Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 430
CHƯƠNG 430: CHỬI ẦM LÊN
Mẹ Lục giơ mắt nhìn thoáng qua, đều là đồ trang sức, lá trà, khăn lụa, toàn bộ là những sản phẩm quý giá.
Đối diện với nụ cười nịnh nọt một cách quá phận của Vũ Thư, khóe miệng của mẹ Lục nhếch lên, đưa tay cầm lấy một cái vòng tay ngọc lục bảo.
Mặt mày Vũ Thư lập tức hớn hở, thế nhưng lời nói sau đó của mẹ Lục lại làm cho nụ cười của cô ta trở nên cứng ngắc.
“Mười năm tiền lương của Phó trưởng phòng Vũ, chỉ sợ cũng không thể mua nổi một cái vòng tay thế này.” Mẹ Lục cười nhạt.
Một Phó trưởng phòng có quyền rất lớn, nhưng nếu như không có thu nhập xám mà chỉ dự vào tiền lương, làm sao có thể mua được một chiếc vòng ngọc lục bảo trí giá mấy trăm triệu như vậy.
Mẹ Lục hiểu biết sâu rộng, nhà mẹ đẻ của bà cũng kinh doanh nên rất giàu có, những thứ đồ giá trị có rất nhiều, bà cũng là khách quen của những buổi đấu giá các sản phẩm cao cấp, đương nhiên chỉ cần liếc một cái là biết giá trị của chiếc vòng này.
Nụ cười trên mặt Vũ Thư cứng ngắc, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau hai giây, giật giật miệng nói: “Bác gái nói đùa rồi, chút tiền lương của ba cháu cũng chỉ đủ cho người trong nhà ăn uống, những thứ này đều là mẹ giúp cháu chuẩn bị, điều kiện của ông ngoại cháu rất tốt. Hơn nữa, vòng ngọc này đương nhiên là phải mua cho bác mới có thể xứng với dáng vẻ cao quý của bác.”
Mẹ Lục cười nhạt, giống như hài lòng.
Trong lòng Vũ Thư thở dài một hơi.
“Cô tên là Vũ Thư đúng không?” Mẹ Lục mở miệng.
Vũ Thư gật đầu, không phải cô đã giới thiệu rồi sao?
Mẹ Lục cười: “Hôm qua lúc tôi tới, ở trước cửa chính thấy một người điên đuổi theo xe của tôi mắng chửi, nhìn phong cách ăn mặc và tên tuổi, chắc hẳn đó là cô?”
Lần này khuôn mặt Vũ Thư không chỉ cứng ngắc lại mà kém chút nữa muốn khóc lên.
“Bác… Bác gái…”
Mẹ Lục khẽ nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: “Người không biết không có tội, tôi tin nếu cô biết lúc ấy người ngồi trong xe là tôi, chắc cô sẽ không chửi ầm lên như vậy.”
“Thật xin lỗi bác gái, thật sự lúc ấy cháu không biết là bác, còn nghĩ là người phụ nữ khác của Thiên, thật xin lỗi, cháu…” Vũ Thư phản ứng lại, vội vàng đứng lên, dáng vẻ vô cùng luống cuống, nhìn rất đáng thương.
Trong mắt mẹ Lục hiên lên một tia lạnh lẽo, nhưng lại mỉm cười, khoát tay: “Đừng lo lắng, ngồi xuống đi.”
Vì vậy, Vũ Thư chỉ có thể im lặng ngồi xuống.
Mẹ Lục giương mắt: “Mặc dù nói con gái sẽ có những cảm xúc sai lầm khi không kịp cân nhắc, nhưng giáo dục của con người là điều rất quan trọng, nhất là khi đi ra ngoài, hình tượng dáng vẻ cho dù đối diện với người lạ cũng cần phải duy trì đúng mực. Nếu không, người ta sẽ nghi ngờ cách dạy con của Phó trưởng phòng Vũ, người không biết chỉ sợ là sẽ mắng thầm trong lòng!”
“Bác gái, cháu thật xin lỗi, cháu đã nhớ rồi, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy.” Vũ Thư cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ngón tay nắm chặt váy, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ phải tiếp nhận sự tức giận như vậy.
Bị người trước mặt mắng không có giáo dục lại không thể cãi lại, một chữ hận sao có thể nói hết được.
Mẹ Lục tung hoành trong giới thượng lưu bao nhiêu năm như vậy, kiểu người phụ nào mà chưa từng thấy qua, làm sao không biết cô ta đang suy nghĩ điều gì?
Trong mắt xẹt qua một chút ý cười, lại chậm giọng nói: “Được rồi, tôi biết những người trẻ tuổi như các cô không thích nghe những lời như vậy, tuy nhiên thân phận của Thiên không tầm thường, nếu như cô là bạn gái của nó, nghĩ sau này nếu cô gả vào nhà họ Lục, cũng là vì muốn tốt cho cô, đây là điều cô phải học, tôi nhìn cô cũng thấy thuận mắt nên mới nói cô vài câu.”
“Cám ơn bác gái dạy bảo, cháu nhất định sẽ học cho tốt.” Vũ Thư cười đáp lại.
Mẹ Lục gật đầu.
Không sụt sịt, cũng không lộ ra cảm xúc quá lớn, quả nhiên là một cọng rơm cứng.
Đứng dậy, Mẹ Lục nói: “Cô Vũ, tôi hơi mệt, Thiên hôm nay không ở nhà, nếu không có chuyện gì thì cô về trước đi, đúng rồi, những thứ này cô cũng mang đi đi, coi như là quà cho Phó trưởng phòng Vũ.”
Nói xong, Mẹ Lục thản nhiên đi lên lầu trước đôi mắt khiên tốn của Vũ Thư.
Vũ Thư nắm chặt tay đứng trước ghê số pha, cuối cùng khuôn mặt cũng không che giấu được sự tức giận.
Cái quái gì thế này!
Nếu không phải bà ta là mẹ của Thiên, cô đã sớm rời đi rồi.
“Cô Vũ.”
Vũ Thư giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, chính là vị quản gia vừa rồi.
Xuất quỷ nhập thần, có chút doạ người.
“Xin… xin chào.” Lúc này Vũ Thư chỉ mong quản gia không nhìn thấy nét mặt vừa rồi của mình.
Quản gia cười nói: “Cô Vũ, những đồ này có cần tôi đóng gói lại giúp cô không, để như vậy cầm đi cũng không tốt.”
“Không, không cần lấy đi, đây đều là quà tôi hiếu kính bác gái, hơn nữa Thiên…” Sắc mặt Vũ Thư hơi khó xử.
Mẹ Lục nói một chút vậy thôi, cô chỉ coi là bà ta khách khí, nhưng nếu cô cũng không có ý định mang đồ tới xong lại cầm về, như vậy thật sự rất mất mặt.
Thế nhưng những lời của quản gia là có ý gì?
Nụ cười trên mặt của quản gia không thay đổi: “Cô Vũ, ý của bà chủ chính là để cô mang những thứ này rời đi.”
Vũ Thư dường như không thể duy trì nổi nụ cười trên mặt.
Cô ta định trở mặt thì đôi mắt bỗng sáng lên, nhìn thấy Lục Trình Thiên đang dắt tay Du Du từ phía cổng đi tới.
“Thiên!” Vũ Thư tủi thân kêu lên một tiếng, sau đó chạy tới muốn ôm Lục Trình Thiên.
Du Du tay chân nhanh nhẹn, thân thể nhỏ bé đứng về phía trước ôm lấy chân Lục Trình Thiên, cái mông hướng về phía Vũ Thư, duỗi chân ra.
Vũ Thư dừng lại không kịp, suýt ngã xuống đất.
Lục Trình Thiên nhanh tay ôm Du Du, tránh để cô ta ngã vào bé, nhíu mày nói: “Em làm gì vậy?”
Vũ Thư tỏ vẻ tủi thân, liếc nhìn Du Du đang ở trong ngực Lục Trình Thiên bày mặt quỷ với cô, giọng nói dịu dàng: “Thiên, chỉ là em nhớ anh, thế nhưng anh xem nó…”
“Du Du là một đứa bé, em so đo cùng bé làm gì? Anh là ba của Du Du, bé còn không thể ôm anh sao?” Lục Trình Thiên trầm giọng, lạnh lùng mở miệng.
Vũ Thư lập tức ngậm miệng.
Chết tiệt, suýt chút nữa cô đã quên đứa con hoang này là bảo vật trong lòng Lục Trình Thiên.
“Xin lỗi Thiên, là em sai rồi.” Hai tay Vũ Thư nắm chặt trước bụng, cúi đầu nói.
Lục Trình Thiên hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đặt Du Du xuống: “Đi tìm bà nội chơi đi.”
“Chuyện đó, Thiên, bác gái đang nghỉ ngơi, đừng nên cho Du Du làm phiền.” Vũ Thư tiến lên nói.
Du Du ngửa đầu, hừ lạnh một tiếng, cũng không rời đi.
Giống như một cái bóng đèn lớn đứng giữa hai người, chăm chú giữ chặt Lục Trình Thiên, bộ dạng căm tức nhìn Vũ Thư.
Lục Trình Thiên buồn cười vuốt tóc bé, quay đầu hỏi: “Tại sao em tới đây? Không phải đã nói thời gian này đừng tới tìm anh sao?”
“Thiên, em là bạn gái của anh, bác gái mới tới, tại sao anh không nói cho em?” Vũ Thư lên án nhìn Lục Trình Thiên, lại nói: “Nếu em đã biết, đương nhiên đến đây chào hỏi một chút, đúng rồi, Thiên, anh xem xem, đây đều là quà em mang đến tặng bác gái.”
Lục Trình Thiên liếc qua: “Lấy về!”
“Thiên!” Vũ Thư dậm chân.
Mẹ Lục giơ mắt nhìn thoáng qua, đều là đồ trang sức, lá trà, khăn lụa, toàn bộ là những sản phẩm quý giá.
Đối diện với nụ cười nịnh nọt một cách quá phận của Vũ Thư, khóe miệng của mẹ Lục nhếch lên, đưa tay cầm lấy một cái vòng tay ngọc lục bảo.
Mặt mày Vũ Thư lập tức hớn hở, thế nhưng lời nói sau đó của mẹ Lục lại làm cho nụ cười của cô ta trở nên cứng ngắc.
“Mười năm tiền lương của Phó trưởng phòng Vũ, chỉ sợ cũng không thể mua nổi một cái vòng tay thế này.” Mẹ Lục cười nhạt.
Một Phó trưởng phòng có quyền rất lớn, nhưng nếu như không có thu nhập xám mà chỉ dự vào tiền lương, làm sao có thể mua được một chiếc vòng ngọc lục bảo trí giá mấy trăm triệu như vậy.
Mẹ Lục hiểu biết sâu rộng, nhà mẹ đẻ của bà cũng kinh doanh nên rất giàu có, những thứ đồ giá trị có rất nhiều, bà cũng là khách quen của những buổi đấu giá các sản phẩm cao cấp, đương nhiên chỉ cần liếc một cái là biết giá trị của chiếc vòng này.
Nụ cười trên mặt Vũ Thư cứng ngắc, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau hai giây, giật giật miệng nói: “Bác gái nói đùa rồi, chút tiền lương của ba cháu cũng chỉ đủ cho người trong nhà ăn uống, những thứ này đều là mẹ giúp cháu chuẩn bị, điều kiện của ông ngoại cháu rất tốt. Hơn nữa, vòng ngọc này đương nhiên là phải mua cho bác mới có thể xứng với dáng vẻ cao quý của bác.”
Mẹ Lục cười nhạt, giống như hài lòng.
Trong lòng Vũ Thư thở dài một hơi.
“Cô tên là Vũ Thư đúng không?” Mẹ Lục mở miệng.
Vũ Thư gật đầu, không phải cô đã giới thiệu rồi sao?
Mẹ Lục cười: “Hôm qua lúc tôi tới, ở trước cửa chính thấy một người điên đuổi theo xe của tôi mắng chửi, nhìn phong cách ăn mặc và tên tuổi, chắc hẳn đó là cô?”
Lần này khuôn mặt Vũ Thư không chỉ cứng ngắc lại mà kém chút nữa muốn khóc lên.
“Bác… Bác gái…”
Mẹ Lục khẽ nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: “Người không biết không có tội, tôi tin nếu cô biết lúc ấy người ngồi trong xe là tôi, chắc cô sẽ không chửi ầm lên như vậy.”
“Thật xin lỗi bác gái, thật sự lúc ấy cháu không biết là bác, còn nghĩ là người phụ nữ khác của Thiên, thật xin lỗi, cháu…” Vũ Thư phản ứng lại, vội vàng đứng lên, dáng vẻ vô cùng luống cuống, nhìn rất đáng thương.
Trong mắt mẹ Lục hiên lên một tia lạnh lẽo, nhưng lại mỉm cười, khoát tay: “Đừng lo lắng, ngồi xuống đi.”
Vì vậy, Vũ Thư chỉ có thể im lặng ngồi xuống.
Mẹ Lục giương mắt: “Mặc dù nói con gái sẽ có những cảm xúc sai lầm khi không kịp cân nhắc, nhưng giáo dục của con người là điều rất quan trọng, nhất là khi đi ra ngoài, hình tượng dáng vẻ cho dù đối diện với người lạ cũng cần phải duy trì đúng mực. Nếu không, người ta sẽ nghi ngờ cách dạy con của Phó trưởng phòng Vũ, người không biết chỉ sợ là sẽ mắng thầm trong lòng!”
“Bác gái, cháu thật xin lỗi, cháu đã nhớ rồi, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy.” Vũ Thư cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ngón tay nắm chặt váy, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ phải tiếp nhận sự tức giận như vậy.
Bị người trước mặt mắng không có giáo dục lại không thể cãi lại, một chữ hận sao có thể nói hết được.
Mẹ Lục tung hoành trong giới thượng lưu bao nhiêu năm như vậy, kiểu người phụ nào mà chưa từng thấy qua, làm sao không biết cô ta đang suy nghĩ điều gì?
Trong mắt xẹt qua một chút ý cười, lại chậm giọng nói: “Được rồi, tôi biết những người trẻ tuổi như các cô không thích nghe những lời như vậy, tuy nhiên thân phận của Thiên không tầm thường, nếu như cô là bạn gái của nó, nghĩ sau này nếu cô gả vào nhà họ Lục, cũng là vì muốn tốt cho cô, đây là điều cô phải học, tôi nhìn cô cũng thấy thuận mắt nên mới nói cô vài câu.”
“Cám ơn bác gái dạy bảo, cháu nhất định sẽ học cho tốt.” Vũ Thư cười đáp lại.
Mẹ Lục gật đầu.
Không sụt sịt, cũng không lộ ra cảm xúc quá lớn, quả nhiên là một cọng rơm cứng.
Đứng dậy, Mẹ Lục nói: “Cô Vũ, tôi hơi mệt, Thiên hôm nay không ở nhà, nếu không có chuyện gì thì cô về trước đi, đúng rồi, những thứ này cô cũng mang đi đi, coi như là quà cho Phó trưởng phòng Vũ.”
Nói xong, Mẹ Lục thản nhiên đi lên lầu trước đôi mắt khiên tốn của Vũ Thư.
Vũ Thư nắm chặt tay đứng trước ghê số pha, cuối cùng khuôn mặt cũng không che giấu được sự tức giận.
Cái quái gì thế này!
Nếu không phải bà ta là mẹ của Thiên, cô đã sớm rời đi rồi.
“Cô Vũ.”
Vũ Thư giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, chính là vị quản gia vừa rồi.
Xuất quỷ nhập thần, có chút doạ người.
“Xin… xin chào.” Lúc này Vũ Thư chỉ mong quản gia không nhìn thấy nét mặt vừa rồi của mình.
Quản gia cười nói: “Cô Vũ, những đồ này có cần tôi đóng gói lại giúp cô không, để như vậy cầm đi cũng không tốt.”
“Không, không cần lấy đi, đây đều là quà tôi hiếu kính bác gái, hơn nữa Thiên…” Sắc mặt Vũ Thư hơi khó xử.
Mẹ Lục nói một chút vậy thôi, cô chỉ coi là bà ta khách khí, nhưng nếu cô cũng không có ý định mang đồ tới xong lại cầm về, như vậy thật sự rất mất mặt.
Thế nhưng những lời của quản gia là có ý gì?
Nụ cười trên mặt của quản gia không thay đổi: “Cô Vũ, ý của bà chủ chính là để cô mang những thứ này rời đi.”
Vũ Thư dường như không thể duy trì nổi nụ cười trên mặt.
Cô ta định trở mặt thì đôi mắt bỗng sáng lên, nhìn thấy Lục Trình Thiên đang dắt tay Du Du từ phía cổng đi tới.
“Thiên!” Vũ Thư tủi thân kêu lên một tiếng, sau đó chạy tới muốn ôm Lục Trình Thiên.
Du Du tay chân nhanh nhẹn, thân thể nhỏ bé đứng về phía trước ôm lấy chân Lục Trình Thiên, cái mông hướng về phía Vũ Thư, duỗi chân ra.
Vũ Thư dừng lại không kịp, suýt ngã xuống đất.
Lục Trình Thiên nhanh tay ôm Du Du, tránh để cô ta ngã vào bé, nhíu mày nói: “Em làm gì vậy?”
Vũ Thư tỏ vẻ tủi thân, liếc nhìn Du Du đang ở trong ngực Lục Trình Thiên bày mặt quỷ với cô, giọng nói dịu dàng: “Thiên, chỉ là em nhớ anh, thế nhưng anh xem nó…”
“Du Du là một đứa bé, em so đo cùng bé làm gì? Anh là ba của Du Du, bé còn không thể ôm anh sao?” Lục Trình Thiên trầm giọng, lạnh lùng mở miệng.
Vũ Thư lập tức ngậm miệng.
Chết tiệt, suýt chút nữa cô đã quên đứa con hoang này là bảo vật trong lòng Lục Trình Thiên.
“Xin lỗi Thiên, là em sai rồi.” Hai tay Vũ Thư nắm chặt trước bụng, cúi đầu nói.
Lục Trình Thiên hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đặt Du Du xuống: “Đi tìm bà nội chơi đi.”
“Chuyện đó, Thiên, bác gái đang nghỉ ngơi, đừng nên cho Du Du làm phiền.” Vũ Thư tiến lên nói.
Du Du ngửa đầu, hừ lạnh một tiếng, cũng không rời đi.
Giống như một cái bóng đèn lớn đứng giữa hai người, chăm chú giữ chặt Lục Trình Thiên, bộ dạng căm tức nhìn Vũ Thư.
Lục Trình Thiên buồn cười vuốt tóc bé, quay đầu hỏi: “Tại sao em tới đây? Không phải đã nói thời gian này đừng tới tìm anh sao?”
“Thiên, em là bạn gái của anh, bác gái mới tới, tại sao anh không nói cho em?” Vũ Thư lên án nhìn Lục Trình Thiên, lại nói: “Nếu em đã biết, đương nhiên đến đây chào hỏi một chút, đúng rồi, Thiên, anh xem xem, đây đều là quà em mang đến tặng bác gái.”
Lục Trình Thiên liếc qua: “Lấy về!”
“Thiên!” Vũ Thư dậm chân.
Bình luận facebook