Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Chó sói bao vây
"Thiếu tướng Lục, xảy ra chuyện rồi!" Một tên cảnh sát hoảng hốt chạy vào, cả người đầm đìa mồ hôi.
Mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt đổ dồn lên tên cảnh sát. Tên cảnh sát nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, thanh âm trong cổ họng cũng trở nên bình tĩnh hơn.
"Người canh gác của chúng ta ở ngoài bị bắn hơn nửa, một số đã tử vong, số còn lại thương tích nghiêm trọng. Đều bị một phát đạn vào tim." Nói đến đây, mồ hôi trên người tên cảnh sát lại tiếp tục túa ra như mưa, vô cùng sợ hãi.
Sao có thể trong vòng một giờ mà bắn hết lính canh được chứ? Lại còn là lúc ban ngày ban mặt, quang minh chính đại giết người bừa bãi như thế?
"Thiếu tướng Lục, phát hiện dấu tích để lại trên người của ta." Lại một người nữa chạy vào, căn phòng đang im ắng bỗng trở nên nháo nhào.
"Đưa tôi xem." Tạ Cảnh Du vươn tay, lấy tờ giấy từ tay tên cảnh sát kia.
"Giấy trắng?" Tạ Cảnh Du xem kỹ càng. Không có gì hơn một mẩu giấy bạc bị vò nát.
Lục Bác Dịch cũng không ngồi yên được nữa, cầm lên, lại xem kỹ một lượt.
"Hung thủ để lại?" Lục Bác Dịch hỏi tên cảnh sát.
"Không." Tên cảnh sát lắc đầu, cố lục tung đại não một lượt. "Tìm thấy bên cạnh xác người của ta, dưới hông."
Lục Bác Dịch vân vê mẩu giấy, ánh mắt tối đi.
Thẩm Ninh tiến lên, ngửi ngửi mùi giấy đó nhiều lần.
"Hoàng lạp trầm." Thẩm Ninh đột nhiên lên tiếng, lập tức thu hút mọi ánh mắt lên người mình.
"Là một loại trầm hương. Có mùi thơm đặc trưng, sau khi đốt rất dễ bay hương, tốc độ tan nhanh."
"Chứng tỏ hắn mới rời đi không lâu?" Lục Bác Dịch hỏi, nhưng giọng điệu đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm.
Thứ mùi hoàng lạp trầm này rất thanh, nhất định là còn nguyên cây khi vướng phải thuốc súng mà bốc cháy.
Hoàng lạp trầm...Trong rừng...
Bọn họ cũng coi như là tìm được chút manh mối rồi...
"Đuổi theo."
..........
Ba chiếc xe thể thao to lớn sáng bóng phi như mũi tên trên đường quốc lộ. Cả đoàn đánh lái, đuổi theo chiếc xe bán tải phía trước.
"Chết tiệt!" Tên đàn ông tóc xoăn vàng hoe ra sức tăng tốc, bánh xe ma sát với mặt đường liên tục, cả con xe long sòng sọc, lao về phía trước như trâu điên.
"Sao nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta rồi?" Tên đàn ông tóc vàng mắt nhìn thẳng, chốc chốc lại quay sang hỏi đàn em ngồi bên cạnh.
Cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, hai tay bấu chặt chỗ bám trên xe. Gương mặt sợ hãi đến trắng bệch. Cậu ta bị hỏi, đột nhiên nhớ ra gì đó, đưa tay tìm kiếm trong túi quần, lát sau lắp bắp không ra tiếng.
"Mẩu giấy bạc đó...không thấy nữa rồi."
"Phế vật!" Tên tóc vàng quát lớn, lại nhìn ra gương chiếu hậu, khoảng cách không xa là mấy.
"Bám cho chắc vào!" Trước mắt là một khu rừng nguyên sinh, bên ngoài bị ngăn bởi đám cây cỏ um tùm lẫn mỏm đá, tên tóc vàng cắn răng, định bụng lao vào đó, mục đích cắt đuôi.
"Anh điên..." rồi. Nói chưa dứt câu, cả chiếc xe cảm tưởng như không phanh mà lao lên. Thân xe nhấc bổng, lục phủ ngũ tạng tên đàn em cảm giác không còn nằm yên trong bụng nữa.
Chiếc xe theo quán tính mà văng tiếp ra xa một đoạn, lao vào gốc cây rồi dừng lại, đầu xe bốc cháy.
"Chạy nhanh vào!" Tên đàn ông tóc vàng nhảy xuống xe, lại mở cốp vác cây súng ra ngoài.
Lục Bác Dịch chân đạp ga, một tay giữ chắc vô lăng, một tay giữ lấy chóp đầu Thẩm Ninh, bàn tay to lớn ôm gần hết gương mặt nhỏ bé của cô.
Chiếc xe vì đang chạy với tốc độ nhanh, lại phanh gấp nên không thể dừng ngay được, chiếc xe theo quán tính vẫn đâm mạnh về phía trước.
Thẩm Ninh cảm giác đầu óc quay cuồng, cả người bổ nhào về trước, đập vào xe đến đau điếng. Ngay sau đó xe chết máy, cô mới hoàng hồn, nhận ra phần trán của mình được Lục Bác Dịch che chắn nên khi va đập chỉ bị ửng đỏ. Còn tay của anh lại trực tiếp chịu lực, máu tươi bắt đầu chảy ra ngoài theo miệng vết thương.
"Tay anh?" Thẩm Ninh nhìn tay Lục Bác Dịch thu về, không khỏi lo lắng.
"Xuống xe!" Lục Bác Dịch dường như không quan tâm đến tay mình, chạy một mạch về phía trước.
Tạ Cảnh Du và viên cảnh sát cùng một vài lính cũng đã kề sát phía sau. Đoàn người nhanh chóng chạy lao vào khu rừng.
Đuổi theo cả buổi nhưng cuối cùng vẫn là mất dấu. Vì khu rừng này đã quá quen với đám người kia, phía Lục Bác Dịch lại lần đầu đến đây, không nắm bắt được địa hình nên rơi vào thế bị động.
Trời nhá nhem tối, mặt trời đã hoàn toàn tắt nắng.
"Không cần đuổi nữa." Lục Bác Dịch dừng lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước.
Đoàn người cũng nghe theo mà dừng lại. Cứ thế này đuổi theo cũng không phải là cách, vả lại trời đã tối, ở lại lâu trong rừng sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ vậy liền chuẩn bị rời đi, kết quả là không ai dám nhúc nhích.
"Sương mù?" Viên cảnh sát lên tiếng, thanh âm hốt hoảng.
Cả đoàn người lập tức co lại khoảng cách, phóng tầm mắt ra bốn phía. Từng đám sương mù trắng muốt dày đặc bốc lên, bỗng chốc làm cho tầm nhìn của tất cả trở nên khó khăn.
"Sương này có độc." Lục Bác Dịch cau mày, lên tiếng cảnh giác.
"Có mang theo mặt nạ phòng độc không?" Tạ Cảnh Du hỏi một tên lính đứng cạnh mình, cả người vẫn ở trạng thái phòng bị.
"Có. Đủ mỗi người một cái." Tên lính đó nhanh nhẹn mở khóa ba lô, những người khác cũng sực nhớ ra, nhanh chóng đeo mặt nạ vào.
Sương mù ngày một dày đặc, cảm giác lành lạnh từ dưới chân bốc lên khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi. Hô hấp trở nên dồn dập, không ai dám thở mạnh.
Thẩm Ninh đứng sát Lục Bác Dịch, cảm giác cánh tay săn chắc của anh che chắn phía sau lưng. Cô đột nhiên cảm thấy tinh thần như được trấn tĩnh phần nào.
Gừ...gừ...
Tiếng động bỗng chốc một gần, trái tim đang co chặt của đoàn người lại càng trở nên căng cứng.
Tiếng động này...là chó sói!
Sương mù mỗi lúc một dày, vây chặt thân người, khiến việc nhìn nhau ở khoảng cách gần cũng trở nên khó khăn.
Đám lính theo bản năng lặng lẽ rút súng từ trong ba lô, tư thế sẵn sàng chiến đấu với bầy chó sói bất cứ lúc nào.
"...A..."
Tiếng hét thất thanh vang lên, tất cả giật mình quay lại, một tên cảnh sát đứng rìa ngoài bị chó sói lôi đi, lẫn vào trong màn sương.
Đoàn người hốt hoảng nhìn theo, tuyệt nhiên vẫn là màn sương trắng chìm trong màn đêm, thâm hiểm lạ thường.
Chỉ một lúc sau, trong không khí đã bốc lên một mùi máu người tanh tưởi, kèm theo đó là tiếng khè khè của con chó sói đã được miếng ăn. Thanh âm kinh sợ bỗng chốc một gần.
Mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt đổ dồn lên tên cảnh sát. Tên cảnh sát nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, thanh âm trong cổ họng cũng trở nên bình tĩnh hơn.
"Người canh gác của chúng ta ở ngoài bị bắn hơn nửa, một số đã tử vong, số còn lại thương tích nghiêm trọng. Đều bị một phát đạn vào tim." Nói đến đây, mồ hôi trên người tên cảnh sát lại tiếp tục túa ra như mưa, vô cùng sợ hãi.
Sao có thể trong vòng một giờ mà bắn hết lính canh được chứ? Lại còn là lúc ban ngày ban mặt, quang minh chính đại giết người bừa bãi như thế?
"Thiếu tướng Lục, phát hiện dấu tích để lại trên người của ta." Lại một người nữa chạy vào, căn phòng đang im ắng bỗng trở nên nháo nhào.
"Đưa tôi xem." Tạ Cảnh Du vươn tay, lấy tờ giấy từ tay tên cảnh sát kia.
"Giấy trắng?" Tạ Cảnh Du xem kỹ càng. Không có gì hơn một mẩu giấy bạc bị vò nát.
Lục Bác Dịch cũng không ngồi yên được nữa, cầm lên, lại xem kỹ một lượt.
"Hung thủ để lại?" Lục Bác Dịch hỏi tên cảnh sát.
"Không." Tên cảnh sát lắc đầu, cố lục tung đại não một lượt. "Tìm thấy bên cạnh xác người của ta, dưới hông."
Lục Bác Dịch vân vê mẩu giấy, ánh mắt tối đi.
Thẩm Ninh tiến lên, ngửi ngửi mùi giấy đó nhiều lần.
"Hoàng lạp trầm." Thẩm Ninh đột nhiên lên tiếng, lập tức thu hút mọi ánh mắt lên người mình.
"Là một loại trầm hương. Có mùi thơm đặc trưng, sau khi đốt rất dễ bay hương, tốc độ tan nhanh."
"Chứng tỏ hắn mới rời đi không lâu?" Lục Bác Dịch hỏi, nhưng giọng điệu đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm.
Thứ mùi hoàng lạp trầm này rất thanh, nhất định là còn nguyên cây khi vướng phải thuốc súng mà bốc cháy.
Hoàng lạp trầm...Trong rừng...
Bọn họ cũng coi như là tìm được chút manh mối rồi...
"Đuổi theo."
..........
Ba chiếc xe thể thao to lớn sáng bóng phi như mũi tên trên đường quốc lộ. Cả đoàn đánh lái, đuổi theo chiếc xe bán tải phía trước.
"Chết tiệt!" Tên đàn ông tóc xoăn vàng hoe ra sức tăng tốc, bánh xe ma sát với mặt đường liên tục, cả con xe long sòng sọc, lao về phía trước như trâu điên.
"Sao nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta rồi?" Tên đàn ông tóc vàng mắt nhìn thẳng, chốc chốc lại quay sang hỏi đàn em ngồi bên cạnh.
Cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, hai tay bấu chặt chỗ bám trên xe. Gương mặt sợ hãi đến trắng bệch. Cậu ta bị hỏi, đột nhiên nhớ ra gì đó, đưa tay tìm kiếm trong túi quần, lát sau lắp bắp không ra tiếng.
"Mẩu giấy bạc đó...không thấy nữa rồi."
"Phế vật!" Tên tóc vàng quát lớn, lại nhìn ra gương chiếu hậu, khoảng cách không xa là mấy.
"Bám cho chắc vào!" Trước mắt là một khu rừng nguyên sinh, bên ngoài bị ngăn bởi đám cây cỏ um tùm lẫn mỏm đá, tên tóc vàng cắn răng, định bụng lao vào đó, mục đích cắt đuôi.
"Anh điên..." rồi. Nói chưa dứt câu, cả chiếc xe cảm tưởng như không phanh mà lao lên. Thân xe nhấc bổng, lục phủ ngũ tạng tên đàn em cảm giác không còn nằm yên trong bụng nữa.
Chiếc xe theo quán tính mà văng tiếp ra xa một đoạn, lao vào gốc cây rồi dừng lại, đầu xe bốc cháy.
"Chạy nhanh vào!" Tên đàn ông tóc vàng nhảy xuống xe, lại mở cốp vác cây súng ra ngoài.
Lục Bác Dịch chân đạp ga, một tay giữ chắc vô lăng, một tay giữ lấy chóp đầu Thẩm Ninh, bàn tay to lớn ôm gần hết gương mặt nhỏ bé của cô.
Chiếc xe vì đang chạy với tốc độ nhanh, lại phanh gấp nên không thể dừng ngay được, chiếc xe theo quán tính vẫn đâm mạnh về phía trước.
Thẩm Ninh cảm giác đầu óc quay cuồng, cả người bổ nhào về trước, đập vào xe đến đau điếng. Ngay sau đó xe chết máy, cô mới hoàng hồn, nhận ra phần trán của mình được Lục Bác Dịch che chắn nên khi va đập chỉ bị ửng đỏ. Còn tay của anh lại trực tiếp chịu lực, máu tươi bắt đầu chảy ra ngoài theo miệng vết thương.
"Tay anh?" Thẩm Ninh nhìn tay Lục Bác Dịch thu về, không khỏi lo lắng.
"Xuống xe!" Lục Bác Dịch dường như không quan tâm đến tay mình, chạy một mạch về phía trước.
Tạ Cảnh Du và viên cảnh sát cùng một vài lính cũng đã kề sát phía sau. Đoàn người nhanh chóng chạy lao vào khu rừng.
Đuổi theo cả buổi nhưng cuối cùng vẫn là mất dấu. Vì khu rừng này đã quá quen với đám người kia, phía Lục Bác Dịch lại lần đầu đến đây, không nắm bắt được địa hình nên rơi vào thế bị động.
Trời nhá nhem tối, mặt trời đã hoàn toàn tắt nắng.
"Không cần đuổi nữa." Lục Bác Dịch dừng lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước.
Đoàn người cũng nghe theo mà dừng lại. Cứ thế này đuổi theo cũng không phải là cách, vả lại trời đã tối, ở lại lâu trong rừng sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ vậy liền chuẩn bị rời đi, kết quả là không ai dám nhúc nhích.
"Sương mù?" Viên cảnh sát lên tiếng, thanh âm hốt hoảng.
Cả đoàn người lập tức co lại khoảng cách, phóng tầm mắt ra bốn phía. Từng đám sương mù trắng muốt dày đặc bốc lên, bỗng chốc làm cho tầm nhìn của tất cả trở nên khó khăn.
"Sương này có độc." Lục Bác Dịch cau mày, lên tiếng cảnh giác.
"Có mang theo mặt nạ phòng độc không?" Tạ Cảnh Du hỏi một tên lính đứng cạnh mình, cả người vẫn ở trạng thái phòng bị.
"Có. Đủ mỗi người một cái." Tên lính đó nhanh nhẹn mở khóa ba lô, những người khác cũng sực nhớ ra, nhanh chóng đeo mặt nạ vào.
Sương mù ngày một dày đặc, cảm giác lành lạnh từ dưới chân bốc lên khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi. Hô hấp trở nên dồn dập, không ai dám thở mạnh.
Thẩm Ninh đứng sát Lục Bác Dịch, cảm giác cánh tay săn chắc của anh che chắn phía sau lưng. Cô đột nhiên cảm thấy tinh thần như được trấn tĩnh phần nào.
Gừ...gừ...
Tiếng động bỗng chốc một gần, trái tim đang co chặt của đoàn người lại càng trở nên căng cứng.
Tiếng động này...là chó sói!
Sương mù mỗi lúc một dày, vây chặt thân người, khiến việc nhìn nhau ở khoảng cách gần cũng trở nên khó khăn.
Đám lính theo bản năng lặng lẽ rút súng từ trong ba lô, tư thế sẵn sàng chiến đấu với bầy chó sói bất cứ lúc nào.
"...A..."
Tiếng hét thất thanh vang lên, tất cả giật mình quay lại, một tên cảnh sát đứng rìa ngoài bị chó sói lôi đi, lẫn vào trong màn sương.
Đoàn người hốt hoảng nhìn theo, tuyệt nhiên vẫn là màn sương trắng chìm trong màn đêm, thâm hiểm lạ thường.
Chỉ một lúc sau, trong không khí đã bốc lên một mùi máu người tanh tưởi, kèm theo đó là tiếng khè khè của con chó sói đã được miếng ăn. Thanh âm kinh sợ bỗng chốc một gần.
Bình luận facebook