• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA NỮ PHỤ MẠNG NHỎ (5 Viewers)

  • Phần X END

Không biết phải do sốt cao đến mức “tẩu hoả nhập ma” hay không mà tôi lại có một sở thích mới. Sau khi về thành phố Nam thì tôi bắt đầu yêu phòng bếp như Châu Mạn Âm, trở thành một tín đồ thích làm đồ ăn.

Ngoài việc học từ video cách làm món trứng hấp cay xé lưỡi khiến Lâm An Nhuỵ phải khiếp sợ, tôi còn tạo ra thêm vài món rất hắc ám…Ừm, không đúng, là món ngon nền ẩm thực chưa từng có. Đương nhiên là hướng nghiên cứu và phát triển của tôi không chỉ giới hạn trong đồ mặn mà còn lấn sang cả sữa và bánh ngọt.

Ví dụ, tôi đã đặt mua vi khuẩn lên men sữa chua trên mạng, sau đó đập hẹ và đậu phộng ra để tạo ra sữa chua hương hẹ.

Một ví dụ khác là tôi sáng tạo ra bánh kem vị xúc xích. Thêm xúc xích băm nhỏ vào kem, sau đó thưởng thức độ mịn mượt của kem và xúc xích hoà trộn, thật là một hương vị hoàn hảo từ hai phía…

Có thể là do “món ngon” tôi làm không hợp khẩu vị quần chúng nên mỗi lần tôi vào phòng bếp làm việc thì chị Lý và những người làm trong Hoắc gia đều trốn xa, họ không tình nguyện trở thành người ăn thử những món ngon của tôi.

Nhưng mà không sao, tôi còn có Hoắc tổng của tôi mà!

Cuối tuần nào đó, Hoắc tổng đang làm việc ở nhà thì nhìn thấy tôi cầm cái bánh xúc xích trên tay, dịu dàng gọi anh ấy “anh ơi”. Tay đang cầm tài liệu của Hoắc tổng đột nhiên khẽ run. Tôi là người rất thành thật, lúc có việc thì gọi Hoắc Đường Trạch “anh ơi” rất ngon ngọt còn bình thường chỉ gọi Hoắc tổng hoặc Hoắc Đường Trạch thôi.

Ngoài Hoắc Đường Trạch ăn thử giúp tôi thì tôi còn có dì Châu Mạn Âm rất đáng yêu nữa!

Sau khi biết được chuyện này, đồng chí Lâm An Nhuỵ chỉ âm thầm đau lòng cho Hoắc tổng và Châu Mạn Âm hai giây: “Xem ra Hoắc tổng của chúng ta yêu cậu thật lòng đó. Còn dì Châu thì yêu thương cậu bằng cả trái tim.”

Nói xong câu đó, Lâm An Nhuỵ thân cũng là một thành viên trong hội ăn thử thề trong lòng: Nếu bạn trai tương lai của tôi cũng thích làm ra những món hắc ám như này, tôi nhất định phải đuổi anh ấy ra khỏi nhà!

Không biết có phải vì món ăn hắc ám của tôi có tác dụng “khôi phục trí nhớ” không mà Châu Mạn Âm sau nhiều lần nếm thử lại đột nhiên lấy lại được trí nhớ. Sau đó, chỉ trong vòng nửa tháng, dì ấy đã nhớ lại hết tất cả những việc lúc trước.

Vì đã nhớ lại việc mình đã từng là một người gán ghép rất nhiệt tình nên dì ấy rất kích động hỏi tôi: “Lạc Lạc ơi, rốt cuộc con thích Đường Trạch nhà dì ở điểm nào vậy?”

Tôi thẳng thắn: “Mặt.”

Sau đó là: “Cơ bụng.”

Cuối cùng là: “Cái gáy đẹp.”

Một người mẹ nếu nghe được lý do con dâu tương lai thích con trai mình nông cạn như vậy thì theo bình thường, người mẹ đó sẽ không đồng ý cho cô ta và con trai mình ở bên nhau đâu.

Nhưng Châu Mạn Âm không như vậy. Nghe được những lý do nông cạn và giọng điệu thẳng thắn trả lời của tôi dì ấy càng kích động hơn ôm lấy tôi: “Có câu tục ngữ “cha nào con nấy” nhưng dì thấy câu đó còn có thể bổ sung thêm “mẹ chồng nào con dâu nấy”. Lúc trước, dì thích ba của Hoắc Đường Trạch cũng là vì 3 lý do như con vậy!”

Tiếp theo, dì ấy dùng ánh mắt ngập tràn tình yêu nhìn tôi: “Thật đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa mà! Lạc Lạc, con chắc chắn là con dâu của Hoắc gia rồi!”

Sau này Hoắc Đường Trạch hỏi tôi vấn đề y hệt tôi cũng thẳng thắn trả lời như vậy. Một người đàn ông nếu nghe được lý do bạn gái thích mình nông cạn như vậy thì theo như bình thường, người đàn ông đó sẽ nghi ngờ liệu bạn gái mình có thích mình thật hay không.

Nhưng phản ứng của Hoắc Đường Trạch lại là: “Ừm, nếu vậy thì anh rất cảm ơn mẹ đã sinh ra anh đẹp trai như vậy, còn có ba anh từ nhỏ đã ép anh luyện tập thành thói quen, cuối cùng là cái gáy của anh giúp anh câu dẫn được Tiểu Lạc.”

“…”

Hai mẹ con nhà này thật là không có ai theo con đường bình thường cả.

--------

Châu Mạn Âm hồi phục trí nhớ xong thì người làm công là tôi cũng hết việc và chuyển về biệt thự của mình sống. Theo thoả thuận giữa tôi và Hoắc Đường Trạch thì các điều khoản trói buộc hai bên đều đã chấm dứt vào ngày dì ấy nhớ lại.

Tôi đã không có ràng buộc nữa nên cảm thấy nếu cứ sống tiếp ở Hoắc gia thì sẽ có chút không tự do, dù gì đó cũng không phải là nhà nguyên chủ. Châu Mạn Âm rất tôn trọng quyết định của tôi, dì ấy nói: “Dì hiểu mà, dì cũng là người từng trải. Không phải là cảm thấy yêu đương trước mắt dì có chút ngại ngùng thôi sao…”

“…” Thật là hoả nhãn kim tinh, vậy mà lại bị dì ấy nhìn ra rồi.

Sau khi tôi chuyển về biệt thự thì Hoắc Đường Trạch rảnh rỗi liền chạy qua nhà bạn gái “ăn chung uống chung”, duy chỉ không có “ngủ chung” thôi. Bất kể là ngày đó anh ấy có ở lại đến muộn cỡ nào thì cũng muốn về.

Buổi tối nào đó.

“Ding dong~”

Chuông cửa reng rồi. Hiện tại bây giờ đang là 10 giờ tối theo giờ Bắc Kinh, nhìn giờ này không cần đoán cũng biết nhất định là Hoắc Đường Trạch đi công tác từ sân bay quay về đây. Tôi đang đắp mặt nạ, vọt từ sô pha xuống chạy chân trần ra mở cửa.

Vừa mở cửa, tôi vậy mà không nhìn thấy Hứa Kính đằng sau Hoắc Đường Trạch, vội ôm Hoắc Đường Trạch một cái rồi chia sẻ tin vui: “Hoắc tổng thân yêu của em ơi, cổ phiếu em mua 3 ngày nay tăng giá đó!”

Hoắc Đường Trạch cũng ôm lại: “Ừm, vậy xem ra ánh mắt của Tiểu Lạc nhà ta không tệ.”

Tôi buông Hoắc Đường Trạch ra mới nhìn thấy Tiểu Kính Kính đang đứng bên cạnh: “Trợ lý Hứa, thì ra anh cũng ở đây à?”

Cuối cùng Hứa Kính cũng đã được người ta cảm nhận thấy sự tồn tại: “Khương tiểu thư, cuối cùng cô cũng nhìn thấy tôi rồi!”

Hứa Kính đẩy 2 vali hành lý vào phòng khách, tôi nhìn hai cái vali đó tò mò hỏi: “Tiểu Kính Kính, Hoắc tổng lại mua gì cho tôi thế?”

Hứa Kính trả lời đơn giản: “Khương tiểu thư, tất cả đều là đồ ăn đó.”

Từ sau khi tôi và Hoắc Đường Trạch ở bên nhau anh ấy đã đổi cái tật xấu khi đi công tác của mình rồi. Tật xấu của anh ấy khi đi công tác trước kia là: Mỗi lần đến thành phố khác công tác, trước khi quay về anh ấy đều dặn dò Hứa Kinh đi chọn quà mang về Hoắc gia.

Còn tật xấu khi đi công tác bây giờ là: Mỗi lần đến thành phố khác công tác, trước khi quay về anh ấy đều sẽ gọi điện thoại hỏi tôi có muốn ăn gì không, mặc gì không, cần dùng gì không. Nếu tôi không có gì muốn mua thì anh ấy sẽ mang về món ăn vặt nào đó mà anh ấy thấy ngon cho tôi.

Bởi vì thật lòng yêu thích nên mới thời thời khắc khắc ghi nhớ trong tim. Cảm giác luôn được người khác nhớ đến này thật sự làm tôi rất vui vẻ.

Sau khi Hứa Kính đặt 2 vali hành lý vào phòng xong cũng tự biết mình không nên làm bóng đèn cản trở thời khắc ấm áp của Hoắc tổng nhà mình với bạn gái nên đã 10 phần tự giác đi xuống xe.

Lúc mở cửa xe Hứa Kính vẫn còn ngâm nga lời bài hát “Anh ấy nhất định rất yêu em” đã tự sửa. Lời bài hát gốc là: Em nên ở dưới gầm xe chứ không nên ở trong xe. Còn Hứa Kính hát: “Ôi ông chủ thân yêu của tôi, tôi hiểu mà. Tôi nên ở trong xe chứ không nên ở trong phòng…”

Hứa Kính cô đơn ngồi trong xe còn ông chủ của anh ta thì đang đeo tạp dề làm cơm tối cho mình với cho bạn gái. Vốn dĩ tôi muốn tự tay nấu đãi cho Hoắc Đường Trạch nhưng anh ấy cứ nhất quyết không chịu, đến chết cũng không chịu. Hoắc Đường Trạch giải thích là do không nỡ nhìn tôi vất vả.

Nhưng cái tâm tư nhỏ của anh ấy đã sớm bị tôi nhìn thấu rồi, không phải là sợ tài năng nấu nướng của tôi sẽ làm món mì đơn giản thành chất hoá học hắc ám thôi sao. Không phải chỉ sợ tôi bỏ thêm vài thành phần quái dị vào món ăn thôi sao!

Hừ~ Đàn ông.

Nhưng mà không phải nói chứ món ăn của đàn ông có tài nấu nướng làm ra ăn ngon thật. Hoắc Đường Trạch có thể biến món ăn đơn giản chỉ có mì, trứng và rau thành mỹ vị, làm tôi không thể không ăn thêm một bát.

Ăn tối xong, Hoắc Đường Trạch hỏi thăm người bạn gái đã 1 tuần không gặp mặt là tôi đây đã làm những gì, tôi cũng nghiêm túc trả lời anh ấy như bạn nhỏ ở trường mẫu giáo vậy: “Em đang đọc một quyết tiểu thuyết bá đạo tổng tài làm người ta phải rung động.”

Một tình tiết trong truyện là –

Nam chính Đông Môn Xuý Phong biết được tin nữ chính là Tây Nam Đình Đình bị bệnh phải vào viện thì vội vàng bỏ cả dự án 18 tỷ xuống, dùng chiếc xe phiên bản giới hạn của mình lái như đua từ trụ sở tập đoàn đến bệnh viện.

Sau đó nam chính Đông Môn Xuý Phong của chúng ta nhìn thấy người phụ nữ mà anh ta yêu là Tây Nam Đình Đình đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, đau lòng bước đến ôm người ta vào lòng rồi nói như hét lên: “Em yêu, anh hận mình không thể cùng bị cảm với em!”

Nghe tôi miêu tả lại tình tiết đó xong, trên mặt Hoắc tổng của chúng ta hiện lên vẻ không thể tin được: “Rốt cuộc là tác giả phải não tàn cỡ nào mới viết ra được tình tiết ngu ngốc đến mức này?”

“…”

Dám nói tác giả của tiểu thuyết tôi thích não tàn, Hoắc Đường Trạch, anh chết chắc rồi!

Một phút sau, Hứa Kính đang cô độc ngồi trên xe dừng trước cửa biệt thự tận mắt nhìn thấy ông chủ nhà mình bị bạn gái tức giận đuổi ra khỏi cửa…

Hai phút sau, hai người đàn ông nghiêm túc ngồi trong xe thảo luận với nhau về vấn đề: Làm sao để bạn gái hết giận.

Thật ra thì tôi là người rất nhanh hết giận, căn bản còn chẳng cần dỗ.

Ba phút sau, tôi chủ động gửi tin nhắn cho Hoắc Đường Trạch hỏi anh ấy khi nào rảnh để đi đến một nhà hàng mới mở ở thành phố Nam ăn cơm cùng tôi. Hoắc tổng đặc biệt tích cực đồng ý, vội vàng sắp xếp đi ăn vào ngay tối hôm sau. Ăn cơm xong thì chúng tôi cùng nhau đi tản bộ ở một công viên nào đó ở thành phố Nam.

Trong lúc tản bộ tôi đã hỏi Hoắc Đường Trạch một vấn đề mà tôi muốn biết đã rất lâu nhưng cứ quên hỏi: “Lúc anh phát hiện anh thích em xong sao cứ án binh bất động vậy?”

Nếu như tối hôm tôi phát sốt không nghi ngờ việc Hoắc Đường Trạch có thích tôi không thì chắc tôi và anh ấy cứ giữ mãi mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên nhỉ?

Câu trả lời của Hoắc Đường Trạch là: “Bởi vì lúc anh nhận ra mình thích em đồng thời cũng nhìn ra em có ý muốn xa lánh anh nên cũng không dám tiến lên, sợ doạ em chạy ra khỏi Hoắc gia ngay trong đêm mất.”

Anh ấy tiếp tục nói: “Vốn dĩ anh định sẽ chậm rãi theo đuổi em nhưng ai ngờ được, em lại trực tiếp hỏi anh có thích em không trong bệnh viện chứ.”

Lòng bàn tay của Hoắc Đường Trạch xoa nhẹ tóc tôi nhưng dường như anh ấy còn chưa hài lòng, thậm chí còn nhéo nhẹ mặt tôi để tuyên bố chủ quyền: “May mà chúng ta cuối cùng vẫn vòng về bên nhau. Khương Tiểu Lạc, nếu hôm nay em đã là bạn gái anh thì em sẽ chạy không thoát được nữa đâu.”

Tôi duỗi tay ôm eo Hoắc Đường Trạch, tay còn âm thầm động chạm cơ bụng của anh ấy: “Hoắc Đường Trạch, anh đừng lo, em sẽ không chạy đâu.”

Hoắc Đường Trạch cũng chú ý để cử chỉ nho nhỏ của tôi nên cũng để cho cô bạn gái đã mơ tưởng cơ bụng của mình bấy lâu nay mặc sức “động tay động chân”.

Ngay lúc tôi đang sờ mó anh ấy thì anh ấy lại nói: “Tiểu Lạc, không giấu em chứ lúc anh phát hiện mình phải lòng người mình rất ghét, anh còn nghĩ mình phải đến khoa não khám xem có bệnh gì ở đầu không.”

“…” Tôi lập tức ngừng động tác sờ mó cơ bụng anh ấy lại. Khoa não à…

Nhưng mà nếu đổi lại là tôi, lúc tôi nhận ra mình thích người mình từng rất ghét thì tôi nghĩ phản ứng của tôi có lẽ sẽ còn dữ dội hơn cả Hoắc Đường Trạch. Tôi không những đi đến khoa não mà còn kết hợp với bệnh viện tâm thần để kiểm tra xem liệu não tôi còn dùng được không.

26.

Không biết có phải do những ngày yên ổn quá nhiều rồi hay không mà con quỷ xui xẻo lại bắt đầu hiện ra quấy phá tôi.

Ngày cuối tuần nào đó tôi và Châu Mạn Âm hẹn nhau đến thẩm mỹ viện để chăm sóc da. Chân trước tôi vừa bước vào cửa thẩm mỹ viện, chân sau đã suýt bị một từ trong bảng tên thẩm mỹ viện rơi trúng.

Chữ đó không biết là do quá cũ rồi hay là do hôm đó gió quá mạnh nên thổi nó rơi xuống, mà vị trí nó rơi xuống lại trùng hợp ngay chỗ cửa tôi bước vào. Nếu tôi nhanh hơn hay chậm hơn một bước thì cái chữ bằng thép đó sẽ xuyên qua đầu tôi, chắc tôi “chết không nhắm mắt” ngay tại chỗ luôn quá.

Sau những chuyện xui xẻo đó, lần đầu tiên tôi lên mạng tìm cho mình một quyển lịch vạn niên để chọn ra ngày tốt đi lễ phật. Tôi còn kéo theo Tiểu Nhuỵ Nhuỵ đi cùng lên chùa để bái Phật, cầu cho Phật Tổ có thể xua vận rủi cho tôi.

Chùa ở thành phố Nam.

Tôi chắp hai tay lại, thành kính quỳ trước phật đài và bày tỏ mong ước nhỏ nhoi của mình: “Phật Tổ ở trên xin hãy phù hộ độ trì.”

“Mong đời này không đau đớn, không bệnh tật, không bị thương, không còn tai hoạ, không còn bị gãy xương, bong chân, bị bắt cóc, bị đồ vật đập trúng. Nếu không thì Phật Tổ ngài cũng có thể tặng con một tờ vé số trúng độc đắc và con bước lên đỉnh cao của đời người làm bạch phú mỹ(1)…”

(1): mỹ nhân trắng trẻo nhà giàu có.

Lâm An Nhuỵ ở bên cạnh nghe thấy lời cầu nguyện của tôi: Này cũng gọi là tâm nguyện nho nhỏ hả?! Chỗ nào nhỏ đâu?!

E rằng Phật Tổ nghe được lời cầu nguyện “nho nhỏ” này của tôi cũng phải lắc đầu: Quá nhiều rồi!

Khi tôi bước ra ngoài sau khi đã lễ Phật xong thì tình cờ gặp phải Từ Tiểu Hàm đang đi lễ Phật cùng với một người đàn ông. Tôi không thích cô ta, cô ta cũng không thích tôi nên tôi nghĩ là cứ đi lướt qua thôi.

Lúc tôi đang tay trong tay với Lâm An Nhuỵ đi ra khỏi chùa và định lái xe ra khu ẩm thực gần trung tâm mua sắm để ăn tối thì Từ Tiểu Hàm đuổi theo và gọi tôi lại: “Khương tiểu thư.”

Lâm An Nhuỵ biết giữa tôi và Từ Tiểu Hàm từng xảy ra chuyện không vui nên nhìn Từ Tiểu Hàm cũng không thuận mắt, trực tiếp đứng chắn trước mặt tôi: “Xin hỏi Từ tiểu thư tìm Lạc Lạc nhà tôi có việc gì?”

Từ Tiểu Hàm thấy Lâm An Nhuỵ dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình, không vui nói: “Cô yên tâm, hôm nay tôi không muốn bắt bẻ gì bạn cô cả.”

Sau đó thì quay sang tôi, “Tôi luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô. Nếu hôm nay đã tình cờ gặp nhau thì chúng ta có thể nói chuyện không Khương tiểu thư? Chỉ hai người tôi và cô thôi, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.”

Tôi nhíu nhẹ mày, không rõ hôm nay âm mưu của Từ Tiểu Hàm là gì. Nhưng mà tôi cũng không sợ âm mưu của cô ta: “Được thôi, nói đi.”

Lâm An Nhuỵ thấy tôi đồng ý nói chuyện với Từ Tiểu Hàm cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nhắc tôi: “Cẩn thận cô ta một chút.”

Tôi vỗ vỗ vai Lâm An Nhuỵ, nhỏ giọng đáp: “Mình biết rồi.”

Tôi và Từ Tiểu Hàm quay lại chùa tìm một cái đình yên tĩnh ngồi xuống. Còn Lâm An Nhuỵ vẫn đứng đợi tôi ngoài bãi đỗ xe bên ngoài.

Tôi và Từ Tiểu Hàm ngồi đối mặt nhau trong đình, tôi không thích vòng vo nên hỏi thẳng cô ta: “Nói đi, hôm nay tìm tôi vì việc gì?”

Từ Tiểu Hầm trầm mặc một lúc, hỏi: “Khương tiểu thư, có phải cô rất ghét tôi không?”

Tôi cảm thấy vấn đề này của Từ Tiểu Hàm có chút buồn cười, tôi hỏi ngược lại cô ta: “Đối diện với một người từng giở trò với mình thì tôi nên thích cô ấy không?”

Từ Tiểu Hàm ngập ngừng: “Xin lỗi Khương tiểu thư, hôm ở nhà hàng Quảng Đông là tôi sai.”

Từ Tiểu Hàm xin lỗi tôi thật là một việc làm người khác cảm thấy khó tin được. Dù sao thì cô ta đã từng có ý đồ dùng 1 tỷ để đánh đuổi người “tình địch” là tôi đây. Theo tôi thấy thì người kiêu ngạo như cô ta sẽ không dễ gì cúi đầu xin lỗi người khác đâu.

Từ Tiểu Hàm xin lỗi tôi xong mới nói ra chính sự: “Khương tiểu thư, tôi đã xin lỗi cô rồi nên cô có thể nói ngài Hoắc đừng đối phó với nhà họ Từ nữa được không?”

Nghe theo ý tứ của Từ Tiểu Hàm thì có vẻ là sau khi cô ta cố ý vu oan cho tôi ở nhà hàng Quảng Đông, Hoắc Đường Trạch vẫn luôn đối phó với nhà họ Từ trên thương trường. Hơn nữa, tôi còn chú ý đến việc Từ Tiểu Hàm đã thay đổi từ “anh Đường Trạch” thành “ngài Hoắc”.

Tôi im lặng trong vài giây, sau đó mới chân thành giải thích: “Hoắc Đường Trạch là Hoắc Đường Trạch, tôi là tôi. Hai chúng tôi là hai cá thể khác nhau, giáo dưỡng của tôi cũng nói với tôi rằng không nên tuỳ tiện ảnh hưởng đến quyết định của người khác. Vậy nên lời yêu cầu của cô tôi không thể làm được.”

Từ Tiểu Hàm gấp gáp: “Nhưng cô là bạn gái của anh ấy mà! Lời của cô anh ấy sẽ nghe theo!”

Tôi chỉ ra một con đường sáng suốt hơn cho cô ta: “Thật ra thì Từ tiểu thư à, thay vì cô tìm tôi thì cô đi tìm anh ấy còn tốt hơn đó.”

Nhìn thấy tôi nhất định không chịu đáp ứng yêu cầu của mình, Từ Tiểu Hàm có chút thẹn quá hoá giận: “Khương Lạc, tôi đã phải trả giá vì việc làm tối hôm đó rồi, tôi cũng đã thành tâm thành ý xin lỗi cô rồi, không phải cô cũng đã nhận được tiền bồi thường phỉ báng rồi mà!”

“Cô còn muốn sao nữa! Cô nhất định phải để ngài Hoắc ép chết nhà họ Từ chúng tôi cô mới vừa lòng đúng không!?”

Nghe được những lời đó của Từ Tiểu Hàm tôi chỉ cảm thấy bí bách: “Tôi nhận tiền bồi thường của cô hồi nào chứ?”

“Cô đừng có mà giả bộ không hiểu! Tối hôm đó ngài Hoắc đã cho luật sư của tập đoàn Hoắc thị lấy danh nghĩa của cô kiện tôi tội phỉ báng. Vì để họ rút đơn kiện mà tôi đã đồng ý mức bồi thường mà luật sư đề xuất, còn chuyển thẳng vào tài khoản cô kia kìa!”

Có chuyện này nữa à?

Tôi bình thường cũng không hay đọc tin nhắn, tin nhắn mới nhận được cũng không cho hiện thông báo nên chỉ trừ khi tin nhắn gửi đến lúc tôi đang nhắn tin hay chơi điện thoại thì mới nhìn thấy thôi.

Tôi bán tín bán nghi mở khóa điện thoại, mở mục 99+ tin nhắn ra xem lại mới thấy một tin nhắn biểu thị dao động của tài khoản vào hơn 1 tháng trước. Thật sự nhận được thêm tiền này!

Tôi nhìn Từ Tiểu Hàm làm mình làm mẩy đột nhiên lại thấy cô ta cũng có chút dễ thương: “Đây là do cô cố tình hại tôi nên mới phải dùng tiền bồi đắp lỗi lầm của mình. Nói thẳng ra là nhờ luật sư của Hoắc thị tôi mới đòi lại được những gì mình nên được. Từ tiểu thư, cô nghĩ tôi rất muốn nhận mớ tiền này của cô sao?”

Tôi nhìn ra rồi, Từ Tiểu Hàm hôm nay xin lỗi tôi chỉ là do Hoắc Đường Trạch đã ép Từ thị quá ác. Nếu không ép chặt như vậy thì hôm nay Từ Tiểu Hàm gặp tôi có lẽ cũng sẽ chẳng thèm cúi đầu nhẹ giọng nói với tôi ba chữ đó đâu.

Tôi dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta: “Nếu như không có chuyện Hoắc tổng nhà tôi ép cô như thế này thì hôm nay cô gặp tôi ở đây sẽ mở miệng ra nói xin lỗi tôi sao?”

Từ Tiểu Hàm né tránh ánh mắt tôi, không dám thừa nhận. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta trong lòng tôi cũng đã có đáp án rồi. Hơn nữa, tôi cũng thẳng thắn nói đáp án của cô ta ra: “Cô sẽ không.”

Từ Tiểu Hàm muốn giảo biện: “Không, tôi…tôi sẽ.”

Tôi cười cười, trực tiếp vạch mặt cô ta: “Đừng có giảo biện nữa, cũng đừng giả vờ nữa, cô sẽ không đâu. Không những không xin lỗi tôi mà cô còn sẽ tìm thêm cơ hội để vu oan cho tôi tiếp.”

“Không, cô ngậm máu phun người, tôi căn bản không phải là loại người như vậy!”

Trái ngược với vẻ tức giận của cô ta, vẻ mặt của tôi rất thản nhiên, chậm rãi nói: “Từ Tiểu Hàm, cô chính là loại người đó đó.”

“Cô!”

Tôi trừng cô ta một cái, nói: “Cô cái gì mà cô, cô im miệng cho tôi!”

Nói xong câu đó, tôi đi thẳng ra khỏi đình mà không thèm quay đầu lại. Nói thật là mớ tiền của Từ Tiểu Hàm tôi nhận cũng xui xẻo. Đi ra khỏi chùa tôi liền đưa số tiền đó xung vào công quỹ cho Hoắc thị.

Ngày thứ ba sau khi Lâm An Nhuỵ đi chùa với tôi, vừa mới sáng sớm tôi đã chạy đến nhà Lâm An Nhuỵ lôi cô ấy ra khỏi giường, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, mình nói với cậu một chuyện.”

Lâm An Nhuỵ còn chưa tỉnh ngủ nhìn tôi: “Hả?”

“Hoắc Đường Trạch bên ngoài có người phụ nữ khác!”

“Cái gì?!!” Nhất thời Lâm An Nhuỵ tình ngủ hẳn, còn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu vừa nói cái gì! Hoắc…Hoắc tổng ở bên ngoài có cái gì?!”

Tôi bình tĩnh kể lại quá trình: “Tối qua Hoắc Đường Trạch đi tụ tập với anh em xong thì uống say, mình đi đón anh ấy. Sau đó ngay lúc mình còn đang cực khổ lôi tên đáng chết đó vào phòng thì đột nhiên Hoắc Đường Trạch lại ôm lấy mình gọi tên người phụ nữ khác.”

Fan cp số 1 là Lâm An Nhuỵ hết hồn, vừa thấy ngạc nhiên vừa thấy tức giận: “Ai mà dám giành đàn ông với chị em của bà! Người phụ nữ kia là ai?!”

“Lúc đó anh ấy kêu rất nhỏ tiếng nhưng mình nghe rất rõ, gọi người phụ nữ tên là “Nhạ Nhạ”!”

Lâm An Nhuỵ ôm cùng một cục tức với tôi, mắng: “Đúng là Nhạ Nhạ xấu xí không cần mặt mũi!”

Cô ấy tiếp tục hỏi tôi, “Vậy Lạc Lạc, bây giờ cậu định làm gì?”

“Tối qua mình mất ngủ luôn. Chút nữa ngủ một chút ở chỗ cậu, bình tĩnh lại đến chiều mới đi đến Hoắc thị tìm tên họ Hoắc kia hỏi cho ra nhẽ.”

“Nếu như Hoắc tổng ngoại tình thật thì, cậu…”

Ánh mắt tôi kiên quyết, giọng điệu dứt khoát: “Vậy thì chia tay!”

Dù sao thì trên trời dưới đất này người đàn ông đẹp trai thân hình đẹp cũng không chỉ có mình Hoắc chó này!

Dám đùa giỡn tình cảm của bà, bà thấy là nhà ngươi đang tìm cái chết!

Ngươi mà dám ngoại tình thật thì bà đây sẽ hành chết ngươi!

Ngày hôm đó tôi ngủ một giấc ở nhà Lâm An Nhuỵ, ăn xong bữa cơm mới đằng đằng sát khí tìm đến Hoắc thị, vừa hay tìm được tên Hoắc chó đang giao việc cho Hứa Kính trong văn phòng.

Hoắc chó nhìn thấy tôi đến thì rất gấp gáp giao việc cho xong rồi để bóng đèn Hứa Kính đi ra ngoài. Nhưng rất nhanh cũng nhận ra tôi có gì đó không đúng lắm: “Tiểu Lạc, em sao vậy?”

“Hoắc Đường Trạch!”

“Có mặt.”

“Em hỏi anh một chuyện, anh không được phép nói dối.”

“Được.”

“Có phải anh có người khác bên ngoài rồi không?”

Hoắc chó ngây ngẩn: “Sao anh lại có người khác bên ngoài?”

Anh ấy còn ở đây làm bộ làm tịch cho tôi xem!

Tôi tức đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói: “Ý của em là, có phải anh có người phụ nữ khác rồi không?”

Hoắc chó ngay lập tức phủ nhận: “Không có!”

Anh giả vờ! Anh giả vờ tiếp đi! Anh diễn tiếp đi em đang xem đây!

Không được, tôi tức quá, tức đến mức muốn ngồi lên đầu Hoắc Đường Trạch luôn rồi!

“Tối qua anh uống say xong miệng còn gọi người tên “Nhạ Nhạ” mà. Anh nói ở bên ngoài anh không có người khác vậy anh nói cho em cô ta là ai!”

Bất ngờ là Hoắc chó còn hỏi ngược lại tôi: “Em nói xem?”

Tôi nghe thấy câu đó của anh ấy chỉ càng tức hơn: “Anh muốn em nói gì chứ!”

Hoắc chó nói: “Tiểu Lạc, em biết cô ấy là ai mà.”

Lần này đến lượt tôi ngây ra: “Sao em biết cô ta là ai được!”

Hoắc chó: “Em còn nhớ đêm ở quán bar Hạn Tuyền em uống rượu xong thì làm trò với anh không?”

“Nhớ chứ.” Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đang yên lành sao lôi chuyện cũ ra làm gì.

“Tối đó em hôn anh xong hai tay còn níu lấy áo anh không buông, dùng âm điệu chỉ đủ cho anh và em nghe thấy nói sát bên tai anh một đoạn rất dài.”

Lời hôm đó của tôi là: Hoắc Đường Trạch, anh có tin trên thế giới này có chuyện linh hồn xuyên vào không? Bà đây không phải Khương Lạc mà là một người khác. Bà đây tên Tống Nhã, chữ Tống trong triều Tống, Nhã trong thanh lịch(1).

(1): nhã trí có nghĩa gần giống thanh lịch.

Hoắc Đường Trạch, tôi muốn về nhà, về chỗ ban đầu của tôi bởi vì tôi còn một đống đồ ăn vặt chưa ăn hết, tụi nó sắp hết hạn hết rồi! Hoắc Đường Trạch, đồ ăn vặt của tôi phải làm sao đây…

Hoắc Đường Trạch một chữ cũng không sai kể lại chuyện tối đó cho tôi nghe, tôi mới biết ngoại trừ cưỡng hôn tôi còn nói thêm vài lời ngu ngốc nữa!?

Ồ, hình như tôi nhớ ra chuyện gì rồi. Tôi qua “Nhạ Nhạ” trong miệng Hoắc Đường Trạch có lẽ là Nha trong tên của tôi. Hai chữ này đọc lên cũng có chút giống nhau. Vậy nên “Nhạ Nhạ” = “Nhã Nhã”.

Chuyện ngày hôm nay nếu dùng 1 câu để tóm gọn thì chính là – tôi đi “bắt gian” thì bắt được bản thân.

Ngại ghê chứ…

Ngọn lửa hừng hực trong lòng tôi biến mất tiêu, giọng điệu yếu ót: “Không phải chứ, em nói em không phải Khương Lạc mà là Tống Nhã anh còn tin.”

“Anh tin.”

“Anh không cảm thấy lời đó của em là uống rượu vào nói bậy sao?”

“Trực giác nói cho anh biết là em không phải uống rượu vào nói bậy. Trước kia nhận thức của anh về em và sau khi chuyển vào Hoắc gia rất khác nhau, giống như hai người vậy. Cùng một khuôn mặt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác, cũng không trang điểm giống nhau, khẩu vị sở thích không giống nhau. Bọn em cho anh cảm giác là hai người phân biệt.”

Khó trách đêm đắp người tuyết ở thành phố Bắc Hoắc Đường Trạch lại đột nhiên hỏi tôi: Tiểu Lạc, em sẽ vĩnh viễn là em của bây giờ đúng không?

Thì ra là anh ấy biết, anh ấy luôn biết.

Hoắc Đường Trạch đi đến trước mặt tôi, xoa xoa đầu tôi: “Vào tối đó anh cũng mới biết thì ra em không phải là tính tình đột nhiên thay đổi, mà người phụ nữ anh thích không phải Khương Lạc, cô ấy tên Tống Nhã. Biết được “Nhạ Nhạ” là gọi mình thì em hết giận rồi đúng không?”

“Ừm, không giận nữa.”

Hoắc Đường Trạch cầm điện thoại lên nhìn một cái rồi trực tiếp nắm tay tôi: “Nếu đã không giận nữa thì chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đưa người bạn gái đang ăn giấm của anh đi ăn món chân giò nước sốt mà cô ấy thích.”

“Bây giờ mới 3 giờ chiều, đang giờ làm việc đó. Hoắc tổng, anh công khai trốn việc…”

Còn Hoắc tổng của chúng ta nói lý lẽ rất thuận miệng: “Thân là ông chủ thì anh có thể dùng quyền lợi trốn việc bất cứ lúc nào.”

---------

Hội tám chuyện của Hoắc thị vĩnh viễn luôn đi đầu trong việc nắm bắt thông tin.

Trong nhóm chat: Hội tám chuyện ở Hoắc thị:

Nhân viên 1: [Tôi vừa nhìn thấy Hoắc tổng nắm tay Khương tiểu thư rời khỏi phòng làm việc rồi!]

Nhân viên 2: [Tôi cũng thấy rồi.]

Nhân viên 3: [Hơn nữa họ còn nói cười với nhau!]

Nhân viên 4: [Lúc họ rời khỏi Hoắc thị cũng vừa lúc tôi ra ngoài mới về. Tôi thấy Hoắc tổng còn tự tay mở cửa xe cho Khương tiểu thư ở bãi đỗ xe nữa. Xem dáng vẻ cưng chiều này của Hoắc tổng thì tôi thấy ngày họ kết hôn cũng không còn xa đâu!]

Nhân viên 5: [Còn phải nói, nhan sắc hai người họ rất xứng đó. Hoắc tổng là kiểu tổng tài bá đạo lạnh lùng, còn Khương tiểu thư cũng là gương mặt của ngự tỷ. Hai người từ vẻ ngoài đến phong cách nhìn sao cũng xứng lừa vừa đôi!]

Nhân viên 6: [Mọi người nói xem khi nào họ kết hôn?]

Nhân viên 7: [Đừng nói là kết hôn, ngay cả tiểu công tử của Hoắc thị chúng ta như nào tôi cũng tưởng tượng ra rồi!]

(Hoàn chính văn)

---------

(Phiên ngoại 1)

1.

Nhân vật 1: Hoắc tổng.

Nhân vật 2: Bà Hoắc.

---------

Một buổi sáng nào đó sau khi kết hôn.

Hoắc tổng của chúng ta thức dậy xong cũng lôi kéo bà Hoắc rời giường, còn “cưỡng ép” người ta đi thực hiện “lời hứa”: “Bà Hoắc, anh nhớ lúc trước em có hứa sẽ giúp anh làm một việc.”

Bà Hoắc là một người giữ chữ tín: “Đúng rồi.”

Hoắc tổng: “Lời hứa đó bây giờ em thực hiện đi.”

“Được thôi, vậy anh muốn em giúp gì?”

“Tạo người.”

Bà Hoắc: “…”

2.

Nhân vật 1: Hoắc Tinh Hách (Anh trai sinh đôi)

Nhân vật 2: Hoắc Tinh Dã (Em trai sinh đôi)

Nhân vật 3: Hoắc tổng.

---------

Hai vị tiểu công tử của nhà họ Hoắc cũng giống như những đứa trẻ khác trên đời này, vừa về nhà liền phải đi tìm mẹ. Nhưng anh em họ lượn cả Hoắc gia cũng tìm không ra mẹ mình, cuối cùng hai bóng dáng ấy lại tìm ra được người ba đang ngồi xem đấu bóng rổ trong phòng khách.

Hoắc Tinh Hách: “Ba ơi, mẹ đâu rồi?”

Hoắc Tinh Dã: “Ba ơi, mẹ đâu rồi?”

Hoắc Đường Trạch: “Mẹ con và bà nội đang đi xem phim rồi.”

Ăn cơm tối xong hai anh em vẫn chưa thấy mẹ về, cuối cùng cũng phải đi tìm ba mình hỏi: “Ba ơi, sao mẹ và bà nội vẫn chưa về vậy ba?”

Ba của hai đứa: “Mẹ vừa nhắn tin cho ba nói xem phim với bà nội xong thì tiện đường đi nhảy quảng trường luôn rồi.”

Nội tâm Hoắc Tinh Hách và Hoắc Tinh Dã: Trải nghiệm việc có người mẹ mê nhảy quảng trường là như nào? Trải nghiệm đó là tan học về nhà thường xuyên không tìm thấy mẹ đâu…

Nội tâm Hoắc tổng: Trải nghiệm việc có người vợ mê nhảy quảng trường là như nào? Trải nghiệm đó là làm việc xong về nhà thường xuyên không tìm thấy vợ đâu…

---------

(Phiên ngoại 2)

1.

Tôi tên Hoắc Tinh Hách. Tôi có người em trai sinh đôi tên Hoắc Tinh Dã.

Nghe ba tôi nói tên của hai chúng tôi đều là do mẹ đặt cho, vậy nên mẹ luôn là thiên tài đặt tên trong lòng tôi và em. Tinh Hách, Tinh Dã hợp lại với nhau nghe hay biết bao nhiêu.

Cho đến khi…

Có một buổi tối không biết vì sao mà ba tôi đã chọc giận mẹ tôi rồi, cả ba ngày sau mẹ đều không để ý đến ba. Đến sáng ngày thứ tư không biết mẹ tôi tìm mua ở đâu hai con rùa mua về nhà.

Con rùa chỉ nhỏ nhỏ thôi, bò cũng đặc biệt chậm, tôi hỏi mẹ: “Mami, bé rùa này có tên chưa mẹ?”

Mẹ trả lời tôi: “Cái con ngây ngốc đằng kia gọi là Hoắc Ngáo Đường, còn con mập mập đằng kia thì gọi là Hoắc Béo Trạch.”

Tôi có chút phản đối: “Mẹ ơi, hai cái tên này nghe…dở quá à.”

Mẹ tôi nói: “Nghe dở là đúng rồi đó.”

Ngay lúc này ba tôi trùng hợp đi ngang qua, liếc nhìn mẹ tôi một cái: “Tiểu Lạc, nói bóng nói gió không có gì vui đâu em.”

Giọng điệu ba tôi khi nói mấy chữ cuối nghe rất gợi đòn kiểu: “Đến đây đi, đến mà “làm nhục” anh đi này~”

2.

Mẹ tôi rất mê diễn kịch, cũng rất mê đọc truyện. Nhưng ba tôi cũng rất dung túng mẹ tôi vậy nên bà ấy là một diễn viên may mắn.

Tôi nhớ rất rõ vào một buổi tối nào đó, khi ba tôi ngồi im lặng trong phòng trẻ con nghe mẹ kể chuyện cổ tích cho em và tôi. Mẹ tôi kể chuyện cổ tích sao mà tự làm mình buồn khóc luôn…

Đúng vậy, không sai đâu. Tối đó mẹ tôi vì một câu chuyện cổ tích mà khóc như mưa. Mẹ vừa khóc vừa nói bà ấy đã lớn như vậy rồi mà ông bà ngoại còn chưa từng kể cho bà ấy nghe câu chuyện cổ tích nào, nói mình không có ai yêu không ai thương, đáng thương gần chết.

Mẹ tôi vừa khóc ba tôi liền đau lòng. Ba tôi ngay lập tức đi đến trước mặt mẹ ôm bà ấy vào lòng, nhỏ giọng vừa dụ vừa dỗ, dỗ rõ lâu mẹ cuối cùng cũng ngừng khóc. Sau đó ông ấy ôm tôi sang giường của em trai bên cạnh để mẹ nằm lên giường tôi.

Ba tôi dùng dáng vẻ như đang dỗ con nít để dỗ mẹ: “Ai nói không ai thương, không ai yêu em chứ? Qua đây, bé ngoan, muốn nghe cái gì anh kể cho em nghe…”

Ba tôi gọi mẹ là bé ngoan!

Bát cơm chó này tôi ăn trúng rồi!

3.

Mẹ tôi không chỉ mê đọc truyện mà còn là người mít ướt. Tiếng khóc như tiếng cống Tam Hiệp nửa ngày trời cũng không dừng lại được.

Quy tắc trong nhà do ba tôi đặt quy định mẹ là công chúa nhỏ, ai chọc mẹ khóc thì người đó bị đòn. Nhưng có rất nhiều lần không ai chọc mẹ khóc cả, mẹ tự mình tức khóc…

Ai cũng đã biết mẹ tôi chơi game rất gà. Nhưng càng gà thì lại chơi càng hăng, bà ấy rất thích kéo theo dì An Nhuỵ leo rank. Có rất nhiều lúc còn thích gọi thêm ba để ông ấy gánh nữa. Nhưng mà mẹ tôi thật sự chơi rất tệ, ba tôi gánh cũng không nổi…

Cuối cùng mỗi lần mẹ đánh rank thua liền vài trận đều bị thao tác rác rưởi của mình chọc tức đến khóc. Mà mỗi lần mẹ tôi khóc ba tôi thân là thê nô đều sẽ cầm lấy điện thoại của mẹ tôi, khởi động trò chơi rồi cày lại giúp mẹ.

4.

Tài năng nấu nướng của mẹ tôi cũng bình thường thôi nhưng ba tôi lại rất hay khen. Thỉnh thoảng bà ấy máu huyết dâng trào muốn nấu ăn sẽ làm cho nhà bếp hỗn loạn như chiến trường vậy.

Nhưng mà đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là món ăn mẹ tôi làm ra có mùi rất kì lạ. Tôi có ăn qua món thịt xào ngọt và món canh trứng cà chua vừa chua vừa mặn. Mấy món mẹ tôi làm ra mùi vị cũng không tới mức nào nhưng ác ở chỗ là bà ấy rất thích sáng tạo, luôn vượt lên chính mình tạo ra món mới.

Có rất nhiều món trong thực đơn đổi mới của mẹ như là ớt xanh xào ăn với bánh trung thu, cần tây trộn với nước dâu tây, còn có một món gọi là trứng hấp cay…

Mỗi khi tôi và em trai bị sốc bởi món mẹ làm ra đến mức không dám động đũa thì ba đều sẽ nhiệt tình cầm đũa lên nếm thử rồi gật đầu nhận xét: “Rất tuyệt.”

Vì thế mà tôi rất nghi ngờ liệu ba tôi có phải là người máy không có vị giác không…

5.

Bà nội rất thích mẹ. Mẹ cũng rất thích bà nội.

So với mẹ chồng con dâu thì hai người đó càng giống bạn thân hơn. Thức uống hai người cùng thích là trà sữa, sở thích chung là thích nghe nhạc của Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Họ sẽ cùng nhau đi thẩm mỹ viện, cùng đi xem phim, cùng đi du lịch, cùng nhau đi mua sắm.

Có rất nhiều lúc ba tôi từ công ty trở về nhà không nhìn thấy mẹ thì việc đầu tiên làm là hỏi quản gia.

Khi nghe được quản gia nói mẹ và bà nội sáng sớm đã cùng nhau đi mua sắm đến giờ vẫn chưa về thì ba tôi đều sẽ thở dài trước mặt tôi và em trai: “Mẹ của các con có khi nào không yêu ba nữa rồi không…Có phải cô ấy muốn bỏ chồng từ con rồi không!?”

6.

Ba tôi là một thê nô rất cao cấp, lời của mẹ tôi giống như thánh chỉ vậy. Những việc mà mẹ tôi giao cho dù trời có sập xuống thì ba tôi cũng nhất định phải làm cho xong.

Lấy ví dụ.

Thời gian: Thứ hai nào đó.

Địa điểm: Phòng họp tại tập đoàn Hoắc thị.

Nhân vật: Ba tôi, tôi và những nhân vật có tiếng tăm khác của Hoắc thị.

--------

Ngày hôm đó em trai bị cảm nên được bà nội với mẹ đưa đi bệnh viện truyền nước rồi, còn tôi thì phải đi theo ba. Lịch trình hôm đó của ba vốn dĩ là ở nhà nghỉ ngơi chăm con nhưng ai ngờ được Hoắc thị có việc gấp cần xử lí nên ông ấy liền mang theo tôi đến đó.

Trong cuộc họp tôi ngoan ngoãn ngồi trên đùi ba, nghe ông ấy mắng người. Có rất nhiều cô chú anh chị mặc tây trang đẹp đẽ bị ông ấy mắng đến mức không dám ngẩng đầu. Bầu không khí im ắng và buồn bã này bị cuộc điện thoại của mẹ tôi phá vỡ…

“Vợ ơi?”

“Đúng rồi, anh mang theo Hoắc Tinh Hách đến công ty rồi.”

“Được vợ, hôm nay anh sẽ về sớm.”

“Tạm biệt vợ~”

Kết thúc cuộc gọi xong, người vừa nãy cứ luôn miệng kêu vợ vợ “ngoan ngoãn như cún con” là ba tôi lập tức thay đổi sắc mặt biến thành núi băng liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, “Tôi cho các người thêm 3 ngày nữa, nếu dự án này còn chưa làm thoả đáng thì từng người cũng không cần xuất hiện ở Hoắc thị nữa…”

Sau đó ba tôi lại nhận được điện thoại của mẹ…

“Không có, anh không có bận.”

“Được.”

“Trên đường về anh sẽ mua.”

“Mua bao nhiêu cân sườn vậy em?”

“Ngoài sườn ra còn cần mua thịt nào khác nữa không…”

“Không vất vả, được phục vụ cho vợ vui còn không kịp nữa là.”

7.

Từ sau khi tôi có trí nhớ thì tôi và em trai đã được trải nghiệm qua cái gọi là “ba mẹ là chân ái, con cái chỉ là ngoài ý muốn thôi”.

Kỹ năng nấu nướng của mẹ tôi rất tệ, nhưng kỹ năng làm đồ ngọt của bà ấy càng tệ hơn. Cuối tuần nào đó, sau khi mẹ xem được một video làm đồ ăn thì chợt bước vào bếp và chiếm dụng lò nướng nói muốn học làm bánh socola.

Hai tiếng sau.

Mẹ tôi cầm theo một thứ gì đó màu đen, nở nụ cười ngọt ngào trên môi, bước vào phòng của tôi và em rồi vừa dụ dỗ vừa lừa gạt nói: “Bảo bối ơi, qua đây thử xem bánh ngọt này có ngon không nào!”

Tôi và em trai nhìn món bánh socola không rõ hình dạng rồi nhìn nhau. Cho dù chúng tôi biết rõ tài năng của mẹ nhưng đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong đợi của bà ấy vẫn không nỡ từ chối, vì vậy tôi chỉ có thể âm thầm cầm lấy cái nĩa…

Vài giây sau, tôi và em trai đều không giấu nổi vẻ “đau đớn thống khổ” trên mặt. Cái bánh đó thật sự rất khó ăn đó.

Lúc mẹ nhìn thấy biểu cảm của tôi và em thì bà ấy cũng biết cái bánh mình làm ra thất bại rồi, cảm thấy may mắn nói: “May mà có các con thử trước nếu không ba các con phải chịu tội rồi.”

Tôi kiểu ???

Em tôi kiểu ???

Hai chúng tôi nhìn nhau: Mẹ ơi, chúng con có phải con ruột không vậy!

(Toàn văn hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom