Cuối tháng 6 mưa nhiều, cả thành phố Nam đã trong trình trạng mây mù dày đặc liên tục nhiều ngày rồi.
Vào một ngày nào đó, sau khi bị tiếng mưa rơi làm tỉnh giấc thì tôi đắp chăn lên, bắt đầu suy nghĩ về cách sử dụng 5 triệu trong tay. Cái gì không cần làm thì không làm, chỉ dựa vào 5 triệu này tôi đã có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Con người mà, sống phải có lý tưởng.
Cho dù có thành cá muối thật thì cũng phải làm một con cá muối có tiền!
Cuối cùng, tôi đưa lời thề sẽ trở thành con cá muối giàu có nhất. Đặt điện thoại qua một bên, nằm thẳng trên giường nhìn lên trần nhà, bắt đầu ngẫm nghĩ về cuộc đời cá muối của bản thân.
Năm triệu trong tay, tôi lấy 2 trăm nghìn đi mua vàng vậy thì còn tận 4 triệu 8 lận. Số tiền còn lại sẽ đi gửi ngân hàng hay là mang đi làm gì đó nhỉ? Nên mở tiệm bánh ngọt hay nhà hàng nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, đối với một kẻ đầu óc không lanh lợi như tôi thì nghĩ sao mà ngủ một giấc nữa luôn.
Vừa tỉnh dậy thì đã thấy 12 giờ trưa. Người chưa tỉnh hẳn mà đã thấy tin nhắn của Châu Mạn Âm liên tục gửi đến.
Châu Mạn Âm: [Lạc Lạc ơi?]
Tôi trả lời: [Dì ơi, con nè.]
Châu Mạn Âm: [Lạc Lac, bây giờ con có rảnh không? Hay là chúng ta đi xem phim đi. Xem phim xong thì đi uống trà chiều rồi mua một phần mang về cho Đường Trạch, sau đó cùng mang đến Hoắc thị cho nó. Con thấy vậy ok không?]
Vừa nghe thấy, vừa đọc thấy ba chữ “con rảnh không” từ Châu Mạn Âm thì tôi liền thấy có chút mệt tim. Khỏi nghĩ nhiều thì tôi cũng biết dì Châu này đang tính toán cái gì.
Dì ấy luôn dồn hết công lực để gán ghép cho nguyên chủ và Hoắc Đường Trạch thành một đôi, muốn tôi và anh ta gắn bó keo sơn, nên vợ nên chồng. Nhưng tiếc là tôi lại xuyên vào người của nguyên chủ.
Trước đây thì Châu Mạn Âm và nguyên chủ cùng một chiến tuyến. Một người muốn đối phương trở thành con dâu mình, một người cũng nỗ lực để làm con dâu của người kia. Bây giờ thì khác rồi, tôi không phải nguyên chủ, cũng không muốn thành một cặp với Hoắc Đường Trạch.
Vậy nên đầu tiên tôi vẫn tìm một cái cớ để tránh ý đồ của dì ấy: [Dì ơi, hôm nay con thấy trong người không khoẻ lắm.]
Thân thể không khoẻ nên không muốn ra ngoài. Lời từ chối này chắc đủ rõ ràng rồi.
Châu Mạn Âm vẫn không từ bỏ: [Vậy ngày mai rồi chúng ta đi.]
Tôi tiếp tục từ chối thẳng thừng: [Dì ơi, mai con có việc bận rồi ạ.]
Dì ấy tiếp tục hỏi: [Vậy ngày mốt, ngày kia nữa thì sao?]
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đáp: [Những ngày sau đó con cũng bận rồi ạ.]
Châu Mạn Âm: [Thôi vậy…]
Cho dù không nhìn thấy mặt thì tôi cũng có thể dựa vào chuỗi dấu ba chấm này của Hoắc phu nhân mà cảm nhận được sự thất vọng của dì ấy. Nhưng tôi lại một chút cũng không thất vọng.
Dù sao thì việc tránh xa Hoắc Đường Trạch cũng là một phần của công cuộc bảo vệ mạng sống mà.
Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục ngồi như những vị đạo sĩ đang đánh cờ trầm ngâm về vấn đề lúc nãy chưa nghĩ xong. Làm sao để tiền sinh ra tiền nhỉ? Làm sao để thành một con cá muối giàu có nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy bụng cũng hơi đói. Giữa việc làm giàu và giải quyết cái bụng đói thì tôi đương nhiên chọn vế sau làm trước. Tôi thay bộ quần áo rồi lái xe đến một quán món Thái được rất nhiều food streamer đánh giá cao.
Đến quán ăn, tôi gọi món với anh nhân viên mặc bộ đồ Pikachu. Ngay lúc tôi mới cầm đũa lên, chưa kịp ăn vài miếng đã nghe thấy giọng nói điệu điệu nhẹo nhẹo kế bên: “Ồ, đây không phải là Khương đại tiểu thư hay sao?”
Tôi có linh cảm, người này cũng không phải dạng tốt lành gì.
Kẻ thù của nguyên chủ trong tiểu thuyết không phải nhiều bình thường, mà là rất nhiều rất nhiều. Trừ Hoắc Đường Trạch và Châu Mạn Âm ra thì trong tiểu thuyết này, mỗi người cô ta đều đắc tội qua một miếng.
Dù sao thì cô ta cũng chỉ là người đẹp ngu si mà thôi.
Nhưng hiện tại tôi sẽ không để ý đến người phụ nữ không tốt lành kia đâu. Tôi đây sắp đói chết rồi, hết sức để chiến đấu rồi. Vậy nên hãy chờ tôi ăn no rồi tiếp tục bàn việc lớn nhé.
Lâm An Nhuỵ thấy tôi không muốn để ý đến cô ta, tự nhiên bước đến ngồi xuống đối diện tôi rồi nói như thật: “Nghe nói cô lại dính lấy Hoắc tổng hả? Sao vậy? Khương đại tiểu thư của chúng ta hết tiền rồi nên mới đến những chỗ rẻ tiền như thế này ăn cơm sao?”
“Chắc là vậy rồi. Tài sản mẹ cô để lại cho cô đều bị cô phung phí hết rồi, giờ thì tiền đâu mà đốt nữa…Ôi trời ơi, cái áo thun trên người cô nhìn chắc cũng không quá 50 đồng chứ nhỉ? Là hàng trôi nổi mua trên mạng hả?”
Lâm An Nhuỵ được nước lấn tới: “Khương Lạc, không phải tôi nói cô chứ, sao giờ cô lại lưu lạc đến bước đường này rồi? Khương đại tiểu thư của ngày trước bây giờ rớt giá đến vậy rồi sao?!”
Làm phiền một người đang ăn cơm là một tội không thể tha được, tôi chê cô ta ồn nha. Đặt đôi đũa xuống bàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô ta, cao giọng: “Im đi, đừng có làm phiền tôi ăn cơm.”
Nói xong câu đó thì tôi lại tiếp tục gắp một con tôm bạc hà Thái cho vào chén rồi ăn với cơm cà ri bò.
Lâm An Nhuỵ bị tôi kêu im miệng lại hiện lên vẻ khinh thường: “Khương Lạc, tôi tưởng cô sẽ phất lên nổi chứ. Ai ngờ đâu một tháng không gặp thì quần áo cô mặc cũng thua tôi một bậc, cũng không trang điểm nữa. Hay là đến cả mỹ phẩm bây giờ cô mua cũng không nổi nữa rồi?”
“Khương Lạc, cô rớt giá rồi.”
“…”
Mẹ cô mới rớt giá!
Bước ra ngoài ăn bữa cơm không gặp được anh đẹp trai nên tôi cũng không trang điểm làm gì. Hơn nữa tôi cảm thấy con gái trang điểm là vì sở thích, muốn làm thì làm, cũng đâu phải yêu cầu bắt buộc đâu.
Tôi ăn hết đĩa cơm cà ri bò, tôm bạc hà, gà không xương chiên kiểu Thái, súp Tomyum, xôi xoài, gỏi đu đủ, uống thêm ngụm trà chanh rồi lấy khăn giấy lau miệng thì sức chiến đấu lại bùng cháy. Đột nhiên lại nghe cô ta nói: “Khương Lạc, nói thật đi. Dạo gần đây cô nghèo túng rồi phải không?”
“…”
Thấy tôi không trả lời, Lâm An Nhuỵ tự cảm thấy suy đoán của cô ta là đúng, tự nhiên lòng trắc ẩn cũng trỗi dậy, lại đi quan tâm đến đối thủ của mình: “Tôi vừa mua một bộ mỹ phẩm trang điểm, cô có cần không?” Nói xong còn tự bổ sung: “Cũng khá mắc đó.”
“…”
Vẻ đồng tình hiện hết lên cả mặt, cô ta lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt tôi: “Công ty của ba tôi dạo gần đây cũng có thiếu thư ký, cô có cần đến phỏng vấn thử không? Nghe tôi nói này, cô đừng có sĩ diện quá. Dù gì cô cũng được dạy dỗ cẩn thận rồi, bây giờ cơ ngơi sa sút cũng nên đi làm việc. Nếu không thì ai nuôi cô chứ?”
Lâm An Nhuỵ tiếp tục thuyết phục: “Tôi biết Hoắc phu nhân thích cô, nhưng Hoắc tổng lại không thích. Nếu cô bước được vào Hoắc gia thì đó là chuyện tốt. Còn nếu Hoắc tổng không cưới cô, cô lại không có tiền thì cũng không nên đi làm ăn mày đúng không? Tìm một công việc ổn định làm đi.”
Tôi nhìn vào cái thẻ cô ta đưa qua, trên đó ghi “Tập đoàn An Thịnh”. Nãy giờ tôi lo cắm mặt ăn cơm, không có thời gian để thưởng thức “ánh mắt yêu thương” của cô ta. Vừa nhìn lại ký ức giữa cô ta với nguyên chủ thì mới nhận ra cái người đang ngồi đối diện mình luyên thuyên không dứt lại chính là nhân vật tôi thích trong tiểu thuyết.
Ừm, tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng không hề xấu xa, ngoại trừ hay mỉa mai nguyên chủ thì Lâm An Nhuỵ - con gái út của tập đoàn An Thịnh cũng chưa từng làm việc gì tồi tệ.
Lúc trước Lâm An Nhuỵ có thích Hoắc Đường Trạch, nhưng giữa cô ấy và nguyên chủ còn chưa đến mức trở mặt thành thù. Sau khi biết người con dâu trong mộng của Hoắc phu nhân là nguyên chủ thì cô ấy cũng chủ động rút lui.
Nhưng mà nguyên chủ lại căm ghét cô ấy, luôn nói xấu cô ấy nên mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên rất căng thẳng.
À, hôm nay cô ấy đi dạo phố rồi tình cờ đi ngang qua quán ăn này, rồi lại nhìn thấy tôi thông qua cửa kính nên mời đặc biệt vào đây để nói móc tôi. Đúng vậy, người phụ nữ này tới đây để chọc tôi mà.
Các nhân vật nữ trong tiểu thuyết này được chia làm ba phe. Phe phản diện là tôi cầm đầu, phe thiện lành là Tô Thanh Hâm đại diện, còn cô ấy là ở phe người qua đường thôi.
Mỗi lần Lâm An Nhuỵ xuất hiện đều sẽ thúc đẩy tình tiết truyện. Hôm nay cô ấy đến trước mặt tôi, vậy chắc là sắp có biến gì đó nhỉ?
Lâm An Nhuỵ nhìn tôi đang ngây ngẩn, cho rằng những lời lúc nãy cô ấy lảm nhảm đã làm tôi cảm động rồi nên nhỏ giọng nói một câu: “Đừng cảm kích chị quá nhé, chị đây từ trước đến giờ chỉ muốn làm việc tốt trong âm thầm thôi. Thiếu tiền thì nói chứ đừng có im lặng chịu đựng.”
Tôi cười ngắt lời cô ấy: “Nếu tôi hết tiền thật thì cô cho tôi mượn à?”
Bản tính Lâm An Nhuỵ không xấu, lúc trước cô ấy đối đầu với nguyên chủ cũng chỉ vì nguyên chủ không có việc gì làm cũng đi sỉ nhục cô ấy. Nói cô ấy là con riêng của Lâm gia, chế giễu cô ấy không được danh chính ngôn thuận.
“Vậy cô cần bao nhiêu?”
Tôi không ngờ Lâm An Nhuỵ sẽ cho tôi mượn tiền thật, hỏi lại: “Vậy cô đang có bao nhiêu?”
“Ba hay năm trăm nghìn gì đó.”
“Tôi nghèo vậy rồi, cô không sợ tôi mượn xong không trả hay sao?”
Lâm An Nhuỵ nghĩ ngợi một lúc, nói: “Vậy tôi không cho mượn nữa.”
Nghe đến đây thì tôi bật cười: “Xem ra cô cũng không có xấu xa như tôi tưởng. Người xinh đẹp, tâm địa cũng không đến mức nào.”
Lâm An Nhuỵ cảm thấy những lời tôi nói rất dễ nghe, đặc biệt là câu cuối. Cô ấy vỗ vỗ vai tôi: “Tôi vốn dĩ đâu có xấu đâu. Nếu lúc trước cô không sỉ nhục tôi thì tôi cũng không thèm ganh đua với cô đâu.”
Cuối cùng, sau khi tôi ăn xong bữa cơm rồi đi ra ngoài thì Lâm An Nhuỵ cứ nhất quyết nhét cho tôi bộ đồ trang điểm mà cô ấy nói.
6.
Sau hôm tôi từ chối Châu Mạn Âm, một khoảng thời gian dài sau đó dì ấy không tìm tôi nữa. Tôi nghĩ rằng dì ấy giận tôi rồi, cũng từ bỏ việc gán ghép tôi với Hoắc Đường Trạch.
Có chút đúng ý tôi đó.
Hôm nay là thứ tư, trời xanh mây trắng gió thổi nhẹ. Tôi đang ngồi trên cái xích đu ở sân thượng, trông kiểu dáng y hệt cái của ông lão đầu thôn tôi dạo trước. Tôi vừa ngồi vừa gặm ngô vừa dùng dấu vân tay đăng nhập để mua đồ.
Tôi đây đã lập chí phấn đấu thành một người công dân ưu tú để giành vinh quang cho đất nước rồi. Công dân xuất sắc như tôi bình thường cũng không có sở thích gì, chỉ chơi trò trồng cây nuôi gà trên Alipay, chơi [Nông trại vui vẻ] để trải qua một kiếp người nhàn nhã.
Ngay lúc tôi chuẩn bị cho con gà đã bị ai đó gõ cho sưng đầu còn đang băng bó ăn bao thức ăn 180g thì có cuộc gọi không biết tên gọi đến tôi.
Theo như bình thường, người lạ gọi đến sẽ hỏi tôi có mua bảo hiểm không hay có cần bán nhà gì không nên tôi trực tiếp tắt luôn, không cho người ta cơ hội mở miệng. Nhưng vị bán hàng này đúng là dai dẳng, cứ gọi mãi.
Tôi nhận cuộc gọi. Đang định nói cho người đó biết việc quấy rối một cô gái xinh đẹp đang cho gà ăn là một hành vi rất đáng xấu hổ thì người đó đã nhanh nhẹn nói trước: “Khương tiểu thư, tôi là Hứa Kính.”
Khoan, tên này nghe quen quen… Hứa Kính này là ai nhỉ?
À, hình như là trợ lý của Hoắc Đường Trạch.
Tôi dừng lại chốc lát, hỏi: “Trợ lý Hứa tìm tôi có việc gì không?”
Giọng điệu của Hứa Kính rất gấp gáp: “Khương tiểu thư, xe của tôi đã dừng trước cửa biệt thự của cô rồi, cô có thể đi một chuyến liền không? Hoắc tổng có việc cần tìm cô.”
Động tác gặm bắp của tôi dừng lại. Có việc tìm tôi? Hoắc Đường Trạch tìm tôi chi?
Hứa Kính nhắc lại một lần: “Khương tiểu thư, việc này rất gấp nên cô có thể xuống liền được không?”
Tôi nghe việc có liên quan đến Hoắc Đường Trạch thì muốn mở miệng từ chối rồi, nhưng nghe giọng điệu của Hứa Kính thì hình như thật sự rất gấp gáp. Tôi tự ngẫm vài giây rồi đáp: “Được, đợi tôi chút nhé.”
Hứa Kính nghe được lời đồng ý của tôi liền thở hắt ra một tiếng: “Vâng, Khương tiểu thư.”
Tôi đi ra khỏi biệt thự liền nhìn thấy xe của Hứa Kính, anh ta vừa nhìn thấy tôi liền mở cửa: “Khương tiểu thư, sự tình gấp gáp, mời cô lên xe ngay ạ.”
Tôi gật đầu cảm ơn anh ta: “Cảm ơn nhé.”
Hứa Kính lái xe như bay trên đường. Tôi ngồi ở ghế sau có thắt dây an toàn rồi mà sao vẫn còn sợ quá…
Thân là một người tiếc mạng thì tôi chưa bao giờ lái xe quá nhanh, cũng không thích ngồi những chiếc xe tốc độ cao như này. Cuối cùng tôi mở miệng nói với Hứa Kính: “Trợ lý Hứa, chúng ta đừng chạy nhanh quá như thế, an toàn là trên hết. Ai cũng nói “Đi đường an toàn, trẻ nhỏ hân hoan” mà.”
Hứa Kính một tay đặt trên vô lăng, một tay ra dấu OK cho tôi xong lại đột nhiên lái nhanh hơn!!!
Anh ta một đường chở tôi đến bệnh viện tư luôn. Trên giường bệnh VIP chỉ có một người phụ nữ yên tĩnh nằm trên đó. Tôi đến gần nhìn một cái mới nhận ra, vậy mà là Châu Mạn Âm.
Dì ấy ngủ rồi, hô hấp đều đều nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
Trước cửa sổ bên trái giường bệnh có một bóng người. Hoắc Đường Trạch nghe thấy tiếng bước chân của tôi mời chậm rãi xoay người lại: “Cuối cùng cô cũng đến.”
Tôi nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc tổng, dì ấy bị sao vậy?”
Hoắc Đường Trạch cũng nhỏ giọng: “Chúng ta ra ngoài nói.”
Tôi gật gật đầu đi theo Hoắc Đường Trạch ra khỏi phòng bệnh. Trong hành lang trống trải của bệnh viện, anh ta kể cho tôi nghe chi tiết về vấn đề của dì ấy.
Ba ngày trước, Châu Mạn Âm đi leo núi với bạn nhưng đột nhiên mưa lớn, họ bị tách khỏi đoàn. Khi đội cứu hộ tìm thấy dì ấy thì dì ấy đang ở dưới một cái hố, trên đầu có vết thương còn đang hôn mê bất tỉnh.
Tôi cố gắng nhớ lại tình tiết truyện thì thấy trong tiểu thuyết hình như đâu có đoạn này đâu…
“Hôm nay là lần đầu tiên mẹ tôi tỉnh lại.” Hoắc Đường Trạch có chút lo lắng nhìn về hướng phòng bệnh, “Bà ấy tỉnh lại cũng không nhớ được nhiều người, bao gồm cả tôi. Bác sĩ nói là do phần đầu bị thương dẫn đến mất trí nhớ. Nhưng kỳ lạ là, bà ấy không nhớ mình là ai nhưng lại gọi tên của cô, còn nhớ rõ cô là con gái của người bạn tốt.”
Cái loại tình tiết máu chó bình thường chỉ có trong phim này nay đã xảy ra rồi. Tôi cảm thấy ngoài máu chó thì cũng có chút khó hiểu. Ôi sao lại trùng hợp vậy chứ? Ai cũng không nhớ, chỉ nhớ được nguyên chủ và Khương Duẫn Lương.
Một lát sau, Hứa Kính bước ra báo cáo với Hoắc Đường Trạch: “Hoắc tổng, phu nhân tỉnh rồi.”
Tôi cùng với Hoắc Đường Trạch một trước một sau quay lại phòng bệnh. Quả nhiên, tình huống giống hệt những gì Hoắc Đường Trạch nói. Châu Mạn Âm không biết Hoắc Đường Trạch, không biết Hứa Kính, chỉ biết con gái của người bạn quá cố.
Châu Mạn Âm là bạn của mẹ ruột nguyên chủ, là bậc trưởng bối. Hơn nữa dì ấy cũng thích tôi như vậy nên cả chiều này tôi đều tận tâm ở lại phòng bệnh ở bên cạnh dì ấy, làm dịu đi cơn hoảng loạn vì bị mất đi ký ức của dì ấy.
Đến tối, đợi Châu Mạn Âm ngủ rồi thì Hoắc Đường Trạch mới tự tay lái xe chở tôi về. Anh ta đưa tôi đến tận cửa mới nói một câu: “Không mời tôi lên ngồi chút sao?”
Không ngờ đường đường là Chủ tịch Hoắc thị lại đề xuất cho tôi mời anh ta lên nhà. Lúc trước không phải anh ta ghét nguyên chủ sao? Bình thường gặp nguyên chủ còn hận không tiễn cô ta đến hành tinh khác để khỏi gặp nữa mà. Tôi đơ người, đáp: “Vậy xin mời Hoắc tổng.”
Hiểu đạo lý ai đến thăm cũng là khách nên tôi cũng tận tay pha cho anh ta một tách trà hoa rồi mới đến sô pha cách xa anh ta ngồi xuống, cố gắng kéo giãn khoảng cách ra.
Tôi có thể cảm nhận được tối nay Hoắc Đường Trạch có gì đó muốn nói với tôi, nhưng tôi không ngờ anh ta sẽ nói: “Tôi mong cô có thể chuyển đến ở Hoắc gia một thời gian.”
Chuyển đến Hoắc gia…
Nghe được mấy chữ này, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một khung cảnh hết sức khủng bố. Hoắc Đường Trạch sắp trực tiếp ra tay giết tôi rồi chặt xác ở Hoắc gia?!
Mong muốn được sống sót mãnh liệt đến mức làm tôi mất đi khả năng suy nghĩ: “Hoắc Hoắc Hoắc…Hoắc tổng, tôi gần đây hình như đâu có làm gì đắc tội anh đâu đúng không…”
Rõ ràng dạo này tôi ngoan lắm mà, tôi đâu có chọc ghẹo gì anh ta đâu!
“Mười triệu.”
“Cái gì?”
“Bác sĩ nói kiểu mất trí nhớ này có thể kéo dài rất lâu nhưng cũng có thể rất nhanh sẽ hồi phục. Mẹ của tôi chỉ nhớ được cô, ỷ lại cô nên tôi mong cô có thể đến Hoắc gia để nói chuyện với bà ấy, giúp bà ấy hồi phục ký ức.”
“Mười triệu là số tiền tôi trả để cô chăm sóc cho mẹ tôi trong thời hạn 3 năm. Nếu sau 3 năm mẹ tôi vẫn chưa nhớ lại thì cô cũng có thể trực tiếp cầm số tiền đó rồi rời đi.”
Tôi ăn nói hùng hồn nghĩa khí: “Hoắc tổng, tôi thấy là anh đang dùng tiền mua chuộc tôi! Dựa trên tình cảm giữa tôi và dì ấy thì anh không thể dùng tiền để nói chuyện được!”
Hoắc Đường Trạch cho một cái giá cao hơn: “Năm mươi triệu.”
Là một nô lệ của đồng tiền thì tôi chịu không nổi cám dỗ này, đành phải cúi đầu trước thế lực xấu xa: “Thành giao!”
Vài hôm trước tôi còn nghĩ đến chuyện bán căn biệt thự này rồi cầm số tiền đó cùng với năm triệu cao chạy xa bay đến thành phố nhỏ nào đó dưỡng lão. Suy cho cùng thì tôi lười biếng, tôi lãng phí, tôi không làm việc, tôi chỉ muốn làm cá muối nhưng ở thành phố sầm uất như thành phố Nam thì có lẽ năm triệu của tôi cũng có chút nhỏ bé.
Một ly trà sữa ngon mười mấy đồng, ra ngoài ăn cũng phải một hai trăm một bữa. Mua đồ thì ít nhất cũng vài chục một bộ, một năm bốn mùa, mỗi mùa vài bộ. Còn ngẫu nhiên đi du lịch hay gì đó nữa, năm triệu này có chút không đủ dùng.
Nhưng lần này Hoắc Đường Trạch ra giá năm mươi triệu. Năm mươi triệu đấy! Tiền đấy!
Không phải nói chứ tiền Hoắc Đường Trạch cho không phải nhiều bình thường. Năm mươi triệu cộng thêm tiền của nguyên chủ nữa thì đủ cho tôi làm con cá muối ở thành phố Nam luôn rồi.
Điều kiện này hấp dẫn tôi quá.
“Nhưng mà Hoắc tổng, tôi có một yêu cầu.” Vì Hoắc Đường Trạch đang nhờ vả tôi nên tôi đưa ra vài điều kiện hình như cũng không quá đáng.
“Cô nói đi.”
Tôi nhìn vào mắt anh ta, chậm rãi nói: “Tôi muốn anh bảo đảm cả đời này anh sẽ không làm ra chuyện có hại đối với tôi hoặc là nhốt tôi.”
Câu này dịch ra nghĩ là: Không được bẻ tay tôi, cũng không được tống tôi vào bệnh viện tâm thần.
“Được.” Hoắc Đường Trạch không hề chần chừ, cũng không hỏi tại sao tôi muốn anh ta bảo đảm như vậy mà sảng khoái đồng ý.
“Anh thề đi.”
“Tôi thề cả đời này sẽ không những chuyện gây hại đối với cô hoặc là nhốt cô. Nếu không thì Hoắc thị sụp đổ, nhà tan cửa nát.”
Lời thề này đúng là đủ độc.
Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút bất an: “Hoắc tổng, hay là anh viết cho tôi tờ giấy bảo đảm đi. Viết là anh bảo đảm sẽ không làm những chuyện gây hại đối với tôi hoặc là nhốt tôi. Còn có năm mươi triệu kia nữa, anh nhớ kêu luật sư của anh ghi ra thù lao mà tôi nhận được nhé. Tôi sợ nói miệng sẽ không có gì làm bằng chứng, sợ làm xong việc sẽ thành công cốc mất.”
Hoắc Đường Trạch lạnh nhạt nhìn tôi: “Khương Lạc, ở trong lòng cô tôi là người nói không giữ lời vậy sao?”
Đầu tiên là tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Đương nhiên là không phải rồi! Tôi chỉ sợ quý nhân bận nhiều việc đến lúc nào đó lại quên hiệp định giữa chúng ta rồi không trả tôi những gì tôi đáng được nhận. Vậy nên tôi mới mong anh sẽ làm ra một bản hợp đồng, lúc đó anh tốt, tôi tốt, mọi người tốt…”
Hoắc Đường Trạch: “Cô đúng là người phụ nữ phiền phức.”
Chê thì chê vậy chứ anh ta cũng làm theo.
7.
Sau khi tôi chuyển đến Hoắc gia để chăm sóc Châu Mạn Âm thì Hoắc Đường Trạch ít về hơn hẳn. Nghe nói là gần đây Hoắc thị bận nhiều việc.
Hoắc thị bận hay không tôi không biết nhưng tôi thì bận thiệt nha. Cả ngày tôi đều ở bên cạnh kể cho dì ấy nghe về chuyện trước kia dì ấy gán ghép tôi và Hoắc Đường Trạch ra sao, nhằm gợi lại sự quen thuộc cho dì ấy.
Nhưng tôi phát hiện làm vậy không có tác dụng, tôi nói nhiều cỡ nào dì ấy vẫn không nhớ ra được gì. Hơn nữa, từ khi dì ấy quay về Hoắc gì thì ai cũng không tin tưởng, chỉ tin tưởng mỗi tôi, chỉ chịu ăn đồ tôi nấu, nói chuyện với một mình tôi.
Haizz, chuyện này căng thật đấy.
Còn tôi, vì để xứng đáng với năm mươi triệu kia mà bắt đầu mặc tạp dề bước vào bếp với cái tài nghệ nấu nướng nhìn chán muốn chết. Kỹ năng của tôi rất đáng lo ngại, làm theo công thức mà còn sai nữa. May mắn là có nữ quản gia họ Lý kịp thời cứu vớt tôi.
Khi tôi vừa chuyển đến Hoắc gia thì chị Lý nói chuyện với tôi rất dè dặt, rất khách sáo và xa lánh tôi. Mãi cho đến một ngày tôi cắt rau bị đứt tay còn chị ấy sơ cứu cho tôi. Sau lời cảm ơn chân thành của tôi thì chị ấy mới bắt đầu thả lỏng cảnh giác.
Chị ấy đề phòng như vậy vì lúc trước nguyên chủ đã đe doạ bắt chị ấy giám sát Hoắc Đường Trạch. Anh ta làm việc gì, gặp ai cũng phải báo cáo cho cô ta đầu tiên, nếu không sẽ tìm cách đuổi việc chị ấy.
Chị Lý rất trung thành với Hoắc gia, nguyên chủ nói gì cũng không nghe, cũng không có chuyện hai lòng mà miệng kín như bưng, một ngọn gió cũng không lọt ra ngoài. Cuối cùng thì cái yêu cầu vô lý của nguyên chủ cũng không thực hiện được.
Nguyên chủ cũng không có nói xấu gì chị ấy với Châu Mạn Âm, nhưng mỗi lần được dì ấy mời đến làm khách thì cô ta lại nghĩ cách làm khó chị Lý, ra vẻ trước mặt mọi người. Vậy cũng khó trách sao lần đầu tiên sau khi tôi xuyên vào tiểu thuyết đến Hoắc gia thì thái độ của chị Lý lại vừa sợ hãi vừa cứng đơ như thế.
Nhờ sự giúp đỡ của chị Lý mà món ăn tôi làm ra không dám nói là mỹ vị nhân gian, nhưng chung quy vẫn có thể nuốt được. Thân là một người không có thiên phú nấu ăn thì tôi dám thề là tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Trước đây tôi đã đơn phương xoá Hoắc Đường Trạch rồi, vào buổi tối đồng ý chuyển đến Hoắc gì thì tôi lại thêm WeChat anh ta một lần nữa. Vào những ngày anh ta không về nhà tôi sẽ chủ động nhắn tin báo cáo tình hình của Châu Mạn Âm, mỗi báo cáo viết được khoảng 100 từ.
Dù gì cũng là nhận tiền làm việc mà. Đã đồng ý chăm sóc Châu Mạn Âm thì tôi sẽ cố gắng hết sức. Tại sao một người lại lao động chăm chỉ? Tại đó là yêu cầu của ông chủ đó. Phải kính nghiệp!
Cho dù ông chủ không có yêu cầu thì cũng phải làm hết nước hết cái!
Tôi báo cáo với anh ta như vậy chứ cũng không cần anh ta xem. Tôi dốc sức như thế để bản thân cầm năm mươi triệu mà trong lòng yên ổn. Dù sao thì tôi cũng đã dùng cả tấm lòng, rất thành thật mà chăm sóc cho Châu Mạn Âm.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là Hoắc Đường Trạch đã trả lời tôi thay vì để tin nhắn tôi chìm xuống đáy biển như hồi trước làm với nguyên chủ.
[Hôm nay 8 giờ dì ấy đã dậy rồi. Đánh răng rửa mặt xong thì ăn cơm chiên trứng do tôi làm. Sau đó thì tôi cùng dì dắt Đậu Sa đi dạo dưới sân.]
Đậu Sa là tên của chú chó Châu Mạn Âm yêu thích.
Tôi lia lịa gõ phím viết báo cáo: [Khoảng 11 giờ trưa thì dì lại muốn ăn bún bò nên tôi phải lên Baidu tra. Có vẻ như là tôi đã nêm nếm sai tỉ lệ nên mùi vị có hơi kì lạ, vấn đề này tôi sẽ cố gắng khắc phục. 7 giờ tối, sau khi ăn tối xong thì dắt theo Đậu Sa cùng nhau đi dạo. Trước lúc tôi gửi tin này 10 phút thì dì ấy đã ngủ rồi. Hoắc tổng, đây là báo cáo công việc hôm nay của tôi. Người viết: Khương Lạc.]
Tôi nhắn một đoạn dài như vậy xong thì nhấn nút gửi. Một phút sau thì nhận được tin nhắn trả lời của Hoắc Đường Trạch: [Đã biết.]
Báo cáo công việc với Hoắc đại boss xong thì vẫn còn sớm chán, mới mười rưỡi nên tôi xuống lầu tìm Đậu Sa chơi. Đậu Sa ban đầu rất sợ tôi, chú chó vàng này vừa nhìn thấy tôi liền nhe răng gầm gừ, rất hung dữ.
Sau này chị Lý nói tôi mới biết, “tôi” đã từng vô duyên vô cớ lại đá Đậu Sa một phát nên nó mới sợ tôi đến gần như vậy. Nguyên chủ gây thù đúng là nhiều quá.
Bây giờ soi vào cái chậu nước vừa to vừa tròn này đi. Tôi tự tin tuyên bố tôi và nguyên chủ không hề giống nhau, tôi không ghét động vật nhỏ. Để cứu vãn mối quan hệ mong manh giữa tôi và Đậu Sa, ngày nào tôi cũng mua đồ ăn ngon đến cho nó, còn cùng nó chơi trò ném đĩa.
Ông trời sẽ không phụ người có lòng đâu.
Cuối cùng, nhờ sự nỗ lực không ngừng của tôi mà bây giờ Đậu Sa vừa gặp tôi thì không nhe răng nữa mà chạy đến ngồi ngoan ngoãn bên chân tôi.
“Đậu Sa, Đậu Sa!”
Nghe thấy tôi gọi nó, Đậu Sa chạy nhanh từ chuồng của mình đến chỗ tôi. Nó nhào đến tôi, sức lực cũng lớn thật đấy, suýt nữa đã làm tôi ngã rồi: “Gâu gâu gâu!”
………
Ngày qua ngày gắn bó với tôi thì Châu Mạn Âm vẫn không nhớ được cái gì, nhưng dì ấy đã bắt đầu tiếp nhận những người khác trong Hoắc gia. Dì ấy bắt đầu tin Hoắc Đường Trạch là con trai mình, tin tưởng trước khi mất trí nhớ thì mình là một quý phu nhân rất thích uống trà sữa.
Bây giờ Châu Mạn Âm dần thích nghi được với cuộc sống của mình rồi, cũng ít phụ thuộc vào tôi nên tôi bắt đầu lười biếng không muốn xuống bếp nữa. Một ngày ba bữa của dì ấy đều giao cho đầu bếp của Hoắc gia.
Dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với bếp núc, tôi chỉ hứng thú với tiền thôi.
Tôi với Hoắc Đường Trạch đã thống nhất từ trước rồi, trong vòng 3 năm nếu Châu Mạn Âm hồi phục trí nhớ thì tôi liền lấy năm mươi triệu. Nếu hết 3 năm dì ấy vẫn chưa nhớ lại thì tôi vẫn có thể nhận năm mươi triệu đó rồi rời đi.
Vậy nên một người không tin thần phật như tôi mỗi ngày đều sẽ dành ra 10 phút để cầu nguyện với trời cao. Mong ông ấy có thể nghe thấy tiếng lòng tôi mà giúp cho Châu Mạn Âm nhớ lại nhanh nhanh một chút. Sau đó thì tôi có thể êm ấm cầm tiền chạy đi rồi.
Năm mươi triệu đó cũng không phải dễ gì mà giành được đâu. Trí nhớ của Châu Mạn Âm cũng không phải đoạn phim truyền hình muốn khôi phục liền khôi phục. Vậy nên, sầu ghê…
Lại một ngày nào đó, tôi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, cầu nguyện, đánh răng rửa mặt đi vệ sinh. Sau khi hoàn thành từng bước trong quy trình thì ngâm nga hát rồi từ từ bước ra khỏi phòng dành cho khách đi đến phòng ăn ở tầng một. Nhưng tôi đã thấy một hiện tượng lạ.
Hoắc Đường Trạch vẫn còn đang ngồi ăn sáng ở đây, còn có cả Hứa Kính nữa.
Quy tắc của Hứa Kính luôn rất tốt, anh ta chào hỏi với tôi: “Chào buổi sáng Khương tiểu thư.”
Tôi trả lời: “Chào trợ lý Hứa.”
Hôm nay đã là ngày thứ 9 tôi vào ở Hoắc gia, từ ngày đầu tiên đến hôm nay thì Hoắc Đường Trạch chỉ mới về Hoắc gia 2 lần. Hôm nay là lần thứ 3 nhưng cũng là lần duy nhất anh ta ăn ở phòng ăn này.
Thân là một người làm công có lòng kính nghiệp, tôi đây đã trang bị đầy đủ sự linh hoạt. Biết được ông chủ không thích mình nên cũng cố gắng không lượn qua lượn lại trước mặt anh ta.
Tôi chào Hoắc đại boss một câu rồi đi đến vị trí cách anh ta xa nhất ngồi xuống. Tôi cầm đôi đũa gắp cái bánh bao thịt lên, vừa cắn một miếng còn chưa kịp nuốt đã nghe được tiếng của Châu Mạn Âm từ phía sau vọng đến: “Lạc Lạc, sao con ngồi cách Đường Trạch xa vậy?”
Châu Mạn Âm vừa bước vào phòng ăn liền nhìn thấy một màn kì dị này nên cảm thấy rất khó hiểu, hết nhìn tôi lại nhìn sang Hoắc Đường Trạch: “Hai đứa cãi nhau rồi?”
Lúc trước cũng có nói qua, bàn ăn ở Hoắc gia là loại bàn dài, chỗ ngồi của tôi với Hoắc Đường Trạch là một đầu một cuối, khoảng cách ở giữa chắc cũng phải tầm hai mét.
Châu Mạn Âm nhớ được lúc trước tôi có nói tôi và Hoắc Đường Trạch nhờ vào mối quan hệ giữa dì ấy và mẹ tôi nên cũng tự động quen biết nhau. Vậy nên trong tiềm thức của dì ấy thì tôi và Hoắc Đường Trạch không nên xa lạ như vậy, ăn một bữa sáng thôi mà hai người cách nhau cả bầu trời.
Thấy vậy thì tôi giải thích: “Dì ơi, con bị cảm rồi. Sợ lây cho mọi người nên mới ngồi xa anh Đường Trạch một chút.”
Trước mặt Châu Mạn Âm thì tôi vẫn gọi anh ta là anh Đường Trạch. Nhưng ở những nơi dì ấy không thấy thì tôi xem anh ta như ông chủ vậy, chỉ gọi Hoắc tổng hoặc là ngài Hoắc thôi.
Dù gì thì tôi cũng không chọc tức anh ta được, vậy thì cứ xem anh ta như ông chủ mà cung phụng thôi.
Châu Mạn Âm nghe tôi nói như vậy thì dịu dàng nhắc nhở tôi: “Vậy ăn xong thì con nhớ uống thuốc cảm vào nhé.”
Sau khi kết thúc bữa sáng, Hứa Kính và Hoắc Đường Trạch đi đến Hoắc thị, còn tôi thì lái xe chở Châu Mạn Âm đến khu phố ẩm thực lúc trước. Sau khi tôi chuyển đến Hoắc gia thì Hoắc Đường Trạch có nhắn lại cho tôi lời dặn của bác sĩ.
Một là phải đưa người bệnh đến những nơi quen thuộc để kích thích hồi phục trí nhớ.
Hai là giữ cho tâm trạng người bệnh luôn vui vẻ, điều này cũng giúp cho việc khôi phục trí nhớ.
Vậy nên nếu nói tôi đến để thay Hoắc Đường Trạch chăm sóc Chậu Mạn Âm thì còn không bằng nói là tôi thay anh ta đi ăn uống chơi bời cùng với dì ấy.
A~ Công việc này sao mà vui vẻ đến thế. Trừ việc ông chủ cứ hay làm mặt lạnh và ghét tôi thì công việc này có thể nói là hoàn hảo.
Tôi với Châu Mạn Âm đi dạo khu ẩm thực cũng như lần trước, tay trong tay như người một nhà vậy. Miệng cũng không có lúc nào ngừng nhai, từ đầu đến cuối khu chỗ nào cũng ăn qua.
Sau đó thì tôi dắt dì ấy đi xem phim, là bộ phim cảnh sát và xã hội đen của Hongkong vừa ra mắt.
Toàn bộ phim không có chỗ nào để chê, cảnh hành động đúng chất phim Hongkong. Bộ phim kết thúc, tôi và dì ấy vẫn liên tục thảo luận về tình tiết và nhân vật từ rạp ra đến bãi đậu xe. Cuối cùng đưa ra được kết luận: Nam phụ phản diện trong phim này cũng đẹp trai ghê.
Nhưng nam phụ này đẹp thì đẹp chứ kết cục cuối cùng vẫn rất thảm.
Anh ấy die rồi. Tôi là nữ phụ. Anh ấy là nam phụ. Chắc người nhận vai có chữ “phụ” thì kết cục đều sẽ thảm bại như nhau thôi. Vậy nên khi bộ phim kết thúc, trong khoảnh khắc đèn vừa sáng lên, tôi đột nhiên cảm thấy bi thương từ tận đáy lòng.
Thời buổi này làm người thôi đã khó, làm vai phụ sống còn khó hơn.
Haizz…
Tôi và Châu Mạn Âm xem phim xong, lái xe về đến Hoắc gia thì đã là 11 giờ tối. Lúc ấy thì Hoắc Đường Trạch vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha ôm Đậu Sa tập trung vuốt lông cho nó.
Đậu Sa nghe được tiếng tôi bước vào cửa thì nhảy xuống khỏi sô pha, cái đuôi ve vẩy không ngừng chạy vội đến chỗ tôi. Tôi ngồi xổm xuống sờ đầu nó thì nó còn sủa lên thích ý vài ba tiếng.
Tôi đưa tay ra hiệu bắt tay với nó, Đậu Sa thông minh hiểu ý sủa một tiếng rồi đặt chân vào tay tôi. Hoắc Đường Trạch cũng không biết làm sao tôi mua chuộc được Đậu Sa, anh ta nhíu nhíu mày, ánh mắt chuyển từ chỗ tôi và Đậu Sa sang Châu Mạn Âm: “Mẹ, hôm nay mẹ đi chơi vui không?”
Châu Mạn Âm nhướng nhướng mày, niềm vui hiện rõ: “Đương nhiên rồi. Con trai, mẹ nói cho con nghe này, hôm này mẹ và Lạc Lạc đi xem một bộ phim cảnh sát Hongkong đó. Cảnh đánh nhau rất đặc sắc luôn, cốt truyện cũng rất hấp dẫn… nhưng mà mẹ không thể nào spoil phim được. Con có rảnh thì tự đi xem đi.”
Nói xong câu đó thì dì ấy quay sang nhìn tôi đang chơi đùa với Đậu Sa, nói với tôi: “Lạc Lạc, dì về phòng ngủ trước nhé. Ngủ ngon nha con.”
Tôi cười đáp: “Dì cũng ngủ ngon ạ.”
Sau khi Châu Mạn Âm rời đi thì Hoắc Đường Trạch đột nghiên hỏi tôi: “Hôm nay không viết báo cáo công việc à?”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp anh ta có ý gì: “Báo cáo gì cơ?”
Hoắc Đường Trạch cầm điện thoại lên, nhìn nhìn tôi: “Cô nói xem.”
À, thì ra là nói cái này. Tôi hiểu ngay, lấy điện thoại ra chuẩn bị soạn một đoạn văn thật dài gửi đi.
Hoắc Đường Trạch đột nhiên lại nói một câu: “Không cần gõ chữ, nói trực tiếp luôn đi.”
Được thôi. Người làm công không có ý kiến gì, ông chủ nói sao thì là vậy.
Tôi làm thanh cổ họng, ừm hứm hai tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hôm nay, tôi và dì…”
Nhưng một giây sau đó, điện thoại Hoắc Đường Trạch nhận được một tin nhắn. Người không thích tôi như anh ta vậy mà lại dùng câu nói lịch sự nói với tôi: “Xin lỗi, trước mắt tôi có việc rồi. Cô gõ chữ đi.” Nói xong liền đi thẳng về thư phòng.
Tôi nhìn theo bóng lưng của Hoắc Đường Trạch, không thể không thừa nhận là anh ta đẹp trai thiệt chứ. Từ mặt đến thân thể chiều cao, đến bóng lưng cũng không chê vào đâu được.
Nếu như anh ta không phải ông chủ suốt ngày cứ trưng ra bản mặt lạnh, cả người luôn toả ra cái khí thế người sống đừng lại gần, nếu như anh ta không phải nam chính…thì có lẽ khoảnh khắc tôi vừa xuyên vào tiểu thuyết ở ngay chỗ khách sạn đó, tôi đã đẩy anh ta ngược vào lòng rồi.
Chỉ tiếc anh ta là nam chính của nữ chính. Này thì tôi cũng không dám mạo hiểm đâu.
Sau một hồi nghĩ ngợi lung tung thì tôi vẫn phải cúi đầu viết báo cáo để gửi. Xong xuôi hết tất cả tôi mới về phòng tắm rửa và ngủ một giấc.
Ngày mai vẫn là một ngày tốt đẹp.
Bình luận facebook