Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-88
CHƯƠNG 88: ĂN CƠM Ở NHÀ ĂN
CHƯƠNG 88: ĂN CƠM Ở NHÀ ĂN
Đan Diễn Vy nhìn bàn làm việc trước mặt, không khỏi thở dài một hơi, xem ra thật sự là muốn cô làm việc ở ngay dưới mắt Lục Trình Thiên.
Hy vọng Lục Trình giống như Lâm Hoàng nói hành tung thần bí, khó nắm bắt, tất cả mọi người cùng sống yên ổn là tốt nhất.
Từ sáng đến giờ, cô đã bị mấy nhóm người xem như con khỉ mà ngắm nhìn, Đan Diễn Vy cảm giác mặt mình cười đã có chút cứng ngắc lại, còn may thời gian nghỉ trưa cũng sắp đến.
Cô và Tư Tư hẹn gặp mặt tại nhà ăn nhân viên.
"Vy Vy, đã đến giờ ăn cơm trưa, có muốn cùng đi nhà ăn không ." Lân Hoàng cười tủm tỉm đi tới dò hỏi.
Đan Diễn Vy từ chối, nói: "Không cần đâu anh Hoàng, tôi đã hẹn với bạn rồi."
"Bạn? Nhanh như vậy đã kết được bạn mới rồi." Chỉ có từ sáng tới trưa, đã có người bắt đầu lân la làm quen với cô, ngược lại anh ta muốn xem xem là thằng ranh con nào.
"Không phải, bạn tôi làm tạp chí ở tầng trên." Đan Diễn Vy khó hiểu nhìn về phía Lân Hoàng, sao cô lại có cảm giác giọng điệu của anh Hoàng rất oán trách nhỉ.
"À à, là như thế à, vậy buổi chiều chúng ta gặp lại, tất cả mọi người hôm nay tương đối bận rộn, chờ đầu giờ chiều anh sẽ giới thiệu một chút những đồng nghiệp khác cho em." Lân Hoàng thấy Đan Diễn Vy đã nói như vậy, đi cùng cũng không tốt.
"Vậy được." Đan Diễn Vy khẽ gật đầu.
Lân Hoàng đã bị những người khác kéo đi.
Đan Diễn Vy thu dọn mặt bàn một chút rồi cũng nhanh chóng đi theo đám người kia ra thang máy lên nhà ăn tầng hai, mặc kệ các công ty nằm ở tầng nào, nhà ăn của tất cả nhân viên đều ở tầng hai.
Để tiện cho mọi người giao lưu thậm chí còn có mạng nội bộ riêng cho mọi người cùng giao lưu, máy tính của mỗi người có thể đăng kí một tài khoản hệ thống, cũng có thể đổi một cái tên khác theo ý thích.
Nói chung là vẫn tương đối có tính người.
Đặc biệt là những nam nữ chưa lập gia đình nhảy nhót tấp nập nhất.
Suy cho cùng chuỗi sinh học chính là như vậy, trước là sinh sôi, sau đó là sinh hoạt.
Ở cổ Tư Tư đã treo một chiếc thẻ nhân viên, cô ấy có chút lười biếng nói: "Vy Vy, cậu thật chậm chạp quá."
"Đến rồi đây." Đan Diễn Vy hơi buồn cười đi tới.
Hai cô gái vẻ ngoài xuất chúng với thần thái khác nhau ở cùng với nhau, hấp dẫn rất nhiều người sự chú ý của mọi người, có kinh sợ, ghen ghét, nhìn ngắm, tìm tòi nghiên cứu, còn có ánh mắt kích động pha trộn cùng một chỗ.
Đan Diễn Vy cảm thấy cực kì khó chịu.
"Mẹ kiếp, đây là đi nhầm vào vườn bách thú à, chúng ta là hai con thú cưng cho mọi người thưởng thức, nhìn cái cọng lông ấy." Giọng nói của Tư Tư không lớn không nhỏ vang lên trong nhà ăn náo nhiệt, lập tức giọng nói của tất cả mọi người đều im bặt không nói gì nữa.
Nhìn thẳng vào hai người bọn họ, giống như là thấy được sinh vật mới lạ nào đó.
"Được rồi Tư Tư, chúng ta vừa mới tới người ta thấy lạ là rất bình thường, lâu rồi thành quen." Đan Diễn Vy nhân nhượng cho khỏi phiền kéo góc áo Tư Tư.
Tư Tư hừ lạnh một tiếng kéo Đan Diễn Vy xếp hàng mua cơm.
Đãi ngộ của người đẹp đúng là rất khác, chú bán cơm ở nhà ăn tay không còn run rẩy, người cũng rất có tinh thần, cho các cô hai phần đồ ăn đều rất nhiều và đầy đủ.
"Cám ơn chú." Tư Tư hào phóng nói lời cảm ơn.
"Cô bé cháu quá gầy ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút." Chú bán đồ ăn vẻ mặt rạng rỡ nói.
Đan Diễn Vy cũng lễ phép gật đầu cảm ơn.
Mấy người phía sau liền bắt đầu phàn nàn.
"Chú ơi chú cũng quá bất công đi, vì sao các cô ấy được nhiều đồ ăn như vậy mà chúng cháu lại được ít như vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, cháu cũng muốn được nhiều đồ ăn như bọn họ."
"Chú không thể bởi vì người ta xinh đẹp nên đối xử đặc biết."
Chú bán đồ ăn tức giận quát lên: "Nếu các cô các cậu cũng xinh đẹp như bọn họ, tôi cũng sẽ đối xử đặc biết với các cô các cậu, thế nào có ý kiến nữa không?"
Bị nói một như vậy mấy người đàn ông không nói được gì, đời này đã là đàn ông không thay đổi được nữa.
Những người khác xếp hàng phía sau cười vang một mảnh.
lại thay đổi thái độ giống như là người Parkinson múc đồ ăn, không ai còn dám nói một chữ "Không".
"Như thế này thật sự ổn không?" Đan Diễn Vy chỉ chỉ ông chú bán đồ ăn tính tình thẳng thắn như vậy sẽ không bị người ta khiếu nại chứ?
"Yên tâm, khi mình tới đây đều đã nghe ngóng tốt, đừng nghĩ đó chỉ là ông chú phân phát đồ ăn, nhà ăn này là ông ta nhận thầu, với lại ông ta và ông chủ tầng này có chút quan hệ họ hàng, cho nên bọn họ chỉ có thể lải nhải vài câu mà thôi."
Tư Tư kéo Đan Diễn Vy tìm một vị trí ở góc ngồi xuống, thuận tiện quan sát tình hình xung quanh.
"Tư Tư, mình bắt đầu nghi ngờ không phải cậu tới làm việc, mà là tới làm gián điệp tìm hiểu tình hình quân địch mới đúng." Đan Diễn Vy không thể nào hiểu được Tư Tư mới đến đây nửa ngày, sao cái gì cô ấy cũng đều biết hết.
"Cậu đấy, đúng là không có đầu óc còn không chịu thừa nhận."
Tư Tư ghét bỏ nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Cậu cho rằng chỗ làm việc tốt như ở đây hỗn tạp à, đương nhiên cái gì cũng đều phải tìm hiểu một chút, chỗ này là nhà ăn cho nhân viên bình thường, cậu nhìn chỗ kia, ở trên bậc thang, cấp bậc đãi ngộ cũng không hề giống nhau."
Đan Diễn Vy nhìn theo hướng Tư Tư chỉ, đúng thật là có một cái bình phong ngăn cách cầu thang, phía trên còn có nửa tầng, tốp năm tốp ba ngồi mấy người.
Phong cách và khí thế so với người ở nhà ăn này đúng là rất khác.
"Được rồi, nhưng mình muốn nhắc lại một lần nữa mình là người có đầu óc."
"Được được, cậu có cậu có, đúng rồi, hôm nay đi làm cậu có cảm giác thế nào, văn phòng của Lục Trình Thiên có phải rất rách nát không có đẳng cấp hay không, có phải đám luật sư hói đầu kia tính tình đều là vừa thối vừa cứng nhắc hay không, mỗi người đều đeo một cặp kính to hả?"
Tư Tư thu thập trong đầu những từ ngữ có thể tưởng tượng được đối với bề ngoài của luật sư ra để nói.
Đan Diễn Vy không thể không thừa nhận nói: "Không có, tất cả mọi người đều rất bận, về phần cậu nói hói đầu và đeo kính mắt cũng có mấy người, nhưng mà tổng thể bầu không khí coi như không tệ."
"Vậy cậu có gặp tên khốn Lục Trình Thiên kia hay không." Tư Tư kề sát Đan Diễn Vy nhỏ giọng hỏi, dù sao trong nhà ăn cũng có không ít người là nhân viên của Lục Trình Thiên.
Chẳng may bị nghe được nói xấu lãnh đạo người khác, cô sợ mình không ra được nhà ăn này.
"Không gặp." Đan Diễn Vy trả lời xong, ngước mắt nhìn thoáng qua cô ấy hôm nay mặc quần áo rất là khác thường: "Tư Tư, vì sao đột nhiên cậu ăn mặc hip-hop như vậy?"
Ai có thể tin được lẫn vào trong một đám nam nữ mặc âu phục giày da, đồ công sở lại có một cô gái đeo dây chuyền lớn màu vàng đồng hồ nhỏ đeo tay, chỉ thiếu trong tay cầm một xiên đồ nướng nhỏ.
Vẫn là một cô gái có giá trị nhan sắc rất cao, nhưng dù sao nhìn cũng vô cũng không thích hợp.
"Cậu nói chuỗi bảo bối này của mình à?" Tư Tư gảy mấy nhát chuỗi kim loại trước ngực kêu lách cách, cười hì hì nói: "Mình nghe nói người lãnh đạo trực tiếp của mình ánh mắt rất kén chọn, để cho khác biệt mình liền đổi một cái phương thức khác ra trận, có phải rất tuyệt không."
Đan Diễn Vy kéo ra khóe miệng, gắng gượng giữ mình bình tĩnh: "Đúng, đúng vậy, có phải lúc đó bà chủ của các cậu rất khiếp sợ hay không."
Tư Tư thở dài một hơi, có chút thất vọng nói: "Lúc ấy mình cũng nghĩ như vậy, thế nhưng người ta cũng không thèm nhìn đến mình, trực tiếp bảo mình đến bộ phận nhân sự nhận đồ đạc.
"Xem ra phụ nữ làm tạp chí, kiến thức rộng rãi gặp chuyện gì cũng không sợ hãi." Đan Diễn Vy bắt đầu tò mò bà chủ của tạp chí Thần Tịch là người phụ nữ như thế nào.
"Phụ nữ? Đừng nói đùa." Tư Tư xì khẽ một tiếng: "Là một người đàn ông, to cao một mét chín, một chút tế bào nghệ thuật đều không có, nhìn dáng người càng giống một ông chủ quán vịt ăn đêm."
"..." Đan Diễn Vy cảm thấy mình không nên tiếp tục hỏi thăm nữa, yên lặng bắt đầu ăn.
CHƯƠNG 88: ĂN CƠM Ở NHÀ ĂN
Đan Diễn Vy nhìn bàn làm việc trước mặt, không khỏi thở dài một hơi, xem ra thật sự là muốn cô làm việc ở ngay dưới mắt Lục Trình Thiên.
Hy vọng Lục Trình giống như Lâm Hoàng nói hành tung thần bí, khó nắm bắt, tất cả mọi người cùng sống yên ổn là tốt nhất.
Từ sáng đến giờ, cô đã bị mấy nhóm người xem như con khỉ mà ngắm nhìn, Đan Diễn Vy cảm giác mặt mình cười đã có chút cứng ngắc lại, còn may thời gian nghỉ trưa cũng sắp đến.
Cô và Tư Tư hẹn gặp mặt tại nhà ăn nhân viên.
"Vy Vy, đã đến giờ ăn cơm trưa, có muốn cùng đi nhà ăn không ." Lân Hoàng cười tủm tỉm đi tới dò hỏi.
Đan Diễn Vy từ chối, nói: "Không cần đâu anh Hoàng, tôi đã hẹn với bạn rồi."
"Bạn? Nhanh như vậy đã kết được bạn mới rồi." Chỉ có từ sáng tới trưa, đã có người bắt đầu lân la làm quen với cô, ngược lại anh ta muốn xem xem là thằng ranh con nào.
"Không phải, bạn tôi làm tạp chí ở tầng trên." Đan Diễn Vy khó hiểu nhìn về phía Lân Hoàng, sao cô lại có cảm giác giọng điệu của anh Hoàng rất oán trách nhỉ.
"À à, là như thế à, vậy buổi chiều chúng ta gặp lại, tất cả mọi người hôm nay tương đối bận rộn, chờ đầu giờ chiều anh sẽ giới thiệu một chút những đồng nghiệp khác cho em." Lân Hoàng thấy Đan Diễn Vy đã nói như vậy, đi cùng cũng không tốt.
"Vậy được." Đan Diễn Vy khẽ gật đầu.
Lân Hoàng đã bị những người khác kéo đi.
Đan Diễn Vy thu dọn mặt bàn một chút rồi cũng nhanh chóng đi theo đám người kia ra thang máy lên nhà ăn tầng hai, mặc kệ các công ty nằm ở tầng nào, nhà ăn của tất cả nhân viên đều ở tầng hai.
Để tiện cho mọi người giao lưu thậm chí còn có mạng nội bộ riêng cho mọi người cùng giao lưu, máy tính của mỗi người có thể đăng kí một tài khoản hệ thống, cũng có thể đổi một cái tên khác theo ý thích.
Nói chung là vẫn tương đối có tính người.
Đặc biệt là những nam nữ chưa lập gia đình nhảy nhót tấp nập nhất.
Suy cho cùng chuỗi sinh học chính là như vậy, trước là sinh sôi, sau đó là sinh hoạt.
Ở cổ Tư Tư đã treo một chiếc thẻ nhân viên, cô ấy có chút lười biếng nói: "Vy Vy, cậu thật chậm chạp quá."
"Đến rồi đây." Đan Diễn Vy hơi buồn cười đi tới.
Hai cô gái vẻ ngoài xuất chúng với thần thái khác nhau ở cùng với nhau, hấp dẫn rất nhiều người sự chú ý của mọi người, có kinh sợ, ghen ghét, nhìn ngắm, tìm tòi nghiên cứu, còn có ánh mắt kích động pha trộn cùng một chỗ.
Đan Diễn Vy cảm thấy cực kì khó chịu.
"Mẹ kiếp, đây là đi nhầm vào vườn bách thú à, chúng ta là hai con thú cưng cho mọi người thưởng thức, nhìn cái cọng lông ấy." Giọng nói của Tư Tư không lớn không nhỏ vang lên trong nhà ăn náo nhiệt, lập tức giọng nói của tất cả mọi người đều im bặt không nói gì nữa.
Nhìn thẳng vào hai người bọn họ, giống như là thấy được sinh vật mới lạ nào đó.
"Được rồi Tư Tư, chúng ta vừa mới tới người ta thấy lạ là rất bình thường, lâu rồi thành quen." Đan Diễn Vy nhân nhượng cho khỏi phiền kéo góc áo Tư Tư.
Tư Tư hừ lạnh một tiếng kéo Đan Diễn Vy xếp hàng mua cơm.
Đãi ngộ của người đẹp đúng là rất khác, chú bán cơm ở nhà ăn tay không còn run rẩy, người cũng rất có tinh thần, cho các cô hai phần đồ ăn đều rất nhiều và đầy đủ.
"Cám ơn chú." Tư Tư hào phóng nói lời cảm ơn.
"Cô bé cháu quá gầy ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút." Chú bán đồ ăn vẻ mặt rạng rỡ nói.
Đan Diễn Vy cũng lễ phép gật đầu cảm ơn.
Mấy người phía sau liền bắt đầu phàn nàn.
"Chú ơi chú cũng quá bất công đi, vì sao các cô ấy được nhiều đồ ăn như vậy mà chúng cháu lại được ít như vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, cháu cũng muốn được nhiều đồ ăn như bọn họ."
"Chú không thể bởi vì người ta xinh đẹp nên đối xử đặc biết."
Chú bán đồ ăn tức giận quát lên: "Nếu các cô các cậu cũng xinh đẹp như bọn họ, tôi cũng sẽ đối xử đặc biết với các cô các cậu, thế nào có ý kiến nữa không?"
Bị nói một như vậy mấy người đàn ông không nói được gì, đời này đã là đàn ông không thay đổi được nữa.
Những người khác xếp hàng phía sau cười vang một mảnh.
lại thay đổi thái độ giống như là người Parkinson múc đồ ăn, không ai còn dám nói một chữ "Không".
"Như thế này thật sự ổn không?" Đan Diễn Vy chỉ chỉ ông chú bán đồ ăn tính tình thẳng thắn như vậy sẽ không bị người ta khiếu nại chứ?
"Yên tâm, khi mình tới đây đều đã nghe ngóng tốt, đừng nghĩ đó chỉ là ông chú phân phát đồ ăn, nhà ăn này là ông ta nhận thầu, với lại ông ta và ông chủ tầng này có chút quan hệ họ hàng, cho nên bọn họ chỉ có thể lải nhải vài câu mà thôi."
Tư Tư kéo Đan Diễn Vy tìm một vị trí ở góc ngồi xuống, thuận tiện quan sát tình hình xung quanh.
"Tư Tư, mình bắt đầu nghi ngờ không phải cậu tới làm việc, mà là tới làm gián điệp tìm hiểu tình hình quân địch mới đúng." Đan Diễn Vy không thể nào hiểu được Tư Tư mới đến đây nửa ngày, sao cái gì cô ấy cũng đều biết hết.
"Cậu đấy, đúng là không có đầu óc còn không chịu thừa nhận."
Tư Tư ghét bỏ nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Cậu cho rằng chỗ làm việc tốt như ở đây hỗn tạp à, đương nhiên cái gì cũng đều phải tìm hiểu một chút, chỗ này là nhà ăn cho nhân viên bình thường, cậu nhìn chỗ kia, ở trên bậc thang, cấp bậc đãi ngộ cũng không hề giống nhau."
Đan Diễn Vy nhìn theo hướng Tư Tư chỉ, đúng thật là có một cái bình phong ngăn cách cầu thang, phía trên còn có nửa tầng, tốp năm tốp ba ngồi mấy người.
Phong cách và khí thế so với người ở nhà ăn này đúng là rất khác.
"Được rồi, nhưng mình muốn nhắc lại một lần nữa mình là người có đầu óc."
"Được được, cậu có cậu có, đúng rồi, hôm nay đi làm cậu có cảm giác thế nào, văn phòng của Lục Trình Thiên có phải rất rách nát không có đẳng cấp hay không, có phải đám luật sư hói đầu kia tính tình đều là vừa thối vừa cứng nhắc hay không, mỗi người đều đeo một cặp kính to hả?"
Tư Tư thu thập trong đầu những từ ngữ có thể tưởng tượng được đối với bề ngoài của luật sư ra để nói.
Đan Diễn Vy không thể không thừa nhận nói: "Không có, tất cả mọi người đều rất bận, về phần cậu nói hói đầu và đeo kính mắt cũng có mấy người, nhưng mà tổng thể bầu không khí coi như không tệ."
"Vậy cậu có gặp tên khốn Lục Trình Thiên kia hay không." Tư Tư kề sát Đan Diễn Vy nhỏ giọng hỏi, dù sao trong nhà ăn cũng có không ít người là nhân viên của Lục Trình Thiên.
Chẳng may bị nghe được nói xấu lãnh đạo người khác, cô sợ mình không ra được nhà ăn này.
"Không gặp." Đan Diễn Vy trả lời xong, ngước mắt nhìn thoáng qua cô ấy hôm nay mặc quần áo rất là khác thường: "Tư Tư, vì sao đột nhiên cậu ăn mặc hip-hop như vậy?"
Ai có thể tin được lẫn vào trong một đám nam nữ mặc âu phục giày da, đồ công sở lại có một cô gái đeo dây chuyền lớn màu vàng đồng hồ nhỏ đeo tay, chỉ thiếu trong tay cầm một xiên đồ nướng nhỏ.
Vẫn là một cô gái có giá trị nhan sắc rất cao, nhưng dù sao nhìn cũng vô cũng không thích hợp.
"Cậu nói chuỗi bảo bối này của mình à?" Tư Tư gảy mấy nhát chuỗi kim loại trước ngực kêu lách cách, cười hì hì nói: "Mình nghe nói người lãnh đạo trực tiếp của mình ánh mắt rất kén chọn, để cho khác biệt mình liền đổi một cái phương thức khác ra trận, có phải rất tuyệt không."
Đan Diễn Vy kéo ra khóe miệng, gắng gượng giữ mình bình tĩnh: "Đúng, đúng vậy, có phải lúc đó bà chủ của các cậu rất khiếp sợ hay không."
Tư Tư thở dài một hơi, có chút thất vọng nói: "Lúc ấy mình cũng nghĩ như vậy, thế nhưng người ta cũng không thèm nhìn đến mình, trực tiếp bảo mình đến bộ phận nhân sự nhận đồ đạc.
"Xem ra phụ nữ làm tạp chí, kiến thức rộng rãi gặp chuyện gì cũng không sợ hãi." Đan Diễn Vy bắt đầu tò mò bà chủ của tạp chí Thần Tịch là người phụ nữ như thế nào.
"Phụ nữ? Đừng nói đùa." Tư Tư xì khẽ một tiếng: "Là một người đàn ông, to cao một mét chín, một chút tế bào nghệ thuật đều không có, nhìn dáng người càng giống một ông chủ quán vịt ăn đêm."
"..." Đan Diễn Vy cảm thấy mình không nên tiếp tục hỏi thăm nữa, yên lặng bắt đầu ăn.
Bình luận facebook