• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện chàng luật sư và nàng (4 Viewers)

  • Chap-387

CHƯƠNG 387: Thần thiếp không làm được




CHƯƠNG 387: Thần thiếp không làm được

Phòng bệnh của Lục Trình Thiên, Lâm Hoàng cẩn thận lấy thức ăn mang tới đặt trên bàn của Lục Trình Thiên, không dám nói chuyện.

Lục Trình Thiên lạnh mặt: "Không tới?"

"A...Vy...Cô Đan vừa ngủ dậy, Du Du còn đang nghỉ ngơi, họ nói đợi lát nữa ăn." Lâm Hoàng cẩn thận mở miệng.

Lục Trình Thiên ném một câu: "Vậy tôi cũng đợi lát nữa ăn."

"Chuyện này..."

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, anh ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ a.

"Được rồi, anh ra ngoài trước đi." Lục Trình Thiên nhìn thấy anh ta thì phiền lòng, còn nghĩ Kiều Chấn Ly làm việc cũng không biết có đáng tin không.

Ở bệnh viện thật sự phiền chết.

Lâm Hoàng nghe lời đi ra.

Biểu cảm xoắn xuýt đem thức ăn cẩn thận chuẩn bị đi.

Hừ, đều là lão đại, thích ăn hay không thì tùy, dù sao đói cũng không phải anh.

Lục Trình Thiên đợi người đi rồi, cũng không thể nằm xuống, Lục Nhĩ chỉ cần một ngày chưa chết, anh sẽ có uy hiếp tiềm ẩn, anh không để ý, vốn là mệnh như đi trên lưỡi dao.

Nhưng đó là trước đây, bây giờ có Du Du và người phụ nữ nhỏ đó, tuyệt đối không thể không suy nghĩ vì hai người họ.

Cho nên, cần tranh thủ lúc Lục Nhĩ hiện tại còn ở thành phố Cẩm An nhanh chóng bắt được.

Trong mắt Lục Trình Thiên lóe lên ánh sáng lờ mờ, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.

Trong group chỉ có sáu người, bắt đầu gửi từng dòng mệnh lệnh

Trương Tinh Nhiên kinh ngạc nhìn từng dòng tin nhắn của đại ca, giống như chiếm lĩnh toàn bộ màn hình, từng câu khẩu khí mệnh lệnh tái xuất giang hồ, đơn giản làm người ta không rét mà run.

Đây tuyệt đối là tình tiết sắp xảy ra địa chấn!

"Lão hồ ly lần này xem ra thật sự rất tức giận." Trong phòng ăn ưu nhã lãng mạn, người đàn ông ngồi trên ghế hai chân bắt chéo, mang theo ý cười nhàn nhạt nói.

Vu Tư Tư nhíu mày: "Nói gì?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy em có thể có một khoảng thời gian không thể gặp được bạn tốt của em rồi." Trở tay một cái, điện thoạ ném trên bàn, người đàn ông không để ý mở miệng.

Ánh sáng lóe lên trong đầu Vu Tư Tư, đột nhiên đặt dao nĩa xuống, tức giận nhìn Đường Kỳ Đông: "Ý gì? có phải tên khốn Lục Trình Thiên lại gây ra chuyện gì không? Anh ta cuối cùng muốn thế nào? Vy Vy bây giờ còn không đủ thảm sao? Không được, tôi phải đi tìm Vy Vy..."

"Quay lại!" Sắc mặt Đường Kỳ Đông thay đổi, vươn tay kéo eo cô lại.

Tính cách bộp chộp này nhiều năm như vậy thật sự không có chút tiến bộ nào, anh thật là mệnh phải lo lắng!

Ai!

"Đường Kỳ Đông, anh buông tôi ra, lần trước cũng như vậy, nếu không tôi sớm đã đem tiện nhân kia đánh cho nước chảy hoa rơi rồi, anh rốt cuộc đứng về phía nào? Có tin tôi không để ý anh nữa không?" Vu Tư Tư la lối, đánh lên cánh tay Đường Kỳ Đông.

Sảnh ăn là sảnh ăn cao cấp, ngồi không xa đó đều là nhân vật có mặt mũi, tự nhận là người tri thức có giáo dưỡng, sao sẽ nói chuyện líu ríu như bọn họ.

Lúc này thu hút người trong phòng ăn đều nhìn qua, bàn tán xôn xao.

Lúc thấy Vu Tư Tư không để ý hình tượng như vậy, trên mặt mỗi người đều lướt qua sự coi thường.

"Tố chất gì vậy, ngay chỗ đông người."

"Nhìn thì là cô gái rất đẹp, mà lại không cần mặt mũi như vậy."

"Tôi thấy là lạt mềm buộc chặt."

Đôi mắt luôn mang theo ý cười của Đường Kỳ Đông đột nhiên lạnh như băng.

Giống như mây đen bao phủ tràn đầy trong mắt, chỉ một ánh mắt giống như nhìn thấy sự lạnh lùng và lãnh huyết của Tu La nơi chiến trường.

Người đàn ông nói Vu Tư Tư không cần mặt mũi to nhất, lúc này trong đầu bất giác cảm thấy ánh mắt này nhìn anh ta giống như nhìn một người chết.

Người đến đây dùng cơm đều là phi phú tức quý, anh ta hẳn sẽ không đắc tội nhân vật không nên đắc tội đi?

Cả người trên dưới không nhịn được run rẩy, người đàn ông đó nhanh chóng rụt rụt cổ cúi đầu, nhanh chóng vội vàng thanh toán rời đi.

Đến lúc này, những người khác cũng vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn qua.

Vu Tư Tư đương nhiên nghe thấy những lời đó, lúc này giận dữ đến mức không vùng vẫy nữa, quay đầu, vò mẻ không sợ nứt ngồi lên đùi anh, từ trên cao nhìn xuống anh, giọng nói lạnh lùng: "Có thể buông ra rồi chứ?"

Đường Kỳ Đông thở dài, thành thật buông cô ra.

Vu Tư Tư lập tức cầm túi đi.

"Đợi chút!" Lần này anh chỉ vươn tay nhưng không có bất kỳ động tác quá đáng nào.

Nhưng vẫn là thu lại ánh mắt lạnh lùng của Vu Tư Tư: "Còn có chuyện gì không?"

Đường Kỳ Đông nhìn xung quanh, đè thấp giọng: "Em vì tốt cho Vy Vy, nhưng có chút chuyện em vẫn là không nên tham gia vào tốt hơn, theo anh thấy, Lục Trình Thiên không phải không để ý Vy Vy, hơn nữa hiện tại giữa họ cũng có sự tồn tại của Du Du, quan hệ cắt cũng không đứt, em đừng đi quấy nhiễu, nói không chừng còn hại hôn nhân tốt đẹp của người ta."

"Đường Kỳ Đông, anh đứng đó nói không đau lưng sao, anh là anh em tốt với Lục Trình Thiên, đương nhiên nói chuyện cho anh ta, có phải trong mắt anh, tên đàn ông chết tiệt tồi tệ đó thực sự là người si tình không?" Vu Tư Tư lạnh mặt, đột nhiên nổ tung.

Cô lại không phải chưa từng định khuyên Vy Vy cho Lục Trình Thiên cơ hội, nhưng người đàn ông đó đã làm gì?

Hết lần này tới lần khác tổn thương Vy Vy cũng thôi đi, còn vì anh ta nhiều lần đặt Du Du trong nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng, người đàn ông như vậy có gì tốt?

Cho dù là người đàn bà độc ác như Vũ Thư ở đây, có thể cho Du Du và Vy Vy còn sống cũng cảm tạ trời đất rồi.

Ngược lại trong mắt cô, Lục Trình Thiên chính là một hố lửa, hơn nữa là hố lửa khổng lồ, đủ để thiêu đốt người ta không còn xương cốt.

Cô sao có thể để chị em tốt của mình rơi vào đó?

Đường Kỳ Đông lắc đầu, giữ người ngồi tại chỗ, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Ngư nhi, một chuyện em phải nhìn thật khách quan, không thể chỉ đứng về phía Vy Vy, Thiên có sai, nhưng bây giờ không phải đang cố hết sức bù đắp sao? Anh đảm bảo với em, cho đến lúc em nhìn thấy hiệu quả, Vy Vy tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ việc ngoài ý muốn nào, được không?"

Trong lòng Đường Kỳ Đông cũng nước mắt đầy mặt.

Lục Trình Thiên, cái đồ hố hàng cậu, sao giao cho mình nhiệm vụ này?

Cậu muốn đuổi theo vợ, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi dễ dàng lắm sao?

Quả nhiên, Vu Tư Tư khoanh tay trước ngực, ung dung cười lạnh: "Anh đảm bảo với tôi? Anh lấy cái gì đảm bảo? Tôi dựa vào cái gì tin anh? Mơ đi!"

Người đàn ông này nói chuyện đáng tin lúc nào? Cô tin quỷ mới tin đảm bảo của anh ta!

Đại nữ vương Vu phỉ nhổ đầy mặt anh, mang giày cao gót cao ngạo rời đi.

Đường Kỳ Đông nhìn dòng cuối trong group: Đường Kỳ Đông, quản cho tốt Tiểu Ngư nhi của cậu, đừng đến thêm loạn nữa.

Cuối cùng, Đường Kỳ Đông ngửa mặt lên trời thét dài, đáp một câu trong group: "Đại ca, thần thiếp không làm được."

Trương nhị gia chỉ sợ thiên hạ không loạn gửi một dãy biểu cảm cười ha ha, mạnh mẽ thể hiện sự vui vẻ khi người gặp họa của mình.

Đương nhiên, kết quả cuối cùng chính là bị biểu cảm liên tục của vài người bạo phát đánh cho một trận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom