Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716
Rất nhanh sau đó họ đã đến chỗ của Laura.
Phá được gần trăm tầng pháp trận, Cố Thanh Sơn mới dẫn Lão Tiều đi vào trong đó.
“Công tử, ngài đã về.” Sơn Nữ đứng lên nói.
“Ừ, cô bé sao rồi?”
“Vẫn đang ngủ ngon.”
Cố Thanh Sơn đi đến bên giường Laura đang nằm, nhìn cô.
Cô bé đang ngủ rất say.
Xem ra mấy ngày gần đây cô rất mệt mỏi, hơi thở khá nặng nề, còn nghe được cả tiếng ngáy khe khẽ.
Cố Thanh Sơn do dự vươn tay ra, xong lại rụt lại.
“Đợi khoảng mười lăm phút nữa thì chúng ta sẽ xuất phát.” Hắn nói.
Sơn Nữ gật đầu rồi biến thành trường kiếm, biến mất trong không khí.
Lão Tiều trợn ngược mắt khi thấy cảnh này.
Giọng nói của người kia với giọng nói của kiếm khách bên cạnh ông ta thật chẳng khác gì nhau.
Rồi ngay sau đó, cái người kia lại thoắt cái biến thành một cô gái, sau đó còn hóa thành trường kiếm rồi biến mất!
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, Lão Tiều chắc chắn sẽ không tin loại chuyện hoang đường như vậy.
Nhưng sự thực đang ở trước mắt.
Ông ta thầm cảm thán, thế giới này đúng là không thiếu thứ lạ lùng gì.
Nhớ lại, vậy ra chuyện chiến đấu trong mộng cảnh mà kiếm khách kia nói đúng thật cũng không phải chuyện lạ gì.
“Bạn của cậu vẫn đang chiến đấu trong mộng cảnh à?” Lão Tiều nể phục nói.
“À, nói chung là thế.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn Laura.
Laura ngủ rất ngon, hắn thật sự không nỡ lòng đánh thức cô bé.
“Khá lắm, nhưng chúng ta cũng cần nhanh chóng đi thôi.” Lão Tiều nói.
“Vì sao?”
“Thành Hải Triều phòng vệ rất nghiêm ngặt. Vì vậy chúng ta phải để họ biết đến sự tồn tại của chúng ta thì họ mới cho chúng ta vào.”
Ông ta tiếp tục nói: “Thời gian gấp lắm rồi, đợi đến khi đại chiến xảy ra thì họ sẽ không cho chúng ta đi vào đâu.”
“Ông có thể liên lạc với bọn họ không?”
“Có thể.”
“Vậy xuất phát thôi.”
Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Hắn đành phải giơ tay, nhẹ nhàng vuốt một cái trên trán Laura.
Linh lực dồi dào chui vào cơ thể của cô bé.
Laura dần dần tỉnh lại.
“Có chuyện gì vậy, Cố Thanh Sơn?” Laura ngồi dậy, lo lắng hỏi.
Cô bé nhìn Lão Tiều.
“Có một tin tốt, đó là đã tìm được Yilia rồi. À, còn người này là Lão Tiều, là người địa phương anh mời đến để dẫn đường cho chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tìm thấy Yilia rồi? Thật ư?” Laura dụi dụi mắt, không thể tin nổi mà hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
“Tốt quá rồi!” Laura vui sướng nhảy nhót.
Ba người nhanh chóng gói ghém hành lý, chuẩn bị lên đường.
Trước khi đi thì có một vấn đề xuất hiện.
Con Hắc mã này chỉ có thể chở hai người.
“Hay là bay đi, đi cho nhanh.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không được, em không bay đâu, lúc nãy em còn nằm mơ mình rơi từ trên cao xuống.” Laura phản đối hắn.
“…”
Laura nói: “Để em, đi ba người à, em có cách.”
Laura nghĩ ngợi một lát. Sau đó, cô bé lấy ra một cái mai rùa từ trong túi nhỏ của mình, đưa nó cho Lão Tiều.
“Đa tạ, có phải nó sẽ biến thành một Thần rùa thượng cổ vĩ đại, rồi chúng ta sẽ ngồi lên như cưỡi ngựa đúng không?” Lão Tiều hưng phấn hỏi.
“Không rắc rối như vậy đâu, cách dùng đơn giản hơn nhiều, hơn nữa khi gặp nguy hiểm ông còn có thể dùng nó để tránh nạn.” Laura nói.
Vì vậy ba người lập tức xuất phát.
“Chúng ta đi đâu? Thành Hải Triều?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không, chúng ta phải liên lạc với họ trước.” Lão Tiều nói.
“Địa điểm liên lạc ở ngoài thành à?”
“Đúng vậy, loài cây thì thầm chỉ phát triển được ở trong rừng rậm thôi.”
“… Đúng là cách thức liên lạc kỳ lạ.”
Hắc mã tung bốn vó, dùng hết sức để chạy ra khu vực hoang dã bên ngoài thành phố.
Tốc độ của nó nhanh như chớp.
Cố Thanh Sơn và Laura ngồi trên lưng Hắc mã.
Từ trên lưng ngựa nhìn xuống, có một sợi dây thật dài buộc mai rùa vào phía sau Hắc mã, kéo mai rùa theo.
Lão Tiều đứng trên mai rùa, hai tay nắm chặt sợi dây, gào lên chỉ đường: “Ở đầu đường tiếp theo, nhớ rẽ trái!”
“Hiểu rồi.” Hắc mã đáp.
Họ chạy thẳng vào trong một khu rừng rậm rộng mênh mông.
- -------------
“Á… Đau đầu quá.”
“Mình đang ở đâu vậy?”
Cô mở mắt, lẩm bẩm tự hỏi.
Mọi thứ xung quanh tầm mắt cô từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Trong bóng tối, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Đúng rồi, đây là đèn quán bar.
Nhìn một đống chai rượu bày la liệt trên bàn, cô dần tỉnh táo lại.
Đối diện cô, một chú chó đen ngồi ngay trên quầy rượu.
Nó lạnh lùng nhìn cô.
“Trong Thánh giáo, chưa có một ai dám vi phạm quy củ, ta phải nghiêm khắc cảnh cáo cô.” Chó đen lạnh lùng nói.
“Tôi vi phạm cái gì?” Cô mờ mịt hỏi.
“Uống rượu cả đêm.” Chó đen gào lên.
Cô ngoẹo đầu nghĩ ngợi.
... Hình như hôm qua, mình uống nhiều thật.
“Cô có biết, cứ uống rượu như cô thì một ngày nào đó mà say xỉn quá sẽ dễ dàng bị người ta lừa đảo không.” Chó đen tiếp tục phê bình.
“Không phải Thánh giáo chúng ta mở quán bar này sao?” Cô khó hiểu hỏi.
“Dù là thế thì cũng không thể như cô được. Cô ngủ khoảng bốn tiếng rồi, nếu không nhờ ta trông chừng thì ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.” Chó đen giận dữ nhảy từ bàn xuống, đi ra cửa quán rượu.
Anna ngơ ngẩn.
Hình như… Có chỗ nào đó không đúng.
Phía sau quầy bar, một mỹ nữ ngậm điếu thuốc lá đi tới.
Cô ta vừa xoay xoay ly thủy tinh vừa an ủi: “Anna, đừng nóng giận.”
“Tôi không tức giận, tôi chỉ…”
“Đúng vậy, nó chỉ tỉnh lại sớm hơn cô có một phút.”
“Nhưng mà…”
“Thật ra là, nó uống nhiều hơn cô tới ba lần.”
“Vậy…”
“Nó không trả tiền, nên, đây là hai hoá đơn của hai người. Tôi không thể không nói, lần sau cô có uống rượu thì đừng nên tìm một con chó què làm bạn rượu.”
“Chó đen khốn khiếp!!!”
“Nó chạy nhanh lắm, cô đuổi theo làm gì.”
“... Ôi, thôi được rồi, tính tiền đi.”
Anna lấy ra một xương sọ hình thoi, đặt lên bàn.
Cô gái xinh đẹp kia vẫy tay, xương sọ hình thoi rơi vào đầu ngón tay của cô ta.
“Rất đẹp, thứ đồ tốt như vậy, cô lại có thể sở hữu trong tay.” Cô ta tấm tắc tán dương.
Cất xương sọ hình thoi đi, cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra cô có thể yên tâm về nơi này, không một ai dám động vào một cọng lông của cô khi ở đây đâu. Nhưng nếu cô mà ở nơi khác thì đừng bao giờ uống nhiều rượu như vậy. Hơn nữa, nếu quá say sẽ ảnh hưởng tới lực chiến đấu của cô.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy đâu.” Anna vẫn tức giận nói.
“Vậy tối hôm qua cô…?”
“Chúc mừng nhỏ thôi.”
“Ồ? Có chuyện vui gì thế?”
“Nghi thức hoán tỉnh (1) Thánh vật của giáo hội.”
(1) Hoán tỉnh: có nghĩa là gọi dậy.
“Ồ?” Cô gái xinh đẹp sáng bừng mắt lên, giọng nói đột ngột tăng cao âm lượng.
“Theo quy tắc, tôi không nên hỏi thăm cái gì, nhưng nhìn bộ dáng hào hứng của cô, vậy tức là cô đã lấy được món Thánh khí tử vong thàh công rồi.” Cô ta nói.
“Cũng coi như thành công rồi. Cảm ơn, tôi phải đi đây.”
“Được, chúc mừng cô.”
“Cảm ơn.”
Anna khoát khoát tay, sải bước rời khỏi quán bar.
Bên ngoài trời đã sáng.
Trên phố của chiến khu rất tấp nập, người đến người đi, rộn ràng náo nhiệt.
Anna bị ánh mặt trời chói chang làm chói mắt, hơn nữa còn chưa hết cơn say nên cô đi đứng lảo đảo, suýt nữa thì ngã.
Lắc lắc đầu, Anna cuối cùng cũng giữ được thăng bằng.
“Báo đây, báo đây, đến xem báo điiii, tin mới nhất hôm nay, Barry bình phục, thị trường chứng khoán của thế giới Siêu Duy tăng mạnh!”
Một gã bán báo đi ngay cạnh cô.
Gì?
Barry?
Đó là ai?
Đầu óc rối loạn quá, chắc giờ nên về ngủ một giấc mới đúng.
Nghĩ vậy, Anna liền tìm đúng hướng về Giáo hội rồi nghiêng ngả, chao đảo đi trên phố.
Trạng thái của cô đã khiến rất nhiều người chú ý.
Rất nhiều ánh mắt không có ý tốt hướng đến, rồi sau khi nhận ra đại mỹ nữ này là Anna thì…
Những ánh mắt này đồng loạt nhìn sang chỗ khác.
Đường phố bỗng trở nên nhốn nháo, rất nhiều người còn tăng tốc.
Có một tên không biết điều muốn tiến lên trước, lại bị đồng bọn lôi kéo, nhanh chóng rời khỏi quảng trường này.
Trong một ngõ hẻm vắng vẻ.
“Chúng mày kéo tao làm gì? Đây là gái đẹp đấy, hơn nữa nhìn đi, trông còn rất non nớt, thuộc hàng chất lượng cao hiếm có đấy.” Tên nọ tức giận nói.
Mấy người khác chỉ nhìn nhau, cười khổ không nói gì.
“Mày thôi đi, các anh em vì cứu lấy mày đấy.” Đại ca của chúng nói.
“Đại ca, sao…”
“Cô gái kia chính là người của Thánh giáo Tử Vong.”
Tên đó nghe xong, không tự chủ rụt cổ lại.
Gã vẫn không nhịn được, cố cãi chày cãi cối: “Nhưng thế thì cũng đâu cần chạy nhanh như vậy, Tử Thần chắc sẽ không cho phép những giáo đồ tùy tiện lấy sinh mệnh người khác.”
Bấy giờ, đến đại ca cũng phải cười khổ.
“Lần trước có một đám người thừa dịp cô ấy uống say, muốn trói cô ấy lại, sau đó mày biết có chuyện gì xảy ra không?”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Đám người kia đột nhiên ngã lộn đầu xuống đất, đầu đập vào đất, chết ngay tại chỗ.”
“Làm gì có chuyện đó được, người có thể đi đến khu Tranh Bá thì có ai mà không phải là cường giả trong cường giả. Sao lại có thể chỉ mới ngã một cái mà chết luôn được.” Tên nọ khó tin nói.
Thế nhưng không có ai đáp lại, ngay cả đại ca của gã cũng ngậm miệng lại.
Phá được gần trăm tầng pháp trận, Cố Thanh Sơn mới dẫn Lão Tiều đi vào trong đó.
“Công tử, ngài đã về.” Sơn Nữ đứng lên nói.
“Ừ, cô bé sao rồi?”
“Vẫn đang ngủ ngon.”
Cố Thanh Sơn đi đến bên giường Laura đang nằm, nhìn cô.
Cô bé đang ngủ rất say.
Xem ra mấy ngày gần đây cô rất mệt mỏi, hơi thở khá nặng nề, còn nghe được cả tiếng ngáy khe khẽ.
Cố Thanh Sơn do dự vươn tay ra, xong lại rụt lại.
“Đợi khoảng mười lăm phút nữa thì chúng ta sẽ xuất phát.” Hắn nói.
Sơn Nữ gật đầu rồi biến thành trường kiếm, biến mất trong không khí.
Lão Tiều trợn ngược mắt khi thấy cảnh này.
Giọng nói của người kia với giọng nói của kiếm khách bên cạnh ông ta thật chẳng khác gì nhau.
Rồi ngay sau đó, cái người kia lại thoắt cái biến thành một cô gái, sau đó còn hóa thành trường kiếm rồi biến mất!
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, Lão Tiều chắc chắn sẽ không tin loại chuyện hoang đường như vậy.
Nhưng sự thực đang ở trước mắt.
Ông ta thầm cảm thán, thế giới này đúng là không thiếu thứ lạ lùng gì.
Nhớ lại, vậy ra chuyện chiến đấu trong mộng cảnh mà kiếm khách kia nói đúng thật cũng không phải chuyện lạ gì.
“Bạn của cậu vẫn đang chiến đấu trong mộng cảnh à?” Lão Tiều nể phục nói.
“À, nói chung là thế.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn Laura.
Laura ngủ rất ngon, hắn thật sự không nỡ lòng đánh thức cô bé.
“Khá lắm, nhưng chúng ta cũng cần nhanh chóng đi thôi.” Lão Tiều nói.
“Vì sao?”
“Thành Hải Triều phòng vệ rất nghiêm ngặt. Vì vậy chúng ta phải để họ biết đến sự tồn tại của chúng ta thì họ mới cho chúng ta vào.”
Ông ta tiếp tục nói: “Thời gian gấp lắm rồi, đợi đến khi đại chiến xảy ra thì họ sẽ không cho chúng ta đi vào đâu.”
“Ông có thể liên lạc với bọn họ không?”
“Có thể.”
“Vậy xuất phát thôi.”
Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Hắn đành phải giơ tay, nhẹ nhàng vuốt một cái trên trán Laura.
Linh lực dồi dào chui vào cơ thể của cô bé.
Laura dần dần tỉnh lại.
“Có chuyện gì vậy, Cố Thanh Sơn?” Laura ngồi dậy, lo lắng hỏi.
Cô bé nhìn Lão Tiều.
“Có một tin tốt, đó là đã tìm được Yilia rồi. À, còn người này là Lão Tiều, là người địa phương anh mời đến để dẫn đường cho chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tìm thấy Yilia rồi? Thật ư?” Laura dụi dụi mắt, không thể tin nổi mà hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
“Tốt quá rồi!” Laura vui sướng nhảy nhót.
Ba người nhanh chóng gói ghém hành lý, chuẩn bị lên đường.
Trước khi đi thì có một vấn đề xuất hiện.
Con Hắc mã này chỉ có thể chở hai người.
“Hay là bay đi, đi cho nhanh.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không được, em không bay đâu, lúc nãy em còn nằm mơ mình rơi từ trên cao xuống.” Laura phản đối hắn.
“…”
Laura nói: “Để em, đi ba người à, em có cách.”
Laura nghĩ ngợi một lát. Sau đó, cô bé lấy ra một cái mai rùa từ trong túi nhỏ của mình, đưa nó cho Lão Tiều.
“Đa tạ, có phải nó sẽ biến thành một Thần rùa thượng cổ vĩ đại, rồi chúng ta sẽ ngồi lên như cưỡi ngựa đúng không?” Lão Tiều hưng phấn hỏi.
“Không rắc rối như vậy đâu, cách dùng đơn giản hơn nhiều, hơn nữa khi gặp nguy hiểm ông còn có thể dùng nó để tránh nạn.” Laura nói.
Vì vậy ba người lập tức xuất phát.
“Chúng ta đi đâu? Thành Hải Triều?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không, chúng ta phải liên lạc với họ trước.” Lão Tiều nói.
“Địa điểm liên lạc ở ngoài thành à?”
“Đúng vậy, loài cây thì thầm chỉ phát triển được ở trong rừng rậm thôi.”
“… Đúng là cách thức liên lạc kỳ lạ.”
Hắc mã tung bốn vó, dùng hết sức để chạy ra khu vực hoang dã bên ngoài thành phố.
Tốc độ của nó nhanh như chớp.
Cố Thanh Sơn và Laura ngồi trên lưng Hắc mã.
Từ trên lưng ngựa nhìn xuống, có một sợi dây thật dài buộc mai rùa vào phía sau Hắc mã, kéo mai rùa theo.
Lão Tiều đứng trên mai rùa, hai tay nắm chặt sợi dây, gào lên chỉ đường: “Ở đầu đường tiếp theo, nhớ rẽ trái!”
“Hiểu rồi.” Hắc mã đáp.
Họ chạy thẳng vào trong một khu rừng rậm rộng mênh mông.
- -------------
“Á… Đau đầu quá.”
“Mình đang ở đâu vậy?”
Cô mở mắt, lẩm bẩm tự hỏi.
Mọi thứ xung quanh tầm mắt cô từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Trong bóng tối, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Đúng rồi, đây là đèn quán bar.
Nhìn một đống chai rượu bày la liệt trên bàn, cô dần tỉnh táo lại.
Đối diện cô, một chú chó đen ngồi ngay trên quầy rượu.
Nó lạnh lùng nhìn cô.
“Trong Thánh giáo, chưa có một ai dám vi phạm quy củ, ta phải nghiêm khắc cảnh cáo cô.” Chó đen lạnh lùng nói.
“Tôi vi phạm cái gì?” Cô mờ mịt hỏi.
“Uống rượu cả đêm.” Chó đen gào lên.
Cô ngoẹo đầu nghĩ ngợi.
... Hình như hôm qua, mình uống nhiều thật.
“Cô có biết, cứ uống rượu như cô thì một ngày nào đó mà say xỉn quá sẽ dễ dàng bị người ta lừa đảo không.” Chó đen tiếp tục phê bình.
“Không phải Thánh giáo chúng ta mở quán bar này sao?” Cô khó hiểu hỏi.
“Dù là thế thì cũng không thể như cô được. Cô ngủ khoảng bốn tiếng rồi, nếu không nhờ ta trông chừng thì ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.” Chó đen giận dữ nhảy từ bàn xuống, đi ra cửa quán rượu.
Anna ngơ ngẩn.
Hình như… Có chỗ nào đó không đúng.
Phía sau quầy bar, một mỹ nữ ngậm điếu thuốc lá đi tới.
Cô ta vừa xoay xoay ly thủy tinh vừa an ủi: “Anna, đừng nóng giận.”
“Tôi không tức giận, tôi chỉ…”
“Đúng vậy, nó chỉ tỉnh lại sớm hơn cô có một phút.”
“Nhưng mà…”
“Thật ra là, nó uống nhiều hơn cô tới ba lần.”
“Vậy…”
“Nó không trả tiền, nên, đây là hai hoá đơn của hai người. Tôi không thể không nói, lần sau cô có uống rượu thì đừng nên tìm một con chó què làm bạn rượu.”
“Chó đen khốn khiếp!!!”
“Nó chạy nhanh lắm, cô đuổi theo làm gì.”
“... Ôi, thôi được rồi, tính tiền đi.”
Anna lấy ra một xương sọ hình thoi, đặt lên bàn.
Cô gái xinh đẹp kia vẫy tay, xương sọ hình thoi rơi vào đầu ngón tay của cô ta.
“Rất đẹp, thứ đồ tốt như vậy, cô lại có thể sở hữu trong tay.” Cô ta tấm tắc tán dương.
Cất xương sọ hình thoi đi, cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra cô có thể yên tâm về nơi này, không một ai dám động vào một cọng lông của cô khi ở đây đâu. Nhưng nếu cô mà ở nơi khác thì đừng bao giờ uống nhiều rượu như vậy. Hơn nữa, nếu quá say sẽ ảnh hưởng tới lực chiến đấu của cô.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy đâu.” Anna vẫn tức giận nói.
“Vậy tối hôm qua cô…?”
“Chúc mừng nhỏ thôi.”
“Ồ? Có chuyện vui gì thế?”
“Nghi thức hoán tỉnh (1) Thánh vật của giáo hội.”
(1) Hoán tỉnh: có nghĩa là gọi dậy.
“Ồ?” Cô gái xinh đẹp sáng bừng mắt lên, giọng nói đột ngột tăng cao âm lượng.
“Theo quy tắc, tôi không nên hỏi thăm cái gì, nhưng nhìn bộ dáng hào hứng của cô, vậy tức là cô đã lấy được món Thánh khí tử vong thàh công rồi.” Cô ta nói.
“Cũng coi như thành công rồi. Cảm ơn, tôi phải đi đây.”
“Được, chúc mừng cô.”
“Cảm ơn.”
Anna khoát khoát tay, sải bước rời khỏi quán bar.
Bên ngoài trời đã sáng.
Trên phố của chiến khu rất tấp nập, người đến người đi, rộn ràng náo nhiệt.
Anna bị ánh mặt trời chói chang làm chói mắt, hơn nữa còn chưa hết cơn say nên cô đi đứng lảo đảo, suýt nữa thì ngã.
Lắc lắc đầu, Anna cuối cùng cũng giữ được thăng bằng.
“Báo đây, báo đây, đến xem báo điiii, tin mới nhất hôm nay, Barry bình phục, thị trường chứng khoán của thế giới Siêu Duy tăng mạnh!”
Một gã bán báo đi ngay cạnh cô.
Gì?
Barry?
Đó là ai?
Đầu óc rối loạn quá, chắc giờ nên về ngủ một giấc mới đúng.
Nghĩ vậy, Anna liền tìm đúng hướng về Giáo hội rồi nghiêng ngả, chao đảo đi trên phố.
Trạng thái của cô đã khiến rất nhiều người chú ý.
Rất nhiều ánh mắt không có ý tốt hướng đến, rồi sau khi nhận ra đại mỹ nữ này là Anna thì…
Những ánh mắt này đồng loạt nhìn sang chỗ khác.
Đường phố bỗng trở nên nhốn nháo, rất nhiều người còn tăng tốc.
Có một tên không biết điều muốn tiến lên trước, lại bị đồng bọn lôi kéo, nhanh chóng rời khỏi quảng trường này.
Trong một ngõ hẻm vắng vẻ.
“Chúng mày kéo tao làm gì? Đây là gái đẹp đấy, hơn nữa nhìn đi, trông còn rất non nớt, thuộc hàng chất lượng cao hiếm có đấy.” Tên nọ tức giận nói.
Mấy người khác chỉ nhìn nhau, cười khổ không nói gì.
“Mày thôi đi, các anh em vì cứu lấy mày đấy.” Đại ca của chúng nói.
“Đại ca, sao…”
“Cô gái kia chính là người của Thánh giáo Tử Vong.”
Tên đó nghe xong, không tự chủ rụt cổ lại.
Gã vẫn không nhịn được, cố cãi chày cãi cối: “Nhưng thế thì cũng đâu cần chạy nhanh như vậy, Tử Thần chắc sẽ không cho phép những giáo đồ tùy tiện lấy sinh mệnh người khác.”
Bấy giờ, đến đại ca cũng phải cười khổ.
“Lần trước có một đám người thừa dịp cô ấy uống say, muốn trói cô ấy lại, sau đó mày biết có chuyện gì xảy ra không?”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Đám người kia đột nhiên ngã lộn đầu xuống đất, đầu đập vào đất, chết ngay tại chỗ.”
“Làm gì có chuyện đó được, người có thể đi đến khu Tranh Bá thì có ai mà không phải là cường giả trong cường giả. Sao lại có thể chỉ mới ngã một cái mà chết luôn được.” Tên nọ khó tin nói.
Thế nhưng không có ai đáp lại, ngay cả đại ca của gã cũng ngậm miệng lại.
Bình luận facebook