Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-140
CHƯƠNG 140: NẮM CHẶT LỤC TRÌNH THIÊN
CHƯƠNG 140: NẮM CHẶT LỤC TRÌNH THIÊN
"Ba, đây đều là năng lực của ba, có liên quan gì đến con đâu chứ."
Vũ Thư vẻ mặt không hiểu hỏi, cô đương nhiên hy vọng có thể giúp đỡ ba, nhưng việc trên quan trường cô hiểu biết nông cạn, việc thăng chức của ba mình cũng là hôm nay ông nói ra, cô mới biết.
"Lục Trình Thiên đúng là tài năng, vốn dĩ lần thăng chức này vẫn còn một người khác, bối cảnh, năng lực cũng không kém hơn ba bao nhiêu, chỉ là lãnh đạo gặp mặt lần này có chút giao tình với Lục Trình Thiên."
Vũ Thiên Dương không nói rõ ràng, có điều người thông minh nghe liền sẽ hiểu ngay.
"Ý ông là chìa khóa của lần thăng chức này là Lục Trình Thiên nói như thế nào với cấp trên?" Lê Tuyết Cầm có chút không dám tin, Lục Trình Thiên chỉ là luật sư, làm sao có thể có quan hệ với lãnh đạo cấp trên được.
Trong đó sẽ không phải có quan hệ qua lại gì chứ.
Vũ Thiên Dương làm sao lại không hiểu suy nghĩ của vợ mình, ông ở chốn quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, có vấn đề gì cũng biết sớm hơn vợ mình.
Ông chỉ khoát tay nói: "Tôi điều tra rồi, không có vấn đề gì, cụ thể Lục Trình Thiên quen biết người lãnh đạo kia thế nào thì tôi cũng không quá rõ ràng, có điều lãnh đạo coi trong Lục Trình Thiên là thật."
Nói xong lại trịnh trọng nói với Vũ Thư vẫn đang chưa kịp phản ứng,: "Tiểu Thư, con vầ Lục Trình Thiên đã yêu nhau như vậy, ba cũng không phản đối, những việc sau này con nên biết phải làm như thế nào."
"Ba, con biết rồi." Trong lòng Vũ Thư khổ không thể tả, nếu Thiên thật sự có tình cảm với cô, cô đương nhiên là người vui vẻ nhất, vừa có thể giúp ba thăng chức, lại vừa có thể kéo gần quan hệ của Thiên với người nhà cô ta.
Một công đôi việc, hết lần này tới lần khác phá hỏng chuyện của cô, cô bắt đầu có chút hối hận, vì sao phải kích động như vậy mà đi đánh Đan Diễn Vy, chỉ là vui vẻ nhất thời mà thôi.
"Ừm, không có chuyện gì thì đừng tùy ý chạy linh tinh, nhất cử nhất động của chúng ta bây giờ đều nằm trong tầm quan sát của nhân viên thẩm tra, đây cũng là tiêu chuẩn được thăng chức." Nói tới chức vụ của bản thân, giọng điệu của Vũ Thiên Dương nghiêm khắc vài phần.
Lê Tuyết Cầm ấm giọng nói: "Chúng tôi đều hiểu, ông xem ông mấy lần thăng chức, chúng tôi đều gây trở ngại cho ông, Thiên Dương, thời gian không sớm nữa, để tiểu Thư đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ừm." Những lời nên nói Vũ Thiên Dương cũng đã nói rõ ràng, ông đồng ý lời của bà ta.
"Tiểu Thư, con đi nghỉ trước đi." Lê Tuyết Cầm ra hiệu cho Vũ Thư bảo cô về phòng trước.
Vũ Thư gật gật đầu, chạy lên tầng, trong lòng cũng bắt đầu nặng nề, xem ra cô bắt buộc phải nói lời xin lỗi với Đan Diễn Vy rồi.
Cứ nghĩ phải xin lỗi với Đan Diễn Vy trước mặt Thiên, cô liền cảm thấy xương cốt toàn thân đau cả lên, vì việc thăng chức của ba, cô không thể không cúi thấp đầu một lần.
Chờ xem, đợi đến lúc chuyện của ba giải quyết xong, cô nhất định sẽ khiến Đan Diễn Vy sống không bằng chết.
Đan Diễn Vy ở phía căn hộ đơn xa xôi bỗng rùng mình, cô nhìn thời tiết bên ngoài một chút, không hề có mưa, tại sao lại vô duyên vô cớ cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới cơ chứ.
Có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi tan làm trở về nhà, Du Du đã mất hứng với mọi thứ từ lâu rồi, hưng phấn ở bên tai cô nói không ngừng.
"Du Du, sao hôm nay lại vui như vậy." Đan Diễn Vy giả bộ không biết gì, hỏi.
Du Du có chút chột dạ không dám nhìn Đan Diễn Vy, lẩm bẩm nhỏ giọng nói: "Không có gì đâu mẹ, hôm nay dì đưa con đi ăn bánh gato rất ngon."
Vu Tư Tư phát hiện Du Du không có nghĩa khí đem lí do ném cho mình, lại biết Đan Diễn Vy đã sớm biết chuyện rồi, nói dối cô ấy càng ngượng ngùng, có điều cũng chỉ có thể kiên trì gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Con người quả nhiên không thể làm việc gì trái lương tâm, làm việc áy náy cũng không thể để người ta nắm thóp, cái này cô vẫn là thấp hơn một bậc so với người khác.
Đan Diễn Vy chỉ là sờ lên cái đầu nhỏ của cậu bé nói: "Nhớ kỹ đừng ăn quá nhiều đồ ngọt."
"Con biết rồi mẹ." Du Du bị Đan Diễn Vy nói, cũng không dám biểu hiện quá hưng phấn, tấm danh thiếp giấu trong túi áo như một củ khoai lang nóng phỏng tay, cậu bé vô cùng ngượng ngùng.
Nếu mẹ biết cậu bé giấu mình lén lút chạy đi gặp ba, nhất định sẽ rất thất vọng, thật ra cậu chỉ là muốn đi chất vấn một chút, vì sao ba muốn vứt bỏ mẹ con họ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ dường như không hể hiểu rõ tình hình của ba, cậu vậy mà lại nghĩ, có nên cho ba một cơ hội hay không nhỉ.
Nếu mẹ biết lập trường của cậu không kiên định, nhất định sẽ rất buồn lòng.
Vì vậy, cậu bé quyết định không còn lén lút đi gặp ba nữa.
"Mẹ, về sau con nhất định sẽ nghe lời mẹ." Giọng nói non nớt, mềm mại của Du Du phát ra.
Đây là cậu đang cam kết với mẹ, cũng là đang nhắc nhở bản thân.
Trong lòng Đan Diễn Vy sững sờ, như là nghe rõ ý tứ trong lời nói của Du Du, khẽ thở dài một hơi, giọng điệu dịu dàng nói: "Du Du, mẹ luôn biết con là một đứa trẻ ngoan, biết nghe lời, con không cần hứa với mẹ như vậy, mẹ chỉ muốn con vui vẻ mà thôi."
Du Du ngước ánh mắt đen láy như viên trân châu đen nhìn Đan Diễn Vy, rất nghiêm túc nói: "Mẹ vui, Du Du mới vui."
"Mẹ rất vui mà." Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi ướt một chút, dịu dàng ôm cậu vào trong ngực, có một đứa con trai biết lo lắng cho mình như vậy, cô còn có cái gì không mãn nguyện chứ, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Ánh mắt Vu Tư Tư cũng đỏ lên, biểu cảm lại tỏ vẻ không chịu được: "Được rồi, hai người đừng sến như vậy nữa, nhìn đến nỗi mắt tớ cũng đỏ lên rồi đây này."
Cái đầu nhỏ của Du Du lộ ra khỏi ngực Đan Diễn Vy, dò xét: "Dì đừng buồn, Du Du cũng sẽ bảo vệ dì."
"Tới đây để dì ôm con một cái thì sẽ không đau lòng nữa." Vu Tư Tư nói với vẻ dễ thương, gọi cậu mau mau tới đây.
Du Du trước tiên là nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy, nhận được ánh mắt đầy ý cười của cô rồi đôi chân ngắn của mình mới chạy đi, giống như viên đạn lao thẳng vào trong lòng Vu Tư Tư.
Vu Tư Tư vô cùng yêu thích cái ôm mạnh mẽ như vậy: "Cục cưng nhà chúng ta là cậu con trai nhỏ ấm áp, trái tim già cỗi này của dì tan chảy cả rồi."
"Dì không già, dì với mẹ đều xinh đẹp như nhau."
Lời khen nức mũi này của Du Du khiến toàn thân Vu Tư Tư đều cảm thấy thoải mái, không phí công cô yêu thương cậu bé như vậy: "Du Du nhà chúng ta cũng rất đẹp trai."
Đan Diễn Vy nhìn hai người cứ tâng bốc qua lại với nhau, lắc đầu bật cười nói: "Đã muộn rồi, có phải nên đi ngủ rồi hay không."
Nghe thấy phải đi ngủ, Vu Tư Tư lưu luyến không nỡ buông Du Du ra: "Nhanh đi ngủ thôi, đứa nhỏ ngoan ngoãn của dì."
"Dì, con là đàn ông." Du Du vỗ cái ngực nhỏ của mình.
Vu Tư Tư gật đầu một cái nói: "Ừ ừ, người đàn ông lông cánh vẫn chưa dài."
"Con có dài mà, trên đầu rất nhiều." Du Du luôn không hiểu vì sao dì luôn nói cậu tóc không dài, tóc của cậu bé mọc rất nhiều, chẳng lẽ không tính sao?
Cái này đến phiên Vu Tư Tư lúng túng, cô nên giải thích thế nào đây, lông này không phải là tóc: "Được rồi, coi như con là một người đàn ông nhỏ đi."
Du Du miễn cưỡng đồng ý với lời nói của Vu Tư Tư, dù sao cậu vẫn còn nhỏ, có trưởng thành cũng là người đàn ông cao lớn, đẹp trai giống ba.
"Tư Tư, tớ thấy cậu nói chuyện vẫn không chú ý." Đan Diễn Vy tức giận nói, Du Du nhỏ như vậy lấy đâu ra mà hiểu nhiều như thế, cậu lại bướng bỉnh thích yêu cầu mọi người coi cậu bé như đàn ông.
Vu Tư Tư cố ý hừ hừ giả bộ làm như mình không nghe thấy, bây giờ hãy gọi cô là kẻ điếc đi.
Đan Diễn Vy không còn cách nào khác đành phải đưa Du Du đi ngủ trước, Tư Tư đôi khi cũng giống với Du Du, là đứa trẻ vẫn chưa lớn, cũng may tình cảm của họ vẫn rất tốt.
CHƯƠNG 140: NẮM CHẶT LỤC TRÌNH THIÊN
"Ba, đây đều là năng lực của ba, có liên quan gì đến con đâu chứ."
Vũ Thư vẻ mặt không hiểu hỏi, cô đương nhiên hy vọng có thể giúp đỡ ba, nhưng việc trên quan trường cô hiểu biết nông cạn, việc thăng chức của ba mình cũng là hôm nay ông nói ra, cô mới biết.
"Lục Trình Thiên đúng là tài năng, vốn dĩ lần thăng chức này vẫn còn một người khác, bối cảnh, năng lực cũng không kém hơn ba bao nhiêu, chỉ là lãnh đạo gặp mặt lần này có chút giao tình với Lục Trình Thiên."
Vũ Thiên Dương không nói rõ ràng, có điều người thông minh nghe liền sẽ hiểu ngay.
"Ý ông là chìa khóa của lần thăng chức này là Lục Trình Thiên nói như thế nào với cấp trên?" Lê Tuyết Cầm có chút không dám tin, Lục Trình Thiên chỉ là luật sư, làm sao có thể có quan hệ với lãnh đạo cấp trên được.
Trong đó sẽ không phải có quan hệ qua lại gì chứ.
Vũ Thiên Dương làm sao lại không hiểu suy nghĩ của vợ mình, ông ở chốn quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, có vấn đề gì cũng biết sớm hơn vợ mình.
Ông chỉ khoát tay nói: "Tôi điều tra rồi, không có vấn đề gì, cụ thể Lục Trình Thiên quen biết người lãnh đạo kia thế nào thì tôi cũng không quá rõ ràng, có điều lãnh đạo coi trong Lục Trình Thiên là thật."
Nói xong lại trịnh trọng nói với Vũ Thư vẫn đang chưa kịp phản ứng,: "Tiểu Thư, con vầ Lục Trình Thiên đã yêu nhau như vậy, ba cũng không phản đối, những việc sau này con nên biết phải làm như thế nào."
"Ba, con biết rồi." Trong lòng Vũ Thư khổ không thể tả, nếu Thiên thật sự có tình cảm với cô, cô đương nhiên là người vui vẻ nhất, vừa có thể giúp ba thăng chức, lại vừa có thể kéo gần quan hệ của Thiên với người nhà cô ta.
Một công đôi việc, hết lần này tới lần khác phá hỏng chuyện của cô, cô bắt đầu có chút hối hận, vì sao phải kích động như vậy mà đi đánh Đan Diễn Vy, chỉ là vui vẻ nhất thời mà thôi.
"Ừm, không có chuyện gì thì đừng tùy ý chạy linh tinh, nhất cử nhất động của chúng ta bây giờ đều nằm trong tầm quan sát của nhân viên thẩm tra, đây cũng là tiêu chuẩn được thăng chức." Nói tới chức vụ của bản thân, giọng điệu của Vũ Thiên Dương nghiêm khắc vài phần.
Lê Tuyết Cầm ấm giọng nói: "Chúng tôi đều hiểu, ông xem ông mấy lần thăng chức, chúng tôi đều gây trở ngại cho ông, Thiên Dương, thời gian không sớm nữa, để tiểu Thư đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ừm." Những lời nên nói Vũ Thiên Dương cũng đã nói rõ ràng, ông đồng ý lời của bà ta.
"Tiểu Thư, con đi nghỉ trước đi." Lê Tuyết Cầm ra hiệu cho Vũ Thư bảo cô về phòng trước.
Vũ Thư gật gật đầu, chạy lên tầng, trong lòng cũng bắt đầu nặng nề, xem ra cô bắt buộc phải nói lời xin lỗi với Đan Diễn Vy rồi.
Cứ nghĩ phải xin lỗi với Đan Diễn Vy trước mặt Thiên, cô liền cảm thấy xương cốt toàn thân đau cả lên, vì việc thăng chức của ba, cô không thể không cúi thấp đầu một lần.
Chờ xem, đợi đến lúc chuyện của ba giải quyết xong, cô nhất định sẽ khiến Đan Diễn Vy sống không bằng chết.
Đan Diễn Vy ở phía căn hộ đơn xa xôi bỗng rùng mình, cô nhìn thời tiết bên ngoài một chút, không hề có mưa, tại sao lại vô duyên vô cớ cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới cơ chứ.
Có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi tan làm trở về nhà, Du Du đã mất hứng với mọi thứ từ lâu rồi, hưng phấn ở bên tai cô nói không ngừng.
"Du Du, sao hôm nay lại vui như vậy." Đan Diễn Vy giả bộ không biết gì, hỏi.
Du Du có chút chột dạ không dám nhìn Đan Diễn Vy, lẩm bẩm nhỏ giọng nói: "Không có gì đâu mẹ, hôm nay dì đưa con đi ăn bánh gato rất ngon."
Vu Tư Tư phát hiện Du Du không có nghĩa khí đem lí do ném cho mình, lại biết Đan Diễn Vy đã sớm biết chuyện rồi, nói dối cô ấy càng ngượng ngùng, có điều cũng chỉ có thể kiên trì gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Con người quả nhiên không thể làm việc gì trái lương tâm, làm việc áy náy cũng không thể để người ta nắm thóp, cái này cô vẫn là thấp hơn một bậc so với người khác.
Đan Diễn Vy chỉ là sờ lên cái đầu nhỏ của cậu bé nói: "Nhớ kỹ đừng ăn quá nhiều đồ ngọt."
"Con biết rồi mẹ." Du Du bị Đan Diễn Vy nói, cũng không dám biểu hiện quá hưng phấn, tấm danh thiếp giấu trong túi áo như một củ khoai lang nóng phỏng tay, cậu bé vô cùng ngượng ngùng.
Nếu mẹ biết cậu bé giấu mình lén lút chạy đi gặp ba, nhất định sẽ rất thất vọng, thật ra cậu chỉ là muốn đi chất vấn một chút, vì sao ba muốn vứt bỏ mẹ con họ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ dường như không hể hiểu rõ tình hình của ba, cậu vậy mà lại nghĩ, có nên cho ba một cơ hội hay không nhỉ.
Nếu mẹ biết lập trường của cậu không kiên định, nhất định sẽ rất buồn lòng.
Vì vậy, cậu bé quyết định không còn lén lút đi gặp ba nữa.
"Mẹ, về sau con nhất định sẽ nghe lời mẹ." Giọng nói non nớt, mềm mại của Du Du phát ra.
Đây là cậu đang cam kết với mẹ, cũng là đang nhắc nhở bản thân.
Trong lòng Đan Diễn Vy sững sờ, như là nghe rõ ý tứ trong lời nói của Du Du, khẽ thở dài một hơi, giọng điệu dịu dàng nói: "Du Du, mẹ luôn biết con là một đứa trẻ ngoan, biết nghe lời, con không cần hứa với mẹ như vậy, mẹ chỉ muốn con vui vẻ mà thôi."
Du Du ngước ánh mắt đen láy như viên trân châu đen nhìn Đan Diễn Vy, rất nghiêm túc nói: "Mẹ vui, Du Du mới vui."
"Mẹ rất vui mà." Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi ướt một chút, dịu dàng ôm cậu vào trong ngực, có một đứa con trai biết lo lắng cho mình như vậy, cô còn có cái gì không mãn nguyện chứ, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Ánh mắt Vu Tư Tư cũng đỏ lên, biểu cảm lại tỏ vẻ không chịu được: "Được rồi, hai người đừng sến như vậy nữa, nhìn đến nỗi mắt tớ cũng đỏ lên rồi đây này."
Cái đầu nhỏ của Du Du lộ ra khỏi ngực Đan Diễn Vy, dò xét: "Dì đừng buồn, Du Du cũng sẽ bảo vệ dì."
"Tới đây để dì ôm con một cái thì sẽ không đau lòng nữa." Vu Tư Tư nói với vẻ dễ thương, gọi cậu mau mau tới đây.
Du Du trước tiên là nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy, nhận được ánh mắt đầy ý cười của cô rồi đôi chân ngắn của mình mới chạy đi, giống như viên đạn lao thẳng vào trong lòng Vu Tư Tư.
Vu Tư Tư vô cùng yêu thích cái ôm mạnh mẽ như vậy: "Cục cưng nhà chúng ta là cậu con trai nhỏ ấm áp, trái tim già cỗi này của dì tan chảy cả rồi."
"Dì không già, dì với mẹ đều xinh đẹp như nhau."
Lời khen nức mũi này của Du Du khiến toàn thân Vu Tư Tư đều cảm thấy thoải mái, không phí công cô yêu thương cậu bé như vậy: "Du Du nhà chúng ta cũng rất đẹp trai."
Đan Diễn Vy nhìn hai người cứ tâng bốc qua lại với nhau, lắc đầu bật cười nói: "Đã muộn rồi, có phải nên đi ngủ rồi hay không."
Nghe thấy phải đi ngủ, Vu Tư Tư lưu luyến không nỡ buông Du Du ra: "Nhanh đi ngủ thôi, đứa nhỏ ngoan ngoãn của dì."
"Dì, con là đàn ông." Du Du vỗ cái ngực nhỏ của mình.
Vu Tư Tư gật đầu một cái nói: "Ừ ừ, người đàn ông lông cánh vẫn chưa dài."
"Con có dài mà, trên đầu rất nhiều." Du Du luôn không hiểu vì sao dì luôn nói cậu tóc không dài, tóc của cậu bé mọc rất nhiều, chẳng lẽ không tính sao?
Cái này đến phiên Vu Tư Tư lúng túng, cô nên giải thích thế nào đây, lông này không phải là tóc: "Được rồi, coi như con là một người đàn ông nhỏ đi."
Du Du miễn cưỡng đồng ý với lời nói của Vu Tư Tư, dù sao cậu vẫn còn nhỏ, có trưởng thành cũng là người đàn ông cao lớn, đẹp trai giống ba.
"Tư Tư, tớ thấy cậu nói chuyện vẫn không chú ý." Đan Diễn Vy tức giận nói, Du Du nhỏ như vậy lấy đâu ra mà hiểu nhiều như thế, cậu lại bướng bỉnh thích yêu cầu mọi người coi cậu bé như đàn ông.
Vu Tư Tư cố ý hừ hừ giả bộ làm như mình không nghe thấy, bây giờ hãy gọi cô là kẻ điếc đi.
Đan Diễn Vy không còn cách nào khác đành phải đưa Du Du đi ngủ trước, Tư Tư đôi khi cũng giống với Du Du, là đứa trẻ vẫn chưa lớn, cũng may tình cảm của họ vẫn rất tốt.
Bình luận facebook