Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
CHƯƠNG 130: KHÔNG AI THẮNG CẢ
CHƯƠNG 130: KHÔNG AI THẮNG CẢ
Đan Diễn Vy cúi xuống không nhìn những người khác, đột nhiên đứng lên, cứng ngắc nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn đi. Tôi đi làm trước đây."
Nói xong không chờ những người khác phản ứng lại, cô đã kéo ghế đứng lên, vội vàng rời đi.
Vu Tư Tư nhìn Đan Diễn Vy rời đi, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài: “Vy Vy, cậu đợi tớ với, chúng ta cùng về."
Đường Kỳ Dũng nhìn một bàn thức ăn còn đầy ắp nói: "Có người chọc vào tổ ong vò vẽ đây mà, có điều tính khí cũng nóng thật."
Lục Trình Thiên liếc xéo anh ta cười thản nhiên nói: “Tôi nghe nói ông cụ đã sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt ."
“Cô ấy” trong miệng Lục Trình Thiên là nói về ai, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Con ngươi của Đường Kỳ Dũng chợt lóe lên: “Tôi tin tưởng sức hấp dẫn của bản thân mình."
Nói tóm lại anh ta rất tự tin vào bản thân mình.
Nếu Lục Trình Thiên không nói tiếp anh ta chắc vẫn sẽ tự tin như vậy.
"Còn nhớ Giang Mãn Lâu không?" Lục Trình Thiên nhẹ nhàng nói một câu phá vỡ sự tự mãn của anh ta.
'Ầm' một tiếng, cái ghế bị người ta đẩy ngã, nào còn có bóng dáng của Đường Kỳ Dũng nữa, anh ta đã chạy mất tăm rồi.
Lục Trình Thiên đấu võ mồm thắng, nhưng sắc mặt không hề tốt lên, anh mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
...
Trên đường, Vu Tư Tư kéo Đan Diễn Vy đang một mạch xông về phía trước hỏi: “Vy Vy à, cậu sao thế? Tại sao cậu lại phản ứng mạnh như thế?"
Đan Diễn Vy hơi thất thần nhìn Vu Tư Tư, lúc này cô mới phát hiện mình đã đi ra khỏi quán cơm từ lâu: “Không, không có gì, chỉ là tớ hơi thất thố."
Vu Tư Tư lại không phải kẻ ngốc, làm sao không nhìn ra vẻ cô đơn trong mắt Đan Diễn Vy cho được: “Đừng giấu tớ."
"Không phải." Đan Diễn Vy lắc đầu, cô chỉ là không biết nên nói như thế nào, đây vốn dĩ là kết quả của việc cô tự cho mình là đúng, không trách ai được, cũng không trách Lục Trình Thiên được.
Từ trước tới giờ bọn họ có phải là mối quan hệ người yêu đâu, không phải sao?
Cho nên cô có tư cách gì mà trách cứ Lục Trình Thiên không đưa cô đi gặp người nhà của anh.
Vu Tư Tư ôm lấy vai của Đan Diễn Vy cười nói: “Đi thôi, ngày hôm nay xem như xin nghỉ phép, dẫn cậu đi thư giãn một chút."
Đan Diễn Vy do dự vài giây sau đó gật đầu: “Tớ nói một tiếng cho Tố Như, bảo cô ấy xin phép giúp tớ."
"Ừm."
Vu Tư Tư chờ Đan Diễn Vy nói chuyện điện thoại xong, giơ tay gọi một chiếc taxi, kéo Đan Diễn Vy ngồi vào trong, sau đó báo địa chỉ.
Xe khởi động rất nhanh.
Không tới nửa giờ, chiếc xe dừng lại mở một quán bar nhẹ, không ồn ào như quán bar trước đó, bên trong đang phát nhạc Saxophone du dương, không khí bên trong đúng là khiến tâm trạng của người ta thả lỏng hơn nhiều.
Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, chỉ có mấy người đang tụm năm tụm ba đang ngồi trên ghế của quầy bar uống rượu.
Vu Tư Tư như là khách quen vậy, người phục vụ quen đường quen việc dẫn các cô ngồi vào ở chỗ góc khuất nhất.
"Quy tắc cũ." Vu Tư Tư nói một câu với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi.
"Nơi này không có ai, nói đi." Vu Tư Tư miễn cưỡng làm ổ trong sô-pha.
"Tớ chỉ là nhất thời trong lòng không thoải mái, cậu còn phải đi phỏng vấn anh ấy, chúng ta đi như vậy có được không?" Đan Diễn Vy cũng không có tâm trạng gì, cô dựa vào sô-pha theo Vu Tư Tư.
Chẳng trách mọi người đều yêu thích ghế sô-pha mềm mại đến vậy, nằm vào thì chẳng muốn đứng dậy nữa.
Vu Tư Tư bắt chéo chân gác lên bàn, không vui nói: “Nếu Lục Trình Thiên đã đồng ý rồi, chắc chắn sẽ không nuốt lời, tớ chỉ lo cho cậu thôi."
"Không có gì, tớ không thay mặt Lục Trình Thiên được. Tớ cũng không biết gì về quá khứ của anh ấy cả." Đan Diễn Vy tự cười giễu bản thân.
Lục Trình Thiên giữ bí mật quá đáng. "Hai người đi lại với nhau lâu như vậy mà anh ấy không tiết lộ bất cứ tin tức gì cho cậu biết sao?"
"Ha ha, đúng đấy, anh ấy là kiểu đàn ông có quy tắc như thế đấy." Những thứ nên nói anh ấy không nói, những thứ không nên nói anh ấy lại càng không bao giờ tiết lộ. Bốn năm nay cô cũng đã từng hỏi, nhưng chỉ nhận lại được sự lạnh nhạt của anh ấy.
Nhiệt tình đến mấy rồi cũng sẽ nguội lạnh.
"Tớ cảm thấy Lục Trình Thiên là người đàn ông đáng sợ, nếu không thì, cậu theo Hà Cảnh Quân cũng rất tốt mà."
Ánh mắt của Vu Tư Tư rất sắc sảo, nhưng cô cũng hoàn toàn không hiểu người đàn ông Lục Trình Thiên này. Đến bây giờ cô cũng không khai thác được tin tức có ích gì từ Đường Kỳ Dũng.
Đan Diễn Vy lắc đầu nói: “Tớ không muốn làm trễ nải Hà Cảnh Quân. Anh ta không nên lãng phí thời gian ở chỗ tớ."
Lúc này người phục vụ nhấc mười hai chai bia và một dĩa trái cây đến, đặt trước mặt các cô, gật đầu với các cô sau đó rời đi.
"Nghĩ nhiều như thế làm gì, chuyện đầu rồi cũng sẽ có đó, uống rượu đi." Vu Tư Tư tự cầm một chai, cũng đưa cho Đan Diễn Vy một chai, biết cô ấy lo lắng , liền an ủi nói: “Chỉ là bia thôi, không sao đâu."
Đan Diễn Vy nhận lấy, hai người cụng chai, sau đó uống một ngụm lớn.
Bia có độ cồn thấp, cũng là rượu nhưng uống vào bụng cơn nóng xông lên đầu, Đan Diễn Vy lại ngửa đầu uống thêm một ngụm nữa.
"Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, người không biết chuyện còn tưởng cậu đang thất tình đấy." Vu Tư Tư không khách sáo nói, sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ thấy Vu Tư Tư ra hiệu, lập tức bước tới: “Chị Vu, chị còn dặn dò gì không?"
"Lấy cho tôi cái bật lửa."
"Dạ được." Nhân viên phục vụ xoay người rời đi.
Đan Diễn Vy nhìn thấy Vu Vu hút thuốc nhả khói bên cạnh mình, không nhịn được nhăn mày nói: “Tư Tư à, không phải cậu cai thuốc rồi sao?"
"Cắt, chờ tớ chết rồi hãy nói đến chuyện đó." Vu Tư Tư nói xong lại rít một hơi, khói thuốc lượn lờ xung quanh cô, dưới góc tối càng hiện rõ vẻ ảm đạm.
"Sao thế? Đường Kỳ Dũng chọc giận cậu sao?" Trừ anh ta ra, Đan Diễn Vy không nghĩ ra người nào có thể khiến cô ấy buồn bực đến nỗi phải dùng thuốc lá để giải khuây.
"Không phải, tớ với anh ta không có quan hệ gì cả." Mắt phượng của Vu Tư Tư híp lại nói: “Giang Mãn Lâu đã trở về rồi."
Mấy hớp bia Đan Diễn Vy mới vừa uống đều phun hết ra ngoài, Vu Tư Tư cũng không thèm để ý, nếu là bình thường thì đã chê cô rồi.
"Không phải Giang Mãn Lâu ở tỉnh khác sao?"
Cô nhớ Tư Tư và Giang Mãn Lâu chạy tới chạy lui tám năm, Giang Mãn Lâu cũng theo cô ấy tám năm. Vốn nghĩ rằng bọn họ có khả năng ở bên nhau nhất, nhưng cuối cùng Giang Mãn Lâu lại đi tỉnh khác.
Tại sao lại trở về.
"Đúng đấy, trở về thì thôi đi, đã vậy còn là đối tượng xem mắt của tớ nữa đấy. Cậu nói xem có máu chó không chứ."
"Đúng là rất máu chó." Đan Diễn Vy thở dài một hơi, không biết nói gì.
Cô vẫn biết Tư Tư thoạt nhìn không phóng khoáng như vẻ bề ngoài của cô ấy. Ai cũng có ký ức không thể quên được của mình.
"Ép buộc tớ thì tớ có thể làm thế nào đây?"
Vu Tư Tư chuyển đề tài, giật dây cô: “Có điều tớ nói này Vy Vy, tại sao cậu lại phải sợ người phụ nữ đê tiện Vũ Thư kia đến thế? Nếu tớ là cậu, chắc chắn tớ sẽ cướp Lục Trình Thiên lại."
"Không phải sợ, chỉ là không muốn làm quá căng, Tư Tư à tớ tự biết mình đang làm gì." Khóe mắt Đan Diễn Vy đau xót, sao cô không muốn cướp lại chứ, chỉ có điều duyên phận không thể cưỡng cầu.
Không nghĩ tới quay đầu nhìn lại, tất cả chỉ là mừng hụt.
"Tớ cảm thấy Lục Trình Thiên cũng không phải thực sự yêu Vũ Thư, nhưng anh ấy vẫn không buông cô ta ra, cũng không biết là nguyên nhân gì." Vu Tư Tư nói ra cảm giác của mình.
"Cậu cũng đừng tự ti quá, nếu Lục Trình Thiên không quan tâm đến cậu anh ấy sẽ không bảo cậu đến công ty của anh ấy làm việc đâu."
Đan Diễn Vy uống bia như mà như đang uống hoàng liên, đắng đến đầu óc tê dại: “Tư Tư, có một số việc cậu không hiểu, cũng không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Khúc mắc giữa cô và Lục Trình Thiên không phải dăm ba câu có thể nói rõ, cô cũng không muốn kéo Tư Tư vào trong đó.
CHƯƠNG 130: KHÔNG AI THẮNG CẢ
Đan Diễn Vy cúi xuống không nhìn những người khác, đột nhiên đứng lên, cứng ngắc nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn đi. Tôi đi làm trước đây."
Nói xong không chờ những người khác phản ứng lại, cô đã kéo ghế đứng lên, vội vàng rời đi.
Vu Tư Tư nhìn Đan Diễn Vy rời đi, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài: “Vy Vy, cậu đợi tớ với, chúng ta cùng về."
Đường Kỳ Dũng nhìn một bàn thức ăn còn đầy ắp nói: "Có người chọc vào tổ ong vò vẽ đây mà, có điều tính khí cũng nóng thật."
Lục Trình Thiên liếc xéo anh ta cười thản nhiên nói: “Tôi nghe nói ông cụ đã sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt ."
“Cô ấy” trong miệng Lục Trình Thiên là nói về ai, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Con ngươi của Đường Kỳ Dũng chợt lóe lên: “Tôi tin tưởng sức hấp dẫn của bản thân mình."
Nói tóm lại anh ta rất tự tin vào bản thân mình.
Nếu Lục Trình Thiên không nói tiếp anh ta chắc vẫn sẽ tự tin như vậy.
"Còn nhớ Giang Mãn Lâu không?" Lục Trình Thiên nhẹ nhàng nói một câu phá vỡ sự tự mãn của anh ta.
'Ầm' một tiếng, cái ghế bị người ta đẩy ngã, nào còn có bóng dáng của Đường Kỳ Dũng nữa, anh ta đã chạy mất tăm rồi.
Lục Trình Thiên đấu võ mồm thắng, nhưng sắc mặt không hề tốt lên, anh mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
...
Trên đường, Vu Tư Tư kéo Đan Diễn Vy đang một mạch xông về phía trước hỏi: “Vy Vy à, cậu sao thế? Tại sao cậu lại phản ứng mạnh như thế?"
Đan Diễn Vy hơi thất thần nhìn Vu Tư Tư, lúc này cô mới phát hiện mình đã đi ra khỏi quán cơm từ lâu: “Không, không có gì, chỉ là tớ hơi thất thố."
Vu Tư Tư lại không phải kẻ ngốc, làm sao không nhìn ra vẻ cô đơn trong mắt Đan Diễn Vy cho được: “Đừng giấu tớ."
"Không phải." Đan Diễn Vy lắc đầu, cô chỉ là không biết nên nói như thế nào, đây vốn dĩ là kết quả của việc cô tự cho mình là đúng, không trách ai được, cũng không trách Lục Trình Thiên được.
Từ trước tới giờ bọn họ có phải là mối quan hệ người yêu đâu, không phải sao?
Cho nên cô có tư cách gì mà trách cứ Lục Trình Thiên không đưa cô đi gặp người nhà của anh.
Vu Tư Tư ôm lấy vai của Đan Diễn Vy cười nói: “Đi thôi, ngày hôm nay xem như xin nghỉ phép, dẫn cậu đi thư giãn một chút."
Đan Diễn Vy do dự vài giây sau đó gật đầu: “Tớ nói một tiếng cho Tố Như, bảo cô ấy xin phép giúp tớ."
"Ừm."
Vu Tư Tư chờ Đan Diễn Vy nói chuyện điện thoại xong, giơ tay gọi một chiếc taxi, kéo Đan Diễn Vy ngồi vào trong, sau đó báo địa chỉ.
Xe khởi động rất nhanh.
Không tới nửa giờ, chiếc xe dừng lại mở một quán bar nhẹ, không ồn ào như quán bar trước đó, bên trong đang phát nhạc Saxophone du dương, không khí bên trong đúng là khiến tâm trạng của người ta thả lỏng hơn nhiều.
Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, chỉ có mấy người đang tụm năm tụm ba đang ngồi trên ghế của quầy bar uống rượu.
Vu Tư Tư như là khách quen vậy, người phục vụ quen đường quen việc dẫn các cô ngồi vào ở chỗ góc khuất nhất.
"Quy tắc cũ." Vu Tư Tư nói một câu với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi.
"Nơi này không có ai, nói đi." Vu Tư Tư miễn cưỡng làm ổ trong sô-pha.
"Tớ chỉ là nhất thời trong lòng không thoải mái, cậu còn phải đi phỏng vấn anh ấy, chúng ta đi như vậy có được không?" Đan Diễn Vy cũng không có tâm trạng gì, cô dựa vào sô-pha theo Vu Tư Tư.
Chẳng trách mọi người đều yêu thích ghế sô-pha mềm mại đến vậy, nằm vào thì chẳng muốn đứng dậy nữa.
Vu Tư Tư bắt chéo chân gác lên bàn, không vui nói: “Nếu Lục Trình Thiên đã đồng ý rồi, chắc chắn sẽ không nuốt lời, tớ chỉ lo cho cậu thôi."
"Không có gì, tớ không thay mặt Lục Trình Thiên được. Tớ cũng không biết gì về quá khứ của anh ấy cả." Đan Diễn Vy tự cười giễu bản thân.
Lục Trình Thiên giữ bí mật quá đáng. "Hai người đi lại với nhau lâu như vậy mà anh ấy không tiết lộ bất cứ tin tức gì cho cậu biết sao?"
"Ha ha, đúng đấy, anh ấy là kiểu đàn ông có quy tắc như thế đấy." Những thứ nên nói anh ấy không nói, những thứ không nên nói anh ấy lại càng không bao giờ tiết lộ. Bốn năm nay cô cũng đã từng hỏi, nhưng chỉ nhận lại được sự lạnh nhạt của anh ấy.
Nhiệt tình đến mấy rồi cũng sẽ nguội lạnh.
"Tớ cảm thấy Lục Trình Thiên là người đàn ông đáng sợ, nếu không thì, cậu theo Hà Cảnh Quân cũng rất tốt mà."
Ánh mắt của Vu Tư Tư rất sắc sảo, nhưng cô cũng hoàn toàn không hiểu người đàn ông Lục Trình Thiên này. Đến bây giờ cô cũng không khai thác được tin tức có ích gì từ Đường Kỳ Dũng.
Đan Diễn Vy lắc đầu nói: “Tớ không muốn làm trễ nải Hà Cảnh Quân. Anh ta không nên lãng phí thời gian ở chỗ tớ."
Lúc này người phục vụ nhấc mười hai chai bia và một dĩa trái cây đến, đặt trước mặt các cô, gật đầu với các cô sau đó rời đi.
"Nghĩ nhiều như thế làm gì, chuyện đầu rồi cũng sẽ có đó, uống rượu đi." Vu Tư Tư tự cầm một chai, cũng đưa cho Đan Diễn Vy một chai, biết cô ấy lo lắng , liền an ủi nói: “Chỉ là bia thôi, không sao đâu."
Đan Diễn Vy nhận lấy, hai người cụng chai, sau đó uống một ngụm lớn.
Bia có độ cồn thấp, cũng là rượu nhưng uống vào bụng cơn nóng xông lên đầu, Đan Diễn Vy lại ngửa đầu uống thêm một ngụm nữa.
"Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, người không biết chuyện còn tưởng cậu đang thất tình đấy." Vu Tư Tư không khách sáo nói, sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ thấy Vu Tư Tư ra hiệu, lập tức bước tới: “Chị Vu, chị còn dặn dò gì không?"
"Lấy cho tôi cái bật lửa."
"Dạ được." Nhân viên phục vụ xoay người rời đi.
Đan Diễn Vy nhìn thấy Vu Vu hút thuốc nhả khói bên cạnh mình, không nhịn được nhăn mày nói: “Tư Tư à, không phải cậu cai thuốc rồi sao?"
"Cắt, chờ tớ chết rồi hãy nói đến chuyện đó." Vu Tư Tư nói xong lại rít một hơi, khói thuốc lượn lờ xung quanh cô, dưới góc tối càng hiện rõ vẻ ảm đạm.
"Sao thế? Đường Kỳ Dũng chọc giận cậu sao?" Trừ anh ta ra, Đan Diễn Vy không nghĩ ra người nào có thể khiến cô ấy buồn bực đến nỗi phải dùng thuốc lá để giải khuây.
"Không phải, tớ với anh ta không có quan hệ gì cả." Mắt phượng của Vu Tư Tư híp lại nói: “Giang Mãn Lâu đã trở về rồi."
Mấy hớp bia Đan Diễn Vy mới vừa uống đều phun hết ra ngoài, Vu Tư Tư cũng không thèm để ý, nếu là bình thường thì đã chê cô rồi.
"Không phải Giang Mãn Lâu ở tỉnh khác sao?"
Cô nhớ Tư Tư và Giang Mãn Lâu chạy tới chạy lui tám năm, Giang Mãn Lâu cũng theo cô ấy tám năm. Vốn nghĩ rằng bọn họ có khả năng ở bên nhau nhất, nhưng cuối cùng Giang Mãn Lâu lại đi tỉnh khác.
Tại sao lại trở về.
"Đúng đấy, trở về thì thôi đi, đã vậy còn là đối tượng xem mắt của tớ nữa đấy. Cậu nói xem có máu chó không chứ."
"Đúng là rất máu chó." Đan Diễn Vy thở dài một hơi, không biết nói gì.
Cô vẫn biết Tư Tư thoạt nhìn không phóng khoáng như vẻ bề ngoài của cô ấy. Ai cũng có ký ức không thể quên được của mình.
"Ép buộc tớ thì tớ có thể làm thế nào đây?"
Vu Tư Tư chuyển đề tài, giật dây cô: “Có điều tớ nói này Vy Vy, tại sao cậu lại phải sợ người phụ nữ đê tiện Vũ Thư kia đến thế? Nếu tớ là cậu, chắc chắn tớ sẽ cướp Lục Trình Thiên lại."
"Không phải sợ, chỉ là không muốn làm quá căng, Tư Tư à tớ tự biết mình đang làm gì." Khóe mắt Đan Diễn Vy đau xót, sao cô không muốn cướp lại chứ, chỉ có điều duyên phận không thể cưỡng cầu.
Không nghĩ tới quay đầu nhìn lại, tất cả chỉ là mừng hụt.
"Tớ cảm thấy Lục Trình Thiên cũng không phải thực sự yêu Vũ Thư, nhưng anh ấy vẫn không buông cô ta ra, cũng không biết là nguyên nhân gì." Vu Tư Tư nói ra cảm giác của mình.
"Cậu cũng đừng tự ti quá, nếu Lục Trình Thiên không quan tâm đến cậu anh ấy sẽ không bảo cậu đến công ty của anh ấy làm việc đâu."
Đan Diễn Vy uống bia như mà như đang uống hoàng liên, đắng đến đầu óc tê dại: “Tư Tư, có một số việc cậu không hiểu, cũng không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Khúc mắc giữa cô và Lục Trình Thiên không phải dăm ba câu có thể nói rõ, cô cũng không muốn kéo Tư Tư vào trong đó.
Bình luận facebook