Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-75
CHƯƠNG 75: SOFA LÀ ĐẠO CỤ
CHƯƠNG 75: SOFA LÀ ĐẠO CỤ
Người đàn ông phía trên căn bản không cho cô thời gian suy nghĩ.
Đan Diễn Vy chỉ hận hôm nay tại sao lại mặc váy đi ra ngoài, bây giờ ngược lại dễ dàng để đàn ông làm chuyện xấu.
"Lục Trình Thiên, anh, tay anh để ở đâu đó." Đan Diễn Vy không nhịn được kêu lên.
Tên đàn ông chết tiệt dám cởi váy của cô xuống…….
Ngón trỏ thon dài của Lục Trình Thiên chạm vào quần lót của cô, ánh mắt thâm thúy có mấy phần hoài nghi.
Đan Diễn Vy nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt vừa tức giận vừa nhìn chằm chằm vào quần lót của cô, cô cảm thấy sắp điên rồi, giọng nói cứng rắn từ trong kẻ răng vang ra: “Lục Trình Thiên, anh dám nhìn lần nữa thử xem!!!”
Cô thật sự muốn lau nước mắt, bộ nội y tình thú này là do Tư Tư tặng cho cô, vốn dĩ vẫn luôn nằm trong hộp, chỉ là hôm nay quần áo đều giặt cả rồi, phát hiện không có gì để mặc, mới lấy ra để ứng phó.
Không ngờ tên mặt dày Lục Trình Thiên lại chạy tới.
“Cho nên hôm nay em mặc cái thứ hai dây này đi ra ngoài." Giọng nói Lục Trình Thiên đè thấp, có hơi nguy hiểm.
Nghĩ đến Đan Diễn Vy cả ngày mặc đồ ít đến đáng thương thế này, ngay cả vải cũng không tính là đồ, trong lòng tràn đầy giận dữ.
"Không có, không có, em có mặc quần legging! Chẳng lẽ anh không biết sao."
Cô thật sự sợ thủ đoạn của người đàn ông phía trên, mặc dù không cam lòng, vẫn là thành thật trả lời.
Con ngươi Lục Trình Thiên tối rồi lại sáng, nhàn nhạt nói: "Anh không tin."
"..." Đan Diễn Vy thiếu chút nữa gầm thét.
Chẳng qua là tên đàn ông phía trên căn bản không cho cô cơ hội.
Khí thế bá đạo không cho cô lùi bước cứ thế ép tới, thừa dịp cô còn đang ngây ngô, bắp đùi thon dài chen vào chân cô, người bỗng dưng cúi xuống thẳng tắp xông vào lãnh địa của cô.
Đan Diễn Vy ngược lại hít một hơi khí lạnh, giận dữ trợn mắt nhìn đỉnh đầu phía trên của người đàn ông, anh lỗ mãng, không nói tiếng nào liền đi vào, đau muốn chết cô a.
Lục Trình Thiên hình như cũng không dễ chịu, trán cũng có một lớp mồ hôi mỏng, dựa vào ở bên tai của cô nói: "Thả lỏng, em muốn dùng cách này kháng nghị sao."
Đan Diễn Vy khẩn trương liền càng kẹp chặt hơn.
Lục Trình Thiên giống như là nhận được tín hiệu, liều mạng bắt đầu hành động: "Anh tôn trọng ý em."
"A a a..." Đan Diễn Vy muốn khóc, hai tay cô bị trói căn bản không có lực tránh thoát, hơn nữa cô cũng không có cách nào thoát khỏi người đàn ông phía trên.
Không biết Lục Trình Thiên có thật sự tức giận không, hay là mượn cớ tức giận để dày vò Đan Diễn Vy.
Cái ghế sofa này, để cho Đan Diễn Vy bày đủ các loại tư thế, có lúc, cô phải tốn sức lấy cùi chỏ chống ghế, có lúc cô phải nằm ở đệm dựa, có lúc còn phải ngồi ở trên đùi anh.
"Lục, Lục Trình Thiên, anh nhẹ chút..."
Cuối cùng giọng nói của Đan Diễn Vy cũng trở nên khàn khàn yếu ớt, không biết khóc bao nhiêu lần, đáng tiếc người đàn ông giống như cái máy không biết mệt, hung mãnh một phen tấn công, lại tấn công.
Đan Diễn Vy giống như là ngọn cỏ nhỏ trong mưa gió, ngã trái ngã phải, không có một chút điểm dựa, chỉ có thể bị động đón nhận vui sướng như sắp chết này.
Một đêm không chợp mắt.
Ánh nắng chiếu vào Đan Diễn Vy mới từ trên giường tỉnh lại, phát hiện mình đã trở lại phòng ngủ, vị trí bên cạnh đã sớm trống không.
Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, rơi vào đầu ngón tay cô giống như là ánh sao nhảy múa ở trong tay.
Đan Diễn Vy nhìn có chút ngơ ngẩn, bỗng nhiên lại thở dài một cái, xoay mình nằm lai, giống như một cỗ thi thể, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.
Lục Trình Thiên đây coi là cái gì, đã nhiều tối liền chạy đến tìm cô, cuối cùng đơn giản chỉ có hai kết cục.
Hoặc là cô thành công khiến anh tức giận bỏ đi, hoặc là cô xả thân lấy nghĩa.
Càng như vậy, trong lòng cô càng hốt hoảng.
Loại cảm giác không nắm bắt được này, khiến cho cô phát điên.
'Rầm rầm rầm' cửa bị người ta dùng lực gõ chừng mấy lần.
"Vy Vy, cậu mở cửa nhanh lên một chút."
Đan Diễn Vy nghe được giọng nói người tới, cũng không có tâm tình buồn bã nữa, lăn từ trên giường dậy, vén chăn lên muốn xuống giường, cả hai chân run như lắc lư, thiếu chút nữa thì quỵ xuống đất.
Không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng: "Lục Trình Thiên tên khốn kiếp nhà anh."
Thật vất vả trên người mới khôi phục một chút sức lực, Đan Diễn Vy luống cuống tay chân mặc bộ đồ ngủ đi ra cửa, đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì, đi về hướng ghế sofa nhìn một cái.
Quần áo của cô cùng với quần lót vẫn còn ném ở phía trên, thiếu chút nữa liền quên.
Đan Diễn Vy mặt đỏ lên, lại vòng trở về.
Người ngoài cửa dường như cũng chờ không nhịn được, giọng khó chịu nói: "Đan Diễn Vy, cậu đây là muốn vứt cả nhà đi sao, có phải hay không trong phòng giấu tên đàn ông xấu xa nào rồi, không dám để cho người ta biết a."
Ở bên ngoài một giọng nói nhỏ hơn, nhẹ nhàng nói: “Dì, đàn ông xấu xa là cái gì a.”
Đan Diễn Vy như ngã xuống đất, Tư Tư đang nói gì vậy, Du Du còn nhỏ như vậy, cô nhanh chóng đem quần áo trên ghế sofa quấn lại, ném vào tủ quần áo.
Sau đó làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra đi mở cửa.
"Tư Tư, Du Du, hai người tới rồi."
Mặc dù Đan Diễn Vy hết sức muốn làm bộ như dáng vẻ vừa mới dậy, nhưng mà ánh mắt Tư Tư nham hiểm như vậy, làm sao mà không nhìn ra được cô đang thở gấp: "Làm cái gì vậy, thở hổn hển như vậy."
"Không có a." Đan Diễn Vy làm bộ như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tư Tư, dắt bàn tay nhỏ bé của Du Du đi vào.
“Mẹ, mặt trời chiếu tới mông rồi.” Du Du nhỏ giọng nói.
Đan Diễn Vy sờ cái đầu nhỏ đáng yêu một cái, ôn nhu nói: "Mẹ ngày hôm qua quá mệt mỏi, ngủ hơi muộn, Du Du ăn cơm chưa?"
"Dì dẫn con đi ăn rồi." Du Du vỗ cái bụng nhỏ tròn trịa của mình một cái nói.
" Ừ, Du Du thật ngoan." Đan Diễn Vy dắt Du Du đến trên ghế sofa ngồi xuống.
"Vy Vy, cậu thành thật khai báo ngày hôm qua có phải..."
Đan Diễn Vy trực tiếp cắt dứt ý tứ sâu xa trong câu hỏi của bạn tốt, nghiêm túc nói: "Tư Tư, Du Du vẫn còn ở đây."
Vu Tư Tư không nói gì, đi về ghế sofa.
Đan Diễn Vy vẫn còn chưa nói xong Vu Tư Tư bên kia lại hỏi: “Vy Vy, vỏ bọc của ghế sofa đâu, sao không thấy nữa.”
Cái vỏ bọc này là do cô đi mua cùng Vy Vy, hôm qua tới vẫn còn.
“À, cái gì, nệm có hơi dơ, tớ đem giặt rồi.” Sắc mặt Đan Diễn Vy ửng đỏ, làm bộ bình tĩnh nói.
“Giặt rồi?” Vu Tư Tư đứng dậy nói: “Giặt rồi sao, vậy tớ đi nhìn thử, lần trước vẫn chưa xem rõ, cũng muốn mua một cái.
Đan Diễn Vy lập tức kéo Vu Tư Tư, sốt ruột nói: "Tớ không để ở nhà tắm, đưa tới tiệm giặt ủi rồi."
Vu Tư Tư đưa tay sờ trán Đan Diễn Vy, khoa trương hỏi: "Vy Vy, cậu có phải bị sốt không a, mặt đỏ như vậy."
"Không, không có sao, tớ chẳng qua là hơi nóng, mới vừa dậy, hai người ngồi đi, tớ đi đánh răng rửa mặt." Nói xong, Đan Diễn Vy giống như chạy trốn vọt vào phòng tắm.
Vu Tư Tư như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Đan Diễn Vy, nụ cười trên khóe miệng càng thô bỉ.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ngày hôm qua Vy Vy đã trải qua chuyện gì.
Chậc chậc, không nghĩ tới a, Lục Trình Thiên cái loại đàn ông chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể chơi đùa, vậy mà lại cuồng dã như vậy.
Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.
CHƯƠNG 75: SOFA LÀ ĐẠO CỤ
Người đàn ông phía trên căn bản không cho cô thời gian suy nghĩ.
Đan Diễn Vy chỉ hận hôm nay tại sao lại mặc váy đi ra ngoài, bây giờ ngược lại dễ dàng để đàn ông làm chuyện xấu.
"Lục Trình Thiên, anh, tay anh để ở đâu đó." Đan Diễn Vy không nhịn được kêu lên.
Tên đàn ông chết tiệt dám cởi váy của cô xuống…….
Ngón trỏ thon dài của Lục Trình Thiên chạm vào quần lót của cô, ánh mắt thâm thúy có mấy phần hoài nghi.
Đan Diễn Vy nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt vừa tức giận vừa nhìn chằm chằm vào quần lót của cô, cô cảm thấy sắp điên rồi, giọng nói cứng rắn từ trong kẻ răng vang ra: “Lục Trình Thiên, anh dám nhìn lần nữa thử xem!!!”
Cô thật sự muốn lau nước mắt, bộ nội y tình thú này là do Tư Tư tặng cho cô, vốn dĩ vẫn luôn nằm trong hộp, chỉ là hôm nay quần áo đều giặt cả rồi, phát hiện không có gì để mặc, mới lấy ra để ứng phó.
Không ngờ tên mặt dày Lục Trình Thiên lại chạy tới.
“Cho nên hôm nay em mặc cái thứ hai dây này đi ra ngoài." Giọng nói Lục Trình Thiên đè thấp, có hơi nguy hiểm.
Nghĩ đến Đan Diễn Vy cả ngày mặc đồ ít đến đáng thương thế này, ngay cả vải cũng không tính là đồ, trong lòng tràn đầy giận dữ.
"Không có, không có, em có mặc quần legging! Chẳng lẽ anh không biết sao."
Cô thật sự sợ thủ đoạn của người đàn ông phía trên, mặc dù không cam lòng, vẫn là thành thật trả lời.
Con ngươi Lục Trình Thiên tối rồi lại sáng, nhàn nhạt nói: "Anh không tin."
"..." Đan Diễn Vy thiếu chút nữa gầm thét.
Chẳng qua là tên đàn ông phía trên căn bản không cho cô cơ hội.
Khí thế bá đạo không cho cô lùi bước cứ thế ép tới, thừa dịp cô còn đang ngây ngô, bắp đùi thon dài chen vào chân cô, người bỗng dưng cúi xuống thẳng tắp xông vào lãnh địa của cô.
Đan Diễn Vy ngược lại hít một hơi khí lạnh, giận dữ trợn mắt nhìn đỉnh đầu phía trên của người đàn ông, anh lỗ mãng, không nói tiếng nào liền đi vào, đau muốn chết cô a.
Lục Trình Thiên hình như cũng không dễ chịu, trán cũng có một lớp mồ hôi mỏng, dựa vào ở bên tai của cô nói: "Thả lỏng, em muốn dùng cách này kháng nghị sao."
Đan Diễn Vy khẩn trương liền càng kẹp chặt hơn.
Lục Trình Thiên giống như là nhận được tín hiệu, liều mạng bắt đầu hành động: "Anh tôn trọng ý em."
"A a a..." Đan Diễn Vy muốn khóc, hai tay cô bị trói căn bản không có lực tránh thoát, hơn nữa cô cũng không có cách nào thoát khỏi người đàn ông phía trên.
Không biết Lục Trình Thiên có thật sự tức giận không, hay là mượn cớ tức giận để dày vò Đan Diễn Vy.
Cái ghế sofa này, để cho Đan Diễn Vy bày đủ các loại tư thế, có lúc, cô phải tốn sức lấy cùi chỏ chống ghế, có lúc cô phải nằm ở đệm dựa, có lúc còn phải ngồi ở trên đùi anh.
"Lục, Lục Trình Thiên, anh nhẹ chút..."
Cuối cùng giọng nói của Đan Diễn Vy cũng trở nên khàn khàn yếu ớt, không biết khóc bao nhiêu lần, đáng tiếc người đàn ông giống như cái máy không biết mệt, hung mãnh một phen tấn công, lại tấn công.
Đan Diễn Vy giống như là ngọn cỏ nhỏ trong mưa gió, ngã trái ngã phải, không có một chút điểm dựa, chỉ có thể bị động đón nhận vui sướng như sắp chết này.
Một đêm không chợp mắt.
Ánh nắng chiếu vào Đan Diễn Vy mới từ trên giường tỉnh lại, phát hiện mình đã trở lại phòng ngủ, vị trí bên cạnh đã sớm trống không.
Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, rơi vào đầu ngón tay cô giống như là ánh sao nhảy múa ở trong tay.
Đan Diễn Vy nhìn có chút ngơ ngẩn, bỗng nhiên lại thở dài một cái, xoay mình nằm lai, giống như một cỗ thi thể, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.
Lục Trình Thiên đây coi là cái gì, đã nhiều tối liền chạy đến tìm cô, cuối cùng đơn giản chỉ có hai kết cục.
Hoặc là cô thành công khiến anh tức giận bỏ đi, hoặc là cô xả thân lấy nghĩa.
Càng như vậy, trong lòng cô càng hốt hoảng.
Loại cảm giác không nắm bắt được này, khiến cho cô phát điên.
'Rầm rầm rầm' cửa bị người ta dùng lực gõ chừng mấy lần.
"Vy Vy, cậu mở cửa nhanh lên một chút."
Đan Diễn Vy nghe được giọng nói người tới, cũng không có tâm tình buồn bã nữa, lăn từ trên giường dậy, vén chăn lên muốn xuống giường, cả hai chân run như lắc lư, thiếu chút nữa thì quỵ xuống đất.
Không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng: "Lục Trình Thiên tên khốn kiếp nhà anh."
Thật vất vả trên người mới khôi phục một chút sức lực, Đan Diễn Vy luống cuống tay chân mặc bộ đồ ngủ đi ra cửa, đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì, đi về hướng ghế sofa nhìn một cái.
Quần áo của cô cùng với quần lót vẫn còn ném ở phía trên, thiếu chút nữa liền quên.
Đan Diễn Vy mặt đỏ lên, lại vòng trở về.
Người ngoài cửa dường như cũng chờ không nhịn được, giọng khó chịu nói: "Đan Diễn Vy, cậu đây là muốn vứt cả nhà đi sao, có phải hay không trong phòng giấu tên đàn ông xấu xa nào rồi, không dám để cho người ta biết a."
Ở bên ngoài một giọng nói nhỏ hơn, nhẹ nhàng nói: “Dì, đàn ông xấu xa là cái gì a.”
Đan Diễn Vy như ngã xuống đất, Tư Tư đang nói gì vậy, Du Du còn nhỏ như vậy, cô nhanh chóng đem quần áo trên ghế sofa quấn lại, ném vào tủ quần áo.
Sau đó làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra đi mở cửa.
"Tư Tư, Du Du, hai người tới rồi."
Mặc dù Đan Diễn Vy hết sức muốn làm bộ như dáng vẻ vừa mới dậy, nhưng mà ánh mắt Tư Tư nham hiểm như vậy, làm sao mà không nhìn ra được cô đang thở gấp: "Làm cái gì vậy, thở hổn hển như vậy."
"Không có a." Đan Diễn Vy làm bộ như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tư Tư, dắt bàn tay nhỏ bé của Du Du đi vào.
“Mẹ, mặt trời chiếu tới mông rồi.” Du Du nhỏ giọng nói.
Đan Diễn Vy sờ cái đầu nhỏ đáng yêu một cái, ôn nhu nói: "Mẹ ngày hôm qua quá mệt mỏi, ngủ hơi muộn, Du Du ăn cơm chưa?"
"Dì dẫn con đi ăn rồi." Du Du vỗ cái bụng nhỏ tròn trịa của mình một cái nói.
" Ừ, Du Du thật ngoan." Đan Diễn Vy dắt Du Du đến trên ghế sofa ngồi xuống.
"Vy Vy, cậu thành thật khai báo ngày hôm qua có phải..."
Đan Diễn Vy trực tiếp cắt dứt ý tứ sâu xa trong câu hỏi của bạn tốt, nghiêm túc nói: "Tư Tư, Du Du vẫn còn ở đây."
Vu Tư Tư không nói gì, đi về ghế sofa.
Đan Diễn Vy vẫn còn chưa nói xong Vu Tư Tư bên kia lại hỏi: “Vy Vy, vỏ bọc của ghế sofa đâu, sao không thấy nữa.”
Cái vỏ bọc này là do cô đi mua cùng Vy Vy, hôm qua tới vẫn còn.
“À, cái gì, nệm có hơi dơ, tớ đem giặt rồi.” Sắc mặt Đan Diễn Vy ửng đỏ, làm bộ bình tĩnh nói.
“Giặt rồi?” Vu Tư Tư đứng dậy nói: “Giặt rồi sao, vậy tớ đi nhìn thử, lần trước vẫn chưa xem rõ, cũng muốn mua một cái.
Đan Diễn Vy lập tức kéo Vu Tư Tư, sốt ruột nói: "Tớ không để ở nhà tắm, đưa tới tiệm giặt ủi rồi."
Vu Tư Tư đưa tay sờ trán Đan Diễn Vy, khoa trương hỏi: "Vy Vy, cậu có phải bị sốt không a, mặt đỏ như vậy."
"Không, không có sao, tớ chẳng qua là hơi nóng, mới vừa dậy, hai người ngồi đi, tớ đi đánh răng rửa mặt." Nói xong, Đan Diễn Vy giống như chạy trốn vọt vào phòng tắm.
Vu Tư Tư như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Đan Diễn Vy, nụ cười trên khóe miệng càng thô bỉ.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ngày hôm qua Vy Vy đã trải qua chuyện gì.
Chậc chậc, không nghĩ tới a, Lục Trình Thiên cái loại đàn ông chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể chơi đùa, vậy mà lại cuồng dã như vậy.
Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.
Bình luận facebook