Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Lại một lần nữa Lý An Tĩnh ghét đồ ăn do mình làm ra. Đã cố ý đi siêu thị mua một đống đồ nấu ăn, ở trong bếp loay hoay suốt một tiếng đồng hồ, kết quả đồ ăn nấu ra chỉ ăn được một miếng thì không muốn ăn nữa.
Đúng là lãng phí.
Cô mở app đặt thức ăn, chọn lựa cả buổi mới tìm được một quán ưng ý, lại phân vân rất lâu mới đặt đủ đơn hàng được giảm giá, cuối cùng khi đồ ăn được giao đến thì Lý An Tĩnh đã qua cơn đói.
Hai giờ sáng, Lý An Tĩnh nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cơn đau dạ dày hành hạ cô đến mặt trắng bệch. Cô mò mẫm xuống giường tìm nước uống, lúc này mới nhận ra mình quên gọi nước, ở nhà chỉ còn nước ép trái cây đông lạnh trong tủ.
Lấy nước ra để ở nhiệt độ phòng một lúc, Lý An Tĩnh uống hết nửa chai nước trái cây, dạ dày càng khó chịu, cô đau đớn lấy di dộng gọi cho Trương Gia Vũ.
Nửa giờ sau, Trương Gia Vũ lòng nóng như lửa đốt xuất hiện ở cửa.
“Em có ổn không? Sắc mặt kém thế này?!” Anh giơ tay đỡ Lý An Tĩnh đang đau đớn yếu ớt, đau lòng dùng lòng bàn tay đo nhiệt độ trên trán cô.
“Cũng không sốt mà?”
Lý An Tĩnh dựa vào ngực Trương Gia Vũ, cô rất khó chịu, nói chuyện cũng phải cố sức.
Trương Gia Vũ vào phòng lấy áo khoác phủ thêm cho An Tĩnh, bế cô xuống lầu, lái xe chở cô đến bệnh viện gần nhất.
Buổi tối phòng cấp cứu vẫn khá đông người, Trương Gia Vũ đưa Lý An Tĩnh đi đăng ký, sau khi bác sĩ hỏi cặn kẽ, An Tĩnh thành thật trả lời rằng trưa và tối cô đều ăn cơm hộp, loại đồ ăn nhiều dầu mỡ và cay.
Bác sĩ thở dài, cho cô đi làm xét nghiệm máu, chụp CT. Trong lúc chờ kết quả, Trương Gia Vũ ra ngoài mua cháo nóng với bánh mì cho Lý An Tĩnh, để cô ăn cho ấm bụng.
Đến rạng sáng hai người mới về đến nhà, bác sĩ nói kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng, thủ phạm gây tội là đồ ăn cơm hộp mà Lý An Tĩnh ăn. Đồ ăn nhiều dầu mỡ, cay nóng lại không hợp vệ sinh nên dẫn đến việc viêm dạ dày cấp tính, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, tốt nhất là ăn uống chọn lọc, không thể ăn bừa bãi bên ngoài, ngủ đúng giờ, hạn chế thức khuya.
Mệt mỏi buồn ngủ như vậy nên vừa về nhà là Lý An Tĩnh ngủ ngay. Trương Gia Vũ lại không buồn ngủ, anh vào bếp mở tủ lạnh Lý An Tĩnh ra, nhìn thấy một mớ thức ăn nhanh, đồ uống lạnh… Trong tủ bếp cũng toàn là mì ăn liền, bún ốc, mì chua cay, mì khô linh tinh.
Anh định nhân lúc cô ngủ nấu ít canh bồi dưỡng, nhưng nguyên liệu nấu ăn không có, bình thường cô đều ăn những món thế này sao? Sao lại không biết tự chăm sóc mình thế này.
Trương Gia Vũ ngồi trên ghế gần giường nhìn lả đang ngủ say, anh nhìn gương mặt cô, ngoan ngoãn như thế, thân thuộc như thế, cuộn tròn mình trong tư thế an toàn như một đứa trẻ. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ tràn vào, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở đều đều của cô.
Mười phút trước khi chợ sáng mở cửa, Trương Gia Vũ ra ngoài. Anh đi mua thịt bồ câu tươi non, định về nhà nấu canh chim bồ câu cho Lý An Tĩnh tẩm bổ.
Lý An Tĩnh ngủ một giấc đến trưa, mở mắt ra thì ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm, cô hít hít, con sâu háu ăn trong bụng bắt đầu nổi dậy.
Trương Gia Vũ đeo tạp dề đi vào, thấy cô đã dậy thì ngạc nhiên: “Em ngủ ngon không? Còn khó chịu không?”
Lý An Tĩnh lắc đầu, chỉ chỉ cổ họng: “Em khát.”
Trương Gia Vũ rót một ly nước ấm đưa tới, nhìn cô uống, “Anh nấu canh chim bồ câu, em dậy uống một chút.”
“Dạ.” Lý An Tĩnh chậm rãi ngồi dậy, đi đến bàn ăn mới nhận ra mình mặc áo ngủ… Mà tối qua lúc đi bệnh viện rõ ràng cô mặc… vậy là anh thay quần áo cho mình?
Nghĩ vậy, Lý An Tĩnh đỏ mặt, cô xấu hổ moi moi chân, nói mình bị Trương Gia Vũ lợi dụng thì cũng không công bằng.
Trương Gia Vũ không để ý cảm xúc của người phía sau mình, múc chén canh đưa cô: “Uống ấm đi.”
Lý An Tĩnh ngoan ngoãn nhận canh, húp một hớp, mùi vị rất ngon, không ngờ tay nghề nấu ăn Trương Gia Vũ tốt vậy. Cô nhanh chóng uống hết chén canh bồ câu.
Trương Gia Vũ bắt đầu dọn dẹp bếp, An Tĩnh ngồi đó ngập ngừng muốn nói lại thôi, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
“Sao vậy? Em có gì muốn nói cứ nói thẳng đi.” Trương Gia Vũ quá hiểu An Tĩnh, cô là người không giấu được lời trong lòng, tâm trạng đều thể hiện rõ lên mặt.
Lý An Tĩnh lấy hết can đẩm, mặt dày nói: “Để công bằng thì cũng phải cho em nhìn anh một cái.”
“Nhìn cái gì?” cô nói không đầu không đuôi nên Trương Gia Vũ không hiểu.
Lý An Tĩnh cúi đầu, luống cuống kéo vạt áo mình, giải thích: “Không phải anh nhìn thấy người em lúc thay đồ sao.”
Trương Gia Vũ khom người xuống, giữ độ cao ngang bằng Lý An Tĩnh, cười khẽ: “À, thì ra là vì chuyện này.”
Lý An Tĩnh: “Chứ còn gì nữa, anh còn chưa được em đồng ý đã…”
Trương Gia Vũ đột nhiên đứng thẳng dậy, bắt đầu tự tay cởi nút áo sơ mi của mình, mở từng nút từng nút từ trên xuống, ngực lộ ra…
“Anh… anh đang làm gì?” Lý An Tĩnh thậm chí không dám ngẩng lên nhìn mặt anh.
“Không phải có ai đó mới nói phải công bằng sao? Anh đang cho em công bằng mà, để em quang minh chính đại mà…”
“Đừng đừng đừng… em…” Lý An Tĩnh lúng túng, mặt đỏ bừng, muốn ngăn Trương Gia Vũ đừng cởi áo tiếp, nhưng vô dụng, anh đã nhanh chóng cởi áo sơ mi ra… Nửa thân trên người đàn ông rắn chắc khỏe mạnh toát ra hormone mạnh mẽ, Lý An Tĩnh vô thức tiến đến gần.
“Chúng ta… tiến triển có hơi nhanh không, hay là…”
Trương Gia Vũ nắm tay cô, xoay người, nói rất tự nhiên: “Em giúp anh bôi thuốc đi, vết thương vẫn đau.”
“Dạ?” Lý An Tĩnh gần như ngưng thở.
“Đêm qua anh bị con gì đấy đốt.”
“Dạ được.” Lý An Tĩnh lấy thuốc, cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ trên lưng Trương Gia Vũ, lúc bôi thuốc tay cô run run, bôi vội lên rồi rụt tay lại ngay, không dám ngừng lại một tí.
“Cảm ơn.” Trương Gia Vũ nói nhỏ, sau đó bắt đầu mặc lại áo sơ mi trắng của mình.
Lý An Tĩnh đỏ mặt quay lại bàn ăn ngồi, vẫn còn căng thẳng vì hành động vừa rồi.
Trương Gia Vũ ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, thì thầm: “Em đừng để anh lo lắng nữa, được không?”
“Dạ.”
“Hay là… chúng ta ở chung đi? Như vậy anh có thể chăm sóc em mỗi ngày, nấu thức ăn ngon cho em.”
“Không được.” Lý An Tĩnh kiên quyết lắc đầu.
“Sao vậy?” Giọng Trương Gia Vũ có phần ấm ức, bạn gái mình không hề do dự mà từ chối anh.
“Vì,” Lý An Tĩnh bất đắc dĩ nói, “Phòng em còn ở ba tháng nữa là hết hạn, không ở hết thì tiếc lắm, không thể để chủ nhà hời vậy được.”
“Anh giúp em trả tiền thuê nhà ba tháng đó.”
“Đâu có giống nhau, làm công ăn lương kiếm tiền không dễ, đừng phí phạm như vậy.”
“Vậy chuyện ăn uống sau này của em thế nào đây? Nếu em còn không ăn uống đàng hoàng, cứ ăn cơm hộp thì dạ dày chịu không nổi đâu.”
Vì vậy, giải pháp sau cùng là: Trương Gia Vũ đóng vai anh chàng ship cơm, mỗi ngày nấu cơm ở nhà mang đến cho Lý An Tĩnh. Khi công việc không bận thì lái xe mang cơm đến dưới công ty Lý An Tĩnh… Điều này làm đồng nghiệp Lý An Tĩnh ngưỡng mộ vô cùng, ai cũng nói chắc chắn kiếp trước cô cứu cả thiên hà.
Đúng là lãng phí.
Cô mở app đặt thức ăn, chọn lựa cả buổi mới tìm được một quán ưng ý, lại phân vân rất lâu mới đặt đủ đơn hàng được giảm giá, cuối cùng khi đồ ăn được giao đến thì Lý An Tĩnh đã qua cơn đói.
Hai giờ sáng, Lý An Tĩnh nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cơn đau dạ dày hành hạ cô đến mặt trắng bệch. Cô mò mẫm xuống giường tìm nước uống, lúc này mới nhận ra mình quên gọi nước, ở nhà chỉ còn nước ép trái cây đông lạnh trong tủ.
Lấy nước ra để ở nhiệt độ phòng một lúc, Lý An Tĩnh uống hết nửa chai nước trái cây, dạ dày càng khó chịu, cô đau đớn lấy di dộng gọi cho Trương Gia Vũ.
Nửa giờ sau, Trương Gia Vũ lòng nóng như lửa đốt xuất hiện ở cửa.
“Em có ổn không? Sắc mặt kém thế này?!” Anh giơ tay đỡ Lý An Tĩnh đang đau đớn yếu ớt, đau lòng dùng lòng bàn tay đo nhiệt độ trên trán cô.
“Cũng không sốt mà?”
Lý An Tĩnh dựa vào ngực Trương Gia Vũ, cô rất khó chịu, nói chuyện cũng phải cố sức.
Trương Gia Vũ vào phòng lấy áo khoác phủ thêm cho An Tĩnh, bế cô xuống lầu, lái xe chở cô đến bệnh viện gần nhất.
Buổi tối phòng cấp cứu vẫn khá đông người, Trương Gia Vũ đưa Lý An Tĩnh đi đăng ký, sau khi bác sĩ hỏi cặn kẽ, An Tĩnh thành thật trả lời rằng trưa và tối cô đều ăn cơm hộp, loại đồ ăn nhiều dầu mỡ và cay.
Bác sĩ thở dài, cho cô đi làm xét nghiệm máu, chụp CT. Trong lúc chờ kết quả, Trương Gia Vũ ra ngoài mua cháo nóng với bánh mì cho Lý An Tĩnh, để cô ăn cho ấm bụng.
Đến rạng sáng hai người mới về đến nhà, bác sĩ nói kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng, thủ phạm gây tội là đồ ăn cơm hộp mà Lý An Tĩnh ăn. Đồ ăn nhiều dầu mỡ, cay nóng lại không hợp vệ sinh nên dẫn đến việc viêm dạ dày cấp tính, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, tốt nhất là ăn uống chọn lọc, không thể ăn bừa bãi bên ngoài, ngủ đúng giờ, hạn chế thức khuya.
Mệt mỏi buồn ngủ như vậy nên vừa về nhà là Lý An Tĩnh ngủ ngay. Trương Gia Vũ lại không buồn ngủ, anh vào bếp mở tủ lạnh Lý An Tĩnh ra, nhìn thấy một mớ thức ăn nhanh, đồ uống lạnh… Trong tủ bếp cũng toàn là mì ăn liền, bún ốc, mì chua cay, mì khô linh tinh.
Anh định nhân lúc cô ngủ nấu ít canh bồi dưỡng, nhưng nguyên liệu nấu ăn không có, bình thường cô đều ăn những món thế này sao? Sao lại không biết tự chăm sóc mình thế này.
Trương Gia Vũ ngồi trên ghế gần giường nhìn lả đang ngủ say, anh nhìn gương mặt cô, ngoan ngoãn như thế, thân thuộc như thế, cuộn tròn mình trong tư thế an toàn như một đứa trẻ. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ tràn vào, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở đều đều của cô.
Mười phút trước khi chợ sáng mở cửa, Trương Gia Vũ ra ngoài. Anh đi mua thịt bồ câu tươi non, định về nhà nấu canh chim bồ câu cho Lý An Tĩnh tẩm bổ.
Lý An Tĩnh ngủ một giấc đến trưa, mở mắt ra thì ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm, cô hít hít, con sâu háu ăn trong bụng bắt đầu nổi dậy.
Trương Gia Vũ đeo tạp dề đi vào, thấy cô đã dậy thì ngạc nhiên: “Em ngủ ngon không? Còn khó chịu không?”
Lý An Tĩnh lắc đầu, chỉ chỉ cổ họng: “Em khát.”
Trương Gia Vũ rót một ly nước ấm đưa tới, nhìn cô uống, “Anh nấu canh chim bồ câu, em dậy uống một chút.”
“Dạ.” Lý An Tĩnh chậm rãi ngồi dậy, đi đến bàn ăn mới nhận ra mình mặc áo ngủ… Mà tối qua lúc đi bệnh viện rõ ràng cô mặc… vậy là anh thay quần áo cho mình?
Nghĩ vậy, Lý An Tĩnh đỏ mặt, cô xấu hổ moi moi chân, nói mình bị Trương Gia Vũ lợi dụng thì cũng không công bằng.
Trương Gia Vũ không để ý cảm xúc của người phía sau mình, múc chén canh đưa cô: “Uống ấm đi.”
Lý An Tĩnh ngoan ngoãn nhận canh, húp một hớp, mùi vị rất ngon, không ngờ tay nghề nấu ăn Trương Gia Vũ tốt vậy. Cô nhanh chóng uống hết chén canh bồ câu.
Trương Gia Vũ bắt đầu dọn dẹp bếp, An Tĩnh ngồi đó ngập ngừng muốn nói lại thôi, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
“Sao vậy? Em có gì muốn nói cứ nói thẳng đi.” Trương Gia Vũ quá hiểu An Tĩnh, cô là người không giấu được lời trong lòng, tâm trạng đều thể hiện rõ lên mặt.
Lý An Tĩnh lấy hết can đẩm, mặt dày nói: “Để công bằng thì cũng phải cho em nhìn anh một cái.”
“Nhìn cái gì?” cô nói không đầu không đuôi nên Trương Gia Vũ không hiểu.
Lý An Tĩnh cúi đầu, luống cuống kéo vạt áo mình, giải thích: “Không phải anh nhìn thấy người em lúc thay đồ sao.”
Trương Gia Vũ khom người xuống, giữ độ cao ngang bằng Lý An Tĩnh, cười khẽ: “À, thì ra là vì chuyện này.”
Lý An Tĩnh: “Chứ còn gì nữa, anh còn chưa được em đồng ý đã…”
Trương Gia Vũ đột nhiên đứng thẳng dậy, bắt đầu tự tay cởi nút áo sơ mi của mình, mở từng nút từng nút từ trên xuống, ngực lộ ra…
“Anh… anh đang làm gì?” Lý An Tĩnh thậm chí không dám ngẩng lên nhìn mặt anh.
“Không phải có ai đó mới nói phải công bằng sao? Anh đang cho em công bằng mà, để em quang minh chính đại mà…”
“Đừng đừng đừng… em…” Lý An Tĩnh lúng túng, mặt đỏ bừng, muốn ngăn Trương Gia Vũ đừng cởi áo tiếp, nhưng vô dụng, anh đã nhanh chóng cởi áo sơ mi ra… Nửa thân trên người đàn ông rắn chắc khỏe mạnh toát ra hormone mạnh mẽ, Lý An Tĩnh vô thức tiến đến gần.
“Chúng ta… tiến triển có hơi nhanh không, hay là…”
Trương Gia Vũ nắm tay cô, xoay người, nói rất tự nhiên: “Em giúp anh bôi thuốc đi, vết thương vẫn đau.”
“Dạ?” Lý An Tĩnh gần như ngưng thở.
“Đêm qua anh bị con gì đấy đốt.”
“Dạ được.” Lý An Tĩnh lấy thuốc, cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ trên lưng Trương Gia Vũ, lúc bôi thuốc tay cô run run, bôi vội lên rồi rụt tay lại ngay, không dám ngừng lại một tí.
“Cảm ơn.” Trương Gia Vũ nói nhỏ, sau đó bắt đầu mặc lại áo sơ mi trắng của mình.
Lý An Tĩnh đỏ mặt quay lại bàn ăn ngồi, vẫn còn căng thẳng vì hành động vừa rồi.
Trương Gia Vũ ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, thì thầm: “Em đừng để anh lo lắng nữa, được không?”
“Dạ.”
“Hay là… chúng ta ở chung đi? Như vậy anh có thể chăm sóc em mỗi ngày, nấu thức ăn ngon cho em.”
“Không được.” Lý An Tĩnh kiên quyết lắc đầu.
“Sao vậy?” Giọng Trương Gia Vũ có phần ấm ức, bạn gái mình không hề do dự mà từ chối anh.
“Vì,” Lý An Tĩnh bất đắc dĩ nói, “Phòng em còn ở ba tháng nữa là hết hạn, không ở hết thì tiếc lắm, không thể để chủ nhà hời vậy được.”
“Anh giúp em trả tiền thuê nhà ba tháng đó.”
“Đâu có giống nhau, làm công ăn lương kiếm tiền không dễ, đừng phí phạm như vậy.”
“Vậy chuyện ăn uống sau này của em thế nào đây? Nếu em còn không ăn uống đàng hoàng, cứ ăn cơm hộp thì dạ dày chịu không nổi đâu.”
Vì vậy, giải pháp sau cùng là: Trương Gia Vũ đóng vai anh chàng ship cơm, mỗi ngày nấu cơm ở nhà mang đến cho Lý An Tĩnh. Khi công việc không bận thì lái xe mang cơm đến dưới công ty Lý An Tĩnh… Điều này làm đồng nghiệp Lý An Tĩnh ngưỡng mộ vô cùng, ai cũng nói chắc chắn kiếp trước cô cứu cả thiên hà.
Bình luận facebook