Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 585
"Ta không thể nói, quá nguy hiểm." Thiên Sơn Dạ lắc đầu nói, sau đó cầm một miếng ngọc giản lên, dường như đang truyền tin tức vào trong đó.
"Khi ngươi chuẩn bị xong thì hãy xem miếng ngọc giản này..." Thiên Sơn Dạ nói, giọng dần dần trở nên yếu ớt. Từ trong cơ thể hư ảo của ông ta dần dần có ánh sáng khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Ông ta đã đến những giây cuối cùng rồi.
"Tiền bối, ngài..." Cố Thanh Sơn biến sắc.
Thiên Sơn Dạ nói: "Ta và ngươi tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng tâm tính và kiếm ý của ngươi có thể hòa hợp với kiếm đạo của ta." Giọng của ông ta ngày càng yếu ớt, dường như không còn nghe thấy gì nữa: "Vì thế thứ mà ta để lại không phải là một bộ kiếm quyết, mà là tất cả thuật pháp đao kiếm của ta."
Cơ thể Cố Thanh Sơn chấn động.
Không ngờ rằng đối phương lại lựa chọn như vậy.
Thiên Sơn Dạ nhìn Cố Thanh Sơn chăm chú, miệng hơi mấp máy nhưng không nói được gì.
Ông ta muốn nói nhưng lại thôi.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Hắn chắp tay nghiêm túc nói: "Ta sẽ dùng kiếm thuật của ngài để giết ông ta."
Thiên Sơn Dạ vui mừng cười, ánh sáng không ngừng tỏa ra từ trên người ông ta, xông thẳng lên không gian phía trên như một thác nước chảy ngược.
Thác nước phát sáng dần dần biến mất.
Nhân vật truyền kỳ một đời cũng đã tiêu tan.
Ngọc giản lơ lửng ở giữa không trung lặng yên rơi xuống, được Cố Thanh Sơn thu vào trong tay.
"Công tử, coi chừng có bẫy." Tình Nhu cau mày nói.
"Yên tâm đi, không có." Cố Thanh Sơn nói, vẻ mặt cảm khái.
"Làm sao công tử biết không có bẫy? Ông ta biết tính kế với đồ đệ của mình, nhỡ đâu cũng hãm hại công tử thì sao?" Uyển Nhi không hiểu hỏi.
"Sẽ không có âm mưu quỷ kế gì đâu." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói, giọng điệu của hắn kiên quyết mà khẳng định.
Tình Nhu và Uyển Nhi nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau.
Cố Thanh Sơn vuốt ve ngọc giản trong tay, không nhịn được thở dài một tiếng: "Giữa kiếm tu với nhau, chỉ có kiếm."
Thiên Sơn Dạ giao ra hai miếng ngọc giản, một miếng là thuật đao kiếm cả đời ông ta, miếng còn lại là ngọc giản mà khi nãy ông ta tiện tay cầm lên, trên đó viết những hiểu biết của ông ta về Giới Ma.
Trong hai miếng ngọc giản đó, miếng ngọc giản viết thuật đao kiếm rơi xuống.
Cố Thanh Sơn nhận lấy.
Miếng ngọc giản này sáng long lanh, không biết đã nuôi dưỡng được bao nhiêu năm rồi.
Ban đầu ngọc giản chỉ có màu trắng sữa bình thường, nhưng nội dung chứa trong ngọc giản lại khiến các tu sĩ coi trọng quá mức, vì thế các tu sĩ phải cất giấu bên mình, thường xuyên thưởng thức. Trong quá trình này, linh lực của tu sĩ sẽ bất tri bất giác tản vào ngọc giản, tích lũy quanh năm suốt tháng khiến màu sắc ngọc giản ngày càng đẹp hơn.
Chuyện này rất phổ biến ở giới tu hành.
Vì thế một khi ngọc giản thượng hạng được đưa ra, tất cả mọi người đều rất tò mò bên trong chứa đựng nội dung gì.
Lúc Cố Thanh Sơn chạm vào miếng ngọc giản này, giao diện Chiến Thần lập tức nhảy ra hàng chữ nhỏ màu đỏ.
[Đây là bộ pháp quyết tu hành do hai người cùng viết, chia thành hai phần đao và kiếm.]
Hàng chữ màu đỏ xuất hiện rất nhanh, chập chờn chập chờn như đang muốn nhắc nhở Cố Thanh Sơn mau đến xem.
Hắn liếc mắt nhìn, thầm nghĩ quả nhiên là như thế.
Trước khi đến cảnh giới Hóa Thần, những tu sĩ thích dùng binh khí có thể cùng lúc tập luyện nhiều loại binh khí khác nhau. Nhưng khi độ lôi kiếp Hóa Thần, tu sĩ chỉ được chọn một loại binh khí làm binh khí chủ yếu của mình.
Vì thế, Cố Thanh Sơn đã bỏ qua thuật pháp hệ Lôi và cung tiễn để chuyển qua kiếm đạo.
Kiếm đạo là đạo có tính chất biệt lập mạnh nhất, một khi tu sĩ đã chọn kiếm đạo thì nhất định phải vứt bỏ binh khí khác.
Lần trước Cố Thanh Sơn trở về thế giới hiện thực, sau khi giúp Diệp Phi Ly đại náo hiện trường cuộc tranh cử quốc hội, hắn đã đến sa mạc độ kiếp. Lúc đó, hắn đã đưa ra quyết định chọn kiếm đạo.
Trong giới tu hành thường nghe nói có người có thể dùng cùng lúc hai loại binh khí, đó chẳng qua là bởi vì bọn họ không chọn kiếm đạo.
Kiếm tu thật sự chắc chắn phải hiểu rõ việc cùng lúc tu luyện nhiều loại binh khí không thể xảy ra với kiếm đạo được.
Mà kiếm khí mạnh mẽ trên người Thiên Sơn Dạ chứng tỏ ông ta là một kiếm tu. Vậy thì tại sao ông ta có thể tu luyện cả đao thuật nữa?
Thực ra không chỉ có Cố Thanh Sơn mà ngay cả đám tu sĩ ở thế giới này từ ngàn năm trước cũng không hiểu được.
Thực ra ghi chép từ ngàn năm trước để lại đã viết rất cặn kẽ rồi.
Mỗi một trận đấu, mỗi lần xuất thủ và các chiêu thức mỗi lần thắng lợi của Thiên Sơn Dạ đều được ghi chép lại đầy đủ.
Lúc đó rất nhiều người cũng không thể giải thích được đao kiếm song tuyệt của Thiên Sơn Dạ.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, chưa một ai có thể khám phá được bí mật của ông ta.
Thiên Sơn Dạ là tu sĩ mạnh nhất, chỉ cần ông ta không muốn nói thì không ai có thể cạy miệng ông ta ra được.
Cố Thanh Sơn nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Hai người... May là ta mới biết chuyện như vậy, nếu không thì sẽ thực sự dễ dàng mắc lừa."
Cố Thanh Sơn nhìn miếng ngọc giản còn lại ở giữa không trung.
Thiên Sơn Dạ nói những việc liên quan đến Giới Ma đều được ghi chép ở miếng ngọc giản này.
So với ngọc giản chứa bí tịch đao kiếm trong tay Cố Thanh Sơn thì ngọc giản ghi chép bí mật Giới Ma khiến người ta càng tò mò hơn, cũng ít cảnh giác hơn.
Tình Nhu đưa tay ra muốn lấy, nhưng Cố Thanh Sơn đã túm tay nàng lại.
"Công tử?" Tình Nhu chần chờ nói.
Thân hình Sơn Nữ đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Một giây tiếp theo, nàng xuất hiện ở giữa không trung.
Lần di chuyển này rất đơn giản, nhưng nàng lại dùng tới thần kỹ: Súc Địa Thành Thốn!
Sơn Nữ ra tay nhanh như chớp, cho ngọc giản vào trong túi trữ vật.
Tất cả những hành động này của nàng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Hai cô gái còn lại còn chưa phản ứng kịp thì miếng ngọc giản ấy đã bị cho vào trong túi trữ vật, nhanh đến nỗi ngay cả chính bản thân miếng ngọc giản cũng không kịp phản ứng.
Sơn Nữ từ từ rơi xuống.
"Làm đẹp lắm." Cố Thanh Sơn hớn hở nói.
Thấy hai cô gái kia vẫn còn đang mờ mịt, Sơn Nữ thản nhiên nói: "Là công tử truyền âm cho tôi, bảo tôi dùng toàn lực thu miếng ngọc giản này về."
Hai cô gái ngừng lại một lát, trong lòng chợt rối loạn.
Đây dường như là đang đề phòng mình, tránh việc mình sẽ đọc nội dung trên ngọc giản kia.
Cố Thanh Sơn không tin mình sao?
Hai người không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Uyển Nhi nhìn Cố Thanh Sơn, thận trọng nói: "Ngài không tin Tình Nhu tỷ tỷ sao? Thực ra tỷ ấy sẽ không nói bí mật này cho người ngoài đâu."
Tình Nhu mím môi, dường như cũng có chút chán nản.
Tính mệnh mình gắn liền với người này, mình cũng tận lực muốn giúp đỡ hắn, kết quả người ta lại không tin tưởng mình.
Cố Thanh Sơn thấy thế, cảm giác hơi đau đầu. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc nói: "Chuyện này thật sự rất phiền phức, nếu làm không tốt sẽ khiến các cô bị ngộ thương."
Tình Nhu vốn là người thông minh, nghe xong lời này, nàng cẩn thận suy xét, nói: "Trước đây công tử từng nói, giữa các kiếm tu chỉ có kiếm." Nàng lại lẩm bẩm: "Kiếm được chia làm hai loại, sống và chết… Nói như vậy, công tử đang nhận kiếm."
"Tình Nhu, cô thật thông minh." Cố Thanh Sơn khen.
"Tâm kiếm à?" Tình Nhu nhìn hắn, hỏi.
"Đúng là tâm kiếm."
Cố Thanh Sơn giải thích: "Đao Kiếm Song Tuyệt rất nổi tiếng, ngọc giản công pháp như vậy đủ để khiến nhiều người sinh lòng tham, mà miếng ngọc giản thứ hai lại ghi chép tin tức mà ta đang gấp rút muốn biết."
"Miếng ngọc giản thứ nhất không có cạm bẫy nào cả, lại là công pháp có một không hai trong thiên hạ. Sau khi điều tra ta chắc chắn không có cạm bẫy, dù ít dù nhiều cũng cảm thấy thả lỏng hơn, đây là lẽ thường tình."
"Lúc này, ta sẽ càng muốn lấy miếng ngọc giản thứ hai hơn bởi vì ta thực sự rất muốn biết tin tức trong đó. Như vậy, ta sẽ không chút do dự thâm nhập thần niệm vào trong ngọc giản, kiểm tra bí mật của Giới Ma."
Cố Thanh Sơn hít một hơi: "Qua một ngàn năm, ông ta đã tiến bộ rất nhiều, cũng học xong hóa tâm thành kiếm. Nhưng ta sẽ không để cho ông ta có cơ hội."
Tình Nhu lần nữa hiểu ra, nhưng lại lập tức có nghi ngờ mới: "Tại sao ngài lại cảm thấy ngọc giản chứa bí thuật đao kiếm không có cạm bẫy?"
"Bởi vì nó chắc chắn không có cạm bẫy, nếu không tôi dã sinh nghi rồi và tất cả kế hoạch của Thiên Sơn Dạ sẽ đều không thể thực hiện được nữa."
"Vì sao Sơn Nữ lại phải vội vàng cất miếng ngọc giản đi như vậy?"
"Bởi vì ông ta nhất định có rất nhiều thủ đoạn giấu trong miếng ngọc giản này, nhưng nếu cho vào trong túi trữ vật, đồng nghĩa với việc cho vào một không gian khác. Như vậy, ông ta sẽ không thể làm gì với ta được, trừ phi ông ta có cách thoát khỏi túi trữ vật của Sơn Nữ."
Hai cô gái cùng nhìn lại, chỉ thấy Sơn Nữ đã lấy tay đè lên miệng túi trữ vật.
"Cho dù ông ta dùng bất kỳ pháp môn nào, cũng không thể thoát khỏi tay ta được." Sơn Nữ thản nhiên nói.
"Khi ngươi chuẩn bị xong thì hãy xem miếng ngọc giản này..." Thiên Sơn Dạ nói, giọng dần dần trở nên yếu ớt. Từ trong cơ thể hư ảo của ông ta dần dần có ánh sáng khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Ông ta đã đến những giây cuối cùng rồi.
"Tiền bối, ngài..." Cố Thanh Sơn biến sắc.
Thiên Sơn Dạ nói: "Ta và ngươi tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng tâm tính và kiếm ý của ngươi có thể hòa hợp với kiếm đạo của ta." Giọng của ông ta ngày càng yếu ớt, dường như không còn nghe thấy gì nữa: "Vì thế thứ mà ta để lại không phải là một bộ kiếm quyết, mà là tất cả thuật pháp đao kiếm của ta."
Cơ thể Cố Thanh Sơn chấn động.
Không ngờ rằng đối phương lại lựa chọn như vậy.
Thiên Sơn Dạ nhìn Cố Thanh Sơn chăm chú, miệng hơi mấp máy nhưng không nói được gì.
Ông ta muốn nói nhưng lại thôi.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Hắn chắp tay nghiêm túc nói: "Ta sẽ dùng kiếm thuật của ngài để giết ông ta."
Thiên Sơn Dạ vui mừng cười, ánh sáng không ngừng tỏa ra từ trên người ông ta, xông thẳng lên không gian phía trên như một thác nước chảy ngược.
Thác nước phát sáng dần dần biến mất.
Nhân vật truyền kỳ một đời cũng đã tiêu tan.
Ngọc giản lơ lửng ở giữa không trung lặng yên rơi xuống, được Cố Thanh Sơn thu vào trong tay.
"Công tử, coi chừng có bẫy." Tình Nhu cau mày nói.
"Yên tâm đi, không có." Cố Thanh Sơn nói, vẻ mặt cảm khái.
"Làm sao công tử biết không có bẫy? Ông ta biết tính kế với đồ đệ của mình, nhỡ đâu cũng hãm hại công tử thì sao?" Uyển Nhi không hiểu hỏi.
"Sẽ không có âm mưu quỷ kế gì đâu." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói, giọng điệu của hắn kiên quyết mà khẳng định.
Tình Nhu và Uyển Nhi nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau.
Cố Thanh Sơn vuốt ve ngọc giản trong tay, không nhịn được thở dài một tiếng: "Giữa kiếm tu với nhau, chỉ có kiếm."
Thiên Sơn Dạ giao ra hai miếng ngọc giản, một miếng là thuật đao kiếm cả đời ông ta, miếng còn lại là ngọc giản mà khi nãy ông ta tiện tay cầm lên, trên đó viết những hiểu biết của ông ta về Giới Ma.
Trong hai miếng ngọc giản đó, miếng ngọc giản viết thuật đao kiếm rơi xuống.
Cố Thanh Sơn nhận lấy.
Miếng ngọc giản này sáng long lanh, không biết đã nuôi dưỡng được bao nhiêu năm rồi.
Ban đầu ngọc giản chỉ có màu trắng sữa bình thường, nhưng nội dung chứa trong ngọc giản lại khiến các tu sĩ coi trọng quá mức, vì thế các tu sĩ phải cất giấu bên mình, thường xuyên thưởng thức. Trong quá trình này, linh lực của tu sĩ sẽ bất tri bất giác tản vào ngọc giản, tích lũy quanh năm suốt tháng khiến màu sắc ngọc giản ngày càng đẹp hơn.
Chuyện này rất phổ biến ở giới tu hành.
Vì thế một khi ngọc giản thượng hạng được đưa ra, tất cả mọi người đều rất tò mò bên trong chứa đựng nội dung gì.
Lúc Cố Thanh Sơn chạm vào miếng ngọc giản này, giao diện Chiến Thần lập tức nhảy ra hàng chữ nhỏ màu đỏ.
[Đây là bộ pháp quyết tu hành do hai người cùng viết, chia thành hai phần đao và kiếm.]
Hàng chữ màu đỏ xuất hiện rất nhanh, chập chờn chập chờn như đang muốn nhắc nhở Cố Thanh Sơn mau đến xem.
Hắn liếc mắt nhìn, thầm nghĩ quả nhiên là như thế.
Trước khi đến cảnh giới Hóa Thần, những tu sĩ thích dùng binh khí có thể cùng lúc tập luyện nhiều loại binh khí khác nhau. Nhưng khi độ lôi kiếp Hóa Thần, tu sĩ chỉ được chọn một loại binh khí làm binh khí chủ yếu của mình.
Vì thế, Cố Thanh Sơn đã bỏ qua thuật pháp hệ Lôi và cung tiễn để chuyển qua kiếm đạo.
Kiếm đạo là đạo có tính chất biệt lập mạnh nhất, một khi tu sĩ đã chọn kiếm đạo thì nhất định phải vứt bỏ binh khí khác.
Lần trước Cố Thanh Sơn trở về thế giới hiện thực, sau khi giúp Diệp Phi Ly đại náo hiện trường cuộc tranh cử quốc hội, hắn đã đến sa mạc độ kiếp. Lúc đó, hắn đã đưa ra quyết định chọn kiếm đạo.
Trong giới tu hành thường nghe nói có người có thể dùng cùng lúc hai loại binh khí, đó chẳng qua là bởi vì bọn họ không chọn kiếm đạo.
Kiếm tu thật sự chắc chắn phải hiểu rõ việc cùng lúc tu luyện nhiều loại binh khí không thể xảy ra với kiếm đạo được.
Mà kiếm khí mạnh mẽ trên người Thiên Sơn Dạ chứng tỏ ông ta là một kiếm tu. Vậy thì tại sao ông ta có thể tu luyện cả đao thuật nữa?
Thực ra không chỉ có Cố Thanh Sơn mà ngay cả đám tu sĩ ở thế giới này từ ngàn năm trước cũng không hiểu được.
Thực ra ghi chép từ ngàn năm trước để lại đã viết rất cặn kẽ rồi.
Mỗi một trận đấu, mỗi lần xuất thủ và các chiêu thức mỗi lần thắng lợi của Thiên Sơn Dạ đều được ghi chép lại đầy đủ.
Lúc đó rất nhiều người cũng không thể giải thích được đao kiếm song tuyệt của Thiên Sơn Dạ.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, chưa một ai có thể khám phá được bí mật của ông ta.
Thiên Sơn Dạ là tu sĩ mạnh nhất, chỉ cần ông ta không muốn nói thì không ai có thể cạy miệng ông ta ra được.
Cố Thanh Sơn nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Hai người... May là ta mới biết chuyện như vậy, nếu không thì sẽ thực sự dễ dàng mắc lừa."
Cố Thanh Sơn nhìn miếng ngọc giản còn lại ở giữa không trung.
Thiên Sơn Dạ nói những việc liên quan đến Giới Ma đều được ghi chép ở miếng ngọc giản này.
So với ngọc giản chứa bí tịch đao kiếm trong tay Cố Thanh Sơn thì ngọc giản ghi chép bí mật Giới Ma khiến người ta càng tò mò hơn, cũng ít cảnh giác hơn.
Tình Nhu đưa tay ra muốn lấy, nhưng Cố Thanh Sơn đã túm tay nàng lại.
"Công tử?" Tình Nhu chần chờ nói.
Thân hình Sơn Nữ đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Một giây tiếp theo, nàng xuất hiện ở giữa không trung.
Lần di chuyển này rất đơn giản, nhưng nàng lại dùng tới thần kỹ: Súc Địa Thành Thốn!
Sơn Nữ ra tay nhanh như chớp, cho ngọc giản vào trong túi trữ vật.
Tất cả những hành động này của nàng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Hai cô gái còn lại còn chưa phản ứng kịp thì miếng ngọc giản ấy đã bị cho vào trong túi trữ vật, nhanh đến nỗi ngay cả chính bản thân miếng ngọc giản cũng không kịp phản ứng.
Sơn Nữ từ từ rơi xuống.
"Làm đẹp lắm." Cố Thanh Sơn hớn hở nói.
Thấy hai cô gái kia vẫn còn đang mờ mịt, Sơn Nữ thản nhiên nói: "Là công tử truyền âm cho tôi, bảo tôi dùng toàn lực thu miếng ngọc giản này về."
Hai cô gái ngừng lại một lát, trong lòng chợt rối loạn.
Đây dường như là đang đề phòng mình, tránh việc mình sẽ đọc nội dung trên ngọc giản kia.
Cố Thanh Sơn không tin mình sao?
Hai người không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Uyển Nhi nhìn Cố Thanh Sơn, thận trọng nói: "Ngài không tin Tình Nhu tỷ tỷ sao? Thực ra tỷ ấy sẽ không nói bí mật này cho người ngoài đâu."
Tình Nhu mím môi, dường như cũng có chút chán nản.
Tính mệnh mình gắn liền với người này, mình cũng tận lực muốn giúp đỡ hắn, kết quả người ta lại không tin tưởng mình.
Cố Thanh Sơn thấy thế, cảm giác hơi đau đầu. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc nói: "Chuyện này thật sự rất phiền phức, nếu làm không tốt sẽ khiến các cô bị ngộ thương."
Tình Nhu vốn là người thông minh, nghe xong lời này, nàng cẩn thận suy xét, nói: "Trước đây công tử từng nói, giữa các kiếm tu chỉ có kiếm." Nàng lại lẩm bẩm: "Kiếm được chia làm hai loại, sống và chết… Nói như vậy, công tử đang nhận kiếm."
"Tình Nhu, cô thật thông minh." Cố Thanh Sơn khen.
"Tâm kiếm à?" Tình Nhu nhìn hắn, hỏi.
"Đúng là tâm kiếm."
Cố Thanh Sơn giải thích: "Đao Kiếm Song Tuyệt rất nổi tiếng, ngọc giản công pháp như vậy đủ để khiến nhiều người sinh lòng tham, mà miếng ngọc giản thứ hai lại ghi chép tin tức mà ta đang gấp rút muốn biết."
"Miếng ngọc giản thứ nhất không có cạm bẫy nào cả, lại là công pháp có một không hai trong thiên hạ. Sau khi điều tra ta chắc chắn không có cạm bẫy, dù ít dù nhiều cũng cảm thấy thả lỏng hơn, đây là lẽ thường tình."
"Lúc này, ta sẽ càng muốn lấy miếng ngọc giản thứ hai hơn bởi vì ta thực sự rất muốn biết tin tức trong đó. Như vậy, ta sẽ không chút do dự thâm nhập thần niệm vào trong ngọc giản, kiểm tra bí mật của Giới Ma."
Cố Thanh Sơn hít một hơi: "Qua một ngàn năm, ông ta đã tiến bộ rất nhiều, cũng học xong hóa tâm thành kiếm. Nhưng ta sẽ không để cho ông ta có cơ hội."
Tình Nhu lần nữa hiểu ra, nhưng lại lập tức có nghi ngờ mới: "Tại sao ngài lại cảm thấy ngọc giản chứa bí thuật đao kiếm không có cạm bẫy?"
"Bởi vì nó chắc chắn không có cạm bẫy, nếu không tôi dã sinh nghi rồi và tất cả kế hoạch của Thiên Sơn Dạ sẽ đều không thể thực hiện được nữa."
"Vì sao Sơn Nữ lại phải vội vàng cất miếng ngọc giản đi như vậy?"
"Bởi vì ông ta nhất định có rất nhiều thủ đoạn giấu trong miếng ngọc giản này, nhưng nếu cho vào trong túi trữ vật, đồng nghĩa với việc cho vào một không gian khác. Như vậy, ông ta sẽ không thể làm gì với ta được, trừ phi ông ta có cách thoát khỏi túi trữ vật của Sơn Nữ."
Hai cô gái cùng nhìn lại, chỉ thấy Sơn Nữ đã lấy tay đè lên miệng túi trữ vật.
"Cho dù ông ta dùng bất kỳ pháp môn nào, cũng không thể thoát khỏi tay ta được." Sơn Nữ thản nhiên nói.
Bình luận facebook