Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
CHƯƠNG 87: LÃO ĐẠI LÀ TÔN XƯNG
CHƯƠNG 87: LÃO ĐẠI LÀ TÔN XƯNG
"Chúng ta tám rưỡi bắt đầu làm việc, nhưng chị khuyên em nên đến sớm hơn một chút, bởi vì luật sư Lục tám rưỡi sẽ đúng giờ ngồi vào phòng làm việc, cho nên em phải pha cafe trước năm phút và đặt nó lên bàn làm việc. Trước khi tan làm, nhớ dọn dẹp phòng làm việc của luật sư Lục rồi mới được về."
Hồ Ngọc Mai liên tục nói: "Luật sư Lục khá thích gọn gàng, ngăn nắp, cho nên khi dọn dẹp, em nhất định phải thật tỉ mỉ, bệ cửa sổ, mặt bàn tốt nhất không được bỏ sót."
Đan Diễn Vy cho rằng trợ lý rất đơn giản, không ngờ rằng công việc thật nhiều, không khỏi lấy quyển sổ từ trong túi xách ra ghi chép lại.
Khi nghe được Hồ Ngọc Mai nói Lục Trình Thiên thích gọn gàng, ngăn nắp, cô không nhịn được bĩu môi, không phải là có thói quen sạch sẽ sao?
"Trên thực tế, luật sư Lục sẽ không cần nhiều đến em, làm xong những thứ này em đi giúp thư ký Lân một tay, còn có hai mươi điều nội quy của văn phòng luật sư, nhớ học thuộc. Chúng ta tan làm lúc năm rưỡi, bình thường sẽ không có làm thêm giờ, từ mười một giờ trưa đến một giờ chiều là thời gian nghỉ ngơi."
"Được rồi, chị cũng nói xong rồi, em đối với công việc của chính mình còn có ý kiến khác nào không?"
Đan Diễn Vy nhìn tờ giấy đã viết đầy chữ của mình, lắc đầu: "Không có, chị Mai."
Cô còn có chút bội phục chị Mai, nói một đoạn dài như vậy mà không cần nghỉ ngơi, lượng hô hấp không phải ai cũng có.
"Ừm, lúc nữa em trực tiếp đi báo cáo với thư ký Lân, đồng phục làm việc thì buổi trưa lúc nghỉ ngơi đi tới bộ phận hậu cần đo kích thước một chút, mấy ngày này cứ tạm thời mặc như vậy đi." Hồ Ngọc Mai nói xong, bảo Đan Diễn Vy đi theo nhận một vài đồ dùng hàng ngày.
Đan Diễn Vy nhìn vào những chú thích đã được khoanh tròn, muốn tiêu hóa những thứ này vẫn là cần một khoảng thời gian a~.
Nhận đồ từ bộ phận nhân sự, Đan Diễn Vy liền ôm hộp giấy đi tới phòng làm việc của thư kí Lân, cũng không khó tìm, ngay bên cạnh phòng làm việc của Lục Trình Thiên.
Lân Hoàng đang vô cùng bận rộn, bất chợt phía trước vang lên một giọng nói ấm áp, ngọt ngào: "Xin chào, xin hỏi anh là thư kí Lân sao?"
"Cô là trợ lý mới đến?" Lân Hoàng nhìn người phụ nữ gật đầu với mình phía trước, hơi có chút kinh ngạc.
Bộ phận nhân sự tại sao lại không thông báo trước một tiếng, người đến lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu sớm biết có một cô gái kiều diễm như vậy, anh ta nhất định sẽ bôi keo và làm tóc a~.
"Ừm, chào anh thư kí Lân, tôi là Đan Diễn Vy, sau này xin chỉ giáo nhiều." Đan Diễn Vy nói thành khẩn, lễ phép đưa tay.
Lân Hoàng nhìn bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh, sạch sẽ đưa ra trước mặt mình, trên móng tay lộ ra một chút phấn nhàn nhạt , trái tim không ngừng nhảy loạn xạ.
Mẹ ơi, con trai của mẹ hai mươi chín mùa khoai sọ, cuối cùng cũng trúng tiếng sét ái tình rồi, mẹ nhất định phải phù hộ cho con vào thời điểm những con sói khác phát hiện ra cô, bắt được cô.
"Xin chào, xin chào, không cần gọi xa cách như vậy, gọi anh Hoàng là được rồi."
Lân Hoàng đưa tay muốn nắm tay của Đan Diễn Vy, thuận tiện suy nghĩ một chút giơ tay lên lau hai lần rồi mới đưa ra bắt tay với cô.
"Được, anh Hoàng cũng có thể gọi tôi là Vy Vy, như vậy mọi người cũng thân quen hơn." Đan Diễn Vy không câu nệ như vậy.
"Ừm,Vậy Vy Vy, anh trước tiên đưa em đến bàn làm việc, có nhu cầu gì cứ trực tiếp nói với anh Hoàng là được." Vy Vy gọi tên anh ta thật là ngọt, trong lòng Lân Hoàng liền vui vẻ.
Những suy nghĩ này chẳng qua chỉ là một mình Lân Hoàng tự tưởng tượng ra, Đan Diễn Vy chỉ là khách sáo gọi.
"Làm phiền rồi, anh Hoàng." Đan Diễn Vy cảm thấy người đàn ông tên Lân Hoàng này vẫn có thể ở chung một chỗ được, không khí làm việc sau này chắc sẽ không quá tệ.
"Không phiền, không phiền." Lân Hoàng ngượng ngùng nắm đầu, đẫn Đan Diễn Vy đi vào bên trong.
"Anh Hoàng, phía trước không phải là phòng làm việc của luật sư Lục sao?" Đôi mắt Đan Diễn Vy lóe lên, không thể nào, chỗ làm việc của cô lại cách văn phòng của Lục Trình Thiên gần như vậy.
"Đúng vậy, em đừng sợ, luật sư Lục của chúng ta thông thường sẽ không ở phòng làm việc, bàn làm việc của em ở bên cạnh." Lân Hoàng chỉ vào cái bàn trống không xa.
"Cái đó, anh Hoàng, trợ lý đều ngồi ở chỗ này hay sao?" Đan Diễn Vy nhìn chiếc bàn làm việc trống trải và không có gì che chắn, trong lòng rất không bằng lòng, nếu mỗi ngày Lục Trình Thiên đến, không phải đều sẽ đi qua chỗ cô hay sao?
Ngay cả một cái vách ngăn cũng không có, cảm giác có chút giống tiếp đón em gái…
"Cũng không phải, ban đầu chỗ của em không phải ở đây, mà ở phòng làm việc đó, nhưng chỗ này nhàn nhã hơn chút, nếu đi tới chỗ đó, em có thể sẽ không thích ứng nổi." Lân Hoàng nói rất dịu dàng.
Có điều Đan Diễn Vy cũng đã nghe hiểu rồi, nói dễ nghe thì là cấp dưới của trợ lý thư ký, nói khó nghe một chút thì chính là chân sai vặt của cấp trên, cấp trên đều có thể sai cô đi bưng trà, rót nước, photo tài liệu, gọi món ăn.
Nhưng cô tình nguyện ở bên ngoài bận rộn một chút, cũng không muốn đối mặt với Lục Trình Thiên.
"Anh Hoàng, em mới đến, vẫn nên nghe theo quy định của công ty ngồi bên ngoài vẫn hơn"
"Không sao, em ngồi chỗ này người khác cũng sẽ không nói gì." Lân Hoàng còn cho rằng Đan Diễn Vy cũng là nghe mọi người nói lão đại rất nghiêm khắc cho nên sợ, nhẹ giọng trấn an nói.
"Anh Hoàng, cảm ơn ý tốt của anh, em ngồi bên ngoài là được rồi."
Lân Hoàng thấy Đan Diễn Vy kiên trì, có chút đáng tiếc thở dài một cái: "Được rồi, vậy để anh bảo người giúp em đem bàn làm việc chuyển ra ngoài."
"Làm phiền anh Hoàng rồi." Đan Diễn Vy gật đầu nói cảm ơn.
Lân Hoàng đi ra ngoài tìm hai người đến, chỉ huy đem bàn làm việc chuyển lại vị trí ban đầu, còn đưa cho Đan Diễn Vy thêm một cái vách ngăn, như vậy đi lên cũng sẽ không khác với phòng làm việc bên ngoài là mấy.
"Thư ký Lân tại sao lại đột nhiên có thời gian dò xét phòng làm việc bên ngoài a~." Có người thấy Lân Hoàng ở bên cạnh chỉ chỉ chỏ chỏ, xúm lại hỏi.
"Một người đồng nghiệp mới đến, anh chẳng qua là giúp một chút." Lân Hoàng bình tĩnh giải thích.
"Đồng nghiệp mới? Tôi vì sao không biết, bộ phận nhân sự cũng không đến thông báo." Một người đàn ông khác cũng đi tới dò xét.
Lân Hoàng bận đến nỗi không dừng được, gọi Đan Diễn Vy cách đó không xa tới, bất đắc dĩ giới thiệu: "Đây là Vy Vy, trợ lý thư ký mới."
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “thư ký”, nhắc nhở bọn họ, Vy Vy là trợ lý của riêng anh ta.
Hai người đàn ông đó nhìn thấy Đan Diễn Vy thì sửng sốt, nào có tâm tình nghe anh ta nói chuyện, tất cả đều dán chặt ánh mắt vào Đan Diễn Vy trước mặt.
Nhiệt tình tự giới thiệu mình: "Vy Vy, xin chào, anh là Cổ Tiểu Bạch, sau này gọi anh là tiểu Bạch được rồi, em yên tâm anh nhất định sẽ chiếu cố em thật tốt."
"Tránh ra tên tiểu Bạch đáng chết này, Vy Vy xin chào a~, anh tên Nguyễn Văn Minh, sau này cứ gọi anh Minh Minh là được rồi."
Đan Diễn Vy có chút lúng túng nhìn nhìn hai nguời đàn ông trêu chọc trước mặt, lễ phép cười một tiếng trả lời: "Hai anh, rất vui được quen hai anh, tôi là trợ lý của anh Hoàng, Đan Diễn Vy."
Lân Hoàng nghe được lời giới thiệu của Đan Diễn Vy, rất hài lòng gật đầu, đẩy hai người bọn họ ra, đứng ở bên cạnh Đan Diễn Vy, cười híp mắt nói: "Luật sư Cổ và luật sư Nguyễn đều không cần làm việc hay sao? Hiện tại lão đại vẫn đang ngồi ở bên trong đó."
Vừa nghe đến hai chữ “lão đại”, hai người ban đầu vẫn còn lắc lư, bỗng vèo một cái không thấy tăm hơi .
Lân Hoàng thấy ánh mắt Đan Diễn Vy đầy nghi hoặc, chủ động giải thích: "Lão đại thật ra là tôn xưng của bọn anh đối với luật sư Lục."
Tôn xưng…
Đan Diễn Vy suy nghĩ một chút đến việc Lục Trình Thiên cao lãnh như vậy bị gọi là lão đại, thật sự có chút vui vẻ, tức cười.
"Thư ký Lân, bàn làm việc đã chuyển xong."
"Ừ biết rồi, các cậu đi làm việc đi." Lân Hoàng phất tay một cái ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài.
"Vy Vy, em trước tiên làm quen với phòng làm việc một chút đi, buổi trưa anh giúp em làm quen với công việc phải làm." Lân Hoàng tự mình nhắc tới Lục Trình Thiên, cũng nhớ tới tới công việc giao phó vẫn chưa làm xong, cũng không dám tiếp tục ở đây tán ngẫu nữa.
"Vâng, làm phiền anh Hoàng rồi."
Đan Diễn Vy đợi sau khi Lân Hoàng đi, bắt đầu tự sắp xếp lại đồ đạc của chính mình.
CHƯƠNG 87: LÃO ĐẠI LÀ TÔN XƯNG
"Chúng ta tám rưỡi bắt đầu làm việc, nhưng chị khuyên em nên đến sớm hơn một chút, bởi vì luật sư Lục tám rưỡi sẽ đúng giờ ngồi vào phòng làm việc, cho nên em phải pha cafe trước năm phút và đặt nó lên bàn làm việc. Trước khi tan làm, nhớ dọn dẹp phòng làm việc của luật sư Lục rồi mới được về."
Hồ Ngọc Mai liên tục nói: "Luật sư Lục khá thích gọn gàng, ngăn nắp, cho nên khi dọn dẹp, em nhất định phải thật tỉ mỉ, bệ cửa sổ, mặt bàn tốt nhất không được bỏ sót."
Đan Diễn Vy cho rằng trợ lý rất đơn giản, không ngờ rằng công việc thật nhiều, không khỏi lấy quyển sổ từ trong túi xách ra ghi chép lại.
Khi nghe được Hồ Ngọc Mai nói Lục Trình Thiên thích gọn gàng, ngăn nắp, cô không nhịn được bĩu môi, không phải là có thói quen sạch sẽ sao?
"Trên thực tế, luật sư Lục sẽ không cần nhiều đến em, làm xong những thứ này em đi giúp thư ký Lân một tay, còn có hai mươi điều nội quy của văn phòng luật sư, nhớ học thuộc. Chúng ta tan làm lúc năm rưỡi, bình thường sẽ không có làm thêm giờ, từ mười một giờ trưa đến một giờ chiều là thời gian nghỉ ngơi."
"Được rồi, chị cũng nói xong rồi, em đối với công việc của chính mình còn có ý kiến khác nào không?"
Đan Diễn Vy nhìn tờ giấy đã viết đầy chữ của mình, lắc đầu: "Không có, chị Mai."
Cô còn có chút bội phục chị Mai, nói một đoạn dài như vậy mà không cần nghỉ ngơi, lượng hô hấp không phải ai cũng có.
"Ừm, lúc nữa em trực tiếp đi báo cáo với thư ký Lân, đồng phục làm việc thì buổi trưa lúc nghỉ ngơi đi tới bộ phận hậu cần đo kích thước một chút, mấy ngày này cứ tạm thời mặc như vậy đi." Hồ Ngọc Mai nói xong, bảo Đan Diễn Vy đi theo nhận một vài đồ dùng hàng ngày.
Đan Diễn Vy nhìn vào những chú thích đã được khoanh tròn, muốn tiêu hóa những thứ này vẫn là cần một khoảng thời gian a~.
Nhận đồ từ bộ phận nhân sự, Đan Diễn Vy liền ôm hộp giấy đi tới phòng làm việc của thư kí Lân, cũng không khó tìm, ngay bên cạnh phòng làm việc của Lục Trình Thiên.
Lân Hoàng đang vô cùng bận rộn, bất chợt phía trước vang lên một giọng nói ấm áp, ngọt ngào: "Xin chào, xin hỏi anh là thư kí Lân sao?"
"Cô là trợ lý mới đến?" Lân Hoàng nhìn người phụ nữ gật đầu với mình phía trước, hơi có chút kinh ngạc.
Bộ phận nhân sự tại sao lại không thông báo trước một tiếng, người đến lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu sớm biết có một cô gái kiều diễm như vậy, anh ta nhất định sẽ bôi keo và làm tóc a~.
"Ừm, chào anh thư kí Lân, tôi là Đan Diễn Vy, sau này xin chỉ giáo nhiều." Đan Diễn Vy nói thành khẩn, lễ phép đưa tay.
Lân Hoàng nhìn bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh, sạch sẽ đưa ra trước mặt mình, trên móng tay lộ ra một chút phấn nhàn nhạt , trái tim không ngừng nhảy loạn xạ.
Mẹ ơi, con trai của mẹ hai mươi chín mùa khoai sọ, cuối cùng cũng trúng tiếng sét ái tình rồi, mẹ nhất định phải phù hộ cho con vào thời điểm những con sói khác phát hiện ra cô, bắt được cô.
"Xin chào, xin chào, không cần gọi xa cách như vậy, gọi anh Hoàng là được rồi."
Lân Hoàng đưa tay muốn nắm tay của Đan Diễn Vy, thuận tiện suy nghĩ một chút giơ tay lên lau hai lần rồi mới đưa ra bắt tay với cô.
"Được, anh Hoàng cũng có thể gọi tôi là Vy Vy, như vậy mọi người cũng thân quen hơn." Đan Diễn Vy không câu nệ như vậy.
"Ừm,Vậy Vy Vy, anh trước tiên đưa em đến bàn làm việc, có nhu cầu gì cứ trực tiếp nói với anh Hoàng là được." Vy Vy gọi tên anh ta thật là ngọt, trong lòng Lân Hoàng liền vui vẻ.
Những suy nghĩ này chẳng qua chỉ là một mình Lân Hoàng tự tưởng tượng ra, Đan Diễn Vy chỉ là khách sáo gọi.
"Làm phiền rồi, anh Hoàng." Đan Diễn Vy cảm thấy người đàn ông tên Lân Hoàng này vẫn có thể ở chung một chỗ được, không khí làm việc sau này chắc sẽ không quá tệ.
"Không phiền, không phiền." Lân Hoàng ngượng ngùng nắm đầu, đẫn Đan Diễn Vy đi vào bên trong.
"Anh Hoàng, phía trước không phải là phòng làm việc của luật sư Lục sao?" Đôi mắt Đan Diễn Vy lóe lên, không thể nào, chỗ làm việc của cô lại cách văn phòng của Lục Trình Thiên gần như vậy.
"Đúng vậy, em đừng sợ, luật sư Lục của chúng ta thông thường sẽ không ở phòng làm việc, bàn làm việc của em ở bên cạnh." Lân Hoàng chỉ vào cái bàn trống không xa.
"Cái đó, anh Hoàng, trợ lý đều ngồi ở chỗ này hay sao?" Đan Diễn Vy nhìn chiếc bàn làm việc trống trải và không có gì che chắn, trong lòng rất không bằng lòng, nếu mỗi ngày Lục Trình Thiên đến, không phải đều sẽ đi qua chỗ cô hay sao?
Ngay cả một cái vách ngăn cũng không có, cảm giác có chút giống tiếp đón em gái…
"Cũng không phải, ban đầu chỗ của em không phải ở đây, mà ở phòng làm việc đó, nhưng chỗ này nhàn nhã hơn chút, nếu đi tới chỗ đó, em có thể sẽ không thích ứng nổi." Lân Hoàng nói rất dịu dàng.
Có điều Đan Diễn Vy cũng đã nghe hiểu rồi, nói dễ nghe thì là cấp dưới của trợ lý thư ký, nói khó nghe một chút thì chính là chân sai vặt của cấp trên, cấp trên đều có thể sai cô đi bưng trà, rót nước, photo tài liệu, gọi món ăn.
Nhưng cô tình nguyện ở bên ngoài bận rộn một chút, cũng không muốn đối mặt với Lục Trình Thiên.
"Anh Hoàng, em mới đến, vẫn nên nghe theo quy định của công ty ngồi bên ngoài vẫn hơn"
"Không sao, em ngồi chỗ này người khác cũng sẽ không nói gì." Lân Hoàng còn cho rằng Đan Diễn Vy cũng là nghe mọi người nói lão đại rất nghiêm khắc cho nên sợ, nhẹ giọng trấn an nói.
"Anh Hoàng, cảm ơn ý tốt của anh, em ngồi bên ngoài là được rồi."
Lân Hoàng thấy Đan Diễn Vy kiên trì, có chút đáng tiếc thở dài một cái: "Được rồi, vậy để anh bảo người giúp em đem bàn làm việc chuyển ra ngoài."
"Làm phiền anh Hoàng rồi." Đan Diễn Vy gật đầu nói cảm ơn.
Lân Hoàng đi ra ngoài tìm hai người đến, chỉ huy đem bàn làm việc chuyển lại vị trí ban đầu, còn đưa cho Đan Diễn Vy thêm một cái vách ngăn, như vậy đi lên cũng sẽ không khác với phòng làm việc bên ngoài là mấy.
"Thư ký Lân tại sao lại đột nhiên có thời gian dò xét phòng làm việc bên ngoài a~." Có người thấy Lân Hoàng ở bên cạnh chỉ chỉ chỏ chỏ, xúm lại hỏi.
"Một người đồng nghiệp mới đến, anh chẳng qua là giúp một chút." Lân Hoàng bình tĩnh giải thích.
"Đồng nghiệp mới? Tôi vì sao không biết, bộ phận nhân sự cũng không đến thông báo." Một người đàn ông khác cũng đi tới dò xét.
Lân Hoàng bận đến nỗi không dừng được, gọi Đan Diễn Vy cách đó không xa tới, bất đắc dĩ giới thiệu: "Đây là Vy Vy, trợ lý thư ký mới."
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “thư ký”, nhắc nhở bọn họ, Vy Vy là trợ lý của riêng anh ta.
Hai người đàn ông đó nhìn thấy Đan Diễn Vy thì sửng sốt, nào có tâm tình nghe anh ta nói chuyện, tất cả đều dán chặt ánh mắt vào Đan Diễn Vy trước mặt.
Nhiệt tình tự giới thiệu mình: "Vy Vy, xin chào, anh là Cổ Tiểu Bạch, sau này gọi anh là tiểu Bạch được rồi, em yên tâm anh nhất định sẽ chiếu cố em thật tốt."
"Tránh ra tên tiểu Bạch đáng chết này, Vy Vy xin chào a~, anh tên Nguyễn Văn Minh, sau này cứ gọi anh Minh Minh là được rồi."
Đan Diễn Vy có chút lúng túng nhìn nhìn hai nguời đàn ông trêu chọc trước mặt, lễ phép cười một tiếng trả lời: "Hai anh, rất vui được quen hai anh, tôi là trợ lý của anh Hoàng, Đan Diễn Vy."
Lân Hoàng nghe được lời giới thiệu của Đan Diễn Vy, rất hài lòng gật đầu, đẩy hai người bọn họ ra, đứng ở bên cạnh Đan Diễn Vy, cười híp mắt nói: "Luật sư Cổ và luật sư Nguyễn đều không cần làm việc hay sao? Hiện tại lão đại vẫn đang ngồi ở bên trong đó."
Vừa nghe đến hai chữ “lão đại”, hai người ban đầu vẫn còn lắc lư, bỗng vèo một cái không thấy tăm hơi .
Lân Hoàng thấy ánh mắt Đan Diễn Vy đầy nghi hoặc, chủ động giải thích: "Lão đại thật ra là tôn xưng của bọn anh đối với luật sư Lục."
Tôn xưng…
Đan Diễn Vy suy nghĩ một chút đến việc Lục Trình Thiên cao lãnh như vậy bị gọi là lão đại, thật sự có chút vui vẻ, tức cười.
"Thư ký Lân, bàn làm việc đã chuyển xong."
"Ừ biết rồi, các cậu đi làm việc đi." Lân Hoàng phất tay một cái ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài.
"Vy Vy, em trước tiên làm quen với phòng làm việc một chút đi, buổi trưa anh giúp em làm quen với công việc phải làm." Lân Hoàng tự mình nhắc tới Lục Trình Thiên, cũng nhớ tới tới công việc giao phó vẫn chưa làm xong, cũng không dám tiếp tục ở đây tán ngẫu nữa.
"Vâng, làm phiền anh Hoàng rồi."
Đan Diễn Vy đợi sau khi Lân Hoàng đi, bắt đầu tự sắp xếp lại đồ đạc của chính mình.
Bình luận facebook