Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Edit: Tiểu Màn Thầu
Yên tĩnh.
Sự yên lặng chết chóc dường như cái lồng lớn đánh úp xuống nơi đây.
Bầu không khí xấu hổ lan toả cả căn phòng ngủ, vẫn là Thiên Chi phản ứng trước tiên, nhanh chân tiến đến, lướt qua người Tống Kỳ Thâm, cầm lấy điện thoại đang đặt ở một bên lên, rồi sau đó cái gì cũng không nói, trực tiếp ấn tắt cuộc trò chuyện.
Tống Kỳ Thâm vốn để thuận tiện cho việc nói chuyện, nên hơi cúi người xuống, giờ phút này thấy dáng vẻ hoảng loạn của Thiên Chi, anh đứng thẳng người dậy, lui về sau mấy bước, thẳng lưng lên, đứng yên một chỗ.
Người đàn ông ấy khoanh tay, lười biếng dựa vào khung cửa ngay bên cạnh, mặt mày buông lỏng, đuôi mắt nhướng lên, cứ như thế mà liếc nhìn cô, khoé miệng lộ ra đường cong rất nhỏ.
Dáng vẻ này tựa như đang nói, để xem em còn có thể làm ra bộ dạng gì
“……Vừa rồi anh không nghe thấy gì chứ?” Thiên Chi cầm điện thoại, đón lấy ánh mắt của anh.
Tống Kỳ Thâm nhíu mày nhìn qua đây, không lên tiếng.
Nhìn anh như vậy, Thiên Chi nhất thời câm nín.
Cô đột nhiên nhớ đến, câu nói vừa rồi của Tống Kỳ Thâm, việc này hoàn toàn đã chứng mình, anh thực sự đã nghe thấy chuyện gì đó.
“……”
“Vậy anh…..Đã nghe thấy những gì?”
Thiên Chi thay đổi cách nói, tiếp tục hỏi anh.
“Em nói xem?” Tống Kỳ Thâm chậm rì rì lên tiếng, đem vấn đề vứt trở về.
Thiên Chi nâng ngón tay lên, tiện thể lướt lướt màn hình điện thoại của mình, không phải là giải thích, đơn thuần chỉ là trần thuật câu chuyện, trở lại như cũ mà thôi, “Lần này anh đừng có cắt câu lấy nghĩa* nữa nha. Em không biết anh nghe được bao nhiêu, nhưng những chuyện trước đó em đã giải thích rõ ràng rồi.”
(*Cắt câu lấy nghĩa: lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý của mình. Nguồn Baidu.)
Cuối cùng, cô hắng giọng nói: “Em không có nhộn nhạo với người nào cả.”
Tự tin nói ra những lời như vậy, chính là vì không muốn.
Phải tiếp nhận thêm sự trừng phạt nào nữa, Thiên Chi hết sức cẩn thận và xử lý một cách nghiêm túc.
Nói đi cũng phải nói lại.
May mắn là Thiên Chi không có thời gian trả lời câu hỏi cao trào cuối cùng của Đường Thu Thu, cho dù có trả lời, cô cũng không sợ.
Kiểu nhộn nhạo này, còn có thể là cái gì.
Cô tự nhận từ đó cho đến nay, quả thực cô chưa bao giờ có khoảnh khắc nào tâm xuân nhộn nhạo cả.
Nhưng tim đập nhanh, hơi thở trở nên rối loạn, ngược lại những việc đó thường xuyên xuất hiện.
Loại cảm giác tiết ra này, nó tái tạo hoàn hảo một số yếu tố của con người được gọi là sự hưng phấn.
Có lẽ sự hưng phấn ấy xen lẫn rất nhiều thứ, có thể là mới lạ, có thể là nghi hoặc, cũng có thể là thăm dò tâm tư.
Nhưng hoàn toàn xa tít với cái gọi là nhộn nhạo kia.
Với Cảm giác như vậy, Thiên Chi vẫn còn sáng suốt nhận ra được.
Như thế còn chưa đủ, Thiên Chi dường như nhớ lại một chuyện, theo sau nâng cao giọng ——
“Dù sao không phải kiểu rung động, chính là như vậy.”
“Hử?”
“Hiện giờ thì không có, nhưng trước đó thì sao?”
Cuối cùng Tống Kỳ Thâm cũng chịu lên tiếng.
“Hiện giờ không có, tại sao anh lại đề cập đến trước đó, tất nhiên càng không có rồi.” Thiên Chi nhìn anh nói, lắc lắc đầu ngón tay trỏ của mình, nhẹ nhàng lắc một cái, giọng điệu dần dần buông lỏng.
Cô thả lỏng cơ thể, nhưng vừa nâng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi con ngươi đen nhánh của Tống Kỳ Thâm.
Sắc mặt anh dường như không buông lỏng lắm, ngược lại còn có hơi kỳ quái, ánh mắt khi nhìn đến cô mang theo sự tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú.
Trên thực tế, Tống Kỳ Thâm không cho cô có cơ hội tiếp tục quan sát, “Thu thập xong nhớ phải đi xuống lầu đấy, sau khi dùng bữa xong anh sẽ đưa em về trường.”
“Đi sớm vậy sao?” Tuy trước đó Thiên Chi có nói phải quay về Kinh Đại, nhưng thời gian hiện giờ sớm hơn so với lúc trước.
Tống Kỳ Thâm đứng thẳng người, đôi chân dài nhấc lên tiến về phía trước, trong ánh sáng nhàn nhạt, anh đi đến cầu thang xoắn ốc, còn quay đầu lại nhắc nhở cô.
“Đi sớm như vậy là vì anh bận một số việc, hôm này anh nhất định phải đi đến công ty xử lý một chuyến.”
“Vâng ạ.”
Thiên Chi lưu loát mà dứt khoát trả lời, rồi sau đó tập trung tinh thần vào cuộc trò chuyện bị cắt ngang vừa rồi với Đường Thu Thu, không ngờ cục diện lại trở nên như vậy, bất luận Tống Kỳ Thâm có nói cái gì, cô đều đáp lại theo bản năng, chưa từng nghĩ đến việc qua mặt anh.
Bóng dáng Tống Kỳ Thâm yên lặng đứng ở chỗ cầu thang rất lâu, cũng không ban phát ánh mắt “Dư thừa” cho người ta, thậm chí là “Quan tâm” nhìn thoáng qua.
Đồng thời trong lòng anh hơi cảm khái, lúc này anh thực sự rõ ràng cảm nhận được, cái gì mới đúng là phong thuỷ luân chuyển.
Chờ đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất dưới bậc cầu thang, Thiên Chi mới thu hồi tầm mắt.
Cô vội vàng mở màn hình điện thoại lên, bấm vào khung chat của Đường Thu Thu, quả nhiên đối phương đã chuẩn bị hết mọi thứ cho việc khua chiêng múa trống, tin nhắn không ngừng được gửi đến, tràn ngập hết màn hình ——
[Thu Thu thích ăn đường: Tớ đi đập đầu đây, là cậu cúp điện thoại à? Được rồi, tớ biết cậu cũng vì muốn tốt cho tớ, ừ, đúng, nhất định không sai chính là như vậy, đừng lo lắng, tớ không khóc đâu.]
[Thu Thu thích ăn đường: A a a a cậu không bị hiểu lầm chứ! Là vị kia nhà cậu đúng không! Vị kia nhà cậu! Vị kia nhà cậu trong truyền thuyết.]
[Thu Thu thích ăn đường: Trời đất ơi, giọng nói thật dễ nghe! Nổ tung mất thôi! Trước đó tớ còn ôm thái độ khinh thường anh ta nhưng hiện giờ tớ —— Rút lại! Biến!!]
[Thu Thu thích ăn đường: Giọng nói này so với những người kể chuyện trên mạng phải gọi là cực phẩm, cậu nói xem khi hai người yêu nhau sẽ như thế nào nhỉ, có bao nhiêu chết đi sống lại đây.]
(*Editor: Yêu nhau ở đây muốn nói đến khi làm tình đó. Câu của Đường Thu Thu là vỗ hai bàn tay vào nhau, mà vỗ hai bàn tay sẽ phát ra tiếng gì, các bạn tự hiểu nhé!! Xin lỗi em còn ngây thơ lắm.)
Thiên Chi càng kéo xuống dưới càng cảm thấy con người này nói chuyện không còn biết giữ ý tứ gì nữa, cái gì mà chết đi sống lại hả!
Đường Thu Thu đã thoát ra khỏi cú sốc và sự hoài nghi trước đó, trực tiếp gia nhập vào hàng ngũ ôm ấp thải rắm cầu vồng, thậm chí có khả năng sắp đem hai người bọn họ trở thành CP mà cô ấy hâm mộ.
(*CP: là cặp đôi.)
Tống Kỳ Thâm chỉ nói có một câu, xuất hiện chưa đến mười giây, nhưng lại hoàn toàn đổi lấy được lời khen ngợi không ngừng của Đường Thu Thu.
Chờ đến sau này, khi gặp mặt, e rằng không chỉ quỳ xuống đơn giản như vậy đâu.
Thiên Chi vô cùng hoài nghi Đường Thu Thu sẽ đứng tại chỗ khóc lóc thảm thiết.
[Thu Thu thích ăn đường: Còn rung động cái gì nữa! Về sau chỉ cần cậu biểu hiện ra bên ngoài một tí xíu khuynh hướng liên quan đến vấn đề đó, tớ sẽ lập tức đánh vào cái đầu chó của cậu!]
[Tiền Tiền ái thiên thiên:……….]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Cậu có lương tâm không hả! Còn dám nói tớ à, tớ thấy đầu chó bị đánh phải là cậu mới đúng.]
[Thu Thu thích ăn đường: Kết hôn nhớ là phải mời tớ đấy, không nhiều lời, tớ đã đặt trước rồi đó, nếu kết hôn không mời tớ, tớ sẽ lập tức đến nơi tổ chức hôn lễ của cậu ca hát nhảy múa một trận, làm cho ra trò đó!]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Ồ, vậy tớ sẽ quay phim lại.]
Thiên Chi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chợt nở nụ cười. Nhìn thế nào cũng cảm thấy Đường Thu Thu giống như một kẻ ngốc.
Rõ ràng cô ấy đã bị người kia lừa gạt rồi.
*
Hôm nay bếp trưởng Trương cũng ở Nam Uyển.
Thời điểm Thiên Chi đi xuống lầu, ông ta đã nấu xong một bàn thức ăn hoàn chỉnh, đang đứng ở huyền quan chào tạm biệt Tống Kỳ Thâm.
Đối phương cũng nhìn đến cô, nhiệt tình vẫy tay.
Sau khi người nọ đi rồi, lúc này Thiên Chi mới chậm chạp đi về phía tủ lạnh.
Khoảng khắc mở tủ ra, đôi mắt cô sáng ngời.
Ở hai bên rãnh trái phải của hai cánh cửa tủ lạnh, đều chất đầy chai nước ép blueberry nhỏ, những chai thuỷ tinh được giấu sau vách ngăn trong suốt, chúng được xếp thành một hàng gọn gàng ngăn nắp, trông thật đáng yêu.
Tống Kỳ Thâm đang ngồi ở bàn ăn chờ cô, Thiên Chi không trì hoãn quá nhiều thời gian, sau khi lấy một chai ra khỏi ngăn tủ lạnh còn chưa đủ, cô chậm rãi lùi về sau.
Xoắn xuýt cả nửa ngày, cô thuận tay lấy thêm một chai nữa cho Tống Kỳ Thâm.
Bình thường anh rất ít khi ăn đồ ngọt, nhưng dường như…….Cũng không mấy bài xích đúng không?
Trên mặt bàn ăn đá hoa cương bóng loáng, không có một vết trầy xước, khi chai thuỷ tinh được đặt lên bàn, phát ra một âm thanh rõ ràng và trong trẻo.
Tống Kỳ Thâm nghe thấy tiếng động ngước mắt lên, “Làm gì vậy?”
“Mời anh uống đó.” Đôi mắt Thiên Chi sáng ngời như ánh trăng, vào lúc này, mắt hạnh chớp chớp, mang theo chút chờ mong.
Dứt lời, cô đem nước ép blueberry đẩy về phía Tống Kỳ Thâm.
“Mời?”
Thực ra trong tình huống này, nếu là trước kia Tống Kỳ Thâm không cần nghĩ ngợi quá nhiều, khẳng định sẽ từ chối.
Nhưng khi lời nói vừa lên đến miệng, đột nhiên lại bị mắt kẹt.
Tống Kỳ Thâm bắt lấy chai nước mà Thiên Chi đưa đến, cầm trong tay ước lượng, tiếp đến lại cân nhắc.
Ngay sau đó, ánh mắt anh sáng như đuốc thoáng nhìn qua nhãn hiệu in trên thân chai nước ép blueberry trong tay mình, rồi nhìn thẳng về phía Thiên Chi.
Thiên Chi không tài nào hiểu được trong đầu Tống Kỳ Thâm đang suy nghĩ đến việc gì, từ sau khi cô đưa nó cho anh, cô lập tức bắt đầu lo dùng bữa của mình.
Thật khó khăn lắm mới ngồi xuống cùng nhau dùng một bữa cơm, bởi vì trận nháo loạn hồ đồ sáng nay, hai người dường như cực kì quý trọng khoảng thời gian này, không trò chuyện bao nhiêu, cho dù có nói cũng chỉ nói một số việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Trong lúc dùng bữa, không biết Thiên Chi đã nhìn thấy cái gì, ánh mặt khẽ di chuyển.
“Anh ơi, anh có biết dòng chữ Dear DD khắc trên thân chai có nghĩa là gì không?”
Hình như là thương hiệu của loại nước ép blueberry này.
Thiên Chi nói xong, tò mò nâng tay lên, đặt trên thân chai gẩy gẩy.
Một điều quá hiển nhiên, cái nhãn hiệu này được khắc trực tiếp lên thân chai thuỷ tinh, không thể cào ra, cũng không thể tách rời.
Nói tóm lại, trong quá trình in ấn, mọi việc đều được làm rất cẩn thận.
Nhưng tung hoành trong giới nước ép blueberry lâu như vậy, Thiên Chi chưa từng nhìn thấy qua nhãn hiệu này.
Ngay cả khi, chúng được viết bằng các ngôn ngữ ít người biết tựa như tiếng Pháp, hầu hết các tên gọi đều có nguồn gốc từ Châu Âu, một số người không hiểu ý nghĩa cũng là chuyện bình thường.
Tống Kỳ Thâm đưa chai nước ép blueberry vừa rồi được cô mời anh, trực tiếp đẩy trả nó về cho cô, “Còn có thể là cái gì?”
“Sao ạ ——?”
“Uống thử nhiều thương hiệu khác nhau, không tốt à?”
Anh nhướng mày, trong đôi mắt long lanh kia, có một đốm nhỏ, đó chính là hình ảnh của cô.
Thiên Chi không mấy bận tâm, “Đương nhiên là tốt rồi.”
Cô luôn kén chọn khi lựa chọn nước ép blueberry để uống, nhưng không ngờ đến thương hiệu mới này chỉ nhấm nháp một cách nhẹ nhàng, chẳng thua kém gì các thương hiệu nổi tiếng khác.
Vì sao cái chai này lại nhỏ như vậy, trước đó cô dường như chỉ mới uống một ngụm đã hơn nửa chai.
Suy nghĩ của Thiên Chi nhanh chóng bay xa, kể từ đó cô không còn hỏi đến Dear DD là gì nữa, sự nghi vấn ban đầu cũng bị cô ném ra sau đầu.
*
Sau khi đưa Thiên Chi trở về trường học, Tống Kỳ Thâm lập tức chạy đến Tống thị.
Anh vừa mới bước từ thang máy chuyên dụng ra, thư ký kiêm trợ lý Hạ nghe thấy động tĩnh vội chạy đến.
Mở cửa đóng cửa cởi áo khoác, một loạt động tác Tống Kỳ Thâm làm thật lưu loát tựa như nước chảy mây bay.
Nhưng trợ lý Hạ đối với biểu hiện của tổng giám đốc nhà mình đã quá quen thuộc không thể nào quen hơn, hiệu suất của Tống Kỳ Thâm rất cao, khi đã bắt tay vào công việc chính là một kẻ điên rồ.
Người điên rồ trong truyền thuyết này vừa quay về đã lập tức xứ lý văn kiện, nửa câu dư thừa cũng không nói.
“Tống tổng, hình như chủ tịch Tống sắp trở về nước, vừa rồi ông ấy có gọi điện thoại đến công ty, bảo rằng không thể liên lạc được với ngài, nhưng mà ngài cũng không có mặt ở công ty, cho nên tôi đã thay ngài tiếp điện thoại.”
Ba Tống mẹ Tống vẫn luôn đi du lịch ở nước ngoài, điển hình chính là chân không chạm đất.
Hiện giờ đột nhiên quay về nước, không biết là muốn làm cái gì nữa.
Tống Kỳ Thâm trả lời rất đơn giản, “Biết rồi, đợi chút nữa tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho bọn họ.”
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước.” Trợ lý Hạ báo cáo xong lập tức lên tiếng muốn đi ra ngoài.
Tống Kỳ Thâm ừ một tiếng, sau đó hơi gật đầu.
Âm thanh đóng cửa rất nhỏ của trợ lý Hạ vang lên trong văn phòng tổng giám đốc.
Chỉ có điều ——
Không thể liên lạc được với anh?
Tống Kỳ Thâm lấy điện thoại ra, mở khoá màn hình, đen kịt một mảnh, không có bất kì phản ứng gì.
Có lẽ là hết pin rồi, khó trách ba mẹ Tống mới bảo không liên lạc được với anh.
Chờ cắm sạc xong, lúc này điện thoại mới sáng đèn.
Nhưng anh không vội gọi điện thoại cho mẹ Tống, tả hữu gì cũng chỉ mới có một khoảng thời gian mà thôi, không tính là lâu lắm, cho nên không cần vội.
Vì vậy, hầu như không mang theo bất kì sự do dự nào, Tống Kỳ Thâm bấm mở ứng dụng WeChat.
Tống Kỳ Thâm theo thường lệ hỏi thăm Thiên Chi, hỏi xem sau khi cô trở về trường đã làm những gì, hoặc hỏi cô có nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ hay không.
Chờ sau khi rời khỏi khung chat của cô gái nhỏ, khung tin nhắn của nhóm chat không ngừng thông báo, giống như nước giếng sủi bọt nước, cuồn cuồn dâng trào.
Đuổi kịp và vượt qua vòng kết nối bạn bè của Tống Kỳ Thâm.
Cái nhóm này, ban đầu Tống Kỳ Thâm không chút khách khí mà trực tiếp tắt thông báo, thỉnh thoảng ngày nào có hứng thú, anh mới chủ động vào trong nhóm.
Thời gian bình thường khác, không thấy bóng người càng không có sóng biển.
Nhưng hiện giờ nhiều tin tức như vậy, thỉnh thoảng còn có người trong nhóm tag tên anh, Tống Kỳ Thâm yên lặng một lúc, tựa như một vị đại gia kiêu căng tiến vào trong nhóm.
[Lâm Diễm Chi: @Q.]
[Chu Duẫn Hành: @Q.]
[Tiêu Lập: @Q.]
[Q: Làm cái gì vậy?]
[Lâm Diễm Chi: Ngọn gió nào!]
[Chu Duẫn Hành: Đưa ngài!!]
[Tiêu Lập: Đến đây!!]
[Lâm Diễm Chi: Con mẹ nó! Tôi tag lâu như vậy, giờ cậu mới nhìn thấy à!]
[Lâm Diễm Chi: Nhưng mà việc này không có liên quan gì đến hai người bọn họ, hai người đó chỉ hùa theo thôi, tôi có chuyện quan trọng này.]
[Q: Tốt nhất chuyện của cậu phải thật quan trọng đấy.]
[Lâm Diễm Chi: Lừa gạt cậu tôi có tiền à? Chỉ là —— Tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?]
[Q: Nếu cậu không nói trọng điểm tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.]
[Lâm Diễm Chi: Nói tin tốt trước nhé, tin này cậu nhất định phải nghe! Tôi muốn nói, Chi Chi được sắp xếp đến Lâm thị thực tập, tôi muốn hỏi cậu có bất ngờ không.]
[Q:?]
[Lâm Diễm Chi: Nhưng Lâm Thanh Lai vừa mới trở về nước, vị trí mà anh ta tiếp quản, trùng hợp lại là bộ phận hợp tác với đại học Kinh Đại, ha ha [Thẹn thùng.jpg]]
[Q:.]
Yên tĩnh.
Sự yên lặng chết chóc dường như cái lồng lớn đánh úp xuống nơi đây.
Bầu không khí xấu hổ lan toả cả căn phòng ngủ, vẫn là Thiên Chi phản ứng trước tiên, nhanh chân tiến đến, lướt qua người Tống Kỳ Thâm, cầm lấy điện thoại đang đặt ở một bên lên, rồi sau đó cái gì cũng không nói, trực tiếp ấn tắt cuộc trò chuyện.
Tống Kỳ Thâm vốn để thuận tiện cho việc nói chuyện, nên hơi cúi người xuống, giờ phút này thấy dáng vẻ hoảng loạn của Thiên Chi, anh đứng thẳng người dậy, lui về sau mấy bước, thẳng lưng lên, đứng yên một chỗ.
Người đàn ông ấy khoanh tay, lười biếng dựa vào khung cửa ngay bên cạnh, mặt mày buông lỏng, đuôi mắt nhướng lên, cứ như thế mà liếc nhìn cô, khoé miệng lộ ra đường cong rất nhỏ.
Dáng vẻ này tựa như đang nói, để xem em còn có thể làm ra bộ dạng gì
“……Vừa rồi anh không nghe thấy gì chứ?” Thiên Chi cầm điện thoại, đón lấy ánh mắt của anh.
Tống Kỳ Thâm nhíu mày nhìn qua đây, không lên tiếng.
Nhìn anh như vậy, Thiên Chi nhất thời câm nín.
Cô đột nhiên nhớ đến, câu nói vừa rồi của Tống Kỳ Thâm, việc này hoàn toàn đã chứng mình, anh thực sự đã nghe thấy chuyện gì đó.
“……”
“Vậy anh…..Đã nghe thấy những gì?”
Thiên Chi thay đổi cách nói, tiếp tục hỏi anh.
“Em nói xem?” Tống Kỳ Thâm chậm rì rì lên tiếng, đem vấn đề vứt trở về.
Thiên Chi nâng ngón tay lên, tiện thể lướt lướt màn hình điện thoại của mình, không phải là giải thích, đơn thuần chỉ là trần thuật câu chuyện, trở lại như cũ mà thôi, “Lần này anh đừng có cắt câu lấy nghĩa* nữa nha. Em không biết anh nghe được bao nhiêu, nhưng những chuyện trước đó em đã giải thích rõ ràng rồi.”
(*Cắt câu lấy nghĩa: lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý của mình. Nguồn Baidu.)
Cuối cùng, cô hắng giọng nói: “Em không có nhộn nhạo với người nào cả.”
Tự tin nói ra những lời như vậy, chính là vì không muốn.
Phải tiếp nhận thêm sự trừng phạt nào nữa, Thiên Chi hết sức cẩn thận và xử lý một cách nghiêm túc.
Nói đi cũng phải nói lại.
May mắn là Thiên Chi không có thời gian trả lời câu hỏi cao trào cuối cùng của Đường Thu Thu, cho dù có trả lời, cô cũng không sợ.
Kiểu nhộn nhạo này, còn có thể là cái gì.
Cô tự nhận từ đó cho đến nay, quả thực cô chưa bao giờ có khoảnh khắc nào tâm xuân nhộn nhạo cả.
Nhưng tim đập nhanh, hơi thở trở nên rối loạn, ngược lại những việc đó thường xuyên xuất hiện.
Loại cảm giác tiết ra này, nó tái tạo hoàn hảo một số yếu tố của con người được gọi là sự hưng phấn.
Có lẽ sự hưng phấn ấy xen lẫn rất nhiều thứ, có thể là mới lạ, có thể là nghi hoặc, cũng có thể là thăm dò tâm tư.
Nhưng hoàn toàn xa tít với cái gọi là nhộn nhạo kia.
Với Cảm giác như vậy, Thiên Chi vẫn còn sáng suốt nhận ra được.
Như thế còn chưa đủ, Thiên Chi dường như nhớ lại một chuyện, theo sau nâng cao giọng ——
“Dù sao không phải kiểu rung động, chính là như vậy.”
“Hử?”
“Hiện giờ thì không có, nhưng trước đó thì sao?”
Cuối cùng Tống Kỳ Thâm cũng chịu lên tiếng.
“Hiện giờ không có, tại sao anh lại đề cập đến trước đó, tất nhiên càng không có rồi.” Thiên Chi nhìn anh nói, lắc lắc đầu ngón tay trỏ của mình, nhẹ nhàng lắc một cái, giọng điệu dần dần buông lỏng.
Cô thả lỏng cơ thể, nhưng vừa nâng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi con ngươi đen nhánh của Tống Kỳ Thâm.
Sắc mặt anh dường như không buông lỏng lắm, ngược lại còn có hơi kỳ quái, ánh mắt khi nhìn đến cô mang theo sự tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú.
Trên thực tế, Tống Kỳ Thâm không cho cô có cơ hội tiếp tục quan sát, “Thu thập xong nhớ phải đi xuống lầu đấy, sau khi dùng bữa xong anh sẽ đưa em về trường.”
“Đi sớm vậy sao?” Tuy trước đó Thiên Chi có nói phải quay về Kinh Đại, nhưng thời gian hiện giờ sớm hơn so với lúc trước.
Tống Kỳ Thâm đứng thẳng người, đôi chân dài nhấc lên tiến về phía trước, trong ánh sáng nhàn nhạt, anh đi đến cầu thang xoắn ốc, còn quay đầu lại nhắc nhở cô.
“Đi sớm như vậy là vì anh bận một số việc, hôm này anh nhất định phải đi đến công ty xử lý một chuyến.”
“Vâng ạ.”
Thiên Chi lưu loát mà dứt khoát trả lời, rồi sau đó tập trung tinh thần vào cuộc trò chuyện bị cắt ngang vừa rồi với Đường Thu Thu, không ngờ cục diện lại trở nên như vậy, bất luận Tống Kỳ Thâm có nói cái gì, cô đều đáp lại theo bản năng, chưa từng nghĩ đến việc qua mặt anh.
Bóng dáng Tống Kỳ Thâm yên lặng đứng ở chỗ cầu thang rất lâu, cũng không ban phát ánh mắt “Dư thừa” cho người ta, thậm chí là “Quan tâm” nhìn thoáng qua.
Đồng thời trong lòng anh hơi cảm khái, lúc này anh thực sự rõ ràng cảm nhận được, cái gì mới đúng là phong thuỷ luân chuyển.
Chờ đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất dưới bậc cầu thang, Thiên Chi mới thu hồi tầm mắt.
Cô vội vàng mở màn hình điện thoại lên, bấm vào khung chat của Đường Thu Thu, quả nhiên đối phương đã chuẩn bị hết mọi thứ cho việc khua chiêng múa trống, tin nhắn không ngừng được gửi đến, tràn ngập hết màn hình ——
[Thu Thu thích ăn đường: Tớ đi đập đầu đây, là cậu cúp điện thoại à? Được rồi, tớ biết cậu cũng vì muốn tốt cho tớ, ừ, đúng, nhất định không sai chính là như vậy, đừng lo lắng, tớ không khóc đâu.]
[Thu Thu thích ăn đường: A a a a cậu không bị hiểu lầm chứ! Là vị kia nhà cậu đúng không! Vị kia nhà cậu! Vị kia nhà cậu trong truyền thuyết.]
[Thu Thu thích ăn đường: Trời đất ơi, giọng nói thật dễ nghe! Nổ tung mất thôi! Trước đó tớ còn ôm thái độ khinh thường anh ta nhưng hiện giờ tớ —— Rút lại! Biến!!]
[Thu Thu thích ăn đường: Giọng nói này so với những người kể chuyện trên mạng phải gọi là cực phẩm, cậu nói xem khi hai người yêu nhau sẽ như thế nào nhỉ, có bao nhiêu chết đi sống lại đây.]
(*Editor: Yêu nhau ở đây muốn nói đến khi làm tình đó. Câu của Đường Thu Thu là vỗ hai bàn tay vào nhau, mà vỗ hai bàn tay sẽ phát ra tiếng gì, các bạn tự hiểu nhé!! Xin lỗi em còn ngây thơ lắm.)
Thiên Chi càng kéo xuống dưới càng cảm thấy con người này nói chuyện không còn biết giữ ý tứ gì nữa, cái gì mà chết đi sống lại hả!
Đường Thu Thu đã thoát ra khỏi cú sốc và sự hoài nghi trước đó, trực tiếp gia nhập vào hàng ngũ ôm ấp thải rắm cầu vồng, thậm chí có khả năng sắp đem hai người bọn họ trở thành CP mà cô ấy hâm mộ.
(*CP: là cặp đôi.)
Tống Kỳ Thâm chỉ nói có một câu, xuất hiện chưa đến mười giây, nhưng lại hoàn toàn đổi lấy được lời khen ngợi không ngừng của Đường Thu Thu.
Chờ đến sau này, khi gặp mặt, e rằng không chỉ quỳ xuống đơn giản như vậy đâu.
Thiên Chi vô cùng hoài nghi Đường Thu Thu sẽ đứng tại chỗ khóc lóc thảm thiết.
[Thu Thu thích ăn đường: Còn rung động cái gì nữa! Về sau chỉ cần cậu biểu hiện ra bên ngoài một tí xíu khuynh hướng liên quan đến vấn đề đó, tớ sẽ lập tức đánh vào cái đầu chó của cậu!]
[Tiền Tiền ái thiên thiên:……….]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Cậu có lương tâm không hả! Còn dám nói tớ à, tớ thấy đầu chó bị đánh phải là cậu mới đúng.]
[Thu Thu thích ăn đường: Kết hôn nhớ là phải mời tớ đấy, không nhiều lời, tớ đã đặt trước rồi đó, nếu kết hôn không mời tớ, tớ sẽ lập tức đến nơi tổ chức hôn lễ của cậu ca hát nhảy múa một trận, làm cho ra trò đó!]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Ồ, vậy tớ sẽ quay phim lại.]
Thiên Chi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chợt nở nụ cười. Nhìn thế nào cũng cảm thấy Đường Thu Thu giống như một kẻ ngốc.
Rõ ràng cô ấy đã bị người kia lừa gạt rồi.
*
Hôm nay bếp trưởng Trương cũng ở Nam Uyển.
Thời điểm Thiên Chi đi xuống lầu, ông ta đã nấu xong một bàn thức ăn hoàn chỉnh, đang đứng ở huyền quan chào tạm biệt Tống Kỳ Thâm.
Đối phương cũng nhìn đến cô, nhiệt tình vẫy tay.
Sau khi người nọ đi rồi, lúc này Thiên Chi mới chậm chạp đi về phía tủ lạnh.
Khoảng khắc mở tủ ra, đôi mắt cô sáng ngời.
Ở hai bên rãnh trái phải của hai cánh cửa tủ lạnh, đều chất đầy chai nước ép blueberry nhỏ, những chai thuỷ tinh được giấu sau vách ngăn trong suốt, chúng được xếp thành một hàng gọn gàng ngăn nắp, trông thật đáng yêu.
Tống Kỳ Thâm đang ngồi ở bàn ăn chờ cô, Thiên Chi không trì hoãn quá nhiều thời gian, sau khi lấy một chai ra khỏi ngăn tủ lạnh còn chưa đủ, cô chậm rãi lùi về sau.
Xoắn xuýt cả nửa ngày, cô thuận tay lấy thêm một chai nữa cho Tống Kỳ Thâm.
Bình thường anh rất ít khi ăn đồ ngọt, nhưng dường như…….Cũng không mấy bài xích đúng không?
Trên mặt bàn ăn đá hoa cương bóng loáng, không có một vết trầy xước, khi chai thuỷ tinh được đặt lên bàn, phát ra một âm thanh rõ ràng và trong trẻo.
Tống Kỳ Thâm nghe thấy tiếng động ngước mắt lên, “Làm gì vậy?”
“Mời anh uống đó.” Đôi mắt Thiên Chi sáng ngời như ánh trăng, vào lúc này, mắt hạnh chớp chớp, mang theo chút chờ mong.
Dứt lời, cô đem nước ép blueberry đẩy về phía Tống Kỳ Thâm.
“Mời?”
Thực ra trong tình huống này, nếu là trước kia Tống Kỳ Thâm không cần nghĩ ngợi quá nhiều, khẳng định sẽ từ chối.
Nhưng khi lời nói vừa lên đến miệng, đột nhiên lại bị mắt kẹt.
Tống Kỳ Thâm bắt lấy chai nước mà Thiên Chi đưa đến, cầm trong tay ước lượng, tiếp đến lại cân nhắc.
Ngay sau đó, ánh mắt anh sáng như đuốc thoáng nhìn qua nhãn hiệu in trên thân chai nước ép blueberry trong tay mình, rồi nhìn thẳng về phía Thiên Chi.
Thiên Chi không tài nào hiểu được trong đầu Tống Kỳ Thâm đang suy nghĩ đến việc gì, từ sau khi cô đưa nó cho anh, cô lập tức bắt đầu lo dùng bữa của mình.
Thật khó khăn lắm mới ngồi xuống cùng nhau dùng một bữa cơm, bởi vì trận nháo loạn hồ đồ sáng nay, hai người dường như cực kì quý trọng khoảng thời gian này, không trò chuyện bao nhiêu, cho dù có nói cũng chỉ nói một số việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Trong lúc dùng bữa, không biết Thiên Chi đã nhìn thấy cái gì, ánh mặt khẽ di chuyển.
“Anh ơi, anh có biết dòng chữ Dear DD khắc trên thân chai có nghĩa là gì không?”
Hình như là thương hiệu của loại nước ép blueberry này.
Thiên Chi nói xong, tò mò nâng tay lên, đặt trên thân chai gẩy gẩy.
Một điều quá hiển nhiên, cái nhãn hiệu này được khắc trực tiếp lên thân chai thuỷ tinh, không thể cào ra, cũng không thể tách rời.
Nói tóm lại, trong quá trình in ấn, mọi việc đều được làm rất cẩn thận.
Nhưng tung hoành trong giới nước ép blueberry lâu như vậy, Thiên Chi chưa từng nhìn thấy qua nhãn hiệu này.
Ngay cả khi, chúng được viết bằng các ngôn ngữ ít người biết tựa như tiếng Pháp, hầu hết các tên gọi đều có nguồn gốc từ Châu Âu, một số người không hiểu ý nghĩa cũng là chuyện bình thường.
Tống Kỳ Thâm đưa chai nước ép blueberry vừa rồi được cô mời anh, trực tiếp đẩy trả nó về cho cô, “Còn có thể là cái gì?”
“Sao ạ ——?”
“Uống thử nhiều thương hiệu khác nhau, không tốt à?”
Anh nhướng mày, trong đôi mắt long lanh kia, có một đốm nhỏ, đó chính là hình ảnh của cô.
Thiên Chi không mấy bận tâm, “Đương nhiên là tốt rồi.”
Cô luôn kén chọn khi lựa chọn nước ép blueberry để uống, nhưng không ngờ đến thương hiệu mới này chỉ nhấm nháp một cách nhẹ nhàng, chẳng thua kém gì các thương hiệu nổi tiếng khác.
Vì sao cái chai này lại nhỏ như vậy, trước đó cô dường như chỉ mới uống một ngụm đã hơn nửa chai.
Suy nghĩ của Thiên Chi nhanh chóng bay xa, kể từ đó cô không còn hỏi đến Dear DD là gì nữa, sự nghi vấn ban đầu cũng bị cô ném ra sau đầu.
*
Sau khi đưa Thiên Chi trở về trường học, Tống Kỳ Thâm lập tức chạy đến Tống thị.
Anh vừa mới bước từ thang máy chuyên dụng ra, thư ký kiêm trợ lý Hạ nghe thấy động tĩnh vội chạy đến.
Mở cửa đóng cửa cởi áo khoác, một loạt động tác Tống Kỳ Thâm làm thật lưu loát tựa như nước chảy mây bay.
Nhưng trợ lý Hạ đối với biểu hiện của tổng giám đốc nhà mình đã quá quen thuộc không thể nào quen hơn, hiệu suất của Tống Kỳ Thâm rất cao, khi đã bắt tay vào công việc chính là một kẻ điên rồ.
Người điên rồ trong truyền thuyết này vừa quay về đã lập tức xứ lý văn kiện, nửa câu dư thừa cũng không nói.
“Tống tổng, hình như chủ tịch Tống sắp trở về nước, vừa rồi ông ấy có gọi điện thoại đến công ty, bảo rằng không thể liên lạc được với ngài, nhưng mà ngài cũng không có mặt ở công ty, cho nên tôi đã thay ngài tiếp điện thoại.”
Ba Tống mẹ Tống vẫn luôn đi du lịch ở nước ngoài, điển hình chính là chân không chạm đất.
Hiện giờ đột nhiên quay về nước, không biết là muốn làm cái gì nữa.
Tống Kỳ Thâm trả lời rất đơn giản, “Biết rồi, đợi chút nữa tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho bọn họ.”
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước.” Trợ lý Hạ báo cáo xong lập tức lên tiếng muốn đi ra ngoài.
Tống Kỳ Thâm ừ một tiếng, sau đó hơi gật đầu.
Âm thanh đóng cửa rất nhỏ của trợ lý Hạ vang lên trong văn phòng tổng giám đốc.
Chỉ có điều ——
Không thể liên lạc được với anh?
Tống Kỳ Thâm lấy điện thoại ra, mở khoá màn hình, đen kịt một mảnh, không có bất kì phản ứng gì.
Có lẽ là hết pin rồi, khó trách ba mẹ Tống mới bảo không liên lạc được với anh.
Chờ cắm sạc xong, lúc này điện thoại mới sáng đèn.
Nhưng anh không vội gọi điện thoại cho mẹ Tống, tả hữu gì cũng chỉ mới có một khoảng thời gian mà thôi, không tính là lâu lắm, cho nên không cần vội.
Vì vậy, hầu như không mang theo bất kì sự do dự nào, Tống Kỳ Thâm bấm mở ứng dụng WeChat.
Tống Kỳ Thâm theo thường lệ hỏi thăm Thiên Chi, hỏi xem sau khi cô trở về trường đã làm những gì, hoặc hỏi cô có nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ hay không.
Chờ sau khi rời khỏi khung chat của cô gái nhỏ, khung tin nhắn của nhóm chat không ngừng thông báo, giống như nước giếng sủi bọt nước, cuồn cuồn dâng trào.
Đuổi kịp và vượt qua vòng kết nối bạn bè của Tống Kỳ Thâm.
Cái nhóm này, ban đầu Tống Kỳ Thâm không chút khách khí mà trực tiếp tắt thông báo, thỉnh thoảng ngày nào có hứng thú, anh mới chủ động vào trong nhóm.
Thời gian bình thường khác, không thấy bóng người càng không có sóng biển.
Nhưng hiện giờ nhiều tin tức như vậy, thỉnh thoảng còn có người trong nhóm tag tên anh, Tống Kỳ Thâm yên lặng một lúc, tựa như một vị đại gia kiêu căng tiến vào trong nhóm.
[Lâm Diễm Chi: @Q.]
[Chu Duẫn Hành: @Q.]
[Tiêu Lập: @Q.]
[Q: Làm cái gì vậy?]
[Lâm Diễm Chi: Ngọn gió nào!]
[Chu Duẫn Hành: Đưa ngài!!]
[Tiêu Lập: Đến đây!!]
[Lâm Diễm Chi: Con mẹ nó! Tôi tag lâu như vậy, giờ cậu mới nhìn thấy à!]
[Lâm Diễm Chi: Nhưng mà việc này không có liên quan gì đến hai người bọn họ, hai người đó chỉ hùa theo thôi, tôi có chuyện quan trọng này.]
[Q: Tốt nhất chuyện của cậu phải thật quan trọng đấy.]
[Lâm Diễm Chi: Lừa gạt cậu tôi có tiền à? Chỉ là —— Tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?]
[Q: Nếu cậu không nói trọng điểm tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.]
[Lâm Diễm Chi: Nói tin tốt trước nhé, tin này cậu nhất định phải nghe! Tôi muốn nói, Chi Chi được sắp xếp đến Lâm thị thực tập, tôi muốn hỏi cậu có bất ngờ không.]
[Q:?]
[Lâm Diễm Chi: Nhưng Lâm Thanh Lai vừa mới trở về nước, vị trí mà anh ta tiếp quản, trùng hợp lại là bộ phận hợp tác với đại học Kinh Đại, ha ha [Thẹn thùng.jpg]]
[Q:.]
Bình luận facebook