Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Từ sau khi chân ba bị thương, tôi biến thành chiếc nạng di dộng của ông, cung cấp dịch vụ chất lượng cao cho ông mọi lúc mọi nơi. Cần cù chăm chỉ, chịu thương chịu khó.
Ba vô cùng cảm động, hào phóng móc ra một đồng đặt lên bàn làm phần thưởng cho sự chăm chỉ của tôi. Tôi được đằng chân lân đằng đầu, vận dụng khả năng tính toán hoàn mỹ, lấy ra cuốn sổ nhỏ, bút chì, nghiêm trang nói: “Còn phải cộng thêm tiền hôm qua con nhổ tóc bạc cho ba nữa.”
Tai ba giật giật, nhướng mày: “Ba quên mất, con nhổ được mấy sợi?”
“Tổng cộng sáu sợi, mỗi sợi giá 10 xu, vậy là thành 60 xu. Nhưng mà mình là cha con nên con giảm giá, làm tròn lại, ba đưa con 50 xu được rồi.”
“Chà, con gái tính toán giỏi quá, nhưng mà ba là ba con mà, dù sao cũng nên có ít ưu đãi chứ.”
“Ưu đãi thế nào ạ?” Tôi ghé vào tai ông hỏi.
“Hay là con nhổ cho ba thêm 4 sợi tóc bạc nữa, ba cho con 50 xu, thế nào?”
Tôi ngẫm nghĩ thấy cũng không thiệt, ai bảo ông là cha tôi chứ, dù sao cũng chỉ 4 sợi tóc bạc không thể làm khó được tôi. Tôi thả sổ, bút chì xuống, bắt đầu vạch tóc ông ra tìm tóc bạc.
Tôi tìm rất lâu mà chỉ tìm được hai sợi nữa rồi mới nhớ ra, hôm qua sau khi tôi nhổ xong thì hình như em trai cũng tới nhổ mấy sợi.
Ba thấy tôi có phần buồn bực, đắc ý nói: “Xem ra ba con còn rất trẻ đúng không, làm phiền con gái cưng cứ ghi sổ nợ lại đấy, chờ khi nào nhổ đủ 10 sợi thì ba sẽ trả cho con.”
Tôi chán nản đồng ý, lấy đồng tiền trên bàn nhét vào heo đất.
Mới ăn cơm trưa xong, còn một lúc nữa mới tới giờ hẹn chơi nhảy dây, tôi lấy một quyển sách nhỏ, thảnh thơi nằm trên chiếu đọc, buổi chiều nhàn nhã trôi qua.
*
Trong nhà Triệu Vi Vi lúc này lại gà bay chó sủa, cô khóc lóc kêu gào trốn vào bếp: “Em thật sự không cố ý mà, quyển tạp chí đó anh để trên bàn, em vô phòng là thấy thôi mà.”
Anh Triệu Phi tức muốn hộc máu, bức thư tình anh viết cho cô bạn anh thầm mến được nhét trong quyển tạp chí kia, kết quả bị em gái lấy ra, giờ đến mẹ đã biết chuyện.
“Ai cho phép em tự tiện ra vào phòng anh.” Triệu Phi đuổi tới trước mặt mẹ, lần này giá nào anh cũng không tha cho con bé này, bình thường cha mẹ cưng chiều nó như công chúa, anh trai như anh thấy rất tủi thân.
“Phi Phi, con nhiêu tuổi rồi hả, phải biết nhường em chứ.” Hoàng Thục Nhã đang nhào bột, không phân rõ đúng sai đã trách, che chở con gái sau lưng.
“Mẹ, lúc nào mẹ cũng dùng lý do này chèn ép con. Làm sai chính là sai, đâu thể lấy chuyện nhỏ tuổi ra làm lá chắn thế được. Chẳng lẽ con không có quyền tự do cá nhân sao?” Triệu Phi mặt mũi đỏ bừng, có thể thấy anh thật sự tức giận.
Hoàng Thục Nhã thấy con trai như vậy thì cũng thay đổi thái độ, hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Hai tay bà dính đầy bột mì, nghĩ ngợi rồi nói với con gái sau lưng: “Vi Vi, sau này con không được phép đụng vào đồ của anh hai.”
“Con thực sự không có động tới…” Giọng Triệu Vi Vi hơi gượng gạo, tuy cô kiêu ngạo nhưng không phải là đứa thích nói dối.
“Nói thật!”
“Dạ, con sai rồi.” Rốt cuộc cô cúi đầu.
“Phi Phi, con xem em cũng nhận lỗi rồi, đừng ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn về phòng làm bài tập đi, hôm nay mẹ làm sủi cảo cho các con.”
“Nhưng mà mẹ ơi, mẹ biết không? Thật sự anh có bạn gái đó.” Vi Vi đột nhiên thì thầm.
Triệu Phi vội vàng nhảy dựng lên: “Triệu Vi Vi, em nói bậy gì hả?”
“Em đã thấy ảnh bạn gái anh rồi, tóc dài, rất đẹp đó.”
“Nói bậy, đó chỉ là… bạn tốt của anh.” Triệu Phi đỏ mặt đến tận mang tai.
“Hai đứa vẫn chưa thôi à. Vi Vi, con đâu phải con nít lên ba, đừng có hô to gọi nhỏ với anh nữa, biết chưa?” Hoàng Thục Nhã lấy cái bát đưa con: “Đi ra ngoài lột tỏi đi, lựa củ nhỏ mà lột, mấy củ to để dành làm giống.”
Vi Vi khịt mũi, ngoan ngoãn ra ngoài, trước khi đi còn lè lưỡi làm xấu với Triệu Phi.
Con trai lớn Triệu Phi ở lại trong bếp, anh mới lên lớp 10, đang trong thời kỳ nổi loạn tuổi mới lớn, ngày càng ít trò chuyện với cha mẹ, Hoàng Thục Nhã thường thấy con trai mình trở nên xa lạ, về đến nhà thì trầm lặng ít nói, rất nhiều chuyện của con trai bà biết được từ người khác nói. Bà rất nhớ quãng thời gian còn bé con trai luôn quấn lấy mình, khi đó Triệu Phi tròn trịa mũm mĩm đáng yêu, là cái đuôi nhỏ của mẹ, đi đâu cũng nhớ mẹ, còn tri kỷ hơn cả con gái.
Hoàng Thục Nhã đóng cửa phòng bếp, lau tay lên tạp dề, nhìn con trai đã cao hơn mình một cái đầu, nghiêm túc hỏi: “Vi Vi nói có đúng không? Bây giờ con mới lên cấp 3, áp lực học tập nặng hơn hồi cấp 2 nhiều, tuyệt đối không thể yêu sớm.”
Triệu Phi: “Con không có…”
Hoàng Thục Nhã cắt ngang lời con: “Mẹ không quan tâm con có hay không, tóm lại là phải tập trung học hành.” Giọng bà nghiêm nghị, không cho phép phản bác.
“Khi mẹ còn nhỏ thì nhà nghèo quá, không có tiền đi học, trời còn chưa sáng đã theo cậu con ra ngoài bán màn thầu, giữa trưa quay về đứng ngoài cửa lớp học lóm, thầy giáo thấy mẹ hiếu học như thế nên cho mẹ vào ngồi cuối lớp học chung. Hiện giờ con ăn no mặc ấm, không cần lo lắng chuyện tiền bạc trong gia đình, chỉ cần chăm chỉ học tập là được, nhà chúng ta còn trông cậy vào con để có một sinh viên đại học đấy.”
Triệu Phi im lặng không nói, những lời này anh đã nghe quá nhiều rồi, có hơi kháng cự lại nhưng không đành lòng, cảm thấy mẹ Hoàng Thục Nhã cũng không dễ dàng gì, vì vậy ậm ừ chiếu lệ lừa gạt cho qua chuyện.
Thấy con trai không lên tiếng, Hoàng Thục Nhã cũng ngưng, bà muốn xoa tóc con trai nhưng tay đang dính bột mì nên chỉ có thể tiếp tục nhào bột.
“Lát nữa giúp mẹ cán vỏ sủi cảo đi, hôm nay mẹ làm nhân rau hẹ thịt heo con thích.” Giọng bà nhẹ nhàng, vẻ mặt hiền dịu của bà mẹ.
“Dạ.”
Trừ việc học, Triệu Phi hứng thú với mọi thứ, đối với anh, học tập là việc cực hình, mỗi ngày đến trường không khác gì đi đám tang, đau khổ, nhàm chán, phần lớn thời gian tốt bị lãng phí trong lớp học. Anh cảm thấy người đầu tiên đi học kia nên bị lôi ra đánh cho 50 gậy, phá hủy hạnh phúc của bao nhiêu thiếu niên.
*
Lâm Lỗi ở nhà một mình ăn mì gói, bà Lưu Xảo Ca lại đi chơi mạt chược, trên bàn để lại vài đồng tiền lẻ để cô tự giải quyết bữa trưa.
Cô lấy một miếng xúc xích giăm bông mà chị hai mang về cho vào tô mì, thêm vài cái que cay, vừa xem “Tây Du Ký” vừa ăn mì. Cả căn nhà tràn ngập mùi mì thịt bò dưa chua, cái quạt trần trên nóc quay ù ù nhưng thổi ra toàn gió nóng. Lâm Lỗi ăn xong thì toát hết mồ hôi, lấy chai coca trong tủ lạnh ra uống, mẹ không có nhà, ngày trôi qua thật nhàn nhã.
Châu Kiệt Thụy không gõ cửa mà xông vào nhà, tay cầm một trái gì đấy to màu vàng xuất hiện trước mặt Lâm Lỗi.
“Ê! Tomboy, cho tui mượn đ ĩa trò chơi của bà được không?”
Lâm Lỗi ngẩng đầu: “Không phải cậu bảo nhà cậu đ ĩa gì cũng có sao?”
“Àii, bị mẹ tui tịch thu hết rồi, không cho chơi nữa, rầu muốn chết.” Châu Kiệt Thụy thở dài, hàng chân mày nhăn tít lại như sâu róm trên gương mặt tròn trịa bầu bĩnh, xung quanh miệng còn dính vết trái cây vàng vàng.
“Cậu cầm gì trong tay vậy?” Lâm Lỗi chú ý đến quả màu vàng to kia nhưng không biết nó là gì, tính tò mò trẻ con bị khơi dậy.
Châu Kiệt Thụy đưa quả ấy cho Lâm Lỗi: “Bà chưa thấy bao giờ à? Đây là xoài, bạn ba tui gửi từ Hải Nam về đấy. Ngon lắm, thơm mà ngọt nữa, chỉ miền nam mới có loại trái cây này, ở chỗ chúng ta không trồng được. Bà cho tui mượn đ ĩa trò chơi đi, ngoài xoài ra còn có măng cụt với mận nữa, lần sau tui đem cho bà được không?”
Trẻ con nông thôn phương bắc không có cơ hội nhìn thấy những loại trái cây miền nam lạ lùng này, trong mắt chúng, chuối và dứa là đại diện cho tất cả trái cây miền nam.
Lâm Lỗi không nghĩ nhiều, cô đứng dậy lấy đ ĩa trò chơi trong tủ ra cho Châu Kiệt Thụy, dặn: “Nhớ trả lại đúng hạn, đừng làm hư đấy.”
“Không thành vấn đề, tui biết bà có nghĩa khí mà.” Châu Kiệt Thụy cầm đ ĩa trò chơi, vui vẻ rời đi.
Lâm Lỗi ăn xong mì, cầm quả xoài to ngắm nghía một lúc, đưa lên mũi ngửi, đúng là rất thơm, chắc vị ăn không tệ. Đồ tốt thế này cô không thể hưởng một mình, mang đi cho các bạn cùng nếm thử món mới.
Ba giờ chiều, lá cây hòe già đầu thôn bị ánh nắng hè chói chang thiêu đốt theo gió bay cuốn lên, mấy chú chó nằm trong bóng râm thè lưỡi thở hồng hộc. Thời tiết nóng bức, người đi dưới nắng có thể bị cháy nắng, Lâm Lỗi ôm quả xoài to đứng dưới bóng râm chờ các bạn.
Triệu Vi Vi tới trước, cô đội mũ che nắng của mẹ, cầm tài sản chung quan trọng nhất của chúng tôi – dây thun.
Hai đứa đứng trò chuyện, không gì khác ngoài việc “Tây Du Ký” hôm qua chiếu đến tập nào, chị Cúc Bình đã kể câu chuyện thú vị nào trong “Chong chóng to”*, buổi trưa ăn món gì ngon, đêm qua muỗi cắn mấy vết trên tay…
(Người dẫn chương trình thiếu nhi nổi tiếng trên CCTV. Một chương trình thiếu nhi trên TV).
Tôi vội vàng ra ngoài thì lại bị ba gọi lại.
“Con gái, con giúp ba chút việc được không?” Vẻ mặt ba hơi ngượng ngập.
Đã trễ giờ rồi nhưng thấy ba đang không tiện hoạt động, tôi thật sự không thể từ chối.
Khi tôi bưng cái bô vào trong toilet, trong lòng nghĩ: Trăm điều thiện việc hiếu làm đầu, nhất định phải hiếu thảo, không thể vì chuyện này mà ghét bỏ ba được. Mẹ luôn nói chúng tôi được nuôi lớn từ phân và nước tiểu của họ, tôi vì ba làm mấy việc nhỏ này cũng là việc nên làm.
Chờ tôi giúp ba xong, định chạy ra cây hòe đầu thôn thì Hạo Hạo khóc lóc ầm ĩ đòi đi theo, dưới sự đe dọa của mẹ, tôi đành dẫn thằng bé theo.
“Tĩnh Tĩnh, sao giờ cậu mới đến? Chúng tớ đợi lâu lắm rồi, cậu còn không tới thì mặt trời lặn mất.” Vi Vi bĩu môi.
Tôi dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên đầu, “Xin lỗi, bây giờ chúng mình bắt đầu đi.”
Lâm Lỗi lấy quả xoài to kia ra, gương mặt lạnh nhạt lộ ra một tia vui vẻ rất khó phát hiện: “Các cậu đoán xem đây là gì?”
Tôi và Vi Vi đoán cả buổi, từ quả bóng đến rau củ, dưa, trái cây, cuối cùng xác định đây là một quả dưa bị suy dinh dưỡng.
Lâm Lỗi thần bí lắc đầu, “Các cậu đoán sai rồi, cái này gọi là quả xoài, là trái cây phương nam.”
“Nhưng mà cái này ăn thế nào?”
“Hay cứ cắn vô là được rồi.” Vi Vi mạnh dạn đề nghị.
Ba đứa tôi quây quần lại, ngửi thấy mùi thơm mê người từ quả xoài tỏa ra, há miệng cắn một miếng nhỏ.
Mùi vị vỏ xoài khá quái dị, Vi Vi nhổ ra, cau mày ghét bỏ: “Hôi quá! Đào nhà tớ ăn ngon hơn.”
Lâm Lỗi im lặng nhai phần thịt quả, sau khi nuốt xuống thì cũng lắc đầu tỏ ý mình không ăn nữa, hơi khó chịu, có cảm giác mình bị Châu Kiệt Thụy lừa.
Tôi ăn miếng đầu tiên nhanh đến mức không nếm ra được vị gì, cắn miếng thứ hai, vị ngọt của xoài ngập đầy răng môi, niềm hạnh phúc chưa từng có dâng lên ngập lòng, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình như sắp bay lên.
“Chậc, Tĩnh Tĩnh, nếu cậu không ăn được thì đừng cố.” Vi Vi nhìn tôi lo lắng.
Khó trách Vi Vi hiểu lầm, cách tôi nhắm mắt tận hưởng vị quả xoài không khác gì nhắm mắt nhắm mũi uống thuốc.
Em trai thấy tôi ăn xoài cũng cắn một miếng, tôi nhường cho nó nửa quả, hai chị em ăn tới mặt – tay dính đầy nước xoài vàng vàng. Phần hột xoài to lại thành món đồ chơi quý giá của em trai, em cất vào hộp kho báu của mình.
Quá trưa, không khí nóng bức dịu dần, chúng tôi buộc một đầu sợi dây thun vào gốc cây, một đầu còn lại…
Ban đầu thì chơi oẳn tù tì, ai thua thì cầm đầu dây còn lại, nhưng hôm nay chúng tôi không ai muốn đứng giữ dây. Lâm Lỗi nói chân cậu ấy đau, không thể đứng lâu. Vi Vi muốn nhảy dây, mà tôi là nữ hoàng nhảy dây, lại là cô giáo của Vi Vi, không thể đứng giữ dây được.
Tôi rầu rĩ cả buổi, nhìn thấy em trai đang ngồi nghịch bùn dưới gốc cây thì nảy ra một ý. Hạo Hạo bị chúng tôi vừa lừa vừa dụ đứng lên giữ dây thun. Thằng bé mập mạp, chỉ cần nó đứng yên thì chúng tôi có thể vui vẻ mà nhảy.
Nhưng một đứa bé ba tuổi thì kiên nhẫn được bao lâu, em trai ngoan ngoãn đứng giữ dây hai mươi phút thì bỏ không làm nữa, chỉ lo chạy đuổi theo chú chó đen ba tôi mang về.
Lúc ba đứa chúng tôi hết đường xoay sở thì từ cửa tiệm bán đồ ăn vặt ở cửa thôn có hai đứa bé đi ra, đứa con trai lớn hơn một chút nắm tay đứa bé gái nhỏ đi chầm chậm dưới con đường quê ngập nắng. Cậu con trai này trông rất quen, tôi vỗ trán, nhớ ra đây là Trương Gia Vũ, người mới chuyển nhà đến xéo xéo với nhà tôi. Cậu ấy là người đẹp nhất trong mắt tôi.
Trương Gia Vũ đi tới trước mặt chúng tôi, dừng lại chào tôi.
Triệu Vi Vi cười xấu xa, chọc chọc khuỷu tay vào tôi, hỏi nhỏ: “Sao anh chàng đẹp trai này lại quen cậu thế?”
“Này! Trương Gia Vũ!” Đây là lần đầu tiên tôi lớn tiếng gọi tên cậu ấy, giọng vang dội cao chót vót, sau khi cậu ấy nghe lại không bị dọa sợ mà lại nở nụ cười thân thiện với tôi.
“Cậu có muốn chơi cùng chúng tớ không!”
Trương Gia Vũ đồng ý ngay không hề do dự, cậu ấy chủ động giúp chúng tôi giữ dây thun. Tôi với Vi Vi nhảy đi nhảy lại bài “Tôi nhặt được một đồng tiền bên lề đường*”(Bài hát:
). Em gái Trương Gia Vũ ngồi chơi với em trai tôi dưới tán cây, hai đứa nhóc chơi với nhau lại êm đẹp không gây gổ. Lâm Lỗi chăm chú nhìn chúng tôi nhảy dây, không nể tình mà chỉ ra rất nhiều lần mắc lỗi của Triệu Vi Vi.
Chiều hôm đó thời gian trôi thật nhanh, ánh mặt trời kéo bóng chúng tôi ngày càng dài, tiếng cười đùa chúng tôi lan đi rất xa.
Ba vô cùng cảm động, hào phóng móc ra một đồng đặt lên bàn làm phần thưởng cho sự chăm chỉ của tôi. Tôi được đằng chân lân đằng đầu, vận dụng khả năng tính toán hoàn mỹ, lấy ra cuốn sổ nhỏ, bút chì, nghiêm trang nói: “Còn phải cộng thêm tiền hôm qua con nhổ tóc bạc cho ba nữa.”
Tai ba giật giật, nhướng mày: “Ba quên mất, con nhổ được mấy sợi?”
“Tổng cộng sáu sợi, mỗi sợi giá 10 xu, vậy là thành 60 xu. Nhưng mà mình là cha con nên con giảm giá, làm tròn lại, ba đưa con 50 xu được rồi.”
“Chà, con gái tính toán giỏi quá, nhưng mà ba là ba con mà, dù sao cũng nên có ít ưu đãi chứ.”
“Ưu đãi thế nào ạ?” Tôi ghé vào tai ông hỏi.
“Hay là con nhổ cho ba thêm 4 sợi tóc bạc nữa, ba cho con 50 xu, thế nào?”
Tôi ngẫm nghĩ thấy cũng không thiệt, ai bảo ông là cha tôi chứ, dù sao cũng chỉ 4 sợi tóc bạc không thể làm khó được tôi. Tôi thả sổ, bút chì xuống, bắt đầu vạch tóc ông ra tìm tóc bạc.
Tôi tìm rất lâu mà chỉ tìm được hai sợi nữa rồi mới nhớ ra, hôm qua sau khi tôi nhổ xong thì hình như em trai cũng tới nhổ mấy sợi.
Ba thấy tôi có phần buồn bực, đắc ý nói: “Xem ra ba con còn rất trẻ đúng không, làm phiền con gái cưng cứ ghi sổ nợ lại đấy, chờ khi nào nhổ đủ 10 sợi thì ba sẽ trả cho con.”
Tôi chán nản đồng ý, lấy đồng tiền trên bàn nhét vào heo đất.
Mới ăn cơm trưa xong, còn một lúc nữa mới tới giờ hẹn chơi nhảy dây, tôi lấy một quyển sách nhỏ, thảnh thơi nằm trên chiếu đọc, buổi chiều nhàn nhã trôi qua.
*
Trong nhà Triệu Vi Vi lúc này lại gà bay chó sủa, cô khóc lóc kêu gào trốn vào bếp: “Em thật sự không cố ý mà, quyển tạp chí đó anh để trên bàn, em vô phòng là thấy thôi mà.”
Anh Triệu Phi tức muốn hộc máu, bức thư tình anh viết cho cô bạn anh thầm mến được nhét trong quyển tạp chí kia, kết quả bị em gái lấy ra, giờ đến mẹ đã biết chuyện.
“Ai cho phép em tự tiện ra vào phòng anh.” Triệu Phi đuổi tới trước mặt mẹ, lần này giá nào anh cũng không tha cho con bé này, bình thường cha mẹ cưng chiều nó như công chúa, anh trai như anh thấy rất tủi thân.
“Phi Phi, con nhiêu tuổi rồi hả, phải biết nhường em chứ.” Hoàng Thục Nhã đang nhào bột, không phân rõ đúng sai đã trách, che chở con gái sau lưng.
“Mẹ, lúc nào mẹ cũng dùng lý do này chèn ép con. Làm sai chính là sai, đâu thể lấy chuyện nhỏ tuổi ra làm lá chắn thế được. Chẳng lẽ con không có quyền tự do cá nhân sao?” Triệu Phi mặt mũi đỏ bừng, có thể thấy anh thật sự tức giận.
Hoàng Thục Nhã thấy con trai như vậy thì cũng thay đổi thái độ, hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Hai tay bà dính đầy bột mì, nghĩ ngợi rồi nói với con gái sau lưng: “Vi Vi, sau này con không được phép đụng vào đồ của anh hai.”
“Con thực sự không có động tới…” Giọng Triệu Vi Vi hơi gượng gạo, tuy cô kiêu ngạo nhưng không phải là đứa thích nói dối.
“Nói thật!”
“Dạ, con sai rồi.” Rốt cuộc cô cúi đầu.
“Phi Phi, con xem em cũng nhận lỗi rồi, đừng ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn về phòng làm bài tập đi, hôm nay mẹ làm sủi cảo cho các con.”
“Nhưng mà mẹ ơi, mẹ biết không? Thật sự anh có bạn gái đó.” Vi Vi đột nhiên thì thầm.
Triệu Phi vội vàng nhảy dựng lên: “Triệu Vi Vi, em nói bậy gì hả?”
“Em đã thấy ảnh bạn gái anh rồi, tóc dài, rất đẹp đó.”
“Nói bậy, đó chỉ là… bạn tốt của anh.” Triệu Phi đỏ mặt đến tận mang tai.
“Hai đứa vẫn chưa thôi à. Vi Vi, con đâu phải con nít lên ba, đừng có hô to gọi nhỏ với anh nữa, biết chưa?” Hoàng Thục Nhã lấy cái bát đưa con: “Đi ra ngoài lột tỏi đi, lựa củ nhỏ mà lột, mấy củ to để dành làm giống.”
Vi Vi khịt mũi, ngoan ngoãn ra ngoài, trước khi đi còn lè lưỡi làm xấu với Triệu Phi.
Con trai lớn Triệu Phi ở lại trong bếp, anh mới lên lớp 10, đang trong thời kỳ nổi loạn tuổi mới lớn, ngày càng ít trò chuyện với cha mẹ, Hoàng Thục Nhã thường thấy con trai mình trở nên xa lạ, về đến nhà thì trầm lặng ít nói, rất nhiều chuyện của con trai bà biết được từ người khác nói. Bà rất nhớ quãng thời gian còn bé con trai luôn quấn lấy mình, khi đó Triệu Phi tròn trịa mũm mĩm đáng yêu, là cái đuôi nhỏ của mẹ, đi đâu cũng nhớ mẹ, còn tri kỷ hơn cả con gái.
Hoàng Thục Nhã đóng cửa phòng bếp, lau tay lên tạp dề, nhìn con trai đã cao hơn mình một cái đầu, nghiêm túc hỏi: “Vi Vi nói có đúng không? Bây giờ con mới lên cấp 3, áp lực học tập nặng hơn hồi cấp 2 nhiều, tuyệt đối không thể yêu sớm.”
Triệu Phi: “Con không có…”
Hoàng Thục Nhã cắt ngang lời con: “Mẹ không quan tâm con có hay không, tóm lại là phải tập trung học hành.” Giọng bà nghiêm nghị, không cho phép phản bác.
“Khi mẹ còn nhỏ thì nhà nghèo quá, không có tiền đi học, trời còn chưa sáng đã theo cậu con ra ngoài bán màn thầu, giữa trưa quay về đứng ngoài cửa lớp học lóm, thầy giáo thấy mẹ hiếu học như thế nên cho mẹ vào ngồi cuối lớp học chung. Hiện giờ con ăn no mặc ấm, không cần lo lắng chuyện tiền bạc trong gia đình, chỉ cần chăm chỉ học tập là được, nhà chúng ta còn trông cậy vào con để có một sinh viên đại học đấy.”
Triệu Phi im lặng không nói, những lời này anh đã nghe quá nhiều rồi, có hơi kháng cự lại nhưng không đành lòng, cảm thấy mẹ Hoàng Thục Nhã cũng không dễ dàng gì, vì vậy ậm ừ chiếu lệ lừa gạt cho qua chuyện.
Thấy con trai không lên tiếng, Hoàng Thục Nhã cũng ngưng, bà muốn xoa tóc con trai nhưng tay đang dính bột mì nên chỉ có thể tiếp tục nhào bột.
“Lát nữa giúp mẹ cán vỏ sủi cảo đi, hôm nay mẹ làm nhân rau hẹ thịt heo con thích.” Giọng bà nhẹ nhàng, vẻ mặt hiền dịu của bà mẹ.
“Dạ.”
Trừ việc học, Triệu Phi hứng thú với mọi thứ, đối với anh, học tập là việc cực hình, mỗi ngày đến trường không khác gì đi đám tang, đau khổ, nhàm chán, phần lớn thời gian tốt bị lãng phí trong lớp học. Anh cảm thấy người đầu tiên đi học kia nên bị lôi ra đánh cho 50 gậy, phá hủy hạnh phúc của bao nhiêu thiếu niên.
*
Lâm Lỗi ở nhà một mình ăn mì gói, bà Lưu Xảo Ca lại đi chơi mạt chược, trên bàn để lại vài đồng tiền lẻ để cô tự giải quyết bữa trưa.
Cô lấy một miếng xúc xích giăm bông mà chị hai mang về cho vào tô mì, thêm vài cái que cay, vừa xem “Tây Du Ký” vừa ăn mì. Cả căn nhà tràn ngập mùi mì thịt bò dưa chua, cái quạt trần trên nóc quay ù ù nhưng thổi ra toàn gió nóng. Lâm Lỗi ăn xong thì toát hết mồ hôi, lấy chai coca trong tủ lạnh ra uống, mẹ không có nhà, ngày trôi qua thật nhàn nhã.
Châu Kiệt Thụy không gõ cửa mà xông vào nhà, tay cầm một trái gì đấy to màu vàng xuất hiện trước mặt Lâm Lỗi.
“Ê! Tomboy, cho tui mượn đ ĩa trò chơi của bà được không?”
Lâm Lỗi ngẩng đầu: “Không phải cậu bảo nhà cậu đ ĩa gì cũng có sao?”
“Àii, bị mẹ tui tịch thu hết rồi, không cho chơi nữa, rầu muốn chết.” Châu Kiệt Thụy thở dài, hàng chân mày nhăn tít lại như sâu róm trên gương mặt tròn trịa bầu bĩnh, xung quanh miệng còn dính vết trái cây vàng vàng.
“Cậu cầm gì trong tay vậy?” Lâm Lỗi chú ý đến quả màu vàng to kia nhưng không biết nó là gì, tính tò mò trẻ con bị khơi dậy.
Châu Kiệt Thụy đưa quả ấy cho Lâm Lỗi: “Bà chưa thấy bao giờ à? Đây là xoài, bạn ba tui gửi từ Hải Nam về đấy. Ngon lắm, thơm mà ngọt nữa, chỉ miền nam mới có loại trái cây này, ở chỗ chúng ta không trồng được. Bà cho tui mượn đ ĩa trò chơi đi, ngoài xoài ra còn có măng cụt với mận nữa, lần sau tui đem cho bà được không?”
Trẻ con nông thôn phương bắc không có cơ hội nhìn thấy những loại trái cây miền nam lạ lùng này, trong mắt chúng, chuối và dứa là đại diện cho tất cả trái cây miền nam.
Lâm Lỗi không nghĩ nhiều, cô đứng dậy lấy đ ĩa trò chơi trong tủ ra cho Châu Kiệt Thụy, dặn: “Nhớ trả lại đúng hạn, đừng làm hư đấy.”
“Không thành vấn đề, tui biết bà có nghĩa khí mà.” Châu Kiệt Thụy cầm đ ĩa trò chơi, vui vẻ rời đi.
Lâm Lỗi ăn xong mì, cầm quả xoài to ngắm nghía một lúc, đưa lên mũi ngửi, đúng là rất thơm, chắc vị ăn không tệ. Đồ tốt thế này cô không thể hưởng một mình, mang đi cho các bạn cùng nếm thử món mới.
Ba giờ chiều, lá cây hòe già đầu thôn bị ánh nắng hè chói chang thiêu đốt theo gió bay cuốn lên, mấy chú chó nằm trong bóng râm thè lưỡi thở hồng hộc. Thời tiết nóng bức, người đi dưới nắng có thể bị cháy nắng, Lâm Lỗi ôm quả xoài to đứng dưới bóng râm chờ các bạn.
Triệu Vi Vi tới trước, cô đội mũ che nắng của mẹ, cầm tài sản chung quan trọng nhất của chúng tôi – dây thun.
Hai đứa đứng trò chuyện, không gì khác ngoài việc “Tây Du Ký” hôm qua chiếu đến tập nào, chị Cúc Bình đã kể câu chuyện thú vị nào trong “Chong chóng to”*, buổi trưa ăn món gì ngon, đêm qua muỗi cắn mấy vết trên tay…
(Người dẫn chương trình thiếu nhi nổi tiếng trên CCTV. Một chương trình thiếu nhi trên TV).
Tôi vội vàng ra ngoài thì lại bị ba gọi lại.
“Con gái, con giúp ba chút việc được không?” Vẻ mặt ba hơi ngượng ngập.
Đã trễ giờ rồi nhưng thấy ba đang không tiện hoạt động, tôi thật sự không thể từ chối.
Khi tôi bưng cái bô vào trong toilet, trong lòng nghĩ: Trăm điều thiện việc hiếu làm đầu, nhất định phải hiếu thảo, không thể vì chuyện này mà ghét bỏ ba được. Mẹ luôn nói chúng tôi được nuôi lớn từ phân và nước tiểu của họ, tôi vì ba làm mấy việc nhỏ này cũng là việc nên làm.
Chờ tôi giúp ba xong, định chạy ra cây hòe đầu thôn thì Hạo Hạo khóc lóc ầm ĩ đòi đi theo, dưới sự đe dọa của mẹ, tôi đành dẫn thằng bé theo.
“Tĩnh Tĩnh, sao giờ cậu mới đến? Chúng tớ đợi lâu lắm rồi, cậu còn không tới thì mặt trời lặn mất.” Vi Vi bĩu môi.
Tôi dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên đầu, “Xin lỗi, bây giờ chúng mình bắt đầu đi.”
Lâm Lỗi lấy quả xoài to kia ra, gương mặt lạnh nhạt lộ ra một tia vui vẻ rất khó phát hiện: “Các cậu đoán xem đây là gì?”
Tôi và Vi Vi đoán cả buổi, từ quả bóng đến rau củ, dưa, trái cây, cuối cùng xác định đây là một quả dưa bị suy dinh dưỡng.
Lâm Lỗi thần bí lắc đầu, “Các cậu đoán sai rồi, cái này gọi là quả xoài, là trái cây phương nam.”
“Nhưng mà cái này ăn thế nào?”
“Hay cứ cắn vô là được rồi.” Vi Vi mạnh dạn đề nghị.
Ba đứa tôi quây quần lại, ngửi thấy mùi thơm mê người từ quả xoài tỏa ra, há miệng cắn một miếng nhỏ.
Mùi vị vỏ xoài khá quái dị, Vi Vi nhổ ra, cau mày ghét bỏ: “Hôi quá! Đào nhà tớ ăn ngon hơn.”
Lâm Lỗi im lặng nhai phần thịt quả, sau khi nuốt xuống thì cũng lắc đầu tỏ ý mình không ăn nữa, hơi khó chịu, có cảm giác mình bị Châu Kiệt Thụy lừa.
Tôi ăn miếng đầu tiên nhanh đến mức không nếm ra được vị gì, cắn miếng thứ hai, vị ngọt của xoài ngập đầy răng môi, niềm hạnh phúc chưa từng có dâng lên ngập lòng, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình như sắp bay lên.
“Chậc, Tĩnh Tĩnh, nếu cậu không ăn được thì đừng cố.” Vi Vi nhìn tôi lo lắng.
Khó trách Vi Vi hiểu lầm, cách tôi nhắm mắt tận hưởng vị quả xoài không khác gì nhắm mắt nhắm mũi uống thuốc.
Em trai thấy tôi ăn xoài cũng cắn một miếng, tôi nhường cho nó nửa quả, hai chị em ăn tới mặt – tay dính đầy nước xoài vàng vàng. Phần hột xoài to lại thành món đồ chơi quý giá của em trai, em cất vào hộp kho báu của mình.
Quá trưa, không khí nóng bức dịu dần, chúng tôi buộc một đầu sợi dây thun vào gốc cây, một đầu còn lại…
Ban đầu thì chơi oẳn tù tì, ai thua thì cầm đầu dây còn lại, nhưng hôm nay chúng tôi không ai muốn đứng giữ dây. Lâm Lỗi nói chân cậu ấy đau, không thể đứng lâu. Vi Vi muốn nhảy dây, mà tôi là nữ hoàng nhảy dây, lại là cô giáo của Vi Vi, không thể đứng giữ dây được.
Tôi rầu rĩ cả buổi, nhìn thấy em trai đang ngồi nghịch bùn dưới gốc cây thì nảy ra một ý. Hạo Hạo bị chúng tôi vừa lừa vừa dụ đứng lên giữ dây thun. Thằng bé mập mạp, chỉ cần nó đứng yên thì chúng tôi có thể vui vẻ mà nhảy.
Nhưng một đứa bé ba tuổi thì kiên nhẫn được bao lâu, em trai ngoan ngoãn đứng giữ dây hai mươi phút thì bỏ không làm nữa, chỉ lo chạy đuổi theo chú chó đen ba tôi mang về.
Lúc ba đứa chúng tôi hết đường xoay sở thì từ cửa tiệm bán đồ ăn vặt ở cửa thôn có hai đứa bé đi ra, đứa con trai lớn hơn một chút nắm tay đứa bé gái nhỏ đi chầm chậm dưới con đường quê ngập nắng. Cậu con trai này trông rất quen, tôi vỗ trán, nhớ ra đây là Trương Gia Vũ, người mới chuyển nhà đến xéo xéo với nhà tôi. Cậu ấy là người đẹp nhất trong mắt tôi.
Trương Gia Vũ đi tới trước mặt chúng tôi, dừng lại chào tôi.
Triệu Vi Vi cười xấu xa, chọc chọc khuỷu tay vào tôi, hỏi nhỏ: “Sao anh chàng đẹp trai này lại quen cậu thế?”
“Này! Trương Gia Vũ!” Đây là lần đầu tiên tôi lớn tiếng gọi tên cậu ấy, giọng vang dội cao chót vót, sau khi cậu ấy nghe lại không bị dọa sợ mà lại nở nụ cười thân thiện với tôi.
“Cậu có muốn chơi cùng chúng tớ không!”
Trương Gia Vũ đồng ý ngay không hề do dự, cậu ấy chủ động giúp chúng tôi giữ dây thun. Tôi với Vi Vi nhảy đi nhảy lại bài “Tôi nhặt được một đồng tiền bên lề đường*”(Bài hát:
Chiều hôm đó thời gian trôi thật nhanh, ánh mặt trời kéo bóng chúng tôi ngày càng dài, tiếng cười đùa chúng tôi lan đi rất xa.
Bình luận facebook