Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Lý An Tĩnh có một vấn đề, là một phụ nữ trưởng thành 25 tuổi, cô… cô còn chưa chính thức hôn môi. Bạn Vi Vi, tay tình trường già đời, nghe được thì vô cùng sốc.
“Tĩnh Tĩnh, cậu với Trương Gia Vũ còn chưa hôn hả?! Hai người các cậu ngây thơ quá thế, thời đại nào rồi.”
Lý An Tĩnh xấu hổ bưng ly nuớc lọc lên uống một hớp lớn, “Có thể là vì chúng tớ quá quen thuộc, cho nên cơ bản là không xuống tay được, trước kia thì yêu xa, lại rất bận, nên chỉ có nắm tay, xem phim, ăn cơm vậy thôi.”
Vi Vi chống cằm trầm tư: “Cậu nói…” Cô không nói hết câu, nhìn Lý An Tĩnh rất nghiêm túc, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Mặt Lý An Tĩnh tò mò: “Cái gì? Cậu nói hết câu đi chứ.”
Mặt Vi Vi lộ vẻ lo lắng: “Cậu nói xem, không phải Trương Gia Vũ bị lãnh cảm chứ.”
“Chậc… Vi Vi, cậu nói bậy gì vậy.” Lý An Tĩnh suýt tí phun nước trong miệng ra.
Vi Vi lại chắc nịch, “Vậy thì tớ thực sự không hiểu sao cậu ta có thể bình thản vậy, cậu không biết A Huy nhà tớ chứ, dính người lắm, hai đứa tớ ngày nào cũng phải hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon.”
Nghe vậy Lý An Tĩnh thực sự ngồi không yên được nữa, cô khí phách uống cạn sạch ly nước, nắm chặt tay, trịnh trọng: “Tớ đây sẽ đi cưỡng hôn cậu ấy.”
Vi Vi hâm mộ giơ ngón cái: “Người chị em! Tớ nể cậu!”
Nói chuyện với Vi Vi xong, Lý An Tĩnh vẫn bối rối không biết làm sao, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, không thể ngủ được. Lấy di động ra định hỏi ý kiến Nhị Lỗi, theo Lý An Tĩnh, Nhị Lỗi bình tĩnh có thể cho ý kiến.
“Nhị Lỗi, cậu ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Hỏi cậu chuyện này tí, làm sao để ám chỉ việc hôn môi cho người thanh niên khác?”
“Cậu nói cậu với Trương Gia Vũ sao?”
“Đúng rồi, cậu nói chuyện hôn này con gái không nên chủ động đúng không.”
“Có gì mà không được, thích thì cứ làm, dù sao cậu thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích cậu, không phải sao?”
“Ờ…”
Lý An Tĩnh quyết tâm, cô quyết định chủ động xuất kích, lập tức mở khung tin nhắn với Trương Gia Vũ, nhắn cho anh: “Ngày mai anh có rảnh không? Có muốn đi dạo không?”
Gần như ngay lập tức Trương Gia Vũ trả lời: “Được.”
Bên này Nhị Lỗi lại nhắn tin: “Tớ nói Tĩnh Tĩnh này, cậu thẳng thắn, dũng cảm lên, tớ mệt nên ngủ trước nhé.”
“Khoan khoan khoan, mới giờ này mà?”
Cùng lúc đó, Trương Gia Vũ cũng gửi một tin nhắn, Lý An Tĩnh vừa mở ra nhìn thì tim kích động muốn nhảy khỏi cổ.
Anh nói: “Ngày mai gặp nhau, anh có thể hôn em không?”
Lý An Tĩnh phấn khích chụp ảnh màn hình tin nhắn gửi cho Nhị Lỗi.
“Cứuuuu, Nhị Lỗi, cậu coi thế này thì tớ trả lời sao?”
Không ngờ Nhị Lỗi nhanh chóng đáp lại mấy chữ: “Cậu chỉ cần nói được.”
Lý An Tĩnh nghĩ thầm, có thẳng thừng quá không? Có vẻ mình rất sốt ruột, nhưng mà giây tiếp theo cô phát hiện mình muốn chết.
Cô cô cô… cô trượt tay gửi ảnh chụp màn hình cho Trương Gia Vũ.
Đêm này, Lý An Tĩnh mất ngủ.
Chiều hôm sau, Lý An Tĩnh và Trương Gia Vũ đi quầy bán đồ ăn vặt mua đồ, sóng vai đi trên con đường làng nhỏ, hai người cố tình đi thật chậm, tốc độ có thể so với ốc sên.
Đây là ngày thứ ba hai người chính thức trở thành bạn trai – bạn gái nhau, còn ngượng ngùng nắm tay trước mặt mọi người, dù sao thì những người xung quanh đều quá thân quen, nhất là những đứa bé thấy mấy anh chị lớn của mình đi cùng nhau thì rất thích vây quanh, rất phiền.
“Anh mua vé ngày nào?” Lý An Tĩnh hỏi.
“Chuyến bay sáng mai.”
“Nhanh vậy sao?!” Lý An Tĩnh kinh ngạc, không nỡ.
Trương Gia Vũ cũng không muốn rời đi sớm, anh bất đắc dĩ gật đầu, không để ý đến những người qua lại trên đường, nắm tay Tĩnh Tĩnh, nhẹ nhàng: “Chờ qua thời gian bận rộn này chúng ta cùng đi du lịch nhé.”
“Được đó!” Lý An Tĩnh vui vẻ đồng ý, ngẩng lên thấy mẹ xách một túi to đi đến, vội rút tay khỏi tay Trương Gia Vũ, hô to: “Mẹ, sao mẹ ra đây?”
Bà Vương Lị Lị ở nhà rảnh rỗi, đóng gói mớ quần áo cũ đem ra ngoài, định quyên tặng cho trẻ em vùng núi xa xôi.
Nhìn thấy con gái và Trương Gia Vũ đi dạo cùng nhau, Vương Lị Lị rất vui, bà vẫn luôn thích Trương Gia Vũ, thậm chí còn xem nhẹ con gái mình, chào hỏi Trương Gia Vũ: “Tiểu Vũ, cô nghe ba mẹ con nói sáng mai con đi à, cô hấp nhiều bánh bao lắm, lát nữa con nhớ đến nhà cô lấy.”
Trương Gia Vũ lễ phép cảm ơn.
Vương Lị Lị nhìn Trương Gia Vũ cao to đẹp trai, càng nhìn càng thích, không kiềm được bận tâm hỏi: “Tiểu Vũ, điều kiện con tốt vậy, cũng nên tìm bạn gái, thích người thế nào, cô rảnh sẽ giúp con tìm thử.”
Lý An Tĩnh lo lắng ngắt lời mẹ: “Ai chà, mẹ, cái túi trong tay mẹ nặng không, đưa con xách cho?”
Vương Lị Lị cười xua tay: “Không nặng, có mấy bộ quần áo thôi mà.”
Rốt cuộc mẹ cũng rời đi, Lý An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn chưa nói với ba mẹ mối quan hệ của mình với Trương Gia Vũ.
Thấy mặt trời sắp lặn, Lý An Tĩnh nghĩ đến nụ hôn đầu, ngẩng lên, nắm tay Trương Gia Vũ kéo anh chạy.
“Tĩnh Tĩnh, em muốn dẫn anh đi đâu? Sao tự nhiên chạy nhanh vậy?” Trương Gia Vũ vừa tò mò vừa buồn cười nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy theo cô, lại lo cô chạy nhanh quá bị ngã nên nắm tay cô thật chặt.
“Lát nữa anh sẽ biết.”
Khi họ thở hổn hển dừng bên cánh đồng hoa hướng dương nở rộ, mặt trời vừa lặn xuống đỉnh núi phía tây, mặt trời tựa như quả cam to tuyệt đẹp, ánh hoàng hôn lộng lẫy nhuộm đỏ nửa bầu trời, tầng tầng lớp lớp, đẹp không sao tả xiết.
“Sao hả? Cảnh không tệ chứ, chậm chút nữa là bỏ lỡ cảnh mặt trời lặn.” Lý An Tĩnh lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, cô hài lòng nhìn biển hoa trước mặt và ánh mặt trời đang lặn phía xa. Khi cô quay đầu lại, người nào đó ôm cô vào lòng, một tay anh dịu dàng che kín mắt Tĩnh Tĩnh, môi và đầu lưỡi hai người chạm nhau, bàn tay Trương Gia Vũ chuyển qua đỡ gáy Tĩnh Tĩnh…
“Aaaaaa…” đầu óc Lý An Tĩnh trống rỗng, vô thức lui người ra sau lại bị anh ôm chặt lại, hai chân mềm như bông suýt nữa ngã vào lòng anh.
Sau khi anh buông ra, Tĩnh Tĩnh không dám ngẩng lên nhìn mặt anh, hồi hộp gần chết.
Nhưng Trương Gia Vũ lại bình tĩnh lạ thường, anh vòng tay ôm vai Tĩnh Tĩnh, thì thầm vào tai cô: “Hài lòng chứ? Nụ hôn đầu tiên của anh nha, cứ vậy mà mất rồi…” Trong giọng nói có phần đắc ý, có bâng khuâng, cũng có cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng khó nói hết.
Sau này, Lý An Tĩnh nhớ lại nụ hôn đầu tiên này, khóe môi cô luôn bất giác nhếch lên, hóa ra hôn người mình yêu thật sự rất ngọt rất ngọt.
“Tĩnh Tĩnh, cậu với Trương Gia Vũ còn chưa hôn hả?! Hai người các cậu ngây thơ quá thế, thời đại nào rồi.”
Lý An Tĩnh xấu hổ bưng ly nuớc lọc lên uống một hớp lớn, “Có thể là vì chúng tớ quá quen thuộc, cho nên cơ bản là không xuống tay được, trước kia thì yêu xa, lại rất bận, nên chỉ có nắm tay, xem phim, ăn cơm vậy thôi.”
Vi Vi chống cằm trầm tư: “Cậu nói…” Cô không nói hết câu, nhìn Lý An Tĩnh rất nghiêm túc, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Mặt Lý An Tĩnh tò mò: “Cái gì? Cậu nói hết câu đi chứ.”
Mặt Vi Vi lộ vẻ lo lắng: “Cậu nói xem, không phải Trương Gia Vũ bị lãnh cảm chứ.”
“Chậc… Vi Vi, cậu nói bậy gì vậy.” Lý An Tĩnh suýt tí phun nước trong miệng ra.
Vi Vi lại chắc nịch, “Vậy thì tớ thực sự không hiểu sao cậu ta có thể bình thản vậy, cậu không biết A Huy nhà tớ chứ, dính người lắm, hai đứa tớ ngày nào cũng phải hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon.”
Nghe vậy Lý An Tĩnh thực sự ngồi không yên được nữa, cô khí phách uống cạn sạch ly nước, nắm chặt tay, trịnh trọng: “Tớ đây sẽ đi cưỡng hôn cậu ấy.”
Vi Vi hâm mộ giơ ngón cái: “Người chị em! Tớ nể cậu!”
Nói chuyện với Vi Vi xong, Lý An Tĩnh vẫn bối rối không biết làm sao, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, không thể ngủ được. Lấy di động ra định hỏi ý kiến Nhị Lỗi, theo Lý An Tĩnh, Nhị Lỗi bình tĩnh có thể cho ý kiến.
“Nhị Lỗi, cậu ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Hỏi cậu chuyện này tí, làm sao để ám chỉ việc hôn môi cho người thanh niên khác?”
“Cậu nói cậu với Trương Gia Vũ sao?”
“Đúng rồi, cậu nói chuyện hôn này con gái không nên chủ động đúng không.”
“Có gì mà không được, thích thì cứ làm, dù sao cậu thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích cậu, không phải sao?”
“Ờ…”
Lý An Tĩnh quyết tâm, cô quyết định chủ động xuất kích, lập tức mở khung tin nhắn với Trương Gia Vũ, nhắn cho anh: “Ngày mai anh có rảnh không? Có muốn đi dạo không?”
Gần như ngay lập tức Trương Gia Vũ trả lời: “Được.”
Bên này Nhị Lỗi lại nhắn tin: “Tớ nói Tĩnh Tĩnh này, cậu thẳng thắn, dũng cảm lên, tớ mệt nên ngủ trước nhé.”
“Khoan khoan khoan, mới giờ này mà?”
Cùng lúc đó, Trương Gia Vũ cũng gửi một tin nhắn, Lý An Tĩnh vừa mở ra nhìn thì tim kích động muốn nhảy khỏi cổ.
Anh nói: “Ngày mai gặp nhau, anh có thể hôn em không?”
Lý An Tĩnh phấn khích chụp ảnh màn hình tin nhắn gửi cho Nhị Lỗi.
“Cứuuuu, Nhị Lỗi, cậu coi thế này thì tớ trả lời sao?”
Không ngờ Nhị Lỗi nhanh chóng đáp lại mấy chữ: “Cậu chỉ cần nói được.”
Lý An Tĩnh nghĩ thầm, có thẳng thừng quá không? Có vẻ mình rất sốt ruột, nhưng mà giây tiếp theo cô phát hiện mình muốn chết.
Cô cô cô… cô trượt tay gửi ảnh chụp màn hình cho Trương Gia Vũ.
Đêm này, Lý An Tĩnh mất ngủ.
Chiều hôm sau, Lý An Tĩnh và Trương Gia Vũ đi quầy bán đồ ăn vặt mua đồ, sóng vai đi trên con đường làng nhỏ, hai người cố tình đi thật chậm, tốc độ có thể so với ốc sên.
Đây là ngày thứ ba hai người chính thức trở thành bạn trai – bạn gái nhau, còn ngượng ngùng nắm tay trước mặt mọi người, dù sao thì những người xung quanh đều quá thân quen, nhất là những đứa bé thấy mấy anh chị lớn của mình đi cùng nhau thì rất thích vây quanh, rất phiền.
“Anh mua vé ngày nào?” Lý An Tĩnh hỏi.
“Chuyến bay sáng mai.”
“Nhanh vậy sao?!” Lý An Tĩnh kinh ngạc, không nỡ.
Trương Gia Vũ cũng không muốn rời đi sớm, anh bất đắc dĩ gật đầu, không để ý đến những người qua lại trên đường, nắm tay Tĩnh Tĩnh, nhẹ nhàng: “Chờ qua thời gian bận rộn này chúng ta cùng đi du lịch nhé.”
“Được đó!” Lý An Tĩnh vui vẻ đồng ý, ngẩng lên thấy mẹ xách một túi to đi đến, vội rút tay khỏi tay Trương Gia Vũ, hô to: “Mẹ, sao mẹ ra đây?”
Bà Vương Lị Lị ở nhà rảnh rỗi, đóng gói mớ quần áo cũ đem ra ngoài, định quyên tặng cho trẻ em vùng núi xa xôi.
Nhìn thấy con gái và Trương Gia Vũ đi dạo cùng nhau, Vương Lị Lị rất vui, bà vẫn luôn thích Trương Gia Vũ, thậm chí còn xem nhẹ con gái mình, chào hỏi Trương Gia Vũ: “Tiểu Vũ, cô nghe ba mẹ con nói sáng mai con đi à, cô hấp nhiều bánh bao lắm, lát nữa con nhớ đến nhà cô lấy.”
Trương Gia Vũ lễ phép cảm ơn.
Vương Lị Lị nhìn Trương Gia Vũ cao to đẹp trai, càng nhìn càng thích, không kiềm được bận tâm hỏi: “Tiểu Vũ, điều kiện con tốt vậy, cũng nên tìm bạn gái, thích người thế nào, cô rảnh sẽ giúp con tìm thử.”
Lý An Tĩnh lo lắng ngắt lời mẹ: “Ai chà, mẹ, cái túi trong tay mẹ nặng không, đưa con xách cho?”
Vương Lị Lị cười xua tay: “Không nặng, có mấy bộ quần áo thôi mà.”
Rốt cuộc mẹ cũng rời đi, Lý An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn chưa nói với ba mẹ mối quan hệ của mình với Trương Gia Vũ.
Thấy mặt trời sắp lặn, Lý An Tĩnh nghĩ đến nụ hôn đầu, ngẩng lên, nắm tay Trương Gia Vũ kéo anh chạy.
“Tĩnh Tĩnh, em muốn dẫn anh đi đâu? Sao tự nhiên chạy nhanh vậy?” Trương Gia Vũ vừa tò mò vừa buồn cười nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy theo cô, lại lo cô chạy nhanh quá bị ngã nên nắm tay cô thật chặt.
“Lát nữa anh sẽ biết.”
Khi họ thở hổn hển dừng bên cánh đồng hoa hướng dương nở rộ, mặt trời vừa lặn xuống đỉnh núi phía tây, mặt trời tựa như quả cam to tuyệt đẹp, ánh hoàng hôn lộng lẫy nhuộm đỏ nửa bầu trời, tầng tầng lớp lớp, đẹp không sao tả xiết.
“Sao hả? Cảnh không tệ chứ, chậm chút nữa là bỏ lỡ cảnh mặt trời lặn.” Lý An Tĩnh lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, cô hài lòng nhìn biển hoa trước mặt và ánh mặt trời đang lặn phía xa. Khi cô quay đầu lại, người nào đó ôm cô vào lòng, một tay anh dịu dàng che kín mắt Tĩnh Tĩnh, môi và đầu lưỡi hai người chạm nhau, bàn tay Trương Gia Vũ chuyển qua đỡ gáy Tĩnh Tĩnh…
“Aaaaaa…” đầu óc Lý An Tĩnh trống rỗng, vô thức lui người ra sau lại bị anh ôm chặt lại, hai chân mềm như bông suýt nữa ngã vào lòng anh.
Sau khi anh buông ra, Tĩnh Tĩnh không dám ngẩng lên nhìn mặt anh, hồi hộp gần chết.
Nhưng Trương Gia Vũ lại bình tĩnh lạ thường, anh vòng tay ôm vai Tĩnh Tĩnh, thì thầm vào tai cô: “Hài lòng chứ? Nụ hôn đầu tiên của anh nha, cứ vậy mà mất rồi…” Trong giọng nói có phần đắc ý, có bâng khuâng, cũng có cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng khó nói hết.
Sau này, Lý An Tĩnh nhớ lại nụ hôn đầu tiên này, khóe môi cô luôn bất giác nhếch lên, hóa ra hôn người mình yêu thật sự rất ngọt rất ngọt.
Bình luận facebook