• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện chàng luật sư và nàng (2 Viewers)

  • Chap-388

CHƯƠNG 388: CHÚ LỤC THẬT ĐÁNG THƯƠNG




CHƯƠNG 388: CHÚ LỤC THẬT ĐÁNG THƯƠNG

Bệnh viên, lúc Đan Diễn Vy mua chút thức ăn quay về, Du Du đang ngồi trên giường xem tivi, chị y tá ngồi bên cạnh chăm sóc cậu, bưng trà rót nước giống như đại gia.

Mấu chốt là y tá đó bộ dạng thỏa mãn vui vẻ, quả nhiên là cực kỳ yêu thích Du Du.

"Du Du, ăn cơm thôi, xem mẹ mua rất nhiều đồ ngon này." Đan Diễn Vy giơ cao túi cầm trong tay.

Quả thực rất phong phú.

Món chính, trái cây còn có một vài đồ ăn vặt mà Du Du bình thường yêu thích, hôm nay khó có được đều mua về, đều là thứ Du Du thích ăn.

"Mẹ!" Du Du vui vẻ cười toét miệng nhỏ.

Y tá thấy vậy, cười thân thiết với Đan Diễn Vy, đứng dậy rời đi.

Đan Diễn Vy tự mình thay quần áo cho Du Du, sau đó bày hết những đồ ăn mua về.

"Xem xem muốn ăn gì, mẹ mua rất nhiều." Đan Diễn Vy tìm những món bình thường Du Du thích ăn đặt trước mặt cậu.

Dù đầu óc Du Du có chút trưởng thành nhưng cũng không thể nào thay đổi sự thật cậu chỉ là một đứa bé, lúc này nhìn thấy đồ ăn, hai mắt sáng lên, cầm bánh bao thơm mùi sữa vùi đầu ăn.

Cậu nhóc ăn rất ngon miệng, ánh mắt thỏa mãn híp lại, tia sáng lấp lánh rơi xuống, khuôn mặt mềm mại giống như tiểu thiên sứ.

Đan Diễn Vy không phải là lần đầu tiên có cảm giác này, có lúc cô cũng nghĩ, rõ ràng dáng vẻ của Du Du và Lục Trình Thiên có thể nói là giống như khuôn đúc, nhưng trên người của Lục Trình Thiên lại làm người ta cảm thấy hơi thở tràn đầy lạnh lẽo, giống như giao long bay ra từ hồ băng, mà Du Du lại giống như tiểu thiên sứ mà thượng đế phái đến.

Thậm chí cô không chỉ cho rằng thuyết âm mưu một lần, nói không chừng Lục Trình Thiên có một tuổi thơ và gia đình bất hạnh cho nên tâm lý trở nên u ám?

Nhưng ở cùng bốn năm, cô từ trước tới nay chưa từng nghe anh nhắc tới chuyện trong nhà.

Nhưng mà cũng có khả năng là vì cô không đủ tư cách.

Ai sẽ không có chuyện gì mà tiết lộ chuyện riêng tư của mình cho một bạn giường không quan trọng?

"Mẹ, chúng ta ăn không hết." Du Du lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy ngước mắt, cầm hộp mì xào trong tay, lắc đầu nói: "Không sao, hôm nay đặc biệt, Du Du có thể chọn cái mình thích ăn."

Bình thường lúc cô dạy con, đồ ăn có thể kén chọn nhưng phải cố gắng không lãng phí, có thể ăn bao nhiêu thì nói trước.

Du Du cũng có thói quen rất tốt.

Nhưng dĩ nhiên đây không phải là mục đích khi Du Du nói ra.

Cậu nhóc nghiêng mắt nhìn Đan Diễn Vy, cái miệng nhỏ ăn một miếng bánh bao kim sa, nhỏ giọng nói: "Ba...chú Lục không biết đã ăn cơm chưa."

Được rồi, thực ra cậu muốn ăn cơm với ba, nhưng nghĩ tới lời mẹ nói trước đây, Du Du không dám nói ra miệng vào lúc này.

Đan Diễn Vy cắn đũa, có chút tức giận bất bình.

Mới quen biết bao lâu đã tâm tâm niệm niệm ghi nhớ, chẳng lẽ đây chính là quan hệ máu mủ, tình cảm cha con sao?

Vậy thì gen máu mủ của Lục gia thật sự mạnh.

"Yên tâm đi, chỗ chú Lục có chuyên gia giúp đỡ, sao có thể ít đi hai miếng cơm, ngoan ngoan ăn của con đi." Đan Diễn Vy chọc vào bát mặt tức giận nói.

Đột nhiên cảm thấy mì xào trong miệng không có mùi vị gì.

Du Du: "À."

Qua một lát, Du Du lại ngẩng đầu: "Mẹ, thực ra một mình chú Lục ăn cơm rất đáng thương."

Đan Diễn Vy đặt đũa xuống, nhìn cậu: "Con muốn cùng ăn với chú ấy?"

Đôi mắt nghiêm túc nhìn, Du Du bất giác chột dạ.

Cậu không nói chuyện.

Đan Diễn Vy nhăn mày: "Du Du, con thật sự rất thích Lục... rất thích ba, phải không?"

"Không có, Du Du thích mẹ nhất." Du Du lắc đầu nguầy nguậy.

Đan Diễn Vy không biết nên khóc hay nên cười, biểu cảm này của cậu nhóc, giống như cô là người xấu, muốn ép con thích một người trong số đó.

"Không phải, ý của mẹ là con thích ba sao?" Như Lục Trình Thiên nói, Du Du là con của anh, không thể thay đổi, xung hô thế nào thực ra không quan trọng.

Du Du do dự một chút, thấy lời mẹ nói quả thực không phải ý đó, mà là mình quá mẫn cảm nên gật đầu thật mạnh.

Lúc này là tới phiên tâm tình của Đan Diễn Vy phức tạp.

Đương nhiên không thể giận Du Du, cho nên cho chút hận Lục Trình Thiên.

Tên tồi này, giỏi nhất lừa người.

Năm đó lừa cô chấp mê bất ngộ anh nhiều năm như vậy, bây giờ lại lừa con trái hướng về phía anh.

Thật sự phải đợi một năm, sợ là con cô cũng không nhận ra cô là ai.

"Nếu con muốn đi gặp ba, vậy đi đi." Rốt cuộc Đan Diễn Vy vẫn nói ra câu này.

Quan hệ cha con không thể thay đổi, Đan Diễn Vy biết rất rõ cô không thể ngăn cảm hai người muốn gặp nhau.

Du Du sững sờ một chút, giống như không nghĩ tới sẽ có phúc lợi như vậy, nhưng vẫn cẩn thận quan sát biểu cảm của Đan Diễn Vy.

Thấy mẹ thật sự không tức giận, nhớ tới buổi sáng ba đồng ý cho cậu gặp người anh trai rất lợi hại đó, Du Du cân nhắc một chút, đôi chân nhỏ đi xuống sofa.

Vỗ ngực cam đoan với Đan Diễn Vy: "Mẹ yên tâm, cô tìm ba có chút chuyện, lát nữa sẽ quay về."

Đan Diễn Vy không yên lòng vẫy vẫy tay, cảm thấy mình bị thái độ vội vàng của con trai làm tổn thương.

Ai!

Tên nhóc xông ra ngoài như một viên pháo, đi đến cửa còn nhảy nhót quay lại, vơ vét mấy cái bánh bao kim sa trên bàn đi.

Đan Diễn Vy đột nhiên phì cười.

Hừ, còn nói chỉ là có việc.

Thôi đi thôi đi.

Hy vọng Lục Trình Thiên có thể nhìn con trai thích mình như vậy mà bảo vệ nó nhiều hơn một chút, ít nhất phải cao hơn địa vị của Vũ Thư, chỉ có như vậy sau này Du Du mới có thể ít uy hiếp hơn một chút.

Đan Diễn Vy nghĩ thông rồi, nhanh chóng ăn xong cơm trưa, sau đó thu dọn, đi tắm rửa.

Phòng của Lục Trình Thiên có rất nhiều đồ đạc, đều là bố trí tại chỗ, kiểu hiện đại hóa căn bản không giống phòng bệnh, mà giống như khách sạn cao cấp.

Lúc này anh nửa dựa vào giường, phía trước là chiếc bàn bắc ngang qua giường.

Phía trên đặt một cái laptop.

Lúc này bàn phím laptop đang phát ra âm thanh theo ngón tay thon dài của anh.

Đột nhiên, ánh mắt anh hơi chuyển động, cực kỳ nhạy cảm cảm thấy được ánh mắt tò mò nhìn tới, chính xác nhìn lại ánh mắt kia.

Sau khi nhìn thấy Du Du, trong thoáng chốc, sự lạnh lẽo trong đáy mắt tản đi, như mùa xuân ấm áp nở hoa, bên miệng cong lên ý cười cả anh cũng không cảm thấy.

"Du Du, đến đây." Lục Trình Thiên đổi cánh tay không bị thương vẫy vẫy Du Du.

Du Du sững sờ một chút, cầm túi giấy lon ton chạy lại.

"Mẹ con kêu con đến sao?" Lục Trình Thiên hỏi, ánh mắt rơi trên túi trong tay cậu.

Du Du lắc lắc đầu: "Mẹ nói một mình ba ăn cơm, con thấy ba đáng thương cho nên đến xem."

Ý cười bên môi Lục Trình Thiên cứng lại.

Đứa con trai này của anh nhất định là người đàn ông ấm áp ba phút.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom