Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687
Bên ngoài màn sáng, hai tay Huyết Hải Ma Chủ liên tục xoay chén rượu, có vẻ không được tự nhiên.
Cố Thanh Sơn tạm yên tâm một chút.
Ánh mắt Tethys lại nhìn về phía Laura.
“Ta chỉ có thể ở lại mấy chục giây nữa, Laura, chẳng lẽ cháu không có lời nào muốn nói với ta sao?”
“Cô Tethys…”
Laura xông lên, kéo tay Tethys, vừa rơi lệ vừa nhanh chóng kể lại mọi chuyện.
Tethys chăm chú nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu.
Cuối cùng, cô ta thở dài một tiếng: “Chiến tranh sắp bắt đầu rồi!”
Tethys nhìn về phía Cố Thanh Sơn, tiếp tục nói: “Ta chỉ là một hư ảnh bị quăng vào Giao diện Tướng Vị, không có năng lực dẫn nó trở về, huống hồ là trở lại Abruzzo, rất dễ bị Trieste nhận ra được vị trí của nó.”
“Như vậy, Trieste sẽ có thể phá giải phép thuật phong ấn từ trên người con bé.”
“Một khi Trieste liên hệ được với thế giới của mình, cô ta sẽ mở ra thế giới này, tung Chư Giới Tận Thế Online ra khắp Abruzzo.”
“Ta hiểu, hết thảy mấu chốt bây giờ đều ở trên người Laura.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng thế.” Tethys nói: “Laura không thể xuất hiện, thế giới này nhất định phải tạm thời ở vào trạng thái cách ly, nếu không, hàng tỉ yêu ma sẽ từ tối ra sáng, trực tiếp chiếm lĩnh Abruzzo, chiến tranh toàn diện trên chín trăm triệu tầng thế giới cũng sẽ nổ ra ngay lập tức.”
“Cho nên chúng ta tạm thời không đi ra, như vậy mới có thể bảo đảm Trieste không thể tìm tới thế giới này.” Cố Thanh Sơn nói.
Tethys khẽ gật đầu, lại hỏi: “Laura nói cậu đã thề rằng sẽ cứu mạng nó?”
“Đúng thế.”
“Rất tốt, người của câu lạc bộ quả nhiên đều là như thế này.” Tethys hài lòng nói.
“Đã đến giờ, ta phải mau chóng trở về chuẩn bị cho chiến tranh, cậu phải đối mặt với vận mệnh của mình!”
Nói xong, cô ta biến mất tại chỗ.
Cố Thanh Sơn thấy hoa cả mắt.
Hắn phát hiện mình lại trở lại thế giới của Trieste.
Chỉ có điều, nơi này là một chỗ khác.
Xung quanh toàn là sương mù lạnh lẽo.
Thả thần niệm ra, lập tức nhìn thấy hơn mười người đang làm ra tư thế phòng ngự cách đó không xa, nhìn về phía trận địa hướng bên này, sẵn sàng đón địch.
Xung quanh tràn ngập hơi nước, còn có ba trụ băng vươn thẳng lên trời.
Kia là dòng nước mãnh liệt phía dưới băng nguyên, bị lực lượng nào đó kéo lên giữa không trung.
Hành tinh này bị băng tuyết che phủ, còn phía dưới băng tuyết đều là biển đã đông cứng nhiều năm.
Cố Thanh Sơn đánh giá xung quanh, rất nhanh liền hiểu ra tất cả.
Tô Tuyết Nhi đang chuẩn bị chiến đấu.
Khi cô sắp chết thì được vị nữ sĩ tôn quý kia cứu.
Vị nữ sĩ kia phá hủy pháp thuật thay đổi vận mệnh của Tô Tuyết Nhi.
Cho nên bây giờ mình trở lại bên trong vận mệnh nguyên bản.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Laura dùng ống nhòm một mắt nhìn bên ngoài lớp sương mù, nói: “Phía trước thật là nhiều người!”
“Đúng vậy, Mồi Lửa phái bọn họ đi bắt anh, đây vốn là cục diện mà anh phải đối mặt.”
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn tung người xuống ngựa, khoác giáp bạc, đeo mặt nạ lên che đi khuôn mặt.
Tâm ý của hắn khẽ động, lập tức có ba thanh phi kiếm bay vòng quanh hắn, không ngừng xuyên qua sương mù.
“Kết quả của bọn chúng đều sẽ giống như Mồi Lửa.”
Cố Thanh Sơn thuận tay bắt lấy Địa kiếm đang bay bên cạnh, nắm chặt trong tay, đi từng bước một ra khỏi màn sương mù lạnh lẽo.
Trên băng nguyên.
Gió lạnh thổi ào ào.
Tuyết càng rơi xuống càng dày đặc.
Mười mấy tên Nhập ma giả kết thành đội hình phòng ngự, bày thế trận chờ quân địch.
Đối diện bọn chúng, sương mù đang dâng trào điên cuồng đột nhiên bình tĩnh lại, tựa như đã mất đi động lực.
Sương mù lạnh lẽo lặng lẽ bao phủ.
"Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Có tên thấp giọng hỏi.
"Im lặng!" Chiến sĩ thiết giáp nghiêm nghị quát.
Tên kia vội vàng ngậm miệng lại.
Cả đám ngừng thở, mắt không chớp, nhìn về phía vùng sương mù lạnh lẽo kia.
Chỉ thấy một bóng dáng lay động trong sương mù.
Bóng dáng dần dần rõ ràng hơn.
Lại là một người mặc áo giáp màu vàng kim nhạt, đầu đội mặt nạ màu bạc xuất hiện từ trong sương mù.
Trong tay người này có một thanh kiếm, đi từng bước tới đám người.
"Sao lại... biến thành một gã đàn ông?" Có tên ngạc nhiên thốt lên.
"Chỉ sợ là thuật triệu hoán." Một tên khác khẳng định.
Thuật triệu hoán... phải đánh đổi khá nhiều, ký kết khế ước cùng một số kẻ thần bí nào đó, kêu gọi đối phương đến giúp đỡ trong lúc chiến đấu.
Cũng chỉ có thuật triệu hoán mới có thể giải thích tình hình bây giờ.
Đám người suy nghĩ một chút rồi đều chấp nhận.
Chiến sĩ thiết giáp lại nói: "Lũ ngu xuẩn, đây không phải thuật triệu hoán, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra là người phụ nữ kia đã biến mất hay sao?"
Gã vừa nói vừa nhìn chăm chú vào đối phương.
Thật sự là quái lạ, rõ ràng vừa rồi còn có uy thế kinh người như vậy, sao đột nhiên lại hoàn toàn không có hơi thở rồi?
Cái người cầm kiếm mặc giáp vàng đeo mặt nạ bạc này lại không có một chút hơi thở nào.
Là cố làm ra vẻ huyền bí hay là có sức mạnh nào đó đang ẩn giấu?
Đám thuộc hạ của chiến sĩ thiết giáp khẽ giật mình.
Bọn chúng cẩn thận dò xét mảng sương mù kia, quả nhiên không phát hiện tung tích của cô gái.
Đúng vậy, chưa từng có thuật triệu hoán nào có thể làm cho Triệu hoán giả biến mất.
Nói như vậy, kiếm khách giáp vàng này chính là cô gái kia sao?
Thế nhưng dáng người không khớp nhau.
Đám người nhìn nhau, chỉ cảm thấy tình hình có chút kỳ lạ.
"Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ?" Có tên ấp a ấp úng hỏi.
"Yên tâm đi! Mặc kệ hắn là cái gì, cuối cùng cũng sẽ biến thành hồn lực của chúng ta mà thôi." Chiến sĩ thiết giáp nói.
Gã nắm chặt cái khiên lớn trong tay, đi ra khỏi đám người.
"Cô bé kia đâu?" Gã hỏi kiếm khách giáp vàng.
Kiếm khách giáp vàng đi tới từng bước một, đáp: "Ngươi không nên hỏi vấn đề này."
"Vì sao?"
"Cô ấy là của ta?"
"Ngươi là ai? Trả lời ta ngay, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay tại đây!" Chiến sĩ thiết giáp đe dọa.
Gã giơ tấm thuẫn lên, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Sơn dừng bước.
Hắn đánh giá đối phương, sau đó lại nhìn đám người đối diện.
Trừ chiến sĩ thiết giáp cao hai mét kia thì những người khác vẫn trong tư thế phòng ngự.
Thấy tư thế và thế trận phòng ngự của bọn chúng, dễ dàng nhận ra đây đều là tay già đời đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Trừ thực lực của mình, bọn chúng còn có thể đổi đồ vật với Mồi Lửa bất cứ lúc nào.
Vậy thì không lừa gạt được bọn chúng một cách dễ dàng đâu.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, lắc lắc cái cổ đang mỏi.
"Muốn biết ta là ai, trước tiên ngươi cần phải sống sót đã."
Vừa dứt lời, hắn chợt biến mất.
Một tấm khiên bằng thép dày xuất hiện ở nơi hắn vừa đứng.
Đây chính là tấm khiên lớn toàn thân của chiến sĩ thiết giáp.
Cùng thời khắc đó, Cố Thanh Sơn áp sát chiến sĩ thiết giáp, đâm một kiếm vào lồng ngực đối phương.
Đây là một kiếm rất bất ngờ.
Chiến sĩ thiết giáp bị đâm trúng một kiếm, cười gằn nói: "Muốn giết ta sao? Giết hộ cái..."
Hắn gồng cơ bắp toàn thân, kẹp chặt chuôi kiếm này.
Lần này đối phương cũng không còn cách nào dùng kiếm nữa, nếu không kịp buông tay, nhất định sẽ bị một quyền của mình đánh bại.
Chiến sĩ thiết giáp đang muốn hành động, ai ngờ đối phương sớm đã ra tay lần nữa.
Cố Thanh Sơn giơ trường kiếm lên.
Chiến sĩ thiết giáp bị xốc lên cao cùng với thanh kiếm hắn đang giữ.
Trường kiếm đột nhiên rung lên rồi phóng đi.
Chiến sĩ thiết giáp bị hất văng ra trong không trung, bay về phía hơn mười tên thủ hạ sau hắn.
"Mau đỡ lão đại!"
Những tên kia không để ý tới thế trận phòng ngự, đều luống cuống tay chân, hô to.
Chiến sĩ thiết giáp rơi xuống
Cũng may thủ hạ của hắn đón lấy hắn rất vững vàng.
Thế nhưng chiến sĩ thiết giáp lại đột nhiên biến mất.
Một cô gái mặc áo xanh cầm trường kiếm trong tay thế chỗ hắn, xuất hiện ở bên trong hơn mười tên Nhập ma giả.
Xuất kiếm.
Bí kiếm - Họa ảnh.
Trong chốc lát, bóng kiếm đón gió, nở rộ ra thành tầng tầng lớp lớp.
Vô số kiếm ảnh xuyên qua xuyên lại ở giữa mười mấy tên Nhập ma giả, cắt chém, cắn giết.
"Hỏng bét, pháp thuật của ta không thể chống cự công kích này!" Có tên kêu lên đầy sợ hãi.
Ầm!
Sương máu nồng nặc đột nhiên nổ tung ra xung quanh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Còn ở một bên khác, chiến sĩ thiết giáp trao đổi vị trí với cô gái kia, lại xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt một lát rồi lại đứng trước mặt kẻ địch.
Chiến sĩ thiết giáp rút ra một cây giáo, quát: "Tên yêu ma ngươi, ta giết ngươi..."
Nhưng Cố Thanh Sơn sớm đã chuẩn bị cho thời khắc này.
Kiếm động.
Vù… ù…
Địa kiếm hóa thành tàn ảnh, vang lên tiếng rít trong không trung, lướt qua cái cổ của chiến sĩ thiết giáp.
Đầu người bay lên trời.
Thân thể của chiến sĩ thiết giáp vẫn đứng thẳng tại chỗ như cũ, cây giáo trong tay mới vừa giơ lên.
Thi thể không đầu không nhúc nhích, dường như hoàn toàn không cam lòng với kết cục này của mình.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Cố Thanh Sơn ngừng kiếm, hỏi.
Ầm!
Đầu lâu đội mũ giáp sắt rớt xuống từ không trung, khiến mặt băng xuất hiện một cái hố nông.
Cố Thanh Sơn tạm yên tâm một chút.
Ánh mắt Tethys lại nhìn về phía Laura.
“Ta chỉ có thể ở lại mấy chục giây nữa, Laura, chẳng lẽ cháu không có lời nào muốn nói với ta sao?”
“Cô Tethys…”
Laura xông lên, kéo tay Tethys, vừa rơi lệ vừa nhanh chóng kể lại mọi chuyện.
Tethys chăm chú nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu.
Cuối cùng, cô ta thở dài một tiếng: “Chiến tranh sắp bắt đầu rồi!”
Tethys nhìn về phía Cố Thanh Sơn, tiếp tục nói: “Ta chỉ là một hư ảnh bị quăng vào Giao diện Tướng Vị, không có năng lực dẫn nó trở về, huống hồ là trở lại Abruzzo, rất dễ bị Trieste nhận ra được vị trí của nó.”
“Như vậy, Trieste sẽ có thể phá giải phép thuật phong ấn từ trên người con bé.”
“Một khi Trieste liên hệ được với thế giới của mình, cô ta sẽ mở ra thế giới này, tung Chư Giới Tận Thế Online ra khắp Abruzzo.”
“Ta hiểu, hết thảy mấu chốt bây giờ đều ở trên người Laura.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng thế.” Tethys nói: “Laura không thể xuất hiện, thế giới này nhất định phải tạm thời ở vào trạng thái cách ly, nếu không, hàng tỉ yêu ma sẽ từ tối ra sáng, trực tiếp chiếm lĩnh Abruzzo, chiến tranh toàn diện trên chín trăm triệu tầng thế giới cũng sẽ nổ ra ngay lập tức.”
“Cho nên chúng ta tạm thời không đi ra, như vậy mới có thể bảo đảm Trieste không thể tìm tới thế giới này.” Cố Thanh Sơn nói.
Tethys khẽ gật đầu, lại hỏi: “Laura nói cậu đã thề rằng sẽ cứu mạng nó?”
“Đúng thế.”
“Rất tốt, người của câu lạc bộ quả nhiên đều là như thế này.” Tethys hài lòng nói.
“Đã đến giờ, ta phải mau chóng trở về chuẩn bị cho chiến tranh, cậu phải đối mặt với vận mệnh của mình!”
Nói xong, cô ta biến mất tại chỗ.
Cố Thanh Sơn thấy hoa cả mắt.
Hắn phát hiện mình lại trở lại thế giới của Trieste.
Chỉ có điều, nơi này là một chỗ khác.
Xung quanh toàn là sương mù lạnh lẽo.
Thả thần niệm ra, lập tức nhìn thấy hơn mười người đang làm ra tư thế phòng ngự cách đó không xa, nhìn về phía trận địa hướng bên này, sẵn sàng đón địch.
Xung quanh tràn ngập hơi nước, còn có ba trụ băng vươn thẳng lên trời.
Kia là dòng nước mãnh liệt phía dưới băng nguyên, bị lực lượng nào đó kéo lên giữa không trung.
Hành tinh này bị băng tuyết che phủ, còn phía dưới băng tuyết đều là biển đã đông cứng nhiều năm.
Cố Thanh Sơn đánh giá xung quanh, rất nhanh liền hiểu ra tất cả.
Tô Tuyết Nhi đang chuẩn bị chiến đấu.
Khi cô sắp chết thì được vị nữ sĩ tôn quý kia cứu.
Vị nữ sĩ kia phá hủy pháp thuật thay đổi vận mệnh của Tô Tuyết Nhi.
Cho nên bây giờ mình trở lại bên trong vận mệnh nguyên bản.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Laura dùng ống nhòm một mắt nhìn bên ngoài lớp sương mù, nói: “Phía trước thật là nhiều người!”
“Đúng vậy, Mồi Lửa phái bọn họ đi bắt anh, đây vốn là cục diện mà anh phải đối mặt.”
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn tung người xuống ngựa, khoác giáp bạc, đeo mặt nạ lên che đi khuôn mặt.
Tâm ý của hắn khẽ động, lập tức có ba thanh phi kiếm bay vòng quanh hắn, không ngừng xuyên qua sương mù.
“Kết quả của bọn chúng đều sẽ giống như Mồi Lửa.”
Cố Thanh Sơn thuận tay bắt lấy Địa kiếm đang bay bên cạnh, nắm chặt trong tay, đi từng bước một ra khỏi màn sương mù lạnh lẽo.
Trên băng nguyên.
Gió lạnh thổi ào ào.
Tuyết càng rơi xuống càng dày đặc.
Mười mấy tên Nhập ma giả kết thành đội hình phòng ngự, bày thế trận chờ quân địch.
Đối diện bọn chúng, sương mù đang dâng trào điên cuồng đột nhiên bình tĩnh lại, tựa như đã mất đi động lực.
Sương mù lạnh lẽo lặng lẽ bao phủ.
"Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Có tên thấp giọng hỏi.
"Im lặng!" Chiến sĩ thiết giáp nghiêm nghị quát.
Tên kia vội vàng ngậm miệng lại.
Cả đám ngừng thở, mắt không chớp, nhìn về phía vùng sương mù lạnh lẽo kia.
Chỉ thấy một bóng dáng lay động trong sương mù.
Bóng dáng dần dần rõ ràng hơn.
Lại là một người mặc áo giáp màu vàng kim nhạt, đầu đội mặt nạ màu bạc xuất hiện từ trong sương mù.
Trong tay người này có một thanh kiếm, đi từng bước tới đám người.
"Sao lại... biến thành một gã đàn ông?" Có tên ngạc nhiên thốt lên.
"Chỉ sợ là thuật triệu hoán." Một tên khác khẳng định.
Thuật triệu hoán... phải đánh đổi khá nhiều, ký kết khế ước cùng một số kẻ thần bí nào đó, kêu gọi đối phương đến giúp đỡ trong lúc chiến đấu.
Cũng chỉ có thuật triệu hoán mới có thể giải thích tình hình bây giờ.
Đám người suy nghĩ một chút rồi đều chấp nhận.
Chiến sĩ thiết giáp lại nói: "Lũ ngu xuẩn, đây không phải thuật triệu hoán, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra là người phụ nữ kia đã biến mất hay sao?"
Gã vừa nói vừa nhìn chăm chú vào đối phương.
Thật sự là quái lạ, rõ ràng vừa rồi còn có uy thế kinh người như vậy, sao đột nhiên lại hoàn toàn không có hơi thở rồi?
Cái người cầm kiếm mặc giáp vàng đeo mặt nạ bạc này lại không có một chút hơi thở nào.
Là cố làm ra vẻ huyền bí hay là có sức mạnh nào đó đang ẩn giấu?
Đám thuộc hạ của chiến sĩ thiết giáp khẽ giật mình.
Bọn chúng cẩn thận dò xét mảng sương mù kia, quả nhiên không phát hiện tung tích của cô gái.
Đúng vậy, chưa từng có thuật triệu hoán nào có thể làm cho Triệu hoán giả biến mất.
Nói như vậy, kiếm khách giáp vàng này chính là cô gái kia sao?
Thế nhưng dáng người không khớp nhau.
Đám người nhìn nhau, chỉ cảm thấy tình hình có chút kỳ lạ.
"Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ?" Có tên ấp a ấp úng hỏi.
"Yên tâm đi! Mặc kệ hắn là cái gì, cuối cùng cũng sẽ biến thành hồn lực của chúng ta mà thôi." Chiến sĩ thiết giáp nói.
Gã nắm chặt cái khiên lớn trong tay, đi ra khỏi đám người.
"Cô bé kia đâu?" Gã hỏi kiếm khách giáp vàng.
Kiếm khách giáp vàng đi tới từng bước một, đáp: "Ngươi không nên hỏi vấn đề này."
"Vì sao?"
"Cô ấy là của ta?"
"Ngươi là ai? Trả lời ta ngay, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay tại đây!" Chiến sĩ thiết giáp đe dọa.
Gã giơ tấm thuẫn lên, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Sơn dừng bước.
Hắn đánh giá đối phương, sau đó lại nhìn đám người đối diện.
Trừ chiến sĩ thiết giáp cao hai mét kia thì những người khác vẫn trong tư thế phòng ngự.
Thấy tư thế và thế trận phòng ngự của bọn chúng, dễ dàng nhận ra đây đều là tay già đời đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Trừ thực lực của mình, bọn chúng còn có thể đổi đồ vật với Mồi Lửa bất cứ lúc nào.
Vậy thì không lừa gạt được bọn chúng một cách dễ dàng đâu.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, lắc lắc cái cổ đang mỏi.
"Muốn biết ta là ai, trước tiên ngươi cần phải sống sót đã."
Vừa dứt lời, hắn chợt biến mất.
Một tấm khiên bằng thép dày xuất hiện ở nơi hắn vừa đứng.
Đây chính là tấm khiên lớn toàn thân của chiến sĩ thiết giáp.
Cùng thời khắc đó, Cố Thanh Sơn áp sát chiến sĩ thiết giáp, đâm một kiếm vào lồng ngực đối phương.
Đây là một kiếm rất bất ngờ.
Chiến sĩ thiết giáp bị đâm trúng một kiếm, cười gằn nói: "Muốn giết ta sao? Giết hộ cái..."
Hắn gồng cơ bắp toàn thân, kẹp chặt chuôi kiếm này.
Lần này đối phương cũng không còn cách nào dùng kiếm nữa, nếu không kịp buông tay, nhất định sẽ bị một quyền của mình đánh bại.
Chiến sĩ thiết giáp đang muốn hành động, ai ngờ đối phương sớm đã ra tay lần nữa.
Cố Thanh Sơn giơ trường kiếm lên.
Chiến sĩ thiết giáp bị xốc lên cao cùng với thanh kiếm hắn đang giữ.
Trường kiếm đột nhiên rung lên rồi phóng đi.
Chiến sĩ thiết giáp bị hất văng ra trong không trung, bay về phía hơn mười tên thủ hạ sau hắn.
"Mau đỡ lão đại!"
Những tên kia không để ý tới thế trận phòng ngự, đều luống cuống tay chân, hô to.
Chiến sĩ thiết giáp rơi xuống
Cũng may thủ hạ của hắn đón lấy hắn rất vững vàng.
Thế nhưng chiến sĩ thiết giáp lại đột nhiên biến mất.
Một cô gái mặc áo xanh cầm trường kiếm trong tay thế chỗ hắn, xuất hiện ở bên trong hơn mười tên Nhập ma giả.
Xuất kiếm.
Bí kiếm - Họa ảnh.
Trong chốc lát, bóng kiếm đón gió, nở rộ ra thành tầng tầng lớp lớp.
Vô số kiếm ảnh xuyên qua xuyên lại ở giữa mười mấy tên Nhập ma giả, cắt chém, cắn giết.
"Hỏng bét, pháp thuật của ta không thể chống cự công kích này!" Có tên kêu lên đầy sợ hãi.
Ầm!
Sương máu nồng nặc đột nhiên nổ tung ra xung quanh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Còn ở một bên khác, chiến sĩ thiết giáp trao đổi vị trí với cô gái kia, lại xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt một lát rồi lại đứng trước mặt kẻ địch.
Chiến sĩ thiết giáp rút ra một cây giáo, quát: "Tên yêu ma ngươi, ta giết ngươi..."
Nhưng Cố Thanh Sơn sớm đã chuẩn bị cho thời khắc này.
Kiếm động.
Vù… ù…
Địa kiếm hóa thành tàn ảnh, vang lên tiếng rít trong không trung, lướt qua cái cổ của chiến sĩ thiết giáp.
Đầu người bay lên trời.
Thân thể của chiến sĩ thiết giáp vẫn đứng thẳng tại chỗ như cũ, cây giáo trong tay mới vừa giơ lên.
Thi thể không đầu không nhúc nhích, dường như hoàn toàn không cam lòng với kết cục này của mình.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Cố Thanh Sơn ngừng kiếm, hỏi.
Ầm!
Đầu lâu đội mũ giáp sắt rớt xuống từ không trung, khiến mặt băng xuất hiện một cái hố nông.
Bình luận facebook