Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Phụ nữ đối với đàn ông, chính là kiểu lạt mềm buộc chặt!
Lúc Thẩm Ninh dậy đã là sáng hôm sau.
Cô ngồi dựa vào thành giường, day day thái dương đang đau buốt. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh nam nữ quấn lấy nhau đêm qua.
Thẩm Ninh nhìn bản thân không mảnh vải che thân nằm trong chăn, cảm thấy hai má lại bắt đầu nóng phừng phừng.
Thẩm Ninh à Thẩm Ninh!
Mày điên rồi!
"Dậy rồi à?" Lục Bác Dịch bước vào, đưa ly nước ấm trên tay mình cho cô.
Thẩm Ninh nhận lấy, khẽ cúi đầu, rồi lại liếc trộm anh.
Lục Bác Dịch hình như cũng nhận ra hành động của cô, anh tiến lên, cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào vành tai cô, anh khẽ cọ.
Thẩm Ninh nhột.
"...Đi ra..."
Anh nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, cười khẽ, lại dùng tay nắm lấy tay Thẩm Ninh đang giữ chiếc chăn quấn ngang người.
"Đêm qua chưa đủ à? Muốn nữa?"
Thẩm Ninh mặt đỏ như quả cà chua, không chịu được giọng điệu trêu đùa này của anh, đẩy anh ra, giọng nói đầy tức giận.
"Ra ngoài! Tôi muốn thay quần áo."
Nhưng khi nói câu này, ánh mắt Thẩm Ninh vô thức xoẹt qua cả căn phòng một lượt.
Quần áo đâu?
"Tôi đã gọi Lillan mang đến rồi." Lục Bác Dịch vuốt ve đỉnh đầu cô, khóe miệng cong lên đầy dịu dàng. "Em cứ thế này vào nhà tắm cũng được. Tôi không ý kiến."
Lưu manh!
Thẩm Ninh thầm mắng anh, tất nhiên là không chịu đi. Trên tay xoa xoa cốc nước ấm.
"Sao thế? Vẫn còn đau à? Hay muốn tôi bế vào?" Lục Bác Dịch nhìn cô, cố ý trêu chọc.
"Im lặng!"
"Tổng giám đốc!" Tiếng Lillan gõ ngoài cửa phòng.
Thẩm Ninh thầm cảm tạ trời đất, đội ơn Lillan. Cô nhìn anh, vẻ mặt Lục Bác Dịch có hơi tiếc nuối, cuối cùng vẫn là ra ngoài lấy quần áo cho cô.
Thẩm Ninh nhân cơ hội chạy ùa vào phòng tắm.
Cô được Lục Bác Dịch đưa đến bệnh viện.
"Chị gái, cho em hỏi một chút, chị có thấy Cao Hinh ở đâu không?" Thẩm Ninh với gọi một cô y tá rất quen mắt.
"Thẩm Ninh?" Cô ý tá đó quay lại, vẻ mặt tươi tắn khi nhận ra cô.
Thẩm Ninh hơi ngạc nhiên, biểu cảm hiện rõ như kiểu: Biết mình sao?
Cô y tá đó nhận ra, mỉm cười giải thích. "Em gái, lần trước đánh nhau với bệnh nhân gây náo loạn không ít. Cả cái khoa này đều nhớ tên em một lượt rồi."
Thẩm Ninh ngẩn tò te, lát sau đưa tay quẹt quẹt sống mũi.
Cô có bản lĩnh như thế à?
"À đúng rồi, Cao Hinh em ấy ở cùng chỗ với giáo sư Trương." Cô y tá nét mặt suy tư, lát sau nhớ ra lại bổ sung thêm. "Hình như là ở phòng thuốc."
.........
Cao Hinh kéo chiếc ghế gỗ về phía mình, nhón chân đẩy cả người lên cao, với một hộp thuốc trên ngăn cao nhất.
Cao quá!
Cao Hinh không ngừng kéo cơ tay, cô oán thán, thầm ước bản thân có thể cao hơn một chút. Như vậy cuộc sống mới không còn khó khăn nữa.
Uỳnh...
"...Chết tiệt!"
Cao Hinh cả người nằm lăn ra đất, ghế gỗ chịu không nổi lực mà đổ xuống, đống thuốc từ trên kệ cũng bay khỏi vị trí, lăn lóc trên sàn nhà.
Cao Hinh nhăn mặt, không ngừng xoa nắn cổ chân đã sưng đỏ.
"Cô làm sao thế hả? Xếp thuốc thôi cũng không được?"
"Giáo sư Trương..."
Cao Hinh ngẩng đầu, Trương Nhân từ ngoài đi vào, anh ngồi xổm trước mặt cô, thấp giọng mắng.
"Vụng về quá đấy! Lúc nào cũng thích hành hạ bản thân." Trương Nhân miệng cứng rắn nhưng bàn tay rất nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp.
"Tôi không..."
Cao Hinh nhìn anh, tim tự nhiên đập binh binh vài cái. Nhìn hành động dịu dàng của anh đối với mình, lúc trước cổ chân không đau giờ lại cảm thấy đau nhức nhối. Rất muốn gục đầu vào tay anh, để anh an ủi.
Thế này có được tính là rung động không? Hay là dựa dẫm?
Bỗng dưng nhớ đến lời nói trước kia của Thẩm Ninh.
Phụ nữ đối với đàn ông, chính là kiểu lạt mềm buộc chặt!
"Này, giáo sư Trương..."
Hành động nhấc bổng cô lên của Trương Nhân đã kéo những suy nghĩ miên man của Cao Hinh về thực tại.
Cô trừng mắt, chân tay theo phản xạ mà quơ tán loạn.
"Không muốn què thì dừng ngay lại cho tôi." Trương Nhân mắt nhìn thẳng, nhằm hướng cửa mà bước đến, thấp giọng mắng.
Cao Hinh không hiểu sao ngay lập tức im bặt. Cũng không hiểu bản thân tại sao cứ nghe anh quát là ngay lập tức sợ hãi.
"Uầy!"
Thẩm Ninh vừa mở cửa đã thấy Trương Nhân bế ngang Cao Hinh đi về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau...
À không, là sáu con mắt!
"Cao Hinh, sao lúc nào tớ tìm cậu cũng là thấy hai người ở với nhau thế?"
.........
"Tổng giám đốc, dự án đầu tư vào tập đoàn Mạc thị, có người muốn tranh giành." Lillan một bên đứng báo cáo, trên tay là bảng thống kê các con số, màn hình thay đổi liên tục.
"Ai?" Lục Bác Dịch không dừng động tác xem tài liệu, không lạnh không nóng buông một chữ.
"Phong Bắc."
Lục Bác Dịch nghe cái tên này, khẽ dừng động tác, anh nhìn lên, lát sau lại cụp mắt xuống.
"Tiếp tục."
Lillan nhìn anh, lấy hơi rồi rành mạch báo cáo.
Phong Bắc chẳng qua chỉ là con cờ mà Phong gia muốn dùng để đấu với anh. Kẻ thao túng đằng sau, chắc chắn là Phong Tử Tân và Phong Tử Tô. Chỉ có điều sau lần gặp mặt với Phong Tử Tân, hoàn toàn không thấy tăm hơi hai anh em nhà họ đâu nữa.
Muốn tranh giành với Lục gia?
Lục Bác Dịch khẽ cong môi, ánh mắt ngạo nghễ tựa dã thú chốn rừng sâu.
"Tổng giám đốc, đây là bản thống kê." Lillan sau khi phân tích qua một lượt, đặt tài liệu xuống dưới mặt anh.
"Ừ, ra ngoài đi."
Lục Bác Dịch khẽ xoay ghế, châm điếu thuốc, mắt nhìn xuống thành phố xa hoa phía dưới chân.
Giang sơn chỉ có thể có một vị vua vị trì.
Cốc...cốc...cốc...
"Mời vào!"
Thẩm Đan nghe giọng lạnh tanh của anh, không kìm được mà cả người run lên một hồi.
"Anh rể!"
Lục Bác Dịch ngước lên, nhìn bộ dáng của Thẩm Đan, khẽ chau mày.
"Có việc gì? Thẩm Ninh không có ở đây."
Thẩm Đan không dám nhìn thẳng vào anh, lo lắng không thôi.
Người đàn ông này, hoàn toàn không dễ chọc vào.
"Không, em không tìm chị ấy, em tìm anh."
"Nói." Lục Bác Dịch rít một hơi, khói thuốc bỗng chốc vật vờ, vây kín ngũ quan tinh xảo của người đàn ông.
Thẩm Đan nắm tay thật chặt.
"Ba em muốn bàn với anh một chút việc. Có thể...đi cùng em về, được không?"
"Không thể." Người đàn ông gạt tàn thuốc, lạnh lùng đáp trả.
Thẩm Đan tiến lại gần, cơ thể theo bước chân mà phô diễn từng đường cong trên cơ thể.
Lục Bác Dịch nhìn chằm chằm vào cô ta, bộ mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Còn không bằng một mẩu của Thẩm Ninh nữa!
"Anh rể, nể mặt ba em đi mà, thật sự là có việc rất quan trọng mà..." Thẩm Đan quấn lấy một bên cánh tay anh, giọng nói như vắt được ra nước.
Lục Bác Dịch hất tay cô ta ra, trừng mắt nhìn xuống, khiến cô ta ngay lập tức im bặt.
"Không rảnh. Còn không ra ngoài thì đừng trách tôi chặt đứt tay của cô."
Cô ngồi dựa vào thành giường, day day thái dương đang đau buốt. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh nam nữ quấn lấy nhau đêm qua.
Thẩm Ninh nhìn bản thân không mảnh vải che thân nằm trong chăn, cảm thấy hai má lại bắt đầu nóng phừng phừng.
Thẩm Ninh à Thẩm Ninh!
Mày điên rồi!
"Dậy rồi à?" Lục Bác Dịch bước vào, đưa ly nước ấm trên tay mình cho cô.
Thẩm Ninh nhận lấy, khẽ cúi đầu, rồi lại liếc trộm anh.
Lục Bác Dịch hình như cũng nhận ra hành động của cô, anh tiến lên, cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào vành tai cô, anh khẽ cọ.
Thẩm Ninh nhột.
"...Đi ra..."
Anh nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, cười khẽ, lại dùng tay nắm lấy tay Thẩm Ninh đang giữ chiếc chăn quấn ngang người.
"Đêm qua chưa đủ à? Muốn nữa?"
Thẩm Ninh mặt đỏ như quả cà chua, không chịu được giọng điệu trêu đùa này của anh, đẩy anh ra, giọng nói đầy tức giận.
"Ra ngoài! Tôi muốn thay quần áo."
Nhưng khi nói câu này, ánh mắt Thẩm Ninh vô thức xoẹt qua cả căn phòng một lượt.
Quần áo đâu?
"Tôi đã gọi Lillan mang đến rồi." Lục Bác Dịch vuốt ve đỉnh đầu cô, khóe miệng cong lên đầy dịu dàng. "Em cứ thế này vào nhà tắm cũng được. Tôi không ý kiến."
Lưu manh!
Thẩm Ninh thầm mắng anh, tất nhiên là không chịu đi. Trên tay xoa xoa cốc nước ấm.
"Sao thế? Vẫn còn đau à? Hay muốn tôi bế vào?" Lục Bác Dịch nhìn cô, cố ý trêu chọc.
"Im lặng!"
"Tổng giám đốc!" Tiếng Lillan gõ ngoài cửa phòng.
Thẩm Ninh thầm cảm tạ trời đất, đội ơn Lillan. Cô nhìn anh, vẻ mặt Lục Bác Dịch có hơi tiếc nuối, cuối cùng vẫn là ra ngoài lấy quần áo cho cô.
Thẩm Ninh nhân cơ hội chạy ùa vào phòng tắm.
Cô được Lục Bác Dịch đưa đến bệnh viện.
"Chị gái, cho em hỏi một chút, chị có thấy Cao Hinh ở đâu không?" Thẩm Ninh với gọi một cô y tá rất quen mắt.
"Thẩm Ninh?" Cô ý tá đó quay lại, vẻ mặt tươi tắn khi nhận ra cô.
Thẩm Ninh hơi ngạc nhiên, biểu cảm hiện rõ như kiểu: Biết mình sao?
Cô y tá đó nhận ra, mỉm cười giải thích. "Em gái, lần trước đánh nhau với bệnh nhân gây náo loạn không ít. Cả cái khoa này đều nhớ tên em một lượt rồi."
Thẩm Ninh ngẩn tò te, lát sau đưa tay quẹt quẹt sống mũi.
Cô có bản lĩnh như thế à?
"À đúng rồi, Cao Hinh em ấy ở cùng chỗ với giáo sư Trương." Cô y tá nét mặt suy tư, lát sau nhớ ra lại bổ sung thêm. "Hình như là ở phòng thuốc."
.........
Cao Hinh kéo chiếc ghế gỗ về phía mình, nhón chân đẩy cả người lên cao, với một hộp thuốc trên ngăn cao nhất.
Cao quá!
Cao Hinh không ngừng kéo cơ tay, cô oán thán, thầm ước bản thân có thể cao hơn một chút. Như vậy cuộc sống mới không còn khó khăn nữa.
Uỳnh...
"...Chết tiệt!"
Cao Hinh cả người nằm lăn ra đất, ghế gỗ chịu không nổi lực mà đổ xuống, đống thuốc từ trên kệ cũng bay khỏi vị trí, lăn lóc trên sàn nhà.
Cao Hinh nhăn mặt, không ngừng xoa nắn cổ chân đã sưng đỏ.
"Cô làm sao thế hả? Xếp thuốc thôi cũng không được?"
"Giáo sư Trương..."
Cao Hinh ngẩng đầu, Trương Nhân từ ngoài đi vào, anh ngồi xổm trước mặt cô, thấp giọng mắng.
"Vụng về quá đấy! Lúc nào cũng thích hành hạ bản thân." Trương Nhân miệng cứng rắn nhưng bàn tay rất nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp.
"Tôi không..."
Cao Hinh nhìn anh, tim tự nhiên đập binh binh vài cái. Nhìn hành động dịu dàng của anh đối với mình, lúc trước cổ chân không đau giờ lại cảm thấy đau nhức nhối. Rất muốn gục đầu vào tay anh, để anh an ủi.
Thế này có được tính là rung động không? Hay là dựa dẫm?
Bỗng dưng nhớ đến lời nói trước kia của Thẩm Ninh.
Phụ nữ đối với đàn ông, chính là kiểu lạt mềm buộc chặt!
"Này, giáo sư Trương..."
Hành động nhấc bổng cô lên của Trương Nhân đã kéo những suy nghĩ miên man của Cao Hinh về thực tại.
Cô trừng mắt, chân tay theo phản xạ mà quơ tán loạn.
"Không muốn què thì dừng ngay lại cho tôi." Trương Nhân mắt nhìn thẳng, nhằm hướng cửa mà bước đến, thấp giọng mắng.
Cao Hinh không hiểu sao ngay lập tức im bặt. Cũng không hiểu bản thân tại sao cứ nghe anh quát là ngay lập tức sợ hãi.
"Uầy!"
Thẩm Ninh vừa mở cửa đã thấy Trương Nhân bế ngang Cao Hinh đi về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau...
À không, là sáu con mắt!
"Cao Hinh, sao lúc nào tớ tìm cậu cũng là thấy hai người ở với nhau thế?"
.........
"Tổng giám đốc, dự án đầu tư vào tập đoàn Mạc thị, có người muốn tranh giành." Lillan một bên đứng báo cáo, trên tay là bảng thống kê các con số, màn hình thay đổi liên tục.
"Ai?" Lục Bác Dịch không dừng động tác xem tài liệu, không lạnh không nóng buông một chữ.
"Phong Bắc."
Lục Bác Dịch nghe cái tên này, khẽ dừng động tác, anh nhìn lên, lát sau lại cụp mắt xuống.
"Tiếp tục."
Lillan nhìn anh, lấy hơi rồi rành mạch báo cáo.
Phong Bắc chẳng qua chỉ là con cờ mà Phong gia muốn dùng để đấu với anh. Kẻ thao túng đằng sau, chắc chắn là Phong Tử Tân và Phong Tử Tô. Chỉ có điều sau lần gặp mặt với Phong Tử Tân, hoàn toàn không thấy tăm hơi hai anh em nhà họ đâu nữa.
Muốn tranh giành với Lục gia?
Lục Bác Dịch khẽ cong môi, ánh mắt ngạo nghễ tựa dã thú chốn rừng sâu.
"Tổng giám đốc, đây là bản thống kê." Lillan sau khi phân tích qua một lượt, đặt tài liệu xuống dưới mặt anh.
"Ừ, ra ngoài đi."
Lục Bác Dịch khẽ xoay ghế, châm điếu thuốc, mắt nhìn xuống thành phố xa hoa phía dưới chân.
Giang sơn chỉ có thể có một vị vua vị trì.
Cốc...cốc...cốc...
"Mời vào!"
Thẩm Đan nghe giọng lạnh tanh của anh, không kìm được mà cả người run lên một hồi.
"Anh rể!"
Lục Bác Dịch ngước lên, nhìn bộ dáng của Thẩm Đan, khẽ chau mày.
"Có việc gì? Thẩm Ninh không có ở đây."
Thẩm Đan không dám nhìn thẳng vào anh, lo lắng không thôi.
Người đàn ông này, hoàn toàn không dễ chọc vào.
"Không, em không tìm chị ấy, em tìm anh."
"Nói." Lục Bác Dịch rít một hơi, khói thuốc bỗng chốc vật vờ, vây kín ngũ quan tinh xảo của người đàn ông.
Thẩm Đan nắm tay thật chặt.
"Ba em muốn bàn với anh một chút việc. Có thể...đi cùng em về, được không?"
"Không thể." Người đàn ông gạt tàn thuốc, lạnh lùng đáp trả.
Thẩm Đan tiến lại gần, cơ thể theo bước chân mà phô diễn từng đường cong trên cơ thể.
Lục Bác Dịch nhìn chằm chằm vào cô ta, bộ mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Còn không bằng một mẩu của Thẩm Ninh nữa!
"Anh rể, nể mặt ba em đi mà, thật sự là có việc rất quan trọng mà..." Thẩm Đan quấn lấy một bên cánh tay anh, giọng nói như vắt được ra nước.
Lục Bác Dịch hất tay cô ta ra, trừng mắt nhìn xuống, khiến cô ta ngay lập tức im bặt.
"Không rảnh. Còn không ra ngoài thì đừng trách tôi chặt đứt tay của cô."
Bình luận facebook