• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Chuyện mình thương nhau (1 Viewer)

Chương 3: SONG AN
12088345_950805161700888_7542480137799403723_n.jpg



Lúc chị đi làm về là đã gần nửa đêm.

Ban đêm của những ngày tháng 5 rất bí, cái nóng không hừng hực như ban ngày, mà như hấp con người ta trong căn phòng đã trữ nhiệt đủ. Hầm hì và nực nội. Tôi nằm giang hai tay hai chân ở giữa phòng, vừa phạch áo vừa quạt rất khí thế. Mồ hôi ướt đẫm người.

Chị tôi đặt đôi sandal màu nâu lên kệ, rồi cũng nằm lăn ra phòng như tôi. Hai đứa con gái, nằm phạch bụng. Nếu các vị trưởng bối trong nhà mà thấy, thể nào cũng nói "Con gái con đứa gì mà hư thân mất nết, không có ý có tứ gì cả!". Nhưng thời khắc cận kề việc chết vì chảy mỡ, ai mà quan tâm với ý đó chứ. Phòng này chỉ có hai chúng tôi, đóng cửa một cái thì sợ quái gì nào. Nghĩ vậy, tôi tự khoái trá trong lòng, chân phải lại dang rộng ra một chút, đá đá vào chân trái chị tôi.

"Chị Bình An, có khi nào bên đó người ta lắp camera quay lén trong phòng này không? Quay mình thay đồ, quay mình tắm rửa. Quay xong thì up lên mạng hay bán kiếm tiền!"

Chị giật cái quạt ở tay tôi, đánh bốp vào đầu tôi một cái.

"Tào lao là giỏi! Người ta mà quay được thì mấy nay có tin đăng "Phát hiện nhân vật X chết vì mất máu" rồi!"

"Tại sao? Sao lại phát hiện như vậy?" Tôi ngây ngốc hỏi.

"Thì vì tui đẹp quá chứ sao, lỡ thấy đường cong quyến dzũ của tui xong, phấn khích chảy máu mũi, cầm máu không kịp nên chết" Chị nở nụ cười tự mãn.

Tôi đến sống không nổi với việc tự luyến của bà này.

"À mà, tìm được việc ở đâu vậy? Công việc thế nào?"

"Ở đối diện công viên á. Chắc là oder rồi bưng bê phục vụ này nọ. Ông chủ ở đó nói là bao cơm nữa. Em cũng không biết có phải lau dọn hay rửa chén không nữa."

"Lương như vậy cũng được, nếu bao ăn thì chắc không tốn gì thêm đâu! Để coi, tuần này chắc phải ăn mì gói với bánh mì rồi. Tới thứ sáu mới có tiền ứng lương. Ráng chịu tới đó thôi!" Chị nhăn trán. Cũng phải, nếu không vì tôi, chị giờ này đã an phận ở nhà mình, được nằm nệm êm phòng mát, ăn bữa cơm ngon rồi.

"Em biết rồi, ngày mai phải ráng một chút. Chị có mua gì về không vậy?"

"Có, bánh mì sandwich với bơ. Ngồi dậy lấy hũ đường với muỗng dĩa ra đây rồi ăn nè"

Tôi và chị cùng tên An, tôi là Chu An, còn chị là Bình An. Hai chúng tôi không phải chị em ruột, nhưng thân nhau còn hơn chị em ruột. Chị lớn hơn tôi hai tuổi, là người sống rất tình cảm, nhưng bề ngoài lại mang bộ mặt hờ hững đến không ngờ. Tôi thì so ra ngược lại, tôi nói tôi là người tình cảm, nhưng thực tâm là kẻ tàn nhẫn đến không ngờ. Chắc vậy. Chúng tôi không có bạn bè thân thiết, chỉ có hai đứa tự nương tựa, cho nhau chút hơi sống tâm hồn. Về mặt tình cảm, có lẽ chị tôi dựa dẫm tôi nhiều hơn.

Chúng tôi rất thân nhau, nhưng cũng rất ghét nhau. Tôi và chị hay bị đem ra so sánh. Gia đình mà, người lớn lại thích như vậy. Chị tôi bị nói không có chí tiến thủ như tôi, không hòa đồng như tôi, không học giỏi như tôi. Tôi bị nói không thùy mị như chị, không đẹp như chị, không cao như chị, và không tốt nghiệp như chị.

Cho dù cả hai đứa đều từng là khuôn mặt của dòng họ thì sao chứ? Giờ như tội đồ. Một đứa rớt đại học, một đứa thôi học. Giờ thì chẳng ai hơn ai. Cả hai đều trở thành những đứa thất bại.

Tôi ngước nhìn chị. Chị tôi đẹp. Chị tôi có khuôn mặt tròn, nhưng chiếc cằm nhỏ xinh. Mũi chị cao, mắt chị đen lay láy. Mẹ tôi thường nói, chị có đôi môi đẹp, đôi môi đỏ hồng đầy đặn chúm chím. Chị còn có hai lúm đồng tiền, chỉ cần nhoẻn miệng một cái là duyên ngầm ý ngầm đều làm người ta tan chảy. Chỉ có điều, mái tóc chị xoăn tít và xù. Chị thường chỉ có thể búi đầu củ tỏi cho đỡ xoăn, duỗi tóc cũng chẳng được gì nhiều. Tóc duỗi ra rồi, chừng hai tới ba tháng tóc con bên trong lại mọc ra, mọi thứ quay về nguyên trạng.

Con người mà, làm gì có ai hoàn hảo.


Ăn uống rồi dọn dẹp, tôi có chút khó chịu trong lòng.

"Chị có hối hận không?"

"Tại sao? Vì cái gì?" Chị nhìn tôi một cái, rồi lại tiếp tục việc quạt bụi.

"Vì ra riêng, vì phải trả tiền phòng đến nhẵn túi, vì cơ cực quá"

"Con nhỏ nhảm nhí kia! Thứ nhất, việc ra riêng, tui đã duyệt trước đó. Không phải ý của một mình nó, càng không phải do nó mà tui đi! Tui không có háo sắc! Cơ cực gì? Ai ra đời mà không như vậy? Tui cũng không phải dạng tiểu thư lồng kính, được nuôi được ấp, hưởng tí gió là dãy đành đạch đòi chết. Còn cái chuyện tiền, ai biểu tui háo sắc, bị gái dụ, nên è đầu trả tiền. Bởi vậy, tháng lương đầu là do tui định đoạt, nghe chưa? Còn nói mấy cái tào lao nữa là tui cho nó nhịn đói à!" Chị trừng mắt, nói chuyện mà văng cả nước miếng vào mặt tôi.

"Chị nói chuyện mà như mưa rào không ha! Ê mà, sao câu trước vừa nói là bản thân không háo sắc, câu sau đã nói là háo sắc bị dụ rồi? Sao, em đẹp quá nên không cầm lòng được đúng không? Em biết mà, em biết em đẹp mà! Hí...hí...hí..." Tôi cười e thẹn.

Chị tôi mà, tôi biết rất rõ, toàn là tạt nước lạnh vào mặt người ta.

"Lớn rồi mà còn nói lộn nói lạo. Phải nói là nó biết nó điên mà mới đúng! Tiếc là tui hết tiền, nếu không đã tài trợ thêm cho nó lô thuốc bệnh rồi!"

Thấy chưa, dối lòng, chị tôi quá dối lòng mà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom