Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-105
CHƯƠNG 105:
“Không có hứng thú.” Lục Trình Thiên đầu không ngẩng mắt nheo lên trả lời.
“Đáng tiếc, lần này hình như các nhỏ đến không phải để tìm tôi, mà là đến tìm cậu.” Đường Kỳ Dũng cảm thấy là một người bạn thân thì vẫn nên “tốt bụng” nhắc nhở một chút tình hình sắp diễn ra.
“Nghe ngữ khí của cá nhỏ nhà tôi có lẽ là không có ý tốt, lẽ nào cậu lại làm ra chuyện gì khiến ai ai cũng ghét rồi.”
Lục Trình Thiên bình tĩnh lật tài liệu trong tay sang một trang khác, âm thanh lạnh nhạt không có chút dao động nào lên tiếng: “Yên tâm, tôi không có phẩm vị giống như cậu.”
“Thiên, cậu có ý gì hả, nói mắt nhìn người của tôi không tốt, sao cậu không nói người phụ nữ của cậu và người phụ nữ của tôi còn mặc chung một cái váy mà lớn lên chứ.”
Trên mặt Đường Kỳ Dũng dường như rơi vào hồi ức: “Tôi đã quen biết nha đầu đó cũng đã mười mấy năm rồi, cậu không biết trước kia Vy Vy có bộ dáng như thế nào đâu.”
Lục Trình Thiên cuối cùng cũng có một chút phản ứng, anh chầm chậm đóng quyển tài liệu lại, con ngươi thâm trầm nhìn về phía anh ta ra ý cho anh ta tiếp tục nói.
Còn nói là không quan tâm sao, anh nhắc đến một chút đã lập tức bỏ hết chuyện chính rồi, trong mắt Đường Kỳ Dũng lóe qua một tia đã hiểu rõ: “Giống như một con búp bê sứ yên tĩnh, lúc đó tôi và cá nhỏ còn tưởng rằng Vy Vy là một đứa câm, không ngờ gái mười tám sẽ lột xác, càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.”
Cái mũi cao của Lục Trình Thiên không biết có nên tin hay không hừ nhẹ một tiếng.
“Tôi nói cho cậu biết, Vy Vy nhìn thì rất nghe lời, nhưng thực ra là một con người rất mẫn cảm, lại thêm không có ba mẹ bên cạnh, đi theo bà ngoại tuổi đã lớn, cô ấy chính là đứa trẻ bảo thủ điển hình đó.” Đường Kỳ Dũng vô thức cảm thán.
“Tôi còn biết ba mẹ của Vy Vy nói với mọi người là đi xa làm ăn, nhưng thật ra là đi sinh lén thêm một đứa nữa, đến bây giờ cũng không chịu quay trở về, chỉ thi thoảng lương tâm thấy bất an mới gọi một cuộc điện thoại về hỏi thăm đôi chút.”
Khi Lục Trình Thiên nghe đến Đan Diễn Vy là một đứa trẻ bảo thủ, con ngươi vô thức tối lại mấy phần, lúc ngước mắt lên đã lại khôi phục lại sự trong sáng: “Từ lúc nào đã trở nên bát quái như vậy rồi.”
Từ ẩn ý chính là, Đường Kỳ Dũng cậu từ bao giờ đã trở nên thích đàm tiếu như phụ nữ rồi.
“Thiên cậu như vậy quả thật là chẳng nghĩa khí chút nào, nghe xong liền phủi tay không nhận.” Đường Kỳ Dũng không vui rồi đó, trước đó là ai vẫn còn nghe rất nghiêm túc thú vị, tại sao nói lật mặt liền lật mặt luôn.
Nếu như không phải sớm đã biết cậu ta có cái tính này, rất ít người có thể chịu được.
“Thiên cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao bạn bè của cậu lại ít như vậy rồi.”
Lục Trình Thiên lườm anh một cái, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Tôi cần phải kết bạn sao?”
“Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ cậu rồi được chưa, có phải luật sư cũng khó đối phó như cậu, quả thật là người không thể chò truyện tử tế được.” Đường Kỳ Dũng bất lực khoát tay nói.
Lục Trình Thiên giật giật lông mày, thu hồi lại ánh mắt.
“Cũng không biết cá nhỏ của tôi đã đến chưa.” Một ngày không gặp tựa cách ba thu, đã hai lần ba thu rồi anh chưa được nhìn thấy cô ấy, đã thấy rất nhớ rồi.
Lời của Đường Kỳ Dũng vừa dứt, cánh cửa lớn đã trực tiếp bị một người dùng chân đá ra, ánh mắt đan phượng sắc nhọn của Tư Tư quét hai vòng quanh căn phòng, rất nhanh đã xác định được mục tiêu.
Đi mấy bước đến trước mặt Lục Trình Thiên, tức giận ngút trời chỉ vào ngươi đàn ông vẫn luôn bình tĩnh như không có gì sảy ra đang ngồi ở trước mặt mà hét: “Lục Trình Thiên tên khốn nhà anh, anh vẫn còn mặt mũi nhàn rỗi ngồi ở đây sao.”
Đường Kỳ Dũng nhìn tháy rõ trong mắt Lục Trình Thiên lướt qua một tia sắc lạnh, lập tức đứng bật dậy từ trên ghế sofa, chặn trước mặt Tư Tư đang phát khùng, lên tiếng giảm bớt bầu không khí: “Cá nhỏ của anh có gì không thể nói cho hẳn hoi mà cứ phải tức giận như vậy chứ.”
Tư Tư trực tiếp khoát tay Đường Kỳ Dũng ra, ánh mắt tức giận vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Trình Thiên: “Đường Kỳ Dũng ở đây không có chuyện của anh, anh cút sang một bên cho tôi, hôm tay tôi nhất định phải báo thù cho Vy Vy của tôi.’
Nhắc đến tên của Vy Vy, người đàn ông vốn dĩ vẫn âm trầm bất động bỗng nhiên liếc sang cô, ý lạnh trong mắt như muốn đông cứng Tư Tư lại: “Đan Diễn Vy làm sao.”
“Haha, Lục Trình Thiên giờ anh mới biết quan tâm thì đã muộn rồi.” Tư Tư thấy Lục Trình Thiên tức giận lại có cảm giác vui vẻ như được phục thù.
Bây giờ mới tức giận, sớm thì đang làm gì chứ.
“Tư Tư, tôi hỏi cô một lần cuối Đan Diễn Vy làm sao rồi.” Cơ thể cao lớn của Lục Trình Thiên đứng bật dậy từ ghế sofa, như một ngọn núi lớn đè trên đầu Tư Tư.
Tư Tư vô thức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lại nhớ đến người bạn thân của mình vẫn đang còn nằm ở nhà, lập tức dừng chảy mồ hôi trào phúng anh ta: “Đừng nói với tôi anh không biết, người phụ nữ của mình anh còn không quản được, thì sau này tôi quản thay anh.”
Đường Kỳ Dũng nhìn thấy bạn thân không ngừng nắm chặt tay, biết anh ta chuẩn bị tức giận, lập tức nói: “Tư Tư, là ai đã bắt nạt Vy Vy, cô nói cho tôi, tôi giúp cô đi dạy cho người đó một bài học.’
“Còn có ai chứ chính là con nhỏ Vũ Thư đó, bởi vì cảm thấy rằng là Vy Vy đã cướp Lục Trình Thiên nên đã đánh cho Vy Vy khắp người bị thương, mặt thì sưng như quả bóng, con ngốc đó còn không chịu đi bệnh viện, còn nói ngày mai tôi xin nghỉ giúp cô ấy, anh nói xem có buồn cười hay không.”
Tư Tư tự mình nói, nước mắt cũng đã sắp rơi xuống, mẹ nó, con ngốc đó.
Đường Kỳ Dũng nghe xong sắc mặt không tốt, nhưng anh biết chuyện này không đến lượt anh quản, còn có người đang tức giận hơn cả anh.
“Không có hứng thú.” Lục Trình Thiên đầu không ngẩng mắt nheo lên trả lời.
“Đáng tiếc, lần này hình như các nhỏ đến không phải để tìm tôi, mà là đến tìm cậu.” Đường Kỳ Dũng cảm thấy là một người bạn thân thì vẫn nên “tốt bụng” nhắc nhở một chút tình hình sắp diễn ra.
“Nghe ngữ khí của cá nhỏ nhà tôi có lẽ là không có ý tốt, lẽ nào cậu lại làm ra chuyện gì khiến ai ai cũng ghét rồi.”
Lục Trình Thiên bình tĩnh lật tài liệu trong tay sang một trang khác, âm thanh lạnh nhạt không có chút dao động nào lên tiếng: “Yên tâm, tôi không có phẩm vị giống như cậu.”
“Thiên, cậu có ý gì hả, nói mắt nhìn người của tôi không tốt, sao cậu không nói người phụ nữ của cậu và người phụ nữ của tôi còn mặc chung một cái váy mà lớn lên chứ.”
Trên mặt Đường Kỳ Dũng dường như rơi vào hồi ức: “Tôi đã quen biết nha đầu đó cũng đã mười mấy năm rồi, cậu không biết trước kia Vy Vy có bộ dáng như thế nào đâu.”
Lục Trình Thiên cuối cùng cũng có một chút phản ứng, anh chầm chậm đóng quyển tài liệu lại, con ngươi thâm trầm nhìn về phía anh ta ra ý cho anh ta tiếp tục nói.
Còn nói là không quan tâm sao, anh nhắc đến một chút đã lập tức bỏ hết chuyện chính rồi, trong mắt Đường Kỳ Dũng lóe qua một tia đã hiểu rõ: “Giống như một con búp bê sứ yên tĩnh, lúc đó tôi và cá nhỏ còn tưởng rằng Vy Vy là một đứa câm, không ngờ gái mười tám sẽ lột xác, càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.”
Cái mũi cao của Lục Trình Thiên không biết có nên tin hay không hừ nhẹ một tiếng.
“Tôi nói cho cậu biết, Vy Vy nhìn thì rất nghe lời, nhưng thực ra là một con người rất mẫn cảm, lại thêm không có ba mẹ bên cạnh, đi theo bà ngoại tuổi đã lớn, cô ấy chính là đứa trẻ bảo thủ điển hình đó.” Đường Kỳ Dũng vô thức cảm thán.
“Tôi còn biết ba mẹ của Vy Vy nói với mọi người là đi xa làm ăn, nhưng thật ra là đi sinh lén thêm một đứa nữa, đến bây giờ cũng không chịu quay trở về, chỉ thi thoảng lương tâm thấy bất an mới gọi một cuộc điện thoại về hỏi thăm đôi chút.”
Khi Lục Trình Thiên nghe đến Đan Diễn Vy là một đứa trẻ bảo thủ, con ngươi vô thức tối lại mấy phần, lúc ngước mắt lên đã lại khôi phục lại sự trong sáng: “Từ lúc nào đã trở nên bát quái như vậy rồi.”
Từ ẩn ý chính là, Đường Kỳ Dũng cậu từ bao giờ đã trở nên thích đàm tiếu như phụ nữ rồi.
“Thiên cậu như vậy quả thật là chẳng nghĩa khí chút nào, nghe xong liền phủi tay không nhận.” Đường Kỳ Dũng không vui rồi đó, trước đó là ai vẫn còn nghe rất nghiêm túc thú vị, tại sao nói lật mặt liền lật mặt luôn.
Nếu như không phải sớm đã biết cậu ta có cái tính này, rất ít người có thể chịu được.
“Thiên cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao bạn bè của cậu lại ít như vậy rồi.”
Lục Trình Thiên lườm anh một cái, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Tôi cần phải kết bạn sao?”
“Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ cậu rồi được chưa, có phải luật sư cũng khó đối phó như cậu, quả thật là người không thể chò truyện tử tế được.” Đường Kỳ Dũng bất lực khoát tay nói.
Lục Trình Thiên giật giật lông mày, thu hồi lại ánh mắt.
“Cũng không biết cá nhỏ của tôi đã đến chưa.” Một ngày không gặp tựa cách ba thu, đã hai lần ba thu rồi anh chưa được nhìn thấy cô ấy, đã thấy rất nhớ rồi.
Lời của Đường Kỳ Dũng vừa dứt, cánh cửa lớn đã trực tiếp bị một người dùng chân đá ra, ánh mắt đan phượng sắc nhọn của Tư Tư quét hai vòng quanh căn phòng, rất nhanh đã xác định được mục tiêu.
Đi mấy bước đến trước mặt Lục Trình Thiên, tức giận ngút trời chỉ vào ngươi đàn ông vẫn luôn bình tĩnh như không có gì sảy ra đang ngồi ở trước mặt mà hét: “Lục Trình Thiên tên khốn nhà anh, anh vẫn còn mặt mũi nhàn rỗi ngồi ở đây sao.”
Đường Kỳ Dũng nhìn tháy rõ trong mắt Lục Trình Thiên lướt qua một tia sắc lạnh, lập tức đứng bật dậy từ trên ghế sofa, chặn trước mặt Tư Tư đang phát khùng, lên tiếng giảm bớt bầu không khí: “Cá nhỏ của anh có gì không thể nói cho hẳn hoi mà cứ phải tức giận như vậy chứ.”
Tư Tư trực tiếp khoát tay Đường Kỳ Dũng ra, ánh mắt tức giận vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Trình Thiên: “Đường Kỳ Dũng ở đây không có chuyện của anh, anh cút sang một bên cho tôi, hôm tay tôi nhất định phải báo thù cho Vy Vy của tôi.’
Nhắc đến tên của Vy Vy, người đàn ông vốn dĩ vẫn âm trầm bất động bỗng nhiên liếc sang cô, ý lạnh trong mắt như muốn đông cứng Tư Tư lại: “Đan Diễn Vy làm sao.”
“Haha, Lục Trình Thiên giờ anh mới biết quan tâm thì đã muộn rồi.” Tư Tư thấy Lục Trình Thiên tức giận lại có cảm giác vui vẻ như được phục thù.
Bây giờ mới tức giận, sớm thì đang làm gì chứ.
“Tư Tư, tôi hỏi cô một lần cuối Đan Diễn Vy làm sao rồi.” Cơ thể cao lớn của Lục Trình Thiên đứng bật dậy từ ghế sofa, như một ngọn núi lớn đè trên đầu Tư Tư.
Tư Tư vô thức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lại nhớ đến người bạn thân của mình vẫn đang còn nằm ở nhà, lập tức dừng chảy mồ hôi trào phúng anh ta: “Đừng nói với tôi anh không biết, người phụ nữ của mình anh còn không quản được, thì sau này tôi quản thay anh.”
Đường Kỳ Dũng nhìn thấy bạn thân không ngừng nắm chặt tay, biết anh ta chuẩn bị tức giận, lập tức nói: “Tư Tư, là ai đã bắt nạt Vy Vy, cô nói cho tôi, tôi giúp cô đi dạy cho người đó một bài học.’
“Còn có ai chứ chính là con nhỏ Vũ Thư đó, bởi vì cảm thấy rằng là Vy Vy đã cướp Lục Trình Thiên nên đã đánh cho Vy Vy khắp người bị thương, mặt thì sưng như quả bóng, con ngốc đó còn không chịu đi bệnh viện, còn nói ngày mai tôi xin nghỉ giúp cô ấy, anh nói xem có buồn cười hay không.”
Tư Tư tự mình nói, nước mắt cũng đã sắp rơi xuống, mẹ nó, con ngốc đó.
Đường Kỳ Dũng nghe xong sắc mặt không tốt, nhưng anh biết chuyện này không đến lượt anh quản, còn có người đang tức giận hơn cả anh.
Bình luận facebook