Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
CHƯƠNG 131: TỜ BÁO LẶNG LẼ CẦM VỀ
CHƯƠNG 131: TỜ BÁO LẶNG LẼ CẦM VỀ
Tốn hết một buổi chiều.
Hai người cơ bản không nói lời nào, chỉ yên lặng chìm trong suy nghĩ của mình.
"Đến giờ rồi." Đan Diễn Vy nói.
"Tớ ngồi thêm một lát." Vu Tư Tư rút thẻ từ trong túi xách ra ném cho Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy cất thẻ cẩn thận, sau đó đứng lên nói: “Cậu đừng uống nhiều quá đấy."
"Biết rồi, đi nhanh đi, đừng để cục cưng của tớ chờ lâu." Vu Tư Tư giả vờ không nhịn được nói.
Đan Diễn Vy bất đắc dĩ lắc đầu, cô rời đi trước vì cô phải đi đón Du Du.
Nghĩ đến Vu Tư Tư có thể sẽ không về nhà, nên Đan Diễn Vy trực tiếp đón Du Du về phòng trọ của mình.
Vừa về tới nhà, Du Du đã tự chạy đến ngồi trên sô-pha, bi bô nói: “Mẹ ơi, con xem ti vi được không?"
Đan Diễn Vy cất ba lô của Du Du xong cười nói: “Được, con xem đi, để mẹ đi nấu cơm cho con. "
"Dạ." Du Du đáp lại lanh lảnh, sau đó tự mình cầm lấy điều khiển bắt đầu đổi kênh.
Đan Diễn Vy nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên sô- pha, hai chân trắng nõn lắc lư, đôi mắt to tập trung nhìn màn hình ti vi chằm chằm, cô mỉm cười cưng chiều nhìn cậu bé, sau đó đeo tạp dề đi đến nhà bếp.
Chỉ cần Du Du khỏe mạnh, có phải trả giá nhiều hơn nữa cô cũng cam lòng.
Du Du lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, thấy Đan Diễn Vy đã đi vào, cậu bé lén lút lấy một tờ báo từ trong cặp ra, cẩn thận để trên bàn.
Ngón trỏ nhỏ nhắn không ngừng tìm kiếm gì đó, lật tới lật lui tờ báo, sau khì nhìn thấy bức ảnh trên báo thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Bàn tay nhỏ vuốt cằm, nhìn người đàn ông trên báo, ngắm nghía hồi lâu, tựa như vẫn cảm thấy chưa thấy đủ, cậu nghiêng đầu nhướng mày lên.
Cuối cùng cậu rút ra ra kết luận.
Thoạt nhìn ba rất lạnh lùng, chả trách mẹ lại không thích ba.
Thì ra tờ báo này là trong lúc vô tình Du Du nhìn thấy trên tay cô giáo. Cậu bé dựa vào dáng vẻ dễ thương của mình mượn được từ chỗ cô giáo. Nhưng lại không thể cho mẹ biết, thế là cậu chỉ còn cách giấu trong ba lô.
Nhân lúc mẹ đi làm cơm, cậu lén lút lấy ra xem vài lần.
Du Du chọt vào bức ảnh trên báo của Lục Trình Thiên, nhìn gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ người sống chớ lại gần của anh, cậu bé tặc lưỡi nói: “Ba à, ba đúng là quá thất bại."
Đợi một lúc sau cậu lại tự lẩm bẩm: “Chỉ có điều, gương mặt của hai ba con ta giống nhau như vậy, làm sao bây giờ? Vẫn là giả vờ một chút tốt hơn."
Du Du phát hiện dưới góc bức ảnh có một dòng địa chỉ, trong đó có vài từ cậu bé không biết, cậu bé tung tăng chạy đi lấy quyển từ điển nhỏ từ trên kệ sách, tay nhỏ xoàn xoạt lật từng trang bắt đầu tra từ điển.
Chờ sau khi tra xong, bàn tay nhỏ bé rất ra dáng cầm lấy bút con thỏ đáng yêu viết vài chữ xiêu vẹo lên tờ giấy.
Văn phòng luật sư Thịnh, lầu mười chín Plaza Ngũ Dương đường Hướng Dương trung tâm thành phố.
Từ nào không hiểu cậu bé thay thế bằng phiên âm, sau đó cầm lấy tờ giấy thổi khô mực, hài lòng gấp gọn lại bỏ vào túi.
Ngày mai hình như là cuối tuần, vậy hãy để cho cậu đi gặp ông ấy một lần, chỉ cần không lộ ra thân phận chắc mẹ sẽ không giận đâu nhỉ?
"Du Du à, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm đi con." Giọng nói của Đan Diễn Vy từ trong bếp vọng ra.
"Dạ, con biết rồi." Du Du vừa lên tiếng, vừa luống cuống tay chân gấp lại tờ báo trên bàn, cất kỹ vào ba lô một lần nữa. Sau đó lại ba lô để vào chỗ cũ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó bình tĩnh chạy đi rửa tay ăn cơm.
Đan Diễn Vy bưng tất cả các món ăn ra bàn, cô nghi ngờ hỏi: “Du Du à, không phải con đang xem ti vi sao?"
Tại sao cô ở trong phòng bếp lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào hết vậy?
Du Du nghiêm túc ngồi trên ghế, cầm đôi đũa dành riêng cho trẻ con, ngoan ngoãn nói: “Con xem giờ rồi, tin tức vẫn chưa bắt đầu."
Khóe miệng Đan Diễn Vy giật giật nói: “Du Du à, sao con không xem phim hoạt hình hoặc là chương trình dành cho thiếu nhi?"
Không phải trẻ con đều thích xem mấy cái này sao? Cô nhớ lần trước Du Du và Tư Tư còn xem đến nỗi quên trời quên đất đấy.
"Mẹ à, chúng ta phải quan tâm đến chuyện lớn của đất nước, phải hiểu được đang ở trong lúc yên ổn thì phải nghĩ tới lúc nguy cấp." Khuôn mặt non nớt của Du Du nghiêm túc nói.
Đan Diễn Vy nhịn cười hỏi: “Là ai nói cho con biết đấy?"
Nhỏ như vậy mà đã hiểu đang ở trong lúc yên ổn thì phải nghĩ tới lúc nguy cấp, có phải bé đã giác ngộ quá sớm rồi không?
"Cô giáo nói ạ." Mặc kệ chuyện gì, cứ đổ cho cô giáo là được.
Đan Diễn Vy múc một muỗng đậu phụ đặt vào bát cậu bé, cố ý bắt chước giọng điệu của bé: “Phải phải, ông nhỏ của tôi ơi, ăn nhiều một chút, không được kén ăn. "
Du Du nhìn đậu trong bát mình, khuôn mặt trắng nõn lập tức xụ xuống, vô cùng tội nghiệp nói: “Mẹ ơi, con không ăn đậu được không"
"Không thể, đây là phòng ngừa trước khỏi lo họa về sau. Lỡ như sau này con không cao con sẽ trách mẹ không cho con ăn rau dưa thì phải làm sao?" Nói xong Đan Diễn Vy lại gắp mấy cọng rau xanh để vào trong bát của bé.
"Mẹ, Du Du muốn ăn thịt, ăn thịt mới mới cao được." Du Du khổ sở nói.
"Ừm, ăn nhanh lên." Đan Diễn Vy gắp một miếng thịt nạc để vào trong bát của bé.
Du Du hài lòng híp híp mắt, giống như một con mèo đáng yêu đang chờ người khác xoa đầu.
Nhìn khuôn mặt nỏ nhắn hồng hào của Du Du, ánh mắt Đan Diễn Vy trở nên mềm mại, nếu tim của Du Du không có vấn đề thì tốt biết bao...
Du Du ăn vài miếng cơm, con mắt lướt một vòng, làm bộ lơ đãng hỏi: “Mẹ ơi, ngày mai cuối tuần mẹ có nghỉ không?"
Cậu bé nhớ dì đã nói mẹ đi làm việc ở văn phòng của ba.
"Du Du, xin lỗi, mẹ còn phải tăng ca, chỉ có thể để dì chơi với con thôi." Đan Diễn Vy cũng muốn chơi với Du Du, nhưng lần trước xin nghỉ phép còn chưa bù lại, nên cuối tuần này cô chỉ có thể tăng ca bù.
Nếu không người của phòng nhân sự sẽ có ý kiến, hơn nữa tiền chuyên cần của cô cũng sẽ bị cắt mất, vì tiền cô chỉ có thể nhịn.
"Mẹ ơi, không sao đâu. Con chơi với dì là được rồi. Buổi trưa mẹ làm việc chắc có thời gian nghỉ ngơi chứ?" Du Du làm bộ rất hiểu chuyện gật đầu.
Đan Diễn Vy rất vui mừng, lưu loát nói: “Du Du ngoan, buổi trưa mẹ được nghỉ hai tiếng, từ mười một giờ đến một giờ. Con có cần buổi trưa mẹ ăn cơm với con không?"
"Không cần không cần, mẹ phải chăm sóc cho mình thật tốt đấy." Du Du vội vã xua tay, nếu như mẹ ăn cơm với bé thì làm sao bé có thể thực hiện kế hoạch được?
"Được, chờ mẹ tan làm rồi sẽ đi tìm con sau."
Đan Diễn Vy không biết tâm tư nhỏ của Du Du, cô còn cảm thấy cực kỳ ấm lòng, Du Du còn bé như thế mà đã rất hiểu chuyện. Cô đúng là rất may mắn, rất hạnh phúc.
Du Du đã thăm dò được tin tức mình muốn biết, cậu bé yên lặng giải quyết phần cơm trong bát của mình.
Khó khăn lắm mới ăn xong, cậu bé tuột từ trên ghế xuống, hai tay nhỏ bê bát và đũa của mình đến phòng bếp.
Đây là thói quen từ nhỏ của Đan Du Du, mà Đan Diễn Vy cũng vẫn không ngăn cậu bé làm như thế. Trẻ con nên học tự lập từ nhỏ mới tốt.
"Mẹ ơi, con đi xem ti vi đây." Du Du báo cho mẹ biết một tiếng, sau đó chạy đi mở ti vi, thành thạo đổi đến kênh tin tức.
Đan Diễn Vy nhìn dáng vẻ người lớn của Du Du mỉm cười không nói gì, sau đó bắt đầu thu dọn bát đũa đem đến nhà bếp rửa.
CHƯƠNG 131: TỜ BÁO LẶNG LẼ CẦM VỀ
Tốn hết một buổi chiều.
Hai người cơ bản không nói lời nào, chỉ yên lặng chìm trong suy nghĩ của mình.
"Đến giờ rồi." Đan Diễn Vy nói.
"Tớ ngồi thêm một lát." Vu Tư Tư rút thẻ từ trong túi xách ra ném cho Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy cất thẻ cẩn thận, sau đó đứng lên nói: “Cậu đừng uống nhiều quá đấy."
"Biết rồi, đi nhanh đi, đừng để cục cưng của tớ chờ lâu." Vu Tư Tư giả vờ không nhịn được nói.
Đan Diễn Vy bất đắc dĩ lắc đầu, cô rời đi trước vì cô phải đi đón Du Du.
Nghĩ đến Vu Tư Tư có thể sẽ không về nhà, nên Đan Diễn Vy trực tiếp đón Du Du về phòng trọ của mình.
Vừa về tới nhà, Du Du đã tự chạy đến ngồi trên sô-pha, bi bô nói: “Mẹ ơi, con xem ti vi được không?"
Đan Diễn Vy cất ba lô của Du Du xong cười nói: “Được, con xem đi, để mẹ đi nấu cơm cho con. "
"Dạ." Du Du đáp lại lanh lảnh, sau đó tự mình cầm lấy điều khiển bắt đầu đổi kênh.
Đan Diễn Vy nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên sô- pha, hai chân trắng nõn lắc lư, đôi mắt to tập trung nhìn màn hình ti vi chằm chằm, cô mỉm cười cưng chiều nhìn cậu bé, sau đó đeo tạp dề đi đến nhà bếp.
Chỉ cần Du Du khỏe mạnh, có phải trả giá nhiều hơn nữa cô cũng cam lòng.
Du Du lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, thấy Đan Diễn Vy đã đi vào, cậu bé lén lút lấy một tờ báo từ trong cặp ra, cẩn thận để trên bàn.
Ngón trỏ nhỏ nhắn không ngừng tìm kiếm gì đó, lật tới lật lui tờ báo, sau khì nhìn thấy bức ảnh trên báo thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Bàn tay nhỏ vuốt cằm, nhìn người đàn ông trên báo, ngắm nghía hồi lâu, tựa như vẫn cảm thấy chưa thấy đủ, cậu nghiêng đầu nhướng mày lên.
Cuối cùng cậu rút ra ra kết luận.
Thoạt nhìn ba rất lạnh lùng, chả trách mẹ lại không thích ba.
Thì ra tờ báo này là trong lúc vô tình Du Du nhìn thấy trên tay cô giáo. Cậu bé dựa vào dáng vẻ dễ thương của mình mượn được từ chỗ cô giáo. Nhưng lại không thể cho mẹ biết, thế là cậu chỉ còn cách giấu trong ba lô.
Nhân lúc mẹ đi làm cơm, cậu lén lút lấy ra xem vài lần.
Du Du chọt vào bức ảnh trên báo của Lục Trình Thiên, nhìn gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ người sống chớ lại gần của anh, cậu bé tặc lưỡi nói: “Ba à, ba đúng là quá thất bại."
Đợi một lúc sau cậu lại tự lẩm bẩm: “Chỉ có điều, gương mặt của hai ba con ta giống nhau như vậy, làm sao bây giờ? Vẫn là giả vờ một chút tốt hơn."
Du Du phát hiện dưới góc bức ảnh có một dòng địa chỉ, trong đó có vài từ cậu bé không biết, cậu bé tung tăng chạy đi lấy quyển từ điển nhỏ từ trên kệ sách, tay nhỏ xoàn xoạt lật từng trang bắt đầu tra từ điển.
Chờ sau khi tra xong, bàn tay nhỏ bé rất ra dáng cầm lấy bút con thỏ đáng yêu viết vài chữ xiêu vẹo lên tờ giấy.
Văn phòng luật sư Thịnh, lầu mười chín Plaza Ngũ Dương đường Hướng Dương trung tâm thành phố.
Từ nào không hiểu cậu bé thay thế bằng phiên âm, sau đó cầm lấy tờ giấy thổi khô mực, hài lòng gấp gọn lại bỏ vào túi.
Ngày mai hình như là cuối tuần, vậy hãy để cho cậu đi gặp ông ấy một lần, chỉ cần không lộ ra thân phận chắc mẹ sẽ không giận đâu nhỉ?
"Du Du à, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm đi con." Giọng nói của Đan Diễn Vy từ trong bếp vọng ra.
"Dạ, con biết rồi." Du Du vừa lên tiếng, vừa luống cuống tay chân gấp lại tờ báo trên bàn, cất kỹ vào ba lô một lần nữa. Sau đó lại ba lô để vào chỗ cũ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó bình tĩnh chạy đi rửa tay ăn cơm.
Đan Diễn Vy bưng tất cả các món ăn ra bàn, cô nghi ngờ hỏi: “Du Du à, không phải con đang xem ti vi sao?"
Tại sao cô ở trong phòng bếp lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào hết vậy?
Du Du nghiêm túc ngồi trên ghế, cầm đôi đũa dành riêng cho trẻ con, ngoan ngoãn nói: “Con xem giờ rồi, tin tức vẫn chưa bắt đầu."
Khóe miệng Đan Diễn Vy giật giật nói: “Du Du à, sao con không xem phim hoạt hình hoặc là chương trình dành cho thiếu nhi?"
Không phải trẻ con đều thích xem mấy cái này sao? Cô nhớ lần trước Du Du và Tư Tư còn xem đến nỗi quên trời quên đất đấy.
"Mẹ à, chúng ta phải quan tâm đến chuyện lớn của đất nước, phải hiểu được đang ở trong lúc yên ổn thì phải nghĩ tới lúc nguy cấp." Khuôn mặt non nớt của Du Du nghiêm túc nói.
Đan Diễn Vy nhịn cười hỏi: “Là ai nói cho con biết đấy?"
Nhỏ như vậy mà đã hiểu đang ở trong lúc yên ổn thì phải nghĩ tới lúc nguy cấp, có phải bé đã giác ngộ quá sớm rồi không?
"Cô giáo nói ạ." Mặc kệ chuyện gì, cứ đổ cho cô giáo là được.
Đan Diễn Vy múc một muỗng đậu phụ đặt vào bát cậu bé, cố ý bắt chước giọng điệu của bé: “Phải phải, ông nhỏ của tôi ơi, ăn nhiều một chút, không được kén ăn. "
Du Du nhìn đậu trong bát mình, khuôn mặt trắng nõn lập tức xụ xuống, vô cùng tội nghiệp nói: “Mẹ ơi, con không ăn đậu được không"
"Không thể, đây là phòng ngừa trước khỏi lo họa về sau. Lỡ như sau này con không cao con sẽ trách mẹ không cho con ăn rau dưa thì phải làm sao?" Nói xong Đan Diễn Vy lại gắp mấy cọng rau xanh để vào trong bát của bé.
"Mẹ, Du Du muốn ăn thịt, ăn thịt mới mới cao được." Du Du khổ sở nói.
"Ừm, ăn nhanh lên." Đan Diễn Vy gắp một miếng thịt nạc để vào trong bát của bé.
Du Du hài lòng híp híp mắt, giống như một con mèo đáng yêu đang chờ người khác xoa đầu.
Nhìn khuôn mặt nỏ nhắn hồng hào của Du Du, ánh mắt Đan Diễn Vy trở nên mềm mại, nếu tim của Du Du không có vấn đề thì tốt biết bao...
Du Du ăn vài miếng cơm, con mắt lướt một vòng, làm bộ lơ đãng hỏi: “Mẹ ơi, ngày mai cuối tuần mẹ có nghỉ không?"
Cậu bé nhớ dì đã nói mẹ đi làm việc ở văn phòng của ba.
"Du Du, xin lỗi, mẹ còn phải tăng ca, chỉ có thể để dì chơi với con thôi." Đan Diễn Vy cũng muốn chơi với Du Du, nhưng lần trước xin nghỉ phép còn chưa bù lại, nên cuối tuần này cô chỉ có thể tăng ca bù.
Nếu không người của phòng nhân sự sẽ có ý kiến, hơn nữa tiền chuyên cần của cô cũng sẽ bị cắt mất, vì tiền cô chỉ có thể nhịn.
"Mẹ ơi, không sao đâu. Con chơi với dì là được rồi. Buổi trưa mẹ làm việc chắc có thời gian nghỉ ngơi chứ?" Du Du làm bộ rất hiểu chuyện gật đầu.
Đan Diễn Vy rất vui mừng, lưu loát nói: “Du Du ngoan, buổi trưa mẹ được nghỉ hai tiếng, từ mười một giờ đến một giờ. Con có cần buổi trưa mẹ ăn cơm với con không?"
"Không cần không cần, mẹ phải chăm sóc cho mình thật tốt đấy." Du Du vội vã xua tay, nếu như mẹ ăn cơm với bé thì làm sao bé có thể thực hiện kế hoạch được?
"Được, chờ mẹ tan làm rồi sẽ đi tìm con sau."
Đan Diễn Vy không biết tâm tư nhỏ của Du Du, cô còn cảm thấy cực kỳ ấm lòng, Du Du còn bé như thế mà đã rất hiểu chuyện. Cô đúng là rất may mắn, rất hạnh phúc.
Du Du đã thăm dò được tin tức mình muốn biết, cậu bé yên lặng giải quyết phần cơm trong bát của mình.
Khó khăn lắm mới ăn xong, cậu bé tuột từ trên ghế xuống, hai tay nhỏ bê bát và đũa của mình đến phòng bếp.
Đây là thói quen từ nhỏ của Đan Du Du, mà Đan Diễn Vy cũng vẫn không ngăn cậu bé làm như thế. Trẻ con nên học tự lập từ nhỏ mới tốt.
"Mẹ ơi, con đi xem ti vi đây." Du Du báo cho mẹ biết một tiếng, sau đó chạy đi mở ti vi, thành thạo đổi đến kênh tin tức.
Đan Diễn Vy nhìn dáng vẻ người lớn của Du Du mỉm cười không nói gì, sau đó bắt đầu thu dọn bát đũa đem đến nhà bếp rửa.
Bình luận facebook