• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện chàng luật sư và nàng (2 Viewers)

  • Chương 433

CHƯƠNG 433: VỊ HÔN THÊ CỦA ANH


Hà Cảnh Quân đưa Đan Diễn Vy đến cửa nhà họ Lục và gõ cửa, trong tay cô cầm mấy thứ mà Hà Cảnh Quân đã chuẩn bị trước cho mình.


Tâm trạng của Đan Diễn Vy rất phức tạp, anh ấy thực sự là một người đàn ông đối với mọi thứ đều chu đáo.


Chuông cửa reo vài lần mà vẫn có ai không ai ra mở cửa. Lúc đầu, cô không để ý lắm.


Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào vào khuôn mặt có phần biến đổi của Hà Cảnh Quân, cô hơi thót tim.


Chuông cửa thực sự đã vang lên một lúc lâu rồi.


Nét mặt Hà Cảnh Quân trở nên lạnh lùng, như thể anh đã nghĩ đến điều gì đó.


Ánh mắt Đan Diễn Vy lóe lên, cô dịu dàng níu cánh tay Hà Cảnh Quân: “Có lẽ là đang bận nên không nghe thấy, anh đừng vội.”


Vẻ mặt của Hà Cảnh Quân quả nhiên từ từ hòa hoãn lại nhưng biểu cảm vẫn có chút khó coi.


Đúng lúc Đan Diễn Vy định nói gì đó, cánh cửa đột nhiên mở ra.


“Anh Cảnh Quân, là anh quay về phải không? Hôm nay em đã nấu rất nhiều món ăn ngon, có…” ngay giây phút âm thanh líu lo của Tiểu Nhã phát ra, trong lòng Hà Cảnh Quân lóe lên một chút.


Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy khuôn mặt Tiểu Nhã vốn đang cứng đờ vì gặp Đan Diễn Vy ngay lập tức nhếc khóe miệng lên cười chào hỏi: “Xin chào, tôi là vị hôn thê của anh Cảnh Quân, tôi tên là Tiểu Nhã, cô là bạn của anh Cảnh Quân phải không? Hay là thư ký ở công ty, tôi hình như chưa từng gặp cô.”


Khi nói điều này, Tiểu Nhã hơi nghiêng đầu, khuôn mặt ngây thơ, dường như cô ta thực sự chỉ tò mò về danh tính của cô mà không hề có chút nghi ngờ nào.


Hà Cảnh Quân rất kinh ngạc, anh quay đầu nhìn nét mặt của Đan Diễn Vy.


Qủa nhiên nhìn thấy cô hơi choáng váng và lúng túng.


Ngay lúc đó, anh cũng không quan tâm trên tay mình còn đang cầm rất nhiều thứ, tay kia không hề kiêng dè mà ôm ngay người vào lòng: “Vy Vy, không phải như vậy đâu, tin anh đi!”


Đan Diễn Vy từ từ mở miệng, không biết có nên tin hay không.


Hà Cảnh Quân rất tốt với cô, nhưng trước mắt là một cô gái quen thuộc với anh đến vậy…


Cô không có ý định ghen, nhưng cô cũng không muốn phá hủy hạnh phúc của cô gái khác.


Hà Cảnh Quân lắc đầu nhìn Tiểu Nhã, trầm giọng nói: “Tiểu Nhã, đừng nói lung tung, đây là bạn gái của anh tên là Đan Diễn Vy. Nếu em không để ý, sau này em có thể gọi cô ấy một câu chị dâu.”


Tiểu Nhã nghe vậy trợn tròn mắt, miệng cô ta hơi mở ra, đôi mắt lập tức đỏ ửng. Dường như cô ta không thể tiếp nhận đả kích này.


Đan Diễn Vy chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy tiếng cô ta khóc hu hu. Nước mắt Tiểu Nhã nói chảy ra liền chảy ra, cô ta khóc không ngừng: “Anh Cảnh Quân, anh là kẻ lừa dối, anh đã từng nói sẽ cưới em…Em là vị hôn thê của anh…chúng mình rõ ràng rất tốt….làm sao có thể như thế này…hu hu…”


Đối mặt với ánh mắt hơi khó hiểu của Đan Diễn Vy, trong lòng Hà Cảnh Quân thầm nguyền rủa, tức giận muốn đấm vào tường.


“Tiểu Nhã, em quá đáng rồi đấy, anh đã nói thế khi nào…” Hà Cảnh Quân nghiến răng, tái mặt nói.


Đan Diễn Vy liếc nhìn người phụ nữ trung niên đang từ trong nhà đi ra.


Mẹ Hà dưỡng da rất tốt, da mặt có vẻ không hề bị lão hóa, chỉ có một vài nếp nhăn ở giữa hai lông mày, trông có vẻ hơi khắc nghiệt.


Cô kéo cánh tay Hà Cảnh Quân.


Anh ngước mắt lên thì nhìn thấy mẹ mình. Đột nhiên, trái tìm có một tia sáng kỳ lạ xuyên qua, anh cúi mặt xuống, nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, rốt cuộc là chuyện gì thế? Có phải trước đây con đã thể hiện chưa đủ rõ ràng, vẫn là mẹ cố ý phải không? Tại sao em ấy lại ở đây?”


Giọng Hà Cảnh Quân không tốt, nhưng mẹ anh không giận. Thay vào đó, bà liếc anh với ánh mắt nghi ngờ, kỳ lạ hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra sao, Tiểu Nhã là vị hôn thê của con. Con bé ở nhà chúng ta có gì kỳ lạ sao? Còn con, vị này là ai đây?”


“Mẹ, mẹ rõ ràng…”


“Cảnh Quân à, con cũng đã lớn rồi. Mẹ biết có những việc con cũng có cách suy nghĩ của riêng mình, nhưng những người phụ nữ bên ngoài, tình cờ thì chơi đùa rồi trả một ít tiền là được rồi. Làm sao mà có thể đem về, con như thế này cũng quá không biết nặng nhẹ rồi. Xem con làm Tiểu Nhã nhà chúng ta giận đến thế kia kìa. ” Mẹ anh nhíu mày nhìn Đan Diễn Vy, giọng nói đầy khinh bỉ.


Khuôn mặt cô trắng bệch, nếu cô vẫn không hiểu ý của mẹ anh nói là gì thì cô thật là một đứa không có đầu óc.


Hôm nay nói thẳng ra chính là dành cho cô một bữa tiệc Hồng môn yến.


Hơn nữa đặc biệt là loại khiến người ta phải mất mặt.


Hà Cảnh Quân rùng mình, nắm chặt tay Đan Diễn Vy: “Mẹ, mẹ quá đáng quá rồi. Con chưa từng nói rằng Tiểu Nhã là gì của con, cũng chưa bao giờ nghe về bất kỳ cái gì gọi là hôn nhân thương mại. Người con yêu là Vy Vy và sẽ luôn luôn là cô ấy. Đây là lần cuối cùng con nhắc lại vấn đề này! Con hy vọng mẹ có thể nghe và nhớ lấy điều đó!”


Nói xong, Hà Cảnh Quân kéo Đan Diễn Vy định rời đi.


Mẹ anh giật mình, bà không ngờ con trai mình lại hung dữ đến thế. Bà đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Đan Diễn Vy trong lòng con trai mình, cũng đã đánh giá quá cao bản thân.


“Cảnh Quân, quay lại đây, Hà Cảnh Quân, con đứng lại cho mẹ!” Mẹ anh bất đắc dĩ hét lên.


Hà Cảnh Quân dừng bước nhưng không hề ngoảnh lại, thấp giọng nói: “Mẹ, nếu mẹ thực sự không thể chấp nhận Vy Vy, sau này con và Vy Vy kết hôn, con sẽ ít đưa cô đây đến đây hơn là được.”


“Con…Con như vậy chính là lựa chọn phụ nữ mà không lựa chọn bố mẹ mình phải không?” Mẹ anh tức sắp phát điên, bà mở to mắt, cả người có chút điên cuồng nhìn Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân, giọng nói run rẩy.


Yết hầu Hà Cảnh Quân hơi động đậy, muốn mở miệng.


Đan Diễn Vy khẽ lắc cánh tay anh, nhìn thấy anh quay qua, cô thì thầm: “Đừng nói điều gì khiến bản thân sau này phải hối hận. Cảnh Quân, bà ấy là mẹ của anh.”


Đôi mắt anh trỏ nên nóng rực, chính vì bà ấy là mẹ của anh, vì vậy khi bà ấy làm vậy mới khiến anh càng thêm khó chịu.


Anh cũng không biết đối mặt với hàng loạt các thủ đoạn hãm hại của bà, liệu một ngày nào đó anh có phát điên không nữa.


Nhưng ép anh ấy rời khỏi Đan Diễn Vy thì anh không thể làm được.


Nếu không anh cũng sẽ không chờ đợi trong nhiều năm như thế.


Mẹ anh thấy anh không nói gì, trong lòng liền từ từ dịu lại, xem ra suy nghĩ của con trai vẫn là hướng về phía bà.


“Hà Cảnh Quân, mẹ biết rằng con chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi. Mẹ không trách con. Bây giờ con có thể cảm thấy một chút không nỡ, nhưng đợi thời gian dài rồi con sẽ biết. Thực tế, những người phụ nữ bên ngoài chẳng qua chỉ là qua đường, mẹ là người từng trải, sao mà có thể lừa dối con. Mẹ làm những việc đó đều là tốt cho con. Cảnh Quân, đừng làm chúng ta phải đau lòng nữa.” Mẹ anh nói rõ cả về tình về lý, hầu như không kiêng dè sự tồn tại của Đan Diễn Vy.


Sự tức giận của Hà Cảnh Quân vừa được Đan Diễn Vy xoa dịu một chút lại bùng lên.


Mà người đang khóc lóc kêu gào ở một bên là Tiểu Nhã lúc này cũng không nhịn nữa mà khóc to lên: “Anh Cảnh Quân, em xin lỗi, là lỗi của em, anh không nên tức giận, chúng ta chưa kết hôn, em không có tư cách để kiểm soát cuộc sống riêng tư của anh. Nhưng mà người ta ghen rồi, anh Cảnh Quân, sau này em sẽ đối xử tốt với anh, anh bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó, cầu xin anh đừng không cần Tiểu Nhã nữa có được không?”


Đan Diễn Vy khẽ nhếch môi.


Nếu cô không phải là người trong cuộc, cô nghĩ, đó có thể một cuộc náo nhiệt vô cùng đặc sắc của nhà giàu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom