Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 431
CHƯƠNG 431: LỤC NHĨ XUẤT HIỆN
Vũ Thư buồn bực trong lòng chuyện Lục Trình Thiên không chừa cho mình một chút mặt mũi, nhưng vẫn muốn làm nũng, muốn ở trước mặt người giúp việc với quản gia chứng minh địa vị của mình.
Mí mắt Lục Trình Thiên cũng không ngước lên, anh dẫn theo Du Du đi lên trên lầu.
Vũ Thư thấy thế nhanh tay giữ chặt anh: “Thiên, món quà này em vất vả lắm mới chọn lựa được, đem về nhất định sẽ bị người ta cười nhạo, anh chịu để em bị người khác cười nhạo sao?”
Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn cánh tay bị giữ chặt, bên trong ánh mắt tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Vũ Thư chớp mắt, tỏ vẻ tủi thân nhìn anh, giống như cô làm vậy có thể khiến cho Lục Trình Thiên suy nghĩ lại một chút.
Du Du vừa tức giận nhìn cánh tay của anh, vừa hận không thể cắn lên tay cô một cái.
“Việc mẹ anh tới đây không bao nhiêu người biết, càng không có người biết em đã đến đây, chỉ cần em không nói, sẽ không có ai cười nhạo em!” Âm thanh lạnh lùng của Lục Trình Thiên vang lên.
Vũ Thư hơi há miệng, trong lòng vô cùng tức giận: “Thiên, sao anh có thể nói như vậy?”
Lục Trình Thiên lười phải xem vẻ mặt giả tạo của cô, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, nói: “Quản gia, mau đưa cô Vũ rời đi, đừng quên đem những món quà kia theo.”
Lục Trình Thiên vừa nói xong, một tay bế Du Du lên, thản nhiên đi lên lầu, Du Du đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ba mình, trong lòng vô cùng vui vẻ. Vũ Thư bị bỏ lại vừa xấu hổ vừa tức giận:
“Thiên…Thiên…”
“Cô Vũ, mời cô đi cho.” Quản gia đứng ở một bên kính cẩn khom người, mỉm cười nói.
Lúc này nhìn thấy nụ cười ấy cô càng cảm thấy lửa giận trong lòng mình bùng cháy lên mạnh mẽ.
Vũ Thư ngay lập tức mang túi lớn túi nhỏ rời đi trong cơn giận dữ.
Vừa ra khỏi cửa, cô không thể chờ đợi được gọi điện thoại cho Lê Tuyết Cầm khóc lóc kể lể.
“Mẹ, Lục Trình Thiên thật quá đáng!” Vũ Thư vô cùng tủi thân, từ trước đến nay cô chưa từng vì ai mà khom lưng cúi đầu như thế. Hôm nay lại vì Lục Trình Thiên, không những bỏ ra một số tiền rất lớn mua quà lấy lòng bà Lục, còn nhiệt tình nói những lời dễ nghe, ngay cả ba mẹ ruột cô cũng chưa từng làm như thế, vậy mà bị nhà người ta coi không đáng một đồng!
Mẹ con Lục Trình Thiên rõ ràng rất khinh thường cô, lạnh nhạt không nói, còn giáo huấn một đống triết lý, tùy ý sĩ nhục cô, lúc đầu còn có chút hy vọng, thực tế bây giờ cô hoàn toàn không có gì cả.
Lê Tuyết Cầm vô cùng đau lòng, vội vàng nói: “Ngoan, Thư, con đừng khóc nữa, có chuyện gì quay về chúng ta cùng nói, quay về rồi nói được không, đừng khóc nữa.”
Vũ Thư càng nghe mẹ an ủi, cô càng khóc thê thảm, lúc này đã thở không ra hơi nữa rồi!
Lê Tuyết Cầm vô cùng sốt ruột, con gái nhà mình gặp khó khăn gì cũng không khóc, đây là gặp phải chuyện gì.
Bài cũng không đánh, bà nhanh chóng về nhà, cũng bảo Vũ Thư nhanh đi trở về.
Vũ Thư lái xe một đường tới nhà, trên mặt hơi ửng đỏ.
Con mắt đỏ ửng đi nhanh vào cửa.
“Cô Vũ.” Bỗng nhiên, một âm thanh mang chút khàn khàn ở bên tai cô truyền đến, liếc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen xuất hiện ở bên người cô.
Vũ Thư cảnh giác: “Anh là ai?”
Người đàn ông ngước mắt nhìn, Vũ Thư bị dọa suýt thét chói tai.
Bởi vì trên mặt người đàn ông có một vết sẹo dài, vô cùng xấu xí.
Trong lòng Vũ Thư tự suy diễn ra hàng ngàn câu chuyện rùng rợn, theo bản năng lùi về sau vài bước.
Người này chính là Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ nhếch môi cười, cố gắng làm ra vẻ mặt hiền lành, đi lên phía trước, lại thấy Vũ Thư lùi về sau nên lập tức ngừng lại.
Xoa xoa lòng bàn tay, Lục Nhĩ nói: “Cô Vũ, tôi được ông Vũ phái tới để bảo vệ cô, gần đây bên phía ông ấy có chút không an toàn, cho nên ông ấy lo lắng cho an toàn của cô.”
Vũ Thư trong lòng có chút run rẩy, theo bản năng thở dài một tiếng.
Ánh mắt cẩn thận dò xét từ trên xuống dưới người Lục Nhĩ, sau đó mới ngẩng đầu tỏ vẻ kiêu ngạo xen lẫn sự khinh thường: “Ba tôi tại sao lại để anh đến bảo vệ tôi? Anh có thể làm được gì chứ?”
Vũ Thư biết mối quan hệ bên người Vũ Thiên Dương, dạng người gì cũng đều có, mặt mày khó ưa cũng không lấy làm lạ.
Dù sao không phải cũng chịu sự ba cô quản lý hay sao?
Nghĩ đến đây, Vũ Thư cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Mắt Lục Nhĩ chợt lóe sáng, trong lòng hừ lạnh.
Trên mặt lại mang theo nụ cười ấm áp, nhưng do trên mặt có vết thương, nên nhìn có chút dữ tợn.
“Cô Vũ, tôi là Lục Nhĩ, có học qua một ít võ thuật, không nói cái khác, thời khắc mấu chốt vẫn có thể bảo vệ cô Vũ không bị bắt nạt.” Lục Nhĩ cúi đầu, nịnh nọt nói.
Vũ Thư trong lòng khẽ lóe lên một ý nghĩ, nhướng mày: “Tôi bảo anh làm cái gì anh liền làm cái đó sao?”
“Đương nhiên, từ hôm nay trở đi, cô Vũ chính là cô chủ của tôi!” Lục Nhĩ làm động tác khom lưng cúi người trông rất là buồn cười.
Vũ Thư bị lời nói của Lục Nhĩ làm cho thỏa mãn, vốn tâm tình có chút tồi tệ rốt cuộc cũng tốt lên chút ít.
Mặt mày mang theo ý cười lại như cũ cao cao tại thượng nói: “Thôi được, như vậy thì anh phải làm cho tốt, chỉ cần anh nghe lời, về sau sẽ không thiếu thứ tốt cho anh!”
Lục Nhĩ lập tức cảm kích nhìn cô cười cười, sau đó cúi đầu, đi theo đằng sau Vũ Thư, giống như cảnh tiểu thái giám đi bên cạnh hoàng thượng hay nhìn thấy trên TV.
Chỉ là cúi đầu, trong mắt hiện lên sát ý, lại bị che giấu đi.
Vũ Thư về đến nhà, Lê Tuyết Cầm đã trở về, Vũ Thiên Dương hiếm khi ở nhà cũng đang ở đây, Vũ Thiên Dương nghiêm mặt, chờ nghe cô kể chuyện hôm nay.
Vũ Thư ôm Lê Tuyết Cầm khóc lóc kể lể, đem chuyện hôm nay thêm mắm thêm muối kể ra.
Lê Tuyết Cầm vô cùng tức giận, hận không thể ngay lập tức đi đến trang viên cãi nhau với bà Lục.
Lông mày Vũ Thiên Dương hơi nhíu lại, ông nói: “Xem ra ấn tượng của bà Lục đối với con không tốt lắm , Thư, chuyện hôm qua con quá xúc động rồi!”
“Ba, con làm sao biết ngồi trong xe chính là bà ta chứ, con lúc ấy còn tưởng đó là Đan Diễn Vy, hơn nữa, chính bà ta nói người không biết không có tội, thế nhưng vẫn là từng câu từng chữ mắng con, làm như con nghe không hiểu! Hừ!” Vũ Thư không cảm thấy chính mình sai, lúc này lại bị Vũ Thiên Dương mắng, càng vô cùng tủi thân.
Vũ Thiên Dương lắc đầu thở dài: “Thư, tại sao con không chịu hiểu? Đôi khi phải nếm trải qua đau khổ, mới là người thành công, bà Lục là người như thế nào, bị con chỉ vào chửi rủa như vậy, có thể cho con vào cửa là quá lắm rồi, huống chi hôm nay chỉ nói con vài câu!”
“Ba, sao ba chỉ biết đứng về phía người ngoài!” Vũ Thư vô cùng tức giận đứng lên.
Vũ Thiên Dương sầm mặt xuống: “Vũ Thư! Con nếu còn muốn gả cho Lục Trình Thiên thì mau sửa tính tình của con lại cho ba! Có một chút việc nhỏ liền kêu trời kêu đất, còn ra thể thống gì nữa!”
Vũ Thư buồn bực trong lòng chuyện Lục Trình Thiên không chừa cho mình một chút mặt mũi, nhưng vẫn muốn làm nũng, muốn ở trước mặt người giúp việc với quản gia chứng minh địa vị của mình.
Mí mắt Lục Trình Thiên cũng không ngước lên, anh dẫn theo Du Du đi lên trên lầu.
Vũ Thư thấy thế nhanh tay giữ chặt anh: “Thiên, món quà này em vất vả lắm mới chọn lựa được, đem về nhất định sẽ bị người ta cười nhạo, anh chịu để em bị người khác cười nhạo sao?”
Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn cánh tay bị giữ chặt, bên trong ánh mắt tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Vũ Thư chớp mắt, tỏ vẻ tủi thân nhìn anh, giống như cô làm vậy có thể khiến cho Lục Trình Thiên suy nghĩ lại một chút.
Du Du vừa tức giận nhìn cánh tay của anh, vừa hận không thể cắn lên tay cô một cái.
“Việc mẹ anh tới đây không bao nhiêu người biết, càng không có người biết em đã đến đây, chỉ cần em không nói, sẽ không có ai cười nhạo em!” Âm thanh lạnh lùng của Lục Trình Thiên vang lên.
Vũ Thư hơi há miệng, trong lòng vô cùng tức giận: “Thiên, sao anh có thể nói như vậy?”
Lục Trình Thiên lười phải xem vẻ mặt giả tạo của cô, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, nói: “Quản gia, mau đưa cô Vũ rời đi, đừng quên đem những món quà kia theo.”
Lục Trình Thiên vừa nói xong, một tay bế Du Du lên, thản nhiên đi lên lầu, Du Du đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ba mình, trong lòng vô cùng vui vẻ. Vũ Thư bị bỏ lại vừa xấu hổ vừa tức giận:
“Thiên…Thiên…”
“Cô Vũ, mời cô đi cho.” Quản gia đứng ở một bên kính cẩn khom người, mỉm cười nói.
Lúc này nhìn thấy nụ cười ấy cô càng cảm thấy lửa giận trong lòng mình bùng cháy lên mạnh mẽ.
Vũ Thư ngay lập tức mang túi lớn túi nhỏ rời đi trong cơn giận dữ.
Vừa ra khỏi cửa, cô không thể chờ đợi được gọi điện thoại cho Lê Tuyết Cầm khóc lóc kể lể.
“Mẹ, Lục Trình Thiên thật quá đáng!” Vũ Thư vô cùng tủi thân, từ trước đến nay cô chưa từng vì ai mà khom lưng cúi đầu như thế. Hôm nay lại vì Lục Trình Thiên, không những bỏ ra một số tiền rất lớn mua quà lấy lòng bà Lục, còn nhiệt tình nói những lời dễ nghe, ngay cả ba mẹ ruột cô cũng chưa từng làm như thế, vậy mà bị nhà người ta coi không đáng một đồng!
Mẹ con Lục Trình Thiên rõ ràng rất khinh thường cô, lạnh nhạt không nói, còn giáo huấn một đống triết lý, tùy ý sĩ nhục cô, lúc đầu còn có chút hy vọng, thực tế bây giờ cô hoàn toàn không có gì cả.
Lê Tuyết Cầm vô cùng đau lòng, vội vàng nói: “Ngoan, Thư, con đừng khóc nữa, có chuyện gì quay về chúng ta cùng nói, quay về rồi nói được không, đừng khóc nữa.”
Vũ Thư càng nghe mẹ an ủi, cô càng khóc thê thảm, lúc này đã thở không ra hơi nữa rồi!
Lê Tuyết Cầm vô cùng sốt ruột, con gái nhà mình gặp khó khăn gì cũng không khóc, đây là gặp phải chuyện gì.
Bài cũng không đánh, bà nhanh chóng về nhà, cũng bảo Vũ Thư nhanh đi trở về.
Vũ Thư lái xe một đường tới nhà, trên mặt hơi ửng đỏ.
Con mắt đỏ ửng đi nhanh vào cửa.
“Cô Vũ.” Bỗng nhiên, một âm thanh mang chút khàn khàn ở bên tai cô truyền đến, liếc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen xuất hiện ở bên người cô.
Vũ Thư cảnh giác: “Anh là ai?”
Người đàn ông ngước mắt nhìn, Vũ Thư bị dọa suýt thét chói tai.
Bởi vì trên mặt người đàn ông có một vết sẹo dài, vô cùng xấu xí.
Trong lòng Vũ Thư tự suy diễn ra hàng ngàn câu chuyện rùng rợn, theo bản năng lùi về sau vài bước.
Người này chính là Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ nhếch môi cười, cố gắng làm ra vẻ mặt hiền lành, đi lên phía trước, lại thấy Vũ Thư lùi về sau nên lập tức ngừng lại.
Xoa xoa lòng bàn tay, Lục Nhĩ nói: “Cô Vũ, tôi được ông Vũ phái tới để bảo vệ cô, gần đây bên phía ông ấy có chút không an toàn, cho nên ông ấy lo lắng cho an toàn của cô.”
Vũ Thư trong lòng có chút run rẩy, theo bản năng thở dài một tiếng.
Ánh mắt cẩn thận dò xét từ trên xuống dưới người Lục Nhĩ, sau đó mới ngẩng đầu tỏ vẻ kiêu ngạo xen lẫn sự khinh thường: “Ba tôi tại sao lại để anh đến bảo vệ tôi? Anh có thể làm được gì chứ?”
Vũ Thư biết mối quan hệ bên người Vũ Thiên Dương, dạng người gì cũng đều có, mặt mày khó ưa cũng không lấy làm lạ.
Dù sao không phải cũng chịu sự ba cô quản lý hay sao?
Nghĩ đến đây, Vũ Thư cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Mắt Lục Nhĩ chợt lóe sáng, trong lòng hừ lạnh.
Trên mặt lại mang theo nụ cười ấm áp, nhưng do trên mặt có vết thương, nên nhìn có chút dữ tợn.
“Cô Vũ, tôi là Lục Nhĩ, có học qua một ít võ thuật, không nói cái khác, thời khắc mấu chốt vẫn có thể bảo vệ cô Vũ không bị bắt nạt.” Lục Nhĩ cúi đầu, nịnh nọt nói.
Vũ Thư trong lòng khẽ lóe lên một ý nghĩ, nhướng mày: “Tôi bảo anh làm cái gì anh liền làm cái đó sao?”
“Đương nhiên, từ hôm nay trở đi, cô Vũ chính là cô chủ của tôi!” Lục Nhĩ làm động tác khom lưng cúi người trông rất là buồn cười.
Vũ Thư bị lời nói của Lục Nhĩ làm cho thỏa mãn, vốn tâm tình có chút tồi tệ rốt cuộc cũng tốt lên chút ít.
Mặt mày mang theo ý cười lại như cũ cao cao tại thượng nói: “Thôi được, như vậy thì anh phải làm cho tốt, chỉ cần anh nghe lời, về sau sẽ không thiếu thứ tốt cho anh!”
Lục Nhĩ lập tức cảm kích nhìn cô cười cười, sau đó cúi đầu, đi theo đằng sau Vũ Thư, giống như cảnh tiểu thái giám đi bên cạnh hoàng thượng hay nhìn thấy trên TV.
Chỉ là cúi đầu, trong mắt hiện lên sát ý, lại bị che giấu đi.
Vũ Thư về đến nhà, Lê Tuyết Cầm đã trở về, Vũ Thiên Dương hiếm khi ở nhà cũng đang ở đây, Vũ Thiên Dương nghiêm mặt, chờ nghe cô kể chuyện hôm nay.
Vũ Thư ôm Lê Tuyết Cầm khóc lóc kể lể, đem chuyện hôm nay thêm mắm thêm muối kể ra.
Lê Tuyết Cầm vô cùng tức giận, hận không thể ngay lập tức đi đến trang viên cãi nhau với bà Lục.
Lông mày Vũ Thiên Dương hơi nhíu lại, ông nói: “Xem ra ấn tượng của bà Lục đối với con không tốt lắm , Thư, chuyện hôm qua con quá xúc động rồi!”
“Ba, con làm sao biết ngồi trong xe chính là bà ta chứ, con lúc ấy còn tưởng đó là Đan Diễn Vy, hơn nữa, chính bà ta nói người không biết không có tội, thế nhưng vẫn là từng câu từng chữ mắng con, làm như con nghe không hiểu! Hừ!” Vũ Thư không cảm thấy chính mình sai, lúc này lại bị Vũ Thiên Dương mắng, càng vô cùng tủi thân.
Vũ Thiên Dương lắc đầu thở dài: “Thư, tại sao con không chịu hiểu? Đôi khi phải nếm trải qua đau khổ, mới là người thành công, bà Lục là người như thế nào, bị con chỉ vào chửi rủa như vậy, có thể cho con vào cửa là quá lắm rồi, huống chi hôm nay chỉ nói con vài câu!”
“Ba, sao ba chỉ biết đứng về phía người ngoài!” Vũ Thư vô cùng tức giận đứng lên.
Vũ Thiên Dương sầm mặt xuống: “Vũ Thư! Con nếu còn muốn gả cho Lục Trình Thiên thì mau sửa tính tình của con lại cho ba! Có một chút việc nhỏ liền kêu trời kêu đất, còn ra thể thống gì nữa!”
Bình luận facebook