Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-139
CHƯƠNG 139: CÁ KOI ĐÃ CHẾT HAI CON
CHƯƠNG 139: CÁ KOI ĐÃ CHẾT HAI CON
Trước mgawts cô chỉ có hai con đường có thể chọn, hoặc là thuận theo người nhà đi xem mắt với người khác, hoặc là nắm chặt Thiên không tha. Vũ Thư đương nhiên là không hề nghĩ ngợi chọn lựa chọn thứ hai: "Mẹ, con không muốn đi xem mắt, con và Thiên thật lòng yêu thương nhau."
"Nếu như con đã thích cậu ấy như vậy, vậy thì phải học cách nhẫn nhịn, chịu khổ trong đau khổ mới hơn người."
Đây đều là lời tuyên bố đầy kinh nghiệm của một người làm mẹ như bà, đừng nhìn bà bên ngoài oai phong như vậy, bà cũng phải nuốt mọi khổ cực, ủy khuất vào trong lòng, mới đi tới một bước này.
"Mẹ, nếu như Thiên tha thứ cho con, có phải thể hiện rằng trong lòng anh ấy vẫn quan tâm Đan Diễn Vy không?" Trong lòng của Vũ Thư vô cùng khó chịu, cô không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Đan Diễn Vy, cũng không muốn mặt mũi của bản thân bị giẫm đạp trước mặt cô ấy.
Lê Tuyết Cầm thay cô phân tích nói: "Không nhất định, thứ mà đàn ông quan tâm là quyền thế và tiền bạc trong tay mình. Con rõ ràng biết cô ta từng có một khoảng thời gian có quan hệ với tiểu Lục, con còn cho người đánh cô ta, đây không rõ là đánh vào mặt của cậu ấy hay sao."
Vũ Thư nghĩ cũng cảm thấy đúng, nếu Trình Thiên thích Đan Diễn Vy thì làm sao sẽ đồng ý qua lại với mình, có lẽ là cô lúc ấy quá tức giận làm mất mặt anh, nhưng vẫn phải tiếp tục giả vờ giả vịt với Đan Diễn Vy.
Cô thật sự rất khó xử.
Dù sao cũng là miếng thịt mình cắt ra, nhìn biểu cảm của Vũ Thư, Lê Tuyết Cầm đã biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì.
"Tiểu Thư, nếu con cảm thấy cùng Đan Diễn Vy diễn tình chị em tốt đẹp rất trái lương tâm, hay là đổi cách khác, con khiến cô ta nhìn thấy con và tiểu Lục yêu nhau, không phải là cách báo thù tốt nhất hay sao?"
Sau khi nghe lời đề cập của Lê Tuyết Cầm, Vũ Thư thoáng cái hiểu ra, vui vẻ ôm cánh tay của bà, làm nũng, ra vẻ thông minh nói: "Mẹ, vẫn là mẹ giỏi nhất, biết chỉnh đốn Đan Diễn Vy thế nào, chỉ cần để ả nhìn con và Thiên yêu nhau, tức chết ả luôn."
"Bây giờ để cá của ba con được yên đi." Gương mặt được chăm sóc chu đáo của Lê Tuyết Cầm lộ ra nụ cười cưng chiều.
Vũ Thư ngại ngùng thè lưỡi nói: "Mẹ, mẹ không được nói với ba nhé, mẹ cũng biết ba có cá bảo bối, nếu biết con ngược đãi cá của ba, nhất định sẽ mắng con đó."
"Con ấy, gặp chuyện gì cũng quá nôn nóng, tỉnh táo lại nghĩ một chút, thật ra không có gì phải lo lắng cả, dù sự việc lớn đến đâu cũng đều có cách giải quyết, đừng quên thân phận của mình, đám dân đen kia không thể so sánh với con được."
Lê Tuyết Cầm nhẹ nhàng nói một câu, ném Đan Diễn Vy xuống đáy xã hội.
"Con biết rồi mẹ." Vũ Thư ngọt ngào cười, trong mắt nổi lên một tia ác độc, Đan Diễn Vy cũng chỉ là một con dân đen, nếu không phải là cô bố thí, Đan Diễn Vy đến tư cách làm bạn với cô cũng không có.
Bây giờ lại còn muốn cùng mình tranh giành đàn ông, tiện nhân chính là tiện nhân, sự đê tiện bên trong xương cốt mãi mãi không thể thoát được.
Ánh mắt của Vũ Thư tùy ý quét về phía hồ, sắc mặt thay đổi, sốt ruột lôi kéo ống tay áo của Lê Tuyết Cầm, có chút sợ hãi nói: "Mẹ, không ổn rồi, có hai con cá ăn nhiều quá, lật bụng lên rồi."
Lê Tuyết Cầm nghe xong, ánh mắt cũng trở nên căng thẳng, vội vàng đi qua xem tình hình, quả nhiên là có hai con cá koi đầu khá lớn lật bụng rồi, số lượng cá trong hồ nhiều như vậy, chết mất hai con cá, liếc cái nhận ra ngay, bây giờ có đi mua ngay cũng đã không kịp rồi.
Hơn nữa loại cá koi này vốn là không có trong thành phố, nuôi đến lớn như vậy chắc cũng phải nuôi được mấy năm rồi.
"Mẹ, làm sao bây giờ, ba sắp về nhà rồi, nếu nhìn thấy hai con cá chết, con sẽ xong đời mất."
Ba cô ta rất để tâm hồ cá này, Vũ Thư biết. Khi đó, trong lúc tức giận không nghĩ nhiều, bây giờ thật sự cho ăn mà chết, cô cũng biết sợ rồi.
Ba từng bởi vì một con cá ngã bệnh, mà đánh gãy một chân của một người giúp việc, sau khi sa thải, không còn ai dám thuê người giúp việc đó nữa.
Tuy rằng thê thảm, nhưng mà cô cũng cảm thấy người giúp việc đó đáng đời, ai kêu anh ta không chú ý, việc này cũng làm cô hiểu rõ những con cá này rất quan trọng với ba mình.
Lúc bình thường, cô cũng không tùy tiện trêu đùa.
"Con đó, không phải đã dặn con gặp chuyện cũng đừng gấp gáp hay sao, nhanh như vậy đã quên rồi. Con cá này là người giúp việc cho ăn quá nhiều mà chết, sao con lại quên rồi." Lê Tuyết Cầm rất nhanh đã nghĩ ra đối sách, hời hợt đem chuyện này đổ lên đầu người khác.
Vũ Thư nghe xong lập tức hiểu rõ ý của Lê Tuyết Cầm, liên tục gật đầu: "Con hiểu rồi mẹ."
Cô đã từng cho rằng mẹ của mình chỉ là một bà lớn biết chăm sóc, xã giao, bây giờ mới nhìn ra được một chút manh mối. Mẹ cô ta có thể ngồi vững được vị trí này tuyệt đối không phải chỉ dựa vào việc đi thẩm mỹ viện, đi uống trà mà có được.
Mỗi một bước đều đi có dụng ý của bà.
Sau này cô nhất định phải nghe lời của mẹ mình nhiều hơn mới được.
Vũ Thiên Dương trở về biết cá koi bảo bối của mình chết mất hai con, lập tức nổi giận đùng đùng, lôi người giúp việc đang sợ sệt ra xử lý.
Hai con cá đó là người bạn đồng nghiệp tặng cho ông ta nuôi, bây giờ người bạn đồng nghiệp đó lại là cấp trên của ông, nếu biết con cá mình tặng bị bội thực mà chết, nhất định sẽ hỏi tội ông ta.
Loại người dự bị này sống đúng là lãng phí.
Ông phải tranh thủ thời gian sai ngay người đi mua hai con cá giống hệt như vậy về. Cho dù không thể giống hệt, cũng phải gần giống.
Vũ Thư nghĩ lại mà sợ, nhìn thoáng qua Lê Tuyết Cầm, tuy rằng cô là đứa con duy nhất của nhà họ Vũ, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của ba mình, nếu biết là cô làm, nhất định không trốn khỏi bị một cái bạt tai.
Cũng may là mẹ đã có dự tính trước.
Lê Tuyết Cầm trấn an nhìn về phía cô, ý bảo cô đừng thể hiện quá rõ ràng.
Xử lý xong tất cả, Vũ Thiên Dương rốt cuộc có thời gian tới hỏi qua chuyện của Vũ Thư: "Tiểu Thư, chuyện của con và Lục Trình Thiên như thế nào rồi, cậu ta không phải là đính hôn với con rồi sao, sao lâu vậy rồi cũng không đến nhà ta ra mắt."
Vũ Thư làm nũng nói: "Ba, con gái cũng chưa lớn tuổi, gấp gáp như vậy làm gì chứ, chẳng lẽ ba không muốn con gái ở nhà hay sao."
Nhìn con gái duy nhất của mình, mặt mày nghiêm túc của Vũ Thiên Dương cũng dãn ra vài phần: "Ba đương nhiên không nỡ xa con, có điều chuyện của con và Lục Trình Thiên hoàn toàn đủ để đăng lên nhật báo."
"Con vẫn chưa nói với Thiên đâu." Vũ Thư không thể nói Lục Trình Thiên không đến, chỉ có thể thoái thác chính mình chưa nói.
Vũ Thiên Dương cố ý nhắc nhở: "Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng của ba, tiểu Thư con đừng làm ra sai lầm gì đấy."
Lê Tuyết Cầm nghe thấy lời này Vũ Thiên Dương, sắc mặt vui vẻ, không khỏi tiến lên một bước nói: "Thiên Dương, việc ông thăng chức đã đăng lên nhật báo chưa?"
"Cũng tương đối rồi." Nói đến sự nghiệp chính trị của bản thân, sắc mặt Vũ Thiên Dương lộ ra vẻ kiêu ngạo, chưa đến năm mươi tuổi, năm năm liền thăng hai cấp, không phải ai cũng có số mệnh này đâu.
Vì vậy ông mới đặc biệt quan tâm đàn cá koi nuôi trong sân.
Người làm quan ít nhiều gì trong lòng cũng có chút mê tín và gửi gắm.
Lê Tuyết Cầm lập tức chắp tay trước ngực, hướng về phía đông, kích động nói: "Thật tốt quá, thật sự là tổ tông phù hộ."
"Bà cũng đừng vui vẻ quá sớm, sự việc này vẫn chưa lắng xuống, đừng tùy tiện nói với người ngoài."
Vũ Thiên Dương tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng không ngăn cản hành động của Lê Tuyết Cầm, nhìn thoáng qua con gái càng trổ mã càng xinh đẹp, duyên dáng của mình, cũng nhắc nhở một câu: "Lần này vẫn may mà có tiểu Thư."
CHƯƠNG 139: CÁ KOI ĐÃ CHẾT HAI CON
Trước mgawts cô chỉ có hai con đường có thể chọn, hoặc là thuận theo người nhà đi xem mắt với người khác, hoặc là nắm chặt Thiên không tha. Vũ Thư đương nhiên là không hề nghĩ ngợi chọn lựa chọn thứ hai: "Mẹ, con không muốn đi xem mắt, con và Thiên thật lòng yêu thương nhau."
"Nếu như con đã thích cậu ấy như vậy, vậy thì phải học cách nhẫn nhịn, chịu khổ trong đau khổ mới hơn người."
Đây đều là lời tuyên bố đầy kinh nghiệm của một người làm mẹ như bà, đừng nhìn bà bên ngoài oai phong như vậy, bà cũng phải nuốt mọi khổ cực, ủy khuất vào trong lòng, mới đi tới một bước này.
"Mẹ, nếu như Thiên tha thứ cho con, có phải thể hiện rằng trong lòng anh ấy vẫn quan tâm Đan Diễn Vy không?" Trong lòng của Vũ Thư vô cùng khó chịu, cô không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Đan Diễn Vy, cũng không muốn mặt mũi của bản thân bị giẫm đạp trước mặt cô ấy.
Lê Tuyết Cầm thay cô phân tích nói: "Không nhất định, thứ mà đàn ông quan tâm là quyền thế và tiền bạc trong tay mình. Con rõ ràng biết cô ta từng có một khoảng thời gian có quan hệ với tiểu Lục, con còn cho người đánh cô ta, đây không rõ là đánh vào mặt của cậu ấy hay sao."
Vũ Thư nghĩ cũng cảm thấy đúng, nếu Trình Thiên thích Đan Diễn Vy thì làm sao sẽ đồng ý qua lại với mình, có lẽ là cô lúc ấy quá tức giận làm mất mặt anh, nhưng vẫn phải tiếp tục giả vờ giả vịt với Đan Diễn Vy.
Cô thật sự rất khó xử.
Dù sao cũng là miếng thịt mình cắt ra, nhìn biểu cảm của Vũ Thư, Lê Tuyết Cầm đã biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì.
"Tiểu Thư, nếu con cảm thấy cùng Đan Diễn Vy diễn tình chị em tốt đẹp rất trái lương tâm, hay là đổi cách khác, con khiến cô ta nhìn thấy con và tiểu Lục yêu nhau, không phải là cách báo thù tốt nhất hay sao?"
Sau khi nghe lời đề cập của Lê Tuyết Cầm, Vũ Thư thoáng cái hiểu ra, vui vẻ ôm cánh tay của bà, làm nũng, ra vẻ thông minh nói: "Mẹ, vẫn là mẹ giỏi nhất, biết chỉnh đốn Đan Diễn Vy thế nào, chỉ cần để ả nhìn con và Thiên yêu nhau, tức chết ả luôn."
"Bây giờ để cá của ba con được yên đi." Gương mặt được chăm sóc chu đáo của Lê Tuyết Cầm lộ ra nụ cười cưng chiều.
Vũ Thư ngại ngùng thè lưỡi nói: "Mẹ, mẹ không được nói với ba nhé, mẹ cũng biết ba có cá bảo bối, nếu biết con ngược đãi cá của ba, nhất định sẽ mắng con đó."
"Con ấy, gặp chuyện gì cũng quá nôn nóng, tỉnh táo lại nghĩ một chút, thật ra không có gì phải lo lắng cả, dù sự việc lớn đến đâu cũng đều có cách giải quyết, đừng quên thân phận của mình, đám dân đen kia không thể so sánh với con được."
Lê Tuyết Cầm nhẹ nhàng nói một câu, ném Đan Diễn Vy xuống đáy xã hội.
"Con biết rồi mẹ." Vũ Thư ngọt ngào cười, trong mắt nổi lên một tia ác độc, Đan Diễn Vy cũng chỉ là một con dân đen, nếu không phải là cô bố thí, Đan Diễn Vy đến tư cách làm bạn với cô cũng không có.
Bây giờ lại còn muốn cùng mình tranh giành đàn ông, tiện nhân chính là tiện nhân, sự đê tiện bên trong xương cốt mãi mãi không thể thoát được.
Ánh mắt của Vũ Thư tùy ý quét về phía hồ, sắc mặt thay đổi, sốt ruột lôi kéo ống tay áo của Lê Tuyết Cầm, có chút sợ hãi nói: "Mẹ, không ổn rồi, có hai con cá ăn nhiều quá, lật bụng lên rồi."
Lê Tuyết Cầm nghe xong, ánh mắt cũng trở nên căng thẳng, vội vàng đi qua xem tình hình, quả nhiên là có hai con cá koi đầu khá lớn lật bụng rồi, số lượng cá trong hồ nhiều như vậy, chết mất hai con cá, liếc cái nhận ra ngay, bây giờ có đi mua ngay cũng đã không kịp rồi.
Hơn nữa loại cá koi này vốn là không có trong thành phố, nuôi đến lớn như vậy chắc cũng phải nuôi được mấy năm rồi.
"Mẹ, làm sao bây giờ, ba sắp về nhà rồi, nếu nhìn thấy hai con cá chết, con sẽ xong đời mất."
Ba cô ta rất để tâm hồ cá này, Vũ Thư biết. Khi đó, trong lúc tức giận không nghĩ nhiều, bây giờ thật sự cho ăn mà chết, cô cũng biết sợ rồi.
Ba từng bởi vì một con cá ngã bệnh, mà đánh gãy một chân của một người giúp việc, sau khi sa thải, không còn ai dám thuê người giúp việc đó nữa.
Tuy rằng thê thảm, nhưng mà cô cũng cảm thấy người giúp việc đó đáng đời, ai kêu anh ta không chú ý, việc này cũng làm cô hiểu rõ những con cá này rất quan trọng với ba mình.
Lúc bình thường, cô cũng không tùy tiện trêu đùa.
"Con đó, không phải đã dặn con gặp chuyện cũng đừng gấp gáp hay sao, nhanh như vậy đã quên rồi. Con cá này là người giúp việc cho ăn quá nhiều mà chết, sao con lại quên rồi." Lê Tuyết Cầm rất nhanh đã nghĩ ra đối sách, hời hợt đem chuyện này đổ lên đầu người khác.
Vũ Thư nghe xong lập tức hiểu rõ ý của Lê Tuyết Cầm, liên tục gật đầu: "Con hiểu rồi mẹ."
Cô đã từng cho rằng mẹ của mình chỉ là một bà lớn biết chăm sóc, xã giao, bây giờ mới nhìn ra được một chút manh mối. Mẹ cô ta có thể ngồi vững được vị trí này tuyệt đối không phải chỉ dựa vào việc đi thẩm mỹ viện, đi uống trà mà có được.
Mỗi một bước đều đi có dụng ý của bà.
Sau này cô nhất định phải nghe lời của mẹ mình nhiều hơn mới được.
Vũ Thiên Dương trở về biết cá koi bảo bối của mình chết mất hai con, lập tức nổi giận đùng đùng, lôi người giúp việc đang sợ sệt ra xử lý.
Hai con cá đó là người bạn đồng nghiệp tặng cho ông ta nuôi, bây giờ người bạn đồng nghiệp đó lại là cấp trên của ông, nếu biết con cá mình tặng bị bội thực mà chết, nhất định sẽ hỏi tội ông ta.
Loại người dự bị này sống đúng là lãng phí.
Ông phải tranh thủ thời gian sai ngay người đi mua hai con cá giống hệt như vậy về. Cho dù không thể giống hệt, cũng phải gần giống.
Vũ Thư nghĩ lại mà sợ, nhìn thoáng qua Lê Tuyết Cầm, tuy rằng cô là đứa con duy nhất của nhà họ Vũ, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của ba mình, nếu biết là cô làm, nhất định không trốn khỏi bị một cái bạt tai.
Cũng may là mẹ đã có dự tính trước.
Lê Tuyết Cầm trấn an nhìn về phía cô, ý bảo cô đừng thể hiện quá rõ ràng.
Xử lý xong tất cả, Vũ Thiên Dương rốt cuộc có thời gian tới hỏi qua chuyện của Vũ Thư: "Tiểu Thư, chuyện của con và Lục Trình Thiên như thế nào rồi, cậu ta không phải là đính hôn với con rồi sao, sao lâu vậy rồi cũng không đến nhà ta ra mắt."
Vũ Thư làm nũng nói: "Ba, con gái cũng chưa lớn tuổi, gấp gáp như vậy làm gì chứ, chẳng lẽ ba không muốn con gái ở nhà hay sao."
Nhìn con gái duy nhất của mình, mặt mày nghiêm túc của Vũ Thiên Dương cũng dãn ra vài phần: "Ba đương nhiên không nỡ xa con, có điều chuyện của con và Lục Trình Thiên hoàn toàn đủ để đăng lên nhật báo."
"Con vẫn chưa nói với Thiên đâu." Vũ Thư không thể nói Lục Trình Thiên không đến, chỉ có thể thoái thác chính mình chưa nói.
Vũ Thiên Dương cố ý nhắc nhở: "Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng của ba, tiểu Thư con đừng làm ra sai lầm gì đấy."
Lê Tuyết Cầm nghe thấy lời này Vũ Thiên Dương, sắc mặt vui vẻ, không khỏi tiến lên một bước nói: "Thiên Dương, việc ông thăng chức đã đăng lên nhật báo chưa?"
"Cũng tương đối rồi." Nói đến sự nghiệp chính trị của bản thân, sắc mặt Vũ Thiên Dương lộ ra vẻ kiêu ngạo, chưa đến năm mươi tuổi, năm năm liền thăng hai cấp, không phải ai cũng có số mệnh này đâu.
Vì vậy ông mới đặc biệt quan tâm đàn cá koi nuôi trong sân.
Người làm quan ít nhiều gì trong lòng cũng có chút mê tín và gửi gắm.
Lê Tuyết Cầm lập tức chắp tay trước ngực, hướng về phía đông, kích động nói: "Thật tốt quá, thật sự là tổ tông phù hộ."
"Bà cũng đừng vui vẻ quá sớm, sự việc này vẫn chưa lắng xuống, đừng tùy tiện nói với người ngoài."
Vũ Thiên Dương tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng không ngăn cản hành động của Lê Tuyết Cầm, nhìn thoáng qua con gái càng trổ mã càng xinh đẹp, duyên dáng của mình, cũng nhắc nhở một câu: "Lần này vẫn may mà có tiểu Thư."
Bình luận facebook