Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Chu Tường nằm phút trên sàn khoảng hai mươi phút, đến khi xác định Yến Minh Tu đã ngủ thật, hắn mới dám nhẹ nhàng gỡ tay y ra, từng chút từng chút lách mình thoát khỏi sức nặng của y.
Hắn lau mặt, đầu hơn nhức, lúc này hắn chỉ muốn gục xuống ngủ luôn.
Nhìn Yến Minh Tu còn nằm sõng soài trên sàn, Chu Tường đứng dậy, tự rót cho mình ly nước, hít sâu một hơi lấy sức, xong xuôi mới ngồi xổm xuống, vận công lực kéo Yến Minh Tu lên. Hắn vốn định đưa Yến Minh Tu vào phòng ngủ, nhưng nhìn thử vào trong, thấy cái phòng có vẻ là phòng ngủ ở quá xa chỗ này, hắn thật sự không có sức tha lôi Yến Minh Tu đi một quãng dài như thế, bèn dứt khoát dìu y đến sofa, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi cũng làm hắn mồ hôi đầm đìa.
Nếu hắn không uống rượu thì còn cõng được Yến Minh Tu, nhưng tiếc rằng hắn cũng say đến hai chân lảo đảo, vẫn đi được đã là giỏi lắm rồi, lôi theo một người hơn tám mươi kg, hắn thật sự không có sức.
Đặt Yến Minh Tu lên sofa, thấy ngoài ban công có phơi một tấm chăn, hắn bèn lấy vào đắp cho y.
Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ sáng, nếu lúc này không đi, trời sẽ sáng hẳn.
Hôm qua lúc quyết định mạo hiểm, thực ra hắn vẫn khá bồn chồn, bao nhiêu linh cảm rủi ro cứ ồ ạt làm hắn phân vân. Hắn cảm thấy mình đi thì không đúng, mà không đi cũng không phải, nhưng hiện tại hắn đã ngà ngà say, hắn can đảm hơn ngày thường rất nhiều, thời gian cứ từng phút trôi qua, hắn đứng dậy, đi phăm phăm không chút do dự.
Vừa đúng năm giờ, Chu Tường bắt xe đến khu tập thể nhà mình, lúc này trời đã hửng sáng, công nhân vệ sinh đang quét dọn ngã tư đường.
Hắn bảo lái xe đỗ tại cổng sau khu tập thể, nhớ lần trước Thái Uy có nhắc đến camera theo dõi, nên hắn tính toán rất kỹ. Cổng sau vắng vẻ, công nhân vệ sinh hay người thu gom rác không thường đi qua đây, Chu Tường vào từ chỗ này, đại khái sẽ không bị ai nhìn thấy.
Hắn tìm kiếm nóc nhà của mình, cẩn thận bước tới.
Hành lang rất tĩnh lặng, giờ này là giờ ngủ say nhất, cũng là thời điểm an toàn nhất.
Chu Tường vẫn tìm thấy chìa khóa trong hộp cứu hỏa, xem ra bọn họ không hề nghi ngờ “Kẻ trộm” dùng chìa khóa để mở cửa, nên Lan Khê Nhung đã trả chìa khóa về chỗ cũ, nếu không phải hắn biết chỗ giấu chìa khóa, thì đúng là chẳng ai ngờ được.
Tìm được chìa khóa, lòng Chu Tường đã nhẹ đi phân nửa, có lẽ ông trời cũng để lại cho hắn một đường lui.
Hắn cẩn thận mở cửa ra, lẻn vào nhà bằng tốc độ nhanh nhất.
“Hiện trường” vẫn nguyên vẹn như khi hắn chạy trốn, cả nắm đất hắn ném vào mặt Lan Khê Nhung cũng rải rác trên sàn.
Chu Tường hít một hơi thật sâu, nhanh nhẹn vào phòng ngủ, lật tung các ngăn kéo và tủ đầu giường, sau đó hắn vào phòng làm việc, tiếp tục đảo lộn ngăn kéo và bàn ghế, ngụy tạo hiện trường thành kẻ trộm lục lọi tìm tiền.
Chỉ có phòng khách là hắn không dám đụng vào, căn cứ những gì nghe lén được hôm đó, ba người bọn họ để giữ nguyên hiện trường nên đều tập trung ở phòng khách, bởi vậy tình trạng phòng khách như thế nào, hẳn là bọn họ vẫn nhớ.
Cũng may nhà hắn không có gì đáng giá, phản ứng đầu tiên của người bị mất trộm là đi một vòng kiểm kê lại tài sản, nhưng mấy người Yến Minh Tu rất bình tĩnh, đưa ra quyết định cực kỳ chính xác là giữ nguyên dấu vết tại hiện trường.
Chu Tường từ lúc vào nhà đến lúc rời đi cũng chưa đến mười phút. Hắn biết mình để lại nhiều sơ hở, dù sao hắn cũng không phải ăn trộm lành nghề hay chuyên viên điều tra, nhưng hắn đã nghĩ được biện pháp ngăn chặn quá trình phá án thiết thực nhất, hơn nữa hắn còn rất tin tưởng, sau lần phá hoại này, chắc chắn không còn gì khả nghi nữa.
Rất nhanh đã xong việc, Chu Tường vội vã bỏ đi. Nhưng vừa xuống đến lưng chừng cầu thang, điện thoại đột nhiên réo lên, hắn sợ đến nỗi linh hồn nhỏ bé suýt thì bay đi mất.
Nhìn quanh không thấy ai, hắn lập tức dập máy, khỏi phải nói tiếng chuông ngân vang giữa màn đêm yên tĩnh chói tai đến mức nào.
Chu Tường chạy một mạch ra khỏi khu tập thể, đến được nơi có vẻ an toàn, hắn mới dám lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Trần Anh gọi tới.
Chu Tường gọi lại.
“A Tường à, sao giờ này vẫn chưa về?” Giọng Trần Anh vẫn còn mơ màng buồn ngủ.
“Dạ, con đi uống với đồng nghiệp, bây giờ mới về được. Con đã dặn mẹ cứ ngủ trước rồi mà, đừng chờ con làm gì.”
“Mẹ ngủ rồi, nhưng lúc nãy dậy đi vệ sinh vẫn chưa thấy con về, mẹ lo quá, thôi giờ con về là được, lần sau đừng đi chơi muộn thế nữa, mệt lắm đó.” Trần Anh ngáp một cái.
Chu Tường cúp máy, lúc này trời đang dần sáng, hắn lên chuyến xe bus sớm nhất, về nhà.
Về đến nhà, cả mặt cũng lười rửa, Chu Tường đổ vật lên chiếc giường đơn sơ trong phòng khách, nhắm mắt ngủ vù vù.
Đến khi hắn tỉnh lại, cũng đã hơn mười hai giờ trưa.
Hắn mở mắt nhìn đồng hồ, cứ tưởng mình trễ giờ làm, đang cuống cuồng mới chợt nhớ ra, hôm nay hắn đã xin phép Thái Uy nghỉ một ngày để đi lấy kết quả khám bệnh của Trần Anh.
Chính là hôm nay.
Trái tim hắn run lên từng đợt.
“Chu Tường? Con dậy rồi hả?” Trần Anh nhỏ giọng nói bên cạnh hắn.
Chu Tường ngồi dậy, lắc lắc đầu, “Sao mẹ không gọi con?”
“Gọi con làm gì, hôm qua con về muộn thế.” Trần Anh đưa khăn mặt cho hắn, “Rửa mặt rồi ra ăn cơm.”
Chu Tường tắm táp một cái, cả người hắn đầy mùi rượu, cái mùi không dễ ngửi chút nào. Mặc dù căn nhà trọ này cũ nát, nhưng Trần Anh rất thích sạch sẽ, cặm cụi lau dọn từng ngóc ngách, trong phòng hay ngoài phòng đều không dính một tí bụi, giờ Chu Tường đứng ở đây, hắn cảm thấy mình đang làm ô uế bầu không khí trong sạch này.
Chờ hắn mát mẻ sảng khoái đi ra, Trần Anh đã thay một bộ quần áo thật đẹp. Bà ngồi trên sofa, chăm chú nhìn chiếc TV cũ Chu Tường mới mua, chỉ có điều TV không bật.
“Mẹ.” Chu Tường khẽ gọi.
Trần Anh quay lại, cười cười, “Con ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đến bệnh viện.”
Chu Tường bước đến, ngồi xuống trước mặt bà, hắn cầm lấy tay bà, nhẹ nhàng nói, “Mẹ đừng đi, để con đi thôi.”
“Mẹ đi với con. Bệnh của mẹ, mẹ phải được biết rõ nhất.”
Chu Tường còn muốn khuyên can, Trần Anh đã giơ tay lên, xoa xoa mái tóc vẫn còn ướt của hắn, “Đừng nói nữa, A Tường, mẹ kiên cường hơn con nghĩ nhiều lắm đó. Dù bác sĩ có bảo mẹ bị ung thư, mẹ cũng không sợ. Trước khi chết còn được nhìn thấy con tỉnh lại, có công ăn việc làm đàng hoàng, biết con sau này vẫn sẽ sống tốt, giờ mẹ đã có thể xuống dưới đó làm bạn với ba con rồi.”
Đôi môi Chu Tường run rẩy, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Trần Anh vỗ vỗ hắn, “Đi ăn cơm.”
Chu Tường cố gắng kìm nén cảm xúc, qua quýt vuốt lại tóc, ăn sạch sẽ bữa sáng đặc biệt phong phú Trần Anh làm, sau đó hắn thay quần áo, cùng đi với bà.
Lần này Chu Tường gọi taxi, Trần Anh cũng không ngăn cản. Chu Tường không chịu nổi vẻ cam tâm chịu chết của bà, cố sức muốn chọc cười bà, bà cũng cười, nhưng cười rất miễn cưỡng.
Hai người đến bệnh viện, ngồi đợi hơn hai tiếng mới đến lượt mình. Bọn họ vào văn phòng của bác sĩ lần trước, đóng cửa lại, không khí rất ảm đạm, bác sĩ liếc nhìn họ, chỉ vào hai chiếc ghế trước mặt, “Ngồi đi.”
Hai người cùng ngồi xuống.
Bác sĩ trình bày một tràng phân tích rất chuyên nghiệp, Chu Tường không nghe nổi vào tai, trên thực tế không chỉ riêng mình hắn, Trần Anh nhìn có vẻ chăm chú, nhưng trong đầu cũng ù ù âm vang, trước mắt nhạt nhòa.
Dù như vậy, cả hai vẫn không bỏ sót danh từ được nêu ra cuối cùng, “Nhiễm trùng đường tiểu.”
Bác sĩ hơi ái ngại nhìn mẹ con bọn họ, “Hai người có thể đến bệnh viện lớn phúc tra, nhưng bệnh nhiễm trùng đường tiểu không phải khó chẩn đoán, ở đây cũng có thể kết luận chính xác rồi. Thực ra hai người nên cảm thấy may mắn, nhiễm trùng đường tiểu không phải bệnh nan y, chỉ cần người bệnh phối hợp làm thẩm tách là có thể kéo dài tính mạng.”
Chu Tường dẫn Trần Anh ra khỏi phòng bác sĩ, ảo não đi trên hành lang dài, người bệnh và y tá tới tới lui lui, từng người ở đây đều phải mang theo ốm đau bệnh tật, tất nhiên không thể rạng rỡ vui cười, nhưng nhìn vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt hai mẹ con họ, ai cũng phải tò mò liếc sang.
Trần Anh thì thào, “Tại sao lại thế, tại sao lại là bệnh này?” Trong hai năm bà ra vào bệnh viện chăm sóc Chu Tường, không có loại bệnh nào bà chưa từng gặp qua, nhiễm trùng đường tiểu đối với một gia đình nghèo khó mà nói, quả thực chẳng khác nào trời sập xuống đầu.
Bác sĩ bảo bệnh tình của bà đã tương đối nghiêm trọng, đề nghị bà mỗi tuần phải làm hai lần thẩm tách, chi phí một lần bốn trăm đồng, một tháng hơn ba ngàn, chưa kể đến người bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu không thể lao động chân tay, vậy là bà cũng không thể đi làm, Chu Tường mới kiếm được việc, sao có thể vừa nuôi sống cả hai, vừa chữa bệnh cho bà?!
Chu Tường ngơ ngác nhìn vách tường loang lổ, hắn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng vẫn cứ nghẹn lời.
Chuyện này ruốt cuộc là may mắn hay bất hạnh?! Ít ra, ít ra chỉ cần kiên trì trị liệu, Trần Anh vẫn sẽ sống được thêm mười – mười lăm năm, năm nay bà đã sáu mươi tuổi, có thể sống đến bảy – tám chục tuổi cũng đủ mãn nguyện rồi. Nhưng mà, lấy tiền đâu ra?
Một tuần tám trăm đồng, chưa bao gồm tiền thuốc men và phí điều dưỡng, trung bình một tháng hắn kiếm được sáu – bảy ngàn, còn tiền thuê nhà, tiền cơm nước, đi lại, càng chưa kể đến món nợ hơn ba mươi vạn, thậm chí nếu tìm được người hiến thận, phẫu thuật cấy ghép cũng mất mấy chục vạn, hắn biết lấy tiền đâu ra?
Nếu hắn vẫn còn là Chu Tường trước kia, hắn sẽ bán căn hộ, đổi lấy hơn hai trăm vạn là có thể chống đỡ rồi, nhưng bây giờ hắn biết làm sao? Hắn không có gì cả, chỉ có một một người mẹ đáng thương bệnh tật, cần tiền chạy chữa.
Chu Tường chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.
Giọng nói của Trần Anh nghe như từ xa xôi vọng lại, chứ không phải từ chính miệng bà, bà nói, “Mẹ không chữa đâu.”
Chu Tường ngẩng đầu, “Mẹ…”
Trần Anh mệt mỏi lắc đầu, vẻ như đã suy nghĩ kỹ, bà kiên quyết nói, “Mẹ không thể làm khổ con, bệnh này như cái hang không đáy, nhà mình làm sao đủ tiền. Con còn trẻ như vậy, vẫn còn chưa kết hôn, mẹ không chữa đâu…” Trần Anh lại lắc đầu, nước mắt lã chã rớt xuống.
Chu Tường hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói, “Mẹ phải chữa, không vì gì khác, mà là vì mẹ không được bỏ con lại một mình. Chúng ta tuy khổ nhưng vẫn còn có nhau, nếu mẹ đi rồi, con sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa. Mẹ phải chữa bệnh, mẹ không thể bỏ rơi con.” Chu Tường không tin, trước kia hắn đã không có mẹ, mẹ hắn mất khi hắn còn quá nhỏ, đến khi hắn sống lại, được ban cho một người mẹ, vậy mà bây giờ sinh mệnh người mẹ ấy lại chẳng còn bao. Hắn không chịu được. Hắn không chịu nổi. Khi ấy mẹ hắn ra đi quá bất ngờ, hắn không thể làm gì khác, nhưng ít nhất Trần Anh vẫn còn hi vọng, vấn đề đơn giản chỉ là tiền, đơn giản chỉ là tiền.
Trần Anh vừa khóc vừa lắc đầu, đôi mắt bà tràn đầy tuyệt vọng, bà nghĩ, thà rằng mình chết đi, còn hơn làm khổ đứa con mình.
Chu Tường không để bà từ chối, làm thủ tục cho bà đi thẩm tách lần đầu tiên.
Lúc Trần Anh làm trị liệu, Chu Tường hỏi bà có sổ bảo hiểm còn dùng được không.
Trần Anh tuyệt vọng lắc đầu, sau khi chồng qua đời, bà không cần gì nữa, bà nghỉ làm, về hưu sớm, rồi Chu Tường lại đột ngột phải nằm viện, bà cũng không nhớ mình ngừng đóng bảo hiểm từ lúc nào, mà bây giờ sổ bảo hiểm còn dùng được không, chính bà cũng không biết.
Chu Tường vắt óc nghĩ cách kiếm tiền, nhưng nghĩ mãi vẫn không được gì cả.
Hắn thậm chí đã nghĩ đến chuyện thẳng thắn nói thật với Thái Uy, nhưng chạy chữa căn bệnh này hàng năm đâu phải chỉ cần mấy vạn đồng, phí tổn có thể lên đến hàng chục vạn, hàng trăm vạn, một khi hắn đã mở miệng nhờ Thái Uy, Thái Uy nặng tình nghĩa, chưa kể anh vẫn còn áy náy vì cái chết của hắn, nhất định anh sẽ cho hắn mượn tiền, nhưng hắn không thể làm thế. Thái Uy còn vợ con, còn cha già vẫn đang nằm liệt, áp lực trên vai anh cũng chẳng nhẹ hơn hắn là bao, sao hắn có thể nói với Thái Uy được? Sớm không nói, muộn không nói, đến khi cần tiền mới chạy đến tìm anh, dùng tình nghĩa và áy náy để ép buộc anh giúp mình, hắn thật sự… Không thể làm được. Hơn nữa, có lẽ Thái Uy cũng sẽ không hiểu cho hắn, bởi dù sao Trần Anh cũng không phải mẹ ruột của hắn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình không thể lôi kéo Thái Uy vào chuyện này được, hắn không muốn Thái Uy hận hắn.
Nếu vậy thì còn ai có thể giúp hắn?
Lan Khê Nhung? Một hai trăm vạn, đối với Lan Khê Nhung có lẽ cũng chẳng đáng là gì…
Không… Không được. Lan Khê Nhung đã rất đau lòng vì cái chết của hắn, sao hắn có thể chạy đến tìm y chỉ khi hắn cần tiền? Hơn nữa hắn và Lan Khê Nhung còn chưa quen thân đến mức độ đó, hắn lấy tư cách gì mà lợi dụng Lan Khê Nhung?
Thêm vào đó, điều quan trọng nhất, nếu đã vay, hắn cũng biết mình không thể hoàn trả, Lan Khê Nhung tuy thành đạt, nhưng tiền cũng đâu phải rụng xuống như mưa, đến một lúc nào đó, hắn lấy cái gì để bồi thường cho Lan Khê Nhung?
Trần Anh làm thẩm tách suốt năm tiếng đồng hồ, Chu Tường ngồi chờ ngay bên cạnh, một tấc cũng không rời, nhưng trong suốt năm tiếng đó, đầu hắn chưa một lần ngẩng lên.
Đến tột cùng… Ai có thể giúp hắn…
END56.
Hắn lau mặt, đầu hơn nhức, lúc này hắn chỉ muốn gục xuống ngủ luôn.
Nhìn Yến Minh Tu còn nằm sõng soài trên sàn, Chu Tường đứng dậy, tự rót cho mình ly nước, hít sâu một hơi lấy sức, xong xuôi mới ngồi xổm xuống, vận công lực kéo Yến Minh Tu lên. Hắn vốn định đưa Yến Minh Tu vào phòng ngủ, nhưng nhìn thử vào trong, thấy cái phòng có vẻ là phòng ngủ ở quá xa chỗ này, hắn thật sự không có sức tha lôi Yến Minh Tu đi một quãng dài như thế, bèn dứt khoát dìu y đến sofa, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi cũng làm hắn mồ hôi đầm đìa.
Nếu hắn không uống rượu thì còn cõng được Yến Minh Tu, nhưng tiếc rằng hắn cũng say đến hai chân lảo đảo, vẫn đi được đã là giỏi lắm rồi, lôi theo một người hơn tám mươi kg, hắn thật sự không có sức.
Đặt Yến Minh Tu lên sofa, thấy ngoài ban công có phơi một tấm chăn, hắn bèn lấy vào đắp cho y.
Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ sáng, nếu lúc này không đi, trời sẽ sáng hẳn.
Hôm qua lúc quyết định mạo hiểm, thực ra hắn vẫn khá bồn chồn, bao nhiêu linh cảm rủi ro cứ ồ ạt làm hắn phân vân. Hắn cảm thấy mình đi thì không đúng, mà không đi cũng không phải, nhưng hiện tại hắn đã ngà ngà say, hắn can đảm hơn ngày thường rất nhiều, thời gian cứ từng phút trôi qua, hắn đứng dậy, đi phăm phăm không chút do dự.
Vừa đúng năm giờ, Chu Tường bắt xe đến khu tập thể nhà mình, lúc này trời đã hửng sáng, công nhân vệ sinh đang quét dọn ngã tư đường.
Hắn bảo lái xe đỗ tại cổng sau khu tập thể, nhớ lần trước Thái Uy có nhắc đến camera theo dõi, nên hắn tính toán rất kỹ. Cổng sau vắng vẻ, công nhân vệ sinh hay người thu gom rác không thường đi qua đây, Chu Tường vào từ chỗ này, đại khái sẽ không bị ai nhìn thấy.
Hắn tìm kiếm nóc nhà của mình, cẩn thận bước tới.
Hành lang rất tĩnh lặng, giờ này là giờ ngủ say nhất, cũng là thời điểm an toàn nhất.
Chu Tường vẫn tìm thấy chìa khóa trong hộp cứu hỏa, xem ra bọn họ không hề nghi ngờ “Kẻ trộm” dùng chìa khóa để mở cửa, nên Lan Khê Nhung đã trả chìa khóa về chỗ cũ, nếu không phải hắn biết chỗ giấu chìa khóa, thì đúng là chẳng ai ngờ được.
Tìm được chìa khóa, lòng Chu Tường đã nhẹ đi phân nửa, có lẽ ông trời cũng để lại cho hắn một đường lui.
Hắn cẩn thận mở cửa ra, lẻn vào nhà bằng tốc độ nhanh nhất.
“Hiện trường” vẫn nguyên vẹn như khi hắn chạy trốn, cả nắm đất hắn ném vào mặt Lan Khê Nhung cũng rải rác trên sàn.
Chu Tường hít một hơi thật sâu, nhanh nhẹn vào phòng ngủ, lật tung các ngăn kéo và tủ đầu giường, sau đó hắn vào phòng làm việc, tiếp tục đảo lộn ngăn kéo và bàn ghế, ngụy tạo hiện trường thành kẻ trộm lục lọi tìm tiền.
Chỉ có phòng khách là hắn không dám đụng vào, căn cứ những gì nghe lén được hôm đó, ba người bọn họ để giữ nguyên hiện trường nên đều tập trung ở phòng khách, bởi vậy tình trạng phòng khách như thế nào, hẳn là bọn họ vẫn nhớ.
Cũng may nhà hắn không có gì đáng giá, phản ứng đầu tiên của người bị mất trộm là đi một vòng kiểm kê lại tài sản, nhưng mấy người Yến Minh Tu rất bình tĩnh, đưa ra quyết định cực kỳ chính xác là giữ nguyên dấu vết tại hiện trường.
Chu Tường từ lúc vào nhà đến lúc rời đi cũng chưa đến mười phút. Hắn biết mình để lại nhiều sơ hở, dù sao hắn cũng không phải ăn trộm lành nghề hay chuyên viên điều tra, nhưng hắn đã nghĩ được biện pháp ngăn chặn quá trình phá án thiết thực nhất, hơn nữa hắn còn rất tin tưởng, sau lần phá hoại này, chắc chắn không còn gì khả nghi nữa.
Rất nhanh đã xong việc, Chu Tường vội vã bỏ đi. Nhưng vừa xuống đến lưng chừng cầu thang, điện thoại đột nhiên réo lên, hắn sợ đến nỗi linh hồn nhỏ bé suýt thì bay đi mất.
Nhìn quanh không thấy ai, hắn lập tức dập máy, khỏi phải nói tiếng chuông ngân vang giữa màn đêm yên tĩnh chói tai đến mức nào.
Chu Tường chạy một mạch ra khỏi khu tập thể, đến được nơi có vẻ an toàn, hắn mới dám lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Trần Anh gọi tới.
Chu Tường gọi lại.
“A Tường à, sao giờ này vẫn chưa về?” Giọng Trần Anh vẫn còn mơ màng buồn ngủ.
“Dạ, con đi uống với đồng nghiệp, bây giờ mới về được. Con đã dặn mẹ cứ ngủ trước rồi mà, đừng chờ con làm gì.”
“Mẹ ngủ rồi, nhưng lúc nãy dậy đi vệ sinh vẫn chưa thấy con về, mẹ lo quá, thôi giờ con về là được, lần sau đừng đi chơi muộn thế nữa, mệt lắm đó.” Trần Anh ngáp một cái.
Chu Tường cúp máy, lúc này trời đang dần sáng, hắn lên chuyến xe bus sớm nhất, về nhà.
Về đến nhà, cả mặt cũng lười rửa, Chu Tường đổ vật lên chiếc giường đơn sơ trong phòng khách, nhắm mắt ngủ vù vù.
Đến khi hắn tỉnh lại, cũng đã hơn mười hai giờ trưa.
Hắn mở mắt nhìn đồng hồ, cứ tưởng mình trễ giờ làm, đang cuống cuồng mới chợt nhớ ra, hôm nay hắn đã xin phép Thái Uy nghỉ một ngày để đi lấy kết quả khám bệnh của Trần Anh.
Chính là hôm nay.
Trái tim hắn run lên từng đợt.
“Chu Tường? Con dậy rồi hả?” Trần Anh nhỏ giọng nói bên cạnh hắn.
Chu Tường ngồi dậy, lắc lắc đầu, “Sao mẹ không gọi con?”
“Gọi con làm gì, hôm qua con về muộn thế.” Trần Anh đưa khăn mặt cho hắn, “Rửa mặt rồi ra ăn cơm.”
Chu Tường tắm táp một cái, cả người hắn đầy mùi rượu, cái mùi không dễ ngửi chút nào. Mặc dù căn nhà trọ này cũ nát, nhưng Trần Anh rất thích sạch sẽ, cặm cụi lau dọn từng ngóc ngách, trong phòng hay ngoài phòng đều không dính một tí bụi, giờ Chu Tường đứng ở đây, hắn cảm thấy mình đang làm ô uế bầu không khí trong sạch này.
Chờ hắn mát mẻ sảng khoái đi ra, Trần Anh đã thay một bộ quần áo thật đẹp. Bà ngồi trên sofa, chăm chú nhìn chiếc TV cũ Chu Tường mới mua, chỉ có điều TV không bật.
“Mẹ.” Chu Tường khẽ gọi.
Trần Anh quay lại, cười cười, “Con ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đến bệnh viện.”
Chu Tường bước đến, ngồi xuống trước mặt bà, hắn cầm lấy tay bà, nhẹ nhàng nói, “Mẹ đừng đi, để con đi thôi.”
“Mẹ đi với con. Bệnh của mẹ, mẹ phải được biết rõ nhất.”
Chu Tường còn muốn khuyên can, Trần Anh đã giơ tay lên, xoa xoa mái tóc vẫn còn ướt của hắn, “Đừng nói nữa, A Tường, mẹ kiên cường hơn con nghĩ nhiều lắm đó. Dù bác sĩ có bảo mẹ bị ung thư, mẹ cũng không sợ. Trước khi chết còn được nhìn thấy con tỉnh lại, có công ăn việc làm đàng hoàng, biết con sau này vẫn sẽ sống tốt, giờ mẹ đã có thể xuống dưới đó làm bạn với ba con rồi.”
Đôi môi Chu Tường run rẩy, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Trần Anh vỗ vỗ hắn, “Đi ăn cơm.”
Chu Tường cố gắng kìm nén cảm xúc, qua quýt vuốt lại tóc, ăn sạch sẽ bữa sáng đặc biệt phong phú Trần Anh làm, sau đó hắn thay quần áo, cùng đi với bà.
Lần này Chu Tường gọi taxi, Trần Anh cũng không ngăn cản. Chu Tường không chịu nổi vẻ cam tâm chịu chết của bà, cố sức muốn chọc cười bà, bà cũng cười, nhưng cười rất miễn cưỡng.
Hai người đến bệnh viện, ngồi đợi hơn hai tiếng mới đến lượt mình. Bọn họ vào văn phòng của bác sĩ lần trước, đóng cửa lại, không khí rất ảm đạm, bác sĩ liếc nhìn họ, chỉ vào hai chiếc ghế trước mặt, “Ngồi đi.”
Hai người cùng ngồi xuống.
Bác sĩ trình bày một tràng phân tích rất chuyên nghiệp, Chu Tường không nghe nổi vào tai, trên thực tế không chỉ riêng mình hắn, Trần Anh nhìn có vẻ chăm chú, nhưng trong đầu cũng ù ù âm vang, trước mắt nhạt nhòa.
Dù như vậy, cả hai vẫn không bỏ sót danh từ được nêu ra cuối cùng, “Nhiễm trùng đường tiểu.”
Bác sĩ hơi ái ngại nhìn mẹ con bọn họ, “Hai người có thể đến bệnh viện lớn phúc tra, nhưng bệnh nhiễm trùng đường tiểu không phải khó chẩn đoán, ở đây cũng có thể kết luận chính xác rồi. Thực ra hai người nên cảm thấy may mắn, nhiễm trùng đường tiểu không phải bệnh nan y, chỉ cần người bệnh phối hợp làm thẩm tách là có thể kéo dài tính mạng.”
Chu Tường dẫn Trần Anh ra khỏi phòng bác sĩ, ảo não đi trên hành lang dài, người bệnh và y tá tới tới lui lui, từng người ở đây đều phải mang theo ốm đau bệnh tật, tất nhiên không thể rạng rỡ vui cười, nhưng nhìn vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt hai mẹ con họ, ai cũng phải tò mò liếc sang.
Trần Anh thì thào, “Tại sao lại thế, tại sao lại là bệnh này?” Trong hai năm bà ra vào bệnh viện chăm sóc Chu Tường, không có loại bệnh nào bà chưa từng gặp qua, nhiễm trùng đường tiểu đối với một gia đình nghèo khó mà nói, quả thực chẳng khác nào trời sập xuống đầu.
Bác sĩ bảo bệnh tình của bà đã tương đối nghiêm trọng, đề nghị bà mỗi tuần phải làm hai lần thẩm tách, chi phí một lần bốn trăm đồng, một tháng hơn ba ngàn, chưa kể đến người bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu không thể lao động chân tay, vậy là bà cũng không thể đi làm, Chu Tường mới kiếm được việc, sao có thể vừa nuôi sống cả hai, vừa chữa bệnh cho bà?!
Chu Tường ngơ ngác nhìn vách tường loang lổ, hắn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng vẫn cứ nghẹn lời.
Chuyện này ruốt cuộc là may mắn hay bất hạnh?! Ít ra, ít ra chỉ cần kiên trì trị liệu, Trần Anh vẫn sẽ sống được thêm mười – mười lăm năm, năm nay bà đã sáu mươi tuổi, có thể sống đến bảy – tám chục tuổi cũng đủ mãn nguyện rồi. Nhưng mà, lấy tiền đâu ra?
Một tuần tám trăm đồng, chưa bao gồm tiền thuốc men và phí điều dưỡng, trung bình một tháng hắn kiếm được sáu – bảy ngàn, còn tiền thuê nhà, tiền cơm nước, đi lại, càng chưa kể đến món nợ hơn ba mươi vạn, thậm chí nếu tìm được người hiến thận, phẫu thuật cấy ghép cũng mất mấy chục vạn, hắn biết lấy tiền đâu ra?
Nếu hắn vẫn còn là Chu Tường trước kia, hắn sẽ bán căn hộ, đổi lấy hơn hai trăm vạn là có thể chống đỡ rồi, nhưng bây giờ hắn biết làm sao? Hắn không có gì cả, chỉ có một một người mẹ đáng thương bệnh tật, cần tiền chạy chữa.
Chu Tường chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.
Giọng nói của Trần Anh nghe như từ xa xôi vọng lại, chứ không phải từ chính miệng bà, bà nói, “Mẹ không chữa đâu.”
Chu Tường ngẩng đầu, “Mẹ…”
Trần Anh mệt mỏi lắc đầu, vẻ như đã suy nghĩ kỹ, bà kiên quyết nói, “Mẹ không thể làm khổ con, bệnh này như cái hang không đáy, nhà mình làm sao đủ tiền. Con còn trẻ như vậy, vẫn còn chưa kết hôn, mẹ không chữa đâu…” Trần Anh lại lắc đầu, nước mắt lã chã rớt xuống.
Chu Tường hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói, “Mẹ phải chữa, không vì gì khác, mà là vì mẹ không được bỏ con lại một mình. Chúng ta tuy khổ nhưng vẫn còn có nhau, nếu mẹ đi rồi, con sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa. Mẹ phải chữa bệnh, mẹ không thể bỏ rơi con.” Chu Tường không tin, trước kia hắn đã không có mẹ, mẹ hắn mất khi hắn còn quá nhỏ, đến khi hắn sống lại, được ban cho một người mẹ, vậy mà bây giờ sinh mệnh người mẹ ấy lại chẳng còn bao. Hắn không chịu được. Hắn không chịu nổi. Khi ấy mẹ hắn ra đi quá bất ngờ, hắn không thể làm gì khác, nhưng ít nhất Trần Anh vẫn còn hi vọng, vấn đề đơn giản chỉ là tiền, đơn giản chỉ là tiền.
Trần Anh vừa khóc vừa lắc đầu, đôi mắt bà tràn đầy tuyệt vọng, bà nghĩ, thà rằng mình chết đi, còn hơn làm khổ đứa con mình.
Chu Tường không để bà từ chối, làm thủ tục cho bà đi thẩm tách lần đầu tiên.
Lúc Trần Anh làm trị liệu, Chu Tường hỏi bà có sổ bảo hiểm còn dùng được không.
Trần Anh tuyệt vọng lắc đầu, sau khi chồng qua đời, bà không cần gì nữa, bà nghỉ làm, về hưu sớm, rồi Chu Tường lại đột ngột phải nằm viện, bà cũng không nhớ mình ngừng đóng bảo hiểm từ lúc nào, mà bây giờ sổ bảo hiểm còn dùng được không, chính bà cũng không biết.
Chu Tường vắt óc nghĩ cách kiếm tiền, nhưng nghĩ mãi vẫn không được gì cả.
Hắn thậm chí đã nghĩ đến chuyện thẳng thắn nói thật với Thái Uy, nhưng chạy chữa căn bệnh này hàng năm đâu phải chỉ cần mấy vạn đồng, phí tổn có thể lên đến hàng chục vạn, hàng trăm vạn, một khi hắn đã mở miệng nhờ Thái Uy, Thái Uy nặng tình nghĩa, chưa kể anh vẫn còn áy náy vì cái chết của hắn, nhất định anh sẽ cho hắn mượn tiền, nhưng hắn không thể làm thế. Thái Uy còn vợ con, còn cha già vẫn đang nằm liệt, áp lực trên vai anh cũng chẳng nhẹ hơn hắn là bao, sao hắn có thể nói với Thái Uy được? Sớm không nói, muộn không nói, đến khi cần tiền mới chạy đến tìm anh, dùng tình nghĩa và áy náy để ép buộc anh giúp mình, hắn thật sự… Không thể làm được. Hơn nữa, có lẽ Thái Uy cũng sẽ không hiểu cho hắn, bởi dù sao Trần Anh cũng không phải mẹ ruột của hắn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình không thể lôi kéo Thái Uy vào chuyện này được, hắn không muốn Thái Uy hận hắn.
Nếu vậy thì còn ai có thể giúp hắn?
Lan Khê Nhung? Một hai trăm vạn, đối với Lan Khê Nhung có lẽ cũng chẳng đáng là gì…
Không… Không được. Lan Khê Nhung đã rất đau lòng vì cái chết của hắn, sao hắn có thể chạy đến tìm y chỉ khi hắn cần tiền? Hơn nữa hắn và Lan Khê Nhung còn chưa quen thân đến mức độ đó, hắn lấy tư cách gì mà lợi dụng Lan Khê Nhung?
Thêm vào đó, điều quan trọng nhất, nếu đã vay, hắn cũng biết mình không thể hoàn trả, Lan Khê Nhung tuy thành đạt, nhưng tiền cũng đâu phải rụng xuống như mưa, đến một lúc nào đó, hắn lấy cái gì để bồi thường cho Lan Khê Nhung?
Trần Anh làm thẩm tách suốt năm tiếng đồng hồ, Chu Tường ngồi chờ ngay bên cạnh, một tấc cũng không rời, nhưng trong suốt năm tiếng đó, đầu hắn chưa một lần ngẩng lên.
Đến tột cùng… Ai có thể giúp hắn…
END56.
Bình luận facebook