Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Bị bắt cóc
Ngày kết hôn của Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch cuối cùng cũng đến.
Thẩm Ninh nhìn bản thân trong gương, cố gắng kéo khóe môi của mình lên thật cao.Nhưng càng cố thì cảm thấy bản thân càng nhếch nhác.
Người quản gia đi vào, trên tay còn cầm một bó hoa cưới.
"Thiếu phu nhân, cô có muốn dùng một ít điểm tâm để lót dạ không?"
"Tôi không cần, cảm ơn."
Thẩm Ninh ủ rũ, Lục Bác Dịch từ tối qua đến giờ không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết là đang làm gì nữa.
"Thẩm Ninh!"
Thẩm Ninh quay ra, là mẹ của Lục Bác Dịch.Bà ta bộ dáng nghiêm nghị, trên người là bộ sườn xám được cắt may tỉ mỉ.
"Lục phu nhân có gì dặn dò sao?"Thẩm Ninh đứng dậy, Lục phu nhân có vẻ không thích cô, cô cũng không có câu lệ tiểu tiết mà bày bộ dạng dính lấy bà ta nịnh nọt lấy lòng như Ninh Thiết Lạc được.Vì vậy mà khoảng cách giữa hai người càng thêm xa cách.
"Tôi không biết Dịch nó nghĩ gì mà muốn cưới cô cho bằng được.Nhưng đã là người của Lục gia, vạn nhất từng cử chỉ hành động đều phải nghe theo bề trên.Nếu cô nửa lời cãi lại, tôi nhất định sẽ không nể mặt ai nữa đâu."
Thẩm Ninh cũng ngoan ngoãn nghe theo."Tôi biết rồi."
"Bác gái!"
Ninh Thiết Lạc đẩy cửa đi vào.Gương mặt cô ta ủ rũ còn hơn cả Thẩm Ninh.
"Bác gái, bác đừng ở đây phí lời với loại người như cô ta nữa.Có nói thêm cô ta cũng sẽ không nghe theo đâu."
"Được rồi, Tiểu Lạc đừng buồn nữa.Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ không để con phải chịu thiệt."Lục phu nhân ân cần xoa đầu cô ta.
Ninh Thiết Lạc e thẹn cúi đầu, không cam tâm mà lí nhí nói.
"Bác gái, con sẽ nghe theo quyết định của anh Dịch..."
Thẩm Ninh xì một cái.Nhìn hai người họ rời đi, tâm trạng không đỡ hơn một chút nào.
Thẩm Ninh nhàn nhã ngồi trong phòng.Cuộc đời của cô đến đây coi như là chấm hết.
Thẩm Ninh thở dài một hơi, gục đầu xuống bàn.
"Ngày kết hôn thì đừng có bày ra vẻ mặt không vui đó."
Thẩm Ninh ngồi thẳng dậy, là Lục Bác Dịch.
"Anh nghĩ xem tôi có thể vui được hay sao?"
Lục Bác Dịch khóa cửa, khẽ chau mày.
"Con gái các cô không phải mong chờ nhất là lúc được mặc váy cưới sao?"
Thẩm Ninh gương mặt khó hiểu, hỏi ngược lại.
"Bọn họ đều là lấy người mà họ yêu.Còn chúng ta phải vậy không?"
Lục Bác Dịch không tự nhiên liền quay chỗ khác.
Thẩm Ninh nhìn anh, tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Lục Bác Dịch đưa con chíp nhỏ cho cô, ngữ khí ảm đạm mà nói.
"Cầm thứ này bên mình, có xảy ra chuyện gì nhất định phải báo cho tôi biết."
Thẩm Ninh nghi hoặc nhìn con chíp nhỏ màu đen trong tay anh.Ngờ vực không nhận lấy.
Lục Bác Dịch nhận ra sự lo lắng thay đổi trên nét mặt Thẩm Ninh.
"Yên tâm.Cô sẽ không việc gì đâu."
.....
"Thẩm Thanh Mặc, cậu chắc chứ?"
Thẩm Thanh Mặc ngồi trong xe đảo mắt nhìn vào trong hoa viên biệt thự nhà họ Lục, ra hiệu cho người tài xế đóng cửa kính.
"Cứ tin tưởng tôi. Lát nữa cố gắng kéo dài thời gian, để cho Lục Bác Dịch ra mặt được càng tốt. Như vậy mới dễ bắt người."
Tên áo đen cúi đầu cười nhẹ, tiện tay châm một điếu thuốc.
"Vậy được! Nể mặt vì sự chung thành bao lâu nay, cho anh một cơ hội bù đắp vậy."
.....
"Nhìn xem, nhà họ Lục nghĩ sao mà lại kết hôn với con gái của Thẩm gia chứ? Hai nhà bọn họ không phải đang mâu thuẫn sao?"
"Ha, nhà họ Lục trước nay vẫn vậy, có nói gì đi nữa cũng chỉ là suy nghĩ đoán mò của chúng ta thôi."
"Nhưng phải công nhận bọn họ rất đẹp đôi."
...
Trước những lời bàn ra tán vào, hôn lễ vẫn chậm rãi được tổ chức.
Pằng! Pằng!...
Tiếng súng đinh tai nhức óc khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi mà hét lên.Ngay sau đó là một đám người không mời mà đến lũ lượt kéo vào, cả hội trường trong giây lát không kìm được mà trở nên náo loạn.
Đám người đó trong tay đều có súng, tên cầm đầu thì cùng đàn em kéo theo xác của một tên trên người còn đầy vết thương dính đầy máu. Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đều sợ hãi mà hét lên.
"Người của Lục gia ỷ mạnh hiếp yếu.Hại người của chúng tôi thành ra nông nỗi này, có muốn giải thích gì không hả?"
"Đây là chuyện gì vậy? Lục gia giết người sao?"
"Thật kinh khủng!"
...
Lục Bác Dịch nhìn một cảnh tượng trước mắt, quay ra nhìn Thẩm Ninh đang sợ hãi phía sau.
"Cô vào trong đợi tôi."
Lục Bác Dịch sải bước về phía đám đông, gương mặt không chút biểu cảm nhìn những vị khách "không mời mà đến " kia.
"Náo loạn vu oan cho Lục gia ngay trong ngày cưới của Lục Bác Dịch tôi. Không biết là kẻ nào có gan như vậy nhỉ?"
Tên cầm đầu gương mặt hớn hở nhìn Lục Bác Dịch, nheo mắt mà cười.
"Ồ, là Lục thiếu sao? Chuyện thành ra thế này, Lục thiếu cũng nên nói vài câu đi nhỉ?"
....
Thẩm Ninh vào phía sau sảnh, vừa đi được mấy bước liền cảm thấy phía sau có người, cầm chắc con chip trong tay. Cô cảnh giác xoay người lại, ngay lập tức cảnh vật trước mặt hóa thành một mảng đen xì.
Thẩm Ninh nhìn bản thân trong gương, cố gắng kéo khóe môi của mình lên thật cao.Nhưng càng cố thì cảm thấy bản thân càng nhếch nhác.
Người quản gia đi vào, trên tay còn cầm một bó hoa cưới.
"Thiếu phu nhân, cô có muốn dùng một ít điểm tâm để lót dạ không?"
"Tôi không cần, cảm ơn."
Thẩm Ninh ủ rũ, Lục Bác Dịch từ tối qua đến giờ không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết là đang làm gì nữa.
"Thẩm Ninh!"
Thẩm Ninh quay ra, là mẹ của Lục Bác Dịch.Bà ta bộ dáng nghiêm nghị, trên người là bộ sườn xám được cắt may tỉ mỉ.
"Lục phu nhân có gì dặn dò sao?"Thẩm Ninh đứng dậy, Lục phu nhân có vẻ không thích cô, cô cũng không có câu lệ tiểu tiết mà bày bộ dạng dính lấy bà ta nịnh nọt lấy lòng như Ninh Thiết Lạc được.Vì vậy mà khoảng cách giữa hai người càng thêm xa cách.
"Tôi không biết Dịch nó nghĩ gì mà muốn cưới cô cho bằng được.Nhưng đã là người của Lục gia, vạn nhất từng cử chỉ hành động đều phải nghe theo bề trên.Nếu cô nửa lời cãi lại, tôi nhất định sẽ không nể mặt ai nữa đâu."
Thẩm Ninh cũng ngoan ngoãn nghe theo."Tôi biết rồi."
"Bác gái!"
Ninh Thiết Lạc đẩy cửa đi vào.Gương mặt cô ta ủ rũ còn hơn cả Thẩm Ninh.
"Bác gái, bác đừng ở đây phí lời với loại người như cô ta nữa.Có nói thêm cô ta cũng sẽ không nghe theo đâu."
"Được rồi, Tiểu Lạc đừng buồn nữa.Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ không để con phải chịu thiệt."Lục phu nhân ân cần xoa đầu cô ta.
Ninh Thiết Lạc e thẹn cúi đầu, không cam tâm mà lí nhí nói.
"Bác gái, con sẽ nghe theo quyết định của anh Dịch..."
