Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Viên đá lót đường
- Chị à! Chị cũng nhận ra mà đúng ko từ ngày cái cô Lục Tuyết kia xuất hiện thì tình cảm của em và Trần Đạt đã xuất hiện lỗ hỏng và cái lỗ hỏng ấy càng ngày càng lớn ( Đỗ Minh dùng bàn tay run rẩy của mình nắm lấy tay Đỗ Phương)
- Chị biết chứ nhưng tại sao em lại nói nó càng ngày càng lớn
Mặc dù biết lí do là gì nhưng cô vẫn hỏi để xem cảm nhận của em mình
Đỗ Minh thấy vậy thì nói
- Chị biết ko sáng nay đáng lẽ anh ấy sẽ đến đón em đi làm nhưng ko anh ấy nghe tin Lục Tuyết tự tử thì đi vào bệnh viện mang đồ ăn cho cô ấy ( Đỗ Minh nói)
Đỗ Minh vừa nói vừa bất khóc nức nở cô vỗ về Đỗ Minh anh ủi cô ấy sau khi Đỗ Minh đi thì cô gọi cho Trần Hùng hỏi
- Lục Tuyết đang nằm ở bệnh viện nào
- Em hỏi làm gì ( Trần Hùng ko hiểu nên hỏi lại)
- Để đi thăm cô ta chứ làm gì ( Đỗ Phương trả lời)
- Sao hôm nay em tốt thế em mong cô ta chết lắm cơ mà ( Trần Hùng nói)
- Em có chuyện cần nói với cô ta chứ em ko tốt như vậy đâu ( Đỗ Phương nói)
Sau khi biết đc bệnh viện cũng như là phòng bệnh cô ta nằm thì sau khi tan làm cô lôi Đỗ Minh đi thăm Lục Tuyết với cô
Khi đi đến đúng như cô dự đoán thấy Trần Đạt đang ở đây. Trần Đạt sau khi thấy 2 người đến thì ngạc nhiên hỏi
- Ơ, sao hai người lại đến đây
- Chỉ là nghe thấy tin Lục Tuyết phải nằm viện nên đến thăm dù sao cũng coi như là người quen mà ( Đỗ Phương trả lời)
Lục Tuyết thấy 2 chị em cô đến rất bất an vì có thể họ sẽ phá hỏng kế hoạch của cô ta
Sau khi ngồi chơi một lúc thì Đỗ Phương nói với Trần Đạt
- Em đưa Đỗ Minh về giùm chị đi giờ chị phải đi gặp khách hàng ko tiện đưa nó theo mà sáng nay nó ko có đi xe
Trần Đạt nghe vậy thì đương nhiên Trần Đạt đồng ý thấy Trần Đạt đi thì Lục Tuyết thất vọng gọi với theo Đỗ Phương thấy thì nói
- Người ta đi rồi ko cần gọi nữa
Bây giờ cô lộ rõ bộ mặt thật lúc nãy Trần Đạt ở đây thì tươi cười bây giờ ko có thì bỉu môi nói với giọng khinh thường
- Ko phải chị phải đi gặp khách hàng sao? Sao còn ko đi đi
- Hình như chuyện chúng tôi đến thăm ko nằm trong kế hoạch của cô nhờ ( Đỗ Phương nói)
- Chị đang nói gì vậy tôi ko hiểu ( Lục Tuyết vẫn đang giả bộ)
- Ko có ai ở đây ki cần giả bộ tôi đã nói là vở kịch của cô tôi nhìn thấu mà ( Đỗ Phương nói với Lục Tuyết)
Cô ta vần trơ cái bộ mặt ấy ra lúc này Đỗ Phương nói
- Cô cũng là một người con gái xinh đẹp sao ko kiếm người phù hợp với mình lại cứ thích xen chân vào mối quan hệ của người khác vậy
- Chị nói mắc cười quá tôi hỏi chị tình cảm mà chị nói đến có mài ra mà ăn đc ko ( Lục Tuyết trợn mắt lên cãi)
- Vậy tại sao cô ko tìm một người gia cảnh tốt một tí ko có gia đình bạn gái như vậy là đủ rồi ( Đỗ Phương nói)
- Thứ tôi cần ko phải là chỉ ăn no mà đủ tôi muốn đạt đc quyền lực tôi muốn có một địa vị trong xã hội ( Lục Tuyết nói)
- Chính như vậy cô chọn Trần Đạt làm viên đá lót đường cho cô đúng chứ ( Đỗ Phương hỏi)
- Đúng anh ta chính viên đá lót đường để tôi đạt đc thứ tôi muốn ( Lục Tuyết nói)
- Tham vọng của cô khá lớn đấy nhưng nếu cô muốn một địa vị xã hội mà cần dựa vào người khác thì nó chẳng đc bao lâu đâu ( Đỗ Phương nói))
- Chị biết chứ nhưng tại sao em lại nói nó càng ngày càng lớn
Mặc dù biết lí do là gì nhưng cô vẫn hỏi để xem cảm nhận của em mình
Đỗ Minh thấy vậy thì nói
- Chị biết ko sáng nay đáng lẽ anh ấy sẽ đến đón em đi làm nhưng ko anh ấy nghe tin Lục Tuyết tự tử thì đi vào bệnh viện mang đồ ăn cho cô ấy ( Đỗ Minh nói)
Đỗ Minh vừa nói vừa bất khóc nức nở cô vỗ về Đỗ Minh anh ủi cô ấy sau khi Đỗ Minh đi thì cô gọi cho Trần Hùng hỏi
- Lục Tuyết đang nằm ở bệnh viện nào
- Em hỏi làm gì ( Trần Hùng ko hiểu nên hỏi lại)
- Để đi thăm cô ta chứ làm gì ( Đỗ Phương trả lời)
- Sao hôm nay em tốt thế em mong cô ta chết lắm cơ mà ( Trần Hùng nói)
- Em có chuyện cần nói với cô ta chứ em ko tốt như vậy đâu ( Đỗ Phương nói)
Sau khi biết đc bệnh viện cũng như là phòng bệnh cô ta nằm thì sau khi tan làm cô lôi Đỗ Minh đi thăm Lục Tuyết với cô
Khi đi đến đúng như cô dự đoán thấy Trần Đạt đang ở đây. Trần Đạt sau khi thấy 2 người đến thì ngạc nhiên hỏi
- Ơ, sao hai người lại đến đây
- Chỉ là nghe thấy tin Lục Tuyết phải nằm viện nên đến thăm dù sao cũng coi như là người quen mà ( Đỗ Phương trả lời)
Lục Tuyết thấy 2 chị em cô đến rất bất an vì có thể họ sẽ phá hỏng kế hoạch của cô ta
Sau khi ngồi chơi một lúc thì Đỗ Phương nói với Trần Đạt
- Em đưa Đỗ Minh về giùm chị đi giờ chị phải đi gặp khách hàng ko tiện đưa nó theo mà sáng nay nó ko có đi xe
Trần Đạt nghe vậy thì đương nhiên Trần Đạt đồng ý thấy Trần Đạt đi thì Lục Tuyết thất vọng gọi với theo Đỗ Phương thấy thì nói
- Người ta đi rồi ko cần gọi nữa
Bây giờ cô lộ rõ bộ mặt thật lúc nãy Trần Đạt ở đây thì tươi cười bây giờ ko có thì bỉu môi nói với giọng khinh thường
- Ko phải chị phải đi gặp khách hàng sao? Sao còn ko đi đi
- Hình như chuyện chúng tôi đến thăm ko nằm trong kế hoạch của cô nhờ ( Đỗ Phương nói)
- Chị đang nói gì vậy tôi ko hiểu ( Lục Tuyết vẫn đang giả bộ)
- Ko có ai ở đây ki cần giả bộ tôi đã nói là vở kịch của cô tôi nhìn thấu mà ( Đỗ Phương nói với Lục Tuyết)
Cô ta vần trơ cái bộ mặt ấy ra lúc này Đỗ Phương nói
- Cô cũng là một người con gái xinh đẹp sao ko kiếm người phù hợp với mình lại cứ thích xen chân vào mối quan hệ của người khác vậy
- Chị nói mắc cười quá tôi hỏi chị tình cảm mà chị nói đến có mài ra mà ăn đc ko ( Lục Tuyết trợn mắt lên cãi)
- Vậy tại sao cô ko tìm một người gia cảnh tốt một tí ko có gia đình bạn gái như vậy là đủ rồi ( Đỗ Phương nói)
- Thứ tôi cần ko phải là chỉ ăn no mà đủ tôi muốn đạt đc quyền lực tôi muốn có một địa vị trong xã hội ( Lục Tuyết nói)
- Chính như vậy cô chọn Trần Đạt làm viên đá lót đường cho cô đúng chứ ( Đỗ Phương hỏi)
- Đúng anh ta chính viên đá lót đường để tôi đạt đc thứ tôi muốn ( Lục Tuyết nói)
- Tham vọng của cô khá lớn đấy nhưng nếu cô muốn một địa vị xã hội mà cần dựa vào người khác thì nó chẳng đc bao lâu đâu ( Đỗ Phương nói))
Bình luận facebook