói: "Bên trong không có yêu ma, ngươi đi vào đi, chúng ta sẽ trông trừng! ""
"Chu Ma trở về thì đối phó thế nào? "" Cố Thanh Sơn nhanh chóng hỏi.
"Chúng ta tranh thủ thời gian cho ngươi, cũng sẽ che giấu cho ngươi chạy trốn. ""
Cố Thanh Sơn cảm động nói: "Vậy các ngài có khả năng sẽ... ""
"Ngủ say mà thôi, không có việc gì, người đã chết không thể chết được nữa. "" Ông lão xua tay nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ đúng thật, gật đầu với hai người, xoay người tiến vào trong miếu thần.
Miếu thần vẫn yên tĩnh như cũ, giống như ngàn năm ít người tới thăm.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn đảo nhanh toàn bộ miếu thần.
Bên trong nơi này có rất nhiều đài thờ phụng.
Trên mỗi đài thờ phụng đều có bày một món binh khí thượng cổ.
Đao, thương, kiếm, kích, rìu, việt, câu, xoa, tiên, giản, chùy, qua, đinh ba, côn, cây giáo, bổng, quải, Lưu Tinh Chùy... Đều là binh khí hiếm thời thượng cổ, tổng cộng có 66 loại.
Binh khí vẫn không nhúc nhích, cũng không có dấu hiệu xuất hiện linh khí, giống như đã rơi vào giấc ngủ say.
Cố Thanh Sơn tìm một chút đã phát hiện ra mục tiêu mình cần.
Đến vị trí trung tâm của miếu thần.
Trên đài thờ phụng cao, có một binh khí đạo hình đặc biệt.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần là một binh khí vừa tay, nó giống như thanh kiếm.
Nhưng mũi kiếm nhọn, còn mũi kiếm này lại cong như móc câu vậy.
Cố Thanh Sơn đứng im bất động, một thanh kiếm lướt qua đỡ lấy đòn công kích, một giọt nước cũng không để lọt.
Nữ Tu La lại tấn công thêm mấy trăm chiêu, đánh một lúc vô cùng nhuần nguyễn, cuối cùng thoải mái dừng tay.
"Ngươi quả thực kỳ lạ. "" Nàng nói.
"Chỗ nào kỳ lạ? "" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta ở địa ngục cũng từng gặp qua con người, dựa theo biểu hiện của bọn họ, Nhân Gian giới không có người mạnh như ngươi. ""
"Thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ. "" Cố Thanh Sơn đáp.
Hắn đã thăm dò thực lực của đối phương.
Dựa vào thực lực của giới tu hành mà phân chia, thực lực đối phương cũng có thể so với Hóa Thần sơ kỳ.
Truyền thuyết A Tu La hiếu chiến, chỉ sợ thực lực của nữ Tu La này giữa một đám người chết được xem như không tệ.
Có được thực lực như vậy, vừa rồi trong quá trình đối chiến, nữ Tu La cũng không nặng tay, chính là muốn thăm dò lực lượng của hắn.
Cố Thanh Sơn có ấn tượng rất tốt với việc này, cho nên xuống tay cũng nhẹ.
Thậm chí thông qua lần thử này, cơ bản hắn đã hiểu được phần nào thực lực của đám người thuộc lớp thống lĩnh địa ngục này.
Ông lão loài người lặng lẽ dựng ngón tay cái.
Mấy người chết còn lại nhìn thoáng qua nhau, cũng yên lặng gật đầu.
Bọn họ bàn bạc một chút.
"Bây giờ, ngươi có thể gia nhập với chúng ta, chiến đấu với những địa ngục kia. ""
Lang Vương mở miệng, lần đầu tiên nói chuyện với Cố Thanh Sơn.
"Cảm tạ, ta cần đi gặp Vong Xuyên Ly Hồn Câu thì mới có thể biết rõ sự việc. "" Cố Thanh Sơn nói.
"Biết được sự thật thì có ích gì, chuyện đã như vậy, không bằng đi giết. "" Lang Vương không kiên nhẫn nói.
Mặt đất bỗng chấn động.
Cả ngọn núi Đại Thiết Vi cũng bắt đầu chấn động.
Ngôi miếu có thể ngăn cản gió loạn kiếp cho núi thần, không ngừng phát ra tiếng nổ ầm ầm.
"Hỏng rồi, cảm giác này... Là triệu hồi! "" Ông lão loài người biến sắc.
"Có gì đó đang gọi chúng ta. "" Lang Vương khàn giọng gào thét.
"Ta... Cảm thấy.... Phải... Đi. "" Người khổng lồ nói chậm.
"Không! Trước mắt chúng ta phải giúp hắn! "" Nữ A Tu La quả quyết nói.
Mấy vị thống lĩnh còn lại nhìn nhau một cái.
"Người ta đã giao thủ, ta có thể nhìn ra thực lực thật sự của họ, thần thông này của ta, chẳng lẽ các ngươi đã quên? "" Nữ A Tu La nghiêm túc nói.
Hiển nhiên lời nói của nữ A Tu La khá có trọng lượng trong cả nhóm, những thống lĩnh khác đều nhanh chóng nghe theo ý kiến của nàng.
"Vậy thì mau nhanh chút đi! "" Ma nhân nói.
Hắn hóa thành một luồng sáng lấp lánh, bay lên trời, bay thẳng về phía ngôi miếu thờ phụng thần khí.
Người khổng lồ bước nhanh đi, theo sát Ma nhân vừa đi.
Trước đó, Cố Thanh Sơn đã rời xa miếu thần, cho nên từ đây đến đó cách nhau một dốc núi, có chút xa.
"Nhanh! Nhanh! Nhanh! Chúng ta sẽ nhanh chóng bị cưỡng chế triệu hồi trở lại địa ngục. "" Ông lão loài người nói.
Ông ta cũng bay vút về phía miếu thần.
Những thống lĩnh địa ngục khác cũng bay đi.
Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? ""
"Không biết, ta cũng không biết. "" Chim nhỏ màu trắng vội nói.
"Chúng ta đuổi theo! "" Cố Thanh Sơn lên tiếng.
Đi chưa đến nửa đường, đã nghe thấy tiếng của người khổng lồ gào thét giận dữ từ chỗ miếu.
Lướt qua dốc núi, Cố Thanh Sơn đứng ngây tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Phệ Hồn Chu Ma... ""
Trước miếu thần đang xảy ra một cuộc chiến.
Toàn thân người khổng lồ đã hóa thành pho tượng xám trắng, trong nháy mắt đã sụp đổ xuống thành tro bụi rơi đầy đất.
Một người khổng lồ khác bị đánh bay ra xa, ngã rã đất.
Ma nhân bay giữa không trung, dốc hết toàn lực phát ra từng luồng công kích nguyên tố ngũ hành.
Nhưng công kích này được nửa đường thì tản đi, căn bản không thể đến gần ngôi miêu được.
Trên miếu thần có một con nhền nhện năm màu rực rỡ chiếm cứ, kích thước lớn bằng toàn bộ miếu thần.
Nửa khúc trên của nhện là nam tử ở trần.
Đây là Phệ Hồn Chu Ma, cũng là một trong những ma quỷ lớn mạnh.
Trong kiếp trước, hắn đã từng gặp qua loại ma vật này một lần.
Loại Ma Thần này có được bản lĩnh cao cường kỳ lạ nhất.
Nó đi săn bằng thần niệm.
Thần niệm của sinh linh va thần niệm của nó quấn vào nhau, lập tức rơi vào trạng thái vô tri.
Loại năng lực này, nếu sử dụng ở phạm vi rộng trong chiến tranh thì rất đáng sợ.
Bình thường chỉ cần có một Phệ Hồn Chu Ma ở đây thì chiến trường có thể sẽ dễ dàng biến thành một bên đơn phương giết chóc.
Muốn tiến lên chém đầu ám sát nó cũng rất khó.
Thực lực của bản thân nó có thể so sánh với Ma Thần loại cải tạo.
Phệ Hồn Chu Ma mở to đôi mắt dựng thẳng, nhe răng cười nói: "Một đám người chết, không lo yên giấc mà đến chỗ ta quấy rầy, thật sự là... ""
Soàn soạt!
Hơn mười nhát đao chém vào mặt gã, ngắt ngang câu nói kế tiếp của gã ta.
"A Tu La? Đáng chết! ""
Gã ta tức giận, hoạt động tám đôi chân nhện, bò nhanh từ trên đỉnh miếu xuống.
Gã ta bước xuống đuổi theo mấy vị thống lĩnh địa ngục.
Chỉ thấy Lang Vương tru lên một tiếng, cơ thể trở nên to lớn bằng Phệ Hồn Chu Ma.
Nó lao tới chỗ Phệ Hồn Chu Ma, khiến đối phương bị đẩy lùi vài bước.
"Chạy đi! "" Lang Vương kêu to một tiếng.
Mấy vị thống lĩnh người chết lập tức chạy trốn thật xa.
"Đám cặn bã các ngươi! ""
Phệ Hồn Chu Ma gầm lên một tiếng giận dữ.
Bảy đôi chân nhện hơi gập lại, Phệ Hồn Chu Ma bay vút đuổi theo.
Cơ thể khổng lồ ấy vậy mà lại nhanh nhẹn không ngờ.
Trước là mấy vị thống lĩnh người chết, phía sau là Phệ Hồn Chu Ma, một chạy một đuổi, nhanh chóng rời đi rất xa.
Nam Tu La đột nhiên xuất hiện trước miếu thần, vẫy tay với Cố Thanh Sơn.
"Mau vào đi! "" Hắn hô.
Bóng người Cố Thanh Sơn biến mất, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước miếu thần.
Ông lão loài người cũng chạy theo vào trong miếu thần rồi nói: "Bên trong không có yêu ma, ngươi đi vào đi, chúng ta sẽ trông trừng! ""
"Chu Ma trở về thì đối phó thế nào? "" Cố Thanh Sơn nhanh chóng hỏi.
"Chúng ta tranh thủ thời gian cho ngươi, cũng sẽ che giấu cho ngươi chạy trốn. ""
Cố Thanh Sơn cảm động nói: "Vậy các ngài có khả năng sẽ... ""
"Ngủ say mà thôi, không có việc gì, người đã chết không thể chết được nữa. "" Ông lão xua tay nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ đúng thật, gật đầu với hai người, xoay người tiến vào trong miếu thần.
Miếu thần vẫn yên tĩnh như cũ, giống như ngàn năm ít người tới thăm.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn đảo nhanh toàn bộ miếu thần.
Bên trong nơi này có rất nhiều đài thờ phụng.
Trên mỗi đài thờ phụng đều có bày một món binh khí thượng cổ.
Đao, thương, kiếm, kích, rìu, việt, câu, xoa, tiên, giản, chùy, qua, đinh ba, côn, cây giáo, bổng, quải, Lưu Tinh Chùy... Đều là binh khí hiếm thời thượng cổ, tổng cộng có 66 loại.
Binh khí vẫn không nhúc nhích, cũng không có dấu hiệu xuất hiện linh khí, giống như đã rơi vào giấc ngủ say.
Cố Thanh Sơn tìm một chút đã phát hiện ra mục tiêu mình cần.
Đến vị trí trung tâm của miếu thần.
Trên đài thờ phụng cao, có một binh khí đạo hình đặc biệt.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần là một binh khí vừa tay, nó giống như thanh kiếm.
Nhưng mũi kiếm nhọn, còn mũi kiếm này lại cong như móc câu vậy.
Bình luận facebook