• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Chuyện mình thương nhau (1 Viewer)

Chương 2: VIỆC LÀM

tumblr_ngauq1Z1bu1sxnbwko1_1280.jpg


Mông lung là trạng thái của tôi hiện giờ. Sao mà không cảm thấy như thế được. Tôi còn nhỏ, 17 tuổi, và không bằng cấp. Tôi phải làm việc, tôi phải kiếm tiền. Tôi phải lo cho tôi. Tôi cũng phải lo cho mẹ và em trai mình. Tôi chẳng thể rong chơi, chẳng thể thở than.

Tôi đang lo lắng. Tôi làm được không? Tôi sẽ xin được việc, rồi đi làm, rồi có tiền chứ? Tôi lo cho mẹ và em được không? Tôi, sẽ trở về trường học được chứ?

Tôi đang sợ hãi. Tôi không có bằng cấp. Rồi người ta coi thường, không nhận tôi thì phải làm sao? Rồi người ta chê tôi ít tuổi thì phải làm sao? Rồi bản thân bị cuốn vào vòng xoáy đen thì phải làm sao?

Tôi đang phân vân. Hay là tôi từ bỏ? Hay là tôi quay lại nơi đó? Hay là tôi trở về trường học?

Tôi tự mắng mình. Tôi đã nghĩ. Tôi đã ra riêng. Tôi phải có trách nhiệm với chính mình. Tôi chẳng thể chối bỏ quá khứ, chẳng thể bỏ chạy khỏi hiện tại, tôi lại còn cả một tương lai. Cho tôi. Cho em tôi. Cho mẹ tôi. Cho gia đình tôi nữa.


Mệt mỏi. Rã rời.



Tôi bước vào phòng tắm, tắm cho mát rồi thay đồ. Giờ là lúc đi tìm việc.

_oOo_

Sài Gòn quá đông người, Sài Gòn quá khắc nghiệt.
Tôi quá dễ lạc lõng. Tôi quá dễ yếu lòng.


Tôi lang thang ngoài đường hơn hai giờ đồng hồ. Trời đã sập tối.

Những nơi đăng bảng tuyển nhân viên, tôi đều dừng lại, nhưng không có gan bước vào. Tôi sợ. Chết tiệt thật! Đã quyết tâm, đã bước tới bước này rồi mà còn sợ hãi. Đồ vô dụng mà. Tôi chán nản muốn quay về, đi ngang qua một quán ăn nhỏ, tên là Little S. Quán có màu chủ đạo là vàng. Chói mắt.


Tôi đã tính rằng sẽ xin làm ở một hàng nước, hiệu bánh gì đó. Thế mà chẳng biết lúc đó bị gì, tôi lại bước vào quán ăn này. Trước cửa quán, một ông chú mập mạp da ngăm đen ngồi hút thuốc.

Tay chân tôi run run, đổ mồ hôi. Trời ạ, tôi nói gì bây giờ? Gọi ông đó là chú, ông ấy có mắng tôi không nhỉ? Thế là tôi bấm bụng...

"Anh ơi, ở đây đang tuyển nhân viên phải không ạ?"

Ông chú đó mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần jeans nhạt màu, có cái bụng to thù lù. Cái bụng mà người ta hay gọi là bụng bia =.= Ông ta ngước nhìn tôi. Dò xét. Đó là cái nhìn của kẻ ngông. Chẳng hiểu sao, tôi chỉ thấy vậy.

"Đúng rồi, em làm được từ mấy giờ?"

"Dạ, hiện tại em rãnh toàn thời gian. Nhưng chủ yếu muốn làm chiều."

Ông ta rít một hơi thuốc.

"Làm ca 2 thì tối muộn đó. Từ 6 giờ tối tới 2 giờ đêm. Em làm nổi không? Hay là làm ca 1 đi, từ 9 giờ sáng tới 6 giờ tối"

Làm tới tận 2 giờ đêm? Coi bộ không hay rồi. Giờ đó thì khuya khoắt, đi bộ về càng không nên.

"2 giờ lận ạ? Vậy em xin làm ca 1."

"OK, vậy mai đi làm lúc 9 giờ sáng. Lương tháng là hai triệu rưỡi, bao ăn uống. Em nộp hồ sơ đi rồi mai làm!"

Tôi mừng rỡ. Hai triệu rưỡi. Ahihi, lương tốt hơn lần đầu đi làm thêm ở trà chanh nhiều, hồi đó làm có một triệu rưỡi. Nhưng mà, hồ sơ của tôi lại không ổn.

"Dạ, thật ra là em mới 17 tuổi, nên em không có hồ sơ gì hết..."

Theo tôi tưởng, hồ sơ xin việc thì phải bỏ cái bằng vào. Sau này mới biết, hồ sơ gồm có CMND photo, hộ khẩu công chứng, sơ yếu lý lịch và giấy khám sức khỏe. Đó là bộ hồ sơ cho những nơi kinh doanh tư nhân, nhỏ lẻ. Nếu làm ở chỗ thuộc công ti hoặc yêu cầu cao, cần có thêm bằng cấp công chứng, đơn xin việc.

Ông chú đó nhìn tôi. Từ trên xuống dưới.

"Không sao, ngày mai mang theo CMND photo là được, không cần công chứng, cho coi tấm gốc để đối chiếu là OK"

Tôi cảm ơn ông ta rồi lon ton về nhà. Tôi rất vui. Tôi rất rất vui.

"Chị, em có việc rồi. Lương 2,5 triệu. Mai thử việc"

Nhắn tin cho chị xong, tôi lại nằm co ro trong phòng. Hiện thực khắc nghiệt: đói bụng. Chị tôi không có để tiền lại, giờ đập chết, tôi cũng không có 500 đồng trong người.

Chị ơi, mau về đi mà~~~
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom