• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (2 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-47

Chương 47: Thật hết cách khi đối diện với bạch ngọc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85710.png

Xem ảnh 2
85710_2.png
Tôi khẽ chau mày, muốn nhìn xung quanh lại không dám, sợ bị coi là đang nhìn trộm bài.



Không ngờ Tô Linh tôi lại có tâm trạng phức tạp này.



Tôi bắt đầu chầm chậm đặt một tay lên bàn, cảm thấy động tác của mình cực kỳ lén lút mờ ám, giống như giở trò lúc thi cử.



Tay trái tối ẩn mặt bàn, từ từ phóng năng lực ra.



Tôi chỉ cần một vật trung gian để phóng năng lực ra, giống như lời hiệu trưởng Âu Hạc đã nói, bàn tay được đặt ở một nơi thì trong lòng thêm vững vàng.



Cho nên, chỉ cần có thể làm tay tôi chạm vào nơi nào đó thì tôi có thể giải phóng năng lực của mình, không cần sử dụng đến vòng Như Ý.



Trong tình huống này, tôi đột nhiên mở vòng Như Ý ra thì sẽ dọa người khác mất.



Vào lúc tôi tập trung giải phóng năng lực thì tôi nhận ra sức mạnh đang bóp chặt đầu mình cũng từ từ biến mất, dường như năng lực của tôi đã đẩy lùi sức mạnh của người đó ra khỏi đầu mình.



Điều này làm tôi càng xác định rõ việc tôi hoa mắt nhức đầu vừa rồi chính là do Tinh Tộc gây ra.



Không biết bọn Kình Thiên đã thăm dò được năng lượng thay đổi chỗ tôi chưa.



Lần đầu tiên gặp phải một đối thủ Tinh Tộc, trong lòng tôi cũng hơi kích động, hưng phấn.



Tôi bắt đầu tiếp tục vừa làm bài, vừa phóng năng lực của mình ra, và đồng thời tôi cũng phát hiện ra, làm hai việc này cùng lúc cũng không mệt.



Giờ việc tôi phóng năng lực ra đã trở nên thuần thục, tự nhiên như hít thở vậy.



Đề văn lần này là: Bạn nhìn nhận thế nào về nhóm người đặc thù - Tinh Tộc.



Tôi đọc đề văn, bút điện tử dùng trước màn hình.



Tôi đã từng là người bình thường, khi đó chắc chắn tôi sẽ viết một bài văn đả kích Tinh Tộc.



Bởi vì cuộc chiến tranh vô trách nhiệm lúc trước đã làm biết bao người bị tổn thương, những sai lầm họ đã gây ra khiến vô số người vô tội như chúng tôi phải gánh chịu hậu quả.



Nhưng mà giờ đây, tôi đã là Tinh Tộc, tôi không có cách nào để đứng trên góc độ hận thù mà đánh giá họ, phê bình họ nữa.



Vì một thế hệ Tinh Tộc mới đang âm thầm trả giá, nỗ lực để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn.



Họ lao đến hiện trường hỏa hoạn, họ cứu máy bay đang mất kiểm soát, họ làm rất nhiều rất nhiều việc tốt mà chúng tôi không biết.



Họ cứu rất nhiều rất nhiều người đang rơi vào nguy nan, họ là anh hùng thời đại mới.



Họ dường như cũng đang chuộc lại lỗi lầm nắm đó.



“Em học sinh này.” Đột nhiên thầy giám thị bước đến cạnh tôi.



Tôi ngơ ngác, ngửa mặt nhìn thấy, thầy thì nghiêm mặt nhìn tay tôi: “Mời em giơ tay lên cho tôi xem.” Cái gì?!!! Tôi nhìn bàn tay mình đang đè trên mặt bàn.



ĐM, không ngờ tôi lại bị nghi là gian lận??? Tôi buồn bực giơ tay lên, năng lực cũng đứt đoạn.



Thầy giám thị tóm lấy bàn tay tôi, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, mu bàn tay, kiểm tra tỉ mỉ, giống như không muốn bỏ qua từng lỗ chân lông, mỗi đường vân tay nào, chỉ thiếu nước cầm máy X quang đến soi thôi.



Thật giống như tôi đã giấu mảnh giấy kỹ thuật cao gì đó dưới lòng bàn tay vậy.



“Thầy à, nếu thấy còn nắm tay em nữa thì em sẽ kiện thầy tội quấy rối tình dục đó.” Tôi lạnh lùng nói.



Thầy giám thị sợ hãi vội vàng buông tay tôi ra.



Ông chú trung niên đáng thương, hôm nay chắc chắn không được ngon giấc rồi.



Bây giờ giáo viên rất sợ học sinh kiện họ tội quấy rối tình dục, vì nhà nước đã đưa hình phạt thiên hóa học vào luật hình sự.



Người đàn ông nào phạm tội tấn công tình dục mà có tình tiết nghiêm trọng sẽ bị biến thành thái giám chỉ trong vài phút.



Thầy giám thị mặt tái mét, quay về chỗ ngồi của mình.



Những thí sinh khác cũng đồng loạt thu hồi tầm mắt.



Cũng có nhiều thí sinh lù lù bất động, vẫn vùi đầu làm bài thi của mình, mặc kệ trời có sập đất có rung hay không.



Tôi tiếp tục đặt tay lên bàn, lại từ từ phóng năng lực ra và bắt đầu đặt bút viết mở bài trên màn hình: Kể từ khi lịch sử loài người xuất hiện, loài người luôn sinh tồn trong hệ thống cạnh tranh lẫn nhau.



Cùng là loài người nhưng lại phân chia thành các quần thể chủng tộc khác nhau, sự phân biệt chủng tộc cũng xuất hiện theo đó...



“Còn năm phút nữa sẽ hết thời gian làm bài, các thí sinh hãy chú ý thời gian.” Thầy giám thị nhắc nhở: “Hết thời gian, đồ điện tử sẽ tự động đóng, không thể làm bài nữa.



Các em hãy tranh thủ thời gian kiểm tra lại bài đi.” [...



Hy vọng cuối cùng của tôi là có thể bình đẳng chủng tộc, cùng nhau tồn tại cùng nhau hưng thịnh.



Đây mới là tiến bộ của thời đại, tiến bộ của văn minh.] Tôi viết dấu chấm câu cuối cùng, thỏa mãn nhìn bài thi của mình.



Đột nhiên để điện tử vụt tắt, tiếng nhạc kết thúc kỳ thi đại học cũng vang lên.



Tôi nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.



Bên ngoài, cái nóng mùa hè đang đến, nhưng trong trường thi lại luôn giữ nhiệt độ bình thường nhờ có điều hòa.



Thi đã thật! Tay tôi rời khỏi mặt bàn, lười nhác duỗi eo, các thí sinh cũng lục tục đi ngang qua tôi.



Có người mặt mày nặng nề, có người rất đắc ý, có người trao đổi đáp án với thí sinh mình quen biết.



Tôi cũng đứng lên hòa vào dòng người.



Thình lình, một nam sinh đụng vào tối.



Vẻ mặt cậu ta rất vội vàng, cậu ta chẳng ngó ngàng khi đụng vào người khác mà vẫn tiếp tục chạy vội về phía trước, lại va vào mấy học sinh khác.



Giống như cậu ta không có thời gian, lại giống như đang bị cái gì đó chọc giận, dáng vẻ hơi phẫn nộ.



Cậu ta nhanh chóng biến mất trong đám người.



Mỗi lần thi đại học đều sẽ xuất hiện muôn kiểu thí sinh, muôn vàn tình huống.



Tôi cũng vội vàng quay về xe thùng tụ hợp cùng mọi người.



“Thế nào thế nào?” Tôi kích động chạy lên xe thùng, lại phát hiện mọi người đều rất bình tĩnh.



Kình Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, Kinh Không thì nhàn nhã ngồi một bên chơi điện thoại, cuối cùng ở đây chỉ có mình tôi là hưng phấn một cách ngốc nghếch.



Sự bình tĩnh và thản nhiên của bọn họ lại một lần nữa như đòn đả kích cho sự ấu trĩ của tôi.



Tôi cũng sầm mặt, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kinh Không.



“Chiều còn có buổi thi nữa...” Kinh Không vừa chơi điện thoại vừa nói, “Hẳn là có thể tóm được con thỏ ranh đó.



Sáng nay vẫn chưa định vị được vị trí của nó.” Hóa ra họ biết! Tôi thấy bọn họ bình tĩnh thế còn tưởng họ không quan sát cơ.



“Kinh Không, gọi đồ ăn ngoài đi.” Kình Thiên nhìn chăm chú vào những thí sinh đi qua đi lại trên màn hình, giơ tay gõ đầu Kinh Không.



Kinh Không dường như bị đánh đã quen rồi nên không có phản ứng gì, bắt đầu lướt điện thoại: “Cô muốn ăn gì?” Kinh Không hỏi mà đầu cũng không buồn nâng lên.



Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta: “Hỏi tôi à?” “Đương nhiên.” Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, “Yên tâm đi, không bạc đãi cô đâu.



Muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi.”



“Ê, gà mờ.” Kình Thiên bỗng gọi tôi.



Tôi nhìn anh ta, thấy anh ta đang liếc mình, trong đôi mắt xanh thẫm là ánh nhìn sắc bén, “Lúc làm bài thi, cô có cảm giác gì?” Anh ta nhìn đăm đăm vào mặt tôi, tóm chặt tầm nhìn của tôi.



Tôi nhìn Kình Thiên: “Tôi cảm thấy dường như có người đang chèn ép não mình.” Kình Thiên nghe xong thì chớp mắt, rủ mắt suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn về phía thí sinh cuối cùng bước ra khỏi trường.



“Thế chắc là người có năng lực về trí não...



Không biết là kiểm soát não hay là cảm ứng sóng não...” Kinh Không vừa lướt điện thoại vừa thuận miệng nói, “Kiểu này là lại xuất hiện Tinh Tộc mới rồi.



Phải rồi, gà mờ, rốt cuộc cô



muốn ăn gì? Nghĩ xong chưa, đâu phải kêu cô chọn chồng, có khó đến mức đó không.



“Miến chua cay.” Tôi lên tiếng.



Kinh Không đưa mắt nhìn tôi rồi bật cười: “Miến chua cay? Cô đừng tiết kiệm tiền cho trường nha.”



“Thế thì...



thêm thịt bò đi.” “Ha ha.” Kinh Không nhịn không nữa mà bật cười, gật gù, “Được...



Miến chua cay thịt bò xa xỉ.



Đại ca, anh muốn ăn cái gì?” “Miến chua cay” Kình Thiên nhìn màn hình chăm chú, thốt ra đáp án trong vô thức.



Anh ta vừa nói xong thì cả người đổ ra, dường như bây giờ mới hoàn hồn, khẽ cau mày nghiến răng như đang hối hận gì đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom