• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện chàng luật sư và nàng (1 Viewer)

  • Chap-162

CHƯƠNG 162: KẾ HOẠCH ĐƯA DU DU ĐI




CHƯƠNG 162: KẾ HOẠCH ĐƯA DU DU ĐI

Dù sao đã bị chê cười rồi, Đan Diễn Vy xoắn xuýt một chút rồi thả lỏng, nhíu nhíu mày nói ngược lại: “Sao, dáng người của Đường Kỳ Dũng không đẹp à?

"Tớ và anh ta trắng còn còn hơn nước sôi nữa." Nhắc tới người đàn ông làm mình phát cáu, Vu Tư Tư lập tức khó chịu nói.

"Tư Tư, chẳng lẽ cậu không phát hiện, trên thế giới này có mấy người đàn ông có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu đâu." Nếu Tư Tư thật sự không quan tâm Đường Kỳ Dũng, sao có thể không vui vì mấy câu nói của anh ta chứ.

Thật sự giống với câu kia, kẻ trong cuộc u mê.

Cô và Tư Tư đều giống nhau, ai cũng không thể nói ai.

Trong mắt Vu Tư Tư hiện lên một màu sắc khác thường, cảm xúc đó nhanh chóng biến mất trong đôi mắt phượng mê người kia, thân thể nhẹ nhàng nghiêng người dựa vào ghế, khẽ nói: "Ai nói không phải chứ, cho nên tớ đồng ý với ông lão trong nhà đi xem mắt rồi."

". . . . . ." Đan Diễn Vy không biết nên nói thế nào.

Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.

Chỉ chốc lát, Vu Tư Tư lại trở về dáng vẻ thoải mái kia, bỡn cợt nói: "Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu kìa, đừng nói cậu tin tớ sẽ nghe người ta sắp xếp thật đấy nhé, thật ra đấu trí đấu dũng với ông lão rất thú vị."

Đan Diễn Vy miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng cười lên, cô biết trong lòng Tư Tư cũng rất khó chịu, cũng không thoải mái tự nhiên như bề ngoài của cô ấy.

"Cậu có vẻ mặt gì đây, tớ vẫn chưa chết mà, khóc tang nhanh như vậy làm gì, được rồi. được rồi, không đùa với cậu nữa." Nụ cười của Vu Tư Tư càng thoải mái hơn, khóe mắt sắp híp thành một đường, đau khổ lại không ngừng lan tràn ở trong lòng.

"Tư Tư, cậu đừng cười như vậy, rất xấu." Cô nhìn trong lòng cũng rất khó chịu

"Gợi đòn hả, sao chị đây mà xấu được." Vu Tư Tư không phục nói một tiếng, cũng không thật sự muốn Đan Diễn Vy nói cái gì, rất tùy ý chuyển đề tài nói chuyện đi: "Bây giờ có thể nói cho tớ nghe đã xảy ra chuyện gì rồi chứ."

Nếu không moi ra một vài tin tức từ chỗ Đường Kỳ Dũng, cô cũng sẽ không cực kỳ lo lắng chạy tới bệnh viện.

Cũng sẽ không nhìn thấy hình ảnh bùng nổ như vậy.

"Có thể tớ bị người ta theo dõi." Đan Diễn Vy cũng không giấu diếm nói lại một lần cho Vu Tư Tư nghe chuyện đã xảy ra sau khi cô rời đi.

Vu Tư Tư mạnh mẽ vỗ đùi một cái, tức giận nói: "Mẹ nó, thế nhưng lại có người biến thái như vậy sao, cậu có biết tim heo thay cho ý gì không?"

Đan Diễn Vy không hiểu lắm lắc đầu.

"Tim heo giống như lấy tim* ấy." Quy tắc trên giang hồ Vu Tư Tư cũng có hiểu một chút, đây không phải khiêu khích đơn giản, đây là ý muốn có máu mà.

*Đồng âm trong tiếng Trung.

Rốt cuộc Lục Trình Thiên đã chọc phải dạng người gì vậy, không chỉ muốn ép anh vào chỗ chết, còn muốn để anh đau đớn từng chút sau khi chết nữa.

Đan Diễn Vy nghe Vu Tư Tư so sánh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, cô còn tưởng rằng chỉ là trả thù bình thường, Lục Trình Thiên làm luật sư, thắng mấy trăm vụ tố tụng, đương nhiên cũng đắc tội không ít người.

Nhưng cũng không nghiêm trọng giống như lúc này.

"Tư Tư, làm sao bây giờ, anh ấy có thể gặp nguy hiểm không."

Vu Tư Tư trợn trắng mắt một cái nói: "Đừng nói anh ta gặp nguy hiểm, ngay cả cậu cũng không chạy thoát."

Còn nói muốn giũ bỏ mọi quan hệ với Lục Trình Thiên, vừa có chuyện, không đếm xỉa đến an nguy của mình, còn nghĩ cho người khác

Đan Diễn Vy lẩm bẩm tự nói: "Vậy phải làm sao đây. . . . . ."

Nghĩ đến Lục Trình Thiên có thể bị thương, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, trái tim của cô cũng không ngừng siết chặt lại theo.

"Vy Vy, cậu không cần quá coi thường Lục Trình Thiên, lúc trước anh ta chọn cái nghề này chắc chắn là có chuẩn bị, nguy hiểm là chuyện tất nhiên, không phải anh ta vẫn là tên tai họa vui vẻ như cũ sao." Trái ngược với Lục Trình Thiên mạnh mẽ, Vu Tư Tư lo lắng cho bạn tốt tay trói gà không chặt của mình hơn.

"Cậu đừng có lo lắng vớ vẩn thay anh ta, cậu cũng đừng về căn hộ nhỏ kia của mình nữa, đến chỗ tớ ở trước đi."

Đan Diễn Vy bỗng nhiên cực kỳ nghiêm túc gọi cô ấy: "Tư Tư."

"Làm sao vậy." Vu Tư Tư nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đan Diễn Vy, cũng nghiêm nghị theo hỏi.

"Ngày mai đưa Du Du về quê đi, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện, hôm nay tớ vẫn tạm thời không đến chỗ của cậu." Cô phải đợi sau khi Du Du rời khỏi an toàn, mới có thể đến chỗ Tư Tư.

Vu Tư Tư nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có lẽ nên đưa Du Du về trước, nhưng mà: "Đưa về thì không có vấn đề gì, nhưng Du Du còn một tuần nữa mới được nghỉ hè, thằng bé còn muốn đi công viên trò chơi với cậu, cậu đã nghĩ kỹ nên nói với thằng bé thế nào chưa?"

Đan Diễn Vy cố nén chua xót áy náy trong lòng, nhẫn tâm nói: "Lần này không phải tầm thường, xin nghỉ chỗ nhà trẻ trước, bà ngoại cũng nhớ nó rồi."

Cô dừng lại một chút, không biết là đang thuyết phục mình, hay là đang ép mình đừng mềm lòng: "Du Du sẽ hiểu thôi."

"Ai, Du Du sẽ hiểu cũng là vì hiểu chuyện quá sớm." Vu Tư Tư theo thói quen sờ thuốc lá trong túi, nghĩ thấy ở đây là bệnh viện nên đành thôi, Du Du vốn có thể không cần hiểu chuyện như vậy, cô ấy nhìn thấy trong lòng cũng thấy khó chịu.

"Tớ, tớ đều hiểu cả, đợi qua khoảng thời gian này rồi, tớ chắc chắn sẽ không để Du Du một mình nữa." Trong lòng Đan Diễn Vy đã có một quyết định nào đó rồi, đợi sau khi chuyện này trôi qua, cô sẽ dẫn Du Du ra nước ngoài tu dưỡng.

Về điều kiện cuối cùng của Lục Trình Thiên, cô cũng sẽ tìm cơ hội nói rõ với anh trong khoảng thời gian này.

"Vy Vy, cậu cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho mình, giống như cậu nói Du Du cũng hiểu chuyện, thằng bé sẽ hiểu cậu rất cực khổ." Vu Tư Tư cảm thấy câu nói vừa rồi có chút nặng.

Nói thế nào Vy Vy cũng là mẹ của Du Du, có mẹ nào mà không thương con mình chứ, hơn nữa nếu không phải mấy năm nay Vy Vy dốc sức làm việc, cũng không thể cung cấp nổi tiền thuốc đắt đỏ của Du Du.

Một bên là ở cùng con trai, một bên là áp lực kinh tế, Vy Vy chỉ có thể lựa chọn gánh vác tiền thuốc men trước, mới có thể rút ra chút thời gian rảnh trong công việc bộn bề.

Nói đến Du Du, trên mặt Đan Diễn Vy tự nhiên toát ra một chút ánh sáng của tình mẹ: "Ừm."

Vu Tư Tư nhìn thấy có chút ngơ ngẩn, cô chưa từng sinh con, không thể hiểu rõ toàn bộ tình cảm trực tiếp giữa mẹ và con.

Cô cũng muốn có một đứa con, một đứa con chỉ thuộc về mình cô, dựa vào điều kiện kinh tế của cô, nuôi một đứa bé cũng không thành vấn đề.

"Vy Vy, cậu nói xem tớ đi thụ tinh ống nghiệm có được không." Chính là quá trình thụ thai nhân tạo không cần thông qua quá trình nguyên thủy.

"Không được, Tư Tư, đừng giống như tớ, đứa nhỏ không có một gia đình đầy đủ, trong lòng vẫn sẽ có áy náy." Đan Diễn Vy hoàn toàn không đồng ý chuyện cô ấy nói.

Vu Tư Tư nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý, chỉ có thể vứt bỏ suy nghĩ này: "Vậy tớ vẫn nên yêu thương con trai mình nhiều hơn."

Đan Diễn Vy thu lại cảm xúc trong mắt nói: "Đường Kỳ Dũng đâu."

"Tớ nghĩ người cậu muốn hỏi là Lục Trình Thiên thì có." Vu Tư Tư tức giận nói.

Đan Diễn Vy không phủ nhận cũng không thừa nhận nói: "Hai người bọn họ ra ngoài rồi à."

"Không có, đang nói chuyện ngoài của, tớ thì vào đây với cậu." Vu Tư Tư không có hứng thú hai người đàn ông bọn họ muốn nói chuyện gì.

"Ừm, Lục Trình Thiên đã có chút nghi ngờ tớ rồi, chuyện của Du Du nhất định phải cẩn thận một chút."

"Yên tâm, chuyện này tớ sẽ chú ý." An toàn của Du Du cô ấy cũng không dám qua loa
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom