Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-355
CHƯƠNG 355: SỰ PHẢN KÍCH CỦA ĐAN DIỄN VY.
CHƯƠNG 355: SỰ PHẢN KÍCH CỦA ĐAN DIỄN VY.
Vũ Thư kiêng dè nhưng Đan Diễn Vy thì không, cô giương ánh mắt khinh miệt nhìn Vũ Thư đang một mình diễn kịch ở kia, sau đó nhàn nhạt nói: “Vũ Thư, cô không thấy mệt nhưng tôi thấy cô diễn kịch mà mệt quá, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, cô không cần diễn tiếp nữa đâu.”
“Tớ không có, tớ thật sự không có diễn kịch đâu mà, Vy Vy tớ không biết cậu hiểu lầm tớ ở chỗ nào rồi, cậu tha thứ cho tớ có được không?” Vũ Thư cất giọng với khuôn mặt tràn đầy ủy khuất, cái biểu tình mà muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cô ta làm như thể Đan Diễn Vy mới chính là con người ác độc nhất vậy, Đan Diễn Vy sắp bị cô ta chọc cười bể bụng rồi đây, ai là ác ma thì trong lòng người đó hiểu rõ nhất, cần gì phải giả vờ giả vịt ở đây vậy, cô thật sự đã quá chán với màn kịch này của Vũ Thư rồi.
“Tôi biết cô đang lo cái gì, anh ta không đến tìm cô, chỉ có thể nói là do người phía sau cô làm việc quá cẩn thận rồi, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô vượt quá giới hạn đâu.”
“Tớ chỉ muốn đến xem cậu và Du Du như thế nào rồi thôi, Vy Vy cậu đừng như thế có được không.” Đáy lòng Vũ Thư đương nhiên có chút đắc ý, nhưng lại vô ý làm đụng đến vết thương bên khóe miệng, làm cô ta lại nhớ đến chuyện người phụ nữ điên Vu Tư Tư đó dám đánh cô ta.
Vũ Thư thật sự có chút không nuốt nổi cục tức này mà, cô ta đảo mắt nhìn trái nhìn phải một lát để xác nhận là xung quanh không có ai để ý, lúc này vẻ mặt đáng thương mới bắt đầu thu lại.
Khuôn mặt với một bên má trái khẽ đỏ ửng lên, Vũ Thư trừng đôi mắt oán hận nhìn Đan Diễn Vy.
“Thế này mới đúng chứ.” Đan Diễn Vy biết Vũ Thư không phải là người có thể tùy tiện hạ mình cúi đầu như vậy, cô ta có thể nhẫn nhịn tới bây giờ thì chắc chắn là cũng chẳng dễ dàng gì rồi.
Vũ Thư hùng hổ buông lời uy hiếp: “Đan Diễn Vy, cô đừng có mà đắc ý, Trình Thiên tuyệt đối sẽ không quay về với cô đâu.”
“Nếu cô thật sự có sự tự tin này thì đã không tới đây tuyên bố chủ quyền với tôi rồi.” Đan Diễn Vy lạnh nhạt liếc nhìn Vũ Thư đang một mình tự biên tự diễn ở đằng kia.
Khuôn mặt Vũ Thư chợt biến sắc, cô ta trừng Đan Diễn Vy với ánh mắt âm hiểm: “Cho dù Trình Thiên có quan tâm tới đứa nghịch chủng đó như thế nào đi nữa thì các người cũng chỉ là miếng thịt nằm trên thớt của tôi thôi.”
Là những con cừu non bị cô ta mặc sức xâu xé.
“Cô nói gì, nói lại lần nữa xem.” Thanh âm đầy âm trầm của Đan Diễn Vy vang lên.
Nhìn thấy Đan Diễn Vy tức giận, khóe môi Vũ Thư liền rộ lên một nụ cười đắc ý: “Đan Diễn Vy, cho dù cô có lợi hại như thế nào đi nữa thì cũng không lật được Ngũ Hành Sơn của tôi đâu, biết điều thì dắt theo con trai cô cút đi, nếu không...”
“Nếu không thì sao?!” Đan Diễn Vy đột nhiên bước từng bước tiến sát Vũ Thư, sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt cô như muốn tiêu diệt Vũ Thư.
Cô có thể nhịn được sự vũ nhục mình của Vũ Thư, nhưng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn Vũ Thư vũ nhục Du Du được.
“Đan Diễn Vy, cô muốn làm gì, đừng có mà qua đây, chuyện cô vừa đánh tôi tôi còn chưa tính sổ với cô đó.” Cũng không hiểu tại sao mà khi đối mặt với một Đan Diễn Vy lạnh băng như thế này, đáy lòng Vũ Thư lại cuồn cuộn lên một sự sợ hãi vô cùng, rõ ràng người chiếm thế thượng phong phải là cô ta mới đúng chứ.
Bước chân của Đan Diễn Vy ngưng lại, cả hai người cách nhau chưa tới một bước. Cô giương ánh mắt chở đầy mỉa mai nhìn khuôn mặt hoảng loạn của Vũ Thư: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô hết.”
Bởi vì cô còn có một kế hoạch tuyệt hơn.
“Đan Diễn Vy, cô đừng có mà cố làm ra vẻ, cô thật ra chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ, không chịu được cô đơn mà thôi. Vừa dính lấy tên ngốc Hà Cảnh Quân kia, lại vừa muốn câu dẫn Trình Thiên.” Vũ Thư thẹn quá hóa giận mà nói: “Cô thật sự đã làm mất hết mặt mũi của phụ nữ chúng tôi rồi.”
Đan Diễn Vy giả vờ bày ra bộ dạng kinh ngạc: “Cô còn biết phải giữ mặt mũi sao?”
Sau khuôn mặt kinh ngạc chính là vẻ mặt âm tà lạnh lẽo: “Nếu như cô biết giữ mặt mũi thì đã không làm ra mấy chuyện tán tận lương tâm như vậy rồi, Du Du chỉ là một đứa trẻ, còn cô ngay cả một đứa trẻ mà cũng cũng ra tay được, cô chính là không xứng làm người.”
“Đan Diễn Vy cô đừng có quên, nó chỉ là đứa con riêng do cô tự sinh ra mà thôi, uổng công trước đây tôi luôn xem cô là bạn bè, rõ ràng là cô biết tôi yêu anh Thiên mà cô còn làm vậy với tôi, cô đâu có từng nghĩ qua tâm trạng lúc đó của tôi đâu, tôi hận cô, tôi hận luôn con của cô.”
Vũ Thư không nhịn được nữa mà la hét.
Đan Diễn Vy lạnh nhạt giương mắt nhìn Vũ Thư la hét, cô không còn lộ ra bộ mặt áy náy như trước đây nữa, mà là một sự bình tĩnh: “Vũ Thư, cô đừng dối mình dối người nữa, có mấy lời nói dối nhưng cứ nói đi nói lại, nếu ngay cả bản thân mà còn tin mấy lời mình nói là thật, thì đó mới chính là chỗ đáng sợ nhất.”
“Tôi ở cùng với Lục Trình Thiên là vì lý do gì thì trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, tôi vốn không nợ cô và Lục Trình Thiên một chút xíu nào cả, nhưng chuyện mà cô làm với Du Du thì cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho các người đâu.”
“Không tha thứ thì sao, Đan Diễn Vy, với năng lực của cô thì làm gì được tôi?” Vũ Thư vì ỷ có thế nên chả lo ngại gì, cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, cô sẽ nghe lời ba, chỉ cần cô ta giả vờ chấp nhận tên dã chủng kia thôi thì đến lúc đó Trình Thiên sẽ nghĩ cô là một người phụ nữ hiền thục đức độ, sau đó sẽ thắt chặt quan hệ của hai người hơn, chỉ cần Đan Diễn Vy không xen vào quấy rối là được.
Sau đó cô ta tìm cơ hội để thằng nhóc nghiệt chủng kia biến mất là hoàn mỹ.
Đan Diễn Vy đưa tay chơi đùa với lọn tóc dài ngay trước ngực mình, cô giả vờ tỏ ra khó xử: “Đúng vậy a, tôi đúng thật là không làm gì cô được, nhưng mà, Lục Trình Thiên hình như rất là quan tâm đến tôi a, cô nói làm sao bây giờ?”
“Đan, Diễn, Vy, cô, dám!” Vũ Thư tức giận, cô ta hậm hực trừng mắt như muốn lòi ra ngoài, điều đó có thể thấy cô ta đang giận điên người đến mức nào. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Đan Diễn Vy chắc chắn đã trở thành đống bụi trần rồi.
Đan Diễn Vy không những không sợ, mà còn giả vờ tiếc nuối nói: “Không phải tôi nói với cô rồi sao, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Đánh rắn phải đánh nơi bảy tấc, Vũ Thư để ý điều gì nhất thì chỉ nhìn một cái cũng đủ biết, đương nhiên trong lòng cô vẫn chưa chắc chắc được rằng có cần phải đi đến bước trả thù này hay không.
(*)Đánh rắn phải đánh nơi bảy tấc (蛇打七寸): Nơi bảy tấc chính là trái tim của rắn, chỉ cần đánh đúng nơi thì rắn sẽ chết, điều này ẩn dụ cho việc phải nắm bắt đúng trọng điểm và ra đòn chí mạng.
Nhưng nhìn biểu tình của Vũ Thư thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cách hay nhất.
Đôi con ngươi xinh đẹp của Vũ Thư vẫn đang chằm chằm nhìn vào nụ cười đắc ý trên gương mặt của Đan Diễn Vy, cô ta thật khao khát có thể xé xác Đan Diễn Vy ra biết bao, ả tiện nhân này vậy mà lại dám uy hiếp cô ta sao, cô tuyệt đối sẽ không để yên như vậy đâu.
Đột nhiên đáy lòng Vũ Thư chợt nghĩ ra thứ gì đó, khóe mắt cô ta lập tức trở nên ướt át, cô ta vừa buồn bã vừa day dứt mà nói: “Vy Vy, tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này chứ, chúng ta không phải là bạn tốt hay sao, tớ thật sự không muốn làm tổn thương cậu đâu, tớ cũng chỉ vì muốn đạt được hạnh phúc của bản thân mình mà thôi.”
Ánh mắt Đan Diễn Vy rõ ràng hiện lên sự sững sờ, Vũ Thư thấy vậy thì càng ra sức diễn trò hơn, chỉ trong chớp mắt thôi thì những giọt lệ trong khóe mắt cô ta lập tức trào ra lã chã, cái biểu tình mà muốn thương tâm bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.
“Cậu tưởng tớ làm như vậy với các cậu thì trong lòng dễ chịu lắm sao, tớ cũng sợ mà, tớ cũng đâu có muốn đâu, mỗi lần cậu đều nói cậu sẽ rời xa anh Thiên nhưng tớ thì cứ thấy cậu dính sát với anh ấy, cậu kêu tớ phải làm sao đây, cậu cũng đâu phải không biết tớ yêu anh ấy nhiều đến nhường nào đâu.”
Đôi môi đỏ hồng của Đan Diễn Vy chợt mím lại, ánh mắt mà cô nhìn Vũ Thư có mang chút thâm trầm, thật khiến người ta không thể nhìn ra được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Vy Vy, tớ cầu xin cậu, cậu nhường Trình Thiên cho tớ được không, chỉ cậu trả anh ấy cho tớ, tớ sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa, chúng ta sẽ quay trở lại làm bạn tốt, không phải cậu sắp đính hôn với Hà Cảnh Quân rồi sao, tớ có thể giúp cậu giải quyết vấn đề về người nhà của anh ta.”
Giọng điệu của Vũ Thư nói nghe cứ như là cô ta sẽ lập tức đi thực hiện điều cô ta nói vậy, trong đáy mắt còn lộ ra chút cảm xúc si mê nữa chứ.
.......
CHƯƠNG 355: SỰ PHẢN KÍCH CỦA ĐAN DIỄN VY.
Vũ Thư kiêng dè nhưng Đan Diễn Vy thì không, cô giương ánh mắt khinh miệt nhìn Vũ Thư đang một mình diễn kịch ở kia, sau đó nhàn nhạt nói: “Vũ Thư, cô không thấy mệt nhưng tôi thấy cô diễn kịch mà mệt quá, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, cô không cần diễn tiếp nữa đâu.”
“Tớ không có, tớ thật sự không có diễn kịch đâu mà, Vy Vy tớ không biết cậu hiểu lầm tớ ở chỗ nào rồi, cậu tha thứ cho tớ có được không?” Vũ Thư cất giọng với khuôn mặt tràn đầy ủy khuất, cái biểu tình mà muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cô ta làm như thể Đan Diễn Vy mới chính là con người ác độc nhất vậy, Đan Diễn Vy sắp bị cô ta chọc cười bể bụng rồi đây, ai là ác ma thì trong lòng người đó hiểu rõ nhất, cần gì phải giả vờ giả vịt ở đây vậy, cô thật sự đã quá chán với màn kịch này của Vũ Thư rồi.
“Tôi biết cô đang lo cái gì, anh ta không đến tìm cô, chỉ có thể nói là do người phía sau cô làm việc quá cẩn thận rồi, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô vượt quá giới hạn đâu.”
“Tớ chỉ muốn đến xem cậu và Du Du như thế nào rồi thôi, Vy Vy cậu đừng như thế có được không.” Đáy lòng Vũ Thư đương nhiên có chút đắc ý, nhưng lại vô ý làm đụng đến vết thương bên khóe miệng, làm cô ta lại nhớ đến chuyện người phụ nữ điên Vu Tư Tư đó dám đánh cô ta.
Vũ Thư thật sự có chút không nuốt nổi cục tức này mà, cô ta đảo mắt nhìn trái nhìn phải một lát để xác nhận là xung quanh không có ai để ý, lúc này vẻ mặt đáng thương mới bắt đầu thu lại.
Khuôn mặt với một bên má trái khẽ đỏ ửng lên, Vũ Thư trừng đôi mắt oán hận nhìn Đan Diễn Vy.
“Thế này mới đúng chứ.” Đan Diễn Vy biết Vũ Thư không phải là người có thể tùy tiện hạ mình cúi đầu như vậy, cô ta có thể nhẫn nhịn tới bây giờ thì chắc chắn là cũng chẳng dễ dàng gì rồi.
Vũ Thư hùng hổ buông lời uy hiếp: “Đan Diễn Vy, cô đừng có mà đắc ý, Trình Thiên tuyệt đối sẽ không quay về với cô đâu.”
“Nếu cô thật sự có sự tự tin này thì đã không tới đây tuyên bố chủ quyền với tôi rồi.” Đan Diễn Vy lạnh nhạt liếc nhìn Vũ Thư đang một mình tự biên tự diễn ở đằng kia.
Khuôn mặt Vũ Thư chợt biến sắc, cô ta trừng Đan Diễn Vy với ánh mắt âm hiểm: “Cho dù Trình Thiên có quan tâm tới đứa nghịch chủng đó như thế nào đi nữa thì các người cũng chỉ là miếng thịt nằm trên thớt của tôi thôi.”
Là những con cừu non bị cô ta mặc sức xâu xé.
“Cô nói gì, nói lại lần nữa xem.” Thanh âm đầy âm trầm của Đan Diễn Vy vang lên.
Nhìn thấy Đan Diễn Vy tức giận, khóe môi Vũ Thư liền rộ lên một nụ cười đắc ý: “Đan Diễn Vy, cho dù cô có lợi hại như thế nào đi nữa thì cũng không lật được Ngũ Hành Sơn của tôi đâu, biết điều thì dắt theo con trai cô cút đi, nếu không...”
“Nếu không thì sao?!” Đan Diễn Vy đột nhiên bước từng bước tiến sát Vũ Thư, sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt cô như muốn tiêu diệt Vũ Thư.
Cô có thể nhịn được sự vũ nhục mình của Vũ Thư, nhưng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn Vũ Thư vũ nhục Du Du được.
“Đan Diễn Vy, cô muốn làm gì, đừng có mà qua đây, chuyện cô vừa đánh tôi tôi còn chưa tính sổ với cô đó.” Cũng không hiểu tại sao mà khi đối mặt với một Đan Diễn Vy lạnh băng như thế này, đáy lòng Vũ Thư lại cuồn cuộn lên một sự sợ hãi vô cùng, rõ ràng người chiếm thế thượng phong phải là cô ta mới đúng chứ.
Bước chân của Đan Diễn Vy ngưng lại, cả hai người cách nhau chưa tới một bước. Cô giương ánh mắt chở đầy mỉa mai nhìn khuôn mặt hoảng loạn của Vũ Thư: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô hết.”
Bởi vì cô còn có một kế hoạch tuyệt hơn.
“Đan Diễn Vy, cô đừng có mà cố làm ra vẻ, cô thật ra chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ, không chịu được cô đơn mà thôi. Vừa dính lấy tên ngốc Hà Cảnh Quân kia, lại vừa muốn câu dẫn Trình Thiên.” Vũ Thư thẹn quá hóa giận mà nói: “Cô thật sự đã làm mất hết mặt mũi của phụ nữ chúng tôi rồi.”
Đan Diễn Vy giả vờ bày ra bộ dạng kinh ngạc: “Cô còn biết phải giữ mặt mũi sao?”
Sau khuôn mặt kinh ngạc chính là vẻ mặt âm tà lạnh lẽo: “Nếu như cô biết giữ mặt mũi thì đã không làm ra mấy chuyện tán tận lương tâm như vậy rồi, Du Du chỉ là một đứa trẻ, còn cô ngay cả một đứa trẻ mà cũng cũng ra tay được, cô chính là không xứng làm người.”
“Đan Diễn Vy cô đừng có quên, nó chỉ là đứa con riêng do cô tự sinh ra mà thôi, uổng công trước đây tôi luôn xem cô là bạn bè, rõ ràng là cô biết tôi yêu anh Thiên mà cô còn làm vậy với tôi, cô đâu có từng nghĩ qua tâm trạng lúc đó của tôi đâu, tôi hận cô, tôi hận luôn con của cô.”
Vũ Thư không nhịn được nữa mà la hét.
Đan Diễn Vy lạnh nhạt giương mắt nhìn Vũ Thư la hét, cô không còn lộ ra bộ mặt áy náy như trước đây nữa, mà là một sự bình tĩnh: “Vũ Thư, cô đừng dối mình dối người nữa, có mấy lời nói dối nhưng cứ nói đi nói lại, nếu ngay cả bản thân mà còn tin mấy lời mình nói là thật, thì đó mới chính là chỗ đáng sợ nhất.”
“Tôi ở cùng với Lục Trình Thiên là vì lý do gì thì trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, tôi vốn không nợ cô và Lục Trình Thiên một chút xíu nào cả, nhưng chuyện mà cô làm với Du Du thì cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho các người đâu.”
“Không tha thứ thì sao, Đan Diễn Vy, với năng lực của cô thì làm gì được tôi?” Vũ Thư vì ỷ có thế nên chả lo ngại gì, cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, cô sẽ nghe lời ba, chỉ cần cô ta giả vờ chấp nhận tên dã chủng kia thôi thì đến lúc đó Trình Thiên sẽ nghĩ cô là một người phụ nữ hiền thục đức độ, sau đó sẽ thắt chặt quan hệ của hai người hơn, chỉ cần Đan Diễn Vy không xen vào quấy rối là được.
Sau đó cô ta tìm cơ hội để thằng nhóc nghiệt chủng kia biến mất là hoàn mỹ.
Đan Diễn Vy đưa tay chơi đùa với lọn tóc dài ngay trước ngực mình, cô giả vờ tỏ ra khó xử: “Đúng vậy a, tôi đúng thật là không làm gì cô được, nhưng mà, Lục Trình Thiên hình như rất là quan tâm đến tôi a, cô nói làm sao bây giờ?”
“Đan, Diễn, Vy, cô, dám!” Vũ Thư tức giận, cô ta hậm hực trừng mắt như muốn lòi ra ngoài, điều đó có thể thấy cô ta đang giận điên người đến mức nào. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Đan Diễn Vy chắc chắn đã trở thành đống bụi trần rồi.
Đan Diễn Vy không những không sợ, mà còn giả vờ tiếc nuối nói: “Không phải tôi nói với cô rồi sao, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Đánh rắn phải đánh nơi bảy tấc, Vũ Thư để ý điều gì nhất thì chỉ nhìn một cái cũng đủ biết, đương nhiên trong lòng cô vẫn chưa chắc chắc được rằng có cần phải đi đến bước trả thù này hay không.
(*)Đánh rắn phải đánh nơi bảy tấc (蛇打七寸): Nơi bảy tấc chính là trái tim của rắn, chỉ cần đánh đúng nơi thì rắn sẽ chết, điều này ẩn dụ cho việc phải nắm bắt đúng trọng điểm và ra đòn chí mạng.
Nhưng nhìn biểu tình của Vũ Thư thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cách hay nhất.
Đôi con ngươi xinh đẹp của Vũ Thư vẫn đang chằm chằm nhìn vào nụ cười đắc ý trên gương mặt của Đan Diễn Vy, cô ta thật khao khát có thể xé xác Đan Diễn Vy ra biết bao, ả tiện nhân này vậy mà lại dám uy hiếp cô ta sao, cô tuyệt đối sẽ không để yên như vậy đâu.
Đột nhiên đáy lòng Vũ Thư chợt nghĩ ra thứ gì đó, khóe mắt cô ta lập tức trở nên ướt át, cô ta vừa buồn bã vừa day dứt mà nói: “Vy Vy, tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này chứ, chúng ta không phải là bạn tốt hay sao, tớ thật sự không muốn làm tổn thương cậu đâu, tớ cũng chỉ vì muốn đạt được hạnh phúc của bản thân mình mà thôi.”
Ánh mắt Đan Diễn Vy rõ ràng hiện lên sự sững sờ, Vũ Thư thấy vậy thì càng ra sức diễn trò hơn, chỉ trong chớp mắt thôi thì những giọt lệ trong khóe mắt cô ta lập tức trào ra lã chã, cái biểu tình mà muốn thương tâm bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.
“Cậu tưởng tớ làm như vậy với các cậu thì trong lòng dễ chịu lắm sao, tớ cũng sợ mà, tớ cũng đâu có muốn đâu, mỗi lần cậu đều nói cậu sẽ rời xa anh Thiên nhưng tớ thì cứ thấy cậu dính sát với anh ấy, cậu kêu tớ phải làm sao đây, cậu cũng đâu phải không biết tớ yêu anh ấy nhiều đến nhường nào đâu.”
Đôi môi đỏ hồng của Đan Diễn Vy chợt mím lại, ánh mắt mà cô nhìn Vũ Thư có mang chút thâm trầm, thật khiến người ta không thể nhìn ra được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Vy Vy, tớ cầu xin cậu, cậu nhường Trình Thiên cho tớ được không, chỉ cậu trả anh ấy cho tớ, tớ sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa, chúng ta sẽ quay trở lại làm bạn tốt, không phải cậu sắp đính hôn với Hà Cảnh Quân rồi sao, tớ có thể giúp cậu giải quyết vấn đề về người nhà của anh ta.”
Giọng điệu của Vũ Thư nói nghe cứ như là cô ta sẽ lập tức đi thực hiện điều cô ta nói vậy, trong đáy mắt còn lộ ra chút cảm xúc si mê nữa chứ.
.......
Bình luận facebook