Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Đến chiều, Chu Tường phải diễn bổ sung các phân cảnh bị chậm tiến độ, Yến Minh Tu cứ đứng trơ trơ bên cạnh nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn gai cả người.
Giờ nghỉ, hắn nghe được Triệu đạo diễn thảo luận với biên kịch, nói rằng nên sắp xếp cho Yến Minh Tu vào vai em trai của nhân vật chính, vì thân thể yếu ớt nên phải nằm trên giường bệnh quanh năm, nhưng đồng thời lại nghiên cứu đủ loại thi thư, tài trí hơn người, cuối cùng bị kẻ địch của nhân vật chính giết hại, khiến cho tính tình nhân vật chính biến đổi kịch liệt, đẩy bộ phim lên đỉnh điểm cao trào.
Lúc bọn họ bàn bạc, Yến Minh Tu cũng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nêu ý kiến thay đổi một số chi tiết. Chu Tường chỉ nghe nội dung cơ bản, nhưng cũng nắm được đại khái vấn đề, Triệu đạo diễn có thể nói là liều mạng cố gắng gia tăng đất diễn cho Yến Minh Tu, nhưng thật ra Chu Tường cảm thấy ông không nhất thiết phải làm vậy, chỉ cần được diễn cùng Uông Vũ Đông, Yến Minh Tu nhất định chẳng bao giờ từ chối cái gì.
Từ khi quay lại nghề này, hắn cũng nghe được nhiều chuyện bên lề. Hắn nghe nói, Yến Minh Tu chưa bao giờ xuất hiện với tư cách khách mời cho bất kỳ một ai, chỉ duy nhất đối với anh rể Uông Vũ Đông là phá lệ. Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, Uông Vũ Đông quả thật khác hẳn những người khác.
Chu Tường nhìn Yến Minh Tu và Uông Vũ Đông cúi đầu trò chuyện, trong lòng cuồn cuộn một thứ cảm xúc không cách nào hình dung. Chỉ cần hai người kia đứng cùng một chỗ, không cần quảng bá rầm rộ, doanh thu phòng vé cũng đã đủ quên sầu.
Hoàn tất thêm một phân cảnh, Chu Tường đi đến góc nhỏ cuối hành lang, nghỉ ngơi hút thuốc. Hắn vẫn đang lo lắng chuyện Trần Anh, cả ngày thấp thỏm không yên.
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng bước chân vang trên hành lang yên tĩnh, Chu Tường đứng bên cạnh WC, nghĩ chắc có người đi toilet, không ngờ tiếng bước chân tới góc hành lang thì dừng lại, liền sau đó là giọng nói của Yến Minh Tu, “Alo, Tần cục trưởng, anh vừa gọi tôi à?”
“Tìm được người đáng tin? Vậy bao giờ có thể gặp?”
“Tôi biết tôi báo cảnh sát quá muộn, nhưng thứ nhất, tôi không muốn bất luận kẻ nào biết chuyện này, thứ hai, mấy hôm nay tôi bận nhiều việc công ty, không phân thân được. Tôi không muốn truyền thông đánh hơi được tin đồn, nên phải tìm một người thật đáng tin cậy phụ trách điều tra.”
“Không, tôi chưa vào nhà, hiện trường vẫn nguyên trạng. Lúc đó tôi đang có chuyện cần giải quyết gấp, nên chỉ đứng ngoài cửa nhìn qua một lát rồi đi luôn, đến giờ vẫn chưa vào nhà. Ngoài ra, khi đó còn hai người khác cũng vào phòng khách, nhưng bọn họ không đi lại nhiều, không đụng vào bất cứ thứ gì. Nếu cần lời khai, tôi sẽ gọi họ đến phối hợp điều tra.”
“Được, bốn giờ chiều mai, hẹn gặp trước khu tập thể.”
Chu Tường không dám thở mạnh, mãi đến khi Yến Minh Tu cúp máy, quay lại Studio, hắn mới dám rút điếu thuốc ra khỏi miệng.
Yến Minh Tu thật sự tìm người đến điều tra, Chu Tường vô cùng lo lắng, bởi vì dưới con mắt chuyên gia phá án, vụ “Trộm” này sẽ có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Chu Tường biết điểm đáng ngờ lớn nhất: Ổ khóa không bị phá hỏng có thể miễn cưỡng giải thích rằng tên trộm kỹ thuật cao, nhưng vừa vào nhà đã đi thẳng đến phòng ngủ, lấy tiền trong ngăn kéo đầu giường rồi quay lại phòng khách lấy chi phiếu. Ăn trộm bình thường nếu đột nhập thành công, điều đầu tiên phải làm là lục lọi khắp nơi, nếu gã trộm này không nắm rõ tình hình trong nhà, sao có thể ra tay chính xác như thế? Chỉ riêng điểm này cũng đủ kỳ quái, Chu Tường thật không biết bọn họ sẽ cho ra kết luận như thế nào, một người thông minh bình thường chắc chắn sẽ nghi ngờ kẻ trộm là người quen. Tuy rằng Chu Tường không tin bọn họ có thể truy đến hắn, nhưng hắn vẫn rất bất an.
Chu Tường nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng sợ.
Chiều mai Yến Minh Tu sẽ đưa chuyên viên điều tra đến xem xét hiện trường, tới lúc đó nhất định bọn họ sẽ còn khai thác được nhiều vấn đề khác. Mặc dù Chu Tường vẫn nghĩ bọn họ không thể nghi ngờ hắn, nhưng có tật giật mình, hắn vẫn nơm nớp lo sợ.
Vậy nên hắn bật ra một ý tưởng lớn mật, chính là đêm nay quay lại để phá hỏng hiện trường. Nghe Yến Minh Tu nói, bọn họ vẫn chưa đụng chạm bất cứ thứ gì, nếu trước ngày mai hắn đảo lộn hiện trường một chút, bọn họ sẽ không thể lần ra dấu vết nữa.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Tường đã nổi da gà, điếu thuốc cầm trên tay cũng run run rẩy rẩy. Nửa đời người hắn làm công dân lương thiện, quang minh lỗi lạc, đến bây giờ phải trải qua mấy chuyện này, thật sự chỉ là do hắn bí quá hoá liều.
Chu Tường tái nhợt đứng mãi bên cạnh WC, cuối cùng hạ quyết định, tối nay quay lại một lần, nhất định phải đảo lộn hiện trường, tuyệt đối không để mấy người Yến Minh Tu lần ra manh mối.
Muốn làm được chuyện này, trước tiên hắn phải biết hành tung của Yến Minh Tu đêm nay, mặc dù hắn nghĩ có lẽ Yến Minh Tu sẽ không về, nhưng nhớ lại rủi ro lần trước, hắn vẫn muốn xác định lại cho chắc, bằng không thì ngay cả dũng khí quay lại nhà mình, hắn cũng không có.
Chu Tường trở lại trường quay, tiếp tục đóng phim.
Tối hôm đó tan tầm, Chu Tường bắt chuyện làm thân, rủ rê các nhân viên đi hát hò uống rượu. Ở đây toàn người trẻ tuổi, ai cũng thích náo nhiệt, nên tất cả hăng hái hưởng ứng ngay. Sau đó Chu Tường lại lân la bắt chuyện với Yến Minh Tu, “Yến tổng, không biết ngài có tham gia không? Nhưng mà trông ngài có vẻ bận, chắc là tối nay có tiệc xã giao rồi?”
“Không.” Yến Minh Tu thản nhiên nhìn hắn một cái, “Tôi đi với mọi người.”
Ai cũng trố mắt nhìn, nằm mơ cũng không dám ngờ y sẽ đồng ý.
Yến Minh Tu đi, những người khác sao dám không đi, vậy nên cuối cùng buổi hát hò thân mật biến thành buổi tiệc hoan nghênh Yến Minh Tu do Uông Vũ Đông và Triệu đạo diễn đài thọ, địa điểm cũng từ KTV đổi thành nightclub.
Chu Tường nghĩ thầm, vậy càng tốt, Yến Minh Tu không uống được rượu, nhất định hắn sẽ chuốc cho y say khướt.
Kết thúc công việc, hơn hai mươi người trùng trùng điệp điệp đến nightclub, Uông Vũ Đông làm chủ, bao trọn một phòng VIP rộng lớn. Quản lí club đưa đến 15 cô em và 5 cậu em, ai cũng xinh đẹp rạng ngời, các nhân viên được thơm lây, mặt mũi hồng hào, ngay cả mấy cô gái cũng phấn chấn hẳn lên.
Một cậu em trong số đó, không biết tại sao lại chọn ngồi ngay bên cạnh Chu Tường.
Chu Tường nhìn cậu một cái, nghĩ thầm nhóc con này tinh mắt, hắn chỉ mới kín đáo liếc cậu hai lần mà đã bị đoán ra tính hướng? Chu Tường tự giễu cười cười, hiện tại hắn chẳng có tâm tư gì, nhưng dù sao bản tính cũng không thay đổi được.
Cậu bé kia cười nói, “Anh uống gì?”
Chu Tường nhàn nhạt đáp, “Anh không uống rượu, anh uống nước ngọt, em uống rượu giúp anh.”
“Anh cứ hay đùa, nhìn anh là biết tửu lượng cao rồi, hay là anh không thích uống với em?” Cậu khẽ khàng cọ cọ bắp đùi vào chân hắn, kề sát đầu lại, “Anh thuộc đúng kiểu em thích đó, em làm nghề này cũng không hẳn vì tiền đâu, đêm nay anh dẫn em đi đi, anh chỉ cần trả tiền khách sạn là được.”
Chu Tường cười nói, “Hôm nay anh bận rồi, để lần sau nhé.”
Cậu bé kia kinh ngạc nhìn hắn, “Kỳ vậy, cho không cũng không cần à, chẳng lẽ người ta nhìn nhầm rồi? Anh thích ngực bự à?”
Chu Tường chỉ mỉm cười không nói, đôi mắt khẽ đảo qua hướng Yến Minh Tu.
Cậu bé kia quan sát thấy, hạ giọng thật thấp hỏi hắn, “Anh điên rồi hở, anh thích đại minh tinh kia à?”
Chu Tường trợn trắng mắt lườm cậu, “Nói linh tinh gì đó?”
“Gì mà linh tinh, người ta lõi đời rồi đó. Đêm nào mà chẳng có mấy ngôi sao lớn nhỏ đến đây tiêu khiển, nhưng thẳng hay cong nhìn một cái là biết liền hà. Yến đại thiếu gia đằng kia á, nhất định không có hứng thú với đàn ông đâu. Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, chẳng bằng cứ nhìn người ta đây này.”
Chu Tường không chịu nổi nhì nhằng, bèn dứt khoát đẩy cậu ra, “Đi lấy cho anh ly trà xanh.”
Không ngờ cậu ta lại đột ngột ôm cứng lấy tay hắn, nửa thân mình đổ vào lòng hắn, cười khì khì, “Anh nhiêu tuổi rồi? Mới vào nghề à, sao người ta chưa gặp anh bao giờ?”
Chu Tường đang định nói, nhưng vẻ mặt cậu ta bất thình lình trở nên rất kỳ quặc. Hắn quay lại nhìn, Yến Minh Tu đang đứng sau lưng hắn, mặt lạnh như tiền.
“Yến tổng…”
Yến Minh Tu nắm lấy cánh tay hắn, lôi hắn từ sofa lên.
Sofa rất lớn, để tiện cho mọi người “vui vẻ”, ánh sáng được chỉnh ở mức thấp nhất, nên không có mấy người chú ý đến bọn họ. Mặc dù vậy, Chu Tường vẫn cảnh giác nhìn quanh, “Yến tổng, sao thế?”
Yến Minh Tu lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu em kia một cái, sau đó lôi Chu Tường ra ngoài.
Để che giấu tư thế bất thường của cả hai, Chu Tường đành phải nhích sát vào Yến Minh Tu, ra vẻ hai người kề vai sánh bước, chứ không phải hắn bị Yến Minh Tu lôi đi.
Ra khỏi phòng VIP, trên hành lang chỉ có nhân viên phục vụ đi tới đi lui.
Chu Tường vỗ vỗ bả vai Yến Minh Tu, “Yến tổng? Yến tổng?”
Yến Minh Tu buông hắn ra, chỉ vào cuối hành lang, “Lại đây, tôi có chuyện cần hỏi anh.”
Chu Tường đành phải đi theo y.
Hai người một trước một sau đi đến cuối hành lang yên tĩnh, Yến Minh Tu híp mắt nhìn hắn, “Anh là gay?”
Chu Tường nhún vai, “Ừ.” Điều này thì hắn chưa từng che giấu.
Đôi môi Yến Minh Tu nhè nhẹ run rẩy.
Tại sao? Tại sao một người xa lạ lại có nhiều điểm tương đồng đến thế? Cuối cùng thì chuyện gì đang diễn ra? Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi, Yến Minh Tu không nhịn được phải bật thốt lên, “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Chu Tường thót bụng, cố gắng trấn tĩnh, “Yến tổng, ngài hỏi vậy là có ý gì?”
“Anh…” Yến Minh Tu hít sâu một hơi, “Anh nói với tôi tên anh là Chu Tường, nhưng anh lại bảo với anh Đông, tên anh là Chu Dương? Anh giải thích thế nào? Tóm lại tên anh là gì? Đến tột cùng thì anh là ai?”
Chu Tường mặt không biến sắc, điềm đạm đáp, “Tên tôi đúng là Chu Tường, nhưng anh Uy dặn tôi không nên nói tên thật cho anh Đông. Anh Uy bảo nếu anh Đông biết thì sẽ không nhận tôi vào làm nữa.”
Lời giải thích này rất hợp tình hợp lý, nghi ngờ trong lòng Yến Minh Tu cũng tạm lắng xuống, y tiếp tục hỏi, “Thái Uy nói những gì với anh về Chu Tường rồi?”
“Không nói gì hết, chỉ nói trước kia Chu Tường cũng làm cascadeur cho anh Đông, nhưng về sau lại làm mất lòng anh Đông.” Chu Tường vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Yến Minh Tu, mặc dù bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra tim hắn đã sắp vọt lên cổ.
Yến Minh Tu nhìn hắn thật sâu, lạnh nhạt nói, “Chuyện của Chu Tường, anh không nên biết quá nhiều, chẳng có quan hệ gì với anh cả.”
“Yến tổng, cho đến giờ tôi vẫn chưa từng tọc mạch gì.”
“Vậy là tốt.” Yến Minh Tu thôi nhìn hắn, xoay người định quay về phòng, nhưng đột nhiên y khựng lại, nhớ đến thằng vịt con dán lên người Chu Tường lúc nãy, bụng dạ đột nhiên khó chịu, y nhịn không được muốn châm chọc hắn vài câu, nhưng rồi lại không biết mình lấy tư cách gì, bất động nửa ngày, cuối cùng y mới cất bước bỏ đi.
Thật lâu sau khi Yến Minh Tu đi, Chu Tường mới thả lỏng hô hấp, chậm rãi quay về chỗ ngồi.
Yến Minh Tu ngồi trong một góc, không nói chuyện, không tham dự cuộc vui, tựa như mọi thứ xung quanh chẳng liên quan đến y, mà cũng chẳng ai dám lại gần bắt chuyện với y.
Chu Tường cầm một chai rượu, tiến về phía Yến Minh Tu trước mắt bao nhiêu người, cong miệng cười cười, “Yến tổng, uống chút rượu nhé.” Nói xong liền rót một ly đầy, bưng đến cho Yến Minh Tu.
Mọi người ai cũng tưởng Chu Tường sẽ bị mắng cho té tát, nhưng không ngờ Yến Minh Tu chỉ liếc hắn một cái, sau đó đưa tay đón lấy ly rượu.
Chu Tường cũng rót cho mình một ly, “Yến tổng, cám ơn ngài trọng dụng, tôi xin được mời ngài một ly.”
Hôm nay hắn nhất định phải chuốc cho Yến Minh Tu gục xuống.
END54.
Giờ nghỉ, hắn nghe được Triệu đạo diễn thảo luận với biên kịch, nói rằng nên sắp xếp cho Yến Minh Tu vào vai em trai của nhân vật chính, vì thân thể yếu ớt nên phải nằm trên giường bệnh quanh năm, nhưng đồng thời lại nghiên cứu đủ loại thi thư, tài trí hơn người, cuối cùng bị kẻ địch của nhân vật chính giết hại, khiến cho tính tình nhân vật chính biến đổi kịch liệt, đẩy bộ phim lên đỉnh điểm cao trào.
Lúc bọn họ bàn bạc, Yến Minh Tu cũng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nêu ý kiến thay đổi một số chi tiết. Chu Tường chỉ nghe nội dung cơ bản, nhưng cũng nắm được đại khái vấn đề, Triệu đạo diễn có thể nói là liều mạng cố gắng gia tăng đất diễn cho Yến Minh Tu, nhưng thật ra Chu Tường cảm thấy ông không nhất thiết phải làm vậy, chỉ cần được diễn cùng Uông Vũ Đông, Yến Minh Tu nhất định chẳng bao giờ từ chối cái gì.
Từ khi quay lại nghề này, hắn cũng nghe được nhiều chuyện bên lề. Hắn nghe nói, Yến Minh Tu chưa bao giờ xuất hiện với tư cách khách mời cho bất kỳ một ai, chỉ duy nhất đối với anh rể Uông Vũ Đông là phá lệ. Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, Uông Vũ Đông quả thật khác hẳn những người khác.
Chu Tường nhìn Yến Minh Tu và Uông Vũ Đông cúi đầu trò chuyện, trong lòng cuồn cuộn một thứ cảm xúc không cách nào hình dung. Chỉ cần hai người kia đứng cùng một chỗ, không cần quảng bá rầm rộ, doanh thu phòng vé cũng đã đủ quên sầu.
Hoàn tất thêm một phân cảnh, Chu Tường đi đến góc nhỏ cuối hành lang, nghỉ ngơi hút thuốc. Hắn vẫn đang lo lắng chuyện Trần Anh, cả ngày thấp thỏm không yên.
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng bước chân vang trên hành lang yên tĩnh, Chu Tường đứng bên cạnh WC, nghĩ chắc có người đi toilet, không ngờ tiếng bước chân tới góc hành lang thì dừng lại, liền sau đó là giọng nói của Yến Minh Tu, “Alo, Tần cục trưởng, anh vừa gọi tôi à?”
“Tìm được người đáng tin? Vậy bao giờ có thể gặp?”
“Tôi biết tôi báo cảnh sát quá muộn, nhưng thứ nhất, tôi không muốn bất luận kẻ nào biết chuyện này, thứ hai, mấy hôm nay tôi bận nhiều việc công ty, không phân thân được. Tôi không muốn truyền thông đánh hơi được tin đồn, nên phải tìm một người thật đáng tin cậy phụ trách điều tra.”
“Không, tôi chưa vào nhà, hiện trường vẫn nguyên trạng. Lúc đó tôi đang có chuyện cần giải quyết gấp, nên chỉ đứng ngoài cửa nhìn qua một lát rồi đi luôn, đến giờ vẫn chưa vào nhà. Ngoài ra, khi đó còn hai người khác cũng vào phòng khách, nhưng bọn họ không đi lại nhiều, không đụng vào bất cứ thứ gì. Nếu cần lời khai, tôi sẽ gọi họ đến phối hợp điều tra.”
“Được, bốn giờ chiều mai, hẹn gặp trước khu tập thể.”
Chu Tường không dám thở mạnh, mãi đến khi Yến Minh Tu cúp máy, quay lại Studio, hắn mới dám rút điếu thuốc ra khỏi miệng.
Yến Minh Tu thật sự tìm người đến điều tra, Chu Tường vô cùng lo lắng, bởi vì dưới con mắt chuyên gia phá án, vụ “Trộm” này sẽ có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Chu Tường biết điểm đáng ngờ lớn nhất: Ổ khóa không bị phá hỏng có thể miễn cưỡng giải thích rằng tên trộm kỹ thuật cao, nhưng vừa vào nhà đã đi thẳng đến phòng ngủ, lấy tiền trong ngăn kéo đầu giường rồi quay lại phòng khách lấy chi phiếu. Ăn trộm bình thường nếu đột nhập thành công, điều đầu tiên phải làm là lục lọi khắp nơi, nếu gã trộm này không nắm rõ tình hình trong nhà, sao có thể ra tay chính xác như thế? Chỉ riêng điểm này cũng đủ kỳ quái, Chu Tường thật không biết bọn họ sẽ cho ra kết luận như thế nào, một người thông minh bình thường chắc chắn sẽ nghi ngờ kẻ trộm là người quen. Tuy rằng Chu Tường không tin bọn họ có thể truy đến hắn, nhưng hắn vẫn rất bất an.
Chu Tường nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng sợ.
Chiều mai Yến Minh Tu sẽ đưa chuyên viên điều tra đến xem xét hiện trường, tới lúc đó nhất định bọn họ sẽ còn khai thác được nhiều vấn đề khác. Mặc dù Chu Tường vẫn nghĩ bọn họ không thể nghi ngờ hắn, nhưng có tật giật mình, hắn vẫn nơm nớp lo sợ.
Vậy nên hắn bật ra một ý tưởng lớn mật, chính là đêm nay quay lại để phá hỏng hiện trường. Nghe Yến Minh Tu nói, bọn họ vẫn chưa đụng chạm bất cứ thứ gì, nếu trước ngày mai hắn đảo lộn hiện trường một chút, bọn họ sẽ không thể lần ra dấu vết nữa.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Tường đã nổi da gà, điếu thuốc cầm trên tay cũng run run rẩy rẩy. Nửa đời người hắn làm công dân lương thiện, quang minh lỗi lạc, đến bây giờ phải trải qua mấy chuyện này, thật sự chỉ là do hắn bí quá hoá liều.
Chu Tường tái nhợt đứng mãi bên cạnh WC, cuối cùng hạ quyết định, tối nay quay lại một lần, nhất định phải đảo lộn hiện trường, tuyệt đối không để mấy người Yến Minh Tu lần ra manh mối.
Muốn làm được chuyện này, trước tiên hắn phải biết hành tung của Yến Minh Tu đêm nay, mặc dù hắn nghĩ có lẽ Yến Minh Tu sẽ không về, nhưng nhớ lại rủi ro lần trước, hắn vẫn muốn xác định lại cho chắc, bằng không thì ngay cả dũng khí quay lại nhà mình, hắn cũng không có.
Chu Tường trở lại trường quay, tiếp tục đóng phim.
Tối hôm đó tan tầm, Chu Tường bắt chuyện làm thân, rủ rê các nhân viên đi hát hò uống rượu. Ở đây toàn người trẻ tuổi, ai cũng thích náo nhiệt, nên tất cả hăng hái hưởng ứng ngay. Sau đó Chu Tường lại lân la bắt chuyện với Yến Minh Tu, “Yến tổng, không biết ngài có tham gia không? Nhưng mà trông ngài có vẻ bận, chắc là tối nay có tiệc xã giao rồi?”
“Không.” Yến Minh Tu thản nhiên nhìn hắn một cái, “Tôi đi với mọi người.”
Ai cũng trố mắt nhìn, nằm mơ cũng không dám ngờ y sẽ đồng ý.
Yến Minh Tu đi, những người khác sao dám không đi, vậy nên cuối cùng buổi hát hò thân mật biến thành buổi tiệc hoan nghênh Yến Minh Tu do Uông Vũ Đông và Triệu đạo diễn đài thọ, địa điểm cũng từ KTV đổi thành nightclub.
Chu Tường nghĩ thầm, vậy càng tốt, Yến Minh Tu không uống được rượu, nhất định hắn sẽ chuốc cho y say khướt.
Kết thúc công việc, hơn hai mươi người trùng trùng điệp điệp đến nightclub, Uông Vũ Đông làm chủ, bao trọn một phòng VIP rộng lớn. Quản lí club đưa đến 15 cô em và 5 cậu em, ai cũng xinh đẹp rạng ngời, các nhân viên được thơm lây, mặt mũi hồng hào, ngay cả mấy cô gái cũng phấn chấn hẳn lên.
Một cậu em trong số đó, không biết tại sao lại chọn ngồi ngay bên cạnh Chu Tường.
Chu Tường nhìn cậu một cái, nghĩ thầm nhóc con này tinh mắt, hắn chỉ mới kín đáo liếc cậu hai lần mà đã bị đoán ra tính hướng? Chu Tường tự giễu cười cười, hiện tại hắn chẳng có tâm tư gì, nhưng dù sao bản tính cũng không thay đổi được.
Cậu bé kia cười nói, “Anh uống gì?”
Chu Tường nhàn nhạt đáp, “Anh không uống rượu, anh uống nước ngọt, em uống rượu giúp anh.”
“Anh cứ hay đùa, nhìn anh là biết tửu lượng cao rồi, hay là anh không thích uống với em?” Cậu khẽ khàng cọ cọ bắp đùi vào chân hắn, kề sát đầu lại, “Anh thuộc đúng kiểu em thích đó, em làm nghề này cũng không hẳn vì tiền đâu, đêm nay anh dẫn em đi đi, anh chỉ cần trả tiền khách sạn là được.”
Chu Tường cười nói, “Hôm nay anh bận rồi, để lần sau nhé.”
Cậu bé kia kinh ngạc nhìn hắn, “Kỳ vậy, cho không cũng không cần à, chẳng lẽ người ta nhìn nhầm rồi? Anh thích ngực bự à?”
Chu Tường chỉ mỉm cười không nói, đôi mắt khẽ đảo qua hướng Yến Minh Tu.
Cậu bé kia quan sát thấy, hạ giọng thật thấp hỏi hắn, “Anh điên rồi hở, anh thích đại minh tinh kia à?”
Chu Tường trợn trắng mắt lườm cậu, “Nói linh tinh gì đó?”
“Gì mà linh tinh, người ta lõi đời rồi đó. Đêm nào mà chẳng có mấy ngôi sao lớn nhỏ đến đây tiêu khiển, nhưng thẳng hay cong nhìn một cái là biết liền hà. Yến đại thiếu gia đằng kia á, nhất định không có hứng thú với đàn ông đâu. Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, chẳng bằng cứ nhìn người ta đây này.”
Chu Tường không chịu nổi nhì nhằng, bèn dứt khoát đẩy cậu ra, “Đi lấy cho anh ly trà xanh.”
Không ngờ cậu ta lại đột ngột ôm cứng lấy tay hắn, nửa thân mình đổ vào lòng hắn, cười khì khì, “Anh nhiêu tuổi rồi? Mới vào nghề à, sao người ta chưa gặp anh bao giờ?”
Chu Tường đang định nói, nhưng vẻ mặt cậu ta bất thình lình trở nên rất kỳ quặc. Hắn quay lại nhìn, Yến Minh Tu đang đứng sau lưng hắn, mặt lạnh như tiền.
“Yến tổng…”
Yến Minh Tu nắm lấy cánh tay hắn, lôi hắn từ sofa lên.
Sofa rất lớn, để tiện cho mọi người “vui vẻ”, ánh sáng được chỉnh ở mức thấp nhất, nên không có mấy người chú ý đến bọn họ. Mặc dù vậy, Chu Tường vẫn cảnh giác nhìn quanh, “Yến tổng, sao thế?”
Yến Minh Tu lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu em kia một cái, sau đó lôi Chu Tường ra ngoài.
Để che giấu tư thế bất thường của cả hai, Chu Tường đành phải nhích sát vào Yến Minh Tu, ra vẻ hai người kề vai sánh bước, chứ không phải hắn bị Yến Minh Tu lôi đi.
Ra khỏi phòng VIP, trên hành lang chỉ có nhân viên phục vụ đi tới đi lui.
Chu Tường vỗ vỗ bả vai Yến Minh Tu, “Yến tổng? Yến tổng?”
Yến Minh Tu buông hắn ra, chỉ vào cuối hành lang, “Lại đây, tôi có chuyện cần hỏi anh.”
Chu Tường đành phải đi theo y.
Hai người một trước một sau đi đến cuối hành lang yên tĩnh, Yến Minh Tu híp mắt nhìn hắn, “Anh là gay?”
Chu Tường nhún vai, “Ừ.” Điều này thì hắn chưa từng che giấu.
Đôi môi Yến Minh Tu nhè nhẹ run rẩy.
Tại sao? Tại sao một người xa lạ lại có nhiều điểm tương đồng đến thế? Cuối cùng thì chuyện gì đang diễn ra? Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi, Yến Minh Tu không nhịn được phải bật thốt lên, “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Chu Tường thót bụng, cố gắng trấn tĩnh, “Yến tổng, ngài hỏi vậy là có ý gì?”
“Anh…” Yến Minh Tu hít sâu một hơi, “Anh nói với tôi tên anh là Chu Tường, nhưng anh lại bảo với anh Đông, tên anh là Chu Dương? Anh giải thích thế nào? Tóm lại tên anh là gì? Đến tột cùng thì anh là ai?”
Chu Tường mặt không biến sắc, điềm đạm đáp, “Tên tôi đúng là Chu Tường, nhưng anh Uy dặn tôi không nên nói tên thật cho anh Đông. Anh Uy bảo nếu anh Đông biết thì sẽ không nhận tôi vào làm nữa.”
Lời giải thích này rất hợp tình hợp lý, nghi ngờ trong lòng Yến Minh Tu cũng tạm lắng xuống, y tiếp tục hỏi, “Thái Uy nói những gì với anh về Chu Tường rồi?”
“Không nói gì hết, chỉ nói trước kia Chu Tường cũng làm cascadeur cho anh Đông, nhưng về sau lại làm mất lòng anh Đông.” Chu Tường vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Yến Minh Tu, mặc dù bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra tim hắn đã sắp vọt lên cổ.
Yến Minh Tu nhìn hắn thật sâu, lạnh nhạt nói, “Chuyện của Chu Tường, anh không nên biết quá nhiều, chẳng có quan hệ gì với anh cả.”
“Yến tổng, cho đến giờ tôi vẫn chưa từng tọc mạch gì.”
“Vậy là tốt.” Yến Minh Tu thôi nhìn hắn, xoay người định quay về phòng, nhưng đột nhiên y khựng lại, nhớ đến thằng vịt con dán lên người Chu Tường lúc nãy, bụng dạ đột nhiên khó chịu, y nhịn không được muốn châm chọc hắn vài câu, nhưng rồi lại không biết mình lấy tư cách gì, bất động nửa ngày, cuối cùng y mới cất bước bỏ đi.
Thật lâu sau khi Yến Minh Tu đi, Chu Tường mới thả lỏng hô hấp, chậm rãi quay về chỗ ngồi.
Yến Minh Tu ngồi trong một góc, không nói chuyện, không tham dự cuộc vui, tựa như mọi thứ xung quanh chẳng liên quan đến y, mà cũng chẳng ai dám lại gần bắt chuyện với y.
Chu Tường cầm một chai rượu, tiến về phía Yến Minh Tu trước mắt bao nhiêu người, cong miệng cười cười, “Yến tổng, uống chút rượu nhé.” Nói xong liền rót một ly đầy, bưng đến cho Yến Minh Tu.
Mọi người ai cũng tưởng Chu Tường sẽ bị mắng cho té tát, nhưng không ngờ Yến Minh Tu chỉ liếc hắn một cái, sau đó đưa tay đón lấy ly rượu.
Chu Tường cũng rót cho mình một ly, “Yến tổng, cám ơn ngài trọng dụng, tôi xin được mời ngài một ly.”
Hôm nay hắn nhất định phải chuốc cho Yến Minh Tu gục xuống.
END54.
Bình luận facebook