Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Sang phòng tôi, cách âm cực kỳ tốt
Thẩm Ninh nhìn cánh tay mình bị cấu đến rách da, đầy tức giận.
"Yo, chị Ninh, tôi mới chỉ bám nhẹ có một cái thôi mà? Sao đã thành thế kia rồi? Chị đúng là liễu yếu đào tơ, cả ngày không làm được gì lên hồn." Thẩm Đan khoanh tay, hất cằm đầy kiêu ngạo về phía Thẩm Ninh mà lên tiếng miệt thị.
"Phải, tôi da mỏng, không dày bằng da mặt của cô được. Cũng không biết già mồm như mẹ con cô, suốt ngày ăn bám gia đình tôi." Thẩm Ninh không chịu thua, đáy mắt nhìn Thẩm Đan có vài phần âm u.
"Chị...tôi ăn bám bao giờ, mẹ con tôi là được ba Thẩm rước về đàng hoàng đấy." Thẩm Đan giậm chân, bị Thẩm Ninh nói đến mặt mày đỏ ửng.
"Im mồm! Hai người không xứng." Thẩm Ninh tiến gần, giọng nói đầy khắc nghiệt. "Còn nữa, đừng gọi tôi là chị Ninh, tôi với cô không hề thân thiết như thế, nghe tởm lắm!"
Thẩm Đan nghiến răng, còn định vung tay về phía Thẩm Ninh, dùng lực giáng xuống.
Bộp...
Thẩm Ninh ngước lên nhìn, bàn tay của Thẩm Đan giơ trên đỉnh đầu cô đã bị giữ lại, mà người giữ lại là Lục Bác Dịch.
Anh ta vào đây khi nào vậy nhỉ?
Lục Bác Dịch hất tay Thẩm Đan ra, khí tức băng lãnh tỏa ra từ trên người anh khiến người khác không dám thở mạnh.
Thẩm Đan khẽ nuốt nước bọt, người đàn ông này ăn mặc vừa nhìn đã biết là người có tiền, chưa kể độ đẹp trai, mới nói đến khí chất trên người anh cũng khiến người khác khó có thể rời mắt rồi.
Thẩm Ninh nhìn anh đầy ngạc nhiên." Sao anh lại đến đây thế?"
Lục Bác Dịch nhìn cô, âm điệu trầm thấp đầy nghiêm nghị. "Tôi mà không đến, cô phá hỏng chỗ kiếm cơm của người khác thì tôi đền kiểu gì?"
Thẩm Ninh á khẩu, đừng nói là Trương Nhân đi mách lẻo đấy nhé?
Lục Bác Dịch chỉ khẽ liếc Thẩm Đan, Thẩm Ninh ngay lập tức hiểu ý, lên tiếng nói. "Đây là đứa con hoang của Thẩm Niên, cũng chẳng biết cô ta từ đâu chui ra đây nữa."
Thẩm Đan chỉ tay trừng mắt nhìn Thẩm Ninh, tức đến nghiến răng kèn kẹt. "Thẩm Ninh, chị nói ai là đồ con hoang hả?"
"Hỗn xược!"
Thẩm Đan bị tiếng quát của Lục Bác Dịch trở nên im bặt, ngay cả Thẩm Ninh bên cạnh cũng giật mình.
Lục Bác Dịch, hình như đây là lần đầu tiên anh bênh cô nhỉ?
Thẩm Đan sống lưng cứng đờ. Chỉ là một câu nói thôi, tại sao khi được thốt ra từ con người này, lại có thể uy mãnh, khủng bố như thế?
"Người phụ nữ của tôi không phải để cô lên mặt chỉ trỏ."
"Tôi..."
Lục Bác Dịch nói xong thì kéo Thẩm Ninh rời khỏi đó.
Thẩm Đan đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Lục Bác Dịch, cô khẽ nhếch môi. Chồng của Thẩm Ninh thì sao chứ? Chỉ cần là thứ tôi muốn, Thẩm Đan này có lý nào lại không cướp được?
.........
"Đau!"
Thẩm Ninh run lên, con người này vụng về hết sức, chỉ là dán băng gạc thôi mà cũng không làm được. Không dán thì thôi, chứ dán vào là miệng vết thương lại to ra.
Lục Bác Dịch lườm Thẩm Ninh, thay một cái băng gạc khác.
"Này, anh có làm được không đấy? Không cẩn thận để lại sẹo thì sao?" Thẩm Ninh oán trách, với cái trình sơ cứu vết thương của Lục Bác Dịch, cô không tài nào tin tưởng nổi.
"Đáng đời!" Lục Bác Dịch đã dán xong. "Ai bảo cô suốt ngày gây sự?"
"Thẩm Đan đó, thật sự rất muốn đánh nhau một trận." Thẩm Ninh hậm hừ, càng nghĩ càng tức.
Cô lại quay sang Lục Bác Dịch, giọng điệu đột nhiên thay đổi. "Anh hôm nay đến rất kịp lúc đấy, nếu không thì cái mặt này của tôi đã không giữ được rồi, Lục Bác Dịch, anh cố ý đúng không?"
Lục Bác Dịch sa sầm mặt, đứng dậy muốn quay đi. Ai ngờ Thẩm Ninh nhào đến khiến cả hai đổ xuống giường.
Cô cũng không ngờ mình dùng nhiều lực như thế, ngay lập tức đứng bật dậy.
"Gan của cô cũng to quá nhỉ? Còn dám chơi đùa với tôi?" Lục Bác Dịch hừ lạnh, giọng nói cũng trở nên trầm khàn thấy rõ.
"Lục Bác Dịch, anh dám không?" Thẩm Ninh chắp hai tay ra sau lưng, cái đuôi vểnh lên đầy kiêu ngạo.
Cô không tin, Lục Bác Dịch lại không có phản ứng.
"Thẩm Ninh, cô có biết cái giá của việc dám thách thức tôi không?" Lục Bác Dịch tiến lại gần cô, khẽ nâng cằm cô lên.
Thẩm Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đục ngàu của anh, đột nhiên có dự cảm không lành.
Toi rồi! Cô lại chọc phải thứ không nên chọc rồi!
Bây giờ cô chạy còn kịp không?
Thẩm Ninh cả người bị anh khóa trụ, vùng vẫy muốn thoát. Lục Bác Dịch lại nhanh tay hơn, ngay lập tức ấn cô xuống, bàn tay đã không an phận mà sờ soạng lung tung.
"Lục Bác Dịch, không được..."
Người đàn ông cong môi, cười tà mị. "Thẩm Ninh, trước khi cô thách thức tôi thì phải nghĩ đến hậu quả."
Phải phải phải, là cô hồ đồ rồi!
"Lục Bác Dịch, mọi người còn chưa ngủ, sẽ bị nghe thấy mất..." Thẩm Ninh buột miệng bịa lý do, hai tay quơ loạn xạ.
Lục Bác Dịch ý cười càng thâm sâu, anh quả thật đã đứng dậy.
Thẩm Ninh như thoát nạn, còn định vùng dậy chạy ra ngoài thì cả cơ thể lập tức như lơ lửng trên không.
Thiếu nữ bị người đàn ông vác lên vai. Anh rảo bước về phòng đối diện.
"Lục Bác Dịch, khốn kiếp, anh đưa tôi đi đâu hả?" Thẩm Ninh đập tay liên tục vào lưng anh, nước mắt lưng tròng.
"Sang phòng tôi, cách âm cực kỳ tốt."
"..."
"Đồ điên, thả tôi xuống!"
"Yo, chị Ninh, tôi mới chỉ bám nhẹ có một cái thôi mà? Sao đã thành thế kia rồi? Chị đúng là liễu yếu đào tơ, cả ngày không làm được gì lên hồn." Thẩm Đan khoanh tay, hất cằm đầy kiêu ngạo về phía Thẩm Ninh mà lên tiếng miệt thị.
"Phải, tôi da mỏng, không dày bằng da mặt của cô được. Cũng không biết già mồm như mẹ con cô, suốt ngày ăn bám gia đình tôi." Thẩm Ninh không chịu thua, đáy mắt nhìn Thẩm Đan có vài phần âm u.
"Chị...tôi ăn bám bao giờ, mẹ con tôi là được ba Thẩm rước về đàng hoàng đấy." Thẩm Đan giậm chân, bị Thẩm Ninh nói đến mặt mày đỏ ửng.
"Im mồm! Hai người không xứng." Thẩm Ninh tiến gần, giọng nói đầy khắc nghiệt. "Còn nữa, đừng gọi tôi là chị Ninh, tôi với cô không hề thân thiết như thế, nghe tởm lắm!"
Thẩm Đan nghiến răng, còn định vung tay về phía Thẩm Ninh, dùng lực giáng xuống.
Bộp...
Thẩm Ninh ngước lên nhìn, bàn tay của Thẩm Đan giơ trên đỉnh đầu cô đã bị giữ lại, mà người giữ lại là Lục Bác Dịch.
Anh ta vào đây khi nào vậy nhỉ?
Lục Bác Dịch hất tay Thẩm Đan ra, khí tức băng lãnh tỏa ra từ trên người anh khiến người khác không dám thở mạnh.
Thẩm Đan khẽ nuốt nước bọt, người đàn ông này ăn mặc vừa nhìn đã biết là người có tiền, chưa kể độ đẹp trai, mới nói đến khí chất trên người anh cũng khiến người khác khó có thể rời mắt rồi.
Thẩm Ninh nhìn anh đầy ngạc nhiên." Sao anh lại đến đây thế?"
Lục Bác Dịch nhìn cô, âm điệu trầm thấp đầy nghiêm nghị. "Tôi mà không đến, cô phá hỏng chỗ kiếm cơm của người khác thì tôi đền kiểu gì?"
Thẩm Ninh á khẩu, đừng nói là Trương Nhân đi mách lẻo đấy nhé?
Lục Bác Dịch chỉ khẽ liếc Thẩm Đan, Thẩm Ninh ngay lập tức hiểu ý, lên tiếng nói. "Đây là đứa con hoang của Thẩm Niên, cũng chẳng biết cô ta từ đâu chui ra đây nữa."
Thẩm Đan chỉ tay trừng mắt nhìn Thẩm Ninh, tức đến nghiến răng kèn kẹt. "Thẩm Ninh, chị nói ai là đồ con hoang hả?"
"Hỗn xược!"
Thẩm Đan bị tiếng quát của Lục Bác Dịch trở nên im bặt, ngay cả Thẩm Ninh bên cạnh cũng giật mình.
Lục Bác Dịch, hình như đây là lần đầu tiên anh bênh cô nhỉ?
Thẩm Đan sống lưng cứng đờ. Chỉ là một câu nói thôi, tại sao khi được thốt ra từ con người này, lại có thể uy mãnh, khủng bố như thế?
"Người phụ nữ của tôi không phải để cô lên mặt chỉ trỏ."
"Tôi..."
Lục Bác Dịch nói xong thì kéo Thẩm Ninh rời khỏi đó.
Thẩm Đan đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Lục Bác Dịch, cô khẽ nhếch môi. Chồng của Thẩm Ninh thì sao chứ? Chỉ cần là thứ tôi muốn, Thẩm Đan này có lý nào lại không cướp được?
.........
"Đau!"
Thẩm Ninh run lên, con người này vụng về hết sức, chỉ là dán băng gạc thôi mà cũng không làm được. Không dán thì thôi, chứ dán vào là miệng vết thương lại to ra.
Lục Bác Dịch lườm Thẩm Ninh, thay một cái băng gạc khác.
"Này, anh có làm được không đấy? Không cẩn thận để lại sẹo thì sao?" Thẩm Ninh oán trách, với cái trình sơ cứu vết thương của Lục Bác Dịch, cô không tài nào tin tưởng nổi.
"Đáng đời!" Lục Bác Dịch đã dán xong. "Ai bảo cô suốt ngày gây sự?"
"Thẩm Đan đó, thật sự rất muốn đánh nhau một trận." Thẩm Ninh hậm hừ, càng nghĩ càng tức.
Cô lại quay sang Lục Bác Dịch, giọng điệu đột nhiên thay đổi. "Anh hôm nay đến rất kịp lúc đấy, nếu không thì cái mặt này của tôi đã không giữ được rồi, Lục Bác Dịch, anh cố ý đúng không?"
Lục Bác Dịch sa sầm mặt, đứng dậy muốn quay đi. Ai ngờ Thẩm Ninh nhào đến khiến cả hai đổ xuống giường.
Cô cũng không ngờ mình dùng nhiều lực như thế, ngay lập tức đứng bật dậy.
"Gan của cô cũng to quá nhỉ? Còn dám chơi đùa với tôi?" Lục Bác Dịch hừ lạnh, giọng nói cũng trở nên trầm khàn thấy rõ.
"Lục Bác Dịch, anh dám không?" Thẩm Ninh chắp hai tay ra sau lưng, cái đuôi vểnh lên đầy kiêu ngạo.
Cô không tin, Lục Bác Dịch lại không có phản ứng.
"Thẩm Ninh, cô có biết cái giá của việc dám thách thức tôi không?" Lục Bác Dịch tiến lại gần cô, khẽ nâng cằm cô lên.
Thẩm Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đục ngàu của anh, đột nhiên có dự cảm không lành.
Toi rồi! Cô lại chọc phải thứ không nên chọc rồi!
Bây giờ cô chạy còn kịp không?
Thẩm Ninh cả người bị anh khóa trụ, vùng vẫy muốn thoát. Lục Bác Dịch lại nhanh tay hơn, ngay lập tức ấn cô xuống, bàn tay đã không an phận mà sờ soạng lung tung.
"Lục Bác Dịch, không được..."
Người đàn ông cong môi, cười tà mị. "Thẩm Ninh, trước khi cô thách thức tôi thì phải nghĩ đến hậu quả."
Phải phải phải, là cô hồ đồ rồi!
"Lục Bác Dịch, mọi người còn chưa ngủ, sẽ bị nghe thấy mất..." Thẩm Ninh buột miệng bịa lý do, hai tay quơ loạn xạ.
Lục Bác Dịch ý cười càng thâm sâu, anh quả thật đã đứng dậy.
Thẩm Ninh như thoát nạn, còn định vùng dậy chạy ra ngoài thì cả cơ thể lập tức như lơ lửng trên không.
Thiếu nữ bị người đàn ông vác lên vai. Anh rảo bước về phòng đối diện.
"Lục Bác Dịch, khốn kiếp, anh đưa tôi đi đâu hả?" Thẩm Ninh đập tay liên tục vào lưng anh, nước mắt lưng tròng.
"Sang phòng tôi, cách âm cực kỳ tốt."
"..."
"Đồ điên, thả tôi xuống!"
Bình luận facebook