• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (2 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-45

Chương 45: Một món quà quý giá




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85708.png

Xem ảnh 2
85708_2.png
“Hay hôm nay đừng đi học nữa.” Bạch Mặc nhẹ nhàng nằm phía sau tôi, một đôi bàn tay nong nóng đặt lên bụng tôi, khiến tôi dễ chịu hơn rất nhiều.



Tôi nhích về phía sau, tựa vào lòng cậu ấy, được hơi ấm trên người cậu ấy bao lây, cơn đau cũng tan biến dần.



“Không sao, có lẽ là vì hôm qua ngủ dưới đất, bây giờ tớ đỡ nhiều rồi.” Tôi tựa vào người cậu ấy, thật ấm áp, thật dễ chịu, không biết từ lúc nào tôi đã ngủ thiếp đi.



Lúc đến lớp học thì thấy Tự Da vẫn chưa đến.



Tôi nhìn mọi người, hình như cũng chẳng có cảm giác là sẽ xảy ra chuyện lớn gì.



Mọi người vẫn đọc sách hoặc trao đổi việc học như lúc bình thường.



Trong lớp học của chúng tôi, có rất ít người tám chuyện.



Mây tầng nào gặp mây tầng đó, đa số học sinh ngồi ở đây đều yêu thích khoa học, bước vào con đường nghiên cứu khoa học cho nên tính cách cũng sẽ khác với những người thích tám chuyện.



Có lúc ăn cơm trưa, ngồi chung bàn với học sinh khối tự nhiên, bạn sẽ cảm thấy rất áp lực, bởi vì động một cái là họ sẽ nói chuyện về thế giới sinh vật, liên kết lượng tử, vận tốc ánh sáng hoặc là công cuộc nghiên cứu nguồn năng lượng mới.



Chủ để mọi người nói đều rất lớn lao, liên quan đến sự sinh tồn và phát triển của nhân loại.



Lúc đó, Nhan Lăng, Hàn và anh Béo sẽ lặng lẽ ngồi xa ra, bởi vì những chủ đề đó đối với họ không khác gì sách trời, hoàn toàn không có gì để nói.



“Gần đây nhóm Nhan Lăng và Hàn làm lễ phục gì vậy?” Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, quyết định hỏi Luân Hải ngồi kế bên.



Anh ta dứt mắt ra khỏi quyển sách điện tử, quay sang nhìn tôi, dường như không thể tin là tôi lại chủ động nói chuyện với bản thân.



Anh ta nhướng mày, nhoài người tới bên cạnh tôi, Bạch Mặc đang chăm chú ôn tập môn pháp luật của cậu ấy.



Thái độ của Bạch Mặc như vậy, rõ ràng là cậu ấy rất yên tâm để tôi nói chuyện với Luân Hải.



Luân Hải nhìn Bạch Mặc một lúc, mới dời tầm mắt sang tôi: “Là lễ phục của buổi vũ hội tốt nghiệp.” “Buổi vũ hội tốt nghiệp? Ai?” “Ha.” Luân Hải bật cười, có vẻ là rất cạn lời với tôi, sau đó anh ta lại ngẩng mặt lên nhìn tôi, “Xem ra gần đây, cô thật sự rất bận, không còn biết thời gian nữa rồi.



Bà chị à, tháng bảy rồi, lại có một đám người sắp tốt nghiệp, mọi người cũng sắp được nghỉ hè rồi!” Tôi lập tức đơ người, ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn “Học viện Tinh năng cũng có nghỉ hè á?!” Chúng tôi vào học nửa chừng, nên cứ có cảm giác là mới bắt đầu học thôi, nhưng thực ra lúc chúng tôi vào học cũng đã là tháng năm.



“Tất nhiên.” Luân Hải buồn cười nhìn tôi, “Chỉ có điều là tự do có hạn chế, như tôi ấy!” Anh ta chỉ vào mình một cách đắc ý.



“Tôi có thể ra vào học viện tự do.



Và học sinh có cha mẹ là Tinh Tộc cũng có thể được như tôi vậy.



Còn các cô cậu thì...” Tay anh ta chỉ một lượt vào tôi và Bạch Mặc: “Cần phải trải qua thời gian dài quan sát mới có thể nhận được thẻ ra vào.



Lúc đó mọi người cũng sẽ được tự do ra vào Học viện Tinh năng.” Ỗ...



Hóa ra, dù được nghỉ hè nhưng cũng phải ở trong trường, lúc đó chắc sẽ có rất ít người.



Bố mẹ của Nhan Lăng và Hàn đều là Tinh Tộc, vậy nghỉ hè họ cũng sẽ đi về nhà sao? Bỗng dưng tôi thấy hơi cô đơn.



Tôi nhìn về phía Luân Hải: “Vậy năm nay anh tốt nghiệp không?” Mặt Luân Hải lập tức đen đi, chán nản liếc tôi một cái: “Có những người cứ thích bóp chết câu chuyện thể đó.” Nói xong, anh ta không thèm để ý đến tôi, chắc hẳn tôi đã chọc vào nỗi đau của anh ta.



Nhìn bộ dạng của anh ta thì có vẻ nghỉ hè cũng sẽ không rời khỏi học viện, bởi vì anh ta siêu lười.



Nếu như anh ta muốn rời khỏi trường thì chắc đã biến đi từ lâu rồi, sẽ không ở đây mãi như vậy.



“Không muốn về nhà sao?” Tôi tiếp tục hỏi, dù có vẻ là anh ta đã không muốn để ý tới tôi nữa.



Luân Hải dứt khoát xoay mặt đi, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng thở dài rất lớn của anh ta.



Đúng lúc đó, thầy Tư Dạ vội vã bước vào, đặt sách điện tử lên bàn, sau đó nhìn vào mọi người: “Hôm nay là tiết cuối cùng của môn học này...” Lời của thầy Tư Dạ lại lần nữa xác thực việc - Học viện Tinh Tộc có kỳ nghỉ hè.



“Thầy sẽ sắp xếp thí nghiệm trong hè cho ai ở lại trường, học sinh không theo kịp cũng có thể tìm thầy dạy kèm, em nào rời trường thì cần phải hoàn thành một bài luận văn...” “A!” Mọi người đều kêu rên, “Vậy thà ở lại trường cho rồi, luận văn khó quá đi!” Có thể nói là tiếng than thở không dứt.



Mọi người đều giống nhau, nếu phải viết luận văn thì thà ở lại trường không nghỉ hè còn hơn, hì hì.



Lớp gen học kỳ này đã chính thức kết thúc sau tiếng chúc nghỉ hè vui vẻ của thầy Tư Dạ, tôi cũng mơ hồ hoàn thành học phần của nửa học kỳ này.



Tôi luôn cảm thấy như thiếu thiếu một cái gì đó.



Sau đó, tôi mới nghĩ ra, Học viện Tinh năng không có thi cuối kỳ! Chẳng trách luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.



Bởi vì ở trường bình thường, thi cuối kỳ là cách thức khởi động kỳ nghỉ hè.



Mà ở đây, tan học là đã đến nghỉ hè.



Điều này cũng là nhờ hệ thống dạy học đặc biệt của Học viện Tinh năng.



Các sinh viên của Học viện Tinh năng được tự do chọn môn học, khi không hiểu hết thì vẫn có thể ở lại trường học tiếp.



Cứ thế cho đến khi bạn cảm thấy sẵn sàng rời khỏi trường thì thôi.



Không có bài kiểm tra hoặc thi cử, chỉ cần bạn muốn rời khỏi trường thì xin làm bài thi tốt nghiệp là được.



Một người vẫn luôn sống trong vô số các bài kiểm tra lớn nhỏ như tôi đây, đột nhiên không cần làm bài kiểm tra, thực sự là không quen cho lắm.



Đây cũng là một kiểu khổ quen rồi, sướng không chịu nổi.



Cảm ơn “bà dì cả” của tôi đã đến thăm nên buổi chiều tôi không cần tham gia buổi huấn luyện ma quỷ nữa! Như vậy tôi sẽ có thêm thời gian ở lại chỗ của thầy Tư Dạ.



“Thầy Tư Dạ, nghỉ hè thấy không về nhà ạ?” Tôi hỏi thầy Tư Dạ, thầy ấy đang chăm chú ghi chép số liệu.



Cây bút của thầy hơi chững lại, thầy lắc đầu, tiếp tục ghi chép.



Thầy viết thêm một hồi, lại dừng lại, khẽ mỉm cười, nhưng không nhìn tôi: “Nghỉ hè em có thể đến gặp thầy để học thêm.



Chúng ta có thể học trước nội dung nửa sau của học kỳ, như vậy chúng ta có thể học hết môn gen trong vòng một năm.” Nói xong, thầy từ từ quay sang nhìn tôi, như thể đang chờ đợi câu trả lời.



Tôi ngây ra một lúc, nhìn thấy Tư Dạ: “Em có thể làm vậy sao?” Thầy lại mỉm cười: “Tất nhiên là được.



Trước đây, em học quá nhiều môn, một ngày phải học sáu môn.



Còn bây giờ, em dành hết thời gian và sức lực cho một môn học, vậy thì đương nhiên có thể đẩy nhanh tốc độ.



Học tập trung thể này, đối với một người mà nói, thực ra sẽ càng hay hơn.” “Ồ! Vậy được ạ!” Tôi vui mừng nhìn thấy Tư Dạ, “Thầy Tư Dạ, em nghe lời thầy.” Thầy Tư Dạ chớp mắt, khuôn mặt ôn hòa thoáng có thêm chút ngại ngùng, thầy rủ mắt, gật đầu: “Hôm nay em không phải tập luyện sao?” Thầy phát hiện tôi vẫn chưa đi.



Tôi ngập ngừng: “Vâng ạ...



Em xin nghỉ.” Thầy Tư Dạ sững sờ, cũng thấy ngại ngùng, vội vã quay người tiếp tục ghi chép số liệu thực nghiệm.



Không khí phòng thí nghiệm cũng trở nên gượng gạo.



Tôi cắn răng, tìm chuyện để nói: “Thầy Tư Dạ, đội trưởng Kinh Thiên vẫn luôn huấn luyện em tập trung sức mạnh lại, nhưng làm sao mới có thể tập trung sức mạnh vậy ạ?” Thầy Tư Dạ chuyên nghiên cứu Tinh năng, tôi nghĩ thầy có thể cho tôi một số lời khuyên.



Quả nhiên, thầy Tư Dạ hứng khởi hẳn lên, bỏ tập ghi chép xuống, thái độ cũng rất nghiêm túc, bầu không khí gượng gạo trong phòng cũng tan đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom