• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (1 Viewer)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-30

Chương 30: Còn quá ngây thơ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84903.png

Xem ảnh 2
84903_2.png
“Đừng quan tâm đến cậu ta.” Nhan Lăng nói rồi kéo tôi vào phòng.



“Nhưng theo tớ thấy thì cậu ta rất được lòng mọi người.” Dù là trai hay gái thì đều có vẻ rất thích cậu ta.




Sao bạn trai cậu lại đi chung với tên cặn bã đó thế? Cậu cẩn thận cậu ta học thói hư đấy.




Chỗ này tác giả chơi chữ, từ này chuyên dùng cho đàn ông, vì đàn ông mới có thêm một bộ phận” nữa.
“Không phải ngũ thể đầu địa sao?” “Không phải lũ con trai đều được kêu là có ba chân sao!” Nhan Lăng ám chỉ, giống như đang tức giận vì sự ngây thơ của tôi.



“ỒI” Tôi bừng tỉnh ngộ.



“Sao cậu lại ngây thơ như vậy chứ?” Nhan Lăng nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.



“Sao cái gì cậu cũng không biết hết vậy? Không lý nào lại thể được, lúc cấp hai là tớ biết hết mọi thứ rồi.” Tôi ngại ngùng gãi đầu: “Tớ...



toàn chỉ biết học bài, mục tiêu của tớ là 211, cho nên.” “Hả?” Nhan Lăng há hốc mồm nhìn tôi: “Học sinh giỏi à! Thế sau khi đến đây, cậu có dự tính gì?” “Vẫn tiếp tục học hành đàng hoàng thôi!” Tôi nói một cách đương nhiên, không học thì làm gì? “Phụt!” Nhan Lăng không nhịn được cười ra tiếng.



Vừa lúc Hàn và anh Béo đi lên, cô ấy gọi hai người họ: “Hai người mau vào đây! Tô Linh nói, sau này sẽ học hành đàng hoàng, ha ha ha! Xem ra nhóm lập dị bọn mình lại thêm một thành viên rồi!” “Whatttttttt!” Hàn giật mình mở to mắt, giống như bị chuyện gì đó khiến cho tam quan của cậu ta chấn động vậy: “Cậu lên đại học không phải là vì yêu đương hẹn hò mà là để học hành đàng hoàng?” “Sao mấy cậu lại như vậy! Tớ thấy suy nghĩ này của Tô Linh rất tốt.” Anh Béo giơ ngón tay cái lên với tôi, cười rất thật thà: “Những người lên đại học mà học hành đàng hoàng rất ít.



Đội trưởng Thanh Long trong trường ta, chính vì không muốn học nên đã vào Lực lượng đặc nhiệm.” Anh Béo nói với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.



“Ôi chao.



Nếu có thể có được tấm hình kèm chữ ký của Kình Thiên, tớ chết cũng nhắm mắt.” Không phải chứ, có được một tấm hình có chữ ký của tên khốn kia thôi đã chết nhắm mắt xuôi tay được rồi sao? Tôi thèm vào ấy.



“Tố Linh, nể tình hôm qua cậu còn đang chuẩn bị thi đại học, tớ tha thứ cho quyết định ngu ngốc này của cậu.” Nhan Lăng nghiêm túc vỗ vai tôi: “Cậu thành thật khai báo đi, cậu và bạn trai của cậu cùng lên đại học nhất định là để yêu đương, có phải không?” Nhan Lăng nhướng mày, vẻ mặt rất bỉ bựa.



“Tớ biết, cấp ba quản lý rất nghiêm, có phải là nắm tay thôi cũng cần giấu trước giấu sau, đúng không?” “Không phải.” Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.



“Tớ vào trường này là tại sợ cậu ta bị người ta bắt nhặt xà phòng.” Ngay lập tức, Nhan Lăng, Hàn và anh Béo đơ ra, cả người chết đứng giống như bị điểm huyệt vậy.



“Phụt!” Hàn cười đầu tiên: “Ha ha ha! Tổ Linh, cậu thật hài hước, ha ha ha...



Tớ càng ngày càng thích cậu rồi đó, ha ha ha!” Cậu ta cười đến mức không thẳng lưng được, vịn lấy anh Béo cười sặc sụa.



“Nhưng mà...



Nỗi lo của cậu ấy cũng không sai.” Anh Béo đột nhiên xoắn tay cúi đầu với dáng vẻ thẹn thùng: “Tớ còn muốn được đội trưởng nhét xà phòng nè, nhưng người ta lại không thích tớ..” Nói xong cậu ta ôm khuôn mặt đỏ phừng của mình chạy mất tiêu.



Ơ...



Anh Béo, có khi nào...



“Tô Linh!” Đột nhiên Nhan Lăng dùng hai tay đè lấy vai của tôi, tôi giật mình nhìn cô ấy: “Làm gì vậy?” Mặt Nhan Lăng nhăn nhó như đít khỉ, giống như có điều gì đó mà cậu ta thấy rất khó mở miệng: “Thế thì cậu lo đúng rồi đấy! Học viện này, mẹ nó chứ, đúng là một học viện gay!” “Cái gì!” Tôi lo cấm có sai mà! Bạch Mặc sắp bị người ta nhét xà phòng rồi! Hàn đỡ trán: “Cậu đừng có dọa cậu ta chứ...



Làm gì có...” Nhan Lăng nghiêm túc chỉ tay thẳng vào mặt Hàn: “Cậu im miệng!” Hàn bĩu môi.



Nhan Lăng híp mắt, siết chặt tay: “Bọn con trai ở đây toàn gay mẹ nó rồi! Loại có năng lực mạnh mẽ như Kinh Thiên thì không xem con gái ra gì, chỉ đi với bọn con trai có năng lực mạnh.



Mà loại con gái có năng lực mạnh như Hải Cơ thì làm gì có chuyện thích đám con trai năng lực yếu hơn mình chứ! Còn bọn trai gái có năng lực bình thường như bọn mình, có thích họ đi nữa thì cũng chẳng xứng! Cho nên, loại con trai như Kình Thiên chỉ chơi với con trai, loại con gái như Hải Cơ chỉ chơi với con gái! Cứ cái đà này không gay với không les hết à?!”



Nghe xong những gì Nhan Lăng nói, tối ngẫm lại cẩn thận, quả thật Kình Thiên toàn đi chung với Kinh Không, Hải Cơ cũng chỉ đi với hai cô bạn của cô ta.



Lúc Kinh Thiên bị phạt, còn bị nhóm con gái do Hải Cơ dẫn đầu chê bai, ghét bộ.



“Cậu nói nhiều như vậy làm gì?” Hàn chau mày, “Tô Linh mới đến, còn chưa gặp qua nhóm Kình Thiên với Hải Cơ, vẫn chưa biết bọn họ là ai.” “Không, tớ biết họ.” “Cái gì? Bọn họ nổi tiếng tới vậy à!” Nhan Lăng hơi ngạc nhiên.



“Không phải, tớ đến cùng bọn họ.



Kinh Thiên bị bắt quay lại trường rồi.” “Cái gì?” Lần này Nhan Lăng với Hàn cùng ngạc nhiên tột cùng.



Nhan Lăng lập tức hét ra ngoài: “Béo à! Đội trưởng Kinh Thiên của cậu về rồi nè! Cậu có cơ hội rồi! Tớ sẽ đi mua xà phòng cho cậu!” Nhan Lăng vừa hét vừa chạy như bay ra ngoài.



“Bịch bịch bịch”, cả căn nhà bị tiếng chân nặng trịch của cô ấy làm cho rung lên.



“Cậu, cậu, cậu thật sự đến chung với bọn Kình Thiên à?” Hàn nói với vẻ mặt khó tin.



Tôi gật đầu, bởi vì tôi không nghĩ là về chung với bọn Kinh Thiên lại khiến cho họ ngạc nhiên đến vậy.



Trong cảm nhận của tôi, chuyện này chỉ bình thường giống như ngồi xe lửa rồi tình cờ gặp phải bạn lớp khác mà thôi.



“Ừ, còn có Kinh Không với bọn Hải Cơ nữa.



Đúng rồi, tớ chỉ biết Kình Thiên, Kinh Không và Hải Cơ, còn hai cô gái còn lại tên gì vậy?” “Ồ, tóc ngắn là Nữ Thần Dạo Đêm - Ản, tóc dài là Em Gái Hư Không - Lị.



Cậu tới đây với bọn họ thật à!” Hàn nói xong tên của hai cô gái còn lại thì hỏi thêm lần nữa.



“Ừ, còn có hiệu trưởng.” Tôi trả lời lại một lần nữa với vẻ mặt như thường.



“Cái gì! Cậu và bạn trai cậu là do hiệu trưởng đích thân đón về đây?” Hàn há hốc mồm nhìn tôi, vẻ mặt khoa trương hết sức.



Tôi thấy hơi khó hiểu: “Chuyện này...



có gì kỳ lạ sao? Những người có tinh năng được phát hiện ra không phải là do hiệu trưởng các cậu đón về sao?” Hàn nhìn tôi chằm chằm: “Không bình thường! Hồi đầu cứ tưởng là Đồng thau(*), không ngờ lại là Vương giả trở về! Không ngờ bọn mình lại làm quen được với một boss! Boss à, quần áo của boss với bạn trai boss sau này, đây sẽ thầu hết!”



(*) Đồng thau: cấp bậc thấp nhất trong game Vương giả vinh diệu.



“Các cậu nói xong chưa?” Đột nhiên, giọng nói trầm thấp âm trầm vang lên ở cửa.



Lúc tôi ngước đầu lên thì thấy Bạch Mặc đang đứng ngay trước cửa với khuôn mặt không biểu cảm.



Trong ánh mắt âm u của cậu ta là sát khí khiến người ta rùng mình, điều đó khiến đối con ngươi đen láy càng sâu không thấy đáy.



Dường như cậu ta không thích chuyện tôi ở một mình với Hàn trong phòng thế này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom