Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 584
"Đúng vậy, ta không phải của đồ đệ của ông ta."
"Đây là địa bàn của Vương Hồng Đao, ngay cả chưởng môn thế hệ này cũng không thể vào đây được. Mà ngươi trẻ tuổi như vậy, lại có thể đi vào đây, rõ ràng là bởi vì thế giới bên ngoài xảy ra biến cố mà ta không biết."
"Đúng là như vậy." Cố Thanh Sơn thừa nhận.
"Vậy thì ta muốn cùng ngươi thực hiện một giao dịch." Thiên Sơn Dạ nói, nét mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
"Mời nói."
"Ta đã viết bí quyết kiếm thuật với uy lực vô cùng lớn ở ngọc giản này, năm đó trong lúc luyện đao Vương Hồng Đao vẫn luôn muốn học, nhưng ta lại nghĩ nó không thích hợp học kiếm, thậm chí ta truyền thụ đao thuật cho nó cũng chỉ bởi vì niệm tình nó trung thành."
“Vì thế từ trước đến giờ ngài chưa bao giờ truyền kiếm thuật cho ông ta."
"Đúng vậy, ngay cả đao thuật cũng chưa truyền thụ tất cả."
"Sau đó thì sao?"
"Lúc ta bị nó ám hại, biết rõ là mình chắc chắn sẽ chết nên đã phát động cấm chế hủy diệt tất cả ngọc giản chứa đựng bí pháp đao kiếm." Thiên Sơn Dạ chỉ vào ngọc giản trong tay Sơn nữ, nói: "Ta chỉ để lại miếng ngọc giản kiếm quyết này để làm mồi nhử."
"Làm mổi nhử?"
"Đúng vậy, linh hồn của ta ở trong miếng ngọc giản này, nếu ai tùy tiện chạm vào miếng ngọc này thì tất nhiên ta sẽ cướp thể xác của người đó."
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ, quả nhiên là như thế.
Cướp thể xác cũng không phải là một chuyện nhỏ. Nó phá vỡ quy tắc của thế giới, thay đổi vận mệnh của vô số người trên thế giới, gây ra ảnh hưởng sâu sắc tới mức người bình thường không thể tưởng tượng ra được.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi: "Thiên chưởng môn, ngài nói những điều này cho ta biết với mục đích gì?"
Vẻ mặt Thiên Sơn Dạ có chút hiu quạnh: "Ý của ta là, nếu một ngày nào đó Vương Hồng Đao chạm vào miếng ngọc giản này, ta sẽ lập tức cướp thể xác của nó. Chỉ cần Vương Hồng Đao chạm vào miếng ngọc giản này, ta sẽ nhập vào thần hồn nó, ẩn mình trong đó. Chờ đến lúc nó đánh nhau với quân địch thì ta sẽ cướp thể xác, cùng nó sống chết một phen."
"Còn nếu nó tặng ngọc giản cho một đệ tử nào đó thì ta sẽ cướp thân xác của tên đệ tử đó. Một khi trở thành tên đệ tử đó, ta sẽ tu hành từng bước một và dần trở nên mạnh mẽ, đồng thời ở trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của Vương Hồng Đao, từ đó tìm ra nhược điểm của nó. Đợi đến một ngày nào đó, khi mà ta đã chuẩn bị chu toàn thì sẽ tìm cơ hội ám sát nó, báo thù cho chính mình."
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.
Thiên Sơn Dạ, Đao Kiếm Song Tuyệt, nhân vật đã từng phong lưu một đời.
Trong lịch sử của thế giới này, một nhân vật đứng đầu như vậy ắt hẳn không thiếu tâm cơ và thủ đoạn, nhưng lại bị chính đồ đệ của mình ám hại chết.
—— Tên đồ đệ ba trăm năm chưa từng bị lộ tẩy.
Nếu đổi lại mình là Thiên Sơn Dạ, chỉ sợ cũng không có cách nào quên được chuyện này.
Cố Thanh Sơn nói: "Ngài nhẫn nhục chịu khổ, mưu kế cũng không tồi, nhưng hình như lại không thành công."
"Đúng vậy, Vương Hồng Đao có tật giật mình, hơn nữa trời sinh tính đa nghi, tuy nó tìm được miếng ngọc giản này nhưng cũng không dám thử tu luyện." Trên mặt Thiên Sơn Dạ lộ ra vẻ không thể tin nổi: "Kiếm quyết mà nó mơ ước bấy lâu đã nằm trong tay, nhưng nó lại nghi ngờ ngọc giản có vấn đề, sợ bị người khác dùng thủ đoạn hãm hại, vì thế vẫn luôn gắng nhịn, một nghìn năm rồi cũng không chạm vào ngọc giản."
"Ông ta chỉ dựa vào việc đánh lén để giết ngài." Cố Thanh Sơn nói: "Ông ta biết thủ đoạn của ngài vô cùng vô tận nên mới không dám thử."
"Đúng vậy, cục diện từ trước đến giờ luôn là như vậy. Nó không nỡ hủy miếng ngọc giản này, cũng không dám thử miếng ngọc giản này." Thiên Sơn Dạ thở dài nói: "Nó cũng không tặng kiếm quyết này cho đệ tử. Sau này ta mới biết được, ngay cả đệ tử của mình nó cũng không tin tưởng, còn hạ cấm chế trên người đệ tử."
"Xem ra trong lòng ông ta rất sợ hãi, sợ đồ đệ sẽ làm ra việc hãm hại sư phụ như ông ta đã từng làm vậy." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì thế ngọc giản vẫn luôn bị giam cầm ở đây, ta cũng vẫn chưa có cơ hội động thủ." Thiên Sơn Dạ nói.
"Vậy bây giờ ngài tìm tôi làm gì? Muốn cướp thể xác sao?"
"Không, ta và ngươi không thù không oán, huống hồ ngươi cũng không phải đồ đệ của nó." Thiên Sơn Dạ tiếp tục nói: "Đã một ngàn năm trôi qua, ta đã đạt đến giới hạn rồi, không có cách nào chờ đợi thêm nữa."
Ông ta ngoắc tay, để ngọc giản rơi vào trong tay mình.
"Ta cảm ứng được kiếm ý trên người ngươi, ngươi cũng là một kiếm tu phải không?"
"Đúng vậy."
"Ngươi hãy thề với trời đất, chờ đến khi mình có đủ sức mạnh sẽ giết chết Vương Hồng Đao."
"Đây là giao dịch?"
"Đúng vậy, nếu như ngươi thề, ta sẽ truyền kiếm quyết cho ngươi." Sau khi dừng lại một chút Thiên Sơn Dạ nói tiếp: "Ta thấy kiếm ý của ngươi thuần túy mà quyết đoán vô cùng, rất phù hợp với kiếm thuật mà ta sáng chế ra. Chỉ cần ngươi... "
Thiên Sơn Dạ còn muốn nói nữa, nhưng đã thấy Cố Thanh Sơn nói ra một câu: "Ta xin thề, ta sẽ giết chết Vương Hồng Đao."
Trong trời đất, từng làn sóng vô hình trôi lơ lửng bao phủ khắp người Cố Thanh Sơn.
Thiên Sơn Dạ ngơ ngẩn.
Tên nhóc này, vì sao lại thẳng thắn như vậy?
"Lời thề này không phải trò đùa, đối với tu sĩ nếu làm trái lời thề thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Thiên Sơn Dạ nghiêm túc nói.
"Ta biết, trước kia ta đã từng thề rằng sẽ giết người này." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao?"
"Ông ta giết phụ thân ta rồi, phụ thân ta là chưởng môn thế hệ này."
"Vì sao nó lại làm như vậy?"
"Phụ thân ta gần đột phá được Huyền Tiên cảnh, mà vết thương trên người Vương Hồng Đao vẫn chưa khỏi, bọn họ là kẻ thù không đội trời chung."
Đồng thời, Cố Thanh Sơn cũng kể sơ qua về việc mình đã kết đồng minh với hai đệ tử của Vương Hồng Đao.
Nghe xong, Thiên Sơn Dạ im lặng suy tư.
Vị kiếm tu trước mặt này có hai mỹ nhân Thiên Kiếp cảnh làm thị nữ bên người, chắc chắn thân phận của hắn ở tông môn không tầm thường. Rất có khả năng giống như chính hắn đã giới thiệu, hắn là đường chủ Trảm Uy đường đời này.
Điều quan trọng nhất là, vị kiếm tu này đã có lời thề với trời đất sẽ giết chết Vương Hồng Đao.
Lời thề với trời đất không thể là giả được.
Người này nhất định phải đi giết Vương Hồng Đao, nói dối gạt người căn bản không có ý nghĩa gì.
Huống chi phụ thân hắn còn là chưởng môn đời nay, cũng bị Vương Hồng Đao ám hại.
Giả sử đúng như vậy thì việc truyền kiếm quyết cho người này là kết quả không thể tốt hơn được nữa.
Ba vị đường chủ, chắc hẳn đều là tu sĩ Thái Hư cảnh.
Nếu vậy, ba tu sĩ Thái Hư muốn sát hại một tu sĩ cảnh giới Huyền Tiên đang trọng thương là việc hoàn toàn có thể.
Thiên Sơn Dạ rốt cục thở dài nói: "Vương Hồng Đao à Vương Hồng Đao, năm đó ngươi sát hại ta, bây giờ đến lượt ngươi bị đồ đệ của mình liên hợp với người khác ám sát! Đây thật sự là báo ứng!"
Nói một hồi, Thiên Sơn Dạ không nhịn được cười lớn. Từ ngàn năm nay, đây là ngày duy nhất khiến ông ta cảm thấy thoải mái như vậy.
Thiên Sơn Dạ cầm ngọc giản kiếm quyết. Ông ta nhìn Cố Thanh Sơn, chợt nhớ ra đối phương cũng là một kiếm tu.
Đúng vậy, kiếm tu.
Thiên Sơn Dạ trầm mặc một hồi, ý nghĩ trong lòng dần dần thay đổi.
"Trước khi hoàn toàn tiêu tán, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." Ông ta nói.
"Mời ngài." Cố Thanh Sơn nói.
"Ta thấy kiếm ý của ngươi sát phạt quyết đoán, vô cùng mạnh mẽ, nhưng ngươi có biết là kiếm tu mà thích giết chóc thì kiếm đạo khó đi được lâu dài hay không?"
"Ta biết."
"Vậy tại sao ngươi không thay đổi kiếm ý?" Thiên Sơn Dạ hỏi.
"Kiếm chỉ dùng để giết chết kẻ địch, đây là đạo lý cơ bản nhất của kiếm." Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
"Ý của ngươi là những kẻ mà ngươi giết đều đáng chết?" Thiên Sơn Dạ hỏi.
"Không, không có bất kỳ ai vừa mới sinh ra đã mặc định sẽ bị kiếm tu giết." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Thân là kiếm tu, đừng hỏi đã giết ai mà hãy hỏi đã cứu được ai."
Thiên Sơn Dạ trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ đồng ý.
"... Coi như là một kiếm tu có khí phách." Ông ta lầm bầm, ý nghĩ trong lòng trở nên rõ ràng.
"Nếu đã như vậy, ta không còn vấn đề gì nữa."
Thiên Sơn Dạ tạo ra một thủ quyết phức tạp, đánh ra một luồng linh quang về phía ngọc giản.
"Ta vừa hủy bỏ cạm bẫy trên ngọc giản." Ông ta từ tốn nói: "Bây giờ, ta sẽ viết kiếm quyết lên trên ngọc giản, hy vọng ngươi có thể kế thừa kiếm thuật của ta."
Ông ta cầm ngọc giản lên, dán trên trán. Trong chốc lát, ngọc giản nhẹ nhàng bay giữa không trung, mà thân hình Thiên Sơn Dạ cũng dần mờ nhạt.
"Điều cuối cùng mà ta muốn nói với ngươi là, trong thời gian ta trị thương, Giới Ma đã tràn đến thế giới này. Đối với Giới Ma, ta có cách nhìn khác." Trong ánh mắt của ông ta lộ vẻ nghiêm túc.
Cố Thanh Sơn lập tức chắp tay nói: "Hãy nói cách nghĩ của ngài cho ta biết, ta vô cùng cảm kích."
"Đây là địa bàn của Vương Hồng Đao, ngay cả chưởng môn thế hệ này cũng không thể vào đây được. Mà ngươi trẻ tuổi như vậy, lại có thể đi vào đây, rõ ràng là bởi vì thế giới bên ngoài xảy ra biến cố mà ta không biết."
"Đúng là như vậy." Cố Thanh Sơn thừa nhận.
"Vậy thì ta muốn cùng ngươi thực hiện một giao dịch." Thiên Sơn Dạ nói, nét mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
"Mời nói."
"Ta đã viết bí quyết kiếm thuật với uy lực vô cùng lớn ở ngọc giản này, năm đó trong lúc luyện đao Vương Hồng Đao vẫn luôn muốn học, nhưng ta lại nghĩ nó không thích hợp học kiếm, thậm chí ta truyền thụ đao thuật cho nó cũng chỉ bởi vì niệm tình nó trung thành."
“Vì thế từ trước đến giờ ngài chưa bao giờ truyền kiếm thuật cho ông ta."
"Đúng vậy, ngay cả đao thuật cũng chưa truyền thụ tất cả."
"Sau đó thì sao?"
"Lúc ta bị nó ám hại, biết rõ là mình chắc chắn sẽ chết nên đã phát động cấm chế hủy diệt tất cả ngọc giản chứa đựng bí pháp đao kiếm." Thiên Sơn Dạ chỉ vào ngọc giản trong tay Sơn nữ, nói: "Ta chỉ để lại miếng ngọc giản kiếm quyết này để làm mồi nhử."
"Làm mổi nhử?"
"Đúng vậy, linh hồn của ta ở trong miếng ngọc giản này, nếu ai tùy tiện chạm vào miếng ngọc này thì tất nhiên ta sẽ cướp thể xác của người đó."
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ, quả nhiên là như thế.
Cướp thể xác cũng không phải là một chuyện nhỏ. Nó phá vỡ quy tắc của thế giới, thay đổi vận mệnh của vô số người trên thế giới, gây ra ảnh hưởng sâu sắc tới mức người bình thường không thể tưởng tượng ra được.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi: "Thiên chưởng môn, ngài nói những điều này cho ta biết với mục đích gì?"
Vẻ mặt Thiên Sơn Dạ có chút hiu quạnh: "Ý của ta là, nếu một ngày nào đó Vương Hồng Đao chạm vào miếng ngọc giản này, ta sẽ lập tức cướp thể xác của nó. Chỉ cần Vương Hồng Đao chạm vào miếng ngọc giản này, ta sẽ nhập vào thần hồn nó, ẩn mình trong đó. Chờ đến lúc nó đánh nhau với quân địch thì ta sẽ cướp thể xác, cùng nó sống chết một phen."
"Còn nếu nó tặng ngọc giản cho một đệ tử nào đó thì ta sẽ cướp thân xác của tên đệ tử đó. Một khi trở thành tên đệ tử đó, ta sẽ tu hành từng bước một và dần trở nên mạnh mẽ, đồng thời ở trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của Vương Hồng Đao, từ đó tìm ra nhược điểm của nó. Đợi đến một ngày nào đó, khi mà ta đã chuẩn bị chu toàn thì sẽ tìm cơ hội ám sát nó, báo thù cho chính mình."
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.
Thiên Sơn Dạ, Đao Kiếm Song Tuyệt, nhân vật đã từng phong lưu một đời.
Trong lịch sử của thế giới này, một nhân vật đứng đầu như vậy ắt hẳn không thiếu tâm cơ và thủ đoạn, nhưng lại bị chính đồ đệ của mình ám hại chết.
—— Tên đồ đệ ba trăm năm chưa từng bị lộ tẩy.
Nếu đổi lại mình là Thiên Sơn Dạ, chỉ sợ cũng không có cách nào quên được chuyện này.
Cố Thanh Sơn nói: "Ngài nhẫn nhục chịu khổ, mưu kế cũng không tồi, nhưng hình như lại không thành công."
"Đúng vậy, Vương Hồng Đao có tật giật mình, hơn nữa trời sinh tính đa nghi, tuy nó tìm được miếng ngọc giản này nhưng cũng không dám thử tu luyện." Trên mặt Thiên Sơn Dạ lộ ra vẻ không thể tin nổi: "Kiếm quyết mà nó mơ ước bấy lâu đã nằm trong tay, nhưng nó lại nghi ngờ ngọc giản có vấn đề, sợ bị người khác dùng thủ đoạn hãm hại, vì thế vẫn luôn gắng nhịn, một nghìn năm rồi cũng không chạm vào ngọc giản."
"Ông ta chỉ dựa vào việc đánh lén để giết ngài." Cố Thanh Sơn nói: "Ông ta biết thủ đoạn của ngài vô cùng vô tận nên mới không dám thử."
"Đúng vậy, cục diện từ trước đến giờ luôn là như vậy. Nó không nỡ hủy miếng ngọc giản này, cũng không dám thử miếng ngọc giản này." Thiên Sơn Dạ thở dài nói: "Nó cũng không tặng kiếm quyết này cho đệ tử. Sau này ta mới biết được, ngay cả đệ tử của mình nó cũng không tin tưởng, còn hạ cấm chế trên người đệ tử."
"Xem ra trong lòng ông ta rất sợ hãi, sợ đồ đệ sẽ làm ra việc hãm hại sư phụ như ông ta đã từng làm vậy." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì thế ngọc giản vẫn luôn bị giam cầm ở đây, ta cũng vẫn chưa có cơ hội động thủ." Thiên Sơn Dạ nói.
"Vậy bây giờ ngài tìm tôi làm gì? Muốn cướp thể xác sao?"
"Không, ta và ngươi không thù không oán, huống hồ ngươi cũng không phải đồ đệ của nó." Thiên Sơn Dạ tiếp tục nói: "Đã một ngàn năm trôi qua, ta đã đạt đến giới hạn rồi, không có cách nào chờ đợi thêm nữa."
Ông ta ngoắc tay, để ngọc giản rơi vào trong tay mình.
"Ta cảm ứng được kiếm ý trên người ngươi, ngươi cũng là một kiếm tu phải không?"
"Đúng vậy."
"Ngươi hãy thề với trời đất, chờ đến khi mình có đủ sức mạnh sẽ giết chết Vương Hồng Đao."
"Đây là giao dịch?"
"Đúng vậy, nếu như ngươi thề, ta sẽ truyền kiếm quyết cho ngươi." Sau khi dừng lại một chút Thiên Sơn Dạ nói tiếp: "Ta thấy kiếm ý của ngươi thuần túy mà quyết đoán vô cùng, rất phù hợp với kiếm thuật mà ta sáng chế ra. Chỉ cần ngươi... "
Thiên Sơn Dạ còn muốn nói nữa, nhưng đã thấy Cố Thanh Sơn nói ra một câu: "Ta xin thề, ta sẽ giết chết Vương Hồng Đao."
Trong trời đất, từng làn sóng vô hình trôi lơ lửng bao phủ khắp người Cố Thanh Sơn.
Thiên Sơn Dạ ngơ ngẩn.
Tên nhóc này, vì sao lại thẳng thắn như vậy?
"Lời thề này không phải trò đùa, đối với tu sĩ nếu làm trái lời thề thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Thiên Sơn Dạ nghiêm túc nói.
"Ta biết, trước kia ta đã từng thề rằng sẽ giết người này." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao?"
"Ông ta giết phụ thân ta rồi, phụ thân ta là chưởng môn thế hệ này."
"Vì sao nó lại làm như vậy?"
"Phụ thân ta gần đột phá được Huyền Tiên cảnh, mà vết thương trên người Vương Hồng Đao vẫn chưa khỏi, bọn họ là kẻ thù không đội trời chung."
Đồng thời, Cố Thanh Sơn cũng kể sơ qua về việc mình đã kết đồng minh với hai đệ tử của Vương Hồng Đao.
Nghe xong, Thiên Sơn Dạ im lặng suy tư.
Vị kiếm tu trước mặt này có hai mỹ nhân Thiên Kiếp cảnh làm thị nữ bên người, chắc chắn thân phận của hắn ở tông môn không tầm thường. Rất có khả năng giống như chính hắn đã giới thiệu, hắn là đường chủ Trảm Uy đường đời này.
Điều quan trọng nhất là, vị kiếm tu này đã có lời thề với trời đất sẽ giết chết Vương Hồng Đao.
Lời thề với trời đất không thể là giả được.
Người này nhất định phải đi giết Vương Hồng Đao, nói dối gạt người căn bản không có ý nghĩa gì.
Huống chi phụ thân hắn còn là chưởng môn đời nay, cũng bị Vương Hồng Đao ám hại.
Giả sử đúng như vậy thì việc truyền kiếm quyết cho người này là kết quả không thể tốt hơn được nữa.
Ba vị đường chủ, chắc hẳn đều là tu sĩ Thái Hư cảnh.
Nếu vậy, ba tu sĩ Thái Hư muốn sát hại một tu sĩ cảnh giới Huyền Tiên đang trọng thương là việc hoàn toàn có thể.
Thiên Sơn Dạ rốt cục thở dài nói: "Vương Hồng Đao à Vương Hồng Đao, năm đó ngươi sát hại ta, bây giờ đến lượt ngươi bị đồ đệ của mình liên hợp với người khác ám sát! Đây thật sự là báo ứng!"
Nói một hồi, Thiên Sơn Dạ không nhịn được cười lớn. Từ ngàn năm nay, đây là ngày duy nhất khiến ông ta cảm thấy thoải mái như vậy.
Thiên Sơn Dạ cầm ngọc giản kiếm quyết. Ông ta nhìn Cố Thanh Sơn, chợt nhớ ra đối phương cũng là một kiếm tu.
Đúng vậy, kiếm tu.
Thiên Sơn Dạ trầm mặc một hồi, ý nghĩ trong lòng dần dần thay đổi.
"Trước khi hoàn toàn tiêu tán, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." Ông ta nói.
"Mời ngài." Cố Thanh Sơn nói.
"Ta thấy kiếm ý của ngươi sát phạt quyết đoán, vô cùng mạnh mẽ, nhưng ngươi có biết là kiếm tu mà thích giết chóc thì kiếm đạo khó đi được lâu dài hay không?"
"Ta biết."
"Vậy tại sao ngươi không thay đổi kiếm ý?" Thiên Sơn Dạ hỏi.
"Kiếm chỉ dùng để giết chết kẻ địch, đây là đạo lý cơ bản nhất của kiếm." Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
"Ý của ngươi là những kẻ mà ngươi giết đều đáng chết?" Thiên Sơn Dạ hỏi.
"Không, không có bất kỳ ai vừa mới sinh ra đã mặc định sẽ bị kiếm tu giết." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Thân là kiếm tu, đừng hỏi đã giết ai mà hãy hỏi đã cứu được ai."
Thiên Sơn Dạ trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ đồng ý.
"... Coi như là một kiếm tu có khí phách." Ông ta lầm bầm, ý nghĩ trong lòng trở nên rõ ràng.
"Nếu đã như vậy, ta không còn vấn đề gì nữa."
Thiên Sơn Dạ tạo ra một thủ quyết phức tạp, đánh ra một luồng linh quang về phía ngọc giản.
"Ta vừa hủy bỏ cạm bẫy trên ngọc giản." Ông ta từ tốn nói: "Bây giờ, ta sẽ viết kiếm quyết lên trên ngọc giản, hy vọng ngươi có thể kế thừa kiếm thuật của ta."
Ông ta cầm ngọc giản lên, dán trên trán. Trong chốc lát, ngọc giản nhẹ nhàng bay giữa không trung, mà thân hình Thiên Sơn Dạ cũng dần mờ nhạt.
"Điều cuối cùng mà ta muốn nói với ngươi là, trong thời gian ta trị thương, Giới Ma đã tràn đến thế giới này. Đối với Giới Ma, ta có cách nhìn khác." Trong ánh mắt của ông ta lộ vẻ nghiêm túc.
Cố Thanh Sơn lập tức chắp tay nói: "Hãy nói cách nghĩ của ngài cho ta biết, ta vô cùng cảm kích."