Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 658
Lang Sa ngơ ngác nhìn Lâm Dịch một lúc lâu, đột nhiên lấy lại tinh thần, trừng to mắt nói:
- Ta vẫn chưa chết sao?
Lâm Dịch tức giận nói:
- Ngươi nói xem?
Khuôn mặt tươi cười của Lang Sa nổi lên áng mây đỏ bừng, bắt đầu lan tới cả hai tai...Đôi thu mâu (mắt) của nàng lúc này chuyển động không ngớt, nàng không biết nên đối mặt với Lâm Dịch như thế nào nữa...Hiển nhiên là nàng đã nhớ lại khi nãy mình đã nói những gì rồi.
Khi nãy nàng tưởng mình đã chết, sản sinh ra ảo giác, nhưng mà...hóa ra lại không phải là ảo giác?
Nói như vậy...Hắn đã biết tâm tư của mình rồi? Cuối cùng hắn sẽ chấp nhận hay cự tuyệt mình đây?
Nghĩ tới đây, nàng lại càng trở nên thấp thỏm, bất an. Nàng len lén nhìn Lâm Dịch vài lần, đôi tai nàng càng trở nên đỏ ửng lên.
Thấy biểu tình của Lang Sa, Lâm Dịch cũng chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó ngay lập tức phục hồi lại tinh thần. Trong lúc nhất thời cư nhiên hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cứ như vậy mà tiếp nhận Lang Sa thì cảm giác cũng không quá thích hợp...
Thành thật mà nói thì Lâm Dịch cũng không phải không có hảo cảm với Lang Sa. Tuy rằng nói như vậy thì Lâm Dịch rất hoa tâm, nhưng mà đối mặt với nữ nhân tuyệt mỹ như Lang Sa, nếu nói không động tâm thì tuyệt đối là gạt người. Chỉ có điều trong tình huống hiện nay, nghe được lời tâm sự của đối phương, làm cho Lâm Dịch không biết phải phản ứng thế nào cho phải.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Lâm Dịch cũng mở miệng ôn nhu nói:
- Ngươi cảm giác thân thể như thế nào?
Lang Sa nghe vậy mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống đất. Lúc này nàng mới phát hiện ra mình lại đang nằm trong lòng Lâm Dịch. Tư thế này thực sự có chút mờ ám. Nàng nhất thời giống như một con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, vội vã đứng lên, dáng dấp hoảng loạn. Lúc này nàng làm gì còn có chút phong phạm nào của một mỹ nhân băng sương như trước đây nữa?
Lâm Phỉ đứng ở một bên thấy nàng có bộ dáng như vậy, nhất thời bật cười khúc khích, sau đó mới có phản ứng, lập tức vội vã che miệng lại, nhưng mà hiển nhiên là đã muộn rồi.
Lang Sa giờ mới phát hiện ra bên cạnh vẫn còn có người khác, trong lúc nhất thời cảm thấy nóng bừng cả mặt, chân tay luống cuống. Trong lúc tu luyện thì nàng tuyệt đối là thiên tài nhưng trong phương diện tình ái thì nàng giống như một tờ giấy trắng, không biết lúc này nên xử lý như thế nào nữa.
Lâm Dịch xấu hổ vội vàng đứng lên. Lang Sa cũng vội vàng điều chỉnh lại tâm tình của mình. Một lúc lâu sau, nàng cũng khôi phục lại dáng vẻ thanh lãnh vốn có của mình. Tuy vậy nhưng vẫn có thể thấy được sự khẩn trương, xấu hổ khi nãy trong ánh mắt của nàng.
- Ta giới thiệu một chút. Phỉ nhi, đây là Lang Sa mà ta đã nhắc tới với nàng. Lang Sa là thiếu nữ thiên tài của học viện Tông Phạm chúng ta đó. Nếu như không tính đến vận khí, chỉ tính thiên tư thôi thì nàng mạnh hơn ta rất nhiều.
Lâm Dịch ho khan vài tiếng, sau đó giới thiệu cho Lâm Phỉ.
Một thân trang phục đệ tử Bách Nguyên Tông sam bào trắng tinh, mái tóc đen huyền dài như thác, mặt mày như nguyệt, đôi mắt như thần, khuôn mặt vẫn còn mang theo vẻ hồng nhạt. Toàn thân trên dưới lung linh, yểu điệu, tản ra một cỗ mị lực kinh người. Cỗ khí chất thanh thuần và quyến rũ mâu thuẫn nhau nhưng lại hoàn mỹ kết hợp trên cơ thể nàng. Lang Sa đúng là vô cùng tự tin với tướng mạo của bản thân mình, nhưng lúc này cũng có cảm giác hơi thẹn.
Lâm Phỉ nghe được lời giới thiệu của Lâm Dịch, trên mặt nàng nở một nụ cười, hiện lên hai má lúm đồng tiền, vô cùng động lòng người. Nàng hiếu kỳ nhìn Lang Sa, chớp chớp hai mắt, nhất thời chào hỏi:
- Xin chào.
Sức cuốn hút của Lâm Phỉ quả thật rất mạnh mẽ, Lang Sa cũng bị nàng lây nhiễm một chút, thể hiện bộ dạng tươi cười:
- Xin chào.
Lâm Dịch lúc này mới giới thiệu cho Lang Sa biết:
- Đây là Lâm Phỉ.
Nói tới đây, Lâm Dịch hơi dừng lại một chút sau đó mới nói tiếp:
- Là thê tử của ta.
Lang Sa đang mang theo bộ dạng tươi cười, bất ngờ cương cứng lại, trong mắt hiện lên một tia sửng sốt. Một lúc lâu sau, nàng mới khôi phục lại thái độ bình thường, chỉ có điều nụ cười của nàng lúc này đã kèm theo một chút miễn cưỡng:
- Rất vui khi được quen biết ngươi.
Bằng vào năng lực quan sát của Lâm Phỉ thì làm sao nàng có thể không nhìn ra một tia miễn cưỡng trong lời nói của Lang Sa đây? Đôi mắt của nàng hơi lóe lên, sau đó cũng không nói thêm gì, một lúc sau mới lộ ra bộ dáng tươi cười động nhân nói:
- Ta cũng vậy.
Nói xong câu đó, bầu không khí trong phòng lại có chút trở nên trầm mặc, xấu hổ. Lang Sa thì vốn xấu hổ do lúc nãy nói những câu trong lòng mình với Lâm Dịch, làm cho phương tâm của nàng lúc này càng loạn cả lên. Nàng căn bản chưa điều chỉnh tinh thần của mình thì đã để lộ ra tâm tình đối với Lâm Dịch. Chuyện lúc nãy cứ hiện lên liên tục trong tâm trí của nàng, khiến cho mặc dù đã khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng sắc mặt của nàng vẫn hiện lên nét đỏ ửng quyến rũ mê người. Về sau Lâm Dịch lại giới thiệu Lâm Phỉ. Đó là thê tử của hắn? Không phải thê tử của hắn là Thư Mộng và Thủy Linh Lung sao? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xa lạ như thế này?
Thành thật mà nói, lần đầu tiên gặp mặt Lâm Phỉ, Lang Sa có cảm giác vô cùng thân thiết với nàng. Nhưng sau khi nghe xong Lâm Dịch giới thiệu, bản năng nữ nhân của Lang Sa lại như bài xích nữ tử này. Không thể nghi ngờ, mặc kệ là đứng trên lập trường của Lang Sa hay là đứng ở lập trường mấy người tỷ muội tốt Thư Mộng và Thủy Linh Lung, bọn họ đều không hy vọng có một nữ nhân như vậy xuất hiện...Phải biết rằng nàng và mấy người Thư Mộng, Thủy Linh Lung đã từng cùng nhau tiến vào Nguyên Động Quật, đã từng đồng sinh cộng tử với nhau thời gian hơn một năm liền, trong quá trình đó tình cảm tất nhiên không cần phải nói. Vì vậy nàng cũng rõ ràng tình cảm của mấy người Thư Mộng và Thủy Linh Lung khắc sâu đối với Lâm Dịch như thế nào.
Trên thực tế, sau khi phá hư đi lên Thiên giới, Lang Sa cũng phải thực hiện lời hứa với hai nàng. Hai nàng nhất mực căn dặn Lang Sa phải chăm sóc cho Lâm Dịch được bình an trên thiên giới...Tuy rằng đó chỉ là một phần tâm ý mà thôi nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra được tình cảm của hai nàng đối với Lâm Dịch cuồng si như thế nào.
Thời gian hơn ba trăm năm, đó là một đoạn thời gian dài như thế nào. Nhưng trong quãng thời gian dài như vậy, hai nàng vẫn giữ vững tình cảm của mình đối với Lâm Dịch sau khi phi thăng lên Thiên giới tới như vậy. Lúc nào cũng nhất mực quan tâm đến hắn. Phần tâm ý này có phải là một loại chấp nhất hay không? Hiện nay loại hành vi này của Lâm Dịch thậm chí có thể nói là một sự phản bội.
Lang Sa cảm thấy không bình tĩnh trong lòng, làm sao Lâm Dịch lại có thể bình tĩnh được?
Lấy nhãn lực của hắn tất nhiên không khó để phát hiện ra Lang Sa đối với Lâm Phỉ, thậm chí là đối với chính bản thân mình đột nhiên hiện lên chút khúc mắc không hiểu ý nhau.
Lâm Dịch biết bởi vì đối phương không thể tiếp thu được việc Lâm Phỉ đột nhiên xuất hiện nên mới nảy sinh ra cảm giác như vậy. Hắn cũng không biết rằng nàng còn mang theo cả lời căn dặn của Thư Mộng và Thủy Linh Lung sau khi phi thăng Thiên giới.
Trước đây thì còn có khả năng lảng tránh vấn đề này, bởi vì lúc đó hai người cũng không có tình cảm gì với nhau. Nhưng hiện nay Lâm Dịch đối mặt với vấn đề này lại có chút khó khăn. Hành vi này của hắn đúng là đã phản bội lại Thư Mộng và Thủy Linh Lung, thành ra hắn cũng không muốn nói thêm câu gì.
Nhưng bất kể như thế nào đi chăng nữa, sự việc đã tới bước này, muốn làm cho hắn buông tha bất kỳ ai trong số các nàng đều là việc không có khả năng xảy ra. Lâm Dịch tự có cảm giác có lẽ phương pháp giải quyết chuyện này là duy nhất. Đó chính là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát. Đánh cũng tốt, mắng cũng tốt, hờn dỗi cũng tốt, hắn đều chấp nhận được hết. Nhưng nếu như tất cả các nàng đều vì chuyện này mà xa cách hắn thì hắn không thể nào chịu đựng được việc đó.
Mọi người có nói rằng hắn ích kỷ cũng được, nói hắn không biết quan tâm đến người khác cũng tốt, nói hắn mang chủ nghĩa nam tử cũng được. Nam nhân thì nhiều lúc cũng phải mang một tia khí phách.
Đó cũng là lý do vì sao sau khi biết được tâm tư của Lang Sa dành cho mình, Lâm Dịch vẫn như cũ nói trắng ra thân phận của Lâm Phỉ cho nàng biết. Lúc này hắn cũng đã làm tốt mọi sự chuẩn bị. Mặt khác, hắn cũng muốn nhắc nhở một lời với Lang Sa, rốt cuộc nàng sẽ nói những lời nào với mình đây?
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, sau đó mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, xấu hổ trong gian phòng:
- Lang Sa, cuối cùng sau khi phi thăng lên Thiên giới, sao ngươi lại tới nơi này?
Thanh âm của Lâm Dịch cắt đứt tư tưởng đang giãy dụa của Lang Sa, nàng không khỏi nao nao trong lòng, chỉ ngồi ở trên ghế im lặng phục hồi lại tinh thần. Nàng suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ qua có lẽ nên nói lại mọi chuyện một lần cho Lâm Dịch biết.
Ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua Lâm Phỉ đang đứng ở một bên, sau đó đột nhiên gian nan nói:
- Được rồi, Mộng nhi và Linh Lung đã ngàn vạn lần dặn dò ta phải chuyển lời cho ngươi.
Thần sắc Lâm Dịch khẽ động, nhìn chằm chằm Lang Sa. Khóe mắt Lang Sa giương lên, chậm rãi nói:
- Chúng ta nhớ huynh.
Thân thể Lâm Dịch nhất thời run lên mạnh mẽ, chỉ một câu đơn giản đến như vậy nhưng làm cho hắn cảm nhận được sâu đến tận linh hồn.
Bàn tay Lâm Dịch nắm lại thật chặt, một lúc lâu sau mới khôi phục lại sự bình tĩnh, rồi hít vào sâu một hơi. Lang Sa liếc nhìn thấy khóe mắt nam nhân này lại hơi trở nên ươn ướt. Tuy rằng ngay lập tức đã tiêu thất, nhưng điều này làm cho sự trách cứ trong lòng nàng cũng trở nên hòa hoãn đi một ít. Ánh mắt nàng cũng trở nên ôn nhu hơn. Sau khi thở dài một hơi nhẹ nhõm, Lâm Dịch mới khẽ gật đầu, sau đó chân thành nhìn Lang Sa nói:
- Cảm ơn ngươi.
Ánh mắt nàng nhìn Lâm Dịch có chút không thích hợp, Lang Sa cười cười đỏ mặt, ánh mắt rời đi, sau đó nói tiếp:
- Lúc ta tới Thiên giới, sau thời gian bốn năm thì cũng tìm lại được đám người gia gia của ngươi. Tình huống của bọn họ hiện giờ không ổn lắm.
Sau đó Lang Sa kể lại thảm trạng của mấy người bọn họ cho Lâm Dịch được biết, đôi mày liễu của Lang Sa lúc này cũng không khỏi hơi nhăn lại.
Khuôn mặt Lâm Dịch lúc này cũng hơi xầm xuống, mục quang lóe ra sát ý nhè nhẹ, nói:
- Việc này sau khi ta nhìn thấy mấy người gia gia thì mới tính toán, mọi việc không thể cứ kết thúc một cách đơn giản như vậy.
Thế giới này chính là thắng làm vua, thua làm giặc, thực lực vi tôn, ai có thực lực lớn hơn thì người đó luôn luôn đúng...Sở dĩ sau khi Bách Nguyên Tông đánh bại Thanh Nguyên Kiếm Tông, có thể bắt tất cả đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông đi đào bới khoáng vật, săn giết yêu thú, ma thú, Lâm Dịch cũng có thể lý giải được. Nhưng không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận việc đó.
Nhất là lúc Lâm Dịch trực tiếp chứng kiến tràng cảnh đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông đào móc khoáng thạch, làm cho hắn bừng lên lửa giận mạnh mẽ trong lòng. Hắn là một người tôn tử, nếu sau khi biết rõ gia gia của mình bị người ta dày vò, dằn vặt hơn sáu mươi năm liền mà lại chỉ nói một câu:
- Đây là truyền thống, có thể lý giải được" thì hắn cũng không phải là một người tôn tử có hiếu với gia gia hắn rồi.
Tuy rằng thế lực Bách Nguyên Tông cũng có chút quan hệ với cường giả Thần cấp, nhưng bản thân Lâm Phỉ cũng là một cường giả Thần cấp. So với quan hệ bình thường với một cường giả Thần cấp của Bách Nguyên Tông, cường giả Thần cấp Lâm Phỉ còn là lão bà của hắn, loại quan hệ này thì ai thân thiết hơn? Huống hồ thực lực bản thân Lâm Dịch chắc gì đã thua dưới tay một cường giả Thần cấp. Mặc dù tên cường giả Thần cấp kia muốn xuất đầu thay cho Bách Nguyên Tông thì hắn cũng vị tất đã sợ hãi?
Trong mắt Lâm Dịch lóe lên sát ý làm cho Lang Sa hơi nao nao trong lòng. Nàng không khỏi nhớ tới lúc đầu đám người Bạch Tiếu Thiên nói với nàng, không phải đã nói là "Dữ nhiều lành ít" hay sao? Vì sao hắn lúc này lại...
Nàng lập tức không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Những năm nay ngươi đã đi những nơi nào? Ta vẫn luôn tìm hiểu mà không biết được tin tức nào của ngươi.
Lâm Dịch khổ sở cười cười. Chuyện hắn kinh lịch mấy năm nay, thật đúng là rất nhiều, trong lúc nhất thời nói cũng không xong, vì vậy vừa cười vừa nói:
- Chuyện của ta chờ sau khi ly khai nơi này sẽ nói sau.
Lang Sa ngẩn người, bất giác gật đầu. Nhưng đột nhiên nàng phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn quanh bốn phía. Hiện giờ mọi người vẫn ở trong tổng bộ Bách Nguyên Tông, nói cách khác vẫn đang nằm trong tay cường giả Hư Thần Cảnh? Ngoài cửa còn có hai gã ngũ giai đệ tử trông coi, như vậy thì Lâm Dịch và nữ nhân kia vào đây bằng cách nào?
Lang Sa mở to mắt nhìn hai người hỏi:
- Các ngươi vào đây bằng cách nào?
Lâm Dịch bị Lang Sa hỏi vấn đề này cũng trở nên sửng sốt, nghi hoặc quay đầu lại nhìn nàng một chút, sau đó trả lời:
- Cứ như vậy mà vào đây thôi.
Trong lúc nhất thời hắn cũng chưa kịp lấy lại tinh thần, đâu nghĩ tới nghi hoặc của Lang Sa, trong thời gian ba trăm năm này, trình độ của hắn đã đạt tới mức độ nào mà thôi.
- Ngoài cửa không có ai sao?
Lang Sa bị câu trả lời thản nhiên của Lâm Dịch cũng làm cho nàng hơi sửng sốt.
- Ai?
Lâm Dịch nghi hoặc nhíu mày một chút, lập tức phục hồi lại tinh thần, sau đó lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười. Lúc này hắn đã biết vì sao mà Lang Sa lại nghi hoặc như vậy.
Lâm Dịch thần bí chớp chớp hai mắt, cười nói:
- Ý ngươi nói là hai gã ngũ giai đệ tử của Bách Nguyên Tông phải không? Bọn hắn vẫn còn đang đứng canh gác ở cửa mà.
Lang Sa nhất thời trở nên khẩn trương, ánh mắt nàng lộ ra thần sắc cẩn thận, nhìn ra phía cửa. Nàng vẫn còn nhớ lại lúc bị hai tên ngũ giai đệ tử kia bắt trở lại trong lúc chạy trốn, ngay cả một tia phản kháng nàng cũng không có.
Thanh âm của nàng lúc này cũng đè thấp xuống, đôi mi thanh tú khé nhíu lại, nói:
- Các ngươi vào đây bằng cách nào? Hai tên kia có thực lực rất mạnh.
Nói đến đây, nàng có chút không tin tưởng nhìn về phía Lâm Dịch.
Khi nãy chỉ do nàng trong lúc nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần mà thôi, nhưng hiện giờ nhắc lại vấn đề này, nàng đột nhiên nghĩ tới, Lâm Dịch có thể thần không biết, quỷ không hay tiến nhập vào nơi này, chẳng phải như vậy là nói chí ít thực lực của hắn cũng mạnh hơn hai tên ngũ giai đệ tử kia sao? Lẽ nào trình độ của hắn đã đạt tới cường giả lục giai rồi?
- Ngươi đã đạt tới trình độ cường giả lục giai rồi sao?
Lang Sa nhìn về phía Lâm Dịch, lần thứ hai sinh ra cảm giác thất bại. Nàng vốn tưởng rằng những năm qua nàng đã có tiến bộ kinh người, không nghĩ tới đối phương hiện nay đã vượt qua mình hai cấp vị giai. Phải biết rằng mỗi một bậc trong Tinh vị cảnh đề thăng vô cùng khó khăn.
Lâm Dịch quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm, xem ra mình muốn đuổi kịp hắn không thể lấy thời gian để bù đắp được.
Trong lòng Lang Sa có chút cảm giác mất mát. Lúc này Lâm Dịch lộ ra bộ dáng tươi cười, hắn cũng không gật đầu hay lắc đầu trả lời gì cả, lập tức nói:
- Có vấn đề gì...chưa chuẩn bị tốt sao? Nếu như không có thì chúng ta lập tức xuất phát thôi.
Lang Sa nghe xong lại trở nên trầm mặc xuống. Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng cắn môi, lắc đầu nói:
- Tuy rằng thực lực của ngươi đã là cường giả lục giai nhưng so với cường giả thất giai, thậm chí cao hơn nữa là cường giả Hư Thần Cảnh thì vẫn còn yếu hơn nhiều lắm. Các ngươi có khả năng đi vào trong nơi này sợ rằng lúc đó cường giả Hư Thần Cảnh cũng không để ý đến, hoặc là các ngươi có bảo vật che đi thần thức, không cho đối phương phát hiện ra bản thân mình. Tuy vậy nhưng nếu như chỉ cần ta vừa ly khai khỏi nơi đây thì tên Chu Trí Lâm kia sẽ lập tức sinh ra cảm ứng. Đến lúc đó thì...
Nói tới đây, nét mặt của nàng cũng không kiềm chế được mà lộ ra vẻ buồn bã.
Trong mắt Lâm Dịch lúc này cũng không kiềm chế được mà lộ ra một tia nhu tình. Đã tới mức độ như thế này rồi, Lang Sa lại vẫn còn suy nghĩ thay cho bản thân mình. Điều này đủ để làm cho Lâm Dịch vô cùng cảm động.
Không thể nghi ngờ, nếu như thực lực của mình đúng như trong suy nghĩ của Lang Sa, chỉ là cường giả lục giai, sợ rằng đúng là không có cách nào khác.
Mà nếu như quả thật bản thân mình và Lâm Phỉ ly khai, Lang Sa chỉ còn lại duy nhất một con đường, đó chính là con đường mà khi nãy nàng đã lựa chọn - Chết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa giận dữ. Hắn đối với cái tên Chu Trí Lâm chưa từng gặp mặt bao giờ kia đã nảy sinh ra sát ý rồi. Nếu như khi nãy mình chỉ cần đến muộn một bước, hoặc là thực lực của mình không đủ để cứu Lang Sa ra khỏi nơi đây, người con gái này thực sự sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Mà tất cả những điều đó đều là do tên Chu Trí Lâm kia bức bách nàng mà gây ra.
Tên Chu Trí Lâm kia vì để đạt được mục đích của mình mà không tiếc mạnh mẽ ép buộc nàng. Loại hành vi ỷ thế hiếp người này của hắn làm cho Lâm Dịch tức giận không thôi.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, khuôn mặt hắn trở nên âm trầm xuống, chậm rãi nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ bắt hắn phải có một câu trả lời thỏa đáng cho ngươi.
Lang Sa nao nao, vẫn không rõ được tâm tư của Lâm Dịch lúc này. Lâm Dịch cũng không nói thêm câu nào, quay sang nhìn Lâm Phỉ rồi gật đầu.
Lâm Phỉ thản nhiên cười, ngón tay khẽ búng, kết giới nhất thời đã bị nàng giải khai.
Lâm Dịch đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lang Sa.
Động tác thân thiết này của Lâm Dịch làm cho thân thể mềm mại của Lang Sa mạnh mẽ cứng ngắc lại, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng.
Dưới ánh mắt hoảng loạn của Lang Sa, Lâm Dịch nắm tay nàng, cứ như vậy dắt nàng đi ra phía cửa.
Khi tới cửa, Lang Sa mới đột nhiên dừng lại, vội vàng la lên:
- Không nên, ngươi không phải là đối thủ của bọn hắn.
Nhưng mà lời của nàng còn chưa dứt, cửa phòng đã bị mở ra mạnh mẽ. Chính là hai tên ngũ giai đệ tử canh gác ở bên ngoài, sau khi Lâm Phỉ hủy bỏ đi kết giới, bọn họ đã phát hiện ra động tĩnh ở bên trong.
Khi thấy vẻ mặt âm trầm của Lâm Dịch, tay vẫn đang nắm lấy tay của Lang Sa, hai tên ngũ giai đệ tử cảm thấy hơi sửng sốt, đồng thời quát lên:
- Ngươi là người phương nào, lại dám xông vào đây.
Lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe thấy hai tiếng nổ vang lên, căn bản cũng không thấy Lâm Dịch làm ra động tác gì, hai tên ngũ giai đệ tử đã bị đánh bay ra ngoài, trên không trung vẫn còn phun ra tiên huyết thành vòi. Nhất chiêu chế địch.
Lang Sa hoàn toàn sững người. Vài ngày trước đây, hai tên ngũ giai đệ tử này bắt nàng giống như bắt một con gà con, vậy mà bây giờ khi bọn họ đối mặt với Lâm Dịch, cư nhiên lại không hề có phản ứng nào như vậy? Gần như chỉ trong chớp mắt, nàng thậm chí còn không nhìn thấy Lâm Dịch xuất thủ như thế nào.
Lang Sa không khỏi ngơ ngác nhìn Lâm Dịch một cách bất ngờ. Mấy năm nay Lâm Dịch đã đạt tới trình độ như thế nào rồi?
Đang suy nghĩ thì Lang Sa cảm giác thân thể mình đột nhiên di động. Lúc này nàng mới cúi đầu nhìn xuống một chút, chỉ thấy Lâm Dịch đã mang theo nàng bay thẳng lên trên không trung.
- Lâm Dịch, chúng ta mau rời đi. Đợi lát nữa tên Chu Trí Lâm kia phát hiện ra thì chúng ta sẽ không đi được đâu.
Lang Sa nhất thời khẩn trương, liên tục giục Lâm Dịch.
Nhìn Lang Sa thần tình hoảng loạn, nhìn quanh bốn phía, Lâm Dịch lại cảm thấy đau xót trong lòng. Tuy rằng bình thường Lang Sa đều có bộ dáng thanh lãnh, nhưng thực ra Lâm Dịch cũng biết rõ thân thế của đối phương, Lang Sa là một nữ hài tử vô cùng thương cảm.
Nàng có thiên tư xuất chúng trong phân hệ, dáng dấp tuyệt mỹ, tất nhiên sẽ làm cho dòng chính chèn ép và nảy sinh ham muốn. Bản thân nàng là môn nhân của truyền thừa cổ thuật, một trong tam đại truyền thừa thượng cổ của đại lục Bạch Đế, lúc nàng còn nhỏ tuyệt đối sẽ không hạnh phúc như những hài tử bình thường khác.
Năm xưa, nàng cũng thiếu chút nữa bị tên Hàn Thế kia bức hôn. Nghĩ đến lúc đó, bản thân nàng cũng không có người để thương nhớ, tâm trí nàng cũng không kiên định như bây giờ. Hơn nữa lại ảnh hưởng đến toàn bộ tính mệnh của tộc nhân, cho nên nàng cũng phải lựa chọn khuất phục mà không dám tự sát.
Mà hiện nay, sau khi phi thăng lên Thiên giới, tất cả tộc nhân của nàng đều ở lại đại lục Bạch Đế, trong lòng nàng lại chất chứa hình bóng của Lâm Dịch rồi. Không bị tính mạng của tộc nhân áp chế, hơn nữa Lâm Dịch lúc này lại sinh tử không biết, nàng đã lựa chọn sự phản kháng kịch liệt nhất.
Người con gái như nàng, tại sao lại bị đối xử như vậy? Lâm Dịch lúc này đã hoàn toàn phát hỏa lên rồi.
Hắn mạnh mẽ kéo Lang Sa đi. Lang Sa hoảng loạn vội vã quay đầu lại nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch tất nhiên biết nàng đang hoảng loạn là suy nghĩ vì bản thân mình.
Một người con gái đã quyết tâm tự sát để bảo vệ trinh tiết thì làm gì còn sợ hãi điều gì nữa? Việc gì phải sợ một tên cường giả Hư Thần Cảnh? Kể cả cường giả Thần cấp thì có gì phải sợ?
- Lâm Dịch...
Lang Sa thấy Lâm Dịch chỉ nhìn mình, cư nhiên cứ như vậy huyền phù giữa không trung, không hề có ý tứ ly khai khỏi nơi này chút nào. Lúc này nàng lại càng lo lắng, thực sự không biết đến tột cùng thì Lâm Dịch đang làm sao vậy?
Ánh mắt Lâm Dịch lộ ra một tia nhu tình, lập tức nhẹ nhàng nói:
- Ta đang chờ bọn họ đến đây, ta muốn cho bọn họ cấp cho người một câu trả lời thỏa đáng.
Cũng không biết tại sao mà Lâm Dịch lại nói những lời này, thân thể Lang Sa nhất thời run lên nhè nhẹ. Nàng ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, trong lúc này tâm trạng nàng trở nên rối bời, cũng không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Lâm Phỉ đứng ở một bên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười nhẹ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lang Sa lúc này đã hoàn toàn bị Lâm Dịch ôm chặt vào trong lòng. Lang Sa và nàng không hiểu nhau, nhưng nàng cũng hiểu được trong lòng Lang Sa đang nghĩ gì. Đổi lại nếu là nàng, nếu như trượng phu của bạn tốt mình, mà cũng chính là người mình thầm yêu mến, sau khi rời đi hơn ba trăm năm, đột nhiên lại mang về thêm một nữ nhân khác. Nàng cũng sẽ không nảy sinh hảo cảm gì với nữ nhân kia. Cho nên nàng có thể lý giải được tâm tình của Lang Sa khi gặp nàng.
Nhìn Lâm Dịch hiện nay đang biểu hiện "Trùng quan giận dữ vì hồng nhan.
Lâm Phỉ cũng không có cách nào khác. Nàng chỉ biết yên lặng đứng sau Lâm Dịch, nhất quyết giúp hắn chống đỡ bất luận vấn đề nào sẽ xảy ra. Lúc này hắn vẫn chưa khôi phục lại được ký ức năm xưa, thực lực của hắn so với nàng là cường giả Thần cấp còn yếu hơn nhiều lắm...Nhưng hắn là trượng phu của nàng, chỉ cần điều này cũng đủ rồi.
Vì vậy nàng chỉ cười mỉm, thản nhiên đứng phía sau ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch đang tản mác ra khí tức nguy hiểm, cùng với Lang Sa đang ngơ ngác nằm trong lòng hắn. Hiện tại là lúc Lâm Dịch thể hiện bản thân mình.
Lâm Dịch làm ra động tĩnh cũng không phải là nhỏ. Chỉ một lát sau trong thần thức của hắn đã hiện lên bảy tên cường giả Hư Thần Cảnh đang chạy tới nơi này. Với thực lực của bọn họ thì chỉ một lát sau là sẽ đến.
Lang Sa ngây người ra một lúc, sau đó mới phục hồi lại tình thần, thần tình đau khổ nói:
- Ngươi hà tất phải làm như vậy?
Trong mắt của nàng lúc này, Lâm Dịch bởi vì chuyện tình bị cưỡng hôn của mình nên mới lựa chọn phương thức đối mặt với cường giả Hư Thần Cảnh như vậy. Thần sắc thê mỹ của nàng chăm chú nhìn Lâm Dịch, hai hàm răng cắn chặt, cũng không nói ra lời nào.
Khóe miệng Lâm Dịch hiện lên một tia mỉm cười, chậm rãi nói:
- Lâm Dịch ta chưa bao giờ để người thân của mình phải chịu khuất tất.
Lúc này Lâm Dịch dùng từ "người thân" mà không phải là "nữ nhân của ta.
ý tứ tuy rằng kém rất xa nhưng đối với Lang Sa mà nói thì như vậy cũng là đủ rồi.
Nàng cắn chặt hai hàm răng, một lát sau hung hăng gật đầu. Trong mắt nàng cũng hiện ra một tia quyết tuyệt:
- Nguyên bản ta cũng không có ý định tiếp tục sống nữa, dù sao trốn chạy cũng không thoát, có thể được chết cùng một chỗ với ngươi. Ta...ta rất mãn nguyện.
Nàng do dự một lát, sau đó lấy hết dũng khí trong lòng nói ra những lời này. Trên dung nhan nàng không khỏi dâng lên đỏ ửng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào Lâm Dịch.
Lâm Dịch cảm thấy vô cùng cảm động, ánh mắt dâng lên một trận nhu tình. Hắn biết, từ giờ khắc này, nữ nhân này sẽ luôn bên người mình, đã không có biện pháp nào thay đổi điều này nữa.
Bất luận hiện nay có xảy ra tình huống nào đi chăng nữa, Lâm Dịch cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Chí ít đối với Lang Sa mà nói, cục diện lúc này tuyệt đối là hữu tử vô sinh, nhưng hiện nay nàng lại kiên quyết nói ra những lời trong lòng như vậy, đủ để chứng minh trọng lượng của Lâm Dịch trong lòng nàng như thế nào.
Lúc này, mấy tên cường giả Hư Thần Cảnh rốt cục cũng đã tới rồi.
- Cuồng đồ lớn mật, cư nhiên dám đến Bách Nguyên Tông chúng ta nháo sự sao?
Một tiếng quát lạnh vang lên, từ xa xa truyền đến sóng âm cường đại. Thậm chí cả không gian dường như cũng trở nên rung động. Biểu tình của Lang Sa lúc này trở nên tái nhợt, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
- Người vừa tới chính là Chu Trí Lâm.
Vừa nói dứt lời thì một đạo lưu quang xuất hiện, dừng ở phía trước hai người khoảng vài trăm thước. Một thân hình chậm rãi hiện lên.
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Dịch khẽ nhìn vào thân ảnh đó, bên trong mang theo lửa giận ngập trời. Hắn muốn nhìn xem cái tên "Sắc đảm bao thiên.
Chu Trí Lâm kia đến tột cùng là có cái dạng như thế nào.
Một bộ y phục rộng thùng thình bạch sắc trường bào, thỉnh thoảng để lộ ra từng khối, từng khối cơ thể chắc nịch, toàn thân cao hơn hai thước, so với Lâm Dịch thì hắn phải cao hơn cả một cái đầu, trên khuôn mặt khoan dung, độ lượng lộ ra thêm vài phần uy nghiêm. Nhưng mà đôi lông mày thô to lại làm cỗ khí tức uy nghiêm đó biến thành một loại khí tức hung thần ác sát. Nhìn qua thì Chu Trí Lâm giống như một tên đồ tể.
- Mặc kệ ngươi là ai đi chăng nữa, mau buông Lang Sa ra.
Chu Trí Lâm trừng to đôi mắt giống như chuông đồng, trầm giọng nói. Ánh mắt hắn lành lạnh, hiện ra một cỗ sát ý sắc bén từ trên người hắn truyền đến Lâm Dịch.
Sắc mặt Lang Sa càng trở nên trắng bệch. Nàng chỉ cảm thấy một cỗ khí tức băng lãnh đến mức tận cùng, đột nhiên ầm ầm đánh vào bên trong thân thể của mình. Nàng mở to hai mắt nhìn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên lại xuất hiện một cỗ nhiệt lưu từ phía sau lưng mạnh mẽ truyền vào người nàng, nhất thời hóa giải khí tức băng lãnh không còn một mảnh. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Dịch đang híp mắt nhìn về phía trước, trong mắt lóe lên sát ý. Sắc mặt nàng hơi có chút biến hóa quay đầu nhìn về phía Chu Trí Lâm.
- Ngươi chính là Chu Trí Lâm?
Lâm Dịch híp mắt hỏi, tay phải của hắn vẫn áp phía sau lưng Lang Sa. Ánh mắt Lâm Dịch không rời khỏi tên đại hán đang biến sắc trước mặt. Vừa rồi đối phương sử dụng tinh thần công kích, dưới cỗ sát ý sắc bén đó, nếu như thần thức của mình không tới đẳng cấp cường giả Hư Thần Cảnh thì sợ rằng toàn bộ linh hồn đã bị đánh cho nát bấy...Đây cũng là một trong những loại công kích của cường giả Hư Thần Cảnh. Nhìn qua dáng dấp của Chu Trí Lâm tuy rằng hung thần ác sát, có vẻ chất phác, lỗ mãng, nhưng trên thực tế thì đó cũng chỉ là gạt người mà thôi.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, để trở thành cường giả Hư Thần Cảnh, nói như thế nào thì cũng phải có chỗ hơn người.
- Chính là bản tọa, ngươi là ai? Cư nhiên dám xông vào Dưỡng Tâm Phong của Bách Nguyên Tông ta, lại còn dám vô lễ với phu nhân của ta?
Ánh mắt Chu Trí Lâm trở nên thâm trầm xuống. Hắn cũng cảm nhận được Lâm Dịch không phải là người dễ chọc.
Trên thực tế đâu phải là không dễ chọc? Hai người căn bản là không cùng một cấp độ. Vừa tiếp xúc thì Lâm Dịch đã biết ngay người này chỉ vừa đạt được thực lực Hư Thần Cảnh, ngay cả Luyện Cách kỳ cũng không đến. Cùng hắn là cường giả Ngưng Thần kỳ thì chênh lệch lớn đến mức nào.
- Ta vẫn chưa chết sao?
Lâm Dịch tức giận nói:
- Ngươi nói xem?
Khuôn mặt tươi cười của Lang Sa nổi lên áng mây đỏ bừng, bắt đầu lan tới cả hai tai...Đôi thu mâu (mắt) của nàng lúc này chuyển động không ngớt, nàng không biết nên đối mặt với Lâm Dịch như thế nào nữa...Hiển nhiên là nàng đã nhớ lại khi nãy mình đã nói những gì rồi.
Khi nãy nàng tưởng mình đã chết, sản sinh ra ảo giác, nhưng mà...hóa ra lại không phải là ảo giác?
Nói như vậy...Hắn đã biết tâm tư của mình rồi? Cuối cùng hắn sẽ chấp nhận hay cự tuyệt mình đây?
Nghĩ tới đây, nàng lại càng trở nên thấp thỏm, bất an. Nàng len lén nhìn Lâm Dịch vài lần, đôi tai nàng càng trở nên đỏ ửng lên.
Thấy biểu tình của Lang Sa, Lâm Dịch cũng chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó ngay lập tức phục hồi lại tinh thần. Trong lúc nhất thời cư nhiên hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cứ như vậy mà tiếp nhận Lang Sa thì cảm giác cũng không quá thích hợp...
Thành thật mà nói thì Lâm Dịch cũng không phải không có hảo cảm với Lang Sa. Tuy rằng nói như vậy thì Lâm Dịch rất hoa tâm, nhưng mà đối mặt với nữ nhân tuyệt mỹ như Lang Sa, nếu nói không động tâm thì tuyệt đối là gạt người. Chỉ có điều trong tình huống hiện nay, nghe được lời tâm sự của đối phương, làm cho Lâm Dịch không biết phải phản ứng thế nào cho phải.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Lâm Dịch cũng mở miệng ôn nhu nói:
- Ngươi cảm giác thân thể như thế nào?
Lang Sa nghe vậy mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống đất. Lúc này nàng mới phát hiện ra mình lại đang nằm trong lòng Lâm Dịch. Tư thế này thực sự có chút mờ ám. Nàng nhất thời giống như một con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, vội vã đứng lên, dáng dấp hoảng loạn. Lúc này nàng làm gì còn có chút phong phạm nào của một mỹ nhân băng sương như trước đây nữa?
Lâm Phỉ đứng ở một bên thấy nàng có bộ dáng như vậy, nhất thời bật cười khúc khích, sau đó mới có phản ứng, lập tức vội vã che miệng lại, nhưng mà hiển nhiên là đã muộn rồi.
Lang Sa giờ mới phát hiện ra bên cạnh vẫn còn có người khác, trong lúc nhất thời cảm thấy nóng bừng cả mặt, chân tay luống cuống. Trong lúc tu luyện thì nàng tuyệt đối là thiên tài nhưng trong phương diện tình ái thì nàng giống như một tờ giấy trắng, không biết lúc này nên xử lý như thế nào nữa.
Lâm Dịch xấu hổ vội vàng đứng lên. Lang Sa cũng vội vàng điều chỉnh lại tâm tình của mình. Một lúc lâu sau, nàng cũng khôi phục lại dáng vẻ thanh lãnh vốn có của mình. Tuy vậy nhưng vẫn có thể thấy được sự khẩn trương, xấu hổ khi nãy trong ánh mắt của nàng.
- Ta giới thiệu một chút. Phỉ nhi, đây là Lang Sa mà ta đã nhắc tới với nàng. Lang Sa là thiếu nữ thiên tài của học viện Tông Phạm chúng ta đó. Nếu như không tính đến vận khí, chỉ tính thiên tư thôi thì nàng mạnh hơn ta rất nhiều.
Lâm Dịch ho khan vài tiếng, sau đó giới thiệu cho Lâm Phỉ.
Một thân trang phục đệ tử Bách Nguyên Tông sam bào trắng tinh, mái tóc đen huyền dài như thác, mặt mày như nguyệt, đôi mắt như thần, khuôn mặt vẫn còn mang theo vẻ hồng nhạt. Toàn thân trên dưới lung linh, yểu điệu, tản ra một cỗ mị lực kinh người. Cỗ khí chất thanh thuần và quyến rũ mâu thuẫn nhau nhưng lại hoàn mỹ kết hợp trên cơ thể nàng. Lang Sa đúng là vô cùng tự tin với tướng mạo của bản thân mình, nhưng lúc này cũng có cảm giác hơi thẹn.
Lâm Phỉ nghe được lời giới thiệu của Lâm Dịch, trên mặt nàng nở một nụ cười, hiện lên hai má lúm đồng tiền, vô cùng động lòng người. Nàng hiếu kỳ nhìn Lang Sa, chớp chớp hai mắt, nhất thời chào hỏi:
- Xin chào.
Sức cuốn hút của Lâm Phỉ quả thật rất mạnh mẽ, Lang Sa cũng bị nàng lây nhiễm một chút, thể hiện bộ dạng tươi cười:
- Xin chào.
Lâm Dịch lúc này mới giới thiệu cho Lang Sa biết:
- Đây là Lâm Phỉ.
Nói tới đây, Lâm Dịch hơi dừng lại một chút sau đó mới nói tiếp:
- Là thê tử của ta.
Lang Sa đang mang theo bộ dạng tươi cười, bất ngờ cương cứng lại, trong mắt hiện lên một tia sửng sốt. Một lúc lâu sau, nàng mới khôi phục lại thái độ bình thường, chỉ có điều nụ cười của nàng lúc này đã kèm theo một chút miễn cưỡng:
- Rất vui khi được quen biết ngươi.
Bằng vào năng lực quan sát của Lâm Phỉ thì làm sao nàng có thể không nhìn ra một tia miễn cưỡng trong lời nói của Lang Sa đây? Đôi mắt của nàng hơi lóe lên, sau đó cũng không nói thêm gì, một lúc sau mới lộ ra bộ dáng tươi cười động nhân nói:
- Ta cũng vậy.
Nói xong câu đó, bầu không khí trong phòng lại có chút trở nên trầm mặc, xấu hổ. Lang Sa thì vốn xấu hổ do lúc nãy nói những câu trong lòng mình với Lâm Dịch, làm cho phương tâm của nàng lúc này càng loạn cả lên. Nàng căn bản chưa điều chỉnh tinh thần của mình thì đã để lộ ra tâm tình đối với Lâm Dịch. Chuyện lúc nãy cứ hiện lên liên tục trong tâm trí của nàng, khiến cho mặc dù đã khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng sắc mặt của nàng vẫn hiện lên nét đỏ ửng quyến rũ mê người. Về sau Lâm Dịch lại giới thiệu Lâm Phỉ. Đó là thê tử của hắn? Không phải thê tử của hắn là Thư Mộng và Thủy Linh Lung sao? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xa lạ như thế này?
Thành thật mà nói, lần đầu tiên gặp mặt Lâm Phỉ, Lang Sa có cảm giác vô cùng thân thiết với nàng. Nhưng sau khi nghe xong Lâm Dịch giới thiệu, bản năng nữ nhân của Lang Sa lại như bài xích nữ tử này. Không thể nghi ngờ, mặc kệ là đứng trên lập trường của Lang Sa hay là đứng ở lập trường mấy người tỷ muội tốt Thư Mộng và Thủy Linh Lung, bọn họ đều không hy vọng có một nữ nhân như vậy xuất hiện...Phải biết rằng nàng và mấy người Thư Mộng, Thủy Linh Lung đã từng cùng nhau tiến vào Nguyên Động Quật, đã từng đồng sinh cộng tử với nhau thời gian hơn một năm liền, trong quá trình đó tình cảm tất nhiên không cần phải nói. Vì vậy nàng cũng rõ ràng tình cảm của mấy người Thư Mộng và Thủy Linh Lung khắc sâu đối với Lâm Dịch như thế nào.
Trên thực tế, sau khi phá hư đi lên Thiên giới, Lang Sa cũng phải thực hiện lời hứa với hai nàng. Hai nàng nhất mực căn dặn Lang Sa phải chăm sóc cho Lâm Dịch được bình an trên thiên giới...Tuy rằng đó chỉ là một phần tâm ý mà thôi nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra được tình cảm của hai nàng đối với Lâm Dịch cuồng si như thế nào.
Thời gian hơn ba trăm năm, đó là một đoạn thời gian dài như thế nào. Nhưng trong quãng thời gian dài như vậy, hai nàng vẫn giữ vững tình cảm của mình đối với Lâm Dịch sau khi phi thăng lên Thiên giới tới như vậy. Lúc nào cũng nhất mực quan tâm đến hắn. Phần tâm ý này có phải là một loại chấp nhất hay không? Hiện nay loại hành vi này của Lâm Dịch thậm chí có thể nói là một sự phản bội.
Lang Sa cảm thấy không bình tĩnh trong lòng, làm sao Lâm Dịch lại có thể bình tĩnh được?
Lấy nhãn lực của hắn tất nhiên không khó để phát hiện ra Lang Sa đối với Lâm Phỉ, thậm chí là đối với chính bản thân mình đột nhiên hiện lên chút khúc mắc không hiểu ý nhau.
Lâm Dịch biết bởi vì đối phương không thể tiếp thu được việc Lâm Phỉ đột nhiên xuất hiện nên mới nảy sinh ra cảm giác như vậy. Hắn cũng không biết rằng nàng còn mang theo cả lời căn dặn của Thư Mộng và Thủy Linh Lung sau khi phi thăng Thiên giới.
Trước đây thì còn có khả năng lảng tránh vấn đề này, bởi vì lúc đó hai người cũng không có tình cảm gì với nhau. Nhưng hiện nay Lâm Dịch đối mặt với vấn đề này lại có chút khó khăn. Hành vi này của hắn đúng là đã phản bội lại Thư Mộng và Thủy Linh Lung, thành ra hắn cũng không muốn nói thêm câu gì.
Nhưng bất kể như thế nào đi chăng nữa, sự việc đã tới bước này, muốn làm cho hắn buông tha bất kỳ ai trong số các nàng đều là việc không có khả năng xảy ra. Lâm Dịch tự có cảm giác có lẽ phương pháp giải quyết chuyện này là duy nhất. Đó chính là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát. Đánh cũng tốt, mắng cũng tốt, hờn dỗi cũng tốt, hắn đều chấp nhận được hết. Nhưng nếu như tất cả các nàng đều vì chuyện này mà xa cách hắn thì hắn không thể nào chịu đựng được việc đó.
Mọi người có nói rằng hắn ích kỷ cũng được, nói hắn không biết quan tâm đến người khác cũng tốt, nói hắn mang chủ nghĩa nam tử cũng được. Nam nhân thì nhiều lúc cũng phải mang một tia khí phách.
Đó cũng là lý do vì sao sau khi biết được tâm tư của Lang Sa dành cho mình, Lâm Dịch vẫn như cũ nói trắng ra thân phận của Lâm Phỉ cho nàng biết. Lúc này hắn cũng đã làm tốt mọi sự chuẩn bị. Mặt khác, hắn cũng muốn nhắc nhở một lời với Lang Sa, rốt cuộc nàng sẽ nói những lời nào với mình đây?
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, sau đó mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, xấu hổ trong gian phòng:
- Lang Sa, cuối cùng sau khi phi thăng lên Thiên giới, sao ngươi lại tới nơi này?
Thanh âm của Lâm Dịch cắt đứt tư tưởng đang giãy dụa của Lang Sa, nàng không khỏi nao nao trong lòng, chỉ ngồi ở trên ghế im lặng phục hồi lại tinh thần. Nàng suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ qua có lẽ nên nói lại mọi chuyện một lần cho Lâm Dịch biết.
Ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua Lâm Phỉ đang đứng ở một bên, sau đó đột nhiên gian nan nói:
- Được rồi, Mộng nhi và Linh Lung đã ngàn vạn lần dặn dò ta phải chuyển lời cho ngươi.
Thần sắc Lâm Dịch khẽ động, nhìn chằm chằm Lang Sa. Khóe mắt Lang Sa giương lên, chậm rãi nói:
- Chúng ta nhớ huynh.
Thân thể Lâm Dịch nhất thời run lên mạnh mẽ, chỉ một câu đơn giản đến như vậy nhưng làm cho hắn cảm nhận được sâu đến tận linh hồn.
Bàn tay Lâm Dịch nắm lại thật chặt, một lúc lâu sau mới khôi phục lại sự bình tĩnh, rồi hít vào sâu một hơi. Lang Sa liếc nhìn thấy khóe mắt nam nhân này lại hơi trở nên ươn ướt. Tuy rằng ngay lập tức đã tiêu thất, nhưng điều này làm cho sự trách cứ trong lòng nàng cũng trở nên hòa hoãn đi một ít. Ánh mắt nàng cũng trở nên ôn nhu hơn. Sau khi thở dài một hơi nhẹ nhõm, Lâm Dịch mới khẽ gật đầu, sau đó chân thành nhìn Lang Sa nói:
- Cảm ơn ngươi.
Ánh mắt nàng nhìn Lâm Dịch có chút không thích hợp, Lang Sa cười cười đỏ mặt, ánh mắt rời đi, sau đó nói tiếp:
- Lúc ta tới Thiên giới, sau thời gian bốn năm thì cũng tìm lại được đám người gia gia của ngươi. Tình huống của bọn họ hiện giờ không ổn lắm.
Sau đó Lang Sa kể lại thảm trạng của mấy người bọn họ cho Lâm Dịch được biết, đôi mày liễu của Lang Sa lúc này cũng không khỏi hơi nhăn lại.
Khuôn mặt Lâm Dịch lúc này cũng hơi xầm xuống, mục quang lóe ra sát ý nhè nhẹ, nói:
- Việc này sau khi ta nhìn thấy mấy người gia gia thì mới tính toán, mọi việc không thể cứ kết thúc một cách đơn giản như vậy.
Thế giới này chính là thắng làm vua, thua làm giặc, thực lực vi tôn, ai có thực lực lớn hơn thì người đó luôn luôn đúng...Sở dĩ sau khi Bách Nguyên Tông đánh bại Thanh Nguyên Kiếm Tông, có thể bắt tất cả đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông đi đào bới khoáng vật, săn giết yêu thú, ma thú, Lâm Dịch cũng có thể lý giải được. Nhưng không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận việc đó.
Nhất là lúc Lâm Dịch trực tiếp chứng kiến tràng cảnh đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông đào móc khoáng thạch, làm cho hắn bừng lên lửa giận mạnh mẽ trong lòng. Hắn là một người tôn tử, nếu sau khi biết rõ gia gia của mình bị người ta dày vò, dằn vặt hơn sáu mươi năm liền mà lại chỉ nói một câu:
- Đây là truyền thống, có thể lý giải được" thì hắn cũng không phải là một người tôn tử có hiếu với gia gia hắn rồi.
Tuy rằng thế lực Bách Nguyên Tông cũng có chút quan hệ với cường giả Thần cấp, nhưng bản thân Lâm Phỉ cũng là một cường giả Thần cấp. So với quan hệ bình thường với một cường giả Thần cấp của Bách Nguyên Tông, cường giả Thần cấp Lâm Phỉ còn là lão bà của hắn, loại quan hệ này thì ai thân thiết hơn? Huống hồ thực lực bản thân Lâm Dịch chắc gì đã thua dưới tay một cường giả Thần cấp. Mặc dù tên cường giả Thần cấp kia muốn xuất đầu thay cho Bách Nguyên Tông thì hắn cũng vị tất đã sợ hãi?
Trong mắt Lâm Dịch lóe lên sát ý làm cho Lang Sa hơi nao nao trong lòng. Nàng không khỏi nhớ tới lúc đầu đám người Bạch Tiếu Thiên nói với nàng, không phải đã nói là "Dữ nhiều lành ít" hay sao? Vì sao hắn lúc này lại...
Nàng lập tức không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Những năm nay ngươi đã đi những nơi nào? Ta vẫn luôn tìm hiểu mà không biết được tin tức nào của ngươi.
Lâm Dịch khổ sở cười cười. Chuyện hắn kinh lịch mấy năm nay, thật đúng là rất nhiều, trong lúc nhất thời nói cũng không xong, vì vậy vừa cười vừa nói:
- Chuyện của ta chờ sau khi ly khai nơi này sẽ nói sau.
Lang Sa ngẩn người, bất giác gật đầu. Nhưng đột nhiên nàng phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn quanh bốn phía. Hiện giờ mọi người vẫn ở trong tổng bộ Bách Nguyên Tông, nói cách khác vẫn đang nằm trong tay cường giả Hư Thần Cảnh? Ngoài cửa còn có hai gã ngũ giai đệ tử trông coi, như vậy thì Lâm Dịch và nữ nhân kia vào đây bằng cách nào?
Lang Sa mở to mắt nhìn hai người hỏi:
- Các ngươi vào đây bằng cách nào?
Lâm Dịch bị Lang Sa hỏi vấn đề này cũng trở nên sửng sốt, nghi hoặc quay đầu lại nhìn nàng một chút, sau đó trả lời:
- Cứ như vậy mà vào đây thôi.
Trong lúc nhất thời hắn cũng chưa kịp lấy lại tinh thần, đâu nghĩ tới nghi hoặc của Lang Sa, trong thời gian ba trăm năm này, trình độ của hắn đã đạt tới mức độ nào mà thôi.
- Ngoài cửa không có ai sao?
Lang Sa bị câu trả lời thản nhiên của Lâm Dịch cũng làm cho nàng hơi sửng sốt.
- Ai?
Lâm Dịch nghi hoặc nhíu mày một chút, lập tức phục hồi lại tinh thần, sau đó lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười. Lúc này hắn đã biết vì sao mà Lang Sa lại nghi hoặc như vậy.
Lâm Dịch thần bí chớp chớp hai mắt, cười nói:
- Ý ngươi nói là hai gã ngũ giai đệ tử của Bách Nguyên Tông phải không? Bọn hắn vẫn còn đang đứng canh gác ở cửa mà.
Lang Sa nhất thời trở nên khẩn trương, ánh mắt nàng lộ ra thần sắc cẩn thận, nhìn ra phía cửa. Nàng vẫn còn nhớ lại lúc bị hai tên ngũ giai đệ tử kia bắt trở lại trong lúc chạy trốn, ngay cả một tia phản kháng nàng cũng không có.
Thanh âm của nàng lúc này cũng đè thấp xuống, đôi mi thanh tú khé nhíu lại, nói:
- Các ngươi vào đây bằng cách nào? Hai tên kia có thực lực rất mạnh.
Nói đến đây, nàng có chút không tin tưởng nhìn về phía Lâm Dịch.
Khi nãy chỉ do nàng trong lúc nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần mà thôi, nhưng hiện giờ nhắc lại vấn đề này, nàng đột nhiên nghĩ tới, Lâm Dịch có thể thần không biết, quỷ không hay tiến nhập vào nơi này, chẳng phải như vậy là nói chí ít thực lực của hắn cũng mạnh hơn hai tên ngũ giai đệ tử kia sao? Lẽ nào trình độ của hắn đã đạt tới cường giả lục giai rồi?
- Ngươi đã đạt tới trình độ cường giả lục giai rồi sao?
Lang Sa nhìn về phía Lâm Dịch, lần thứ hai sinh ra cảm giác thất bại. Nàng vốn tưởng rằng những năm qua nàng đã có tiến bộ kinh người, không nghĩ tới đối phương hiện nay đã vượt qua mình hai cấp vị giai. Phải biết rằng mỗi một bậc trong Tinh vị cảnh đề thăng vô cùng khó khăn.
Lâm Dịch quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm, xem ra mình muốn đuổi kịp hắn không thể lấy thời gian để bù đắp được.
Trong lòng Lang Sa có chút cảm giác mất mát. Lúc này Lâm Dịch lộ ra bộ dáng tươi cười, hắn cũng không gật đầu hay lắc đầu trả lời gì cả, lập tức nói:
- Có vấn đề gì...chưa chuẩn bị tốt sao? Nếu như không có thì chúng ta lập tức xuất phát thôi.
Lang Sa nghe xong lại trở nên trầm mặc xuống. Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng cắn môi, lắc đầu nói:
- Tuy rằng thực lực của ngươi đã là cường giả lục giai nhưng so với cường giả thất giai, thậm chí cao hơn nữa là cường giả Hư Thần Cảnh thì vẫn còn yếu hơn nhiều lắm. Các ngươi có khả năng đi vào trong nơi này sợ rằng lúc đó cường giả Hư Thần Cảnh cũng không để ý đến, hoặc là các ngươi có bảo vật che đi thần thức, không cho đối phương phát hiện ra bản thân mình. Tuy vậy nhưng nếu như chỉ cần ta vừa ly khai khỏi nơi đây thì tên Chu Trí Lâm kia sẽ lập tức sinh ra cảm ứng. Đến lúc đó thì...
Nói tới đây, nét mặt của nàng cũng không kiềm chế được mà lộ ra vẻ buồn bã.
Trong mắt Lâm Dịch lúc này cũng không kiềm chế được mà lộ ra một tia nhu tình. Đã tới mức độ như thế này rồi, Lang Sa lại vẫn còn suy nghĩ thay cho bản thân mình. Điều này đủ để làm cho Lâm Dịch vô cùng cảm động.
Không thể nghi ngờ, nếu như thực lực của mình đúng như trong suy nghĩ của Lang Sa, chỉ là cường giả lục giai, sợ rằng đúng là không có cách nào khác.
Mà nếu như quả thật bản thân mình và Lâm Phỉ ly khai, Lang Sa chỉ còn lại duy nhất một con đường, đó chính là con đường mà khi nãy nàng đã lựa chọn - Chết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa giận dữ. Hắn đối với cái tên Chu Trí Lâm chưa từng gặp mặt bao giờ kia đã nảy sinh ra sát ý rồi. Nếu như khi nãy mình chỉ cần đến muộn một bước, hoặc là thực lực của mình không đủ để cứu Lang Sa ra khỏi nơi đây, người con gái này thực sự sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Mà tất cả những điều đó đều là do tên Chu Trí Lâm kia bức bách nàng mà gây ra.
Tên Chu Trí Lâm kia vì để đạt được mục đích của mình mà không tiếc mạnh mẽ ép buộc nàng. Loại hành vi ỷ thế hiếp người này của hắn làm cho Lâm Dịch tức giận không thôi.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, khuôn mặt hắn trở nên âm trầm xuống, chậm rãi nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ bắt hắn phải có một câu trả lời thỏa đáng cho ngươi.
Lang Sa nao nao, vẫn không rõ được tâm tư của Lâm Dịch lúc này. Lâm Dịch cũng không nói thêm câu nào, quay sang nhìn Lâm Phỉ rồi gật đầu.
Lâm Phỉ thản nhiên cười, ngón tay khẽ búng, kết giới nhất thời đã bị nàng giải khai.
Lâm Dịch đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lang Sa.
Động tác thân thiết này của Lâm Dịch làm cho thân thể mềm mại của Lang Sa mạnh mẽ cứng ngắc lại, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng.
Dưới ánh mắt hoảng loạn của Lang Sa, Lâm Dịch nắm tay nàng, cứ như vậy dắt nàng đi ra phía cửa.
Khi tới cửa, Lang Sa mới đột nhiên dừng lại, vội vàng la lên:
- Không nên, ngươi không phải là đối thủ của bọn hắn.
Nhưng mà lời của nàng còn chưa dứt, cửa phòng đã bị mở ra mạnh mẽ. Chính là hai tên ngũ giai đệ tử canh gác ở bên ngoài, sau khi Lâm Phỉ hủy bỏ đi kết giới, bọn họ đã phát hiện ra động tĩnh ở bên trong.
Khi thấy vẻ mặt âm trầm của Lâm Dịch, tay vẫn đang nắm lấy tay của Lang Sa, hai tên ngũ giai đệ tử cảm thấy hơi sửng sốt, đồng thời quát lên:
- Ngươi là người phương nào, lại dám xông vào đây.
Lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe thấy hai tiếng nổ vang lên, căn bản cũng không thấy Lâm Dịch làm ra động tác gì, hai tên ngũ giai đệ tử đã bị đánh bay ra ngoài, trên không trung vẫn còn phun ra tiên huyết thành vòi. Nhất chiêu chế địch.
Lang Sa hoàn toàn sững người. Vài ngày trước đây, hai tên ngũ giai đệ tử này bắt nàng giống như bắt một con gà con, vậy mà bây giờ khi bọn họ đối mặt với Lâm Dịch, cư nhiên lại không hề có phản ứng nào như vậy? Gần như chỉ trong chớp mắt, nàng thậm chí còn không nhìn thấy Lâm Dịch xuất thủ như thế nào.
Lang Sa không khỏi ngơ ngác nhìn Lâm Dịch một cách bất ngờ. Mấy năm nay Lâm Dịch đã đạt tới trình độ như thế nào rồi?
Đang suy nghĩ thì Lang Sa cảm giác thân thể mình đột nhiên di động. Lúc này nàng mới cúi đầu nhìn xuống một chút, chỉ thấy Lâm Dịch đã mang theo nàng bay thẳng lên trên không trung.
- Lâm Dịch, chúng ta mau rời đi. Đợi lát nữa tên Chu Trí Lâm kia phát hiện ra thì chúng ta sẽ không đi được đâu.
Lang Sa nhất thời khẩn trương, liên tục giục Lâm Dịch.
Nhìn Lang Sa thần tình hoảng loạn, nhìn quanh bốn phía, Lâm Dịch lại cảm thấy đau xót trong lòng. Tuy rằng bình thường Lang Sa đều có bộ dáng thanh lãnh, nhưng thực ra Lâm Dịch cũng biết rõ thân thế của đối phương, Lang Sa là một nữ hài tử vô cùng thương cảm.
Nàng có thiên tư xuất chúng trong phân hệ, dáng dấp tuyệt mỹ, tất nhiên sẽ làm cho dòng chính chèn ép và nảy sinh ham muốn. Bản thân nàng là môn nhân của truyền thừa cổ thuật, một trong tam đại truyền thừa thượng cổ của đại lục Bạch Đế, lúc nàng còn nhỏ tuyệt đối sẽ không hạnh phúc như những hài tử bình thường khác.
Năm xưa, nàng cũng thiếu chút nữa bị tên Hàn Thế kia bức hôn. Nghĩ đến lúc đó, bản thân nàng cũng không có người để thương nhớ, tâm trí nàng cũng không kiên định như bây giờ. Hơn nữa lại ảnh hưởng đến toàn bộ tính mệnh của tộc nhân, cho nên nàng cũng phải lựa chọn khuất phục mà không dám tự sát.
Mà hiện nay, sau khi phi thăng lên Thiên giới, tất cả tộc nhân của nàng đều ở lại đại lục Bạch Đế, trong lòng nàng lại chất chứa hình bóng của Lâm Dịch rồi. Không bị tính mạng của tộc nhân áp chế, hơn nữa Lâm Dịch lúc này lại sinh tử không biết, nàng đã lựa chọn sự phản kháng kịch liệt nhất.
Người con gái như nàng, tại sao lại bị đối xử như vậy? Lâm Dịch lúc này đã hoàn toàn phát hỏa lên rồi.
Hắn mạnh mẽ kéo Lang Sa đi. Lang Sa hoảng loạn vội vã quay đầu lại nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch tất nhiên biết nàng đang hoảng loạn là suy nghĩ vì bản thân mình.
Một người con gái đã quyết tâm tự sát để bảo vệ trinh tiết thì làm gì còn sợ hãi điều gì nữa? Việc gì phải sợ một tên cường giả Hư Thần Cảnh? Kể cả cường giả Thần cấp thì có gì phải sợ?
- Lâm Dịch...
Lang Sa thấy Lâm Dịch chỉ nhìn mình, cư nhiên cứ như vậy huyền phù giữa không trung, không hề có ý tứ ly khai khỏi nơi này chút nào. Lúc này nàng lại càng lo lắng, thực sự không biết đến tột cùng thì Lâm Dịch đang làm sao vậy?
Ánh mắt Lâm Dịch lộ ra một tia nhu tình, lập tức nhẹ nhàng nói:
- Ta đang chờ bọn họ đến đây, ta muốn cho bọn họ cấp cho người một câu trả lời thỏa đáng.
Cũng không biết tại sao mà Lâm Dịch lại nói những lời này, thân thể Lang Sa nhất thời run lên nhè nhẹ. Nàng ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, trong lúc này tâm trạng nàng trở nên rối bời, cũng không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Lâm Phỉ đứng ở một bên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười nhẹ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lang Sa lúc này đã hoàn toàn bị Lâm Dịch ôm chặt vào trong lòng. Lang Sa và nàng không hiểu nhau, nhưng nàng cũng hiểu được trong lòng Lang Sa đang nghĩ gì. Đổi lại nếu là nàng, nếu như trượng phu của bạn tốt mình, mà cũng chính là người mình thầm yêu mến, sau khi rời đi hơn ba trăm năm, đột nhiên lại mang về thêm một nữ nhân khác. Nàng cũng sẽ không nảy sinh hảo cảm gì với nữ nhân kia. Cho nên nàng có thể lý giải được tâm tình của Lang Sa khi gặp nàng.
Nhìn Lâm Dịch hiện nay đang biểu hiện "Trùng quan giận dữ vì hồng nhan.
Lâm Phỉ cũng không có cách nào khác. Nàng chỉ biết yên lặng đứng sau Lâm Dịch, nhất quyết giúp hắn chống đỡ bất luận vấn đề nào sẽ xảy ra. Lúc này hắn vẫn chưa khôi phục lại được ký ức năm xưa, thực lực của hắn so với nàng là cường giả Thần cấp còn yếu hơn nhiều lắm...Nhưng hắn là trượng phu của nàng, chỉ cần điều này cũng đủ rồi.
Vì vậy nàng chỉ cười mỉm, thản nhiên đứng phía sau ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch đang tản mác ra khí tức nguy hiểm, cùng với Lang Sa đang ngơ ngác nằm trong lòng hắn. Hiện tại là lúc Lâm Dịch thể hiện bản thân mình.
Lâm Dịch làm ra động tĩnh cũng không phải là nhỏ. Chỉ một lát sau trong thần thức của hắn đã hiện lên bảy tên cường giả Hư Thần Cảnh đang chạy tới nơi này. Với thực lực của bọn họ thì chỉ một lát sau là sẽ đến.
Lang Sa ngây người ra một lúc, sau đó mới phục hồi lại tình thần, thần tình đau khổ nói:
- Ngươi hà tất phải làm như vậy?
Trong mắt của nàng lúc này, Lâm Dịch bởi vì chuyện tình bị cưỡng hôn của mình nên mới lựa chọn phương thức đối mặt với cường giả Hư Thần Cảnh như vậy. Thần sắc thê mỹ của nàng chăm chú nhìn Lâm Dịch, hai hàm răng cắn chặt, cũng không nói ra lời nào.
Khóe miệng Lâm Dịch hiện lên một tia mỉm cười, chậm rãi nói:
- Lâm Dịch ta chưa bao giờ để người thân của mình phải chịu khuất tất.
Lúc này Lâm Dịch dùng từ "người thân" mà không phải là "nữ nhân của ta.
ý tứ tuy rằng kém rất xa nhưng đối với Lang Sa mà nói thì như vậy cũng là đủ rồi.
Nàng cắn chặt hai hàm răng, một lát sau hung hăng gật đầu. Trong mắt nàng cũng hiện ra một tia quyết tuyệt:
- Nguyên bản ta cũng không có ý định tiếp tục sống nữa, dù sao trốn chạy cũng không thoát, có thể được chết cùng một chỗ với ngươi. Ta...ta rất mãn nguyện.
Nàng do dự một lát, sau đó lấy hết dũng khí trong lòng nói ra những lời này. Trên dung nhan nàng không khỏi dâng lên đỏ ửng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào Lâm Dịch.
Lâm Dịch cảm thấy vô cùng cảm động, ánh mắt dâng lên một trận nhu tình. Hắn biết, từ giờ khắc này, nữ nhân này sẽ luôn bên người mình, đã không có biện pháp nào thay đổi điều này nữa.
Bất luận hiện nay có xảy ra tình huống nào đi chăng nữa, Lâm Dịch cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Chí ít đối với Lang Sa mà nói, cục diện lúc này tuyệt đối là hữu tử vô sinh, nhưng hiện nay nàng lại kiên quyết nói ra những lời trong lòng như vậy, đủ để chứng minh trọng lượng của Lâm Dịch trong lòng nàng như thế nào.
Lúc này, mấy tên cường giả Hư Thần Cảnh rốt cục cũng đã tới rồi.
- Cuồng đồ lớn mật, cư nhiên dám đến Bách Nguyên Tông chúng ta nháo sự sao?
Một tiếng quát lạnh vang lên, từ xa xa truyền đến sóng âm cường đại. Thậm chí cả không gian dường như cũng trở nên rung động. Biểu tình của Lang Sa lúc này trở nên tái nhợt, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
- Người vừa tới chính là Chu Trí Lâm.
Vừa nói dứt lời thì một đạo lưu quang xuất hiện, dừng ở phía trước hai người khoảng vài trăm thước. Một thân hình chậm rãi hiện lên.
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Dịch khẽ nhìn vào thân ảnh đó, bên trong mang theo lửa giận ngập trời. Hắn muốn nhìn xem cái tên "Sắc đảm bao thiên.
Chu Trí Lâm kia đến tột cùng là có cái dạng như thế nào.
Một bộ y phục rộng thùng thình bạch sắc trường bào, thỉnh thoảng để lộ ra từng khối, từng khối cơ thể chắc nịch, toàn thân cao hơn hai thước, so với Lâm Dịch thì hắn phải cao hơn cả một cái đầu, trên khuôn mặt khoan dung, độ lượng lộ ra thêm vài phần uy nghiêm. Nhưng mà đôi lông mày thô to lại làm cỗ khí tức uy nghiêm đó biến thành một loại khí tức hung thần ác sát. Nhìn qua thì Chu Trí Lâm giống như một tên đồ tể.
- Mặc kệ ngươi là ai đi chăng nữa, mau buông Lang Sa ra.
Chu Trí Lâm trừng to đôi mắt giống như chuông đồng, trầm giọng nói. Ánh mắt hắn lành lạnh, hiện ra một cỗ sát ý sắc bén từ trên người hắn truyền đến Lâm Dịch.
Sắc mặt Lang Sa càng trở nên trắng bệch. Nàng chỉ cảm thấy một cỗ khí tức băng lãnh đến mức tận cùng, đột nhiên ầm ầm đánh vào bên trong thân thể của mình. Nàng mở to hai mắt nhìn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên lại xuất hiện một cỗ nhiệt lưu từ phía sau lưng mạnh mẽ truyền vào người nàng, nhất thời hóa giải khí tức băng lãnh không còn một mảnh. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Dịch đang híp mắt nhìn về phía trước, trong mắt lóe lên sát ý. Sắc mặt nàng hơi có chút biến hóa quay đầu nhìn về phía Chu Trí Lâm.
- Ngươi chính là Chu Trí Lâm?
Lâm Dịch híp mắt hỏi, tay phải của hắn vẫn áp phía sau lưng Lang Sa. Ánh mắt Lâm Dịch không rời khỏi tên đại hán đang biến sắc trước mặt. Vừa rồi đối phương sử dụng tinh thần công kích, dưới cỗ sát ý sắc bén đó, nếu như thần thức của mình không tới đẳng cấp cường giả Hư Thần Cảnh thì sợ rằng toàn bộ linh hồn đã bị đánh cho nát bấy...Đây cũng là một trong những loại công kích của cường giả Hư Thần Cảnh. Nhìn qua dáng dấp của Chu Trí Lâm tuy rằng hung thần ác sát, có vẻ chất phác, lỗ mãng, nhưng trên thực tế thì đó cũng chỉ là gạt người mà thôi.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, để trở thành cường giả Hư Thần Cảnh, nói như thế nào thì cũng phải có chỗ hơn người.
- Chính là bản tọa, ngươi là ai? Cư nhiên dám xông vào Dưỡng Tâm Phong của Bách Nguyên Tông ta, lại còn dám vô lễ với phu nhân của ta?
Ánh mắt Chu Trí Lâm trở nên thâm trầm xuống. Hắn cũng cảm nhận được Lâm Dịch không phải là người dễ chọc.
Trên thực tế đâu phải là không dễ chọc? Hai người căn bản là không cùng một cấp độ. Vừa tiếp xúc thì Lâm Dịch đã biết ngay người này chỉ vừa đạt được thực lực Hư Thần Cảnh, ngay cả Luyện Cách kỳ cũng không đến. Cùng hắn là cường giả Ngưng Thần kỳ thì chênh lệch lớn đến mức nào.
Bình luận facebook