Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-354
CHƯƠNG 354: ĐẾN NHÀ THĂM HỎI.
CHƯƠNG 354: ĐẾN NHÀ THĂM HỎI.
“Ưm ưm, con chỉ muốn ở bên mẹ thôi.” Du Du vẫn còn có chút không yên tâm, đôi tay bé nhỏ nắm chặt vạt áo của Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy cúi đầu nhìn một cái rồi khẽ thở dài, cô không thể không nói ra ước định của cô và Lục Trình Thiên cho bé nghe được: “Du Du, con biết ba muốn đón con về nhà, đương nhiên là mẹ không nỡ nhưng vì sức khỏe của con không tốt nên mẹ đã đồng ý với ba cho con và ba ở chung một năm.”
Trước khi Du Du trở nên kích động, cô liền tiếp lời: “Du Du, con đừng lo, không phải mẹ cho con cho ba, mà là mẹ muốn con có cơ hội được ở với ba mà thôi, trong thời gian đó mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con, không rời xa con đâu, nhưng con phải ở với ba.”
“Vậy thì, sao mẹ không ở cùng với con và ba?” Du Du nghe thấy Đan Diễn Vy không phải là đang vứt bỏ bé, và bé cũng sẽ được ở cùng với ba nên bé rất vui, nhưng mà bé mong cả nhà ba người được ở chung với nhau hơn.
Tuy có chút có lỗi với chú Hà, nhưng làm sao đây, lòng bé cũng khó xử lắm a.
Đáy mắt Đan Diễn Vy thoáng qua một tia khổ sở, cô xoa xoa đầu bé rồi nói: “Mẹ có chút lý do riêng nên không đi được, nếu như sau một năm mà con vẫn muốn ở với ba thì lúc đó chúng ta sẽ thương lượng tiếp, có được không?”
Cô không muốn tạo áp lực tâm lý cho Du Du, cô chỉ hy vọng bé có thể vui vẻ trưởng thành mà thôi.
“Vâng.” Du Du gật đầu như hiểu mà cũng như không hiểu, đột nhiên bé ngẩng mắt lên rồi ngọt ngào hỏi: “Vì mẹ sợ chú Hà đau lòng sao?”
Ánh mắt Đan Diễn Vy khẽ khựng lại, cô nghĩ ngợi một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, mẹ đã hứa sẽ ở bên cạnh chú Hà rồi.”
“Mẹ đừng có cảm thấy gánh nặng tâm lý nha, con ủng hộ mọi lựa chọn của mẹ.” Du Du giống hệt như một ông cụ non vỗ vỗ vào mu bàn tay của Đan Diễn Vy rồi ăn không nói có: “Chú Hà đích thực là dịu dàng hơn ba, con cũng rất thích chú Hà.”
Nếu suy nghĩ kĩ hơn thì thật sự chú Hà đã làm được nhiều chuyện hơn ba, cho nên bé mới không muốn làm một kẻ vong ân bội nghĩa đâu, cho dù là mẹ ở bên chú Hà hay là ba thì bé cũng nhất định ở chung với mẹ cả đời luôn.
“Đúng vậy...” Cô không thể phụ Cảnh Quân nữa. Đan Diễn Vy bị cuốn theo dòng suy nghĩ nên nhất thời không để ý có tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Vy Vy, tớ biết cậu ở đây mà.” Vũ Thư mang theo nụ cười rạng rỡ bước vào, nhìn thấy Du Du ngồi trên giường cô ta còn thân thiện vẫy vẫy tay với bé nữa: “Con là Du Du sao, con khỏe chứ?”
Tuy Du Du không có bất kì ấn tượng gì với người phụ nữ đạo đức giả ở trước mặt này, nhưng bé vẫn theo bản năng bài xích và sợ hãi nép vào lòng của Đan Diễn Vy.
Ánh mắt Đan Diễn Vy chợt trở nên căng thẳng, cô không ngờ Vũ Thư này lại dám minh mục trương đảm nà đến đây tìm cô như vậy, còn giả vờ như hai người thân mật lắm nữa chứ, giống như là chuyện ngày hôm đó chưa từng tồn tại vậy, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, chuyện này không thể kết thúc như vậy được.
(*) Minh mục trương đảm (明目张胆): Vẫn nghênh ngang kiêu ngạo mặc dù đã làm qua điều xấu.
Thói ngụy trang của Vũ Thư đã ăn sâu vào trong xương tủy rồi, cô ta có thể thay đổi tâm trạng tùy thích, điều này Đan Diễn Vy cũng biết lâu rồi, hơn nữa Lục Trình Thiên đang ở sát vách nên người phụ nữ này càng không dám manh động đâu.
“Du Du, con ở đây đợi một lát, mẹ đuổi đám ruồi nhặng phiền phức ra ngoài rồi về.” Đan Diễn Vy nhẹ nhàng nhỏ tiếng căn dặn Du Du.
Nghe thấy Đan Diễn Vy so sánh mình với ruồi nhặng, sắc mặt Vũ Thư chợt thoáng chút khó coi nhưng cô ta giấu giếm rất kĩ nên không có ai thấy cả. Nếu như không phải nghe tin Trình Thiên bị thương, cô cũng đâu rảnh vội vã chạy đến đây đâu, còn nghe nói phòng bệnh của Lục Trình Thiên và đứa nghiệt chủng đó sát bên nữa chứ.
Đáy lòng cô ta càng thấp thỏm hơn, cô ta mang theo tâm trạng lo lắng không yên mà tới đây, muốn làm ra vẻ hiền lương thục đức cho Lục Trình Thiên xem, nhưng lúc nãy nhìn thấy có đến mười mấy vệ sĩ đứng bên ngoài cửa phòng của Lục Trình Thiên không cho vào, cô ta cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không biết là một đại nhân vật nào đến nữa.
Trong lòng cô ta lúc đó càng thêm kiên quyết muốn kết hôn với Trình Thiên hơn, một người đàn ông vừa ưu tú vừa có sức hấp dẫn như vậy thì chỉ xứng với cô ta thôi.
Nếu đã không thể đi gặp Trình Thiên thì Vũ Thư liền quyết định đến gặp Đan Diễn Vy trước để thăm dò thử xem rốt cuộc cô ta đã nói bao nhiêu với anh ấy rồi. Cho nên khi Đan Diễn Vy nói cô ta như vậy, cô ta cũng không biểu hiện ra ngoài ngay.
Du Du ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Ánh mắt của bà dì kỳ lạ đó đáng sợ quá đi, giống như là con hổ biết ăn thịt người trong sở thú vậy đó.
Đan Diễn Vy an ủi Du Du, cô cũng chẳng thèm dòm tới Vũ Thư lấy một cái, cô đi thẳng ra trước cửa rồi ngừng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Không phải tới tìm tôi sao, ra ngoài nói đi.”
Cô làm sao mà để Vũ Thư ra sau cùng được.
“Được thôi.” Khóe môi Vũ Thư nở ra một nụ cười kiều diễm, cô ta bước ra ngoài cửa với tư thái yểu điểu thướt tha, lúc đi ngang qua Đan Diễn Vy, đáy mắt cô ta còn lóe lên một tia khinh miệt.
Đan Diễn Vy không nói gì cả, đợi Vũ Thư ra ngoài rồi cô liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lục Trình Thiên ở bên cạnh cho nên cô cũng không cần phải lo Vũ Thư sẽ động tay động chân tại nơi toàn là tai mắt của Lục Trình Thiên.
Đi theo bước chân của Vũ Thư, hai người một trước một sau đến một căn phòng nghỉ VIP dành cho các vị khách đến bệnh viện thăm bệnh.
Đúng lúc đây không phải là giờ thăm bệnh nên trong phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
“Vy Vy...” Vũ Thư còn chưa dứt lời.
Thì một tiếng ‘bốp’ trời giáng đã vang lên thay cô ta nói nốt vế sau, Vũ Thư đưa tay che mặt trái rồi giương đôi mắt không tin được nhìn về khuôn mặt vô cảm và cánh tay đang giơ giữa không trung của Đan Diễn Vy.
Trong nháy mắt, cô ta liền giống như một kẻ điên muốn phản kích lại nhưng Đan Diễn Vy đã có chuẩn bị, cô nhẹ nhàng né qua một bên. Vũ Thư sau đó liền điên cuồng gào thét chói tai: “Đan Diễn Vy, ả tiện nhân này, cô dám đánh tôi sao?”
Vũ Thư thật không ngờ, Đan Diễn Vy lại không nói không rằng mà tặng ngay cho cô ta một cái tát như vậy, cô ta bị tát khi không kịp phòng bị thì cũng thôi đi, đằng này Đan Diễn Vy còn không cho cô ta bất kì cơ hội để phản kích lại nữa chứ.
Đan Diễn Vy xua xua tay, cô cau mày có chút khó chịu, ra tay hơi quá sức rồi nên tay có hơi tê tê, nhưng mà a, trong lòng lại sảng khoái không thể tả, nếu như không phải cô kìm chế, thì đã không chỉ là một cái tát thôi đâu.
“Đây chỉ là một chút lãi thôi.” Ngữ khí Đan Diễn Vy đầy lạnh lẽo.
Nghe thấy ngữ khí lạnh lẽo tựa băng sương của Đan Diễn Vy, Vũ Thư giống như là mới lần đầu tiên gặp Đan Diễn Vy thôi vậy, cô ta nhìn cô với ánh mắt vô cùng sốc, không, đây không phải là phản ứng của Đan Diễn Vy mới đúng chứ, Đan Diễn Vy tuyệt đối không thể...
“Cô tưởng tôi tuyệt đối sẽ không ra tay đúng chứ?”
Đan Diễn Vy như có thể nhìn thấy mọi tâm sự của cô ta, trong ánh mắt lạnh lùng của cô làm gì còn có chỗ cho sự ấm áp chứ, sau đó cô cất giọng vừa nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần băng lãnh: “Tượng đất thì cũng sẽ còn ba phần thổ tính, càng huống hồ chuyện mà cô làm với Du Du thì cũng đủ để chết đến mấy lần rồi.”
(*)Tượng đất thì cũng sẽ còn ba phần thổ tính (泥人还有三分土性): Nôm na như giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bản chất thì không thể thay đổi được.
Trước giờ cô chưa từng nói mình là một Thánh mẫu, tất cả cũng là do mấy người đó tự nghĩ ra mà thôi, lúc đầu cô không động vào Vũ Thư là vì trong lòng cô vẫn còn tồn tại chút gì đó áy náy, nhưng Vũ Thư lại năm lần bảy lượt ra tay với Du Du, mà mỗi một lần ra tay đều là những đòn chí mạng.
Tha thứ là chuyện của Thượng Đế, còn cô chỉ việc đưa mấy kẻ này đi gặp Thượng Đế mà thôi.
“Vy Vy, cậu nói bậy gì vậy, tớ sao lại ra tay với Du Du được, vì dù sao đi nữa nó cũng là con của Trình Thiên mà.”
Vũ Thư bị tát một bạt tay là đã tức đến nỗi muốn xé xác Đan Diễn Vy ra rồi, nhưng cô ta biết nơi đây toàn là người của Trình Thiên nên bất kì lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy.
….……
CHƯƠNG 354: ĐẾN NHÀ THĂM HỎI.
“Ưm ưm, con chỉ muốn ở bên mẹ thôi.” Du Du vẫn còn có chút không yên tâm, đôi tay bé nhỏ nắm chặt vạt áo của Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy cúi đầu nhìn một cái rồi khẽ thở dài, cô không thể không nói ra ước định của cô và Lục Trình Thiên cho bé nghe được: “Du Du, con biết ba muốn đón con về nhà, đương nhiên là mẹ không nỡ nhưng vì sức khỏe của con không tốt nên mẹ đã đồng ý với ba cho con và ba ở chung một năm.”
Trước khi Du Du trở nên kích động, cô liền tiếp lời: “Du Du, con đừng lo, không phải mẹ cho con cho ba, mà là mẹ muốn con có cơ hội được ở với ba mà thôi, trong thời gian đó mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con, không rời xa con đâu, nhưng con phải ở với ba.”
“Vậy thì, sao mẹ không ở cùng với con và ba?” Du Du nghe thấy Đan Diễn Vy không phải là đang vứt bỏ bé, và bé cũng sẽ được ở cùng với ba nên bé rất vui, nhưng mà bé mong cả nhà ba người được ở chung với nhau hơn.
Tuy có chút có lỗi với chú Hà, nhưng làm sao đây, lòng bé cũng khó xử lắm a.
Đáy mắt Đan Diễn Vy thoáng qua một tia khổ sở, cô xoa xoa đầu bé rồi nói: “Mẹ có chút lý do riêng nên không đi được, nếu như sau một năm mà con vẫn muốn ở với ba thì lúc đó chúng ta sẽ thương lượng tiếp, có được không?”
Cô không muốn tạo áp lực tâm lý cho Du Du, cô chỉ hy vọng bé có thể vui vẻ trưởng thành mà thôi.
“Vâng.” Du Du gật đầu như hiểu mà cũng như không hiểu, đột nhiên bé ngẩng mắt lên rồi ngọt ngào hỏi: “Vì mẹ sợ chú Hà đau lòng sao?”
Ánh mắt Đan Diễn Vy khẽ khựng lại, cô nghĩ ngợi một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, mẹ đã hứa sẽ ở bên cạnh chú Hà rồi.”
“Mẹ đừng có cảm thấy gánh nặng tâm lý nha, con ủng hộ mọi lựa chọn của mẹ.” Du Du giống hệt như một ông cụ non vỗ vỗ vào mu bàn tay của Đan Diễn Vy rồi ăn không nói có: “Chú Hà đích thực là dịu dàng hơn ba, con cũng rất thích chú Hà.”
Nếu suy nghĩ kĩ hơn thì thật sự chú Hà đã làm được nhiều chuyện hơn ba, cho nên bé mới không muốn làm một kẻ vong ân bội nghĩa đâu, cho dù là mẹ ở bên chú Hà hay là ba thì bé cũng nhất định ở chung với mẹ cả đời luôn.
“Đúng vậy...” Cô không thể phụ Cảnh Quân nữa. Đan Diễn Vy bị cuốn theo dòng suy nghĩ nên nhất thời không để ý có tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Vy Vy, tớ biết cậu ở đây mà.” Vũ Thư mang theo nụ cười rạng rỡ bước vào, nhìn thấy Du Du ngồi trên giường cô ta còn thân thiện vẫy vẫy tay với bé nữa: “Con là Du Du sao, con khỏe chứ?”
Tuy Du Du không có bất kì ấn tượng gì với người phụ nữ đạo đức giả ở trước mặt này, nhưng bé vẫn theo bản năng bài xích và sợ hãi nép vào lòng của Đan Diễn Vy.
Ánh mắt Đan Diễn Vy chợt trở nên căng thẳng, cô không ngờ Vũ Thư này lại dám minh mục trương đảm nà đến đây tìm cô như vậy, còn giả vờ như hai người thân mật lắm nữa chứ, giống như là chuyện ngày hôm đó chưa từng tồn tại vậy, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, chuyện này không thể kết thúc như vậy được.
(*) Minh mục trương đảm (明目张胆): Vẫn nghênh ngang kiêu ngạo mặc dù đã làm qua điều xấu.
Thói ngụy trang của Vũ Thư đã ăn sâu vào trong xương tủy rồi, cô ta có thể thay đổi tâm trạng tùy thích, điều này Đan Diễn Vy cũng biết lâu rồi, hơn nữa Lục Trình Thiên đang ở sát vách nên người phụ nữ này càng không dám manh động đâu.
“Du Du, con ở đây đợi một lát, mẹ đuổi đám ruồi nhặng phiền phức ra ngoài rồi về.” Đan Diễn Vy nhẹ nhàng nhỏ tiếng căn dặn Du Du.
Nghe thấy Đan Diễn Vy so sánh mình với ruồi nhặng, sắc mặt Vũ Thư chợt thoáng chút khó coi nhưng cô ta giấu giếm rất kĩ nên không có ai thấy cả. Nếu như không phải nghe tin Trình Thiên bị thương, cô cũng đâu rảnh vội vã chạy đến đây đâu, còn nghe nói phòng bệnh của Lục Trình Thiên và đứa nghiệt chủng đó sát bên nữa chứ.
Đáy lòng cô ta càng thấp thỏm hơn, cô ta mang theo tâm trạng lo lắng không yên mà tới đây, muốn làm ra vẻ hiền lương thục đức cho Lục Trình Thiên xem, nhưng lúc nãy nhìn thấy có đến mười mấy vệ sĩ đứng bên ngoài cửa phòng của Lục Trình Thiên không cho vào, cô ta cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không biết là một đại nhân vật nào đến nữa.
Trong lòng cô ta lúc đó càng thêm kiên quyết muốn kết hôn với Trình Thiên hơn, một người đàn ông vừa ưu tú vừa có sức hấp dẫn như vậy thì chỉ xứng với cô ta thôi.
Nếu đã không thể đi gặp Trình Thiên thì Vũ Thư liền quyết định đến gặp Đan Diễn Vy trước để thăm dò thử xem rốt cuộc cô ta đã nói bao nhiêu với anh ấy rồi. Cho nên khi Đan Diễn Vy nói cô ta như vậy, cô ta cũng không biểu hiện ra ngoài ngay.
Du Du ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Ánh mắt của bà dì kỳ lạ đó đáng sợ quá đi, giống như là con hổ biết ăn thịt người trong sở thú vậy đó.
Đan Diễn Vy an ủi Du Du, cô cũng chẳng thèm dòm tới Vũ Thư lấy một cái, cô đi thẳng ra trước cửa rồi ngừng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Không phải tới tìm tôi sao, ra ngoài nói đi.”
Cô làm sao mà để Vũ Thư ra sau cùng được.
“Được thôi.” Khóe môi Vũ Thư nở ra một nụ cười kiều diễm, cô ta bước ra ngoài cửa với tư thái yểu điểu thướt tha, lúc đi ngang qua Đan Diễn Vy, đáy mắt cô ta còn lóe lên một tia khinh miệt.
Đan Diễn Vy không nói gì cả, đợi Vũ Thư ra ngoài rồi cô liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lục Trình Thiên ở bên cạnh cho nên cô cũng không cần phải lo Vũ Thư sẽ động tay động chân tại nơi toàn là tai mắt của Lục Trình Thiên.
Đi theo bước chân của Vũ Thư, hai người một trước một sau đến một căn phòng nghỉ VIP dành cho các vị khách đến bệnh viện thăm bệnh.
Đúng lúc đây không phải là giờ thăm bệnh nên trong phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
“Vy Vy...” Vũ Thư còn chưa dứt lời.
Thì một tiếng ‘bốp’ trời giáng đã vang lên thay cô ta nói nốt vế sau, Vũ Thư đưa tay che mặt trái rồi giương đôi mắt không tin được nhìn về khuôn mặt vô cảm và cánh tay đang giơ giữa không trung của Đan Diễn Vy.
Trong nháy mắt, cô ta liền giống như một kẻ điên muốn phản kích lại nhưng Đan Diễn Vy đã có chuẩn bị, cô nhẹ nhàng né qua một bên. Vũ Thư sau đó liền điên cuồng gào thét chói tai: “Đan Diễn Vy, ả tiện nhân này, cô dám đánh tôi sao?”
Vũ Thư thật không ngờ, Đan Diễn Vy lại không nói không rằng mà tặng ngay cho cô ta một cái tát như vậy, cô ta bị tát khi không kịp phòng bị thì cũng thôi đi, đằng này Đan Diễn Vy còn không cho cô ta bất kì cơ hội để phản kích lại nữa chứ.
Đan Diễn Vy xua xua tay, cô cau mày có chút khó chịu, ra tay hơi quá sức rồi nên tay có hơi tê tê, nhưng mà a, trong lòng lại sảng khoái không thể tả, nếu như không phải cô kìm chế, thì đã không chỉ là một cái tát thôi đâu.
“Đây chỉ là một chút lãi thôi.” Ngữ khí Đan Diễn Vy đầy lạnh lẽo.
Nghe thấy ngữ khí lạnh lẽo tựa băng sương của Đan Diễn Vy, Vũ Thư giống như là mới lần đầu tiên gặp Đan Diễn Vy thôi vậy, cô ta nhìn cô với ánh mắt vô cùng sốc, không, đây không phải là phản ứng của Đan Diễn Vy mới đúng chứ, Đan Diễn Vy tuyệt đối không thể...
“Cô tưởng tôi tuyệt đối sẽ không ra tay đúng chứ?”
Đan Diễn Vy như có thể nhìn thấy mọi tâm sự của cô ta, trong ánh mắt lạnh lùng của cô làm gì còn có chỗ cho sự ấm áp chứ, sau đó cô cất giọng vừa nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần băng lãnh: “Tượng đất thì cũng sẽ còn ba phần thổ tính, càng huống hồ chuyện mà cô làm với Du Du thì cũng đủ để chết đến mấy lần rồi.”
(*)Tượng đất thì cũng sẽ còn ba phần thổ tính (泥人还有三分土性): Nôm na như giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bản chất thì không thể thay đổi được.
Trước giờ cô chưa từng nói mình là một Thánh mẫu, tất cả cũng là do mấy người đó tự nghĩ ra mà thôi, lúc đầu cô không động vào Vũ Thư là vì trong lòng cô vẫn còn tồn tại chút gì đó áy náy, nhưng Vũ Thư lại năm lần bảy lượt ra tay với Du Du, mà mỗi một lần ra tay đều là những đòn chí mạng.
Tha thứ là chuyện của Thượng Đế, còn cô chỉ việc đưa mấy kẻ này đi gặp Thượng Đế mà thôi.
“Vy Vy, cậu nói bậy gì vậy, tớ sao lại ra tay với Du Du được, vì dù sao đi nữa nó cũng là con của Trình Thiên mà.”
Vũ Thư bị tát một bạt tay là đã tức đến nỗi muốn xé xác Đan Diễn Vy ra rồi, nhưng cô ta biết nơi đây toàn là người của Trình Thiên nên bất kì lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy.
….……
Bình luận facebook