Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434
CHƯƠNG 434: CÔ KHÔNG XỨNG VỚI CẢNH QUÂN NHÀ CHÚNG TÔI
“Đứng ngoài cửa cãi nhau ầm ĩ làm cái gì? Còn ra thể thống gì nữa?” Ba anh bước ra, khuôn mặt trầm xuống, ông chắp hai tay sau lưng, giọng nói trầm mạnh vang lên lập tức chặn lại bước chân muốn rời đi của Hà Cảnh Quân.
Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt phức tạp nhìn ông: “Ba”.
Anh thực sự muốn hỏi ông ấy có biết về chuyện tốt mà mẹ chuẩn bị hôm nay hay không, nhưng khi lời nói ra đến bên miệng, lại sợ nghe được câu trả lời đó.
Thực ra thì với với tư cách là chủ của gia đình, làm sao có chuyện gì mà ba anh không chứ?
Vì thế thật ra, ngay cả ba anh cũng không ủng hộ quyết định của anh?
Trong lòng Hà Cảnh Quân có chút phức tạp, anh hít một hơi thật sâu rồi lấy món quà đã được chuẩn bị trước từ tay Đan Diễn Vy và đặt nó ở cửa: “Ba, lần đầu tiên Vy Vy đến, con đưa cô ấy đến cho quen nhà. Đây là những thứ cô ấy đã chuẩn bị để tặng ba với mẹ, nếu nhà đã có khách mà không tiện thì con và Vy Vy còn có chuyện phải đi trước. ”
“Hà Cảnh Quân, con đang làm gì vậy? Đừng quên hôm nay con quay về đây để làm gì, liền giải tán trong không vui như vậy. Con muốn khiến cô ta sau này bị người ta chỉ trỏ sau lưng. Nói rằng cô ta chính là thủ phạm khiến tình cảm giữa con và gia đình đổ vỡ sao?” Ba anh lạnh lùng nói, chỉ một câu mà đã nói đến điểm quan trọng.
Anh không bận tâm việc anh và gia đình xích mích, nhưng bắt buộc vì cô mà cân nhắc vài điều.
Anh không muốn cô sau này phải mang tiếng xấu trên người, càng không muốn để cho cô vì anh mà phải chịu ấm ức.
Chỉ là lúc này…
Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy: “Em thấy thế nào?”
Cô lại nhìn sang một bên, Tiểu Nhã vừa gào vừa khóc, nhưng đôi mắt trong veo của cô ta thỉnh thoảng lại nhìn qua dường như còn cố gắng che đậy một chút đố kỵ.
Mẹ anh thậm chí còn vô cùng bực tức nhìn cô, bên trong còn có thái độ khinh bỉ cực độ.
Đôi mắt ba anh bình tĩnh, một khí chất chững trạc trời sinh ẩn hiện trên khuôn mặt khiến mọi người không thể đoán được suy nghĩ của ông.
Nhưng có lẽ, cũng là không chào đón cô.
Đan Diễn Vy hít một hơi thật sâu và gật đầu: “Đi vào thôi, làm quen một chút cũng là cơ hội tốt để em xem bên trong nhà trông như thế nào.”
Hà Cảnh Quân mím môi, nắm chặt tay cô mà không nói lời nào, rồi đi vào trong nhà.
Ba anh nheo mắt, đánh giá Đan Diễn Vy thêm một chút sau đó nhanh chóng di chuyển tầm mắt và bước vào nhà.
Tiểu Nhã càng khóc to hơn, mẹ anh một bên thì an ủi cô ta, một bên chỉ muốn vung dao lên chém cho Đan Diễn Vy một phát.
“Tên cô là gì?” Ba anh ngồi trên ghế sofa, ngửa mặt lên, tay cầm một cặp kính bằng vàng, ánh mắt dò xét đánh giá kỹ lưỡng nhìn qua.
Hà Cảnh Quân kéo cô đến ngồi trước mặt mình, vẻ mặt của cô không khiêm tốn cũng không hống hách: “Xin chào bác, cháu tên là Đan Diễn Vy.”
“Đan Diễn Vy…một cái tên hay.” Ba anh ngả người ra sau, nhưng câu tiếp theo lại là: “Tôi nghe nói cô có một đứa con trai?”
Nét mặt của cô hơi giật giật, không đợi cô trả lời, Hà Cảnh Quân đã cau mày nói: “Ba, ba nói những lời này làm gì vậy? Chẳng trách ba cũng giống như mấy người ngoài kia, để tâm đến những chuyện này?”
Ba anh khẽ liếc nhìn anh: “Lo lắng cái gì thế, không phải con ầm ĩ muốn kết hôn à, còn không muốn để ba hiểu rõ con dâu tương lai là kiểu người như thế nào sao?”
Đan Diễn Vy gật đầu, ngăn Hà Cẩn Ngôn nói chuyện, nói với cha anh: “Bác Hà, cháu đúng là có một đứa con trai. Bây giờ đã bốn tuổi rồi.”
“Một người phụ nữ đã có con, cô còn dám mơ ước đến Cảnh Quân nhà chúng tôi, thực sự đáng xấu hổ.” Mẹ anh lạnh lùng thở ra một hơi, dùng giọng nhạo báng không hề nhẹ từ trên cao nhìn xuống Đan Diễn Vy.
Hà Cảnh Quân nghe thế liền đứng dậy: “Mẹ ơi, chế nhạo một người vừa mới gặp có phải là kiểu văn hóa mà mẹ thường dạy con không? Vy Vy là cô gái mà con thích. Mỗi lời mẹ xúc phạm cô ấy cũng chính là xúc phạm con!”
Mẹ anh sững người lại bị ba anh nheo mắt nhìn, bà lập tức im miệng và không nói nữa.
Đan DIễn Vy chỉ tự cho rằng bản thân không nghe thấy những lời đó.
Mắt ba anh lóe lên một ánh sáng sắc bén, ông đứng dậy và nói: “Cảnh Quân, con qua đây với ba một lúc.”
Hà Cảnh Quân không đứng dậy, mà chỉ nhìn Đan Diễn Vy.
Để cô một mình ở đây anh không yên tâm.
Ba anh khó chịu nói: “Sao nào, mẹ con và Tiểu Nhã có thể ăn thịt cô ta hay sao?”
“Xin lỗi, ba, nếu ba có bất cứ điều gì muốn nói hãy ở trước mặt mọi người nói.” Hà Cảnh Quân hơi ngập ngừng, cảnh giác nhìn những người khác.
Sự đề phòng trong ánh mắt anh khiến cả ba và mẹ anh đều rất không vui.
Ông sững người nhìn anh một lúc lâu, sau khi thấy cả hai bên đều không bên nào chịu thua bên nào, cuối cùng ông cũng chịu thua, nói với mẹ anh: “Nấu bữa cơm lâu như thế rồi, em và Tiểu Nhã mau đi đến phòng bếp kiểm tra xem, bây giờ đã là lúc nào rồi chứ!”
Mẹ anh lẩm bẩm, tức giận nhưng không dám nói ra, cuối cùng vẫn là nháy mắt với Tiểu Nhã, cô ta ngoan ngoãn kéo tay mẹ anh đi đến phòng bếp.
Ba anh quay đầu lại nói: “Con yên tâm chưa?”
Hà Cảnh Quân lại nhìn cô.
Đan Diễn Vy nở một nụ cười nhẹ nhàng động viên anh: “Anh đi đi, em sẽ đợi anh ở đây.”
Nghe thế anh mới yên tâm rời đi.
Sau khi chờ hai người kia rời khỏi, đúng như dự đoán của Đan Diễn Vy, hai người vừa vào bếp đã ngay lập tức quay lại ngồi đối diện với cô.
Mẹ anh vẫn ở tư thế người trên cao, đôi môi bà cong lên, khuôn mặt khinh khỉnh.
Tiểu Nhã thì vẫn giữu dáng vẻ oan ức như ban đầu, cẩn thận quan sát Đan Diễn Vy.
“Cô Đan, tôi thực sự vị hôn thê của anh Cảnh Quân. Trước đây chúng tôi đã tổ chức lễ đính hôn. Ban đầu là vì tôi còn trẻ nên chưa kết hôn. Chúng tôi dự định năm tới sẽ chính thức tổ chức đám cưới.” Tiểu Nhã cúi đầu, bộ dáng phải chịu oan ức mà không phải nói dối.
Mẹ anh lạnh mặt nói: “Đan Diễn Vy phải không, nếu trong lòng cô vẫn còn một chút cảm giác xấu hổ, thì hãy tránh xa gia đình chúng tôi. Tạm thời trước tiên không nói đến việc liệu Cảnh Quân có vị hôn thê hay không, đơn giản chỉ là vấn đề nền tảng gia đình, đơn giản là vì cô yêu đương mà có một đứa con riêng, cô không xứng với Cảnh Quân nhà chúng tôi.”
“Đúng vậy ạ, cháu cũng cảm thấy khó tin khi Cảnh Quân lại có thể yêu cháu.” Đan Diễn Vy khẽ mỉm cười, không chút bối rối khi bị hai người bao vây.
Trong mắt của mẹ anh và Tiểu Nhã, ý nghĩa của câu này rõ ràng là thể hiện tình yêu của cô với Hà Cảnh Quân.
Đôi mắt hung dữ của Tiểu Nhã lóe lên, đột nhiên cô ta đưa tay nắm lấy cánh tay của Đan Diễn Vy: “Cô Đan, tôi xin cô, đừng tranh giành anh Cảnh Quân với tôi được không. Từ nhỏ đến lớn, giấc mơ lớn nhất tôi chính là có một ngày có thể mặc lên người bộ váy cưới và kết hôn với anh ấy. Mối quan hệ giữa chúng tôi luôn luôn tốt đến thế, thậm chí anh ấy vừa mới đồng ý cho tôi vào công ty làm việc để giúp anh ấy. Cầu xin cô đừng phá hoại tình cảm của chúng tôi?”
Nét mặt của Đan Diễn Vy nhẹ nhõm hơn một chút.
Mẹ anh nheo mắt và nhân cơ hội nói: “Cô cũng là một người đã có con. Cô không thực sự sợ quả báo đến với những đứa trẻ khi làm chuyện phá hoại hạnh phúc của người khác à? Đan Diễn Vy, cô vẫn là để lại cho con cô một chút phúc đức đi!”
Khuôn mặt của cô đột nhiên trắng bệch.
Trong lòng chợt khó chịu, khuôn mặt tái nhợt của Du Du lóe lên.
Vì thế, đây đều là báo ứng của ông trời sao?
“Đứng ngoài cửa cãi nhau ầm ĩ làm cái gì? Còn ra thể thống gì nữa?” Ba anh bước ra, khuôn mặt trầm xuống, ông chắp hai tay sau lưng, giọng nói trầm mạnh vang lên lập tức chặn lại bước chân muốn rời đi của Hà Cảnh Quân.
Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt phức tạp nhìn ông: “Ba”.
Anh thực sự muốn hỏi ông ấy có biết về chuyện tốt mà mẹ chuẩn bị hôm nay hay không, nhưng khi lời nói ra đến bên miệng, lại sợ nghe được câu trả lời đó.
Thực ra thì với với tư cách là chủ của gia đình, làm sao có chuyện gì mà ba anh không chứ?
Vì thế thật ra, ngay cả ba anh cũng không ủng hộ quyết định của anh?
Trong lòng Hà Cảnh Quân có chút phức tạp, anh hít một hơi thật sâu rồi lấy món quà đã được chuẩn bị trước từ tay Đan Diễn Vy và đặt nó ở cửa: “Ba, lần đầu tiên Vy Vy đến, con đưa cô ấy đến cho quen nhà. Đây là những thứ cô ấy đã chuẩn bị để tặng ba với mẹ, nếu nhà đã có khách mà không tiện thì con và Vy Vy còn có chuyện phải đi trước. ”
“Hà Cảnh Quân, con đang làm gì vậy? Đừng quên hôm nay con quay về đây để làm gì, liền giải tán trong không vui như vậy. Con muốn khiến cô ta sau này bị người ta chỉ trỏ sau lưng. Nói rằng cô ta chính là thủ phạm khiến tình cảm giữa con và gia đình đổ vỡ sao?” Ba anh lạnh lùng nói, chỉ một câu mà đã nói đến điểm quan trọng.
Anh không bận tâm việc anh và gia đình xích mích, nhưng bắt buộc vì cô mà cân nhắc vài điều.
Anh không muốn cô sau này phải mang tiếng xấu trên người, càng không muốn để cho cô vì anh mà phải chịu ấm ức.
Chỉ là lúc này…
Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy: “Em thấy thế nào?”
Cô lại nhìn sang một bên, Tiểu Nhã vừa gào vừa khóc, nhưng đôi mắt trong veo của cô ta thỉnh thoảng lại nhìn qua dường như còn cố gắng che đậy một chút đố kỵ.
Mẹ anh thậm chí còn vô cùng bực tức nhìn cô, bên trong còn có thái độ khinh bỉ cực độ.
Đôi mắt ba anh bình tĩnh, một khí chất chững trạc trời sinh ẩn hiện trên khuôn mặt khiến mọi người không thể đoán được suy nghĩ của ông.
Nhưng có lẽ, cũng là không chào đón cô.
Đan Diễn Vy hít một hơi thật sâu và gật đầu: “Đi vào thôi, làm quen một chút cũng là cơ hội tốt để em xem bên trong nhà trông như thế nào.”
Hà Cảnh Quân mím môi, nắm chặt tay cô mà không nói lời nào, rồi đi vào trong nhà.
Ba anh nheo mắt, đánh giá Đan Diễn Vy thêm một chút sau đó nhanh chóng di chuyển tầm mắt và bước vào nhà.
Tiểu Nhã càng khóc to hơn, mẹ anh một bên thì an ủi cô ta, một bên chỉ muốn vung dao lên chém cho Đan Diễn Vy một phát.
“Tên cô là gì?” Ba anh ngồi trên ghế sofa, ngửa mặt lên, tay cầm một cặp kính bằng vàng, ánh mắt dò xét đánh giá kỹ lưỡng nhìn qua.
Hà Cảnh Quân kéo cô đến ngồi trước mặt mình, vẻ mặt của cô không khiêm tốn cũng không hống hách: “Xin chào bác, cháu tên là Đan Diễn Vy.”
“Đan Diễn Vy…một cái tên hay.” Ba anh ngả người ra sau, nhưng câu tiếp theo lại là: “Tôi nghe nói cô có một đứa con trai?”
Nét mặt của cô hơi giật giật, không đợi cô trả lời, Hà Cảnh Quân đã cau mày nói: “Ba, ba nói những lời này làm gì vậy? Chẳng trách ba cũng giống như mấy người ngoài kia, để tâm đến những chuyện này?”
Ba anh khẽ liếc nhìn anh: “Lo lắng cái gì thế, không phải con ầm ĩ muốn kết hôn à, còn không muốn để ba hiểu rõ con dâu tương lai là kiểu người như thế nào sao?”
Đan Diễn Vy gật đầu, ngăn Hà Cẩn Ngôn nói chuyện, nói với cha anh: “Bác Hà, cháu đúng là có một đứa con trai. Bây giờ đã bốn tuổi rồi.”
“Một người phụ nữ đã có con, cô còn dám mơ ước đến Cảnh Quân nhà chúng tôi, thực sự đáng xấu hổ.” Mẹ anh lạnh lùng thở ra một hơi, dùng giọng nhạo báng không hề nhẹ từ trên cao nhìn xuống Đan Diễn Vy.
Hà Cảnh Quân nghe thế liền đứng dậy: “Mẹ ơi, chế nhạo một người vừa mới gặp có phải là kiểu văn hóa mà mẹ thường dạy con không? Vy Vy là cô gái mà con thích. Mỗi lời mẹ xúc phạm cô ấy cũng chính là xúc phạm con!”
Mẹ anh sững người lại bị ba anh nheo mắt nhìn, bà lập tức im miệng và không nói nữa.
Đan DIễn Vy chỉ tự cho rằng bản thân không nghe thấy những lời đó.
Mắt ba anh lóe lên một ánh sáng sắc bén, ông đứng dậy và nói: “Cảnh Quân, con qua đây với ba một lúc.”
Hà Cảnh Quân không đứng dậy, mà chỉ nhìn Đan Diễn Vy.
Để cô một mình ở đây anh không yên tâm.
Ba anh khó chịu nói: “Sao nào, mẹ con và Tiểu Nhã có thể ăn thịt cô ta hay sao?”
“Xin lỗi, ba, nếu ba có bất cứ điều gì muốn nói hãy ở trước mặt mọi người nói.” Hà Cảnh Quân hơi ngập ngừng, cảnh giác nhìn những người khác.
Sự đề phòng trong ánh mắt anh khiến cả ba và mẹ anh đều rất không vui.
Ông sững người nhìn anh một lúc lâu, sau khi thấy cả hai bên đều không bên nào chịu thua bên nào, cuối cùng ông cũng chịu thua, nói với mẹ anh: “Nấu bữa cơm lâu như thế rồi, em và Tiểu Nhã mau đi đến phòng bếp kiểm tra xem, bây giờ đã là lúc nào rồi chứ!”
Mẹ anh lẩm bẩm, tức giận nhưng không dám nói ra, cuối cùng vẫn là nháy mắt với Tiểu Nhã, cô ta ngoan ngoãn kéo tay mẹ anh đi đến phòng bếp.
Ba anh quay đầu lại nói: “Con yên tâm chưa?”
Hà Cảnh Quân lại nhìn cô.
Đan Diễn Vy nở một nụ cười nhẹ nhàng động viên anh: “Anh đi đi, em sẽ đợi anh ở đây.”
Nghe thế anh mới yên tâm rời đi.
Sau khi chờ hai người kia rời khỏi, đúng như dự đoán của Đan Diễn Vy, hai người vừa vào bếp đã ngay lập tức quay lại ngồi đối diện với cô.
Mẹ anh vẫn ở tư thế người trên cao, đôi môi bà cong lên, khuôn mặt khinh khỉnh.
Tiểu Nhã thì vẫn giữu dáng vẻ oan ức như ban đầu, cẩn thận quan sát Đan Diễn Vy.
“Cô Đan, tôi thực sự vị hôn thê của anh Cảnh Quân. Trước đây chúng tôi đã tổ chức lễ đính hôn. Ban đầu là vì tôi còn trẻ nên chưa kết hôn. Chúng tôi dự định năm tới sẽ chính thức tổ chức đám cưới.” Tiểu Nhã cúi đầu, bộ dáng phải chịu oan ức mà không phải nói dối.
Mẹ anh lạnh mặt nói: “Đan Diễn Vy phải không, nếu trong lòng cô vẫn còn một chút cảm giác xấu hổ, thì hãy tránh xa gia đình chúng tôi. Tạm thời trước tiên không nói đến việc liệu Cảnh Quân có vị hôn thê hay không, đơn giản chỉ là vấn đề nền tảng gia đình, đơn giản là vì cô yêu đương mà có một đứa con riêng, cô không xứng với Cảnh Quân nhà chúng tôi.”
“Đúng vậy ạ, cháu cũng cảm thấy khó tin khi Cảnh Quân lại có thể yêu cháu.” Đan Diễn Vy khẽ mỉm cười, không chút bối rối khi bị hai người bao vây.
Trong mắt của mẹ anh và Tiểu Nhã, ý nghĩa của câu này rõ ràng là thể hiện tình yêu của cô với Hà Cảnh Quân.
Đôi mắt hung dữ của Tiểu Nhã lóe lên, đột nhiên cô ta đưa tay nắm lấy cánh tay của Đan Diễn Vy: “Cô Đan, tôi xin cô, đừng tranh giành anh Cảnh Quân với tôi được không. Từ nhỏ đến lớn, giấc mơ lớn nhất tôi chính là có một ngày có thể mặc lên người bộ váy cưới và kết hôn với anh ấy. Mối quan hệ giữa chúng tôi luôn luôn tốt đến thế, thậm chí anh ấy vừa mới đồng ý cho tôi vào công ty làm việc để giúp anh ấy. Cầu xin cô đừng phá hoại tình cảm của chúng tôi?”
Nét mặt của Đan Diễn Vy nhẹ nhõm hơn một chút.
Mẹ anh nheo mắt và nhân cơ hội nói: “Cô cũng là một người đã có con. Cô không thực sự sợ quả báo đến với những đứa trẻ khi làm chuyện phá hoại hạnh phúc của người khác à? Đan Diễn Vy, cô vẫn là để lại cho con cô một chút phúc đức đi!”
Khuôn mặt của cô đột nhiên trắng bệch.
Trong lòng chợt khó chịu, khuôn mặt tái nhợt của Du Du lóe lên.
Vì thế, đây đều là báo ứng của ông trời sao?
Bình luận facebook