Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-163
CHƯƠNG 163: CHO CÔ BAO NHIÊU THỜI GIAN THÌ ĐƯỢC? !
CHƯƠNG 163: CHO CÔ BAO NHIÊU THỜI GIAN THÌ ĐƯỢC? !
Hai người đàn ông nói chuyện đi vào từ ngoài cửa.
Biểu cảm trên mặt Đường Kỳ Dũng cũng không có gì khác lạ, cười mỉm nói: "Anh đưa bọn em về trước."
Đan Diễn Vy không dám nhìn vào mắt Lục Trình Thiên, quơ quơ cánh tay bị thương của mình nói: "Tôi muốn ở đây một đêm, anh đưa Tư Tư về trước đi."
"Vy Vy, em yên tâm, bọn anh đã hỏi bác sĩ là có thể xuất viện rồi." Đường Kỳ Dũng trước một bước chặn cái cớ của Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy khó xử nhìn thoáng qua Vu Tư Tư bên cạnh, cái cớ muốn ở lại cũng không có nữa.
Vu Tư Tư thấy Đan Diễn Vy xin giúp đỡ, không khách sáo quở mắng: "Trứng thối, người bị thương cũng không phải anh, đương nhiên anh không sao rồi, tôi cảm thấy vẫn nên nghe Vy Vy ở lại quan sát một ngày thì tốt hơn."
"Giai đoạn đặc biệt, không phải nên đối xử đặc biệt sao?" Không tiếp xúc với quả bom hẹn giờ Lục Nhĩ này, Thiên cũng sẽ không để Vy Vy ở lại bệnh viện một mình.
"Cái gì mà giai đoạn đặc biệt, không phải có các anh ở đây sao, chẳng lẽ bọn họ còn có thể dẫn người đến bệnh viện à." Vu Tư Tư không kiên nhẫn xua tay, người trong bệnh viện nhiều như vậy, muốn trà trộn vào trong bệnh viện cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đan Diễn Vy không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẩm của Lục Trình Thiên, không cần phải nhìn cô chằm chằm, cô cũng không còn cách nào khác.
"Vy Vy, em vẫn nên trở về với Tư Tư đi, con người Lục Nhĩ này không phải người thích nói giỡn, em ở lại bệnh viện một mình sẽ gặp nguy hiểm." Đường Kỳ Dũng cũng không che giấu, trực tiếp nói quan hệ lợi hại trong đó cho cô nghe.
"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình." Đan Diễn Vy nói một câu đơn giản từ chối anh ta.
Những lời nên nói Đường Kỳ Dũng đều đã nói hết với Đan Diễn Vy rồi, thấy cô kiên trì như vậy, đành phải ném vấn đề khó khăn trở lại: "Thiên, anh thấy thế nào."
Ánh mắt tối tăm thanh lãnh của Lục Trình Thiên liếc nhìn Đan Diễn Vy cố chấp một cái, một lát sau mới bình tĩnh mở miệng nói: "Điều hai người đến đây trông coi."
"Được, đã biết." Đường Kỳ Dũng gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.
"Ở đây giao cho cậu, tôi còn có chuyện phải xử lý." Nói xong, Lục Trình Thiên không hề nhìn Đan Diễn Vy, bóng người cao lớn thẳng tắp xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Một tay của Đan Diễn Vy nắm lấy giường đơn rất lâu, lâu tới mức ngón tay vì dùng sức siết chặt mà có chút trắng bệch, cho dù Lục Trình Thiên nghĩ thế nào, cô đều phải kiên trị.
"Tư Tư, tớ muốn nghĩ ngơi."
Vu Tư Tư há há miệng, cuối cùng không nói gì cả, kéo Đường Kỳ Dũng rời khỏi.
"Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tớ đến đón cậu, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ."
"Được."
Ba người lục tục rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô, bất tri bất giác ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ đã rơi xuống một nửa, chân trời chỉ còn lại ánh mặt trời lúc chiều tà, lờ mờ kiên trì lần cuối cùng.
Đan Diễn Vy nhìn đến có chút ngẩn người, mãi đến khi cửa lớn của phòng bệnh truyền đến một trận tiếng gõ cửa có quy luật.
. . . . . . Cốc cốc cốc.
Mỗi một âm tiết giống như đang gõ vào lòng cô, nghĩ đến những ký ức không tốt ngày hôm qua, Đan Diễn Vy lấy điện thoại qua theo bản năng, căng thẳng nắm trong tay.
"Là ai."
"Là tôi."
Nghe thấy tiếng của Vũ Thư, Đan Diễn Vy có chút ngơ ngác, sao Vũ Thư lại đến đây giờ này, sao cô ta biết cô ở bệnh viện.
Vũ Thư ngoài cửa đã đợi đến có chút không kiên nhẫn, không đợi Đan Diễn Vy đi qua mở cửa, đã trực tiếp mở cửa ra đi vào.
Sớm biết rằng cửa không khóa, đã không cần gõ cửa như một đứa ngốc rồi.
Nhìn thấy Đan Diễn Vy sắc mặt trắng bệch nửa dựa trên giường, cô ta coi như hài lòng, giọng điệu lành lạnh nói: "Nghe nói cô nằm viện, cánh tay chỉ bị thương một chút đã nằm viện, đúng là được nuông chiều nhỉ."
Bây giờ Đan Diễn Vy đã không còn gì để nói với Vũ Thư rồi, bạn bè từng thân thiết đi đến một bước tranh giành đối đầu nhau, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.
"Như thế nào, tôi đến thăm cô, cô còn không vui vẻ sao." Vũ Thư có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua cách trang trí trong phòng, chậc chậc hai tiếng, thương hại nói: "Đan Diễn Vy, cô nắcăm viện ngay cả một người cũng không đến thăm cô, thật đúng là lạnh lẽo đến đáng thương mà."
Đan Diễn Vy chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, nếu nói với cô ta, phòng bệnh lạnh lẽo trong miệng cô ta là do người đàn ông cô ta tâm tâm niệm niệm chuẩn bị cho cô, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào nữa.
Cô không muốn hai người không thể làm bạn, còn phải biến thành kẻ thù.
"Đan Diễn Vy, vẻ mặt này của cô là có ý gì." Sắc mặt của Vũ Thư trở nên khó coi, một chút cảm giác hơn người trong lòng cũng bị vẻ bình tĩnh của Đan Diễn Vy làm hỏng.
Tiện nhân đã nghèo túng đến mức này còn có thể giữ vẻ bình tĩnh, đúng là người đê tiện sẽ không có điểm cuối mà.
Đan Diễn Vy thở dài một tiếng trong lòng, có chút bất đắc dĩ nói: "cô tới tìm tôi có chuyện gì."
"Đương nhiên là tôi đến tìm cô, cho dù nói thế nào, chúng ta cũng coi như là bạn học, không phải sao?" Vũ Thư nói mấy lời dịu dàng, nhưng trong mắt lại một mảnh âm u, vênh váo hống hách đi tới, cách bên giường nửa mét thì dừng lại.
Giống như đến gần thêm chút nữa cũng sẽ bị nhiễm virus theo vậy.
"Vũ Thư, những gì tôi thiếu cô tôi đã trả sạch rồi, tôi hy vọng sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng xuất hiện chung với nhau nữa." Đan Diễn Vy còn có thể cảm giác được miệng vết thương trong lòng bàn tay vì Vũ Thư mà mơ hồ đau đớn.
"Trả sạch?"
Vũ Thư giống như nghe thấy truyện cười hài hước gì đó, khoa trương cười một tiếng, ý cười trên mặt biến mất từng chút một, lúc nhìn Đan Diễn Vy thì đổi thành một vẻ u ám: "Đan Diễn Vy, những gì cô thiếu tôi, không phải một chút vết thương nhỏ này là có thể trả hết nợ."
Cô ta tạm dừng, giọng điệu dường như có chút dịu đi: "Đương nhiên nể tình chúng ta làm bạn học nhiều năm như vậy, chỉ cần cô rời khỏi thành phố Cần An mãi mãi không về nữa, tôi có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nếu Đan Diễn Vy thật sự chịu rời đi, cô ta sẽ buông tha cho cô, nói thế nào cũng có chút tình nghĩa bạn học không phải sao, chỉ cần trước khi đi cô quay một đoạn video là được.
Đan Diễn Vy không phải không có đàn ông là không sống nổi ư, là bạn học tốt của cô, đương nhiên phải thỏa mãn sở thích của Đan Diễn Vy, tìm mười mấy người đàn ông tặng cho cô, coi như là quà tạm biệt cũng được.
Hoặc là tên ăn mày, kẻ lang thang, kẻ điên cũng không tệ, không phải chỉ cần là đàn ông là được sao?
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Vũ Thư không ngừng mở rộng.
Rời đi? Cô sẽ rời đi, nhưng mà không phải bây giờ, Đan Diễn Vy bình tĩnh nói: “Xin lỗi Vũ Thư, bây giờ tôi có vài chuyện vẫn chưa xử lý xong, đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện, tôi sẽ đi
Vũ Thư ra vẻ bố thí nói: "Ha, Đan Diễn Vy, nếu như cô luyến tiếc cuộc sống bây giờ, tôi cũng có thể cho cô một khoản tiền, đủ để cô tiêu xài ở bên ngoài một thời gian, không phải trong nhà cô rất nghèo sao?"
Quả nhiên Đan Diễn Vy vẫn không muốn rời khỏi Thiên, còn tìm một lý do tệ như vậy nữa, coi cô ta là đứa trẻ ba tuổi sao
Đan Diễn Vy nhìn vẻ mặt châm biếm của cô ta, che giấu đi đau đớn như đâm chọc trong tim, chậm rãi nói: "Tôi nói tôi sẽ đi, chắc chắn sẽ đi, chỉ cần cho tôi thêm một khoảng thời gian nữa thôi."
Vũ Thư không ngừng bước đến gần Đan Diễn Vy, châm biếm nói: "Phải không? Một ngày? Hai ngày? Hay là một tháng? Có cần cho cô thêm nửa năm không?"
"Vũ Thư. . . . . ." Muốn cô nói thế nào, chỉ cần Lục Trình Thiên nói ra điều kiện thứ ba, sau khi cô hoàn thành sẽ lập tức đi ngay, có lẽ nói ra Vũ Thư sẽ càng tức giận hơn.
Cô cũng không muốn biến quan hệ của hai người thành thế này, bây giờ càng phải làm dịu đi, càng nói càng sai, cho dù cô nói thế nào, Vũ Thư đều sẽ cảm thấy cô đang lấy cớ mà thôi.
CHƯƠNG 163: CHO CÔ BAO NHIÊU THỜI GIAN THÌ ĐƯỢC? !
Hai người đàn ông nói chuyện đi vào từ ngoài cửa.
Biểu cảm trên mặt Đường Kỳ Dũng cũng không có gì khác lạ, cười mỉm nói: "Anh đưa bọn em về trước."
Đan Diễn Vy không dám nhìn vào mắt Lục Trình Thiên, quơ quơ cánh tay bị thương của mình nói: "Tôi muốn ở đây một đêm, anh đưa Tư Tư về trước đi."
"Vy Vy, em yên tâm, bọn anh đã hỏi bác sĩ là có thể xuất viện rồi." Đường Kỳ Dũng trước một bước chặn cái cớ của Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy khó xử nhìn thoáng qua Vu Tư Tư bên cạnh, cái cớ muốn ở lại cũng không có nữa.
Vu Tư Tư thấy Đan Diễn Vy xin giúp đỡ, không khách sáo quở mắng: "Trứng thối, người bị thương cũng không phải anh, đương nhiên anh không sao rồi, tôi cảm thấy vẫn nên nghe Vy Vy ở lại quan sát một ngày thì tốt hơn."
"Giai đoạn đặc biệt, không phải nên đối xử đặc biệt sao?" Không tiếp xúc với quả bom hẹn giờ Lục Nhĩ này, Thiên cũng sẽ không để Vy Vy ở lại bệnh viện một mình.
"Cái gì mà giai đoạn đặc biệt, không phải có các anh ở đây sao, chẳng lẽ bọn họ còn có thể dẫn người đến bệnh viện à." Vu Tư Tư không kiên nhẫn xua tay, người trong bệnh viện nhiều như vậy, muốn trà trộn vào trong bệnh viện cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đan Diễn Vy không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẩm của Lục Trình Thiên, không cần phải nhìn cô chằm chằm, cô cũng không còn cách nào khác.
"Vy Vy, em vẫn nên trở về với Tư Tư đi, con người Lục Nhĩ này không phải người thích nói giỡn, em ở lại bệnh viện một mình sẽ gặp nguy hiểm." Đường Kỳ Dũng cũng không che giấu, trực tiếp nói quan hệ lợi hại trong đó cho cô nghe.
"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình." Đan Diễn Vy nói một câu đơn giản từ chối anh ta.
Những lời nên nói Đường Kỳ Dũng đều đã nói hết với Đan Diễn Vy rồi, thấy cô kiên trì như vậy, đành phải ném vấn đề khó khăn trở lại: "Thiên, anh thấy thế nào."
Ánh mắt tối tăm thanh lãnh của Lục Trình Thiên liếc nhìn Đan Diễn Vy cố chấp một cái, một lát sau mới bình tĩnh mở miệng nói: "Điều hai người đến đây trông coi."
"Được, đã biết." Đường Kỳ Dũng gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.
"Ở đây giao cho cậu, tôi còn có chuyện phải xử lý." Nói xong, Lục Trình Thiên không hề nhìn Đan Diễn Vy, bóng người cao lớn thẳng tắp xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Một tay của Đan Diễn Vy nắm lấy giường đơn rất lâu, lâu tới mức ngón tay vì dùng sức siết chặt mà có chút trắng bệch, cho dù Lục Trình Thiên nghĩ thế nào, cô đều phải kiên trị.
"Tư Tư, tớ muốn nghĩ ngơi."
Vu Tư Tư há há miệng, cuối cùng không nói gì cả, kéo Đường Kỳ Dũng rời khỏi.
"Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tớ đến đón cậu, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ."
"Được."
Ba người lục tục rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô, bất tri bất giác ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ đã rơi xuống một nửa, chân trời chỉ còn lại ánh mặt trời lúc chiều tà, lờ mờ kiên trì lần cuối cùng.
Đan Diễn Vy nhìn đến có chút ngẩn người, mãi đến khi cửa lớn của phòng bệnh truyền đến một trận tiếng gõ cửa có quy luật.
. . . . . . Cốc cốc cốc.
Mỗi một âm tiết giống như đang gõ vào lòng cô, nghĩ đến những ký ức không tốt ngày hôm qua, Đan Diễn Vy lấy điện thoại qua theo bản năng, căng thẳng nắm trong tay.
"Là ai."
"Là tôi."
Nghe thấy tiếng của Vũ Thư, Đan Diễn Vy có chút ngơ ngác, sao Vũ Thư lại đến đây giờ này, sao cô ta biết cô ở bệnh viện.
Vũ Thư ngoài cửa đã đợi đến có chút không kiên nhẫn, không đợi Đan Diễn Vy đi qua mở cửa, đã trực tiếp mở cửa ra đi vào.
Sớm biết rằng cửa không khóa, đã không cần gõ cửa như một đứa ngốc rồi.
Nhìn thấy Đan Diễn Vy sắc mặt trắng bệch nửa dựa trên giường, cô ta coi như hài lòng, giọng điệu lành lạnh nói: "Nghe nói cô nằm viện, cánh tay chỉ bị thương một chút đã nằm viện, đúng là được nuông chiều nhỉ."
Bây giờ Đan Diễn Vy đã không còn gì để nói với Vũ Thư rồi, bạn bè từng thân thiết đi đến một bước tranh giành đối đầu nhau, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.
"Như thế nào, tôi đến thăm cô, cô còn không vui vẻ sao." Vũ Thư có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua cách trang trí trong phòng, chậc chậc hai tiếng, thương hại nói: "Đan Diễn Vy, cô nắcăm viện ngay cả một người cũng không đến thăm cô, thật đúng là lạnh lẽo đến đáng thương mà."
Đan Diễn Vy chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, nếu nói với cô ta, phòng bệnh lạnh lẽo trong miệng cô ta là do người đàn ông cô ta tâm tâm niệm niệm chuẩn bị cho cô, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào nữa.
Cô không muốn hai người không thể làm bạn, còn phải biến thành kẻ thù.
"Đan Diễn Vy, vẻ mặt này của cô là có ý gì." Sắc mặt của Vũ Thư trở nên khó coi, một chút cảm giác hơn người trong lòng cũng bị vẻ bình tĩnh của Đan Diễn Vy làm hỏng.
Tiện nhân đã nghèo túng đến mức này còn có thể giữ vẻ bình tĩnh, đúng là người đê tiện sẽ không có điểm cuối mà.
Đan Diễn Vy thở dài một tiếng trong lòng, có chút bất đắc dĩ nói: "cô tới tìm tôi có chuyện gì."
"Đương nhiên là tôi đến tìm cô, cho dù nói thế nào, chúng ta cũng coi như là bạn học, không phải sao?" Vũ Thư nói mấy lời dịu dàng, nhưng trong mắt lại một mảnh âm u, vênh váo hống hách đi tới, cách bên giường nửa mét thì dừng lại.
Giống như đến gần thêm chút nữa cũng sẽ bị nhiễm virus theo vậy.
"Vũ Thư, những gì tôi thiếu cô tôi đã trả sạch rồi, tôi hy vọng sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng xuất hiện chung với nhau nữa." Đan Diễn Vy còn có thể cảm giác được miệng vết thương trong lòng bàn tay vì Vũ Thư mà mơ hồ đau đớn.
"Trả sạch?"
Vũ Thư giống như nghe thấy truyện cười hài hước gì đó, khoa trương cười một tiếng, ý cười trên mặt biến mất từng chút một, lúc nhìn Đan Diễn Vy thì đổi thành một vẻ u ám: "Đan Diễn Vy, những gì cô thiếu tôi, không phải một chút vết thương nhỏ này là có thể trả hết nợ."
Cô ta tạm dừng, giọng điệu dường như có chút dịu đi: "Đương nhiên nể tình chúng ta làm bạn học nhiều năm như vậy, chỉ cần cô rời khỏi thành phố Cần An mãi mãi không về nữa, tôi có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nếu Đan Diễn Vy thật sự chịu rời đi, cô ta sẽ buông tha cho cô, nói thế nào cũng có chút tình nghĩa bạn học không phải sao, chỉ cần trước khi đi cô quay một đoạn video là được.
Đan Diễn Vy không phải không có đàn ông là không sống nổi ư, là bạn học tốt của cô, đương nhiên phải thỏa mãn sở thích của Đan Diễn Vy, tìm mười mấy người đàn ông tặng cho cô, coi như là quà tạm biệt cũng được.
Hoặc là tên ăn mày, kẻ lang thang, kẻ điên cũng không tệ, không phải chỉ cần là đàn ông là được sao?
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Vũ Thư không ngừng mở rộng.
Rời đi? Cô sẽ rời đi, nhưng mà không phải bây giờ, Đan Diễn Vy bình tĩnh nói: “Xin lỗi Vũ Thư, bây giờ tôi có vài chuyện vẫn chưa xử lý xong, đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện, tôi sẽ đi
Vũ Thư ra vẻ bố thí nói: "Ha, Đan Diễn Vy, nếu như cô luyến tiếc cuộc sống bây giờ, tôi cũng có thể cho cô một khoản tiền, đủ để cô tiêu xài ở bên ngoài một thời gian, không phải trong nhà cô rất nghèo sao?"
Quả nhiên Đan Diễn Vy vẫn không muốn rời khỏi Thiên, còn tìm một lý do tệ như vậy nữa, coi cô ta là đứa trẻ ba tuổi sao
Đan Diễn Vy nhìn vẻ mặt châm biếm của cô ta, che giấu đi đau đớn như đâm chọc trong tim, chậm rãi nói: "Tôi nói tôi sẽ đi, chắc chắn sẽ đi, chỉ cần cho tôi thêm một khoảng thời gian nữa thôi."
Vũ Thư không ngừng bước đến gần Đan Diễn Vy, châm biếm nói: "Phải không? Một ngày? Hai ngày? Hay là một tháng? Có cần cho cô thêm nửa năm không?"
"Vũ Thư. . . . . ." Muốn cô nói thế nào, chỉ cần Lục Trình Thiên nói ra điều kiện thứ ba, sau khi cô hoàn thành sẽ lập tức đi ngay, có lẽ nói ra Vũ Thư sẽ càng tức giận hơn.
Cô cũng không muốn biến quan hệ của hai người thành thế này, bây giờ càng phải làm dịu đi, càng nói càng sai, cho dù cô nói thế nào, Vũ Thư đều sẽ cảm thấy cô đang lấy cớ mà thôi.
Bình luận facebook