Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Edit: Tiểu Màn Thầu
Tống Kỳ Thâm vừa dứt lời, nhất thời lập tức thu hút ánh mắt của ba cậu thiếu niên ấy đến đây, sau đó bọn họ nhìn chăm chú vào cánh tay đang khoác trên vai Thiên Chi.
Ba ánh mắt này sáng như đuốc, hơn nữa ý tứ trong đôi mắt lại quá rõ ràng, hành động này biểu hiện điều gì?
Cái này mà gọi là trẻ tuổi sao?
Học… Sinh…. Cao …. Trung??
Trong lúc dùng bữa trưa ở tiệm ăn nhỏ, đám nữ sinh kia không ngừng ríu rít thảo luận, bọn họ chỉ cảm thấy anh trai này lớn lên thật đẹp trai, có lẽ là học sinh cao trung, nhưng trong mắt của những cậu học sinh nhỏ tuổi chính là, nhìn vẻ bề ngoài đã nói lên thân phận.
Hiện giờ, ba cậu thiếu niên này cũng không phải là kẻ ngốc, Tống Kỳ Thâm thấy thế nào cũng không giống như một học sinh cao trung.
Nhìn độ tuổi của Tống Kỳ Thâm thì đã biết anh thuộc dạng hào hoa phong nhã, chỉ với một cái giơ tay nhấc chân đều đã thể hiện rõ khí thế của một cậu ấm, loại khí chất này được nuôi dưỡng từ nhỏ trời sinh đã có, cho dù có cố gắng bắt chước như thế nào cũng không được.
Cũng giống như hiện tại, khuôn mặt anh lạnh nhạt, còn rũ mắt xuống, âm thanh thì trầm thấp, quả thực đã làm cho ba củ cải trắng trước mắt này sợ hãi không nhẹ.
Hai người bọn họ còn đứng sát nhau như vậy, chỉ với điểm này đã có thể đoán ra mối quan hệ của bọn họ không đơn giản, rõ ràng như ban ngày.
Ba cây củ cải trắng nhìn chằm chằm vào hai người, sửng sốt một lúc lâu, nhất thời mặt không còn ửng đỏ nữa, động tác vô cùng dứt khoát, nói chuyện cũng không ngập ngừng, vội vàng cúi thấp người xuống, thốt lên một câu “Xin lỗi đã làm phiền”, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Toàn bộ quá trình Thiên Chi không nói một câu, cô còn chưa kịp đáp lời thì đã bị bắt “Quan sát” toàn bộ quá trình này.
Quả thực là dở khóc dở cười mà.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Tống Kỳ Thâm đang đặt trên vai mình ra, sau đó xoay người, nghiêng khuôn mặt, phần cằm hơi hướng lên, đôi mắt hạnh nheo lại.
Cô khẽ nhướng môi, không nói lời nào.
Cứ nhìn chăm chú vào anh như vậy.
Tống Kỳ Thâm bị cô nhìn như thế, cũng không hề có chút bối rối nào, anh vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh. Khoé môi còn nhẹ cong lên như có như không.
Đúng lúc này, ông lão lên tiếng, đột nhiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc ấy.
“Cô gái nhỏ, kẹo khổng tước của cháu làm xong rồi, đến đây lấy đi.
Cuối cùng Thiên Chi liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thâm một cái, lúc này mới vội vàng tiến đến đó.
“Bao nhiêu tiền thế ông.” Thiên Chi cầm lấy que kẹo trong tay ông lão, chuyện đầu tiên cô làm chính là giơ que kẹo lên cao.
Hình dạng được làm ra giống y như đúc, chỉ tiếc là hình ảnh của con khổng tước này trông thật ưu nhã, nhưng không có xoè đuôi, hơn nữa phần đuôi còn được làm khá tỉ mỉ, ngay cả hoa văn cầu kì cũng làm ra được, phần lông vũ làm từ kẹo hơi nhướng lên.
Nhìn tới nhìn lui, quả thực không thể lý giải được là ngốc nghếch hay kiêu ngạo nữa.
“Tám đồng tám, trong hình có điềm lành.”
“Vâng, cháu gửi tiền cho ông ạ.”
Ông lão nhận lấy tiền, cười thật tươi nhìn Thiên Chi, chòm râu hoa râm cũng hơi nhếch lên, “Hai người các cháu thực sự là học sinh cao trung hả? Học trường cao trung nào thế?”
Không đợi Thiên Chi trả lời, ông lão lên tiếng nói tiếp, “Lớn lên thật xinh đẹp, nhưng các cháu vẫn còn nhỏ, cách ăn mặc trông quá già dặn, còn ở độ tuổi học sinh nên ăn mặc đơn giản một chút, chăm chỉ học tập mới là việc quan trọng nhất.”
Thiên Chi cắn một cái, không hề khách khí trực tiếp ăn phân nửa cái đầu của con chim khổng tước, sau khi cô nghe ông lão nói xong, cười đến mức đôi mắt cong như một vầng trăng khuyết, “Ha ha ha, ông ơi, ông cảm thấy giữa hai bọn cháu, ai mới là người trông già dặn hơn?”
Ông lão không trả lời, chỉ là ánh mắt luôn hướng về phía Tống Kỳ Thâm, muốn nói nhưng lại thôi.
Thiên Chi cố nhịn cười, giả vờ bình tĩnh nói lời tạm biệt với ông lão, sau đó vội rời đi.
Cô giơ cao cây kẹo đường hình con Khổng Tước lên nhìn ngắm, đi được vài bước mới phát hiện ra người kia không đi theo mình, cô dừng bước quay đầu nhìn lại.
Tống Kỳ Thâm vẫn đứng yên ở chỗ ấy, không biết đang cùng ông lão nói cái gì đó.
Đợi anh nói xong, Thiên Chi mới gọi anh một tiếng, “Này.”
Tống Kỳ Thâm lập tức ngẩng đầu lên, muốn đi về phía đó.
Đúng lúc này cô gái nhỏ lại lên tiếng, “Bạn học Tống, không đi theo kịp sao?
Tống Kỳ Thâm: “…….”
*
Không biết có phải do lời nói của Thiên Chi đã linh nghiệm không, ban đầu Tống Kỳ Thâm vẫn đứng trầm tư một lúc, sau đó như nhập vai vào nhân vật, nhanh chóng đi về phía cô.
Từ lúc đó trở về sau, cho dù buổi tối hai người đi ngắm lồng đèn hay thả đèn Khổng Minh, anh vẫn luôn tuân theo đúng chuẩn mực của một “Học sinh cao trung”, tự cấp cho mình cái hình tượng của một giảo thảo.
Đương nhiên anh không có nói rõ ra, nhưng từ hành động đến lời nói cũng có thể nhìn ra được, con người này thể hiện bộ dạng như vậy, là từ sau khi Thiên Chi nói ra những lời nói đó sao.
Suốt cả buổi tối, anh vẫn không thay đổi hình tượng, anh dường như muốn phô bày hết tất cả dáng vẻ thời học sinh của mình, bao nhiêu cũng không đủ.
Vốn dĩ buổi tối muốn quay về khách sạn, Thiên Chi cảm thấy có chút mệt mỏi, cô đã sớm tính toán đâu ra đó, dù sao đi dạo suốt một ngày, thời gian dừng chân nghỉ ngơi thì ít ỏi, nhưng Tống Kỳ Thâm hoàn toàn làm ngược lại, anh một mực lôi kéo cô đi khắp nơi, đi gần cả chục vòng.
Cuối cùng anh còn nói nhỏ bên tai cô một câu thế này, “Còn muốn đi tiếp nữa không? Bạn cùng trường?”
Nghe xong những lời nói này, lúc này Thiên Chi đã hiểu ra vấn đề.
Hoá ra Tống Kỳ Thâm vẫn một mực ghi nhớ việc cô đứng trước mặt ông lão nói những lời trêu chọc anh.
Trong nội tâm của Thiên Chi một mặt luôn thầm nghĩ, về sau nhất định phải tìm cơ hội trả thù, mặt khác sự thật chứng minh cô không thể đi tiếp được nữa, mệt muốn chết rồi.
*
Ở trang viên Lâm Viên này ngoài trừ khu phố cổ và chợ đêm Thiên Chi đã đi tham quan qua, những thứ khác đa số đều là phong cảnh rừng núi và du thuyền trên hồ.
Buổi sáng chủ nhật hai người đi loanh quanh một chút, bọn họ cảm thấy không còn chỗ nào để đi tham quan nữa, không còn gì lưu luyến, cho nên đã thu dọn đồ đạc quay trở về.
Tống Kỳ Thâm không vội quay về Nam Uyển, sau khi anh đưa Thiên Chi trở về Kinh Đại, anh sẽ đi đến Tống Thị một chuyến.
“Em xác định cuối tuần sau không trở về nhà à?” Trong lúc chiếc xe chậm rãi dừng lại, Tống Kỳ Thâm quay đầu sang hỏi cô.
Thiên Chi lưu loát cởi dây an toàn, không buồn ngẩng đầu lên, “Anh cảm thấy như thế nào, việc lớp tổ chức đi liên hoan còn có thể giả được sao?”
“Thật trùng hợp, hai ngày đó anh cũng không có dự định quay trở về nhà, cho nên sẽ ở lại công ty.” Thật lòng mà nói, những ngày kế tiếp hẳn là anh muốn trực tiếp đóng đô ở công ty.
Vỗn dĩ Thiên Chi muốn mở cửa xe ra, không biết lại nghĩ đến việc gì, quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, “Câu nói lần sau chúng ta đi ra ngoài chơi chỉ là một câu nói thuận miệng, đợi khi nào anh có thời gian rảnh hãy tính đến chuyện đó, không cần phải cố gắng sắp xếp thời gian nghỉ phép như vậy.”
Trước đó cô cho rằng Tống Kỳ Thâm đúng lúc cũng có thời gian rảnh, mới đáp ứng cuộc hẹn này, nhưng không ngờ rằng anh lại cố tình đẩy công việc sang một bên để đi với cô.
Dù sao bọn họ vừa mới lãnh giấy kết hôn. Có lẽ anh không muốn làm cho cô bị mất mặt.
Mãi đến ngày hôm qua Tống Kỳ Thâm tự mình nói ra, Thiên Chi mới biết rõ mọi chuyện.
“Sau này còn rất nhiều nơi chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau, hiện giờ không cần quá gấp gáp.”
Đối với Thiên Chi, có thể tuỳ tiện tìm được một người bạn đồng hành, không có gì tốt hơn việc này nữa.
Núi cao sông dài, nếu có người chịu giúp mình xách balo kéo vali thật tốt biết bao, dù sao miễn phải phí sức lao động, cô đâu có ngốc đến nổi không biết tận dụng.
Điều quan trọng nhất chính là, người bạn đồng hành này còn rất đáng tin cậy.
Thiên Chi cảm thấy bản thân mình đã biểu đạt ý tứ quá rõ ràng.
Nhưng mà sau khi Tống Kỳ Thâm nghe xong, dù cho bận anh cũng ung dung quay sang nhìn cô một lúc, tựa như đang hỏi cô những lời này là thật sao.
Trong khoang xe rộng lớn chỉ có tiếng động cơ xe “Vù vù” vang lên, không khí trong lành và sạch sẽ hoà quyện với mùi hương sơn chi trên người cô, hơn nữa mùi hương đó hoà hợp với nhau một cách kỳ lạ, hương thơm thoang thoảng, lưu lại dư vị ngọt ngào.
“Được thôi.” Tống Kỳ Thâm gật đầu, dừng một chút, anh bổ sung thêm một câu —-
“Biết rồi, bạn cùng trường.”
Anh không đề cập đến vấn đề này thì thôi, mỗi lần nhắc đến Thiên Chi liền nhớ tới những lời ngày hôm qua anh nói nhỏ bên tai cô, cứ bám mãi không buông.
Những câu nói đã cứ luân phiên lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Muốn quên đi cũng không tài nào quên được.
Thiên Chi không phải là một người có sức chịu đựng tốt, lại một lần nữa cô cúi đầu xuống nghiêm túc tiến hành công việc thông não.
Tống Kỳ Thâm cảm thấy vô cùng hứng thú cứ mãi nhìn chăm chú hai má ửng đỏ của cô gái nhỏ, vành tai cũng đỏ bừng, sau đó ánh mắt của anh cứ dừng tại đó ——
Vành tai bên kia của cô cũng dần đỏ lên, hơn nữa, nó càng ngày càng đỏ.
Thiên Chi không nhìn đến anh, muốn đẩy cửa xe ra chạy trốn, giây tiếp theo, trong xe vang lên tiếng khoá cửa.
“Cạch” một tiếng, âm thanh vô cùng dứt khoát.
“Anh muốn làm gì?” Thiên Chi không khỏi lên tiếng hỏi.
Hiện giờ cô đột nhiên nhớ đến trước đó mình đã từng gọi “Bạn học Tống,” nó giống như một cái tát đang tát thẳng vào mặt cô.
Có lẽ lúc ấy đầu óc cô nhất định đã bị chạm mạch rồi, mới nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
“Không muốn làm gì cả.” Tống Kỳ Thâm không tiếp tục trêu chọc cô nữa, giây tiếp theo, anh lại mở khoá.
Cái con người này….
Tốt vậy à!!!
Thiên Chi cam chịu số phận bước xuống xe, vừa định vẫy tay nói lời chào tạm biệt, lập tức bị anh gọi lại.
Tống Kỳ Thâm chậm rãi hạ kính xe xuống, không quên dặn dò cô, “Nhớ kỹ đi liên hoan không được uống rượu.”
Cô lùi về sau vài bước, tuỳ tiện đáp lời, “Vâng.”
Dứt lời, Thiên Chi không đợi Tống Kỳ Thâm lên tiếng tiếp, cô lập tức xoay người, trực tiếp chạy về phía cổng ký túc xá.
*
Vừa trở về phòng ký túc xá, Thiên Chi trực tiếp ngồi phịch xuống giường, cảm giác mệt mỏi trong suốt hai ngày qua trong khoảnh khắc này lại dâng lên.
Đây là di chứng sau khi đi du lịch trở về, tuy rằng Thiên Chi không kêu than với người khác nhưng vẫn biểu hiện rõ ra ngoài.
Bùi Anh nhìn bộ dạng uể oải này của cô, chợt cảm thấy có chút bất an, nhiều nhất chính là sự tò mò.
Bùi Anh trực tiếp tiến đến nhìn gương mặt của Thiên Chi, tinh tế đánh giá một phen, “Chi Chi, cái khách sạn kia….. Còn có thể làm cậu trở nên như vậy à?”
Thái độ này của Bùi Anh, rõ ràng chính là đang hiểu lầm.
Nhìn thấy cô ấy không biết chột dạ còn dám lên tiếng hỏi như vậy, Thiên Chi ngây người một lúc, sau đó chợt hồi thần, “Cậu còn không biết xấu hổ dám giới thiệu cái khách sạn đó cho tớ hả, dù sao cậu cũng phải thông báo cho tớ trước một tiếng chứ, tớ một chút chuẩn bị cũng không có.”
“Nhưng mà cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, tớ vì đi tham quan quá nhiều, cho nên hiện giờ tớ chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.” Thiên Chi nói xong, lập tức nhắm mắt lại, sống chết cũng không mở ra.
Cả người duỗi thẳng, nằm im như một cái xác ướp.
“Vui đến mức quên cả trời đất luôn sao, tớ hiểu mà.” Bùi Anh nịnh nọt bóp vai cho cô, sau đó không biết nhìn thấy cái gì, động tác chợt khựng lại.
Trong phòng có mở điều hoà, Thiên Chi vừa vào cửa đã cởi áo khoác ra, nhưng cái áo len cô đang mặc không phải dạng kín cổ cao tường.
Cổ áo mở rộng, từ vành tai đi xuống phía gáy xuất hiện một vài đốm nhỏ, dường như là dấu hôn, rất nhạt không quá rõ ràng, phải nhìn gần mới có thể thấy được.
Bùi Anh chặc lưỡi hai tiếng, trong lòng thầm hiểu.
“Ai nha, heo thích ăn rau, rau lại dâng đến miệng heo, dâng tới dâng lui, cuối cùng ai là người thu lợi?” Dứt lời, Bùi Anh còn có chút cảm khái.
“Cái gì mà heo với không heo, cái gì mà rau với không rau.” Thiên Chi nhắm mắt vẫn nghe thấy Bùi Anh lải nhải, cho nên thuận miệng hỏi hai câu.
“Không có gì ——” Bùi Anh nói một nửa, chợt dừng lại.
Dường như Thiên Chi nghĩ đến việc gì đó, đột nhiên mở mắt lên, “Nè, tớ hỏi cậu việc này, nếu một người có một số đặc điểm giống như con chim khổng tước, cậu cảm thấy người đó như thế nào.”
“Giống chim khổng tước? Đây là phép so sánh gì vậy?” Bùi Anh dứt khoát ngồi xếp bằng trên giường, đối mặt với Thiên Chi.
Nhu cầu cấp bách hiện giờ của Thiên Chi chính là tìm một đối tượng nào đó có thể cứu vớt lại chút quan điểm của mình, trực tiếp giải thích, “Chính là cái kiểu giống khổng tước hay xoè đuôi ấy, hơn nữa da mặt cũng hơi dày.”
Tuy rằng trong cuộc sống thường ngày Bùi Anh chưa bao giờ gặp qua kiểu người như vậy, nhưng cô ấy từng thấy qua trong truyện ngôn tình, cô ấy không buồn nâng mắt lên, “Kiểu người này hả? Không quan trọng đến vấn đề da mặt dày có hay không, có thể ngay cả liêm sỉ cũng không có.”
Giọng điệu của Bùi Anh còn rất chắc chắn, vừa nói vừa gật đầu phụ họa, “Kiểu người này luôn là như thế, chỉ thích đùa bỡn mà thôi.”
Thiên Chi: “…….”
——————//—//—————-
* Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên Tiểu Tống bị bắt sắm vai vào nhân vật nghiện chơi trò chơi hoá thân thành người khác.
Kỳ Thâm: Học sinh cao trung, đáng yêu mà!
* Editor: Bùi Anh không được cái gì ngoài cái nói đúng anh Thâm không có liêm sỉ đâu!!
Tống Kỳ Thâm vừa dứt lời, nhất thời lập tức thu hút ánh mắt của ba cậu thiếu niên ấy đến đây, sau đó bọn họ nhìn chăm chú vào cánh tay đang khoác trên vai Thiên Chi.
Ba ánh mắt này sáng như đuốc, hơn nữa ý tứ trong đôi mắt lại quá rõ ràng, hành động này biểu hiện điều gì?
Cái này mà gọi là trẻ tuổi sao?
Học… Sinh…. Cao …. Trung??
Trong lúc dùng bữa trưa ở tiệm ăn nhỏ, đám nữ sinh kia không ngừng ríu rít thảo luận, bọn họ chỉ cảm thấy anh trai này lớn lên thật đẹp trai, có lẽ là học sinh cao trung, nhưng trong mắt của những cậu học sinh nhỏ tuổi chính là, nhìn vẻ bề ngoài đã nói lên thân phận.
Hiện giờ, ba cậu thiếu niên này cũng không phải là kẻ ngốc, Tống Kỳ Thâm thấy thế nào cũng không giống như một học sinh cao trung.
Nhìn độ tuổi của Tống Kỳ Thâm thì đã biết anh thuộc dạng hào hoa phong nhã, chỉ với một cái giơ tay nhấc chân đều đã thể hiện rõ khí thế của một cậu ấm, loại khí chất này được nuôi dưỡng từ nhỏ trời sinh đã có, cho dù có cố gắng bắt chước như thế nào cũng không được.
Cũng giống như hiện tại, khuôn mặt anh lạnh nhạt, còn rũ mắt xuống, âm thanh thì trầm thấp, quả thực đã làm cho ba củ cải trắng trước mắt này sợ hãi không nhẹ.
Hai người bọn họ còn đứng sát nhau như vậy, chỉ với điểm này đã có thể đoán ra mối quan hệ của bọn họ không đơn giản, rõ ràng như ban ngày.
Ba cây củ cải trắng nhìn chằm chằm vào hai người, sửng sốt một lúc lâu, nhất thời mặt không còn ửng đỏ nữa, động tác vô cùng dứt khoát, nói chuyện cũng không ngập ngừng, vội vàng cúi thấp người xuống, thốt lên một câu “Xin lỗi đã làm phiền”, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Toàn bộ quá trình Thiên Chi không nói một câu, cô còn chưa kịp đáp lời thì đã bị bắt “Quan sát” toàn bộ quá trình này.
Quả thực là dở khóc dở cười mà.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Tống Kỳ Thâm đang đặt trên vai mình ra, sau đó xoay người, nghiêng khuôn mặt, phần cằm hơi hướng lên, đôi mắt hạnh nheo lại.
Cô khẽ nhướng môi, không nói lời nào.
Cứ nhìn chăm chú vào anh như vậy.
Tống Kỳ Thâm bị cô nhìn như thế, cũng không hề có chút bối rối nào, anh vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh. Khoé môi còn nhẹ cong lên như có như không.
Đúng lúc này, ông lão lên tiếng, đột nhiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc ấy.
“Cô gái nhỏ, kẹo khổng tước của cháu làm xong rồi, đến đây lấy đi.
Cuối cùng Thiên Chi liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thâm một cái, lúc này mới vội vàng tiến đến đó.
“Bao nhiêu tiền thế ông.” Thiên Chi cầm lấy que kẹo trong tay ông lão, chuyện đầu tiên cô làm chính là giơ que kẹo lên cao.
Hình dạng được làm ra giống y như đúc, chỉ tiếc là hình ảnh của con khổng tước này trông thật ưu nhã, nhưng không có xoè đuôi, hơn nữa phần đuôi còn được làm khá tỉ mỉ, ngay cả hoa văn cầu kì cũng làm ra được, phần lông vũ làm từ kẹo hơi nhướng lên.
Nhìn tới nhìn lui, quả thực không thể lý giải được là ngốc nghếch hay kiêu ngạo nữa.
“Tám đồng tám, trong hình có điềm lành.”
“Vâng, cháu gửi tiền cho ông ạ.”
Ông lão nhận lấy tiền, cười thật tươi nhìn Thiên Chi, chòm râu hoa râm cũng hơi nhếch lên, “Hai người các cháu thực sự là học sinh cao trung hả? Học trường cao trung nào thế?”
Không đợi Thiên Chi trả lời, ông lão lên tiếng nói tiếp, “Lớn lên thật xinh đẹp, nhưng các cháu vẫn còn nhỏ, cách ăn mặc trông quá già dặn, còn ở độ tuổi học sinh nên ăn mặc đơn giản một chút, chăm chỉ học tập mới là việc quan trọng nhất.”
Thiên Chi cắn một cái, không hề khách khí trực tiếp ăn phân nửa cái đầu của con chim khổng tước, sau khi cô nghe ông lão nói xong, cười đến mức đôi mắt cong như một vầng trăng khuyết, “Ha ha ha, ông ơi, ông cảm thấy giữa hai bọn cháu, ai mới là người trông già dặn hơn?”
Ông lão không trả lời, chỉ là ánh mắt luôn hướng về phía Tống Kỳ Thâm, muốn nói nhưng lại thôi.
Thiên Chi cố nhịn cười, giả vờ bình tĩnh nói lời tạm biệt với ông lão, sau đó vội rời đi.
Cô giơ cao cây kẹo đường hình con Khổng Tước lên nhìn ngắm, đi được vài bước mới phát hiện ra người kia không đi theo mình, cô dừng bước quay đầu nhìn lại.
Tống Kỳ Thâm vẫn đứng yên ở chỗ ấy, không biết đang cùng ông lão nói cái gì đó.
Đợi anh nói xong, Thiên Chi mới gọi anh một tiếng, “Này.”
Tống Kỳ Thâm lập tức ngẩng đầu lên, muốn đi về phía đó.
Đúng lúc này cô gái nhỏ lại lên tiếng, “Bạn học Tống, không đi theo kịp sao?
Tống Kỳ Thâm: “…….”
*
Không biết có phải do lời nói của Thiên Chi đã linh nghiệm không, ban đầu Tống Kỳ Thâm vẫn đứng trầm tư một lúc, sau đó như nhập vai vào nhân vật, nhanh chóng đi về phía cô.
Từ lúc đó trở về sau, cho dù buổi tối hai người đi ngắm lồng đèn hay thả đèn Khổng Minh, anh vẫn luôn tuân theo đúng chuẩn mực của một “Học sinh cao trung”, tự cấp cho mình cái hình tượng của một giảo thảo.
Đương nhiên anh không có nói rõ ra, nhưng từ hành động đến lời nói cũng có thể nhìn ra được, con người này thể hiện bộ dạng như vậy, là từ sau khi Thiên Chi nói ra những lời nói đó sao.
Suốt cả buổi tối, anh vẫn không thay đổi hình tượng, anh dường như muốn phô bày hết tất cả dáng vẻ thời học sinh của mình, bao nhiêu cũng không đủ.
Vốn dĩ buổi tối muốn quay về khách sạn, Thiên Chi cảm thấy có chút mệt mỏi, cô đã sớm tính toán đâu ra đó, dù sao đi dạo suốt một ngày, thời gian dừng chân nghỉ ngơi thì ít ỏi, nhưng Tống Kỳ Thâm hoàn toàn làm ngược lại, anh một mực lôi kéo cô đi khắp nơi, đi gần cả chục vòng.
Cuối cùng anh còn nói nhỏ bên tai cô một câu thế này, “Còn muốn đi tiếp nữa không? Bạn cùng trường?”
Nghe xong những lời nói này, lúc này Thiên Chi đã hiểu ra vấn đề.
Hoá ra Tống Kỳ Thâm vẫn một mực ghi nhớ việc cô đứng trước mặt ông lão nói những lời trêu chọc anh.
Trong nội tâm của Thiên Chi một mặt luôn thầm nghĩ, về sau nhất định phải tìm cơ hội trả thù, mặt khác sự thật chứng minh cô không thể đi tiếp được nữa, mệt muốn chết rồi.
*
Ở trang viên Lâm Viên này ngoài trừ khu phố cổ và chợ đêm Thiên Chi đã đi tham quan qua, những thứ khác đa số đều là phong cảnh rừng núi và du thuyền trên hồ.
Buổi sáng chủ nhật hai người đi loanh quanh một chút, bọn họ cảm thấy không còn chỗ nào để đi tham quan nữa, không còn gì lưu luyến, cho nên đã thu dọn đồ đạc quay trở về.
Tống Kỳ Thâm không vội quay về Nam Uyển, sau khi anh đưa Thiên Chi trở về Kinh Đại, anh sẽ đi đến Tống Thị một chuyến.
“Em xác định cuối tuần sau không trở về nhà à?” Trong lúc chiếc xe chậm rãi dừng lại, Tống Kỳ Thâm quay đầu sang hỏi cô.
Thiên Chi lưu loát cởi dây an toàn, không buồn ngẩng đầu lên, “Anh cảm thấy như thế nào, việc lớp tổ chức đi liên hoan còn có thể giả được sao?”
“Thật trùng hợp, hai ngày đó anh cũng không có dự định quay trở về nhà, cho nên sẽ ở lại công ty.” Thật lòng mà nói, những ngày kế tiếp hẳn là anh muốn trực tiếp đóng đô ở công ty.
Vỗn dĩ Thiên Chi muốn mở cửa xe ra, không biết lại nghĩ đến việc gì, quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, “Câu nói lần sau chúng ta đi ra ngoài chơi chỉ là một câu nói thuận miệng, đợi khi nào anh có thời gian rảnh hãy tính đến chuyện đó, không cần phải cố gắng sắp xếp thời gian nghỉ phép như vậy.”
Trước đó cô cho rằng Tống Kỳ Thâm đúng lúc cũng có thời gian rảnh, mới đáp ứng cuộc hẹn này, nhưng không ngờ rằng anh lại cố tình đẩy công việc sang một bên để đi với cô.
Dù sao bọn họ vừa mới lãnh giấy kết hôn. Có lẽ anh không muốn làm cho cô bị mất mặt.
Mãi đến ngày hôm qua Tống Kỳ Thâm tự mình nói ra, Thiên Chi mới biết rõ mọi chuyện.
“Sau này còn rất nhiều nơi chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau, hiện giờ không cần quá gấp gáp.”
Đối với Thiên Chi, có thể tuỳ tiện tìm được một người bạn đồng hành, không có gì tốt hơn việc này nữa.
Núi cao sông dài, nếu có người chịu giúp mình xách balo kéo vali thật tốt biết bao, dù sao miễn phải phí sức lao động, cô đâu có ngốc đến nổi không biết tận dụng.
Điều quan trọng nhất chính là, người bạn đồng hành này còn rất đáng tin cậy.
Thiên Chi cảm thấy bản thân mình đã biểu đạt ý tứ quá rõ ràng.
Nhưng mà sau khi Tống Kỳ Thâm nghe xong, dù cho bận anh cũng ung dung quay sang nhìn cô một lúc, tựa như đang hỏi cô những lời này là thật sao.
Trong khoang xe rộng lớn chỉ có tiếng động cơ xe “Vù vù” vang lên, không khí trong lành và sạch sẽ hoà quyện với mùi hương sơn chi trên người cô, hơn nữa mùi hương đó hoà hợp với nhau một cách kỳ lạ, hương thơm thoang thoảng, lưu lại dư vị ngọt ngào.
“Được thôi.” Tống Kỳ Thâm gật đầu, dừng một chút, anh bổ sung thêm một câu —-
“Biết rồi, bạn cùng trường.”
Anh không đề cập đến vấn đề này thì thôi, mỗi lần nhắc đến Thiên Chi liền nhớ tới những lời ngày hôm qua anh nói nhỏ bên tai cô, cứ bám mãi không buông.
Những câu nói đã cứ luân phiên lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Muốn quên đi cũng không tài nào quên được.
Thiên Chi không phải là một người có sức chịu đựng tốt, lại một lần nữa cô cúi đầu xuống nghiêm túc tiến hành công việc thông não.
Tống Kỳ Thâm cảm thấy vô cùng hứng thú cứ mãi nhìn chăm chú hai má ửng đỏ của cô gái nhỏ, vành tai cũng đỏ bừng, sau đó ánh mắt của anh cứ dừng tại đó ——
Vành tai bên kia của cô cũng dần đỏ lên, hơn nữa, nó càng ngày càng đỏ.
Thiên Chi không nhìn đến anh, muốn đẩy cửa xe ra chạy trốn, giây tiếp theo, trong xe vang lên tiếng khoá cửa.
“Cạch” một tiếng, âm thanh vô cùng dứt khoát.
“Anh muốn làm gì?” Thiên Chi không khỏi lên tiếng hỏi.
Hiện giờ cô đột nhiên nhớ đến trước đó mình đã từng gọi “Bạn học Tống,” nó giống như một cái tát đang tát thẳng vào mặt cô.
Có lẽ lúc ấy đầu óc cô nhất định đã bị chạm mạch rồi, mới nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
“Không muốn làm gì cả.” Tống Kỳ Thâm không tiếp tục trêu chọc cô nữa, giây tiếp theo, anh lại mở khoá.
Cái con người này….
Tốt vậy à!!!
Thiên Chi cam chịu số phận bước xuống xe, vừa định vẫy tay nói lời chào tạm biệt, lập tức bị anh gọi lại.
Tống Kỳ Thâm chậm rãi hạ kính xe xuống, không quên dặn dò cô, “Nhớ kỹ đi liên hoan không được uống rượu.”
Cô lùi về sau vài bước, tuỳ tiện đáp lời, “Vâng.”
Dứt lời, Thiên Chi không đợi Tống Kỳ Thâm lên tiếng tiếp, cô lập tức xoay người, trực tiếp chạy về phía cổng ký túc xá.
*
Vừa trở về phòng ký túc xá, Thiên Chi trực tiếp ngồi phịch xuống giường, cảm giác mệt mỏi trong suốt hai ngày qua trong khoảnh khắc này lại dâng lên.
Đây là di chứng sau khi đi du lịch trở về, tuy rằng Thiên Chi không kêu than với người khác nhưng vẫn biểu hiện rõ ra ngoài.
Bùi Anh nhìn bộ dạng uể oải này của cô, chợt cảm thấy có chút bất an, nhiều nhất chính là sự tò mò.
Bùi Anh trực tiếp tiến đến nhìn gương mặt của Thiên Chi, tinh tế đánh giá một phen, “Chi Chi, cái khách sạn kia….. Còn có thể làm cậu trở nên như vậy à?”
Thái độ này của Bùi Anh, rõ ràng chính là đang hiểu lầm.
Nhìn thấy cô ấy không biết chột dạ còn dám lên tiếng hỏi như vậy, Thiên Chi ngây người một lúc, sau đó chợt hồi thần, “Cậu còn không biết xấu hổ dám giới thiệu cái khách sạn đó cho tớ hả, dù sao cậu cũng phải thông báo cho tớ trước một tiếng chứ, tớ một chút chuẩn bị cũng không có.”
“Nhưng mà cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, tớ vì đi tham quan quá nhiều, cho nên hiện giờ tớ chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.” Thiên Chi nói xong, lập tức nhắm mắt lại, sống chết cũng không mở ra.
Cả người duỗi thẳng, nằm im như một cái xác ướp.
“Vui đến mức quên cả trời đất luôn sao, tớ hiểu mà.” Bùi Anh nịnh nọt bóp vai cho cô, sau đó không biết nhìn thấy cái gì, động tác chợt khựng lại.
Trong phòng có mở điều hoà, Thiên Chi vừa vào cửa đã cởi áo khoác ra, nhưng cái áo len cô đang mặc không phải dạng kín cổ cao tường.
Cổ áo mở rộng, từ vành tai đi xuống phía gáy xuất hiện một vài đốm nhỏ, dường như là dấu hôn, rất nhạt không quá rõ ràng, phải nhìn gần mới có thể thấy được.
Bùi Anh chặc lưỡi hai tiếng, trong lòng thầm hiểu.
“Ai nha, heo thích ăn rau, rau lại dâng đến miệng heo, dâng tới dâng lui, cuối cùng ai là người thu lợi?” Dứt lời, Bùi Anh còn có chút cảm khái.
“Cái gì mà heo với không heo, cái gì mà rau với không rau.” Thiên Chi nhắm mắt vẫn nghe thấy Bùi Anh lải nhải, cho nên thuận miệng hỏi hai câu.
“Không có gì ——” Bùi Anh nói một nửa, chợt dừng lại.
Dường như Thiên Chi nghĩ đến việc gì đó, đột nhiên mở mắt lên, “Nè, tớ hỏi cậu việc này, nếu một người có một số đặc điểm giống như con chim khổng tước, cậu cảm thấy người đó như thế nào.”
“Giống chim khổng tước? Đây là phép so sánh gì vậy?” Bùi Anh dứt khoát ngồi xếp bằng trên giường, đối mặt với Thiên Chi.
Nhu cầu cấp bách hiện giờ của Thiên Chi chính là tìm một đối tượng nào đó có thể cứu vớt lại chút quan điểm của mình, trực tiếp giải thích, “Chính là cái kiểu giống khổng tước hay xoè đuôi ấy, hơn nữa da mặt cũng hơi dày.”
Tuy rằng trong cuộc sống thường ngày Bùi Anh chưa bao giờ gặp qua kiểu người như vậy, nhưng cô ấy từng thấy qua trong truyện ngôn tình, cô ấy không buồn nâng mắt lên, “Kiểu người này hả? Không quan trọng đến vấn đề da mặt dày có hay không, có thể ngay cả liêm sỉ cũng không có.”
Giọng điệu của Bùi Anh còn rất chắc chắn, vừa nói vừa gật đầu phụ họa, “Kiểu người này luôn là như thế, chỉ thích đùa bỡn mà thôi.”
Thiên Chi: “…….”
——————//—//—————-
* Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên Tiểu Tống bị bắt sắm vai vào nhân vật nghiện chơi trò chơi hoá thân thành người khác.
Kỳ Thâm: Học sinh cao trung, đáng yêu mà!
* Editor: Bùi Anh không được cái gì ngoài cái nói đúng anh Thâm không có liêm sỉ đâu!!
Bình luận facebook