Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 767
Nhưng, nếu tất cả những việc này là do Yilia "Hàn Dạ Chi Sương" dẫn dắt thuộc hạ làm thì lại không có vấn đề gì.
Chim Kinh Cức có vô số bảo vật, có thể ứng phó với các loại cục diện.
Huống chi, bản thân Yilia lại là một cường giá khá có tiếng trong chư giới.
Mọi người sẽ dễ dàng tiếp nhận kết quả này hơn, cùng lắm sẽ than thở về hành động anh hùng đầy vĩ đại của Yilia một trận.
Thế nên, để Yilia đứng ra nhận lấy tất cả là sự lựa chọn không thể tốt hơn.
Nếu Yilia chịu ra mặt, Cố Thanh Sơn coi như đã đạt được một loại che giấu và bảo hộ nào đó.
Cuộc sống sau này của hắn sẽ không bị bên ngoài quấy rầy để tập trung tu hành.
Laura mở miệng nói trước: "Yilia, chị có thể giúp anh ấy che giấu một chút được không?"
Yilia suy nghĩ cẩn thận, rồi mỉm cười hỏi Cố Thanh Sơn: "Nhưng có ích lợi gì đối với tộc Chim Kinh Cức chúng ta chứ?"
Cố Thanh Sơn lập tức nói: "Bởi vì tất cả mọi sự bắt nguồn từ Trieste của Chim Kinh Cức, mà cô và ả ta đều là tướng quân nổi tiếng của Chim Kinh Cức nhưng cô lại có thể cứu được nữ vương bệ hạ trong hoàn cảnh nguy khó, đồng thời giết chết hai trăm triệu Nhập ma giả, ngay cả Trật Tự Ma Vương cũng bị tiêu diệt, đây chính là một loại uy hiếp mạnh mẽ nhất."
Hắn tiếp tục nói: "Điều này sẽ gạt đi tất cả cách nghĩ mới của mọi người về vương quốc Chim Kinh Cức, bọn họ sẽ phải cân nhắc trước khi hành động. Chuyện này đối với sự thống trị của Laura sau này cũng là chuyện tốt."
Yilia thở dài, nói: "Anh đúng là một thuyết khách không tồi, thế nhưng, người đã giết chết Trật Tự Ma Vương – đây chính là một danh tiếng to lớn gây chấn động chín trăm triệu tầng thế giới. Lẽ nào anh cứ thế giao ra, không hề có chút nào động lòng?"
Cố Thanh Sơn lắc đầu: "Danh tiếng đối với tôi mà nói vẫn còn quá sớm. Hiện giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ tu hành, tranh thủ để sớm có thể trở nên mạnh mẽ."
Yilia không do dự nữa, vuốt cằm, nói: "Thực ra anh đã cứu được Laura, nên tôi cũng sẽ đồng ý góp sức, coi như để báo đáp."
"Rất tốt, vậy là chúng ta đã thỏa thuận xong." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy chúng ta chuẩn bị một chút rồi lập tức ra ngoài." Yilia nói.
Các hộ vệ của vương quốc lập tức bắt đầu kiểm tra trang bị, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Yilia và Cố Thanh Sơn lại trao đổi về từng chi tiết nhỏ một lần nữa, bảo đảm cách giải thích của hai phía không bị sai lệch.
Mấy phút sau.
Yilia lấy một viên cầu bạc ra, dùng sức sờ một cái.
Viên cầu bạc tan rã, hóa thành vô số sợi kim loại bay tán loạn trên không trung.
Hai tay Yilia kết ấn, bắt đầu niệm thần chú.
Theo âm thanh cô niệm, những sợi kim loại kia hợp lại với nhau, tạo thành một tấm bình phong cỡ lớn bằng sắt thép, bao vậy mọi người ở trong.
Một luồng ánh sáng rực rỡ từ trong bình phong bằng sắt thép bắn thẳng về phía chân trời.
Trong giây lát, bình phong bằng sắt thép pha tan không gian, biến mất khỏi thế giới này.
Khách sạn lớn Abruzzo.
Phòng bao của hoàng thất.
Trieste bị nòng súng của súng tiểu liên chĩa vào.
Nhưng giờ phút này, không một ai dám động vào ả ta.
- - Nếu trong khoảnh khắc ả ta chết lại mở ra phong ấn của thế giới kia, như vậy, toàn bộ Abruzzo, thậm chí cả mấy trăm ngàn thế giới xung quanh đó đều sẽ bị Trật Tự Ma Vương bao trùm.
Đó, chính là một cơn ác mộng.
Sẽ có vô số sinh linh bị trật tự cắn nuốt, trở thành nô lệ của Trật Tự Ma Vương.
Đồng thời, thời gian trôi đi, cục diện sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Linh hồn cây thánh linh vĩnh cửu, Tethys thở dài, nói: "Trieste, ngươi thân là danh tướng của vương quốc Chim Kinh Cức nhưng lại đưa ra lựa chọn như vậy làm ta khó có thể tin nổi."
"Danh tướng?"
Trên mặt Trieste lộ ra nụ cười giễu, châm chọc: "Một tên nô lệ làm trâu làm ngựa cho hoàng thất mà cũng được coi là danh tướng sao?"
Đột nhiên, một luồng sáng tỏa ra từ quả cầu thủy tinh.
Laura, Cố Thanh Sơn, Yilia và các hộ vệ cùng xuất hiện trong phòng bao.
"Laura!" Trieste hô lên.
"Laura! Yilia! Chuyện này –" Tethys ngạc nhiên nói.
"Không được cử động."
Các loại súng ống lập tức dựng lên.
Chúng sống chết ngăn chặn Trieste, làm ả không thể nào không buông tha chuyện ra tay.
Hiện trường lại một lần nữa hỗn loạn.
"Lùi lại." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Mọi người lập tức bảo vệ Laura, nhanh chóng lùi về phía sau Tethys.
Trong ánh mắt nuối tiếc của Trieste, các hộ vệ kết hành một trận hình phòng ngự vô cùng cẩn mật.
Laura vẫn nhìn Trieste.
Mãi tới khi tất cả mọi người bình tĩnh lại, cô mới nhẹ giọng cất tiếng hỏi: "Cô cảm thấy mình là nô tài cho hoàng thất sao?"
Cho dù rất kinh ngạc nhưng Trieste vẫn trả lời: "Phí lời, những việc ta phải làm mỗi ngày đều là xung quanh chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của các ngươi. Đây căn bản không phải là chuyện ta muốn làm!"
Laura nói: "Từ trước tới nay không có bất cứ ai ép cô phải ra sức vì hoàng thất, nếu như cô không muốn thì có thể rời đi, không ai ngăn cản cô cả."
"Nhưng mà Trieste, tại sao cô lại muốn giết cha mẹ và em trai tôi?"
"Bọn họ đối xử với cô không tệ, tặng thưởng của hoàng thất cô lúc nào cũng được nhiều nhất, tại sao cô lại muốn giết bọn họ?"
Trieste nhất thời nghẹn lời.
Nhưng rất nhanh, ả ta nở nụ cười điên cuồng.
"Đương nhiên ta có giấc mộng của mình. Để đạt được giấc mộng này, ta không tiếc phải hi sinh tất cả!"
"Nhưng thứ mà ngươi hi sinh lại là những người khác, chuyện này công bằng sao?"
"Công bằng?" Trieste châm chọc nói: "Laura, ngươi vẫn còn quá trẻ, trong chín trăm triệu tầng thế giới, từ trước tới nay chưa bao giờ có hai chữ công bằng."
Laura mắt đỏ bừng, ra lệnh: "Đi, trói cô ta lại, ta muốn xử quyết kẻ phản quốc này trước mặt tất cả mọi người."
"Vâng! Nữ vương bệ hạ!" Yilia nói.
Cô đi về phía Trieste.
Trieste lập tức nâng quả cầu thủy tinh trong tay lên.
"Không được lại đây." Ả nói to.
"Trieste, tất cả đã kết thúc, ngươi phải trả giá rất lớn cho hành vi của mình." Yilia lắc đầu, nói.
Bước chân của cô không dừng lại.
"Xem ra các ngươi vẫn không rõ tình hình cho lắm..." Trieste giơ quả cầu thủy tinh lên cao, uy hiếp: "Yilia, chỉ cần ngươi dám tiến lên một bước, ta lập tức sẽ mở thế giới này, thả Trật Tự Ma Vương ra ngoài."
"Đến lúc đó, tất cả mọi thứ ở đây sẽ đi đời, ngay cả các ngươi cũng sẽ trở thành nô lệ của Trật Tự Ma Vương!"
"Ha ha ha ha!"
Trieste cười lớn.
"..." Yilia.
"..." Laura.
"..." Cố Thanh Sơn.
"..." Các hộ vệ.
Yilia rút một sợi dây mây mận gai thật dài, tung trên không.
"Linh hồn của thánh thụ, với danh nghĩa của ngài, hãy hạ xuống cách trói buộc không thể trốn tránh." Cô khẽ niệm thần chú.
Sợi dây mây mận gai lập tức bay về phía Trieste.
Thấy sợi mây này, Trieste lập tức thay đổ sắc mặt, tuyệt vọng kêu lên: "Đây là do các ngươi ép ta!"
Hai tay ả siết chặt quả cầu thủy tinh, hô lên: "Phóng thích ra cho ta!"
"Không, các người quá kích động, Trieste, tuyệt đối đừng –" Tethys hô lên thất thanh.
"Làm sao bây giờ!" Súng tiểu liên vội vàng hét lên.
Tất cả đã không còn kịp nữa.
Trên quả cầu thủy tinh bùng nổ ra một quầng khí lạnh dày đặc, nhiệt độ của cả căn phòng cũng vì thế mà giảm xuống.
Đúng lúc đó, sợi mây của cây mận gai bay tới, trói chặt Trieste lại.
Trong phòng bao hoàn toàn tĩnh lặng.
Quả cầu thủy tinh rơi trên mặt đất, nảy lên mấy lần, rồi dừng lại.
Khí lạnh không ngừng tỏa ra từ quả cầu thủy tinh, khiến cho mặt đất bị đóng bằng băng.
Sau đó.
Không có gì xảy ra cả.
Khách sạn Abruzzo.
Phòng bao của hoàng thất.
Bầu không khí như cô đọng lại trong vài giây.
Thời gian trôi đi, mọi người dần ý thức được chuyện nào đó.
Sắc mặt Trieste càng lúc càng trắng bệch ra.
"Không đúng, có chuyện gì thế này..."
Yilia nhìn ả, nói: "Nữ vương bệ hạ có lệnh, sau khi tiêu diệt Trật Tự Ma Vương, chúng ta sẽ ra ngoài thẩm vấn và kết tội."
"Tiêu diệt? Sao các ngươi có thể đối phó với trật tự được?" Trieste không tin nổi, nói.
Yilia đáp: "Dù sao thì Mồi Lửa cũng là giai đoạn suy yếu nhất của trật tự, ta đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí có lực sát thương cực lớn dùng một lần, dẫn chúng vào bẫy, sau đó tiêu diệt toàn bộ."
Trieste nhằm cô chòng chọc: "Ngươi không có thứ như vậy."
Yilia thản nhiên nói: "Ta không có – nhưng mà hoàng thất lại có."
Trieste đột nhiên nhìn về phía Laura.
Huyết thống của hoàng thất gần như đã tuyệt diệt, chỉ còn lại một người duy nhất này.
Ánh mắt Trieste quét qua rồi rơi vào cái tay nải ở trước người Laura.
Tay nải màu xanh biếc, được bện từ cành và lá của cây Kinh Cức, nhìn qua không có gì đáng chú ý.
Nhưng cái tay nải này, lại có thể kết nối với cây Thánh thụ Kinh Cức.
Đúng vậy, chỉ có Laura, người có huyết thống hoàng tộc hiếm hoi còn sót lại mới có thể dùng cành và lá của cây Kinh Cức để bện thành cái tay nải này và có thể giao tiếp với cây Thánh thụ Kinh Cức.
Chỉ có Laura mới nhận được sự cho phép của cây Thánh thụ Kinh Cức, cách vô số thời không tùy ý lấy đồ vật từ trong kho tàng trân bảo mấy chục ngàn năm của vương quốc Kinh Cức.
Nhớ tới điều này, Trieste thật sự thấp thỏm.
Chim Kinh Cức có vô số bảo vật, có thể ứng phó với các loại cục diện.
Huống chi, bản thân Yilia lại là một cường giá khá có tiếng trong chư giới.
Mọi người sẽ dễ dàng tiếp nhận kết quả này hơn, cùng lắm sẽ than thở về hành động anh hùng đầy vĩ đại của Yilia một trận.
Thế nên, để Yilia đứng ra nhận lấy tất cả là sự lựa chọn không thể tốt hơn.
Nếu Yilia chịu ra mặt, Cố Thanh Sơn coi như đã đạt được một loại che giấu và bảo hộ nào đó.
Cuộc sống sau này của hắn sẽ không bị bên ngoài quấy rầy để tập trung tu hành.
Laura mở miệng nói trước: "Yilia, chị có thể giúp anh ấy che giấu một chút được không?"
Yilia suy nghĩ cẩn thận, rồi mỉm cười hỏi Cố Thanh Sơn: "Nhưng có ích lợi gì đối với tộc Chim Kinh Cức chúng ta chứ?"
Cố Thanh Sơn lập tức nói: "Bởi vì tất cả mọi sự bắt nguồn từ Trieste của Chim Kinh Cức, mà cô và ả ta đều là tướng quân nổi tiếng của Chim Kinh Cức nhưng cô lại có thể cứu được nữ vương bệ hạ trong hoàn cảnh nguy khó, đồng thời giết chết hai trăm triệu Nhập ma giả, ngay cả Trật Tự Ma Vương cũng bị tiêu diệt, đây chính là một loại uy hiếp mạnh mẽ nhất."
Hắn tiếp tục nói: "Điều này sẽ gạt đi tất cả cách nghĩ mới của mọi người về vương quốc Chim Kinh Cức, bọn họ sẽ phải cân nhắc trước khi hành động. Chuyện này đối với sự thống trị của Laura sau này cũng là chuyện tốt."
Yilia thở dài, nói: "Anh đúng là một thuyết khách không tồi, thế nhưng, người đã giết chết Trật Tự Ma Vương – đây chính là một danh tiếng to lớn gây chấn động chín trăm triệu tầng thế giới. Lẽ nào anh cứ thế giao ra, không hề có chút nào động lòng?"
Cố Thanh Sơn lắc đầu: "Danh tiếng đối với tôi mà nói vẫn còn quá sớm. Hiện giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ tu hành, tranh thủ để sớm có thể trở nên mạnh mẽ."
Yilia không do dự nữa, vuốt cằm, nói: "Thực ra anh đã cứu được Laura, nên tôi cũng sẽ đồng ý góp sức, coi như để báo đáp."
"Rất tốt, vậy là chúng ta đã thỏa thuận xong." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy chúng ta chuẩn bị một chút rồi lập tức ra ngoài." Yilia nói.
Các hộ vệ của vương quốc lập tức bắt đầu kiểm tra trang bị, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Yilia và Cố Thanh Sơn lại trao đổi về từng chi tiết nhỏ một lần nữa, bảo đảm cách giải thích của hai phía không bị sai lệch.
Mấy phút sau.
Yilia lấy một viên cầu bạc ra, dùng sức sờ một cái.
Viên cầu bạc tan rã, hóa thành vô số sợi kim loại bay tán loạn trên không trung.
Hai tay Yilia kết ấn, bắt đầu niệm thần chú.
Theo âm thanh cô niệm, những sợi kim loại kia hợp lại với nhau, tạo thành một tấm bình phong cỡ lớn bằng sắt thép, bao vậy mọi người ở trong.
Một luồng ánh sáng rực rỡ từ trong bình phong bằng sắt thép bắn thẳng về phía chân trời.
Trong giây lát, bình phong bằng sắt thép pha tan không gian, biến mất khỏi thế giới này.
Khách sạn lớn Abruzzo.
Phòng bao của hoàng thất.
Trieste bị nòng súng của súng tiểu liên chĩa vào.
Nhưng giờ phút này, không một ai dám động vào ả ta.
- - Nếu trong khoảnh khắc ả ta chết lại mở ra phong ấn của thế giới kia, như vậy, toàn bộ Abruzzo, thậm chí cả mấy trăm ngàn thế giới xung quanh đó đều sẽ bị Trật Tự Ma Vương bao trùm.
Đó, chính là một cơn ác mộng.
Sẽ có vô số sinh linh bị trật tự cắn nuốt, trở thành nô lệ của Trật Tự Ma Vương.
Đồng thời, thời gian trôi đi, cục diện sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Linh hồn cây thánh linh vĩnh cửu, Tethys thở dài, nói: "Trieste, ngươi thân là danh tướng của vương quốc Chim Kinh Cức nhưng lại đưa ra lựa chọn như vậy làm ta khó có thể tin nổi."
"Danh tướng?"
Trên mặt Trieste lộ ra nụ cười giễu, châm chọc: "Một tên nô lệ làm trâu làm ngựa cho hoàng thất mà cũng được coi là danh tướng sao?"
Đột nhiên, một luồng sáng tỏa ra từ quả cầu thủy tinh.
Laura, Cố Thanh Sơn, Yilia và các hộ vệ cùng xuất hiện trong phòng bao.
"Laura!" Trieste hô lên.
"Laura! Yilia! Chuyện này –" Tethys ngạc nhiên nói.
"Không được cử động."
Các loại súng ống lập tức dựng lên.
Chúng sống chết ngăn chặn Trieste, làm ả không thể nào không buông tha chuyện ra tay.
Hiện trường lại một lần nữa hỗn loạn.
"Lùi lại." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Mọi người lập tức bảo vệ Laura, nhanh chóng lùi về phía sau Tethys.
Trong ánh mắt nuối tiếc của Trieste, các hộ vệ kết hành một trận hình phòng ngự vô cùng cẩn mật.
Laura vẫn nhìn Trieste.
Mãi tới khi tất cả mọi người bình tĩnh lại, cô mới nhẹ giọng cất tiếng hỏi: "Cô cảm thấy mình là nô tài cho hoàng thất sao?"
Cho dù rất kinh ngạc nhưng Trieste vẫn trả lời: "Phí lời, những việc ta phải làm mỗi ngày đều là xung quanh chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của các ngươi. Đây căn bản không phải là chuyện ta muốn làm!"
Laura nói: "Từ trước tới nay không có bất cứ ai ép cô phải ra sức vì hoàng thất, nếu như cô không muốn thì có thể rời đi, không ai ngăn cản cô cả."
"Nhưng mà Trieste, tại sao cô lại muốn giết cha mẹ và em trai tôi?"
"Bọn họ đối xử với cô không tệ, tặng thưởng của hoàng thất cô lúc nào cũng được nhiều nhất, tại sao cô lại muốn giết bọn họ?"
Trieste nhất thời nghẹn lời.
Nhưng rất nhanh, ả ta nở nụ cười điên cuồng.
"Đương nhiên ta có giấc mộng của mình. Để đạt được giấc mộng này, ta không tiếc phải hi sinh tất cả!"
"Nhưng thứ mà ngươi hi sinh lại là những người khác, chuyện này công bằng sao?"
"Công bằng?" Trieste châm chọc nói: "Laura, ngươi vẫn còn quá trẻ, trong chín trăm triệu tầng thế giới, từ trước tới nay chưa bao giờ có hai chữ công bằng."
Laura mắt đỏ bừng, ra lệnh: "Đi, trói cô ta lại, ta muốn xử quyết kẻ phản quốc này trước mặt tất cả mọi người."
"Vâng! Nữ vương bệ hạ!" Yilia nói.
Cô đi về phía Trieste.
Trieste lập tức nâng quả cầu thủy tinh trong tay lên.
"Không được lại đây." Ả nói to.
"Trieste, tất cả đã kết thúc, ngươi phải trả giá rất lớn cho hành vi của mình." Yilia lắc đầu, nói.
Bước chân của cô không dừng lại.
"Xem ra các ngươi vẫn không rõ tình hình cho lắm..." Trieste giơ quả cầu thủy tinh lên cao, uy hiếp: "Yilia, chỉ cần ngươi dám tiến lên một bước, ta lập tức sẽ mở thế giới này, thả Trật Tự Ma Vương ra ngoài."
"Đến lúc đó, tất cả mọi thứ ở đây sẽ đi đời, ngay cả các ngươi cũng sẽ trở thành nô lệ của Trật Tự Ma Vương!"
"Ha ha ha ha!"
Trieste cười lớn.
"..." Yilia.
"..." Laura.
"..." Cố Thanh Sơn.
"..." Các hộ vệ.
Yilia rút một sợi dây mây mận gai thật dài, tung trên không.
"Linh hồn của thánh thụ, với danh nghĩa của ngài, hãy hạ xuống cách trói buộc không thể trốn tránh." Cô khẽ niệm thần chú.
Sợi dây mây mận gai lập tức bay về phía Trieste.
Thấy sợi mây này, Trieste lập tức thay đổ sắc mặt, tuyệt vọng kêu lên: "Đây là do các ngươi ép ta!"
Hai tay ả siết chặt quả cầu thủy tinh, hô lên: "Phóng thích ra cho ta!"
"Không, các người quá kích động, Trieste, tuyệt đối đừng –" Tethys hô lên thất thanh.
"Làm sao bây giờ!" Súng tiểu liên vội vàng hét lên.
Tất cả đã không còn kịp nữa.
Trên quả cầu thủy tinh bùng nổ ra một quầng khí lạnh dày đặc, nhiệt độ của cả căn phòng cũng vì thế mà giảm xuống.
Đúng lúc đó, sợi mây của cây mận gai bay tới, trói chặt Trieste lại.
Trong phòng bao hoàn toàn tĩnh lặng.
Quả cầu thủy tinh rơi trên mặt đất, nảy lên mấy lần, rồi dừng lại.
Khí lạnh không ngừng tỏa ra từ quả cầu thủy tinh, khiến cho mặt đất bị đóng bằng băng.
Sau đó.
Không có gì xảy ra cả.
Khách sạn Abruzzo.
Phòng bao của hoàng thất.
Bầu không khí như cô đọng lại trong vài giây.
Thời gian trôi đi, mọi người dần ý thức được chuyện nào đó.
Sắc mặt Trieste càng lúc càng trắng bệch ra.
"Không đúng, có chuyện gì thế này..."
Yilia nhìn ả, nói: "Nữ vương bệ hạ có lệnh, sau khi tiêu diệt Trật Tự Ma Vương, chúng ta sẽ ra ngoài thẩm vấn và kết tội."
"Tiêu diệt? Sao các ngươi có thể đối phó với trật tự được?" Trieste không tin nổi, nói.
Yilia đáp: "Dù sao thì Mồi Lửa cũng là giai đoạn suy yếu nhất của trật tự, ta đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí có lực sát thương cực lớn dùng một lần, dẫn chúng vào bẫy, sau đó tiêu diệt toàn bộ."
Trieste nhằm cô chòng chọc: "Ngươi không có thứ như vậy."
Yilia thản nhiên nói: "Ta không có – nhưng mà hoàng thất lại có."
Trieste đột nhiên nhìn về phía Laura.
Huyết thống của hoàng thất gần như đã tuyệt diệt, chỉ còn lại một người duy nhất này.
Ánh mắt Trieste quét qua rồi rơi vào cái tay nải ở trước người Laura.
Tay nải màu xanh biếc, được bện từ cành và lá của cây Kinh Cức, nhìn qua không có gì đáng chú ý.
Nhưng cái tay nải này, lại có thể kết nối với cây Thánh thụ Kinh Cức.
Đúng vậy, chỉ có Laura, người có huyết thống hoàng tộc hiếm hoi còn sót lại mới có thể dùng cành và lá của cây Kinh Cức để bện thành cái tay nải này và có thể giao tiếp với cây Thánh thụ Kinh Cức.
Chỉ có Laura mới nhận được sự cho phép của cây Thánh thụ Kinh Cức, cách vô số thời không tùy ý lấy đồ vật từ trong kho tàng trân bảo mấy chục ngàn năm của vương quốc Kinh Cức.
Nhớ tới điều này, Trieste thật sự thấp thỏm.
Bình luận facebook