• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (2 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-31

Chương 31: Nam sinh lớn lên sẽ háo sắc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84904.png

Xem ảnh 2
84904_2.png
Tôi có cảm giác rằng cái bệnh thỉnh thoảng hay ngẩn người của tôi là do cậu ta lây cho.



Tôi ném thẳng con gấu bông trên giường vào mặt cậu ta: “Cậu muốn chết à!” Quả nhiên khô4ng thể mong chờ đám con trai nói ra điều gì hay ho.




Cậu ta chụp được gấu bông, nhìn nó một cái, sau đó đi đến trước mặt tôi rồi ngơ ngác nhìn tôi: “Cậu mang theo gấu bông làm gì?” Tôi lấy lại gấu bông của mình rồi ném lên giường: “Cậu biết rõ tớ không ôm nó thì không ngủ được mà.” “Cậu đã lên đại học rồi.” Cậu ta lại nói với giọng điệu bình tĩnh.
Đầu óc tôi trống rỗng, không biết hôm nay nó đã chết máy bao nhiêu lần, chết nhiều tới nỗi, phản ứng cũng trở nên chậm chạp.



Trước mặt Nhan Lăng, trong tôi vừa đần lại vừa ngốc, lại còn không hiểu được vì sao nam sinh lại là lục thể đầu địa.



Hai tay Bạch Mặc lướt dọc theo cánh tay tôi, cầm lấy bàn tay căng cứng của tôi, sau đó nhấc nó đặt lên hông, để cho tôi cũng ôm chặt eo cậu ta.



Sau đó cậu ta đặt cằm lên vai tôi, tay lại ôm chặt lấy tôi.



“Thế nào? Ôm có thoải mái không? Vì cậu, tớ có thể tăng cân, như vậy sẽ vừa ấm áp vừa mềm mại giống như gấu bông.” Tôi lại tiếp tục chết máy.



“Cậu, cậu, cậu cũng đâu phải là gấu bông!” Tôi dùng sức đẩy ra khiến cậu ta lảo đảo lùi về sau vài bước, Mặt tôi đỏ lên, não co rút phát đau, vừa nói năng lộn xộn vừa chỉ lung tung vào Bạch Mặc và con gấu: “Cậu, cậu, gấu! Gấu! Cậu muốn tớ ôm cậu ngủ?! Trừ khi cậu biến thành gấu!” Cậu ta chớp mắt với vẻ tủi thân rồi cúi mặt xuống: “Tớ thử xem.”



Móa nó, cậu còn muốn thử? Người làm sao mà biến thành gấu được hả! Tôi muốn điên lên rồi đây: “Cậu học thói ở đâu hả! Nói! Có phải cậu bị tên Tiện Thánh(*) gì đấy dạy hư rồi không?! Nhan Lăng đã nói rồi! Đó chính là một tên cặn bã!” (*) Tiện Thánh đồng âm với Kiếm Thánh, tiện - ý chỉ bỉ ổi, đê tiện.



Bạch Mặc chớp mắt, như là nhớ tới cái gì đó, chậm rãi lục túi quần với vẻ mặt rất bình tĩnh.



Cậu ta lục tìm một lúc, sau đó không biết lấy ra cái gì, chìa ra ngay trước mặt tôi: “Có phải là cái này không?” Tôi nhìn vào lòng bàn tay của cậu ta, đầu lập tức muốn nổ tung! Là Durex trăm năm không đổi! Tôi ném thẳng nó vào sọt rác, tức giận quay lại chỉ vào Bạch Mặc: “Bạch Mặc, cậu nghe đây! Nếu như lần sau cậu dám đem theo mấy thứ này, tớ...



tớ sẽ không để ý tới cậu nữa! Bây giờ cậu cút ra khỏi phòng tớ ngay! Cút ngay!” Tối đẩy cậu ta ra ngoài.



Đúng là học được thói xấu rồi nên lúc nào cũng mang cái thứ đen tối của người lớn này bên người! “Cậu đã chọn được môn học chưa?” Cậu ta bất chợt hỏi.



Tôi dừng lại.



Tận dụng cái khoảnh khắc này, cậu ta bước qua người tôi một cách linh hoạt, quay ngược vào phòng tối rồi ngồi cạnh bàn học.



Cậu ta mở màn hình máy tính trong suốt trên bàn lên: “Cậu đã hiểu hết về Học viện Tinh năng chưa?” Tôi cố gắng tỉnh táo lại, tức giận đi tới bên cạnh cậu ta, lạnh mặt hỏi: “Còn phải hiểu cái gì nữa?” “Bản đồ.” Nói xong, cậu ta nhanh chóng lướt qua màn hình, thao tác rất thuần thục.



“Học viện Tinh năng không chỉ có một hòn đảo này thôi đâu.” Tôi giật mình, hạ thấp người xuống, tay phải chống xuống mặt bàn, cẩn thận nhìn bản đồ trên màn hình.



Không ngờ nơi này lại có...



tận năm hòn đảo! “Học viện Tinh năng có tổng cộng năm hòn đảo, tất cả đều là đảo nhân tạo.” Cậu ta phóng to bản đồ 3D, “Đây là khu tiểu học, là hòn đảo duy nhất mà người nhà có thể đến sống cùng.



Những đứa trẻ từ sơ sinh đến mười hai tuổi có dị năng điều sinh hoạt và học tập ở trên hòn đảo này.” “Không ngờ Học viện Tinh năng lại lớn như vậy.” Điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc.



Hơn nữa, việc khu tiểu học cho phép người nhà ở cùng cũng rất có tình người.



Nếu như để những đứa trẻ còn nhỏ như vậy phải xa người thân thì thật sự rất tàn nhẫn.



“Tiếp theo là khu trung học.” Bạch Mặc chỉ vào hòn đảo tiếp theo, “Cuối cùng nơi này, khu đại học.”



“Hai hòn đảo còn lại này thì sao?” Tôi chỉ về phía hai hòn đảo khác.



Tay cậu ta cũng chuyển sang bên này, sau đó thuận tiện nắm chặt tay tôi.



Tôi lại bị điểm huyệt, ngơ ngác nhìn cậu ta cầm tay tôi chỉ về phía một hòn đảo: “Nơi này là doanh trại đặc nhiệm, những học viên ưu tú nhất sẽ được tuyển chọn rồi đưa vào đó.



Khi đến Đội đặc nhiệm, các học viên ưu tú sẽ được phân vào các đội, xử lý một số sự cố hoặc tai nạn nghiêm trọng, điều tra các vụ án liên quan đến tinh năng.



Đây là giai đoạn quá độ để bọn họ trở thành đặc công tinh năng.



Giống như đám Kình Thiên vậy.” Tôi cảm giác được bàn tay mình bị cậu ta nắm lấy bắt đầu tê rần.



Dường như nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu ta đang khiến tay tôi, cơ thể tôi dần dần bốc hơi, dần dần biến mất.



“Nơi này là Viên nghiên cứu Tinh năng.” Cậu ta lại nắm tay tôi chỉ sang hòn đảo kế tiếp, “Đây là nơi tập trung những học viên thông minh nhất trong Học viện Tinh năng.



Bọn họ tập hợp thành nhóm các nhà nghiên cứu khoa học, nghiên cứu, khai phá tinh năng.



Năm hòn đảo này hợp lại thành một ngôi sao năm cánh” Cậu ta cầm lấy tay tôi kéo thành một hình ngôi sao năm cánh.



Cuối cùng, cậu ta cầm tay tôi chỉ vào trung tâm của ngôi sao, “Tớ nghi ngờ giữa năm hòn đảo này còn có một khu vực bí ẩn hơn nữa, bởi vì trung tâm của ngôi sao là khu vực quan trọng được bảo vệ chặt chẽ nhất.”



“Chắc là cậu xem hoạt hình nhiều quá chứ gì!” Tôi lập tức rút tay lại, mặt đỏ lên, “Làm gì có khu vực bí ẩn nào chứ? Cậu tránh ra, để tớ xem lại các ngành học, tớ vẫn chưa nghĩ ra sẽ học môn nào.” “Chúng mình cùng chọn.” Đột nhiên, cậu ta rướn người ôm lấy eo tôi, trong tích tắc đã kéo tôi về phía cậu ta.



Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy mình đã...



ngồi trên đùi của cậu ta! Trong đầu tôi bỗng vang lên âm thanh chói tai khi tàu hỏa phanh gấp: “Két...” Tôi gần như muốn đứng lên theo phản xạ, nhưng tay cậu ta lại cản trước người tôi, giam tôi giữa bàn học và cậu ta.



Một tay khác của cậu ta giữ chặt lấy eo tôi khiến tôi không thể nào nhảy khỏi đùi cậu ta được.



Mặt tôi lập tức đỏ bừng: “Bạch Mặc!”



“Hả?” Cậu ta dùng ánh mắt vô tội nhìn tôi, “Cậu ngồi không thoải mái sao? Là do tớ quá gầy à?” Trong mắt cậu ta đầy vẻ “tự trách” và “áy náy”, nhìn thì có vẻ rất dịu dàng ôn hòa, thế nhưng bàn tay ngắn trước người tôi lại cực kỳ



mạnh mẽ.



“Rầm rầm rầm!” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, tôi cảm giác như được giải thoát khỏi sự ràng buộc đáng sợ này, cứ như được thiên thần cứu vớt!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom