Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 569
"Bớt nói chuyện giật gân đi, chúng ta sẽ sống rất tốt." Triệu Ngũ Chuy nói.
… Chúng ta sống rất tốt, nhưng ngươi sắp chết rồi. Trong lòng Triệu Ngũ Chuy bổ sung một câu.
Lại nghe Tề Diễm tiếp tục nói: "Phụ thân ta sắp chết đến nơi rồi, Quảng Dương môn chỉ còn lại một tu sĩ Huyền Linh cảnh đang bị trọng thương sắp chết, cũng chính là sư phụ của các ngươi, Vương Hồng Đao. Một Quảng Dương môn như thế thì nào còn có sức đi chống đỡ công kích của La Sát Phong?"
Triệu Ngũ Chuy trầm mặt, nói: "Vì thế chúng ta mới hi vọng ngươi đừng trêu chọc…"
"Trêu chọc? Ngươi còn nói ta trêu chọc bọn họ."
Cố Thanh Sơn bắt đầu cười phá lên, giống như vừa nghe được một chuyện hết sức thú vị.
"Ngươi cười cái gì?" Triệu Ngũ Chuy hỏi.
"Nếu ba tu sĩ Huyền Linh cảnh của La Sát Phong có ý định muốn giết chết chúng ta, ngươi thấy chúng ta không trêu chọc thì có thể trốn thoát được sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Triệu Ngũ Chuy á khẩu, không thốt nổi một lời.
Diệp Ánh Mi giải thích thay cho gã: "Ít ra chúng ta còn có Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao, La Sát Phong không dám..."
Nhưng sau đó Diệp Ánh Mi không nói thêm được nữa, bởi chính bản thân nàng ta cũng cảm giác được mình yếu ớt vô lực đến cỡ nào.
Mỗi ngày trôi qua, Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao đều phải dùng đan dược của La Sát Phong mới giữ được tính mạng. La Sát Phong thậm chí không cần làm gì cả, chỉ việc ngừng trao đổi đan dược là có thể ở một bên lẳng lặng chờ lực lượng mạnh nhất của Quảng Dương môn biến mất.
Hai người họ đều im lặng.
Đúng vậy, đây mới chính là cục diện thật sự, một cục diện đã vượt ra khỏi cuộc đấu đá nội bộ của tông môn, khiến ba vị Đường chủ không thể không cùng nhau đối mặt.
Cố Thanh Sơn nhìn hai người, trong lòng hơi ổn định lại.
Chỉ khi nâng vấn đề lên đến mức độ này, hai Đường chủ mới có thể chịu lắng nghe hắn nói.
Nếu cứ ở đây nói đi nói lại những chuyện trong tông môn, đối phương chỉ cần xem trò hề rồi chờ hắn nói xong, chờ Vương Hồng Đao trở về giết chết hắn.
Một lúc lâu sau, Triệu Ngũ Chuy mới nói: "Đây chính là nguyên nhân ngươi trêu chọc La Sát Nữ đời này sao?"
Gã vẫn cứ cố chấp dùng cái từ "Trêu chọc" này, dường như muốn nói mọi thứ đều do Tề Diễm mang đến.
Cố Thanh Sơn trầm mặt, nhìn chằm chằm vào Triệu Ngũ Chuy.
"Sao vậy?" Triệu Ngũ Chuy không mấy dễ chịu mà hỏi.
Cố Thanh Sơn cười phá lên: "Lão Triệu, ngươi hãy nói thật cho ta nghe, trong tông môn còn sót lại bao nhiêu tài nguyên có thể dùng để đổi đan dược với La Sát Phong?"
"Đương nhiên còn rất nhiều…" Triệu Ngũ Chuy há mồm muốn nói.
Cố Thanh Sơn phất tay chặn lời gã lại: "Dừng lại! Đến lúc này rồi ngươi đừng có nói dối ta nữa. Chuyện này liên quan đến sự sống chết của ngươi và ta, ta hi vọng chúng ta hãy thẳng thắn với nhau. Nếu như ngươi chịu thẳng thắn, ta cũng sẽ thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta đã tìm ra một con đường sống cho tất cả chúng ta."
Hai Đường chủ nhìn hắn.
"Đường sống?" Diệp Ánh Mi trầm ngâm nói: "Tề Diễm…"
Cố Thanh Sơn phất tay ngăn lời nàng ta lại, nói: "La Sát Phong có ba tên cường giả Huyền Linh cảnh, ngươi nghĩ bọn họ sẽ để ý đến chuyện sống chết của ngươi và ta ư? Tài nguyên của bọn họ chỉ đủ cho bản thân họ dùng mà thôi. Còn những nhân vật như ngươi và ta, chì cần tiến thêm một bước là sẽ uy hiếp đến địa vị của bọn họ, lùi một bước thì bọn họ lại phải tiêu tốn một đống tài nguyên để nuôi, Nếu như ngươi là bọn họ thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Cố Thanh Sơn tạt một gáo nước lạnh vào Diệp Ánh Mi, cười nói: "Ánh Mi tỷ, chỉ e rằng ba trận pháp sư trong phái sẽ sống tốt hơn tỷ và ta."
Bờ môi Diệp Ánh Mi đóng mở mấy lần, một chữ cũng không bật ra được.
Đúng vậy, Tề Diễm nói rất đúng, tình hình thực tế lúc này quả thật là như vậy. Đây cũng chính là kết cục của rất nhiều tông môn đã bị hủy diệt.
Cố Thanh Sơn nghiêng người về phía trước, nhìn Triệu Ngũ Chuy nói: "Lão Triệu, vẫn câu nói kia, ngươi hãy nói cho ta biết, tông môn còn có bao nhiêu tài nguyên có thể dùng." Hắn tiếp tục: "Trả lời ta thật lòng, ta sẽ nói cho ngươi biết con đường sống duy nhất của chúng ta là gì."
Triệu Ngũ Chuy nhìn Cố Thanh Sơn một hồi lâu mới nói: "Ta nhớ quãng thời gian trước ngươi không ở trong tông môn."
"Đúng thế." Cố Thanh Sơn nói.
"Có rất nhiều người đi theo ngươi, bọn họ đều một đi không trở lại." Diệp Ánh Mi cũng nói.
"Ngươi đã đi đến nơi nào?" Triệu Ngũ Chuy hỏi.
"Lão Triệu, ngươi nói cho ta biết chuyện của ngươi trước, sau đó ta sẽ nói." Cố Thanh Sơn nói.
"Nếu ngươi dối gạt ta thì sao?"
"Các ngươi có hai người, đều ở cảnh giới cao hơn ta rất nhiều."
Triệu Ngũ Chuy nghe xong liền cúi đầu.
Thời gian dường như bị đông lại vào đúng lúc này.
Mãi một lúc lâu sau, Triệu Ngũ Chuy mới khó khăn mở miệng nói ra một câu: "Tài nguyên... còn có thể chống đỡ một lần trao đổi đan dược cuối cùng."
Gương mặt Diệp Ánh Mi lập tức tái đi, nàng ta thất thanh hỏi: "Lão Triệu! Sao lại thế này! Ta nhớ trước đó ngươi còn nói có thể chống đỡ thêm mấy năm."
Triệu Ngũ Chuy cúi đầu, vẫn không nói lời nào.
Cố Thanh Sơn yên tĩnh trong một hơi thở.
Xem ra cục diện của Quảng Dương môn còn nguy hiểm hơn cả trong tưởng tượng của hắn, nhưng nhờ vậy mà hoàn cảnh của hắn lại có một bước ngoặt mới.
Đến thế giới này tới giờ phút này, trong lòng hắn mới nắm chắc một phần thành công.
… Nắm chắc con đường sống.
Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi: "Lão Triệu, nhất định là Vương Hồng Đao đã bảo ngươi nói vậy để trấn an mọi người có đúng hay không?"
Triệu Ngũ Chuy vẫn không nói lời nào, nhưng gã khe khẽ gật đầu một cái, nhẹ đến mức khó mà nhận ra được.
Sắc mặt Diệp Ánh Mi trắng bệch, nàng ta như nghĩ tới điều gì, cắn răng nói: "Ngay cả ta mà ông ta cũng lừa..."
"Vương Hồng Đao nhất định phải dùng đan dược để giữ mạng. Nếu như ông ta còn muốn sống tiếp, nhất định phải độc bá toàn bộ tài nguyên trong tông môn, dùng nó trao đổi mãi đến tận khi tông môn không còn sót lại thứ gì nữa." Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Trong lòng các ngươi nhất định đều biết rõ ràng, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi."
Hai người lặng lẽ đứng yên.
Đó là căn bệnh chung của tất cả mọi người, khi hoàn cảnh tuyệt vọng còn chưa tới trước mắt thì vẫn muốn tiếp tục ảo tưởng rằng mọi thứ đều là giả dối.
Cố Thanh Sơn nhìn bọn họ, lại bắt đầu suy nghĩ.
Có lẽ không chỉ có ảo tưởng.
Có lẽ Vương Hồng Đao đã dùng cách gì đó làm bọn họ không dám phản kháng.
Vậy, nếu như hắn không thể làm lung lay ý chí của bọn họ thì mọi thứ đều sụp đổ.
Tình hình đã nguy hiểm đến mức phải xem mức độ thực hư thế nào rồi.
Quả nhiên, Triệu Ngũ Chuy đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta đã rất thẳng thắn rồi."
"Đúng thế." Cố Thanh Sơn nói.
"Thật ra ta cũng có chút tuyệt vọng, cho nên mới mạo hiểm cho các ngươi biết chuyện này. Một khi bị sư phụ phát hiện ta để lộ bí mật thì ông ta nhất định không tha cho ta." Triệu Ngũ Chuy nói.
"Quả thật là như vậy." Cố Thanh Sơn đồng ý.
"Tề đường chủ, ngươi có thể cho chúng ta nhìn thấy thành ý của ngươi hay chưa?" Triệu Ngũ Chuy nói.
Cố Thanh Sơn nhìn gã, gã cũng nhìn thẳng vào hắn.
Trong ánh mắt của gã mang theo một tia kỳ vọng, cả người căng thẳng.
Bản thân Triệu Ngũ Chuy đã để Tề Diễm biết hết nội tình trong tông môn, sư phụ nhất định sẽ không tha cho gã. Nếu như lần này Tề Diễm vẫn trêu đùa gã, cho dù có phải liều mạng, gã cũng nhất định phải giết chết Tề Diễm.
"Ta quả thật có một cách." Cố Thanh Sơn nói. Giọng của hắn rất nhỏ, ánh mắt lướt nhìn xung quanh.
Triệu Ngũ Chuy thấy thế, cười khổ nói: "Yên tâm, lần này bọn ta đã khởi động hết toàn bộ trận pháp rồi.”
Như vậy nghĩa là cũng có lúc trận pháp không được khởi động hết.
Tông môn đã túng thiếu đến mức khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt hai người bọn họ, nhỏ giọng nói ra một câu nói.
"Thật ra... Ta đã tìm được một thế giới mới."
Thế giới mới…
Tề Diễm đã tìm được thế giới mới?
Triệu Ngũ Chuy bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Chuyện này không thể nào! Bao nhiêu năm qua, tất cả thế giới đều đã bị tìm ra hết cả rồi."
"Nếu như là thật thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Diệp Ánh Mi trầm giọng nói: "La Sát Phong phái ba tu sĩ Huyền Linh cảnh tìm hơn một trăm năm trong dòng chảy thời gian hỗn loạn mà vẫn không tìm được thế giới mới."
"Nếu như lời ta nói là sự thật thì sao?" Cố Thanh Sơn vẫn thản nhiên nói.
Hai Đường chủ nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn Diệp Ánh Mi rồi đến Triệu Ngũ Chuy, trên mặt lộ ra ý cười.
Hai vị Đường chủ cũng cảm thấy hơi do dự không nắm chắc.
Tề Diễm thoạt nhìn ung dung bình thản như vậy, lẽ nào hắn thật sự phát hiện ra thế giới mới rồi?
Nếu điều đó là thật, vậy thì mọi chuyện đều sẽ thay đổi.
Triệu Ngũ Chuy không nhịn được hỏi Diệp Ánh Mi: "Cô cảm thấy thế nào?"
… Chúng ta sống rất tốt, nhưng ngươi sắp chết rồi. Trong lòng Triệu Ngũ Chuy bổ sung một câu.
Lại nghe Tề Diễm tiếp tục nói: "Phụ thân ta sắp chết đến nơi rồi, Quảng Dương môn chỉ còn lại một tu sĩ Huyền Linh cảnh đang bị trọng thương sắp chết, cũng chính là sư phụ của các ngươi, Vương Hồng Đao. Một Quảng Dương môn như thế thì nào còn có sức đi chống đỡ công kích của La Sát Phong?"
Triệu Ngũ Chuy trầm mặt, nói: "Vì thế chúng ta mới hi vọng ngươi đừng trêu chọc…"
"Trêu chọc? Ngươi còn nói ta trêu chọc bọn họ."
Cố Thanh Sơn bắt đầu cười phá lên, giống như vừa nghe được một chuyện hết sức thú vị.
"Ngươi cười cái gì?" Triệu Ngũ Chuy hỏi.
"Nếu ba tu sĩ Huyền Linh cảnh của La Sát Phong có ý định muốn giết chết chúng ta, ngươi thấy chúng ta không trêu chọc thì có thể trốn thoát được sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Triệu Ngũ Chuy á khẩu, không thốt nổi một lời.
Diệp Ánh Mi giải thích thay cho gã: "Ít ra chúng ta còn có Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao, La Sát Phong không dám..."
Nhưng sau đó Diệp Ánh Mi không nói thêm được nữa, bởi chính bản thân nàng ta cũng cảm giác được mình yếu ớt vô lực đến cỡ nào.
Mỗi ngày trôi qua, Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao đều phải dùng đan dược của La Sát Phong mới giữ được tính mạng. La Sát Phong thậm chí không cần làm gì cả, chỉ việc ngừng trao đổi đan dược là có thể ở một bên lẳng lặng chờ lực lượng mạnh nhất của Quảng Dương môn biến mất.
Hai người họ đều im lặng.
Đúng vậy, đây mới chính là cục diện thật sự, một cục diện đã vượt ra khỏi cuộc đấu đá nội bộ của tông môn, khiến ba vị Đường chủ không thể không cùng nhau đối mặt.
Cố Thanh Sơn nhìn hai người, trong lòng hơi ổn định lại.
Chỉ khi nâng vấn đề lên đến mức độ này, hai Đường chủ mới có thể chịu lắng nghe hắn nói.
Nếu cứ ở đây nói đi nói lại những chuyện trong tông môn, đối phương chỉ cần xem trò hề rồi chờ hắn nói xong, chờ Vương Hồng Đao trở về giết chết hắn.
Một lúc lâu sau, Triệu Ngũ Chuy mới nói: "Đây chính là nguyên nhân ngươi trêu chọc La Sát Nữ đời này sao?"
Gã vẫn cứ cố chấp dùng cái từ "Trêu chọc" này, dường như muốn nói mọi thứ đều do Tề Diễm mang đến.
Cố Thanh Sơn trầm mặt, nhìn chằm chằm vào Triệu Ngũ Chuy.
"Sao vậy?" Triệu Ngũ Chuy không mấy dễ chịu mà hỏi.
Cố Thanh Sơn cười phá lên: "Lão Triệu, ngươi hãy nói thật cho ta nghe, trong tông môn còn sót lại bao nhiêu tài nguyên có thể dùng để đổi đan dược với La Sát Phong?"
"Đương nhiên còn rất nhiều…" Triệu Ngũ Chuy há mồm muốn nói.
Cố Thanh Sơn phất tay chặn lời gã lại: "Dừng lại! Đến lúc này rồi ngươi đừng có nói dối ta nữa. Chuyện này liên quan đến sự sống chết của ngươi và ta, ta hi vọng chúng ta hãy thẳng thắn với nhau. Nếu như ngươi chịu thẳng thắn, ta cũng sẽ thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta đã tìm ra một con đường sống cho tất cả chúng ta."
Hai Đường chủ nhìn hắn.
"Đường sống?" Diệp Ánh Mi trầm ngâm nói: "Tề Diễm…"
Cố Thanh Sơn phất tay ngăn lời nàng ta lại, nói: "La Sát Phong có ba tên cường giả Huyền Linh cảnh, ngươi nghĩ bọn họ sẽ để ý đến chuyện sống chết của ngươi và ta ư? Tài nguyên của bọn họ chỉ đủ cho bản thân họ dùng mà thôi. Còn những nhân vật như ngươi và ta, chì cần tiến thêm một bước là sẽ uy hiếp đến địa vị của bọn họ, lùi một bước thì bọn họ lại phải tiêu tốn một đống tài nguyên để nuôi, Nếu như ngươi là bọn họ thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Cố Thanh Sơn tạt một gáo nước lạnh vào Diệp Ánh Mi, cười nói: "Ánh Mi tỷ, chỉ e rằng ba trận pháp sư trong phái sẽ sống tốt hơn tỷ và ta."
Bờ môi Diệp Ánh Mi đóng mở mấy lần, một chữ cũng không bật ra được.
Đúng vậy, Tề Diễm nói rất đúng, tình hình thực tế lúc này quả thật là như vậy. Đây cũng chính là kết cục của rất nhiều tông môn đã bị hủy diệt.
Cố Thanh Sơn nghiêng người về phía trước, nhìn Triệu Ngũ Chuy nói: "Lão Triệu, vẫn câu nói kia, ngươi hãy nói cho ta biết, tông môn còn có bao nhiêu tài nguyên có thể dùng." Hắn tiếp tục: "Trả lời ta thật lòng, ta sẽ nói cho ngươi biết con đường sống duy nhất của chúng ta là gì."
Triệu Ngũ Chuy nhìn Cố Thanh Sơn một hồi lâu mới nói: "Ta nhớ quãng thời gian trước ngươi không ở trong tông môn."
"Đúng thế." Cố Thanh Sơn nói.
"Có rất nhiều người đi theo ngươi, bọn họ đều một đi không trở lại." Diệp Ánh Mi cũng nói.
"Ngươi đã đi đến nơi nào?" Triệu Ngũ Chuy hỏi.
"Lão Triệu, ngươi nói cho ta biết chuyện của ngươi trước, sau đó ta sẽ nói." Cố Thanh Sơn nói.
"Nếu ngươi dối gạt ta thì sao?"
"Các ngươi có hai người, đều ở cảnh giới cao hơn ta rất nhiều."
Triệu Ngũ Chuy nghe xong liền cúi đầu.
Thời gian dường như bị đông lại vào đúng lúc này.
Mãi một lúc lâu sau, Triệu Ngũ Chuy mới khó khăn mở miệng nói ra một câu: "Tài nguyên... còn có thể chống đỡ một lần trao đổi đan dược cuối cùng."
Gương mặt Diệp Ánh Mi lập tức tái đi, nàng ta thất thanh hỏi: "Lão Triệu! Sao lại thế này! Ta nhớ trước đó ngươi còn nói có thể chống đỡ thêm mấy năm."
Triệu Ngũ Chuy cúi đầu, vẫn không nói lời nào.
Cố Thanh Sơn yên tĩnh trong một hơi thở.
Xem ra cục diện của Quảng Dương môn còn nguy hiểm hơn cả trong tưởng tượng của hắn, nhưng nhờ vậy mà hoàn cảnh của hắn lại có một bước ngoặt mới.
Đến thế giới này tới giờ phút này, trong lòng hắn mới nắm chắc một phần thành công.
… Nắm chắc con đường sống.
Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi: "Lão Triệu, nhất định là Vương Hồng Đao đã bảo ngươi nói vậy để trấn an mọi người có đúng hay không?"
Triệu Ngũ Chuy vẫn không nói lời nào, nhưng gã khe khẽ gật đầu một cái, nhẹ đến mức khó mà nhận ra được.
Sắc mặt Diệp Ánh Mi trắng bệch, nàng ta như nghĩ tới điều gì, cắn răng nói: "Ngay cả ta mà ông ta cũng lừa..."
"Vương Hồng Đao nhất định phải dùng đan dược để giữ mạng. Nếu như ông ta còn muốn sống tiếp, nhất định phải độc bá toàn bộ tài nguyên trong tông môn, dùng nó trao đổi mãi đến tận khi tông môn không còn sót lại thứ gì nữa." Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Trong lòng các ngươi nhất định đều biết rõ ràng, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi."
Hai người lặng lẽ đứng yên.
Đó là căn bệnh chung của tất cả mọi người, khi hoàn cảnh tuyệt vọng còn chưa tới trước mắt thì vẫn muốn tiếp tục ảo tưởng rằng mọi thứ đều là giả dối.
Cố Thanh Sơn nhìn bọn họ, lại bắt đầu suy nghĩ.
Có lẽ không chỉ có ảo tưởng.
Có lẽ Vương Hồng Đao đã dùng cách gì đó làm bọn họ không dám phản kháng.
Vậy, nếu như hắn không thể làm lung lay ý chí của bọn họ thì mọi thứ đều sụp đổ.
Tình hình đã nguy hiểm đến mức phải xem mức độ thực hư thế nào rồi.
Quả nhiên, Triệu Ngũ Chuy đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta đã rất thẳng thắn rồi."
"Đúng thế." Cố Thanh Sơn nói.
"Thật ra ta cũng có chút tuyệt vọng, cho nên mới mạo hiểm cho các ngươi biết chuyện này. Một khi bị sư phụ phát hiện ta để lộ bí mật thì ông ta nhất định không tha cho ta." Triệu Ngũ Chuy nói.
"Quả thật là như vậy." Cố Thanh Sơn đồng ý.
"Tề đường chủ, ngươi có thể cho chúng ta nhìn thấy thành ý của ngươi hay chưa?" Triệu Ngũ Chuy nói.
Cố Thanh Sơn nhìn gã, gã cũng nhìn thẳng vào hắn.
Trong ánh mắt của gã mang theo một tia kỳ vọng, cả người căng thẳng.
Bản thân Triệu Ngũ Chuy đã để Tề Diễm biết hết nội tình trong tông môn, sư phụ nhất định sẽ không tha cho gã. Nếu như lần này Tề Diễm vẫn trêu đùa gã, cho dù có phải liều mạng, gã cũng nhất định phải giết chết Tề Diễm.
"Ta quả thật có một cách." Cố Thanh Sơn nói. Giọng của hắn rất nhỏ, ánh mắt lướt nhìn xung quanh.
Triệu Ngũ Chuy thấy thế, cười khổ nói: "Yên tâm, lần này bọn ta đã khởi động hết toàn bộ trận pháp rồi.”
Như vậy nghĩa là cũng có lúc trận pháp không được khởi động hết.
Tông môn đã túng thiếu đến mức khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt hai người bọn họ, nhỏ giọng nói ra một câu nói.
"Thật ra... Ta đã tìm được một thế giới mới."
Thế giới mới…
Tề Diễm đã tìm được thế giới mới?
Triệu Ngũ Chuy bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Chuyện này không thể nào! Bao nhiêu năm qua, tất cả thế giới đều đã bị tìm ra hết cả rồi."
"Nếu như là thật thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Diệp Ánh Mi trầm giọng nói: "La Sát Phong phái ba tu sĩ Huyền Linh cảnh tìm hơn một trăm năm trong dòng chảy thời gian hỗn loạn mà vẫn không tìm được thế giới mới."
"Nếu như lời ta nói là sự thật thì sao?" Cố Thanh Sơn vẫn thản nhiên nói.
Hai Đường chủ nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn Diệp Ánh Mi rồi đến Triệu Ngũ Chuy, trên mặt lộ ra ý cười.
Hai vị Đường chủ cũng cảm thấy hơi do dự không nắm chắc.
Tề Diễm thoạt nhìn ung dung bình thản như vậy, lẽ nào hắn thật sự phát hiện ra thế giới mới rồi?
Nếu điều đó là thật, vậy thì mọi chuyện đều sẽ thay đổi.
Triệu Ngũ Chuy không nhịn được hỏi Diệp Ánh Mi: "Cô cảm thấy thế nào?"
Bình luận facebook