Thẩm Ninh xì một cái.Nhìn hai người họ rời đi, tâm trạng không đỡ hơn một chút nào.
Thẩm Ninh nhàn nhã ngồi trong phòng.Cuộc đời của cô đến đây coi như là chấm hết.
Thẩm Ninh thở dài một hơi, gục đầu xuống bàn.
"Ngày kết hôn thì đừng có bày ra vẻ mặt không vui đó."
Thẩm Ninh ngồi thẳng dậy, là Lục Bác Dịch.
"Anh nghĩ xem tôi có thể vui được hay sao?"
Lục Bác Dịch khóa cửa, khẽ chau mày.
"Con gái các cô không phải mong chờ nhất là lúc được mặc váy cưới sao?"
Thẩm Ninh gương mặt khó hiểu, hỏi ngược lại.
"Bọn họ đều là lấy người mà họ yêu.Còn chúng ta phải vậy không?"
Lục Bác Dịch không tự nhiên liền quay chỗ khác.
Thẩm Ninh nhìn anh, tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Lục Bác Dịch đưa con chíp nhỏ cho cô, ngữ khí ảm đạm mà nói.
"Cầm thứ này bên mình, có xảy ra chuyện gì nhất định phải báo cho tôi biết."
Thẩm Ninh nghi hoặc nhìn con chíp nhỏ màu đen trong tay anh.Ngờ vực không nhận lấy.
Lục Bác Dịch nhận ra sự lo lắng thay đổi trên nét mặt Thẩm Ninh.
"Yên tâm.Cô sẽ không việc gì đâu."
.....
"Thẩm Thanh Mặc, cậu chắc chứ?"
Thẩm Thanh Mặc ngồi trong xe đảo mắt nhìn vào trong hoa viên biệt thự nhà họ Lục, ra hiệu cho người tài xế đóng cửa kính.
"Cứ tin tưởng tôi. Lát nữa cố gắng kéo dài thời gian, để cho Lục Bác Dịch ra mặt được càng tốt. Như vậy mới dễ bắt người."
Tên áo đen cúi đầu cười nhẹ, tiện tay châm một điếu thuốc.
"Vậy được! Nể mặt vì sự chung thành bao lâu nay, cho anh một cơ hội bù đắp vậy."
.....
"Nhìn xem, nhà họ Lục nghĩ sao mà lại kết hôn với con gái của Thẩm gia chứ? Hai nhà bọn họ không phải đang mâu thuẫn sao?"
"Ha, nhà họ Lục trước nay vẫn vậy, có nói gì đi nữa cũng chỉ là suy nghĩ đoán mò của chúng ta thôi."
"Nhưng phải công nhận bọn họ rất đẹp đôi."
...
Trước những lời bàn ra tán vào, hôn lễ vẫn chậm rãi được tổ chức.
Pằng! Pằng!...
Tiếng súng đinh tai nhức óc khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi mà hét lên.Ngay sau đó là một đám người không mời mà đến lũ lượt kéo vào, cả hội trường trong giây lát không kìm được mà trở nên náo loạn.
Đám người đó trong tay đều có súng, tên cầm đầu thì cùng đàn em kéo theo xác của một tên trên người còn đầy vết thương dính đầy máu. Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đều sợ hãi mà hét lên.
"Người của Lục gia ỷ mạnh hiếp yếu.Hại người của chúng tôi thành ra nông nỗi này, có muốn giải thích gì không hả?"
"Đây là chuyện gì vậy? Lục gia giết người sao?"
"Thật kinh khủng!"
...
Lục Bác Dịch nhìn một cảnh tượng trước mắt, quay ra nhìn Thẩm Ninh đang sợ hãi phía sau.
"Cô vào trong đợi tôi."
Lục Bác Dịch sải bước về phía đám đông, gương mặt không chút biểu cảm nhìn những vị khách "không mời mà đến " kia.
"Náo loạn vu oan cho Lục gia ngay trong ngày cưới của Lục Bác Dịch tôi. Không biết là kẻ nào có gan như vậy nhỉ?"
Tên cầm đầu gương mặt hớn hở nhìn Lục Bác Dịch, nheo mắt mà cười.
"Ồ, là Lục thiếu sao? Chuyện thành ra thế này, Lục thiếu cũng nên nói vài câu đi nhỉ?"
....
Thẩm Ninh vào phía sau sảnh, vừa đi được mấy bước liền cảm thấy phía sau có người, cầm chắc con chip trong tay. Cô cảnh giác xoay người lại, ngay lập tức cảnh vật trước mặt hóa thành một mảng đen xì.
Bình luận facebook