Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 967
Thoáng cái, quái vật biến mất tại chỗ, rồi lại lập tức xuất hiện lần nữa.
Bình bịch!
Một cánh tay của quái vật rơi xuống!
Quái vật ngẩng đầu, gào lên đau đớn.
Với bản năng chiến đấu của mình, mọi động tĩnh xung quanh đều không thoát khỏi cảm giác của nó nhưng nó chưa từng gặp qua chuyện tấn công thần kỳ như vậy.
Vừa rồi chỉ trong nháy mắt, một kẻ bỗng dung xuất hiện.
Loài người này cách nó không xa, chẳng hề làm gì cả.
Nhưng nó lại phát giác mình tiến vào một vùng tăm tối.
Còn chưa kịp phản ứng lại, một luồng ánh sáng lạnh lẽo đã chặt đứt cánh tay nó.
Trong nháy mắt, nó lại trở về hiện thực.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Quái vật tức giận quay lại, nhìn Cố Thanh Sơn.
Kiếm quyết của Cố Thanh Sơn chuyển động!
Kiếm Triều Âm và Lục Giới Thần Sơn kiếm đồng loạt phát ra tiếng vù vù.
Kiếm quang xuất hiện trên hai thanh kiếm, bay thẳng đến cổ Cố Thanh Sơn.
Khi trường kiếm sắp hạ xuống, Cố Thanh Sơn biến mất.
Quái vật bị nhốt trong vòng tấn công của hai thanh kiếm.
Một kiếm Kinh Mộng, một kiếm Yến Quy.
Quái vật thẳng người bất động, năm giây sau buông bỏ mọi phòng ngự.
Bóng dáng hai thanh kiếm điên cuồng xông tới, sạch sẽ gọn gàng cắt đứt đầu nó.
Cuộc chiến kết thúc.
“Là đại kiếm tiên Kiến Không cảnh!” Có người kêu lên.
Kiến Không cảnh đã là cảnh giới gần như cao nhất của đám đại tu sĩ, huống chi còn là kiếm tiên, có thể chặt đầu một tên quái vật thượng cổ thì cũng bình thường.
Ai cũng vô cùng mừng rỡ.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bọn họ kẻ thì bị thương, người thì chết.
Lúc này xa xa lại truyền đến tiếng gầm rú.
Mặt đất rung động.
Một con quái vật khổng lồ đang tiến về phía này.
Cố Thanh Sơn lập tức nói với mọi người: “Chỗ này giao cho ta, tình trạng của các người không thích hợp tái chiến, lập tức rời khỏi tiền tuyến, tìm một chỗ nghỉ ngơi, tùy thời đợi lệnh!”
“Rõ!”
Các tu sĩ đáp.
Họ vội vã đỡ những đồng chí bị thương, cùng lui vào phía sâu trong Nhân tộc.
Gã tu sĩ gõ chiêng đi tới, ôm quyền, cảm kích nói: “Xin đa tạ ơn cứu mạng.”
“Không có gì, đi nhanh đi, lập tức đi đi.”
Cố Thanh Sơn thúc giục.
Hắn đã ngửi được mùi hôi thối qua gió truyền tới.
Đó là xác thối trong miệng quái vật thượng cổ.
Gã tu sĩ gõ chiêng đưa một tấm bùa cho Cố Thanh Sơn, nói: “Ngài hãy cầm thứ này đi, vừa rồi ta chuẩn bị dùng cái này, nhưng chỉ dùng kéo dài được trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải chết, may là ngài tới đây.”
Cố Thanh Sơn nhìn lá bùa trên tay, đột nhiên một lời nhắc xuất hiện trên giao diện Chiến Thần.
[Vật phẩm: Mệnh Phù Âm Vẫn]
[Vật phẩm đặc thù duy nhất.]
[Dùng vật phẩm sẽ tạo ra âm thanh cực lớn, phá hủy thần hồn của kẻ địch]
Cố Thanh Sơn cất phù đi, nói: “Cái này rất hữu dụng, ta nhận, đa tạ.”
Tu sĩ kia khẽ gật đầu với Cố Thanh Sơn, xoay người rời đi.
Đến khi toàn bộ tu sĩ đền rút lui.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ thở dài.
“Sơn Nữ, có phải ta thất bại lắm không, rõ ràng không nên quan tâm những người này, rõ ràng hẳn nên trực tiếp đi tới tiền tuyến, nhưng vẫn không kìm được phải dừng lại, lãng phí rất nhiều thời gian ở chỗ này.” Hắn nói.
Lúc đầu hắn định đi tới điểm then chốt ở tiền tuyến kia, biến thành kẻ tầm thường nhất, ẩn núp và lẳng lặng đợi thần linh ngã xuống.
Ai biết giữa đường không nhịn được ra tay, cứu một đám tu sĩ.
Thanh âm của Sơn Nữ vọng ra từ thân Lục Giới Thần Sơn kiếm: “Công tử không thất bại, vì công tử làm như vậy mới chính là công tử.”
Cố Thanh Sơn bật cười nói: “Lời cô nói phức tạp quá.”
Hắn nói, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Thi thể của quái vật nhanh chóng bị hắn thu hồi.
Hắn có thể nhìn ra được quái vật thượng cổ này là một quái vật cấp lính.
Quái vật này cũng coi như tương đối mạnh, nhưng so với con rắn sáu chân hai cánh Cố Thanh Sơn vừa đối mặt vẫn kém rất xa.
Quái vật cấp lính này chỉ cần lộ ra chút sơ hở trước mặt Cố Thanh Sơn thì số phận của nó đã định sẵn luôn rồi.
Dù trảm hồn chân đồng mới chỉ ở giai đoạn sơ cấp, nhưng đã có thể nhốt kẻ địch vào thế giới lâm thời, thế giới mà được tạo ra bởi khoảng trống, dùng kiếm hồn chém linh hồn ngưng tụ.
Bây giờ thế giới được tạo ra bởi khoảng trống chỉ có thể tồn tại trong chốc lát, hồn kiếm cũng chỉ có thể trảm một lần.
Nhưng nếu dùng cách đánh lén phối hợp với sức mạnh kinh hoàng của sấm sét Kinh Mộng, Cố Thanh Sơn có thể tìm được rất nhiều sơ hở của kẻ địch.
Là một kiếm tu, Cố Thanh Sơn có thể chọn được ngày càng nhiều phương thức chiến đấu.
… Tiếng gió truyền đến vô số tiếng gầm rú của quái vật.
Chúng đang tiến lại gần.
Cố Thanh Sơn không trì hoãn thời gian nữa, lập tức thi triển súc địa thành thốn (thu nhỏ lại), và trong nháy mắt hắn biến mất khỏi nơi này, xuất hiện ở một nơi khác cách đây khoảng mười mấy dặm.
Hắn hóa thành chim Phong Vũ, bay vút lên trời cao một lần nữa.
Bay về phía tiền tuyến không xa!
Tiếng trống rung trời.
Kèn lệnh réo rắt.
Từng ánh hào quang của bình minh cuối chân trời chiếu rọi xuống.
Cố Thanh Sơn hóa thành chim, tăng tốc hết mức về phía trước.
Mỗi khi bay qua trận địa giao chiến kịch liệt, liền có phi kiếm lao tới.
…Kinh Mộng!
Đây là thần thông Lôi Điện, cũng chính là pháp môn dùng để khắc chế quái vật Hoang Cổ bậc nhất.
Sau năm giây khắc chế, cho dù nhóm tu sĩ có kém tới mức nào vẫn có cách để đảo ngược thế trận.
Trên thực tế pháp môn Âm Tông cũng có thể khắc chế quái vật Hoang Cổ, nhưng loại âm pháp này lại khó mà thích ứng với pháp thuật tu hành Ngũ hành của tu sĩ.
Phong Lôi Quang Ám Âm – Âm là đặc biệt trong Ngũ hành, là năng lực tâm linh duy nhất xuất hiện ở Thiên giới thời Thượng Cổ.
Lôi pháp của Cố Thanh Sơn là trường hợp đặc biệt.
Hắn bay trên trời rồi đâm thẳng xuống tiền tuyến, hóa người, mất hút trong trận địa.
Nơi đây là tuyến đầu.
Ở đây thần linh và Nhân tộc đang chiến đấu với quái vật Hoang Cổ, đây cũng chính là tuyến đầu chống lại quái vật Hoang Cổ.
Cuộc chiến đang diễn ra trong giai đoạn cấp bách nhất.
Toàn bộ đều bị quái vật Hoang Cổ bao trùm.
Nhân tộc liên tục bị đánh bại, lùi dần.
Đây không giống như quân đội Ma nhãn ban đầu.
Mà là một cuộc xâm lược toàn diện của quái vật!
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, lập tức gia nhập chiến đấu.
Giọng nói của Sơn Nữ cất lên.
“Công tử, không phải chúng ta đang đợi thời cơ để đi giết thần linh kia sao?”
“Không,” Cố Thanh Sơn nói, “Vận mệnh của thần linh được định sẵn rồi, chúng ta không giết được, nếu không nhỡ có người theo dõi chúng ta trong hình hài ma quỷ này, hành động và sự kiện lịch sử của chúng ta sẽ không khớp, danh tính sẽ bị lộ.”
“Vậy chúng ta ở đây làm gì?” Sơn Nữ hỏi.
“Xem thần linh chết như thế nào… ta đã giết qua rất nhiều thứ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng giết thần, nên cần tham khảo, học tập pháp thuật của quái vật Hoang Cổ.”
Kiếm Triều âm bay trở về.
Quái vật Hoang Cổ đầu tiên bị tu sĩ dốc toàn lực giết chết.
Cố Thanh Sơn chém nhát kiếm cuối cùng.
Nhìn giao diện Chiến Thần có hàng chữ thông báo “Tăng 100.000 hồn lực”, Cố Thanh Sơn nói: “Chúng ta vừa đánh vừa đợi.”
“Rõ, công tử.” Sơn Nữ đáp lời.
Song kiếm chuẩn bị.
Một mình Cố Thanh Sơn điều khiển hai kiếm, gia nhập nhóm quái vật.
Một con quái vật rắn hùng mạnh sáu chân hai cánh gia nhập vào cuộc chiến của thần linh và Nhân tộc.
Ở đây hầu hết là quái vật Hoang Cổ cấp binh sĩ, dùng để đối phó với tu sĩ Nhân tộc là chính.
Cố Thanh Sơn chống trả cũng không cần dùng nhiều sức lắm.
Với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể để ý tình hình của cuộc chiến xung quanh bản thân đến hơn mười dặm, chắc chắn đẩy được tình có lợi về phía Nhân tộc.
Nhưng cuộc chiến kéo dài đến mấy trăm dặm, lực chú ý của hắn so với toàn bộ chiến trường như muối bỏ biển, vốn chẳng thể gây ảnh hưởng lớn tới toàn bộ cuộ chiến tranh.
Ùynh!
Phía chân trời xa tít kia, một vệt sáng đột nhiên bay tới, nổ uỳnh vào giao điểm của hai bên tham chiến, giết chết rất nhiều quái vật và tu sĩ.
Cố Thanh Sơn vốn đang đứng ở nơi đó, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức sử dụng Di Hình Hoán Ảnh, đổi vị trị với một con quái vật Hoang Cổ.
Dù hắn bảo toàn mạng sống nhưng trong cuộc chiến, số thương vong của Nhân tộc cứ tăng cao không ngừng.
Bình bịch!
Một cánh tay của quái vật rơi xuống!
Quái vật ngẩng đầu, gào lên đau đớn.
Với bản năng chiến đấu của mình, mọi động tĩnh xung quanh đều không thoát khỏi cảm giác của nó nhưng nó chưa từng gặp qua chuyện tấn công thần kỳ như vậy.
Vừa rồi chỉ trong nháy mắt, một kẻ bỗng dung xuất hiện.
Loài người này cách nó không xa, chẳng hề làm gì cả.
Nhưng nó lại phát giác mình tiến vào một vùng tăm tối.
Còn chưa kịp phản ứng lại, một luồng ánh sáng lạnh lẽo đã chặt đứt cánh tay nó.
Trong nháy mắt, nó lại trở về hiện thực.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Quái vật tức giận quay lại, nhìn Cố Thanh Sơn.
Kiếm quyết của Cố Thanh Sơn chuyển động!
Kiếm Triều Âm và Lục Giới Thần Sơn kiếm đồng loạt phát ra tiếng vù vù.
Kiếm quang xuất hiện trên hai thanh kiếm, bay thẳng đến cổ Cố Thanh Sơn.
Khi trường kiếm sắp hạ xuống, Cố Thanh Sơn biến mất.
Quái vật bị nhốt trong vòng tấn công của hai thanh kiếm.
Một kiếm Kinh Mộng, một kiếm Yến Quy.
Quái vật thẳng người bất động, năm giây sau buông bỏ mọi phòng ngự.
Bóng dáng hai thanh kiếm điên cuồng xông tới, sạch sẽ gọn gàng cắt đứt đầu nó.
Cuộc chiến kết thúc.
“Là đại kiếm tiên Kiến Không cảnh!” Có người kêu lên.
Kiến Không cảnh đã là cảnh giới gần như cao nhất của đám đại tu sĩ, huống chi còn là kiếm tiên, có thể chặt đầu một tên quái vật thượng cổ thì cũng bình thường.
Ai cũng vô cùng mừng rỡ.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bọn họ kẻ thì bị thương, người thì chết.
Lúc này xa xa lại truyền đến tiếng gầm rú.
Mặt đất rung động.
Một con quái vật khổng lồ đang tiến về phía này.
Cố Thanh Sơn lập tức nói với mọi người: “Chỗ này giao cho ta, tình trạng của các người không thích hợp tái chiến, lập tức rời khỏi tiền tuyến, tìm một chỗ nghỉ ngơi, tùy thời đợi lệnh!”
“Rõ!”
Các tu sĩ đáp.
Họ vội vã đỡ những đồng chí bị thương, cùng lui vào phía sâu trong Nhân tộc.
Gã tu sĩ gõ chiêng đi tới, ôm quyền, cảm kích nói: “Xin đa tạ ơn cứu mạng.”
“Không có gì, đi nhanh đi, lập tức đi đi.”
Cố Thanh Sơn thúc giục.
Hắn đã ngửi được mùi hôi thối qua gió truyền tới.
Đó là xác thối trong miệng quái vật thượng cổ.
Gã tu sĩ gõ chiêng đưa một tấm bùa cho Cố Thanh Sơn, nói: “Ngài hãy cầm thứ này đi, vừa rồi ta chuẩn bị dùng cái này, nhưng chỉ dùng kéo dài được trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải chết, may là ngài tới đây.”
Cố Thanh Sơn nhìn lá bùa trên tay, đột nhiên một lời nhắc xuất hiện trên giao diện Chiến Thần.
[Vật phẩm: Mệnh Phù Âm Vẫn]
[Vật phẩm đặc thù duy nhất.]
[Dùng vật phẩm sẽ tạo ra âm thanh cực lớn, phá hủy thần hồn của kẻ địch]
Cố Thanh Sơn cất phù đi, nói: “Cái này rất hữu dụng, ta nhận, đa tạ.”
Tu sĩ kia khẽ gật đầu với Cố Thanh Sơn, xoay người rời đi.
Đến khi toàn bộ tu sĩ đền rút lui.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ thở dài.
“Sơn Nữ, có phải ta thất bại lắm không, rõ ràng không nên quan tâm những người này, rõ ràng hẳn nên trực tiếp đi tới tiền tuyến, nhưng vẫn không kìm được phải dừng lại, lãng phí rất nhiều thời gian ở chỗ này.” Hắn nói.
Lúc đầu hắn định đi tới điểm then chốt ở tiền tuyến kia, biến thành kẻ tầm thường nhất, ẩn núp và lẳng lặng đợi thần linh ngã xuống.
Ai biết giữa đường không nhịn được ra tay, cứu một đám tu sĩ.
Thanh âm của Sơn Nữ vọng ra từ thân Lục Giới Thần Sơn kiếm: “Công tử không thất bại, vì công tử làm như vậy mới chính là công tử.”
Cố Thanh Sơn bật cười nói: “Lời cô nói phức tạp quá.”
Hắn nói, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Thi thể của quái vật nhanh chóng bị hắn thu hồi.
Hắn có thể nhìn ra được quái vật thượng cổ này là một quái vật cấp lính.
Quái vật này cũng coi như tương đối mạnh, nhưng so với con rắn sáu chân hai cánh Cố Thanh Sơn vừa đối mặt vẫn kém rất xa.
Quái vật cấp lính này chỉ cần lộ ra chút sơ hở trước mặt Cố Thanh Sơn thì số phận của nó đã định sẵn luôn rồi.
Dù trảm hồn chân đồng mới chỉ ở giai đoạn sơ cấp, nhưng đã có thể nhốt kẻ địch vào thế giới lâm thời, thế giới mà được tạo ra bởi khoảng trống, dùng kiếm hồn chém linh hồn ngưng tụ.
Bây giờ thế giới được tạo ra bởi khoảng trống chỉ có thể tồn tại trong chốc lát, hồn kiếm cũng chỉ có thể trảm một lần.
Nhưng nếu dùng cách đánh lén phối hợp với sức mạnh kinh hoàng của sấm sét Kinh Mộng, Cố Thanh Sơn có thể tìm được rất nhiều sơ hở của kẻ địch.
Là một kiếm tu, Cố Thanh Sơn có thể chọn được ngày càng nhiều phương thức chiến đấu.
… Tiếng gió truyền đến vô số tiếng gầm rú của quái vật.
Chúng đang tiến lại gần.
Cố Thanh Sơn không trì hoãn thời gian nữa, lập tức thi triển súc địa thành thốn (thu nhỏ lại), và trong nháy mắt hắn biến mất khỏi nơi này, xuất hiện ở một nơi khác cách đây khoảng mười mấy dặm.
Hắn hóa thành chim Phong Vũ, bay vút lên trời cao một lần nữa.
Bay về phía tiền tuyến không xa!
Tiếng trống rung trời.
Kèn lệnh réo rắt.
Từng ánh hào quang của bình minh cuối chân trời chiếu rọi xuống.
Cố Thanh Sơn hóa thành chim, tăng tốc hết mức về phía trước.
Mỗi khi bay qua trận địa giao chiến kịch liệt, liền có phi kiếm lao tới.
…Kinh Mộng!
Đây là thần thông Lôi Điện, cũng chính là pháp môn dùng để khắc chế quái vật Hoang Cổ bậc nhất.
Sau năm giây khắc chế, cho dù nhóm tu sĩ có kém tới mức nào vẫn có cách để đảo ngược thế trận.
Trên thực tế pháp môn Âm Tông cũng có thể khắc chế quái vật Hoang Cổ, nhưng loại âm pháp này lại khó mà thích ứng với pháp thuật tu hành Ngũ hành của tu sĩ.
Phong Lôi Quang Ám Âm – Âm là đặc biệt trong Ngũ hành, là năng lực tâm linh duy nhất xuất hiện ở Thiên giới thời Thượng Cổ.
Lôi pháp của Cố Thanh Sơn là trường hợp đặc biệt.
Hắn bay trên trời rồi đâm thẳng xuống tiền tuyến, hóa người, mất hút trong trận địa.
Nơi đây là tuyến đầu.
Ở đây thần linh và Nhân tộc đang chiến đấu với quái vật Hoang Cổ, đây cũng chính là tuyến đầu chống lại quái vật Hoang Cổ.
Cuộc chiến đang diễn ra trong giai đoạn cấp bách nhất.
Toàn bộ đều bị quái vật Hoang Cổ bao trùm.
Nhân tộc liên tục bị đánh bại, lùi dần.
Đây không giống như quân đội Ma nhãn ban đầu.
Mà là một cuộc xâm lược toàn diện của quái vật!
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, lập tức gia nhập chiến đấu.
Giọng nói của Sơn Nữ cất lên.
“Công tử, không phải chúng ta đang đợi thời cơ để đi giết thần linh kia sao?”
“Không,” Cố Thanh Sơn nói, “Vận mệnh của thần linh được định sẵn rồi, chúng ta không giết được, nếu không nhỡ có người theo dõi chúng ta trong hình hài ma quỷ này, hành động và sự kiện lịch sử của chúng ta sẽ không khớp, danh tính sẽ bị lộ.”
“Vậy chúng ta ở đây làm gì?” Sơn Nữ hỏi.
“Xem thần linh chết như thế nào… ta đã giết qua rất nhiều thứ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng giết thần, nên cần tham khảo, học tập pháp thuật của quái vật Hoang Cổ.”
Kiếm Triều âm bay trở về.
Quái vật Hoang Cổ đầu tiên bị tu sĩ dốc toàn lực giết chết.
Cố Thanh Sơn chém nhát kiếm cuối cùng.
Nhìn giao diện Chiến Thần có hàng chữ thông báo “Tăng 100.000 hồn lực”, Cố Thanh Sơn nói: “Chúng ta vừa đánh vừa đợi.”
“Rõ, công tử.” Sơn Nữ đáp lời.
Song kiếm chuẩn bị.
Một mình Cố Thanh Sơn điều khiển hai kiếm, gia nhập nhóm quái vật.
Một con quái vật rắn hùng mạnh sáu chân hai cánh gia nhập vào cuộc chiến của thần linh và Nhân tộc.
Ở đây hầu hết là quái vật Hoang Cổ cấp binh sĩ, dùng để đối phó với tu sĩ Nhân tộc là chính.
Cố Thanh Sơn chống trả cũng không cần dùng nhiều sức lắm.
Với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể để ý tình hình của cuộc chiến xung quanh bản thân đến hơn mười dặm, chắc chắn đẩy được tình có lợi về phía Nhân tộc.
Nhưng cuộc chiến kéo dài đến mấy trăm dặm, lực chú ý của hắn so với toàn bộ chiến trường như muối bỏ biển, vốn chẳng thể gây ảnh hưởng lớn tới toàn bộ cuộ chiến tranh.
Ùynh!
Phía chân trời xa tít kia, một vệt sáng đột nhiên bay tới, nổ uỳnh vào giao điểm của hai bên tham chiến, giết chết rất nhiều quái vật và tu sĩ.
Cố Thanh Sơn vốn đang đứng ở nơi đó, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức sử dụng Di Hình Hoán Ảnh, đổi vị trị với một con quái vật Hoang Cổ.
Dù hắn bảo toàn mạng sống nhưng trong cuộc chiến, số thương vong của Nhân tộc cứ tăng cao không ngừng.
Bình luận facebook