Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 657
Vị trí thứ hai thì có hơi xa một chút, ở đây có bốn người đệ tử tứ giai, cũng đã lâu không nhúc nhích.
Vị trí thứ ba có cự ly xa nhất, ở đó có một người đệ tử tứ giai và hai người đệ tử ngũ giai.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, sau đó hầu như có thể xác đinh Lang Sa đang ở vị trí thứ ba. Hai người đệ tử ngũ giai kia có thể là đang phòng ngừa Lang Sa chạy trốn.
- Tìm được rồi, chắc hẳn là ở chỗ đó.
Lâm Dịch thu hồi thần thức, mở miệng nói với Lâm Phỉ.
- Vâng, hai gã đệ tử ngũ giai chắc hẳn là đang canh chừng Lang Sa.
Lâm Phỉ cư nhiên cũng mở miệng nói đúng suy nghĩ của Lâm Dịch, làm hắn hơi ngẩn ra một chút. Lâm Dịch lập tức cười cười gật đầu, thần thức của cường giả Thần cấp, chắc chắn là cường hãn hơn hắn nhiều lắm. Hơn nữa, Lâm Phỉ cũng không phải là người ngu dốt.
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, hai người liền hướng thẳng về vị trí thứ ba đi tới.
Dọc đường đi đều chăng đèn, kết hoa, lộ ra không khí vui mừng, náo nhiệt. Hai người cũng gặp qua không ít tứ giai đệ tử, ngũ giai đệ tử, thậm chí còn có cả lục giai đệ tử. Khác với các đệ tử tứ giai, ngũ giai, lúc lục giai đệ tử gặp Lâm Dịch, tuy rằng cũng có chào hỏi, nhưng khi Lâm Dịch quan sát thì phát hiện ra trong mắt bọn họ lóe lên vẻ khinh thường, đùa cợt.
Lâm Dịch cũng chỉ có thể dở khóc dở cười, cũng không có cách nào để mà giải thích. Thái độ làm người của Dương Đích thực sự không thể chấp nhận được.
Càng thâm nhập sâu vào bên trong Dưỡng Tâm Các, người đi lại càng ít dần. Cuối cùng hai người Lâm Dịch cũng đi đến được vị trí thứ ba, dọc đường đi cũng không gặp phải bất cứ sự tình gì.
Chỉ liếc mắt nhìn, hai người Lâm Dịch hầu như có thể chắc chắn xác định đây là địa phương Lang Sa cư ngụ. Toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào nơi đây đều dán đầy chữ "Hỉ.
Hồng sắc bảo thạch xâu chuỗi thành rèm cửa buông xuống hai bên. Hai gã ngũ giai đệ tử đang đứng thủ hộ phía bên ngoài cửa.
- Xem ra chính là nơi này.
Lâm Dịch nhỏ giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Lâm Phỉ cũng chỉ gật đầu, không nói năng thêm câu gì.
Khóe miệng Lâm Dịch vẫn mang theo nụ cười, đột nhiên xuất hiện thêm vẻ mong đợi, không biết khi Lang Sa gặp lại mình, nàng sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
Suy nghĩ một chút, năm xưa nàng cũng là người bị nhốt. Đến cuối cùng chính mình đã gặp được nàng. Mấy trăm năm đã không gặp mặt, không biết nàng còn nhớ thanh âm cũng mình nữa không?
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch hắc hắc cười, con mắt hắn đột nhiên biến thành màu tinh lam sắc. Lâm Dịch chỉ hơi trừng mắt một chút, hai gã ngũ giai đệ tử trông coi cửa căn bản không kịp có một chút phản ứng nào, cứ như vậy ngã xuống mặt đất. Lâm Dịch cười hắc hắc nói:
- Phỉ nhi, đi thôi.
Thân ảnh hai người chợt lóe, nhẹ nhàng đi qua cửa vào trong phòng.
Động tác hai người vô cùng nhẹ nhàng, không phát ra một chút thanh âm nào. Vừa vào cửa, con mắt Lâm Dịch lần thứ hai lại biến thành màu tinh lam sắc. Một lát sau, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của hai tên ngũ giai đệ tử.
Quan sát thấy bọn chúng đột nhiên ngã xuống mặt đất mà không hề cảm thấy kỳ quái chút nào, điều này làm cho khóe miệng Lâm Dịch khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm.
Đây là một loại thủ đoạn tinh thần công kích, chỉ có thể có tác dụng với những người có tinh thần lực yếu hơn mình rất nhiều, lại là lúc không hề có sự phòng bị. Thủ thuật này có thể phong tỏa linh hồn đối phương trong nháy mắt, làm cho đối phương mất đi ý thức...Chờ cho đến khi gỡ bỏ phong tỏa linh hồn, ý thức cũng lập tức được khôi phục, nhưng chuyện lúc trước sẽ hoàn toàn không có ấn tượng gì. Hơn nữa thủ thuật này có thể lưu lại vào trong linh hồn đối phương một tia ám chỉ...Loại ám chỉ mà Lâm Dịch thực hiện chính là ám chỉ cho bọn họ không hề nghi ngờ đến trạng thái của bản thân mình chút nào.
Nhẹ nhàng cười một lúc, sau đó Lâm Dịch mới nhìn sang Lâm Phỉ, nháy mắt ra hiệu cho nàng. Lâm Phỉ hiểu ý, thản nhiên cười, búng ngón tay nhỏ nhắn một cái, nhất thời một đạo quang mang vô hình xuất hiện bao phủ toàn bộ gian phòng vào bên trong...Tuy rằng Lâm Dịch cũng có thể tạo ra kết giới, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là cường giả Hư Thần Cảnh, hắn sử dụng thần thức thôi thì không có vấn đề gì, nếu như ở chỗ này vận dụng năng lượng khổng lồ, ví dụ như thành lập kết giới, sợ rằng khó có thể giấu diếm được tên cường giả Ngưng Thần kỳ trưởng lão kia...Bây giờ còn chưa phải là lúc đụng độ với bọn họ.
Làm xong tất cả, lúc này Lâm Dịch mới nhìn quét tất cả phạm vi xung quanh.
Toàn bộ gian phòng đều lấy hồng sắc làm chủ đạo. Trước mặt là một tấm bình phong hồng sắc, mơ hồ từ phía sau bình phong truyền đến hương thơm nhàn nhạt tràn ngập toàn bộ gian phòng...Lâm Dịch phát hiện ra mấy thứ đồ dùng trong phòng đều được làm từ gỗ thượng hạng, hương thơm này đều là từ đồ dùng trong phòng phát ra.
Lâm Dịch và Lâm Phỉ hơi di chuyển một chút, chậm rãi bay qua tấm bình phong...nhất thời toàn bộ căn phòng đều rơi vào trong tầm mắt.
Toàn bộ gian phòng đều mang màu hồng sắc thể hiện sự vui mừng. Giường lớn hồng sắc, chăn đệm hồng sắc...Điều này làm cho Lâm Dịch nhớ tới tràng cảnh năm xưa, lúc mình thành thân cũng với Mộng nhi và Linh Lung, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Đương nhiên, việc này cũng không phải là lý do chủ yếu...Chủ yếu chính là hiện nay bên cạnh bàn, một người nữ tử mang theo vẻ mặt thất thần đang ngồi đó, chính là Lang Sa.
Mấy trăm năm không gặp nàng, Lang Sa vẫn không thay đổi chút nào.
Vẫn mặc một bộ trang phục bạch sắc như xưa, giống như một đóa thanh liên, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại kèm theo sự cao ngạo.
Lâm Dịch nhìn Lang Sa một chút, vẫn là dung nhan hoàn mỹ, tinh xảo như năm xưa, lộ ra một tia thanh lãnh, cao ngạo...Điều này làm cho Lâm Dịch không khỏi lại nhớ tới năm xưa lúc lần đầu tiên nhìn thấy nàng...Lướt sát bên người nàng, ngoài sự thanh lãnh, cao ngạo, còn truyền đến một mùi thơm như thấm vào ruột gan mình.
Chỉ có điều lúc này, đôi mày liễu của Lang Sa đang nhíu chặt lại, trước mi mắt khéo léo hình thành nên một chữ "Xuyên" (川). Ánh mắt không có tiêu cự của nàng đang nhìn về phía trước, tựa hồ như đang đau khổ suy nghĩ một nan đề nào đó mà chưa giải được.
Lâm Dịch tất nhiên là biết đối phương đang khổ não vì vấn đề gì, hắn không kìm được nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài...Nếu như không phải hắn trở lại Đông Nam Thiên tương đối đúng lúc, sợ rằng Lang Sa thực sự cũng không có biện pháp nào có thể chạy trốn một kiếp này.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Dịch đột nhiên lộ ra một tia tiếu ý. Hắn quay sang nhìn Lâm Phỉ rồi nháy mắt ra hiệu với nàng. Lâm Phỉ hơi run run lên một chút, rồi lập tức cũng che miệng khẽ cười. Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Phỉ híp lại thành hình nguyệt nha, thân thể nhẹ nhàng rút lui ra phía sau tấm bình phong. Nàng hiểu ý Lâm Dịch nháy mắt là đang không muốn mình ở trong này. Lúc này Lâm Dịch cũng cười híp mắt lại, gật gật đầu.
Lâm Dịch mang theo dáng vẻ tươi cười, thân thể cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài bình phong.
- Lang Sa.
Một thanh âm đột ngột vang lên trong phòng, đôi mắt Lang Sa vốn không có tiêu cự nhìn về phía trước, lập tức trở nên sáng ngời, thân thể nàng mạnh mẽ run lên, đứng bật dậy từ trên ghế.
- Lâm Dịch?
Đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng lớn, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn khắp xung quanh gian phòng...Vắng lặng, ảm đạm, nơi đây làm gì có bóng người nào?
Lang Sa đứng ở giữa gian phòng, thân hình nàng khẽ run lên. Một lúc lâu sau, nàng khẽ thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia cô đơn, thì thào tự nói với bản thân mình:
- Tự nhiên lại sản sinh ra ảo giác.
Nàng lại nhẹ nhàng ngồi trở về ghế, nhưng ánh mắt lại không kìm được giương lên, tìm kiếm hình bóng người nào đó trên trần nhà.
- Ba trăm năm trước hắn đã ly khai, thấm thoát đã trôi qua ba trăm năm rồi...
Lang Sa tiếp tục thì thào tự nói với bản thân mình.
Từ khi nàng phá hư tiến nhập Thiên giới đến nay đã hơn nửa năm rồi. Lúc nàng vừa mới phá hư, liền trở thành tứ giai đệ tử của Bách Nguyên Tông. Nàng đã cố gắng tìm kiếm nhưng không tìm được bất kỳ người nào từ đại lục Bạch Đế năm xưa. Sau cùng sau khi hỏi thăm một phen, nàng biết được những người đó đều bị đưa vào trong khu vực khai thác quặng.
Cũng may nàng cũng là tứ giai đệ tử, tuy rằng vừa mới nhập môn những cũng có tư cách đi vào trong khu vực khai thác quặng. Nàng cố gắng tìm kiếm một phen, cuối cùng cũng tìm được gia gia của Lâm Dịch và đám người Lâm Ngạo Thiên.
Nhưng mà khi gặp lại bọn họ, Lang Sa hầu như cho rằng mình đã nhận sai người rồi. Trước mặt nàng là những khuôn mặt khô vàng, trên người chỉ mặc một bộ quần áo lam sắc đã nát vụn, đây lại là những cường giả tối đỉnh phong của đại lục Bạch Đế năm xưa sao?
Hơn sáu mươi năm, thực lực bọn họ hoàn toàn bị phong ấn, không nói không có chút tiến bộ nào, thậm chí còn bị thụt lùi, cả đám người ngay cả thực lực Thiên vị cảnh cũng không đến.
Nhìn thấy Lang Sa, vốn không phải là quen thuộc nhau lắm nhưng cả đám đều hiện ra thần sắc hài lòng. Nhất là Lý Vân Diệc của Cổ thuật, càng liên tục cảm khái...tự nhiên làm cho Lang Sa cũng có chút kích động. Tuy rằng tính tình nàng thanh lãnh nhưng đối mặt với Lý Vân Diệc, trên danh nghĩa đó vẫn là sư tổ của nàng, nàng cũng không dám bất kính.
Mà từ chuyện mọi người kể lại, Lang Sa mới biết được ba trăm năm này đã xảy ra những chuyện gì, cũng hiểu được vì sao bọn họ lại có hiện trạng như ngày hôm nay.
Trong lúc nói chuyện phiếm một hồi lâu, Lang Sa cũng không nhìn thấy Lâm Dịch đâu, nàng không khỏi hiếu kỳ hỏi mọi người.
Sau khi nàng hỏi xong, nguyên bản Lâm Ngạo Thiên đang mang dáng vẻ tươi cười, nhất thời trở nên âm trầm xuống.
Mơ hồ như xuất hiện một một tia tin tức xấu nào đó, nàng cũng lộ ra sự lo lắng thật sâu trong lòng.
Cuối cùng, Bạch Tiếu Thiên hít một hơi thật sâu, rồi nói cho Lang Sa...Từ khi bọn họ phi thăng, có gặp Lâm Dịch một lần. Từ lúc đó cũng không còn gặp lại nhau nữa. Hơn sáu mươi năm trước, từ khi Bách Nguyên Tông an bài người của Thanh Nguyên Kiếm Tông vào khu khai thác quặng này, bọn họ cũng không còn nhìn thấy Lâm Dịch.
- Sợ rằng...dữ nhiều lành ít.
Bạch Tiếu Thiên nhẹ giọng than thở.
Một lời này cũng làm Lang Sa nhất thời ngẩn ngơ.
Mỗi khi Lang Sa tu luyện, không biết tại sao mà trong tâm trí nàng luôn hiện lên một hình bóng...Thời gian từng năm, từng năm cứ trôi qua, thực lực của Lang Sa cũng ngày càng đề thăng. Có thể nói trong vô số năm, nàng là nữ tử có thiên tư đệ nhất trong những người tu luyện Cổ thuật. Đồng môn cùng trang lứa ai ai cũng ưu ái nàng, nhất là Linh Vũ kia...Mặc dù sau trăm năm, Lang Sa thành công tấn cấp Đại tinh vị, thực lực đã vượt qua Linh Vũ nhưng Linh Vũ vẫn như cũ, chưa bao giờ ngừng theo đuổi nàng.
Lang Sa cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì nữa, nàng biết đám người Lâm Dịch đã phi thăng Thiên giới, nhưng tâm trí nàng lại vẫn luôn hiện lên hình bóng Lâm Dịch...Điều này làm cho nàng thực sự không biết phải làm sao. Mãi cho tới lúc tấn cấp Đại vị, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, mình đã yêu cái tên Lâm Dịch đó rồi.
Nàng cự tuyệt tình cảm của Linh Vũ. Hai trăm năm tiếp theo, nàng tiến nhập trạng thái bế quan tu luyện...Mãi cho tới khi phá toái hư không, phi thăng thiên giới.
Nhớ lại lúc ánh mắt Linh Vũ nhìn nàng, tưởng như tan nát cõi lòng, Lang Sa cũng cảm thấy áy náy...Nhưng nàng thực sự chỉ coi đối phương là một người ca ca mà thôi, nàng vẫn chỉ có thể dứt áo ra đi.
Lúc phi thăng, nàng vẫn có một chút thấp thỏm lo âu, không biết khi được gặp Lâm Dịch mình sẽ như thế nào...Với tính cách của mình, nàng căn bản không có kinh nghiệm tiếp xúc với người mình thích, tất nhiên không biết phải đối mặt với Lâm Dịch như thế nào. Lang Sa còn thấp thỏm bất an vì nàng biết Lâm Dịch đã thành thân, đã có hai thê tử. Nàng còn biết Lâm Dịch rất thương yêu thê tử của mình...Nếu như hắn không có tình cảm với mình thì làm sao bây giờ? Nếu như tất cả chỉ là do mình tương tư đơn phương thì phải làm sao?
Nàng vẫn như vậy cho đến tận lúc Bạch Tiếu Thiên nói ra câu nói kia:
- Khả năng là lành ít dữ nhiều rồi...
Lúc này, thần sắc Lang Sa càng trở nên ngẩn ngơ. Thậm chí ngay cả tình cảnh của mình hiện nay tựa hồ so với hắn thì cũng không tính là gì cả.
Lang Sa cứ ngồi như vậy một lúc lâu, sau đó nàng hít sâu một hơi, ánh mắt quay lại vẻ thanh lãnh như lúc ban đầu.
Nàng đã nghĩ đủ mọi tình huống nhưng vẫn không có biện pháp nào khả dĩ có thể thực hiên. Cuối cùng cũng chỉ nói lý do qua loa là mình chưa muốn làm việc chung thân đại sự mà thôi, cố gắng tranh thủ thêm thời gian hai tháng nữa...Trong thời gian một tháng này, nàng đã dùng đủ mọi biện pháp. Có một lần thậm chí nàng đã trốn chạy ra ngoài Dưỡng Tâm Các...Nhưng cường giả Hư Thần Cảnh đúng là cường giả Hư Thần Cảnh, nàng căn bản không thể trốn thoát được. Mặc dù đã chạy ra ngoài nhưng nàng vẫn bị bắt trở về. Hiện giờ thì có thêm hai tên ngũ giai đệ tử canh gác ở cửa để đề phòng nàng tiếp tục chạy trốn.
Lang Sa biết Chu Trí Lâm đã nảy sinh cảnh giác với mình, muốn đào tẩu một lần nữa chắc chắn là không có cơ hội.
Nghĩ đến đây, đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia thê mỹ, nhưng lại có thêm ánh sáng quyết tâm lóe lên...Thực lực của nàng kém tên Chu Trí Lâm kia rất nhiều, nhưng tính tình của nàng trinh liệt, ngoài lạnh trong nóng, nếu như nàng không cam tâm tình nguyện...Cho dù là cường giả Thần cấp cũng đừng mơ tưởng động được vào người nàng...Trừ phi nàng chết!
Lâm Dịch đang tránh né phía sau tấm bình phong thì hắn cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp. Ngay sau đó hắn phát hiện ra trên người Lang Sa đột nhiên phát ra quang mang kịch liệt. Kiều nhan của nàng ngay lập tức trở nên trắng bệch.
- Phốc xuy" phun ra một ngụm tiên huyết. Toàn thân nàng trở nên vô lực ngã xuống mặt đất. Toàn bộ quá trình diễn biến quá nhanh làm cho Lâm Dịch cũng không có một chút phản ứng nào.
Sau khi dại ra vài giây thời gian, sắc mặt Lâm Dịch đại biến, vội vàng kinh hô:
- Lang Sa.
m thanh còn chưa dứt, thân hình Lâm Dịch đã lóe lên biến mất sau tấm bình phong, xuất hiện bên người nàng.
Một tay Lâm Dịch ôm chặt lấy Lang Sa vào trong lòng...Khuôn mặt thanh lãnh của nàng giờ đây giống như một đóa thanh liên điêu linh, hấp hối, thê mỹ đến cực điểm...
Lâm Dịch vội vã truyền năng lượng của hắn vào bên trong cơ thể nàng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn...Tâm mạch của nàng hiện nay đã hoàn toàn bị chấn nát.
- Vì sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy, sao lại ngốc như vậy?
Lâm Dịch buồn bực quát mắng Lang Sa. Năng lượng Ngưng Thần kỳ của hắn tạm thời miễn cưỡng có thể giữ vững được tâm mạch của nàng, bảo lưu lại một tia sinh cơ.
Đôi mắt Lang Sa nguyên bản đang nhắm chặt, đột nhiên hơi hé ra. Khi thấy thần sắc hoảng loạn của Lâm Dịch, đôi mắt xinh đẹp của nàng đột nhiên sáng ngời, lúc này nàng lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Không nghĩ rằng trước khi ta chết lại có thể thấy được ngươi...Lão Thiên đối xử với ta không tệ chút nào...
Lang Sa mở miệng nói.
Lâm Dịch nghe được lời nàng nói, nhìn dáng vẻ thê mỹ của nàng làm cho người ta phải yêu thương, trong lòng hắn càng trở nên tức giận vì nàng lại không quý trọng tính mệnh của bản thân mình. Hắn vô cùng tức giân, lập tức buồn bực nói:
- Ngươi là một nha đầu ngu ngốc, không được nói thêm câu nào nữa...
Nói xong, hắn lại nỗ lực ngưng tụ năng lượng bảo hộ tâm mạch cho nàng, giành lại sinh cơ...Cũng may bản thân hắn tu luyện Hổ thần bí quyết, có năng lực chữa thương vô cùng công hiệu, tâm mạch bị nghiền nát của nàng cư nhiên thực sự bắt đầu được nối liền lại.
Nhưng mà biểu tình của Lang Sa vẫn như cũ, có chút mông lung, có chút si mê. Đôi mày liễu của nàng run lên nhè nhẹ, khuôn mặt luôn mang vẻ thanh lãnh của nàng lúc này lại hiện lên dáng vẻ tươi cười xán lạn:
- Ngươi ở thế giới bên kia đang rất cô đơn sao? Ngươi đang tới đón ta đi sao?...Thật tốt quá...
Lâm Dịch đang chữa thương cho nàng, nhưng khi hắn nghe thấy lời này của nàng, thân thể không khỏi run lên nhè nhẹ, ánh mắt hắn lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng...Hiển nhiên là sau khi trọng thương, dường như thần trí của Lang Sa không được tỉnh táo lắm.
Tuy rằng thần trí của nàng không tỉnh táo, nhưng khi nàng nói ra những lời này, thần tình của Lâm Dịch cũng hơi dại ra...Lâm Dịch cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tự nhiên hắn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Lang Sa.
Nàng thích mình?...Lâm Dịch có chút không hiểu, nghiêm mặt nhìn đối phương. Mình và nàng cũng chỉ gặp mặt nhau có vài lần mà thôi. Tuy rằng quan hệ của hai người không tồi nhưng nếu muốn nói là đã "Yêu" thì...Chả lẽ đã tới mức đó? Mà Lang Sa trong sự cảm nhận của Lâm Dịch thì nàng là người vô cùng thanh lãnh, giống như một đóa thanh liên đã tồn tại ngàn vạn năm như vậy, căn bản không có cách gì liên tưởng được...
Chỉ có điều bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ lung tung, năng lượng trong tay hắn tiếp tục gia tăng truyền vào trong cơ thể nàng. Lâm Dịch cố gắng tạm thời bài trừ tạp niệm...Hiển nhiên Lang Sa đã quyết tâm phải chết, ý chí cực kỳ kiên cường. Tâm mạch của nàng lần này đã bị chấn nát hoàn toàn...Nếu không phải có Lâm Dịch ở ngay bên cạnh, lại sử dụng hổ thần bí quyết ổn định lại thương thế của nàng, sợ rằng hiện giờ nàng đã hương tiêu ngọc liễu rồi.
Tuy vậy nhưng tình huống lúc này vẫn vô cùng nguy hiểm. Lâm Dịch nhịn không được thấp giọng nói:
- Nha đầu ngốc này, sao không nghĩ đến biện pháp khác để giải quyết chuyện này? Sao lại có ý nghĩ tự sát như vậy?
Thần trí Lang Sa tuy rằng đang trở nên mơ hồ, nhưng đôi mày liễu của nàng lúc này lại run lên nhè nhẹ, vẻ mặt tươi cười xán lạn nhìn Lâm Dịch, tựa hồ như sắp được làm điều mình muốn. Nàng yếu ớt lẩm bẩm nói:
- Lâm Dịch, ta chưa để hắn chạm vào thân thể của ta...
Thân thể Lâm Dịch mạnh mẽ run rẩy lên, hai tròng mắt lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, mí mắt hắn dường như sắp rớt xuống phía dưới nhưng lại vẫn kiên trì phải trừng to lên, hắn mông lung nhìn Lang Sa...Hình thượng Lang Sa trong dĩ vãng luôn cao ngạo, giờ khắc này trở thành người con gái lại làm cho người ta phải thương tiếc, thê mỹ đến cực điểm.
Nàng...nàng lại bởi vì mình nên mới lựa chọn cái chết?
Lâm Dịch ngơ ngác nhìn nàng, khóe miệng hơi động:
- Nha đầu ngốc...Làm như vậy đáng giá sao?
Lang Sa lúc này đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, trong miệng liên tục lẩm bẩm:
- Lâm Dịch...Lâm Dịch...
Lâm Phỉ một mực đứng ở bên ngoài, nàng vừa theo dõi vừa che miệng cười trộm...Tuy rằng đối diện một màn như vậy nhưng nàng không hề lo lắng một chút nào, có cường giả Thần cấp như nàng ở chỗ này, muốn tìm chết thực sự còn có chút khó khăn.
Đột nhiên nghe được thanh âm Lâm Phỉ che miệng cười trộm, lúc này Lâm Dịch mới phục hồi lại tinh thần...Vừa nãy quá mức khẩn trương lo lắng, hắn đã quên mất bên người còn có một cường giả Thần cấp. Nếu không phải Lâm Phỉ cười trộm thì chỉ sợ hắn đã quên mất nàng rồi.
- Nha đầu xấu xa kia, còn cười được nữa à, mau tới đây trợ giúp cho ta.
Lâm Dịch nhất thời tức giận, vội vàng nói.
Lâm Phỉ chớp chớp đôi mắt, lập tức che miệng cười khẽ nói:
- Dịch ca, mị lực của huynh ghê gớm thật đấy...
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Dịch không khỏi trở nên đỏ hồng, lập tức nhìn vào Lang Sa trong lòng mình. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói với Lâm Phỉ:
- Được rồi, được rồi, hiện giờ cứu người là quan trọng...
- Vâng.
Lâm Phỉ lên tiếp, đi đến bên cạnh hai người.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vươn tay, nhất thời một trện quang mang tinh lam sắc lóe lên, bao phủ hoàn toàn thân thể Lang Sa vào bên trong. Lâm Dịch cảm thấy thân thể Lang Sa trong tay mình trở nên nhẹ nhàng, rồi thấy thân thể Lang Sa đột nhiên chậm rãi bay lên không trung, cứ như vậy huyền phù trôi nổi bên trong quang mang tinh lam sắc.
Lâm Dịch khẩn trương nhìn Lang Sa, không khí trong phòng trở nên an tĩnh xuống.
Ước chừng thời gian vài chung trà, Lâm Phỉ chậm rãi vung tay lên, quang mang dần dần biến mất. Lâm Dịch thấy thân thể Lang Sa đang bắt đầu rơi xuống, vội vàng đón lấy nàng...ôm lấy thân thể hương nhuyễn vào trong lòng.
- Được rồi, nàng rất nhanh có thể tỉnh lại.
Lâm Phỉ thu lại cánh tay nhỏ nhắn của mình, vừa cười vừa nói.
Lâm Dịch không trả lời nàng, vội vã lay lay thân thể Lang Sa, nhẹ nhàng gọi:
- Lang Sa...Lang Sa...
Một lát sau, Lang Sa chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt nàng vẫn còn mang theo một tia mê man.
Khi thấy gương mặt Lâm Dịch xuất hiện trước mặt, Lang Sa nhất thời lặng đi, lập tức không dám tin tưởng nói:
- Lâm Dịch?
Lâm Dịch nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...
Nói xong lời đó, Lâm Dịch lại nhớ cách làm không biết quý trọng sinh mệnh chính mình của Lang Sa vừa rồi. Hắn vừa yêu thương, vừa bất mãn, nhíu mày nói:
- Ngươi cũng thật là...sao không nghĩ biện pháp giải quyết cho tốt chuyện này, lại đi nghĩ đến tuyệt lộ? Nếu như ta xuất hiện chậm một chút thì...Ngươi bây giờ sẽ như thế nào?
Vị trí thứ ba có cự ly xa nhất, ở đó có một người đệ tử tứ giai và hai người đệ tử ngũ giai.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, sau đó hầu như có thể xác đinh Lang Sa đang ở vị trí thứ ba. Hai người đệ tử ngũ giai kia có thể là đang phòng ngừa Lang Sa chạy trốn.
- Tìm được rồi, chắc hẳn là ở chỗ đó.
Lâm Dịch thu hồi thần thức, mở miệng nói với Lâm Phỉ.
- Vâng, hai gã đệ tử ngũ giai chắc hẳn là đang canh chừng Lang Sa.
Lâm Phỉ cư nhiên cũng mở miệng nói đúng suy nghĩ của Lâm Dịch, làm hắn hơi ngẩn ra một chút. Lâm Dịch lập tức cười cười gật đầu, thần thức của cường giả Thần cấp, chắc chắn là cường hãn hơn hắn nhiều lắm. Hơn nữa, Lâm Phỉ cũng không phải là người ngu dốt.
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, hai người liền hướng thẳng về vị trí thứ ba đi tới.
Dọc đường đi đều chăng đèn, kết hoa, lộ ra không khí vui mừng, náo nhiệt. Hai người cũng gặp qua không ít tứ giai đệ tử, ngũ giai đệ tử, thậm chí còn có cả lục giai đệ tử. Khác với các đệ tử tứ giai, ngũ giai, lúc lục giai đệ tử gặp Lâm Dịch, tuy rằng cũng có chào hỏi, nhưng khi Lâm Dịch quan sát thì phát hiện ra trong mắt bọn họ lóe lên vẻ khinh thường, đùa cợt.
Lâm Dịch cũng chỉ có thể dở khóc dở cười, cũng không có cách nào để mà giải thích. Thái độ làm người của Dương Đích thực sự không thể chấp nhận được.
Càng thâm nhập sâu vào bên trong Dưỡng Tâm Các, người đi lại càng ít dần. Cuối cùng hai người Lâm Dịch cũng đi đến được vị trí thứ ba, dọc đường đi cũng không gặp phải bất cứ sự tình gì.
Chỉ liếc mắt nhìn, hai người Lâm Dịch hầu như có thể chắc chắn xác định đây là địa phương Lang Sa cư ngụ. Toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào nơi đây đều dán đầy chữ "Hỉ.
Hồng sắc bảo thạch xâu chuỗi thành rèm cửa buông xuống hai bên. Hai gã ngũ giai đệ tử đang đứng thủ hộ phía bên ngoài cửa.
- Xem ra chính là nơi này.
Lâm Dịch nhỏ giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Lâm Phỉ cũng chỉ gật đầu, không nói năng thêm câu gì.
Khóe miệng Lâm Dịch vẫn mang theo nụ cười, đột nhiên xuất hiện thêm vẻ mong đợi, không biết khi Lang Sa gặp lại mình, nàng sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
Suy nghĩ một chút, năm xưa nàng cũng là người bị nhốt. Đến cuối cùng chính mình đã gặp được nàng. Mấy trăm năm đã không gặp mặt, không biết nàng còn nhớ thanh âm cũng mình nữa không?
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch hắc hắc cười, con mắt hắn đột nhiên biến thành màu tinh lam sắc. Lâm Dịch chỉ hơi trừng mắt một chút, hai gã ngũ giai đệ tử trông coi cửa căn bản không kịp có một chút phản ứng nào, cứ như vậy ngã xuống mặt đất. Lâm Dịch cười hắc hắc nói:
- Phỉ nhi, đi thôi.
Thân ảnh hai người chợt lóe, nhẹ nhàng đi qua cửa vào trong phòng.
Động tác hai người vô cùng nhẹ nhàng, không phát ra một chút thanh âm nào. Vừa vào cửa, con mắt Lâm Dịch lần thứ hai lại biến thành màu tinh lam sắc. Một lát sau, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của hai tên ngũ giai đệ tử.
Quan sát thấy bọn chúng đột nhiên ngã xuống mặt đất mà không hề cảm thấy kỳ quái chút nào, điều này làm cho khóe miệng Lâm Dịch khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm.
Đây là một loại thủ đoạn tinh thần công kích, chỉ có thể có tác dụng với những người có tinh thần lực yếu hơn mình rất nhiều, lại là lúc không hề có sự phòng bị. Thủ thuật này có thể phong tỏa linh hồn đối phương trong nháy mắt, làm cho đối phương mất đi ý thức...Chờ cho đến khi gỡ bỏ phong tỏa linh hồn, ý thức cũng lập tức được khôi phục, nhưng chuyện lúc trước sẽ hoàn toàn không có ấn tượng gì. Hơn nữa thủ thuật này có thể lưu lại vào trong linh hồn đối phương một tia ám chỉ...Loại ám chỉ mà Lâm Dịch thực hiện chính là ám chỉ cho bọn họ không hề nghi ngờ đến trạng thái của bản thân mình chút nào.
Nhẹ nhàng cười một lúc, sau đó Lâm Dịch mới nhìn sang Lâm Phỉ, nháy mắt ra hiệu cho nàng. Lâm Phỉ hiểu ý, thản nhiên cười, búng ngón tay nhỏ nhắn một cái, nhất thời một đạo quang mang vô hình xuất hiện bao phủ toàn bộ gian phòng vào bên trong...Tuy rằng Lâm Dịch cũng có thể tạo ra kết giới, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là cường giả Hư Thần Cảnh, hắn sử dụng thần thức thôi thì không có vấn đề gì, nếu như ở chỗ này vận dụng năng lượng khổng lồ, ví dụ như thành lập kết giới, sợ rằng khó có thể giấu diếm được tên cường giả Ngưng Thần kỳ trưởng lão kia...Bây giờ còn chưa phải là lúc đụng độ với bọn họ.
Làm xong tất cả, lúc này Lâm Dịch mới nhìn quét tất cả phạm vi xung quanh.
Toàn bộ gian phòng đều lấy hồng sắc làm chủ đạo. Trước mặt là một tấm bình phong hồng sắc, mơ hồ từ phía sau bình phong truyền đến hương thơm nhàn nhạt tràn ngập toàn bộ gian phòng...Lâm Dịch phát hiện ra mấy thứ đồ dùng trong phòng đều được làm từ gỗ thượng hạng, hương thơm này đều là từ đồ dùng trong phòng phát ra.
Lâm Dịch và Lâm Phỉ hơi di chuyển một chút, chậm rãi bay qua tấm bình phong...nhất thời toàn bộ căn phòng đều rơi vào trong tầm mắt.
Toàn bộ gian phòng đều mang màu hồng sắc thể hiện sự vui mừng. Giường lớn hồng sắc, chăn đệm hồng sắc...Điều này làm cho Lâm Dịch nhớ tới tràng cảnh năm xưa, lúc mình thành thân cũng với Mộng nhi và Linh Lung, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Đương nhiên, việc này cũng không phải là lý do chủ yếu...Chủ yếu chính là hiện nay bên cạnh bàn, một người nữ tử mang theo vẻ mặt thất thần đang ngồi đó, chính là Lang Sa.
Mấy trăm năm không gặp nàng, Lang Sa vẫn không thay đổi chút nào.
Vẫn mặc một bộ trang phục bạch sắc như xưa, giống như một đóa thanh liên, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại kèm theo sự cao ngạo.
Lâm Dịch nhìn Lang Sa một chút, vẫn là dung nhan hoàn mỹ, tinh xảo như năm xưa, lộ ra một tia thanh lãnh, cao ngạo...Điều này làm cho Lâm Dịch không khỏi lại nhớ tới năm xưa lúc lần đầu tiên nhìn thấy nàng...Lướt sát bên người nàng, ngoài sự thanh lãnh, cao ngạo, còn truyền đến một mùi thơm như thấm vào ruột gan mình.
Chỉ có điều lúc này, đôi mày liễu của Lang Sa đang nhíu chặt lại, trước mi mắt khéo léo hình thành nên một chữ "Xuyên" (川). Ánh mắt không có tiêu cự của nàng đang nhìn về phía trước, tựa hồ như đang đau khổ suy nghĩ một nan đề nào đó mà chưa giải được.
Lâm Dịch tất nhiên là biết đối phương đang khổ não vì vấn đề gì, hắn không kìm được nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài...Nếu như không phải hắn trở lại Đông Nam Thiên tương đối đúng lúc, sợ rằng Lang Sa thực sự cũng không có biện pháp nào có thể chạy trốn một kiếp này.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Dịch đột nhiên lộ ra một tia tiếu ý. Hắn quay sang nhìn Lâm Phỉ rồi nháy mắt ra hiệu với nàng. Lâm Phỉ hơi run run lên một chút, rồi lập tức cũng che miệng khẽ cười. Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Phỉ híp lại thành hình nguyệt nha, thân thể nhẹ nhàng rút lui ra phía sau tấm bình phong. Nàng hiểu ý Lâm Dịch nháy mắt là đang không muốn mình ở trong này. Lúc này Lâm Dịch cũng cười híp mắt lại, gật gật đầu.
Lâm Dịch mang theo dáng vẻ tươi cười, thân thể cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài bình phong.
- Lang Sa.
Một thanh âm đột ngột vang lên trong phòng, đôi mắt Lang Sa vốn không có tiêu cự nhìn về phía trước, lập tức trở nên sáng ngời, thân thể nàng mạnh mẽ run lên, đứng bật dậy từ trên ghế.
- Lâm Dịch?
Đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng lớn, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn khắp xung quanh gian phòng...Vắng lặng, ảm đạm, nơi đây làm gì có bóng người nào?
Lang Sa đứng ở giữa gian phòng, thân hình nàng khẽ run lên. Một lúc lâu sau, nàng khẽ thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia cô đơn, thì thào tự nói với bản thân mình:
- Tự nhiên lại sản sinh ra ảo giác.
Nàng lại nhẹ nhàng ngồi trở về ghế, nhưng ánh mắt lại không kìm được giương lên, tìm kiếm hình bóng người nào đó trên trần nhà.
- Ba trăm năm trước hắn đã ly khai, thấm thoát đã trôi qua ba trăm năm rồi...
Lang Sa tiếp tục thì thào tự nói với bản thân mình.
Từ khi nàng phá hư tiến nhập Thiên giới đến nay đã hơn nửa năm rồi. Lúc nàng vừa mới phá hư, liền trở thành tứ giai đệ tử của Bách Nguyên Tông. Nàng đã cố gắng tìm kiếm nhưng không tìm được bất kỳ người nào từ đại lục Bạch Đế năm xưa. Sau cùng sau khi hỏi thăm một phen, nàng biết được những người đó đều bị đưa vào trong khu vực khai thác quặng.
Cũng may nàng cũng là tứ giai đệ tử, tuy rằng vừa mới nhập môn những cũng có tư cách đi vào trong khu vực khai thác quặng. Nàng cố gắng tìm kiếm một phen, cuối cùng cũng tìm được gia gia của Lâm Dịch và đám người Lâm Ngạo Thiên.
Nhưng mà khi gặp lại bọn họ, Lang Sa hầu như cho rằng mình đã nhận sai người rồi. Trước mặt nàng là những khuôn mặt khô vàng, trên người chỉ mặc một bộ quần áo lam sắc đã nát vụn, đây lại là những cường giả tối đỉnh phong của đại lục Bạch Đế năm xưa sao?
Hơn sáu mươi năm, thực lực bọn họ hoàn toàn bị phong ấn, không nói không có chút tiến bộ nào, thậm chí còn bị thụt lùi, cả đám người ngay cả thực lực Thiên vị cảnh cũng không đến.
Nhìn thấy Lang Sa, vốn không phải là quen thuộc nhau lắm nhưng cả đám đều hiện ra thần sắc hài lòng. Nhất là Lý Vân Diệc của Cổ thuật, càng liên tục cảm khái...tự nhiên làm cho Lang Sa cũng có chút kích động. Tuy rằng tính tình nàng thanh lãnh nhưng đối mặt với Lý Vân Diệc, trên danh nghĩa đó vẫn là sư tổ của nàng, nàng cũng không dám bất kính.
Mà từ chuyện mọi người kể lại, Lang Sa mới biết được ba trăm năm này đã xảy ra những chuyện gì, cũng hiểu được vì sao bọn họ lại có hiện trạng như ngày hôm nay.
Trong lúc nói chuyện phiếm một hồi lâu, Lang Sa cũng không nhìn thấy Lâm Dịch đâu, nàng không khỏi hiếu kỳ hỏi mọi người.
Sau khi nàng hỏi xong, nguyên bản Lâm Ngạo Thiên đang mang dáng vẻ tươi cười, nhất thời trở nên âm trầm xuống.
Mơ hồ như xuất hiện một một tia tin tức xấu nào đó, nàng cũng lộ ra sự lo lắng thật sâu trong lòng.
Cuối cùng, Bạch Tiếu Thiên hít một hơi thật sâu, rồi nói cho Lang Sa...Từ khi bọn họ phi thăng, có gặp Lâm Dịch một lần. Từ lúc đó cũng không còn gặp lại nhau nữa. Hơn sáu mươi năm trước, từ khi Bách Nguyên Tông an bài người của Thanh Nguyên Kiếm Tông vào khu khai thác quặng này, bọn họ cũng không còn nhìn thấy Lâm Dịch.
- Sợ rằng...dữ nhiều lành ít.
Bạch Tiếu Thiên nhẹ giọng than thở.
Một lời này cũng làm Lang Sa nhất thời ngẩn ngơ.
Mỗi khi Lang Sa tu luyện, không biết tại sao mà trong tâm trí nàng luôn hiện lên một hình bóng...Thời gian từng năm, từng năm cứ trôi qua, thực lực của Lang Sa cũng ngày càng đề thăng. Có thể nói trong vô số năm, nàng là nữ tử có thiên tư đệ nhất trong những người tu luyện Cổ thuật. Đồng môn cùng trang lứa ai ai cũng ưu ái nàng, nhất là Linh Vũ kia...Mặc dù sau trăm năm, Lang Sa thành công tấn cấp Đại tinh vị, thực lực đã vượt qua Linh Vũ nhưng Linh Vũ vẫn như cũ, chưa bao giờ ngừng theo đuổi nàng.
Lang Sa cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì nữa, nàng biết đám người Lâm Dịch đã phi thăng Thiên giới, nhưng tâm trí nàng lại vẫn luôn hiện lên hình bóng Lâm Dịch...Điều này làm cho nàng thực sự không biết phải làm sao. Mãi cho tới lúc tấn cấp Đại vị, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, mình đã yêu cái tên Lâm Dịch đó rồi.
Nàng cự tuyệt tình cảm của Linh Vũ. Hai trăm năm tiếp theo, nàng tiến nhập trạng thái bế quan tu luyện...Mãi cho tới khi phá toái hư không, phi thăng thiên giới.
Nhớ lại lúc ánh mắt Linh Vũ nhìn nàng, tưởng như tan nát cõi lòng, Lang Sa cũng cảm thấy áy náy...Nhưng nàng thực sự chỉ coi đối phương là một người ca ca mà thôi, nàng vẫn chỉ có thể dứt áo ra đi.
Lúc phi thăng, nàng vẫn có một chút thấp thỏm lo âu, không biết khi được gặp Lâm Dịch mình sẽ như thế nào...Với tính cách của mình, nàng căn bản không có kinh nghiệm tiếp xúc với người mình thích, tất nhiên không biết phải đối mặt với Lâm Dịch như thế nào. Lang Sa còn thấp thỏm bất an vì nàng biết Lâm Dịch đã thành thân, đã có hai thê tử. Nàng còn biết Lâm Dịch rất thương yêu thê tử của mình...Nếu như hắn không có tình cảm với mình thì làm sao bây giờ? Nếu như tất cả chỉ là do mình tương tư đơn phương thì phải làm sao?
Nàng vẫn như vậy cho đến tận lúc Bạch Tiếu Thiên nói ra câu nói kia:
- Khả năng là lành ít dữ nhiều rồi...
Lúc này, thần sắc Lang Sa càng trở nên ngẩn ngơ. Thậm chí ngay cả tình cảnh của mình hiện nay tựa hồ so với hắn thì cũng không tính là gì cả.
Lang Sa cứ ngồi như vậy một lúc lâu, sau đó nàng hít sâu một hơi, ánh mắt quay lại vẻ thanh lãnh như lúc ban đầu.
Nàng đã nghĩ đủ mọi tình huống nhưng vẫn không có biện pháp nào khả dĩ có thể thực hiên. Cuối cùng cũng chỉ nói lý do qua loa là mình chưa muốn làm việc chung thân đại sự mà thôi, cố gắng tranh thủ thêm thời gian hai tháng nữa...Trong thời gian một tháng này, nàng đã dùng đủ mọi biện pháp. Có một lần thậm chí nàng đã trốn chạy ra ngoài Dưỡng Tâm Các...Nhưng cường giả Hư Thần Cảnh đúng là cường giả Hư Thần Cảnh, nàng căn bản không thể trốn thoát được. Mặc dù đã chạy ra ngoài nhưng nàng vẫn bị bắt trở về. Hiện giờ thì có thêm hai tên ngũ giai đệ tử canh gác ở cửa để đề phòng nàng tiếp tục chạy trốn.
Lang Sa biết Chu Trí Lâm đã nảy sinh cảnh giác với mình, muốn đào tẩu một lần nữa chắc chắn là không có cơ hội.
Nghĩ đến đây, đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia thê mỹ, nhưng lại có thêm ánh sáng quyết tâm lóe lên...Thực lực của nàng kém tên Chu Trí Lâm kia rất nhiều, nhưng tính tình của nàng trinh liệt, ngoài lạnh trong nóng, nếu như nàng không cam tâm tình nguyện...Cho dù là cường giả Thần cấp cũng đừng mơ tưởng động được vào người nàng...Trừ phi nàng chết!
Lâm Dịch đang tránh né phía sau tấm bình phong thì hắn cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp. Ngay sau đó hắn phát hiện ra trên người Lang Sa đột nhiên phát ra quang mang kịch liệt. Kiều nhan của nàng ngay lập tức trở nên trắng bệch.
- Phốc xuy" phun ra một ngụm tiên huyết. Toàn thân nàng trở nên vô lực ngã xuống mặt đất. Toàn bộ quá trình diễn biến quá nhanh làm cho Lâm Dịch cũng không có một chút phản ứng nào.
Sau khi dại ra vài giây thời gian, sắc mặt Lâm Dịch đại biến, vội vàng kinh hô:
- Lang Sa.
m thanh còn chưa dứt, thân hình Lâm Dịch đã lóe lên biến mất sau tấm bình phong, xuất hiện bên người nàng.
Một tay Lâm Dịch ôm chặt lấy Lang Sa vào trong lòng...Khuôn mặt thanh lãnh của nàng giờ đây giống như một đóa thanh liên điêu linh, hấp hối, thê mỹ đến cực điểm...
Lâm Dịch vội vã truyền năng lượng của hắn vào bên trong cơ thể nàng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn...Tâm mạch của nàng hiện nay đã hoàn toàn bị chấn nát.
- Vì sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy, sao lại ngốc như vậy?
Lâm Dịch buồn bực quát mắng Lang Sa. Năng lượng Ngưng Thần kỳ của hắn tạm thời miễn cưỡng có thể giữ vững được tâm mạch của nàng, bảo lưu lại một tia sinh cơ.
Đôi mắt Lang Sa nguyên bản đang nhắm chặt, đột nhiên hơi hé ra. Khi thấy thần sắc hoảng loạn của Lâm Dịch, đôi mắt xinh đẹp của nàng đột nhiên sáng ngời, lúc này nàng lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Không nghĩ rằng trước khi ta chết lại có thể thấy được ngươi...Lão Thiên đối xử với ta không tệ chút nào...
Lang Sa mở miệng nói.
Lâm Dịch nghe được lời nàng nói, nhìn dáng vẻ thê mỹ của nàng làm cho người ta phải yêu thương, trong lòng hắn càng trở nên tức giận vì nàng lại không quý trọng tính mệnh của bản thân mình. Hắn vô cùng tức giân, lập tức buồn bực nói:
- Ngươi là một nha đầu ngu ngốc, không được nói thêm câu nào nữa...
Nói xong, hắn lại nỗ lực ngưng tụ năng lượng bảo hộ tâm mạch cho nàng, giành lại sinh cơ...Cũng may bản thân hắn tu luyện Hổ thần bí quyết, có năng lực chữa thương vô cùng công hiệu, tâm mạch bị nghiền nát của nàng cư nhiên thực sự bắt đầu được nối liền lại.
Nhưng mà biểu tình của Lang Sa vẫn như cũ, có chút mông lung, có chút si mê. Đôi mày liễu của nàng run lên nhè nhẹ, khuôn mặt luôn mang vẻ thanh lãnh của nàng lúc này lại hiện lên dáng vẻ tươi cười xán lạn:
- Ngươi ở thế giới bên kia đang rất cô đơn sao? Ngươi đang tới đón ta đi sao?...Thật tốt quá...
Lâm Dịch đang chữa thương cho nàng, nhưng khi hắn nghe thấy lời này của nàng, thân thể không khỏi run lên nhè nhẹ, ánh mắt hắn lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng...Hiển nhiên là sau khi trọng thương, dường như thần trí của Lang Sa không được tỉnh táo lắm.
Tuy rằng thần trí của nàng không tỉnh táo, nhưng khi nàng nói ra những lời này, thần tình của Lâm Dịch cũng hơi dại ra...Lâm Dịch cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tự nhiên hắn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Lang Sa.
Nàng thích mình?...Lâm Dịch có chút không hiểu, nghiêm mặt nhìn đối phương. Mình và nàng cũng chỉ gặp mặt nhau có vài lần mà thôi. Tuy rằng quan hệ của hai người không tồi nhưng nếu muốn nói là đã "Yêu" thì...Chả lẽ đã tới mức đó? Mà Lang Sa trong sự cảm nhận của Lâm Dịch thì nàng là người vô cùng thanh lãnh, giống như một đóa thanh liên đã tồn tại ngàn vạn năm như vậy, căn bản không có cách gì liên tưởng được...
Chỉ có điều bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ lung tung, năng lượng trong tay hắn tiếp tục gia tăng truyền vào trong cơ thể nàng. Lâm Dịch cố gắng tạm thời bài trừ tạp niệm...Hiển nhiên Lang Sa đã quyết tâm phải chết, ý chí cực kỳ kiên cường. Tâm mạch của nàng lần này đã bị chấn nát hoàn toàn...Nếu không phải có Lâm Dịch ở ngay bên cạnh, lại sử dụng hổ thần bí quyết ổn định lại thương thế của nàng, sợ rằng hiện giờ nàng đã hương tiêu ngọc liễu rồi.
Tuy vậy nhưng tình huống lúc này vẫn vô cùng nguy hiểm. Lâm Dịch nhịn không được thấp giọng nói:
- Nha đầu ngốc này, sao không nghĩ đến biện pháp khác để giải quyết chuyện này? Sao lại có ý nghĩ tự sát như vậy?
Thần trí Lang Sa tuy rằng đang trở nên mơ hồ, nhưng đôi mày liễu của nàng lúc này lại run lên nhè nhẹ, vẻ mặt tươi cười xán lạn nhìn Lâm Dịch, tựa hồ như sắp được làm điều mình muốn. Nàng yếu ớt lẩm bẩm nói:
- Lâm Dịch, ta chưa để hắn chạm vào thân thể của ta...
Thân thể Lâm Dịch mạnh mẽ run rẩy lên, hai tròng mắt lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, mí mắt hắn dường như sắp rớt xuống phía dưới nhưng lại vẫn kiên trì phải trừng to lên, hắn mông lung nhìn Lang Sa...Hình thượng Lang Sa trong dĩ vãng luôn cao ngạo, giờ khắc này trở thành người con gái lại làm cho người ta phải thương tiếc, thê mỹ đến cực điểm.
Nàng...nàng lại bởi vì mình nên mới lựa chọn cái chết?
Lâm Dịch ngơ ngác nhìn nàng, khóe miệng hơi động:
- Nha đầu ngốc...Làm như vậy đáng giá sao?
Lang Sa lúc này đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, trong miệng liên tục lẩm bẩm:
- Lâm Dịch...Lâm Dịch...
Lâm Phỉ một mực đứng ở bên ngoài, nàng vừa theo dõi vừa che miệng cười trộm...Tuy rằng đối diện một màn như vậy nhưng nàng không hề lo lắng một chút nào, có cường giả Thần cấp như nàng ở chỗ này, muốn tìm chết thực sự còn có chút khó khăn.
Đột nhiên nghe được thanh âm Lâm Phỉ che miệng cười trộm, lúc này Lâm Dịch mới phục hồi lại tinh thần...Vừa nãy quá mức khẩn trương lo lắng, hắn đã quên mất bên người còn có một cường giả Thần cấp. Nếu không phải Lâm Phỉ cười trộm thì chỉ sợ hắn đã quên mất nàng rồi.
- Nha đầu xấu xa kia, còn cười được nữa à, mau tới đây trợ giúp cho ta.
Lâm Dịch nhất thời tức giận, vội vàng nói.
Lâm Phỉ chớp chớp đôi mắt, lập tức che miệng cười khẽ nói:
- Dịch ca, mị lực của huynh ghê gớm thật đấy...
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Dịch không khỏi trở nên đỏ hồng, lập tức nhìn vào Lang Sa trong lòng mình. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói với Lâm Phỉ:
- Được rồi, được rồi, hiện giờ cứu người là quan trọng...
- Vâng.
Lâm Phỉ lên tiếp, đi đến bên cạnh hai người.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vươn tay, nhất thời một trện quang mang tinh lam sắc lóe lên, bao phủ hoàn toàn thân thể Lang Sa vào bên trong. Lâm Dịch cảm thấy thân thể Lang Sa trong tay mình trở nên nhẹ nhàng, rồi thấy thân thể Lang Sa đột nhiên chậm rãi bay lên không trung, cứ như vậy huyền phù trôi nổi bên trong quang mang tinh lam sắc.
Lâm Dịch khẩn trương nhìn Lang Sa, không khí trong phòng trở nên an tĩnh xuống.
Ước chừng thời gian vài chung trà, Lâm Phỉ chậm rãi vung tay lên, quang mang dần dần biến mất. Lâm Dịch thấy thân thể Lang Sa đang bắt đầu rơi xuống, vội vàng đón lấy nàng...ôm lấy thân thể hương nhuyễn vào trong lòng.
- Được rồi, nàng rất nhanh có thể tỉnh lại.
Lâm Phỉ thu lại cánh tay nhỏ nhắn của mình, vừa cười vừa nói.
Lâm Dịch không trả lời nàng, vội vã lay lay thân thể Lang Sa, nhẹ nhàng gọi:
- Lang Sa...Lang Sa...
Một lát sau, Lang Sa chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt nàng vẫn còn mang theo một tia mê man.
Khi thấy gương mặt Lâm Dịch xuất hiện trước mặt, Lang Sa nhất thời lặng đi, lập tức không dám tin tưởng nói:
- Lâm Dịch?
Lâm Dịch nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...
Nói xong lời đó, Lâm Dịch lại nhớ cách làm không biết quý trọng sinh mệnh chính mình của Lang Sa vừa rồi. Hắn vừa yêu thương, vừa bất mãn, nhíu mày nói:
- Ngươi cũng thật là...sao không nghĩ biện pháp giải quyết cho tốt chuyện này, lại đi nghĩ đến tuyệt lộ? Nếu như ta xuất hiện chậm một chút thì...Ngươi bây giờ sẽ như thế nào?
Bình luận facebook