Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Kết thúc chính truyện
“Tĩnh Tĩnh, con cũng lớn rồi, nếu gặp được người thích hợp thì tìm hiểu đi.” Mẹ đứng dưới nắng vỗ vỗ chăn phơi trên dây, nói với tôi.
Tôi ngồi trong sân nghĩ ngợi lan man, hoàn toàn không nghe thấy mẹ nói gì.
“Tĩnh Tĩnh, con có nghe mẹ nói không vậy?”
Mẹ lấy cây chổi vỗ chăn gõ vào đầu tôi.
“Ui! Mẹ, sao đánh con?!” Tôi xoa đầu.
Em trai sung sướng khi người gặp họa: “Mẹ giục chị tìm bạn trai đó!”
“Chậc… mẹ, con mới tốt nghiệp không bao lâu…”
“Con cũng 25 rồi, Vi Vi cũng đã đính hôn, cũng nên tính toán đến chuyện này, đừng kéo dài tới khi lớn tuổi thì khó tìm.”
“Mẹ đừng lo…”
Tôi chưa kịp nói hết câu đã có người gõ cửa bước vào, là Trương Gia Vũ, anh mặc chiếc sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, tóc chải kỹ lưỡng.
“Ui! Tiểu Vũ đến à.”
Trương Gia Vũ lễ phép chào hỏi mẹ tôi, đi tới trước mặt tôi hỏi: “Chiều nay em có rảnh không?”
“Có!”
“Có thể làm phiền em giúp tôi chút việc không?”
“Việc gì?”
Chiều hôm đó tôi trang điểm tỉ mỉ, đi vào một nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố cùng Trương Gia Vũ.
Nhiệm vụ của tôi là đến cùng anh ấy trò chuyện với mọi người, nói chính xác là giúp anh ấy khuấy động bầu không khí. Bạn học thời cấp 3 của Trương Phong có một cô con gái trạc tuổi Trương Gia Vũ, chú ấy nói phải để hai người làm quen kết bạn với nhau. Trương Gia Vũ từ chối rất nhiều lần nhưng lần này không thể từ chối được nữa. Nhưng anh không muốn làm con gái người ta hiểu lầm, dù sao thì tính toán của ba anh với bạn ông đã quá rõ.
Trong lúc chờ cô gái ấy đến, tôi với Trương Gia Vũ ngồi hơi ngại ngùng, một nhân viên phục vụ đến hỏi: “Hai vị có muốn uống gì không ạ?”
“Cho tôi một ly Americano đá, Tĩnh Tĩnh, còn em?”
“Ờm, cho tôi giống vậy.”
Máy điều hòa mở nhiệt độ vừa phải nhưng tôi thấy người nóng ran, ngồi bên Trương Gia Vũ thấy rất căng thẳng, rất mất tự nhiên, tay cũng không biết để đâu.
Một phút, mười phút, nửa giờ, một giờ qua đi, cô gái kia vẫn chưa đến.
Thấy người phục vụ đã đến giục lần thứ tư, Trương Gia Vũ gọi món ăn. Anh đẩy thực đơn về phía tôi: “Tĩnh Tĩnh, em xem muốn ăn gì?”
Tôi chọn đại một món, tiếp tục chờ.
Thức ăn đã dọn hết lên, người phục vụ đi đến thắp nến lên bàn ăn, ánh sáng vàng nhạt hắt lên khăn trải bàn đơn giản tao nhã, cũng chiếu sáng lên người Trương Gia Vũ, tôi không dám ngẩng lên nhìn anh, cúi đầu hỏi: “Cô ấy bao giờ mới đến?”
Trương Gia Vũ vẫn đang xem điện thoại, nghe tiếng tôi hỏi thì cầm chai rượu vang đỏ lên rót vào ly tôi: “Chúng ta ăn trước đi.”
“Nhưng mà…”
“Ăn trước đi, chờ cô ấy đến thì lại gọi thêm phần khác.”
Mãi đến khi chúng tôi ăn xong cô gái kia vẫn chưa đến.
Tôi buông dao nĩa: “Trương Gia Vũ, chắc hôm nay cô ấy không đến nhỉ, đã trễ hai giờ rồi.”
Trương Gia Vũ đặt điện thoại xuống, ậm ờ gật đầu, thật ra là sẽ không có ai đến.
“Thật ra…” Anh ngẩng lên, nghiêm túc mà căng thẳng nhìn tôi.
Tôi bị nhìn đến tay chân càng thêm luống cuống, người đã hai mấy tuổi mà vẫn mặt đỏ tim đập như thời học sinh cấp ba ngây ngô, mắt không tự chủ được mà nhìn sàn nhà dưới chân.
Rốt cuộc anh muốn nói gì.
Tay Trương Gia Vũ đan vào nhau, có thể thấy anh cũng căng thẳng không kém gì tôi.
“Thật ra tôi…”
“Thật ra cái gì…” Tôi sốt ruột giùm anh.
Cuối cùng anh lấy lại bình tĩnh, nhìn tôi chậm rãi nói: “Thật ra lần này tôi trở về chỉ để gặp em.”
“Chỉ để gặp em.”
Một quả bom dịu dàng nổ ầm ầm trên đầu tôi.
Nhìn vẻ ngơ ngác của tôi, Trương Gia Vũ nói thêm: “Khoảng thời gian xa cách này càng khiến anh hiểu, cuộc đời anh không thể thiếu em. Không quá lời khi nói rằng, không một phút giây nào anh không nhớ đến em. Chúng ta đừng bao giờ chia xa, được không?”
Ánh mắt anh chân thành, chứa đựng sự mong đợi xưa nay chưa từng có, nhưng cũng ẩn giấu sự lo lắng và sợ hãi tôi không đồng ý.
“Được! Chúng ta không bao giờ chia xa!” Không nửa phần do dự, tôi thẳng thắn nói ra câu nói mà tôi ngày đêm suy nghĩ.
Mặt Trương Gia Vũ đỏ bừng, anh đứng đó nhìn tôi, lóng ngóng như cậu nam sinh không biết phải làm gì, giơ tay gãi gãi gáy, cười ngượng ngập.
Thời gian trôi nhanh quá, tựa như hôm qua chúng tôi còn là những đứa trẻ vô tư lự, hôm nay đã là người trưởng thành, vì cuộc sống bôn ba.
Đứa trẻ trong lòng tôi vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi lớp vỏ bọc già dặn bên ngoài, sung sướng nô đùa dưới trời xanh mây trắng. Nhưng mà người trưởng thành nói với đứa trẻ, không thể được, ít nhất chúng không thể được tự do tùy tiện như vậy mọi lúc mọi nơi. Những lãng mạn, mộng mơ, con người và sự việc tốt đẹp tựa như chỉ có thể tồn tại trong mơ. Thế nên ngay cả khi Trương Gia Vũ đứng trước mặt nói ra những lời thâm tình, tôi cũng cảm thấy như trong giấc mơ, là một câu chuyện trong phim xa ngoài tầm với.
Nếu là đang nằm mơ, vì sao không thể mạnh dạn hơn, tôi điều chỉnh lại nhịp thở, nhân cơ hội mạnh dạn này mà nắm tay Trương Gia Vũ: “Hứa với em, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa.”
Có lẽ anh không ngờ tôi lại chủ động đáp lại như vậy, tay hơi cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng nắm chặt tay tôi, vui vẻ đáp: “Được!”
Những vị khách xung quanh sau khi nghe được thì đều nhìn sang chúc mừng, có ông anh người Đông Bắc cao to còn vỗ tay ầm ĩ làm tôi xấu hổ.
Tôi tiếp tục đắm chìm trong giấc mơ đẹp này, niềm hạnh phúc không thực vây quanh. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy một người phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ về phía tôi, trên đó là chiếc bánh sinh nhật phủ kín hoa hồng…
Hình như hôm nay đúng là sinh nhật tôi…
Chậc… Tôi đưa tay véo tay mình theo bản năng, đau quá!
Chẳng lẽ khoảnh khắc này không phải là giấc mơ mà thực sự tồn tại?
Tôi dụi mạnh mắt mình.
Ngay sau đó, Vi Vi, Nhị Lỗi, Ngưu Thụy, Châu Kiệt Thụy… những người bạn thời thơ ấu của tôi đều xuất hiện, ánh đèn trong nhà hàng tối đi, Trương Gia Vũ cầm chiếc bánh kem được thắp nến lấp lánh đi đến trước mặt tôi.
“Tĩnh Tĩnh, chúc mừng sinh nhật.” Anh nhìn tôi, dịu dàng, yêu chiều.
Châu Kiệt Thụy ồn ào: “Lý An Tĩnh, cậu mau ước nguyện đi, chúng tôi còn chờ ăn bánh kem đấy.”
Ngưu Thụy dạy dỗ thẳng thừng: “Chỉ biết ăn, nhìn xem anh béo thành cái gì rồi.”
Kinh ngạc, choáng váng, phấn khích, hồi hộp, tôi nhắm mắt lại, ước thầm rồi thổi một hơi dài tắt nến.
“Tĩnh Tĩnh, Nhị Lỗi với tớ chuẩn bị cho cậu một món quà bất ngờ.” Vi Vi cầm micro, nháy mắt với Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi hơi ngơ ngác nhìn Vi Vi, không biết món quà bất ngờ mà Vi Vi nói là gì. Vi Vi cầm chiếc kèn harmonica xanh lục đưa cho Lâm Lỗi, “Nhiều năm rồi chúng ta không biểu diễn chung với nhau, hôm nay nhân dịp sinh nhật Tĩnh Tĩnh, coi như hoài niệm lại thời hồn nhiên không thể quay lại của chúng ta một chút.”
“Được đấy được đấy!” Châu Kiệt Thụy thích mấy trò vui lại ồn ào phụ họa.
Lâm Lỗi không bao giờ từ chối yêu cầu Vi Vi, cô cầm chiếc kèn harmonica, vuốt v e bề mặt sắt han gỉ, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Vi Vi và Nhị Lỗi đã biểu diễn bài “Country Road”, vẫn như năm đó, Nhị Lỗi thổi harmonica, Vi Vi hát bài hát với những ca từ khiến người nghe rơi nước mắt:
Take me home, country road almost heaven west virginia blue ridge mountains shenandoah river life is old there older than the trees younger than the mountains growing like a breeze country roads take me home to the place i belong…
Có lẽ vì lời bài hát quá cảm động, có lẽ vì chúng tôi đều nhớ đến tuổi thơ ngày xưa, mắt mọi người đều ươn ướt. Ngay cả Lâm Lỗi, người luôn lạnh lùng mạnh mẽ cũng quay lưng, lặng lẽ dụi mắt, Ngưu Thụy ôm tay Châu Kiệt Thụy khóc nức nở, Vi Vi lại hát không ngừng… nhưng trên gương mặt cô lộ rõ vẻ buồn bã.
“Đã nói là không được khóc, lát nữa mắt sưng như mắt gấu trúc thì chụp ảnh không đẹp đâu.” Châu Kiệt Thụy nói to.
“Chỉ tại em nhớ lúc còn bé, không ngờ chúng ta đã trưởng thành nhanh như thế…”
Vi Vi thích đẹp nên nghe chụp ảnh thì cố kiềm lại những giọt nước mắt sắp tràn mi, nhân tiện lặng lẽ quay lại nhìn thoáng qua Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi đứng thẳng tắp nơi đó, mặt không cảm xúc.
Trương Gia Vũ nói với mọi người: “Mọi người đến ăn bánh kem đi, đây là bánh của tiệm gần trường chúng ta đó, mấy năm nay không biết mùi vị có thay đổi hay không.”
Châu Kiệt Thụy nghe bánh thì rất hào hứng, cậu ta là người đầu tiên nhảy ra: “Nhanh, cắt cho tôi một miếng to.”
Trương Gia Vũ cắt cho Châu Kiệt Thụy một miếng to thật, anh chàng này vẫn không đổi được bản tính gây sự khi bé, nhân lúc mọi người không chú ý thì bôi kem lên mặt Vi Vi, một cô gái đẹp như Vi Vi trong phút chốc biến thành con mèo hoa… Vi Vi nổi giận cầm một miếng bánh khác lên đuổi theo Châu Kiệt Thụy, nếu không phải trong nhà hàng còn những khách khác thì Vi Vi chắc chắn không dễ dàng buông tha cho Châu Kiệt Thụy.
Cho dù mọi người đều đã lớn, dù lâu lắm mới được ở bên nhau thế này, nhưng chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, thời gian dường như vẫn dừng lại ở những năm tháng hồn nhiên ngây thơ kia, chúng tôi có thể như những đứa trẻ con, khóc cười vô cớ, ồn ào nhốn nháo không e dè…
“Tĩnh Tĩnh, khi nào chúng tôi có thể uống rượu mừng của cậu với Trương Gia Vũ haha.” Châu Kiệt Thụy ăn no bắt đầu trêu ghẹo.
Trương Gia Vũ thường không nói đùa lại không cảm thấy ngượng ngùng tí nào, anh thoải mái: “Nhanh thôi.”
Ơ… chuyện này không phải cần bàn với tôi trước sao. Tôi vừa nói thầm vừa tưởng tượng khung cảnh ngày cưới, không cầm lòng được mà cười tủm tỉm.
“Chà! Tĩnh Tĩnh, nghĩ gì mà cười vui vậy?! Nói ra mọi người cùng vui nào.” Giọng điệu Châu Kiệt Thụy hệt như giáo viên chủ nhiệm thời tiểu học.
Tôi cầm miếng bánh kem nhét vào miệng Châu Kiệt Thụy: “Cậu ăn nhiều vô đi!”
“Ối ối ối… tôi ăn không nổi…” Châu Kiệt Thụy lùi về sau, Vi Vi nhân cơ hội lấy một nắm kem trét lên mặt Châu Kiệt Thụy, Ngưu Thụy đứng bên cạnh cười to, hoàn toàn phớt lờ lời cầu cứu của Châu Kiệt Thụy.
Mọi người cười nói vui vẻ, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy… Từ niên thiếu non nớt hồn nhiên đến thời thanh xuân ngây thơ khờ dại, cho đến bây giờ chúng tôi đã trưởng thành, bởi vì có nhau là bạn, những ngày tháng đơn giản cũng trở nên rực rỡ lấp lánh.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, năm tháng lấy đi một số điều, cũng mang đến những điều khác, có những điều vẫn luôn ở đó, trước sau không thay đổi, sau này cũng sẽ không thay đổi.
Cảm ơn Trương Gia Vũ, cảm ơn Vi Vi, cảm ơn Nhị Lỗi, cảm ơn Châu Kiệt Thụy, cảm ơn Ngưu Thụy, cũng cảm ơn cha mẹ chúng tôi, thầy cô và những người đã gặp trên con đường trưởng thành, mọi người đã giúp chúng tôi trở nên tốt hơn.
Tương lai còn một chặng đường dài, rất dài, nguyện cho chúng ta mãi mãi trong sáng chân thật, nguyện cho đứa trẻ trong tim chúng ta không bao giờ mất đi sự dũng cảm, nguyện thế giới này đối xử tử tế với mọi tâm hồn lương thiện, hồn nhiên.
—Kết thúc phần truyện chính—
Tôi ngồi trong sân nghĩ ngợi lan man, hoàn toàn không nghe thấy mẹ nói gì.
“Tĩnh Tĩnh, con có nghe mẹ nói không vậy?”
Mẹ lấy cây chổi vỗ chăn gõ vào đầu tôi.
“Ui! Mẹ, sao đánh con?!” Tôi xoa đầu.
Em trai sung sướng khi người gặp họa: “Mẹ giục chị tìm bạn trai đó!”
“Chậc… mẹ, con mới tốt nghiệp không bao lâu…”
“Con cũng 25 rồi, Vi Vi cũng đã đính hôn, cũng nên tính toán đến chuyện này, đừng kéo dài tới khi lớn tuổi thì khó tìm.”
“Mẹ đừng lo…”
Tôi chưa kịp nói hết câu đã có người gõ cửa bước vào, là Trương Gia Vũ, anh mặc chiếc sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, tóc chải kỹ lưỡng.
“Ui! Tiểu Vũ đến à.”
Trương Gia Vũ lễ phép chào hỏi mẹ tôi, đi tới trước mặt tôi hỏi: “Chiều nay em có rảnh không?”
“Có!”
“Có thể làm phiền em giúp tôi chút việc không?”
“Việc gì?”
Chiều hôm đó tôi trang điểm tỉ mỉ, đi vào một nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố cùng Trương Gia Vũ.
Nhiệm vụ của tôi là đến cùng anh ấy trò chuyện với mọi người, nói chính xác là giúp anh ấy khuấy động bầu không khí. Bạn học thời cấp 3 của Trương Phong có một cô con gái trạc tuổi Trương Gia Vũ, chú ấy nói phải để hai người làm quen kết bạn với nhau. Trương Gia Vũ từ chối rất nhiều lần nhưng lần này không thể từ chối được nữa. Nhưng anh không muốn làm con gái người ta hiểu lầm, dù sao thì tính toán của ba anh với bạn ông đã quá rõ.
Trong lúc chờ cô gái ấy đến, tôi với Trương Gia Vũ ngồi hơi ngại ngùng, một nhân viên phục vụ đến hỏi: “Hai vị có muốn uống gì không ạ?”
“Cho tôi một ly Americano đá, Tĩnh Tĩnh, còn em?”
“Ờm, cho tôi giống vậy.”
Máy điều hòa mở nhiệt độ vừa phải nhưng tôi thấy người nóng ran, ngồi bên Trương Gia Vũ thấy rất căng thẳng, rất mất tự nhiên, tay cũng không biết để đâu.
Một phút, mười phút, nửa giờ, một giờ qua đi, cô gái kia vẫn chưa đến.
Thấy người phục vụ đã đến giục lần thứ tư, Trương Gia Vũ gọi món ăn. Anh đẩy thực đơn về phía tôi: “Tĩnh Tĩnh, em xem muốn ăn gì?”
Tôi chọn đại một món, tiếp tục chờ.
Thức ăn đã dọn hết lên, người phục vụ đi đến thắp nến lên bàn ăn, ánh sáng vàng nhạt hắt lên khăn trải bàn đơn giản tao nhã, cũng chiếu sáng lên người Trương Gia Vũ, tôi không dám ngẩng lên nhìn anh, cúi đầu hỏi: “Cô ấy bao giờ mới đến?”
Trương Gia Vũ vẫn đang xem điện thoại, nghe tiếng tôi hỏi thì cầm chai rượu vang đỏ lên rót vào ly tôi: “Chúng ta ăn trước đi.”
“Nhưng mà…”
“Ăn trước đi, chờ cô ấy đến thì lại gọi thêm phần khác.”
Mãi đến khi chúng tôi ăn xong cô gái kia vẫn chưa đến.
Tôi buông dao nĩa: “Trương Gia Vũ, chắc hôm nay cô ấy không đến nhỉ, đã trễ hai giờ rồi.”
Trương Gia Vũ đặt điện thoại xuống, ậm ờ gật đầu, thật ra là sẽ không có ai đến.
“Thật ra…” Anh ngẩng lên, nghiêm túc mà căng thẳng nhìn tôi.
Tôi bị nhìn đến tay chân càng thêm luống cuống, người đã hai mấy tuổi mà vẫn mặt đỏ tim đập như thời học sinh cấp ba ngây ngô, mắt không tự chủ được mà nhìn sàn nhà dưới chân.
Rốt cuộc anh muốn nói gì.
Tay Trương Gia Vũ đan vào nhau, có thể thấy anh cũng căng thẳng không kém gì tôi.
“Thật ra tôi…”
“Thật ra cái gì…” Tôi sốt ruột giùm anh.
Cuối cùng anh lấy lại bình tĩnh, nhìn tôi chậm rãi nói: “Thật ra lần này tôi trở về chỉ để gặp em.”
“Chỉ để gặp em.”
Một quả bom dịu dàng nổ ầm ầm trên đầu tôi.
Nhìn vẻ ngơ ngác của tôi, Trương Gia Vũ nói thêm: “Khoảng thời gian xa cách này càng khiến anh hiểu, cuộc đời anh không thể thiếu em. Không quá lời khi nói rằng, không một phút giây nào anh không nhớ đến em. Chúng ta đừng bao giờ chia xa, được không?”
Ánh mắt anh chân thành, chứa đựng sự mong đợi xưa nay chưa từng có, nhưng cũng ẩn giấu sự lo lắng và sợ hãi tôi không đồng ý.
“Được! Chúng ta không bao giờ chia xa!” Không nửa phần do dự, tôi thẳng thắn nói ra câu nói mà tôi ngày đêm suy nghĩ.
Mặt Trương Gia Vũ đỏ bừng, anh đứng đó nhìn tôi, lóng ngóng như cậu nam sinh không biết phải làm gì, giơ tay gãi gãi gáy, cười ngượng ngập.
Thời gian trôi nhanh quá, tựa như hôm qua chúng tôi còn là những đứa trẻ vô tư lự, hôm nay đã là người trưởng thành, vì cuộc sống bôn ba.
Đứa trẻ trong lòng tôi vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi lớp vỏ bọc già dặn bên ngoài, sung sướng nô đùa dưới trời xanh mây trắng. Nhưng mà người trưởng thành nói với đứa trẻ, không thể được, ít nhất chúng không thể được tự do tùy tiện như vậy mọi lúc mọi nơi. Những lãng mạn, mộng mơ, con người và sự việc tốt đẹp tựa như chỉ có thể tồn tại trong mơ. Thế nên ngay cả khi Trương Gia Vũ đứng trước mặt nói ra những lời thâm tình, tôi cũng cảm thấy như trong giấc mơ, là một câu chuyện trong phim xa ngoài tầm với.
Nếu là đang nằm mơ, vì sao không thể mạnh dạn hơn, tôi điều chỉnh lại nhịp thở, nhân cơ hội mạnh dạn này mà nắm tay Trương Gia Vũ: “Hứa với em, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa.”
Có lẽ anh không ngờ tôi lại chủ động đáp lại như vậy, tay hơi cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng nắm chặt tay tôi, vui vẻ đáp: “Được!”
Những vị khách xung quanh sau khi nghe được thì đều nhìn sang chúc mừng, có ông anh người Đông Bắc cao to còn vỗ tay ầm ĩ làm tôi xấu hổ.
Tôi tiếp tục đắm chìm trong giấc mơ đẹp này, niềm hạnh phúc không thực vây quanh. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy một người phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ về phía tôi, trên đó là chiếc bánh sinh nhật phủ kín hoa hồng…
Hình như hôm nay đúng là sinh nhật tôi…
Chậc… Tôi đưa tay véo tay mình theo bản năng, đau quá!
Chẳng lẽ khoảnh khắc này không phải là giấc mơ mà thực sự tồn tại?
Tôi dụi mạnh mắt mình.
Ngay sau đó, Vi Vi, Nhị Lỗi, Ngưu Thụy, Châu Kiệt Thụy… những người bạn thời thơ ấu của tôi đều xuất hiện, ánh đèn trong nhà hàng tối đi, Trương Gia Vũ cầm chiếc bánh kem được thắp nến lấp lánh đi đến trước mặt tôi.
“Tĩnh Tĩnh, chúc mừng sinh nhật.” Anh nhìn tôi, dịu dàng, yêu chiều.
Châu Kiệt Thụy ồn ào: “Lý An Tĩnh, cậu mau ước nguyện đi, chúng tôi còn chờ ăn bánh kem đấy.”
Ngưu Thụy dạy dỗ thẳng thừng: “Chỉ biết ăn, nhìn xem anh béo thành cái gì rồi.”
Kinh ngạc, choáng váng, phấn khích, hồi hộp, tôi nhắm mắt lại, ước thầm rồi thổi một hơi dài tắt nến.
“Tĩnh Tĩnh, Nhị Lỗi với tớ chuẩn bị cho cậu một món quà bất ngờ.” Vi Vi cầm micro, nháy mắt với Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi hơi ngơ ngác nhìn Vi Vi, không biết món quà bất ngờ mà Vi Vi nói là gì. Vi Vi cầm chiếc kèn harmonica xanh lục đưa cho Lâm Lỗi, “Nhiều năm rồi chúng ta không biểu diễn chung với nhau, hôm nay nhân dịp sinh nhật Tĩnh Tĩnh, coi như hoài niệm lại thời hồn nhiên không thể quay lại của chúng ta một chút.”
“Được đấy được đấy!” Châu Kiệt Thụy thích mấy trò vui lại ồn ào phụ họa.
Lâm Lỗi không bao giờ từ chối yêu cầu Vi Vi, cô cầm chiếc kèn harmonica, vuốt v e bề mặt sắt han gỉ, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Vi Vi và Nhị Lỗi đã biểu diễn bài “Country Road”, vẫn như năm đó, Nhị Lỗi thổi harmonica, Vi Vi hát bài hát với những ca từ khiến người nghe rơi nước mắt:
Take me home, country road almost heaven west virginia blue ridge mountains shenandoah river life is old there older than the trees younger than the mountains growing like a breeze country roads take me home to the place i belong…
Có lẽ vì lời bài hát quá cảm động, có lẽ vì chúng tôi đều nhớ đến tuổi thơ ngày xưa, mắt mọi người đều ươn ướt. Ngay cả Lâm Lỗi, người luôn lạnh lùng mạnh mẽ cũng quay lưng, lặng lẽ dụi mắt, Ngưu Thụy ôm tay Châu Kiệt Thụy khóc nức nở, Vi Vi lại hát không ngừng… nhưng trên gương mặt cô lộ rõ vẻ buồn bã.
“Đã nói là không được khóc, lát nữa mắt sưng như mắt gấu trúc thì chụp ảnh không đẹp đâu.” Châu Kiệt Thụy nói to.
“Chỉ tại em nhớ lúc còn bé, không ngờ chúng ta đã trưởng thành nhanh như thế…”
Vi Vi thích đẹp nên nghe chụp ảnh thì cố kiềm lại những giọt nước mắt sắp tràn mi, nhân tiện lặng lẽ quay lại nhìn thoáng qua Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi đứng thẳng tắp nơi đó, mặt không cảm xúc.
Trương Gia Vũ nói với mọi người: “Mọi người đến ăn bánh kem đi, đây là bánh của tiệm gần trường chúng ta đó, mấy năm nay không biết mùi vị có thay đổi hay không.”
Châu Kiệt Thụy nghe bánh thì rất hào hứng, cậu ta là người đầu tiên nhảy ra: “Nhanh, cắt cho tôi một miếng to.”
Trương Gia Vũ cắt cho Châu Kiệt Thụy một miếng to thật, anh chàng này vẫn không đổi được bản tính gây sự khi bé, nhân lúc mọi người không chú ý thì bôi kem lên mặt Vi Vi, một cô gái đẹp như Vi Vi trong phút chốc biến thành con mèo hoa… Vi Vi nổi giận cầm một miếng bánh khác lên đuổi theo Châu Kiệt Thụy, nếu không phải trong nhà hàng còn những khách khác thì Vi Vi chắc chắn không dễ dàng buông tha cho Châu Kiệt Thụy.
Cho dù mọi người đều đã lớn, dù lâu lắm mới được ở bên nhau thế này, nhưng chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, thời gian dường như vẫn dừng lại ở những năm tháng hồn nhiên ngây thơ kia, chúng tôi có thể như những đứa trẻ con, khóc cười vô cớ, ồn ào nhốn nháo không e dè…
“Tĩnh Tĩnh, khi nào chúng tôi có thể uống rượu mừng của cậu với Trương Gia Vũ haha.” Châu Kiệt Thụy ăn no bắt đầu trêu ghẹo.
Trương Gia Vũ thường không nói đùa lại không cảm thấy ngượng ngùng tí nào, anh thoải mái: “Nhanh thôi.”
Ơ… chuyện này không phải cần bàn với tôi trước sao. Tôi vừa nói thầm vừa tưởng tượng khung cảnh ngày cưới, không cầm lòng được mà cười tủm tỉm.
“Chà! Tĩnh Tĩnh, nghĩ gì mà cười vui vậy?! Nói ra mọi người cùng vui nào.” Giọng điệu Châu Kiệt Thụy hệt như giáo viên chủ nhiệm thời tiểu học.
Tôi cầm miếng bánh kem nhét vào miệng Châu Kiệt Thụy: “Cậu ăn nhiều vô đi!”
“Ối ối ối… tôi ăn không nổi…” Châu Kiệt Thụy lùi về sau, Vi Vi nhân cơ hội lấy một nắm kem trét lên mặt Châu Kiệt Thụy, Ngưu Thụy đứng bên cạnh cười to, hoàn toàn phớt lờ lời cầu cứu của Châu Kiệt Thụy.
Mọi người cười nói vui vẻ, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy… Từ niên thiếu non nớt hồn nhiên đến thời thanh xuân ngây thơ khờ dại, cho đến bây giờ chúng tôi đã trưởng thành, bởi vì có nhau là bạn, những ngày tháng đơn giản cũng trở nên rực rỡ lấp lánh.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, năm tháng lấy đi một số điều, cũng mang đến những điều khác, có những điều vẫn luôn ở đó, trước sau không thay đổi, sau này cũng sẽ không thay đổi.
Cảm ơn Trương Gia Vũ, cảm ơn Vi Vi, cảm ơn Nhị Lỗi, cảm ơn Châu Kiệt Thụy, cảm ơn Ngưu Thụy, cũng cảm ơn cha mẹ chúng tôi, thầy cô và những người đã gặp trên con đường trưởng thành, mọi người đã giúp chúng tôi trở nên tốt hơn.
Tương lai còn một chặng đường dài, rất dài, nguyện cho chúng ta mãi mãi trong sáng chân thật, nguyện cho đứa trẻ trong tim chúng ta không bao giờ mất đi sự dũng cảm, nguyện thế giới này đối xử tử tế với mọi tâm hồn lương thiện, hồn nhiên.
—Kết thúc phần truyện chính—
Bình luận facebook