• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện chàng luật sư và nàng (1 Viewer)

  • Chap-107

CHƯƠNG 107: CẢM GIÁC MÌNH GIỐNG NHƯ MỘT CON CÁ ƯỚP MUỐI




CHƯƠNG 107: CẢM GIÁC MÌNH GIỐNG NHƯ MỘT CON CÁ ƯỚP MUỐI

Đan Diễn Vy nằm lỳ ở trên giường, trước người chỉ có một cái bra. Sau khi cô yêu cầu hết lần này đến lần khác, nửa người dưới vẫn đổi thành một chiếc quần soóc.

Loại an ủi có còn hơn không này mới xoa dịu được linh hồn không mấy tự nhiên của cô một chút.

Phía sau truyền đến cảm xúc lành lạnh làm cho cô thoải mái muốn thở dài. Suy nghĩ một chút cô vẫn nhịn xuống, cô cũng không muốn làm cho Lục Trình Thiên hiểu nhầm.

Trong bầu không khí yên tĩnh, năng lực cảm nhận của con người được phóng đại lên vô hạn. Cho dù Đan Diễn Vy cố gắng hết sức muốn cố đuổi đi những hình ảnh không nên xuất hiện trong đầu, dây thần kinh đã thay cô truyền đến đại não trước một bước.

Cô dường như có thể cảm ứng được ngón tay thon dài đang di chuyển trên lưng cô thế nào, bụng ngón tay lành lạnh mang theo cảm giác lạnh lẽo tương tự từ trên người chủ nhân của nó chạm vào, lướt nhẹ qua trên làn da của cô kích thích từng đợt run rẩy.

Kết thúc rồi, cô cảm giác từng sợi tóc gáy của mình đều đã dựng ngược.

Đôi mắt đen láy của Lục Trình Thiên nhìn cánh tay nhỏ nhắn của cô được đặt ngang ở hai bên người, khóe miệng hơi cong lên thản nhiên nói: “Lật người lại."

"Phía trước không cần bôi, em có thể tự mình làm được."

Giọng nói buồn bực của Đan Diễn Vy từ bên trong sofatruyền tới. Cô cũng đâu phải cụt tay gãy chân, vị trí phía trước vẫn có thể bôi tới được.

"Ai nói tôi muốn bôi phía trước cho em chứ? Tôi chỉ kiểm tra đầu gối của em, xem có bị tổn thương đến dây chằng không thôi."

Trong giọng điệu của Lục Trình Thiên ngầm có chút hài hước, giống như một ngọn đuốc thổi lên trên mặt Đan Diễn Vy, cô từ từ lật người lại, nhìn thẳng vào anh: “Xem đi."

Bây giờ cô cảm giác mình chính là một con cá ướp muối, lật tới lật lui vẩy muối ở trên người, ngấm triệt để rồi.

Hừ, đồ hồ ly bụng dạ thâm hiểm thối tha còn bày ra bộ dạng thanh cao gì chứ. Rõ ràng là một kẻ háo sắc lại ra vẻ đạo mạo.

Lục Trình Thiên đúng là xử lý vết thương không hề liếc ngang nhìn dọc, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm chưa bao giờ dừng lại ở nửa người trên của cô lấy một giây.

Động tác mềm nhẹ gọn gàng, không chỉ không khiến cho cô cảm thấy khó chịu, trái lại còn thoải mái hơn rất nhiều.

Vẻ mặt Đan Diễn Vy xấu hổ đỏ lên một chút. Có thể cô có chút hiểu nhầm anh rồi.

"Không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi bị sưng, bôi chút thuốc là được rồi."

Lục Trình Thiên ngước mắt lại thấy gương mặt Đan Diễn Vy đỏ bừng, dáng vẻ như đã đi vào cõi thần tiên, hàng lông mi thật dài thoáng động, khẽ cắn vào đôi môi mọng đỏ.

Dưới cái cổ duyên dáng là xương quai xanh gợi cảm, xuống dưới là con thỏ nhỏ giống như sóng lớn tràn bờ, vòng eo nhỏ nhắn không đầy một vòng ôm, còn có đôi chân dài, thẳng tắp, trắng mịn của cô.

Không thể không nói, cô có dáng người có thể nói là hoàn mỹ, mức độ phù hợp với anh ở trên giường cũng vô cùng tốt.

Nghĩ như vậy, trong đôi mắt đen lạnh lùng của anh chợt có thêm sắc đỏ, nhưng ở dưới sự tự chủ mạnh mẽ của anh, nó chỉ duy trì trong mắt vài giây, thoáng qua đã biến mất.

"Vậy còn được, nếu không thì phiền toái." Đan Diễn Vy thở phào nhẹ nhõm, chân không tiện vẫn rất rắc rối, cô không muốn làm cho Du Du phải lo lắng.

Đan Diễn Vy nói một tiếng cảm ơn khô khan rồi bắt đầu đuổi người: “Vậy, cám ơn nhiều, Lục Trình Thiên anh có thể đi rồi."

Lục Trình Thiên không vui mím môi: “Đan Diễn Vy, em đúng là nhớ ăn không nhớ đánh."

"..." Đan Diễn Vy chỉ nghĩ cách có thể đuổi anh đi, nghe được lời cảnh cáo nguy hiểm của anh, cô liền giống như một con chim cút thành thật.

- Ọc ọc.

Những tiếng động không thích hợp vang lên ở bên cạnh hai người, Đan Diễn Vy thậm chí không còn can đảm để nhìn Lục Trình Thiên, dứt khoát rúc đầu vào trong sô pha.

Trời ạ, tại sao lại làm cho cô mất mặt ở trước mặt người đàn ông này như vậy chứ? Cô thật sự sắp xấu hổ và giận dữ muốn chết rồi.

"Đói rồi." Giọng nói của người đàn ông dường như kèm theo chút thoải mái.

"Ừ..." Đan Diễn Vy bình sứt không sợ mẻ, phát ra giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu. Cô sự thật rất đói, đói bụng cũng xem như là chuyện thường tình của con người đi.

"Chờ một lát."

"Sao?"

Đan Diễn Vy nghe được tiếng bước chân của Lục Trình Thiên đi về phía phòng bếp.

Cô len lén liếc nhìn, phát hiện Lục Trình Thiên tự nhiên cởi chiếc áo vest đắt tiền trên người, cà vạt cũng kéo xuống, tay áo được xắn đến khuỷu tay, lộ ra làn da săn chắc màu lúa mạch của anh.

Bóng dáng cao lớn thẳng tắp đi vào trong phòng bếp, bên trong lập tức truyền đến tiếng nồi chậu va chạm.

Đan Diễn Vy che mặt rụt đầu lại, gương mặt nóng bừng.

Quen biết lâu như vậy, cô còn không biết Lục Trình Thiên cũng biết nấu cơm.

Mười lăm phút sau, người đàn ông trong phòng bếp cầm hai bát mì đi ra nói: “Có thể ăn rồi."

"Ừ ừ." Đan Diễn Vy hơi ngây ngô trả lời, một giây tiếp theo vội vàng từ trên ghế salon ngồi dậy, không cẩn thận động đến vết thương ở đầu gối khiến cô đau tới mức nhíu cả lông mày.

"Chân tay vụng về." Người đàn ông kia vốn nên đứng ở bên bàn ăn đã đi đến trước mặt cô, giơ tay dễ dàng bế cô lên, đi về phía phòng bếp.

Trên mặt Đan Diễn Vy đỏ bừng, trong lòng thầm khinh bỉ mình một lúc.

Chuyện lớn tới mức nào chứ? Lại không phải là nấu một bữa cơm, bế một chút thôi sao? Không ngờ cô lại háo sắc giống như cô gái trẻ mười tám tuổi đang đầy mơ mộng yêu đương như vậy.

Đan Diễn Vy, mày càng lúc càng không tiền đồ!

Lục Trình Thiên đặt cô ở trên ghế rồi đi vòng qua ngồi xuống phía đối diện cô, đẩy một bát mì thanh đạm tới trước mặt cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Ăn đi."

Đan Diễn Vy cúi đầu liếc nhìn bát mì có thể gọi là “nhạt nhẽo” trước mặt mình, trong lòng lặng lẽ thở dài. Cô quả nhiên không thể ôm hy vọng quá lớn với người đàn ông này.

Cô còn tưởng tài nấu nướng của anh tốt tới mức nào, trong lòng mơ hồ có một chút chờ mong, không ngờ bưng lên quả nhiên là một bát mì.

Thật sự là một bát mì nhúng qua nước sôi. Cô thậm chí có chút nghi ngờ người đàn ông trước mặt này có bỏ muối hay không.

Lục Trình Thiên thấy Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm vào trong bát mì mà không động đũa, lông mày nhíu lại, giọng điệu không hiểu hỏi: “Không phải em đói rồi sao?"

Cô đói, nhưng mì như vậy thì cô cũng không nuốt nổi. Đan Diễn Vy thở dài, ngước mắt nói: “Anh có thể giúp em một việc không?"

Nếu như thật sự ăn mì do Lục Trình Thiên nấu, cô lo lắng mình sẽ bị giảm thọ đã nhiều năm đấy.

Lục Trình Thiên để đũa xuống, ra hiệu cô nói tiếp.

"Em muốn thêm một quả trứng, anh đỡ em đi tới phòng bếp, chế biến một chút là có thể nhanh chóng ăn được thôi." Đan Diễn Vy dùng giọng điệu rất uyển chuyển nói.

Lục Trình Thiên lại bắt đầu mím môi. Cô là đang ghét bỏ anh nấu không ngon à? Đây chính là lần đầu tiên anh nấu mì mà cô lại còn không cảm kích.

Đan Diễn Vy vừa nhìn động tác đặc trưng này thì lập tức hiểu rõ anh mất hứng, vội vàng nịnh nọt nói: “À anh xem, đầu gối của em bị thương, muốn ăn thêm một quả trứng để bồi bổ một chút, thật đấy! Không phải em không thích mì anh nấu đâu."

Lục Trình Thiên liếc nhìn trên mặt cô vẫn còn sưng phù rất rõ ràng, phối hợp với nụ cười nịnh nọt của cô liền dứt khoát cho ra hai chữ đánh giá.

"Rất xấu."

Đan Diễn Vy cảm giác trong nháy mắt mình bị hóa đá, rạn nứt, gió thổi qua liền biến thành một đống mảnh vụn rơi ở trên mặt đất.

Anh tự nhiên nói cô rất xấu!!

"Lục Trình Thiên, ánh mắt của anh cũng không được tốt lắm đâu." Cô đang ngầm ám chỉ anh coi trọng cô, chẳng phải cũng giống như đang cố tình hạ thấp mình sao?

Đôi mắt đen tối tăm của Lục Trình Thiên thoáng có ý cười, đứng dậy kéo cái ghế ra và đi tới trước mặt cô.

"Anh, anh muốn làm gì..." Đan Diễn Vy nhìn người đàn ông không ngừng tới gần và bắt đầu hối hận tại sao mình phải mạnh miệng như vậy.

Chờ Đan Diễn Vy đứng ở bên lò bếp mới mới hiểu ra, Lục Trình Thiên là đỡ mình “chế biến”.

"Thế nào, không phải em muốn ăn trứng sao?" Giọng nói trầm thấp của Lục Trình Thiên thản nhiên nói.

"À, à sẽ xong ngay đây." Đan Diễn Vy lập tức bắt tay vào rửa cải xanh, thái mấy cọng hành, thái gừng thành sợi và cắt một miếng thịt nạc chuẩn bị xào, còn lấy thêm ra hai quả trứng gà.

Chỉ một lát sau hai chén mì cùng cải xanh và thịt thái sợi đầy đủ sắc hương vị được đặt trên bàn cơm.

Lục Trình Thiên liếc nhìn bát mì vẫn còn tỏa mùi thơm trước mặt mình, đôi mắt tối tăm không nói chuyện, động tác cầm đũa lên ăn cơm đầy tao nhã.

Đan Diễn Vy cũng ăn một miếng mì trong chén, tầm mắt luôn vô thức liếc nhìn về phía người đàn ông luôn thay đổi sắc mặt, có chút do dự nhưng vẫn hỏi: “Lục Trình Thiên..."

"Ăn không nói ngủ không nói." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới.

Vẻ mặt Đan Diễn Vy hơi ngây ra. Sao lời Du Du nói với Tư Tư, bây giờ lại biến thành Lục Trình Thiên nói với cô vậy? Chỉ có điều hai ba con bọn họ thật sự rất giống nhau.

Ngoại trừ một người là cơ thể chưa trưởng thành và một người cơ thể đã trưởng thành, nói vẻ ngoài rất giống nhau nhưng thật ra Du Du còn có một chút giống mình, ví dụ như ánh mắt cũng không sắc bén đáng sợ giống như Lục Trình Thiên.

Nếu như Du Du phẫu thuật thành công, chắc hẳn sẽ cao lớn giống như Lục Trình Thiên, vậy cô có thể yên tâm rồi.

Ánh mắt Đan Diễn Vy quá mức nóng bỏng, nhìn đến Lục Trình Thiên cũng không nhịn được mà nhíu mày. Anh không thích ánh mắt Đan Diễn Vy nhìn anh bây giờ, lại giống như xuyên qua anh nhìn một người khác vậy.

Một người khác vô cùng quan trọng ở trong lòng cô, cho dù không biết là đàn ông hay đàn bà, nhưng có thể xác định người trong lòng cô có quan hệ với mình.

Anh tin tưởng Đan Diễn Vy có thể vì người kia mà bỏ ra tất cả.

Đó cũng không phải là một thể nghiệm tốt.

"Nhìn đủ rồi đấy."

Giọng nói của người đàn ông càng lạnh hơn. Tay Đan Diễn Vy cầm đũa vô thức run rẩy, tốc độ ăn cũng nhanh hơn, cho dù cô không biết mình đắc tội anh chỗ nào.

Cơm nước xong, bởi vì tay chân Đan Diễn Vy không tiện, cuối cùng vẫn là Lục Trình Thiên thu dọn phòng bếp.

Đan Diễn Vy ngồi trở lại trên sofa và có một cảm giác như mình đã biến thành lão phật gia, lúc này nếu như có thêm một đĩa hoa quả ăn giúp tiêu hóa sau bữa cơm thì hoàn mỹ.

Cuối cùng Lục Trình Thiên thu dọn xong trở về, hai tay vẫn là trống không, trên mặt Đan Diễn Vy không khỏi lộ vẻ hơi thất vọng.

Lục Trình Thiên muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được, giọng điệu thản nhiên nói: “Vừa ăn no, nửa giờ sau mới ăn hoa quả."

"Ồ." Đan Diễn Vy thoáng cái bị đoán đúng tâm sự thì xấu hổ, cầm điều khiển từ xa bấm lung tung để giết thời gian.

Từ lúc ở trên bàn ăn, cô đã muốn hỏi bao giờ thì Lục Trình Thiên có thể đi, nhưng sau khi cô thử vài lần không có kết quả, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Trong ti vi đang phát là chương trình Game show lúc tám giờ nào đó, Đan Diễn Vy không xem, ánh mắt chỉ không ngừng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Trời cũng đã tối, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.

Sao… anh còn ngồi ỳ ở đây không đi chứ?

Đan Diễn Vy không có cách nào, giả vờ buồn ngủ ngáp một cái: “Thật buồn ngủ..."

Trong lòng cô không ngừng kêu, Lục Trình Thiên, đi nhanh đi, đi nhanh đi.

Lục Trình Thiên hình như thật sự nghe được tiếng hô hoán trong lòng cô, từ trên sofa đứng lên, bế cô quay về phòng ngủ và đặt lên giường, thậm chí còn có lòng tốt kéo chăn qua đắp cho cô.

Nụ cười trên mặt Đan Diễn Vy đã rạng rỡ hơn. Ừ, bây giờ cuối cùng anh có thể đi được rồi chứ?

Đáng tiếc hy vọng của cô vẫn chưa thành công, Lục Trình Thiên đắp kín chăn cho cô xong thì cởi giày ra, nằm nghiêng ở bên cạnh cô.

"Lục Trình Thiên, không phải anh nên đi sao?" Nhìn tư thế này, Đan Diễn Vy theo bản năng chất vấn.

Lục Trình Thiên nhướng hàng lông mày đẹp, giọng điệu bình thản nói: “Tôi bảo mình sẽ đi lúc nào đâu."

Đan Diễn Vy kinh ngạc phát hiện ra mình đã nói ra hết những lời trong lòng, vội vàng chữa cháy: “Không phải bây giờ trời cũng sắp tối rồi sao? Em lo lắng anh lái xe trên đường không an toàn..."

Lục Trình Thiên nhìn lướt qua bầu trời còn chưa tối hẳn, lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt chột dạ này của cô, chậm rãi nói: “Không sao, tối nay tôi sẽ ở lại."

"Cái gì? Đừng, Lục Trình Thiên giường của em rất nhỏ thêm anh sợ chen chúc không nổi đâu. Hay là anh trải chiếu dưới đất nằm nghỉ vậy. Anh đừng quên bây giờ em đang bị thương đấy."

Đan Diễn Vy xói xong lời cuối cùng còn vô cùng khí thế. Cô nhớ lúc xế chiều Lục Trình Thiên hình như rất nhân nhượng cô, nhân lúc bây giờ còn bị thương, nhất định phải muốn làm gì thì làm.

Nhưng cô quên mất cái gì gọi là quá thời hạn thì không còn giá trị nữa.

Lục Trình Thiên không để ý tới ánh mắt u oán của cô, bóng dáng cao lớn nằm xuống, tay dài vươn ra, cô cũng thuận thế rơi vào trong ngực của anh, giọng nói trầm thấp giống như từ trong ngực phát ra ngoài, nói như ra lệnh vậy: “Ngủ."

Đan Diễn Vy nghe tiếng tim đập như sấm bên tai, cảm giác lỗ tai áp sáp ngực anh bị chấn động tới tê dại đỏ ửng lên, khẽ kháng nghị nói: “Này này, Lục Trình Thiên, ở đây là nhà của em, anh làm vậy là phạm pháp..."

"Ừ, có cần anh gọi điện thoại báo cảnh sát giúp em không?" Giọng nói của Lục Trình Thiên không để ý giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ đang cố tình gây sự vậy

Đan Diễn Vy cảm giác nhân cách của mình bị sỉ nhục cực lớn, tức giận nói: “Anh thật sự cho rằng em không dám báo cảnh sát à?"

Sau đó một cái điện thoại đắt tiền được đặt vào trong tay cô.

"... Em muốn điện thoại di động của mình." Đan Diễn Vy tiếp tục cứng cổ cứng rắn tới cùng.

"Không có mật khẩu." Giọng điệu Lục Trình Thiên lạnh lùng, nói không có chút dao động nào.

Ý anh không có mật khẩu là bảo cô có thể tùy tiện gọi điện thoại sao? Đan Diễn Vy giống như bị quỷ thần xui khiến trượt màn hình cảm ứng điện thoại, so sánh với cái điện thoại cùi của cô thì điện thoại của Lục Trình Thiên rất tân tiến, độ nhạy cũng rất tốt.

Cô thật sự tùy tiện động một cái, điện thoại đã tự động nhảy tới giao diện Messenger, trang chủ trống không, không có một tin tức nào.

Đan Diễn Vy rất tò mò khi người đàn ông giống như Lục Trình Thiên cũng biết dùng Messenger, trong số bạn tốt của anh sẽ không chỉ có một mình Đường Kỳ Dũng.

Trong lòng cô chua chát nghĩ, hoặc còn có một Vũ Thư.

Bỗng nhiên một trò chuyện nhóm năm người nhảy ra, phía trên cũng chỉ có một tin tức, lão hồ ly, lão K.

Cách gọi này sao lại giống biệt hiệu mình lén đặt cho Lục Trình Thiên vậy?

Đan Diễn Vy còn chưa có tò mò tới mức xâm phạm quyền riêng tư của người khác, trả điện thoại lại anh: “Có tin nhắn của anh."

Lục Trình Thiên cầm về liếc nhìn, điểm hai cái trên màn hình điện thoại rồi cất nó đi: “Em không báo cảnh sát à?"

Đan Diễn Vy hừ một tiếng, nhúc nhích vài cái giống như một con sâu lông.

"Ngủ đi, mai dậy tôi sẽ thay thuốc cho em." Lục Trình Thiên khẽ xoa đỉnh đầu của cô trấn an.

Trên mặt Đan Diễn Vy nóng lên, lặng lẽ rụt đầu mình vào trong chăn, cô mới không trúng “sát chiêu sờ đầu” của anh đâu.

"Đừng có động vào em, em muốn đi ngủ." Từ trong chăn truyền tới giọng nói mơ hồ.

Năm phút sau, Đan Diễn Vy có chút hối hận, trong chăn nóng không nói, bây giờ mặt cô đang xoay về phía thắt lưng của người đàn ông, mùi trên người đàn ông càng nồng hơn.

Càng nóng thì hít thở nhất định sẽ càng nhiều hơn, sau đó cô lại nhìn thấy hơi nóng của mình không ngừng phả lên trên người anh, sau đó cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, giống như một con thỏ bị kinh sợ chui ra khỏi chăn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom